Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 12: Có chỗ không đúng?

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

09/01/2018

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau Lục Thừa Dư trở lại công ty đi làm, thấy thái độ của Nghiêm Mục đối với y vẫn như cũ, biết tính tình Nghiêm Mục chính là như vậy, cho nên lúc y làm việc vẫn duy trì như bình thường, nhưng mà bản kế hoạch làm cho Hoa Đỉnh kia, lại hạ rất nhiều khí lực.

Tào Kinh Thân biết Lục Thừa Dư là một người có năng lực, thế nhưng hắn thật không ngờ đối phương sẽ làm ra một kế hoạch xuất sắc như vậy, hắn liếc nhìn vật trong tay, kích động đẩy mắt kính trên sống mũi nhiều lần, hỏi: “Kế hoạch này cậu làm bao lâu rồi?”

“Trước khi tiến vào Hoa Đỉnh, em đã có ý nghĩ này, tốc độ phát triển của Thiên triều rất nhanh, hiện nay đã có không ít nơi bị truyền thông đưa tin chất lượng không khí và nguồn nước bị ô nhiễm. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, mọi người sẽ càng ngày càng coi trọng vấn đề này, khi đó, Hoa Đỉnh chúng ta đã trở thành người đi đầu, sản phẩm chắc chắn sẽ vô cùng nổi bật.” Lục Thừa Dư nở nụ cười, đời trước y còn trẻ tuổi, không biết sâu cạn, khi đi phỏng vấn ở Lương thị, liền lớn mật đưa ra ý tưởng này, sau khi phỏng vấn không thành công, Lương thị lại có người mượn ý tưởng của y lập ra kế hoạch, giúp cho Lương thị kiếm không ít tiền. Y hiện tại đã được cuộc sống mài giũa, cho nên có thể đem ý tưởng này dễ dàng biên soạn trên giấy, đồng thời phương pháp so với Lương thị lại càng tỉ mỉ hơn, càng thực tế với cuộc sống hơn.

Đợi đến sang năm, quốc gia sẽ ra sức đề cập đến khái niệm PM 2, 5 [1] này, vài năm sau sẽ thường xuyên xuất hiện sương mù dày đặc, sau đó rất nhiều dân chúng trước đó không tiếp xúc với kiến thức về phương diện kia mới bắt đầu kinh sợ, thì ra môi trường sống của mọi người đã trở nên tồi tệ như vậy, tiếp đó sẽ sinh ra tâm tình lo lắng đối với vấn đề sức khỏe của bản thân.

[1] PM 2, 5: là mật độ trung bình của những hạt bụi có kích thước bằng hoặc nhỏ hơn 2,5 micromet (PM2,5) không được phép lớn hơn 25 (microgram/m3). Không khí sẽ trở nên nguy hiểm nếu chỉ số hạt PM2,5 lớn hơn 100. Nếu con số đó tăng lên mức 300, mọi trẻ em và người già nên ở nhà. Đây còn được gọi là hiện tượng “bụi siêu mịn”.

Có cầu sẽ có cung, vậy chỉ cần chiếm được thị trường này là thắng lợi.

Tào Kinh Thân đem bản kế hoạch khép lại, “Trong nước hiện tại đã xuất hiện loại sản phẩm này, thế nhưng không được ưa chuộng trên thị trường, cho nên rất nhiều công ty đã đầu tư sang hướng khác.”

“Cho nên, chúng ta càng phải nắm chặt thời cơ, danh tiếng Hoa Đỉnh chúng ta đã có, chỉ cần phát triển sản phẩm hữu dụng và có chất lượng tốt, sẽ mở ra mùa xuân cho thị trường này.” Giọng nói Lục Thừa Dư bình tĩnh, không giống như là mao đầu tiểu tử cực lực chứng minh thành quả của mình, nhưng lại cố ý khiến người ta cảm thấy lời y nói rất có đạo lý, “Một hai năm gần đây, truyền thông liên tiếp đề cập về vấn đề môi trường, em nghĩ, đây là một loại tín hiệu.” Y hiện tại sẵn sàng thực hiện kế hoạch này là bởi vì y muốn trở thành cấp cao của Hoa Đỉnh, đồng thời cũng bởi vì trải qua quan sát một đoạn thời gian, y tin tưởng thái độ làm người của Tào Kinh Thân và Nghiêm Mục.

Cật nhất tiệm trường nhất trí (= thất bại là mẹ thành công), đây là ngạn ngữ Thiên triều, cũng là trí tuệ của người xưa.

Tào Kinh Thân có thể được Nghiêm Mục trọng dụng, cũng bởi vì hắn tinh mắt, đồng thời lại can đảm cẩn trọng, cho nên khi nhìn đến phần kế hoạch này, hắn mới có thể kích động như thế. Nghe Lục Thừa Dư trình bày xong, hắn liền phát hiện, mặc dù Lục Thừa Dư chỉ là một sinh viên 20 tuổi mới tốt nghiệp, thế nhưng lực quan sát rất tốt, có tầm nhìn xa, người như vậy nếu như về sau không thể tỏa sáng được, quả thực ông trời không có mắt rồi.

“Cái này anh sẽ giao cho boss,” Tào Kinh Thân nói xong liền nhìn Lục Thừa Dư, phát hiện nét mặt y rất bình tĩnh, tư thế đứng vẫn nhã nhặn đẹp mắt, nhìn không ra nửa điểm chờ mong hoặc là sầu lo, nhịn không được thở dài, thảo nào gần đây nhân viên nữ đến phòng thư kí càng ngày càng nhiều, sắc đẹp hại người a.

Tào Kinh Thân đã nói như vậy, Lục Thừa Dư cũng không tiếp tục quấy rầy nữa, kế hoạch này có được Nghiêm Mục coi trọng không chính là xem nó có hữu dụng gì hay không, mà không phải ở đây giải thích dây dưa là có kết quả.

Trong công việc có một kiêng kỵ, đó chính là dây dưa không ngớt, không có ánh mắt. Trong phim thần tượng, tình tiết nữ chính lần lượt giải thích sau đó làm cảm động đại boss, đó là do biên kịch cho nữ chính bàn tay vàng, còn trên thực tế thì khả năng lớn nhất chính là bị sa thải.

Đương nhiên, cũng có thể sẽ hết sức cảm động sau đó bất ngờ trọng dụng, thế nhưng bất ngờ được gọi là bất ngờ cũng là vì xác suất xảy ra của nó quá nhỏ, người bình thường không thể gặp được. Kinh nghiệm đời trước nói cho y biết, chuyện bất ngờ liên quan đến y và việc tốt xuất hiện không có bất kỳ quan hệ nào.

Cho nên, xế chiều hôm đó, ngay khi Lục Thừa Dư thừa dịp rảnh rỗi lướt Weibo thì liền phát hiện một tiêu đề tên là ‘Ảnh chụp giáo thảo thanh cao của đại học Q’ đang được đứng đầu, sau khi mở ra xem thử, biểu tình trên mặt y nhất thời cứng lại.

Người mặc áo cử nhân, cầm bằng tốt nghiệp trong tay đang dựa vào thân cây không phải là chính là y sao? Y nhìn chín tấm hình trên Weibo, có hình y ở trên đài diễn thuyết, rồi lãnh bằng tốt nghiệp, còn có y ở trên cỏ cười với người khác.

Sau đó y im lặng lên Niên Niên Hữu Dư, quả nhiên thấy số lượng fan tăng thêm mấy chục ngàn, bình luận cũng rất náo nhiệt, thậm chí có người nói học bá [2] hảo manh đủ kiểu.



[2] Học bá: là một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc.

Tay nắm con chuột của y dừng một chút, sau đó trên mặt nở một nụ cười ác ý, nhanh chóng gửi một tin trên Weibo.

“Niên Niên Hữu Dư: Bài tập làm xong rồi sao? Thi đậu rồi sao? Những thứ này còn chưa làm xong, lên đây ầm ĩ cái gì.”

Rất nhanh liền thấy được một mảnh bình luận đầy tiếng kêu rên.

Đa Đa @ Niên Niên Hữu Dư: Tôi cảm nhận được học bá trên thế giới này đều tràn đầy ác ý.

Đình Đình Du Lễ @ Niên Niên Hữu Dư: Nghĩ đến bản thân sẽ đội sổ trong học kì, đột nhiên cảm thấy đầu gối có chút đau.

Trên thế giới này người có ý xấu rất nhiều a, Lục Thừa Dư cười híp mắt đóng Weibo lại, trong nháy mắt cảm giác tâm tình của mình tốt hơn vài bậc.

Với y mà nói, cho dù Weibo có hồng đi nữa, cũng không có ảnh hưởng gì, mọi người đều dễ quên, lúc có sự việc mới xuất hiện, việc trước đó sẽ bị mọi người nhanh chóng quên đi. Bởi vì đối với rất nhiều người mà nói, internet là một tấm mặt nạ, bọn họ đơn giản chỉ là muốn vui vẻ thoải mái, không cần phải đối mặt với thực tế phức tạp, cho nên bọn họ đơn thuần thưởng thức chuyện hài trên internet, bát quái về mỹ nữ, soái ca, minh tinh, sau đó lên tinh thần tiếp tục đối mặt với thực tế.

Cho nên, y chưa phát giác ra chuyện này đối với y có ảnh hưởng bao lớn, dù sao không có mấy ngày nữa, những người này sẽ dời đi sự chú ý thôi.

“Tiểu Lục, bận rộn gì sao?” Đường Huyên đi tới bên cạnh Lục Thừa Dư, tiện tay phân cho y một gói đồ ăn vặt, “Thời gian thử việc của cậu sắp hết, boss Tào không nói sẽ an bài thế nào sao?”

“Cám ơn a.” Mở gói đồ ăn vặt ra, Lục Thừa Dư bỏ một miếng vào trong miệng, sau đó để qua một bên, hảo ý của mỹ nữ bắt buộc phải nhận, đây là phong độ đó. Chỉ có điều, nam nhân mà thích ăn đồ ăn vặt sẽ bất lợi đến hình tượng của y, nên một miếng là đủ rồi.

Nhưng mà mùi vị cũng không tệ, sau khi tan việc có thể đi mua để ở trong nhà.

“Không biết ạ, không ai nói cho em biết hết,” Lục Thừa Dư xoa tay nói, “Boss cũng không nói với em, bất quá nếu như phái đến chi nhánh, em không được nhìn thấy đại mỹ nữ Huyên tỷ nữa rồi.”

“Chi nhánh sao?” Đường Huyên cười một tiếng, “Yên tâm đi, sau này em nhất định có thể thường xuyên thấy chị, tiểu soái ca à.” Tuy rằng phía trên chưa nói gì, thế nhưng cô có nghe qua La quản lý nói về chuyện an bài Lục Thừa Dư, nói là phía trên rất coi trọng năng lực của tiểu thực tập sinh Lục Thừa Dư này, vậy khẳng định sẽ đem người giữ lại tổng công ty.

Lục Thừa Dư giờ mới hiểu được dụng ý của Đường Huyên, vị này là tới bán việc tốt cho mình, về sau ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, quan hệ giữa đồng nghiệp cũng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng và tiến độ công tác a.

“Nếu như sau khi thử việc em có thể ở lại tổng công ty, đến lúc đó em mời mọi người ăn một bữa chúc mừng,” Lục Thừa Dư cười nói, “Nếu như em bị phân đi, đành để Huyên tỷ mời thôi.”

Mấy người cùng phòng nhất thời ồn ào theo, mặc kệ kết quả ra làm sao, bọn họ đều có một bữa cơm miễn phí.

Đột nhiên, vài người ồn ào đột nhiên đồng thời an tĩnh, Lục Thừa Dư không hiểu quay đầu lại, chỉ thấy Tào Kinh Thân và Nghiêm boss đứng ở trong hành lang, Nghiêm boss vẫn là diện vô biểu tình, xem qua vẻ mặt hắn, không biết hắn có nghe y mới vừa nói cái gì không.



Đường Huyên yên lặng xoay người trở lại vị trí của mình, sao lúc này boss lại sang đây chứ?

“Lục Thừa Dư, cậu tới phòng làm việc của tôi một lát.” Tào Kinh Thân gật đầu với Lục Thừa Dư, cũng không có trách cứ những người khác đi bắt cá (aka lười biếng), cùng Nghiêm boss vào phòng làm việc của mình.

Lục Thừa Dư dưới ánh mắt đồng tình của các đồng nghiệp đi vào phòng làm việc, đi vào liền thấy Nghiêm Mục cầm trong tay bản kế hoạch của mình.

“Ý tưởng này của cậu rất tốt, tôi đã quyết định để Hoa Đỉnh đầu tư nó,” Nghiêm Mục nói, “Phần kế hoạch này rất tường tận, trực tiếp dựa theo làm cũng không có vấn đề gì,” Hắn dừng một chút, tiếp tục hỏi, “Cậu biết cái này có giá trị bao nhiêu không?” Hắn cùng với Tào Kinh Thân bất đồng, hắn không chỉ là thương nhân, mà còn là người lẩn quẩn trong giới chính trị kinh thành, cho nên việc liên quan tới chính sách phía trên, so với người bình thường sẽ biết sớm hơn. Mấy năm gần đây phía trên đã bắt đầu coi trọng vấn đề chất lượng không khí, mắt thấy việc này sẽ trở thành việc trọng yếu nhất, cho nên sản phẩm có quan hệ về phương diện này đến lúc đó nhất định sẽ có thị trường rộng lớn.

Hắn biết tin tức phía trên, cho nên mới hiểu rõ giá trị của kế hoạch này, thế nhưng Lục Thừa Dư có tầm nhìn về việc đó, thật khiến người ta thập phần kinh ngạc tán thán.

Cho nên, nhân tài như vậy được boss coi trọng hơn một chút cũng thuộc về nhân chi thường tình.

Hắn lấy ra một phần hợp đồng bỏ lên trên bàn, “Nếu như cậu không có ý kiến gì thì liền kí đi.”

Lục Thừa Dư cầm lấy hợp đồng đọc, có chút kinh ngạc liếc nhìn Nghiêm Mục, y vốn tưởng rằng Nghiêm Mục sẽ vì việc này mà thưởng cho y một số tiền lớn, không nghĩ tới đối phương vậy mà lại cam kết sau này chỉ cần là sản phẩm có liên quan liền phân cho y hai phần trăm lợi nhuận.

Hai phần trăm nghe thì không nhiều lắm, thế nhưng trong lòng Lục Thừa Dư lại rõ ràng, chỉ cần Hoa Đỉnh chiếm lĩnh thị trường, mai sau nhất định tiền bạc sẽ tuôn vào như nước, hai phần trăm lợi nhuận chính là một khoản lợi nhuận rất lớn, cái này vượt quá xa suy nghĩ của Lục Thừa Dư rồi.

Thân là boss, hào phóng như vậy, thực sự không có vấn đề gì sao?

Cái này tuyệt không phù hợp với phong cách nhà tư bản bóc lột giai cấp lao động đúng không?

“Tôi muốn giữ cậu lại,” Nghiêm Mục nhìn Lục Thừa Dư, “Cậu rất có tài, điều này đối với Hoa Đỉnh mà nói, cũng đã vượt qua hai phần trăm lợi nhuận rồi.”

“Nếu boss sảng khoái như vậy, tôi làm sao có thể do dự được,” Lục Thừa Dư cầm bút, xoẹt xoẹt ký tên của mình, “Người ta thường nói, thiên lý mã dễ có mà Bá Nhạc không dễ tìm, boss tín nhiệm tôi như vậy, tôi cũng sẽ cố gắng không để cho anh thất vọng.”

Nghiêm Mục nhìn ba chữ rồng bay phượng múa trên hợp đồng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi tin tưởng cậu, cậu sẽ không để cho tôi thất vọng.”

Lục Thừa Dư nở nụ cười, không nói gì.

Tào Kinh Thân ngồi ở một bên, yên lặng đẩy mắt kính, hắn luôn cảm thấy hình như có chỗ không đúng, không lẽ là ảo giác của hắn sao?

…………………………………………………………………………………………………………………..

Hiện tượng bụi siêu mịn:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Trạch Hữu Dư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook