Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 28: Ông trời rất công bằng

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

09/01/2018

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến lúc ăn cơm trưa, Lục Thừa Dư nhìn một bàn tràn đầy mỹ thực nông gia, bên trên có ba món làm từ cá, canh đầu cá đậu hũ, cá hấp, cá nấu dưa chua. Màu sắc cũng không được xem trọng như khách sạn lớn, thế nhưng khiến người ta vừa nhìn một cái liền không nhịn được nhúc nhích ngón tay, thậm chí y có thể ngửi được mùi chua chua từ cá nấu dưa chua truyền tới.

“Khó có được ngày hôm nay mọi người cùng nhau tề tụ như thế, tới uống một chén nào,” Trang Dụ bưng rượu do ông chủ nông gia ủ, “Mọi người và tiểu Lục cũng quen thuộc rồi, cũng không cần tớ giới thiệu lần nữa đâu ha.”

Mấy người khác cười ha hả giơ ly rượu lên, nói hai câu vui đùa, thế nhưng trong lời nói đã đem Lục Thừa Dư nhét vào trong vòng của mình.

Lục Thừa Dư cũng không phải người làm ra vẻ thanh cao, người khác đưa cành ô-liu cho y, y đương nhiên nguyện ý hảo hảo đón lấy, y bưng ly rượu đứng lên nói: “Mấy vị đều lớn hơn em, em liền mặt dày gọi mọi người một tiếng anh, ly rượu này em trước cạn vì kính.” Nói xong, liền ngửa cổ uống.

Mọi người đã biết Lục Thừa Dư là trợ lý Nghiêm Mục, nhân gia mới vừa tốt nghiệp không lâu, cho nên sau khi y cạn ly rượu này, tuy rằng mấy người trầm trồ khen ngợi Lục Thừa Dư sảng khoái, nhưng cũng không có ai tiếp tục mời rượu, mà cùng nhau vui vẻ bắt đầu nếm đồ ăn, thuận tiện hàn huyên tất cả chuyện lớn nhỏ phát sinh gần đây.

“Giữa mấy người chúng ta, đắc ý nhất chắc là lão Trang và Mục ca,” Tề Cảnh Phong cũng coi là một nhân vật có tiếng ở kinh thành, quan hệ với ba người Nghiêm Mục cũng rất gần, hắn cực kỳ hâm mộ nói, “Mọi người đều có sự nghiệp thành công, không giống như tớ, đến bây giờ còn chơi bời lêu lổng cầm tiền trong nhà kinh doanh một công ty nhỏ xíu. Như đã nói, mấy ngày nay 《Tiểu Điểu Tung Cánh》sốt như thế khiến lão Trang kiếm không ít tiền, nghe nói phòng vé sắp vượt qua 400 triệu, có phải thật vậy không?”

Trang Dụ cười hắc hắc vài tiếng, hiển nhiên tâm tình phi thường tốt, “Việc này thực sự là ngoài ý muốn, lúc đó khi tớ đưa vào thì ước khỏang trăm triệu, nào biết sẽ hot như vậy.”

“Không phải là một bộ phim tiền triệu thôi sao, sao có thể kiếm được nhiều như thế?” Tề Cảnh Phong nhíu nhíu mày, “Hồi trước tớ đầu tư một bộ phim, chi phí tốn mấy chục triệu, thiếu chút nữa là lỗ vốn.”

“Đây cũng không có biện pháp,” Trang Dụ lắc đầu, “Đầu tư phim, thứ nhất là so vận khí, thứ hai là so ánh mắt, hiện tại bộ phim này có thể bán vé tốt như vậy, thứ nhất là bởi vì nổi bật, thứ hai là bởi vì phim chiếu gần đây tất cả đều là cổ trang có vốn lớn, khán giả coi mãi cũng mệt. Vào kỳ nghỉ, khán giả muốn thoát đi đè nén, nên muốn xem vài thứ thú vị thoải mái. Cho nên 《Tiểu Điểu Tung Cánh》 chính là một bàn thịt heo đầy mỡ duy nhất trong hàng loạt món rau, có thể không bán thật tốt sao?”

Làm người đầu tư bộ phim này, Lục Thừa Dư chỉ cười híp mắt ở một bên nghe hai người nói chuyện với nhau. Y đã cùng Trang Dụ thương lượng xong việc kéo dài thời gian chiếu phim. Dựa theo tình thế bây giờ, sau khi xong chắc cũng thu được 1 tỷ, cái này là còn chưa cộng thêm tiền mua bản quyền của các đài truyền hình lớn và trên internet, nghĩ đến bản thân rất nhanh sẽ trở thành phú hào tiền tỷ, y cảm giác cả người mình thật sảng khoái.

Đời trước tổng phòng vé 《Tiểu Điểu Tung Cánh》 chỉ có gần 900 triệu, nguyên nhân có lẽ là do không có tuyên truyền. Đời này y cùng với Trang Dụ hợp tác, Trang Dụ ra lực tuyên truyền, hơn nữa bởi vì y không có khoa tay múa chân gì lúc quay phim, cho nên bộ phim đi ra ngoài hiệu quả cũng tốt hơn so với đời trước, kiếm được tiền nhiều hơn cũng chẳng có gì lạ.

“Đây cũng quá yêu nghiệt rồi,” Tề Cảnh Phong đốt một điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay, hút một hơi mới nhớ tới Nghiêm Mục và Trương Trạch Vân đều không hút thuốc lá, vì vậy dập tắt thuốc, “Người đầu tư là ai thế, vận khí tốt cỡ này khiến lão tử thật ghen tỵ.”

“Nhân gia không muốn tiết lộ, tớ cũng không tiện nói,” Trang Dụ cũng không thèm nhìn tới Lục Thừa Dư, kẹp một khối cá ăn, cười nói, “Tiểu Lục câu mấy con cá này mùi vị không tệ, mọi người nếm thử đi.”

“Lão tử chỉ thuận tiện oán giận hai câu thôi, dù sao ai kiếm tiền cũng không có phần tớ, hỏi cũng không dùng được,” Tề Cảnh Phong gắp một đũa cá, hướng Lục Thừa Dư nói, “Tài nghệ câu cá của tiểu Lục cao hơn lão Trang a, lão Trang có đối thủ rồi.” Hắn là một người thông minh, biết rõ quy củ trong vòng, nếu Trang Dụ không tiện mở miệng, hắn cũng sẽ không hỏi lại.

Lục Thừa Dư cười một tiếng: “Từ nhỏ em đã đi câu cá, đây chính là kinh nghiệm vài chục năm đó, chỉ cần lượn một vòng là không biết có bao nhiêu con cá đã táng mệnh dưới lưỡi câu của em rồi đấy.” Y nếm mùi vị thịt cá, “Nhưng mà, còn dư cá nhiều như vậy, chúng ta sẽ mang về sao?”

“Cái rắm í, cậu chỉ khoác lác thôi, sao cậu không nói câu cá dễ như bán trà sữa luôn đi, ngay cả đứng cũng có thể lượn quanh hai vòng địa cầu?” Trang Dụ cười nói theo, chỉ xuống bàn thức ăn, “Hiện tại chúng ta nên xử lí xong mấy món này đã.”

Trương Trạch Vân liếc mắt nhìn Trang Dụ, hắn cảm thấy buổi trưa hôm nay Trang Dụ hình như có cái gì không đúng, toàn bộ hành động không có bao nhiêu trao đổi với Mục ca. Mục ca cũng vậy, bình thường thích thanh tĩnh, không thích tham gia náo nhiệt, ngày hôm nay sao lại chủ động tới?

Lục Thừa Dư cười ha ha, “Địa cầu quá lớn, cá của em quá nhỏ, chúng nó làm không được a.” Quay đầu lại thì thấy Nghiêm Mục từ lúc bắt đầu ăn cơm đến bây giờ hầu như đều ăn cá, những thứ khác cũng không thèm động đũa, liền nói với hắn: “Boss, tôi thấy súp lơ xào thịt khô kia rất ngon, anh nếm thử đi.”

Nghiêm Mục nghe vậy liền đưa đũa gắp hai lần, một đũa thịt, một đũa súp lơ, sau khi ăn xong gật đầu với Lục Thừa Dư, “Cảm ơn.”

“Chút chuyện nhỏ như vậy anh không cần cảm ơn đâu,” Lục Thừa Dư cười một tiếng, “Hai lần tôi uống say đều được anh chiếu cố, nếu tôi khách khí giống anh như vậy, chẳng phải là muốn lấy thân báo đáp luôn sao?” Boss khách khí như vậy, thân là nhân viên y thật là có điểm thụ sủng nhược kinh.

“Khụ khụ,” Đột nhiên Nghiêm Mục bị sặc đồ ăn, sắc mặt đỏ bừng, Lục Thừa Dư thấy hắn khó chịu không nói ra được, vội vàng múc một chén canh gà để hắn uống, thấy hắn dễ chịu hơn mới nói, “Anh không sao chứ?”



Nghiêm Mục đặc biệt tỉnh táo lắc đầu, buông chén canh dùng khăn giấy lau miệng: “Không có việc gì, cám ơn….” Nhớ tới lời Lục Thừa Dư mới vừa nói, hắn liền nuốt chữ cám ơn kia xuống, ngược lại tiếp tục đưa đũa gắp cá dưa chua.

Thấy ngày hôm nay Nghiêm Mục tựa hồ thích ăn cá, Lục Thừa Dư nhíu mày, nghiêng đầu chọn đồ mình thích ăn, dù sao loại hành vi nhìn người khác ăn rất bị người ghét. Vạn nhất ấn tượng của boss đối với y xuống đến giá trị âm, vậy thật là bi kịch a.

Trương Trạch Vân phát hiện lúc này Trang Dụ đang nhìn Mục ca, vì vậy nhịn không được hoài nghi quét một vòng ở trên người hai người, chẳng lẽ hai người này hôm nay nháo mâu thuẫn? Thế nhưng lấy cá tính của Mục ca, lão Trang muốn cùng hắn nháo mâu thuẫn thành công, cũng không dễ a.

Sau khi ăn xong, dạ dày của một đám đại gia ngồi trong phòng đều no căng, Lục Thừa Dư nhìn ánh dương thu rực rỡ ngoài cửa sổ, ngửi mùi hoa quế nhàn nhạt, quay đầu nói với Nghiêm Mục: “Các đồng nghiệp đều rất hài lòng với bánh trung thu lần này.”

“Ừ,” Nghiêm Mục dừng lại một chút, có chút do dự hỏi, “Về sau cậu sẽ còn làm việc ở công ty chứ?”

“Không ở công ty thì ở đâu?” Lục Thừa Dư mới vừa mở miệng thì không có suy nghĩ nhiều, mấy giây sau mới phản ứng được Nghiêm Mục có ý gì, có lẽ đối phương thấy mình đầu tư phim kiếm không ít tiền, nên nghĩ mình không muốn làm việc ở Hoa Đỉnh nữa sao?

“Chuyện kia chỉ là hứng thú, làm việc ở Hoa Đỉnh mới là công việc chính của tôi,” Lục Thừa Dư thấy mình cần phải hướng boss biểu thị lòng trung thành, vì vậy dùng giọng điệu đùa giỡn nói, “Dầu gì tôi cũng là nhân vật đại biểu của khoa quản lí đại học Q, về sau nếu không lăn lộn trong thương giới, làm sao có thể đối mặt với bạn học và thầy cô giáo ở trường cũ chứ?”

“Ừ, tôi cũng luyến tiếc cậu,” Tựa hồ cảm giác mình nói có chút không thích hợp, Nghiêm Mục lại bổ sung một câu, “Cậu là một nhân viên tốt khó có được, Hoa Đỉnh cần cậu.”

“Vậy tết năm nay boss nhất định phải cho tôi một bao lì xì thật dày đó, có tiền tôi càng có thêm tinh thần,” Lục Thừa Dư cười híp mắt nói, “Lễ mừng năm mới không có tiền lì xì thì không có ý nghĩa đâu.”

Nghiêm Mục nghiêm túc gật đầu: “Được.” Hắn suy nghĩ một chút, “Chờ qua năm nay, tôi sẽ tăng lương cho cậu.” Năng lực làm việc của Lục Thừa dư đã vượt qua mức tiền lương quy định rồi.

Lần này 《Tiểu Điểu Tung Cánh》 được công chiếu, sản phẩm có liên quan tới Hoa Đỉnh cũng được hưởng ké ánh sáng không ít, theo số liệu báo cáo gần đây thì mức tiêu thụ tăng trưởng rõ ràng, đây đều là lợi ích do bộ phim này mang tới.

Dưới ánh mắt nghiêm túc của đối phương, Lục Thừa Dư cảm giác mình có chút ngượng ngùng, vội ho một tiếng, chỉ vào giàn nho phía ngoài: “Chúng ta đi uống trà đi, ở trong phòng cũng không thú vị.”

Nghiêm Mục đứng lên, đi hai bước, thấy Lục Thừa Dư còn ngồi đó, liền hỏi: “Không đi sao?”

“Đi chứ,” Lục Thừa Dư phản ứng kịp, đứng lên đang chuẩn bị theo sau, Trang Dụ một bên tiến lên ôm lấy bờ vai của y nói, “Tớ với mọi người cùng đi đi, lát nữa mấy người bọn họ muốn chơi mạt chược, tớ đối với đồ chơi kia không có hứng thú, không bằng cùng nhau trò chuyện với hai người.”

“Được,” Lục Thừa Dư hỏi những người khác, nghe bọn họ đều trả lời không đi, liền trở tay khoát lên trên vai Trang Dụ, “Đi thôi.”

Trang Dụ cười ha ha một tiếng, làm bộ không nhìn thấy đường nhìn của Nghiêm Mục rơi vào trên bả vai mình, duy trì tư thế kề vai sát cánh với Lục Thừa Dư, một đường đi tới giàn nho mới buông cánh tay có chút cứng ngắc ra. Hắn rất tự giác chọn một chỗ ngồi, nhìn Nghiêm Mục ngồi giữa hắn với Lục Thừa Dư, yên lặng đón nhận suy đoán lớn gan trước đó.

Uống trà được phân nửa, Trang Dụ thừa dịp Lục Thừa Dư đi vệ sinh, lắp bắp nhìn Nghiêm Mục, cuối cùng quyết định nói: “Mục ca, tiểu Lục cậu ấy…”

“Cậu ấy làm sao vậy?” Nghiêm Mục chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn.

Hắn cười gượng hai tiếng, cảm giác mình hình như không có cách nào hỏi tiếp chuyện kia, vì vậy nói: “Tốt vô cùng.”

“Ừ,” Nghiêm Mục gật đầu, dị thường nghiêm túc nói, “Cho nên tớ sẽ bồi dưỡng cậu ấy trở thành nồng cốt tinh anh dưới trướng tớ.”

“Bồi dưỡng thành tinh anh là tốt,” Trang Dụ liên tục gật đầu, “Tinh anh là tốt.”

Nghiêm Mục đem ly trà trong tay xoay một vòng, ngữ khí bình tĩnh nói: “Tớ cũng rất thích cậu ấy.”

Trang Dụ: “…..”



Nghiêm Mục nâng ly trà lên nhấp một hớp, xoay người nhìn về phía đường nhỏ thông qua WC, Lục Thừa Dư đang từ khúc quanh đi tới, khóe môi hơi nâng lên, “Tớ rất nghiêm túc.”

Trang Dụ há miệng nhưng không biết nên nói cái gì, về luân lý, thân là bằng hữu hắn mong muốn Nghiêm Mục tìm được một nữ nhân ôn nhu hiền lành qua hết cả đời. Nhưng theo tình cảm mà nói, hắn lại hy vọng Nghiêm Mục tìm được một người hợp ý, mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần hai người thật tâm cùng một chỗ, nâng đỡ lẫn nhau vui vẻ qua hết cả đời là tốt rồi.

Hơn nữa hắn cũng rõ ràng Lục Thừa Dư cũng không phải tiểu bạch kiểm hoặc là phượng hoàng nam [1], vô luận từ góc độ nào, Lục Thừa Dư đều thuộc loại hình được người khác phái hoan nghênh, so sánh điểm ấy giữa Mục ca và Lục Thừa Dư, có lẽ Lục Thừa Dư nhỉnh hơn một chút.

[1] Phượng hoàng nam: chỉ những người đàn ông có xuất thân nghèo khó ở nông thôn, nhưng chăm chỉ học tập và làm việc, sau này thành đạt nhưng vẫn luôn bị ám ảnh tâm lý về cuộc sống cực khổ trước kia.

Mẹ nó, nghĩ đến đó, sao lại có cảm giác Mục ca là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga thế? :))

Hắn lắc lắc đầu, cuối chỉ thở dài một hơi: “Tiểu Lục rất tốt, thế nhưng cậu ấy biết tâm tư của cậu chưa?”

Nghiêm Mục uống trà không lên tiếng, thế nhưng Trang Dụ hiểu rõ hắn, Nghiêm Mục là một người nghiêm túc. Người có loại ưu điểm này cũng có một tâm bệnh, đó chính là khi đã nhận định chuyện nào đó, đừng nói là tám con ngựa, cho dù mười sáu con ngựa cũng kéo không được.

Hắn thở dài lần nữa, quay đầu lại thấy Lục Thừa Dư ở cách đó không xa đang cùng với một cô gái trẻ hàn huyên, nhìn dáng dấp cô gái kia tựa hồ rất đẹp.

Nhất thời, hắn nhìn về phía Nghiêm Mục, trong mắt có vài phần đồng tình.

“Đó là bạn thời đại học của cậu ấy,” Nghiêm Mục bình tĩnh nhìn Trang Dụ, trên mặt không gặp nửa phần nôn nóng.

“Làm sao cậu biết?” Trang Dụ kinh ngạc.

“Tớ xem qua ảnh tốt nghiệp,” Nghiêm Mục híp mắt một cái, “Cô nữ sinh này có mặt trong hình, nếu như bọn họ có chuyện gì, thì đã sớm xảy ra rồi.”

Tuy rằng tin tưởng năng lực trí nhớ của Nghiêm Mục, thế nhưng Trang Dụ vẫn như cũ nhịn không được hỏi lại: “Vạn nhất cô nữ sinh này thầm mến tiểu Lục, chỉ là tiểu Lục không biết thì làm sao bây giờ?”

Nghiêm Mục sờ sờ ly trà, hướng người con gái bên cạnh Lục Thừa Dư nhìn mấy lần, giọng nói bình tĩnh như cũ: “Giữa bọn họ cũng không có khả năng.”

Ngay lúc Trang Dụ đang ở trong lòng cảm thán Nghiêm Mục trầm ổn trước sau như một, liền thấy bóng đen bên người chợt lóe, ngẩng đầu liền thấy Nghiêm Mục sãi bước đi về phía Lục Thừa Dư.

Xí, còn giả bộ giống như vậy, thiếu chút nữa làm cho hắn tin là thật rồi.

Cho nên mới nói, ghen là một kỹ năng cần thiết của người đang yêu, Mục ca có lợi hại hơn nữa, cũng chạy không thoát quy luật thiên nhiên a.

Cho nên, khi ông trời tạo ra con người, mặc dù có chút bất công, thế nhưng trên cơ bản vẫn rất công bằng.

…………………………………………………………………………………………………………………..

Canh đầu cá đậu hũ:

Cá hấp:

Cá nấu dưa chua:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Trạch Hữu Dư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook