Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 19: Gây sự

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

09/01/2018

Cuối tuần đi qua, Lục Thừa Dư tiếp tục đi làm, trải qua một vòng tìm tòi, y cơ bản biết rõ mối quan hệ nhân viên tầng quản lý trong công ty. Nhưng mà có thể bởi vì Nghiêm Mục bây giờ là người đứng đầu nói một không hai của Hoa Đỉnh, những người của bộ phận khác đối với y đều rất khách khí, cũng không có ai làm khó y, y biết những người này phần lớn là người thông minh, chỉ cần trong công tác không có vấn đề gì, y cũng sẽ không ở không đi gây sự.

Làm quản lí không phải giống như ở tiểu học, có chuyện gì cũng đi nói với giáo viên, đó không phải là trợ lý tổng tài, mà là MT [1] chuyên kéo cừu hận của nhân viên, cuối cùng rơi vào kết quả bị người ghét cẩu ngại và sa thải.

[1] MT (main tank): là thuật ngữ trong MMORPG (thể loại game nhập vai trực tuyến nhiều người chơi), MT chỉ tuyến nhân vật chuyên làm nhiệm vụ đỡ đòn, thừa nhận công kích của mọi người cho party khi chiến đấu.

Thí dụ như có đôi khi có một ít nhân viên buồn ngủ vào buổi trưa hay lướt weibo, tán gẫu một lát, cho tới bây giờ y cũng sẽ không quản, chỉ cần những người này đem lượng công việc của mình làm tốt đúng thời hạn là được. Về phần có vài người vi phạm nội quy, đem tin tức công ty tiết lộ, cho dù y không xử lý thì quản lí của phòng cũng sẽ vì lo lắng bị liên lụy mà báo cáo với cấp trên, vì dính vào loại chuyện này đa số đều bị sa thải.

Tiếp đãi xong hai khách hàng, Lục Thừa Dư bưng cà phê trên bàn uống một ngụm, cầm lấy hợp đồng đã ký xong đứng lên, thấy vẻ mặt em gái làm việc vặt đang sùng bái nhìn mình, y cười một tiếng với cô, đứng dậy ra phòng khách, nếu như y không có nhớ lầm thì cô gái nhỏ mới tới này chắc là trợ lý của Tào Kinh Thân.

Em gái làm việc vặt cũng vội vàng cười lại một cái, nhìn bóng lưng Lục Thừa Dư thở dài một tiếng, tuy rằng đều là trợ lý, nhưng khác biệt cũng không nhỏ. Lục trợ lý gặp gỡ khách hàng liền đem hợp đồng định xuống, tài ăn nói thực sự là hơn hằn người bình thường, đây quả thực là nam thần trong mắt của cô a.

Nhớ tới đoạn thời gian trước ‘Giáo thảo đại học Q’ – Lục trợ lý trên weibo rất đỏ, cô lấy điện thoại ra phát một tin: “Vừa xem quá trình nam thần vài ba câu đã đối phó được với hai khách hàng khó chơi, nam thần anh tuấn đẹp trai phong độ nhanh nhẹn, xin nhận lấy đầu gối của em! Em muốn làm fan cuồng của anh!! @ Niên Niên Hữu Dư.”

Sau khi gửi đi, cô liền thoát ra tiếp tục làm việc, nên cũng không biết weibo này được không ít bạn trên mạng share đi, có người nhiệt huyết cầu ảnh trực tiếp, có người giễu cợt nói là tâng bốc làm quá lên, Lục học bá rất nhanh trở thành tâm điểm tranh luận, thăng cấp trở thành Lục nam thần.

Lục Thừa Dư không biết mình đang xây xôn xao ở trên Weibo, y đưa hợp đồng đã ký cho Tào Kinh Thân, thuận tiện lấy một hộp trà ở phòng làm việc Tào Kinh Thân rồi mới thong thả ung dung quay về phòng làm việc của mình ở trên lầu, sau đó nhận được điện thoại nội tuyến của tiếp tân, nói có một vị tiên sinh tên là Mục Khải Dung muốn gặp Nghiêm Mục, cũng đã điện thoại trước với Nghiêm Mục.

Nếu là họ Mục, vậy hẳn là thân thích bên mẹ của boss, y do dự một chút, vẫn là đi tới phòng Tổng tài gõ cửa, đi vào nói: “Boss, có một vị tên là Mục Khải Dung nói muốn gặp ngài.” Mỗi ngày y đều lấy ở chỗ Tào Kinh Thân một phần bảng giờ giấc cùng ngày hẹn trước của Nghiêm Mục, thế nhưng trên biểu hẹn trước cũng không có tên Mục Khải Dung.

Lực chú ý của Nghiêm Mục đặt toàn bộ ở văn kiện, nghe được Lục Thừa Dư nói, sửng sốt một chút mới nói: “Để người đó đi vào.”

“Dạ,” Lục Thừa Dư rời khỏi phòng làm việc, cầm lấy điện thoại nội tuyến gọi cho tiếp tân, để cho bọn họ đem người đi vào đây. Sau khi cúp điện thoại, y suy nghĩ một chút, liền đứng ở lối ra thang máy chờ vị Mục tiên sinh này.

Mục Khải Dung và Nghiêm Mục là amh em họ với nhau, bởi vì mẹ của Mục Khải Dung thương tiếc Nghiêm Mục không cha không mẹ, mà người của Nghiêm gia lại có tâm kế, nên cố ý để hắn đến thăm, đồng thời muốn hắn mời Nghiêm Mục tham gia tiệc rượu trong nhà. Thế nhưng hắn và Nghiêm Mục từ nhỏ không cùng lớn lên với nhau, có bao nhiêu chuyện để nói chứ?

Cửa thang máy vừa mở, hắn liền thấy một người mặc tây trang màu xám đậm chờ ở bên ngoài, thấy hắn đi ra, trên mặt lộ ra vui vẻ lễ phép.

“Mục tiên sinh, ngài khỏe, tôi là trợ lý tổng tài, mời ngài đi bên này.” Lục Thừa Dư quan sát rất nhanh người từ trong thang máy đi ra, bước chân vững vàng, mày kiếm mắt sáng, người như thế đa số có bản tính tương đối mạnh mẽ, hơn nữa chính là nhân vật tương đối nghiêm túc, dĩ nhiên cũng không loại bỏ khả năng mặt người dạ thú.

“Cảm ơn.” Mục Khải Dung nói cám ơn với Lục Thừa Dư, trước khi tiến vào phòng làm việc Nghiêm Mục còn gật đầu với Lục Thừa Dư, sau mới lướt qua y đi tới phía trước.

“Mục tiên sinh khách khí rồi, xin mời,” Lục Thừa Dư nhẹ nhàng đẩy phòng Tổng tài ra, nghiêng người mời Mục Khải Dung vào, lui ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.



Nghiêm Mục thấy Mục Khải Dung đi vào, để bút trong tay xuống, đứng dậy chào hỏi Mục Khải Dung, sau đó hai người liền lúng ta lúng túng nói nhảm vài câu. Bọn họ đều không phải là kiểu người nói nhiều, ở chung một chỗ, bầu không khí liền lạnh.

“Ngày kia trong nhà mở một tiệc rượu, mẹ và gia gia đều muốn em tới tham gia,” Mục Khải Dung vội ho một tiếng, đem mục đích nói rõ ràng, “Tối ngày mốt, em có rảnh không?”

Nghiêm Mục gật đầu, “Ngày mốt là thứ tư.” Sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói gì nữa. Một lát sau, nghe được tiếng gõ cửa, hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lục Thừa Dư bưng hai ly cà phê đứng ở ngoài cửa.

“Mời vào.” Thấy Lục Thừa Dư sau khi đi vào, khom lưng đem hai ly cà phê còn bốc hơi nóng để trên bàn, vẻ mặt Nghiêm Mục tự nhiên tiếp nhận cái ly, ngón trỏ xẹt qua mép ly.

“Cà phê mới vừa pha có chút nóng, xin cẩn thận.” Lục Thừa Dư chú ý tới động tác của hắn, trên mặt mang theo tiếu ý ấm áp, “Quấy rầy hai vị.”

Mục Khải Dung chờ Lục Thừa Dư rời đi, nhìn cửa phòng được đóng lại, gật đầu nói: “Trợ lý mới này so với người trước thì tốt hơn nhiều.” Người trợ lí trước kia là do Nghiêm gia an bài đến bên người Nghiêm Mục, mặc dù Mục Khải Dung đối với tính toán của Nghiêm gia không có hứng thú, thế nhưng sau khi gặp mặt vào mấy tháng trước, cũng biết người trợ lí kia cũng không phải người khiến người khác bớt lo.

“Ừm,” Thần tình Nghiêm Mục nhu hòa đi vài phần, bưng cà phê lên khẽ nhấp một cái, “Cậu ấy rất tốt.”

Mục Khải Dung nhìn khói trắng bốc lên, bên trong còn nổi một khối đá nhỏ chưa tan hết, không có đưa tay bưng lên, “Chỉ cần không phải là do người khác cố ý phái tới là tốt rồi, tuy rằng thoạt nhìn còn trẻ, nhưng làm việc rất ổn trọng.”

“Buổi tối thứ tư em hẳn là không có chuyện gì, đến lúc đó em sẽ đến,” Nghiêm Mục để cà phê xuống, mân miệng, “Cậu ấy không phải là do người khác phái tới.”

Mục Khải Dung vốn đang nghe em họ bằng lòng tham gia liền sửng sốt, hiểu được em họ nói “Cậu ấy” là chỉ người trợ lí mới, hắn nhìn thần tình tự nhiên của Nghiêm Mục, gật đầu: “Em bình thường chú ý là tốt rồi.”

Khối đá đã tan hết, nhiệt độ cà phê cũng dần dần giảm xuống, phòng làm việc tràn đầy mùi vị cà phê.

Lục Thừa Dư biết ngày hôm đó người của Mục gia không có ngồi lâu, tuy rằng y không biết đối phương đến vì chuyện gì, thế nhưng thân là một trợ lý, y biết cái gì nên quản, cái gì không nên quản.

Cho nên buổi chiều thứ tư Nghiêm Mục tan việc sớm, y cũng không cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn, boss đi làm đúng giờ như Nghiêm Mục đã coi như là tấm gương tiêu biểu trong giới tổng tài.

Sửa sang xong một ít văn kiện cần Nghiêm Mục tự mình xử lý, Lục Thừa Dư nhận được điện thoại của Tào Kinh Thân, nói là Nghiêm lão tam mang theo Hoàng Xuyên tới, người của tiếp tân không ngăn được, hiện đang ở phòng thư kí đập phá.

Lục Thừa Dư nghe vậy thì cau mày, Nghiêm lão tam là cố ý nghe được Nghiêm Mục không ở công ty nên mới mang người tới sao? Y tháo một nút áo phía trên áo sơ mi, lúc chạy tới phòng thư ký, chỉ thấy Nghiêm lão tam bắt chéo hai chân, bộ dạng đại gia ngồi ở khu làm việc thư ký, trên mặt đất là một cái ly bị đập vỡ, còn có bốn người vệ sĩ mang kính đen đứng ở hành lang, dáng vẻ hung thần ác sát.

Trong nhà còn mang kính đen, Nghiêm lão tam cho rằng đang quay phim hành động hay cướp bóc sao?



“Đây không phải là Nghiêm tam tiên sinh sao, ngày hôm nay cơn gió nào thổi ngài tới thế,” Lục Thừa Dư cởi áo khoác tây trang, tiện tay ném tới trên bàn làm việc, đi tới bên cạnh Tào Kinh Thân, cười híp mắt nhìn Nghiêm lão tam, “Thực sự là không khéo, boss vừa đi tham gia một bữa tiệc, khiến ngài uổng công đi một chuyến rồi.”

“Lại là cậu,” Nghiêm lão tam vừa thấy Lục Thừa Dư, vùng xung quanh lông mày nhất thời nhíu lại, nhìn bốn người vệ sĩ mình mang tới, xê dịch cái mông, vội ho một tiếng, vẫn giữ dáng dấp đại gia, “Nghiêm Mục sẽ không phải là không muốn gặp chú nó, nên cố ý tan việc sớm đi?”

“Sao Nghiêm tam tiên sinh lại nghĩ như vậy?” Vẻ mặt Lục Thừa Dư không thể tin nhìn Nghiêm lão tam, “Cha mẹ của boss đã qua đời, ngài chính là một trong những trưởng bối ít ỏi của boss, làm sao sẽ không muốn gặp ngài. Nếu Nghiêm tam tiên sinh sớm nói cho boss là ngài sẽ đến Hoa Đỉnh, boss đâu có thể đi tham gia tiệc rượu gì chứ?”

Lời này là nói thái độ làm người của Nghiêm Mục hiền hậu, lại nói Nghiêm lão tam không có hẹn trước, cố ý bày ra thân phận trưởng bối đến gây sự. Bên ngoài nhìn như lễ phép khách khí, nhưng bên trong cũng không chút khách khí vẽ mặt.

Nghiêm lão tam nhất thời tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, nhưng lại tìm không được lời phản bác, lão trầm giọng nói: “Miệng mồm Lục trợ lý vẫn lưu loát như thế, không biết có người cho cậu biết điều này không, kẻ nói nhiều, thường không gặp may đâu.”

Lục Thừa Dư giống như không có nghe được uy hiếp của Nghiêm lão tam, từ trong tay trợ lý thư ký đang sợ phát run tiếp nhận ly trà, cúi người hai tay bưng đến trước mặt Nghiêm lão tam, cười ha ha nói: “Cảm ơn Nghiêm tam tiên sinh nhắc nhở, nhưng mà miệng tôi rất thẳng thắn, không quản được, ngài thông cảm bỏ qua cho, sau này tôi nhất định từ từ sửa.”

Nghiêm lão tam nhìn ly trà không nhận, chỉ là trầm mặt nhìn Lục Thừa Dư đang cúi người bưng trà.

Hoàng Xuyên thấy sự tình không đúng lắm, nặn ra nụ cười tiến lên tiếp nhận ly trà trong tay Lục Thừa Dư, vốn là muốn thừa cơ sờ tay của đối phương, ai biết tay của đối phương tựa như có mắt, vèo một cái liền né được.

“Nếu Nghiêm tam tiên sinh có chuyện gì, có thể trực tiếp gọi điện thoại liên hệ với boss,” Tào Kinh Thân từ phía sau Lục Thừa Dư đi tới, ánh mắt của hắn giấu ở dưới tròng kính đảo qua tay của Hoàng Xuyên đang cầm ly trà, “Mọi người là người một nhà, có chuyện gì không thể nói chứ.”

Nghiêm lão tam trừng hai người, đứng dậy vung rơi chén trà trong tay Hoàng Xuyên, thở phì phì dẫn một đám người nghênh ngang rời đi.

Lục Thừa Dư nhìn bóng lưng của bọn họ, khóe miệng nhếch lên, ngữ khí ôn hòa nói: “Nghiêm tam tiên sinh thật là một người ngay thẳng.” Chân của y đá đá mảnh vụn ly trà trên đất, nhìn Tào Kinh Thân nói, “Đúng không?”

Tào Kinh Thân gỡ mắt kính xuống, cười lạnh nói: “Không biết sống chết.”

Nghiêm lão tam tự cho là boss sẽ không dám làm gì lão, cũng không nhớ đến việc trong tay boss còn nắm giữ chứng cứ bẩn thỉu của lão, Nghiêm lão nhị khôn khéo như vậy còn lặng lẽ rút đi không dám quản lý sự vụ trong công ty, sao Nghiêm lão tam lại không nghĩ ra thế?

“Có vài người muốn chết, người khác cũng ngăn không được.” Lục Thừa Dư cầm lấy áo khoác tây trang, “Đến giờ tan việc rồi, em về đây.”

“Gặp lại sau.” Tào Kinh Thân đeo kính lên, hướng bóng lưng Lục Thừa Dư cười một tiếng, sau đó xoay người gọi người đem phòng làm việc thu dọn sạch sẽ, lại không có chú ý tới trợ lý thư ký mới tới của mình len lén lấy điện thoại ra chụp bóng lưng Lục Thừa Dư.

Cho nên, buổi tối hôm đó Lục Thừa Dư chạy trở về mở weibo lên, liền phát hiện tài khaorn Niên Niên Hữu Dư được người gọi là tài khoản học bá, cực kì náo nhiệt.

Y thở dài, xem ra chính mình lại phải đốc thúc những thanh niên lướt weibo này học tập cho giỏi, đi làm đúng giờ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Trạch Hữu Dư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook