Quyển 8 - Chương 74: Cố Nhân Dĩ Khứ
Huỳnh Dị
05/03/2013
Hoàng hôn.
Trong tịnh sảnh một kỹ viện ở Nam Khang phủ, bên bờ tây nam hồ Phiên Dương, Càn La ung dung ngồi trên chiếc ghế thái sư, tay phải bưng tách trà, tay trái dùng nắp tách khẽ gạt mấy chiếc lá non, từ từ thưởng thức mùi vị của Lưỡng Tiền Long Tỉnh.
Một nam tử tuổi chừng ba mươi, tướng mạo đường đường, khoác một bộ nho phục lộng lẫy, vẻ cung kính ngưỡng mộ đứng hướng về phía lão chờ đợi.
Trên mặt Càn La không mảy may có chút biểu hiện mệt mỏi sau quãng đường dài, chậm rãi chiêu thêm một ngụm trà nữa mới đặt tách lên đùi, vòng hai bàn tay giữ lấy hơi nóng của trà, điệu bộ chẳng khác một lão nhân nhàn hạ.
Đoạn lão nhìn về phía hán tử kia, nhẹ giọng: “Tiểu Chương, vì sao lại không ngồi xuống?”.
Hán tử tên gọi Tiểu Chương kia cung kính ứng tiếng, kéo chiếc ghế lệch đi một chút rồi mới hạ tọa, không dám ngang hàng với Càn La.
Lý Thiếu Chương này là võ lâm hào gia có thế lực nhất ở Nam Xương phủ, trong tay có gần một chục sòng bạc và kỹ viện, danh vọng giang hồ không nhỏ chút nào, không ngờ lại là một quân cờ ngầm của Càn La bên ngoài Sơn Thành.
Càn La hất đầu: “Bên ngoài gần đây có phát hiện gì không?”.
Lý Thiếu Chương cung kính: “Chuyện gây chấn động nhất chính là việc năm chiến thuyền của Bốc Địch bị Phong Hành Liệt thiêu cháy gần Cửu Giang, cả đại thuyền của Mị Ảnh Kiếm Phái dành riêng cho Điêu Hạng cũng bị Phong Hành Liệt cướp đi, họ Phong này thật khá lắm! Điêu Hạng mất mặt, Bốc Địch cũng đang hết sức khốn khổ, thanh thế đang lớn thế nào, không ngờ lại rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy!”.
Trong đầu Càn La thoáng hiện lên vẻ mặt cương trực của Thích Trường Chinh, mỉm cười nói: “Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, Phương Dạ Vũ sắp sửa khai đao với Nộ Giao Bang rồi!”.
Lý Thiếu Chương ngạc nhiên: “Nơi mà Bốc Địch nhằm đến hình như là hồ Bà Dương, vậy thì có liên can gì đến Nộ Giao Bang ở mãi tận Động Đình?”.
Càn La cười nhìn Lý Thiếu Chương, vẻ muốn thử xem tài trí của hắn.
Lý Thiếu Chương cau mày nghĩ một hồi, bỗng ‘A!’ lên một tiếng, nói: “Thuộc hạ đã hiểu, nhưng... nhưng Bốc Địch dựa vào cái gì để dụ Nộ Giao Bang rời khỏi Động Đình, huống hồ... huống hồ Nộ Giao Bang còn có Lãng Phiên Vân? Ma Sư Bàng Ban chắc chắn sẽ không ra tay trước trận chiến Lan Giang, Phương Dạ Vũ đâu đến nỗi ngốc nghếch mà dây vào Lãng Phiên Vân lúc này?”.
Càn La lắc đầu: “Ngươi cũng phạm phải sai lầm giống ta là đánh giá thấp Phương Dạ Vũ!” Đột nhiên lão đưa mắt nhìn qua cửa sảnh, khẽ thốt lên: “Lão Kiệt, ông đã đến rồi!”.
Ngoài cửa nổi lên một luồng lãnh phong, bóng người thoáng hiện. Một lão nhân thân hình cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị hằn những nếp nhăn của năm tháng, lướt vào quỳ trước mặt Càn La: “Thiếu gia, ta đã đến!”
Càn La đưa tay đỡ người hầu cận trung thành lớn hơn lão những hai mươi tuổi, cười lớn: “Bốn mươi năm, chúng ta không gặp nhau đúng bốn mươi năm rồi! Gặp gỡ hôm nay tuy không phải vì chuyện gì tốt đẹp, song thấy được cố nhân cũng là mừng khôn xiết kể, lão Kiệt vẫn khỏe chứ?”.
Lão Kiệt lưng hơi khom xuống song vẫn cao hơn Càn La đến nửa cái đầu, ánh mắt sắc bén đảo qua Lý Thiếu Chương đang vòng tay thi lễ rồi mới quay sang Càn La: “Chỉ cần Thiếu chủ khỏe mạnh, chuyện lớn bằng trời chúng ta cũng làm được!”.
Càn La nói với Lý Thiếu Chương: “Tiểu Chương ngươi vẫn chưa gặp qua Lão Kiệt, nếu ông trời muốn cho Càn La ta một con người trung thành đáng tin cậy thì nhất định đó là lão Kiệt đây. Võ công của ta tuy là gia truyền, nhưng nếu không có lão Kiệt bên cạnh chỉ bảo từ nhỏ thì cũng không thể có thành tựu như hôm nay được!”.
Lý Thiếu Chương nghe mà rùng mình kinh ngạc, thầm nghĩ Càn La quả là bậc lão mưu thần toán, có thể giấu kín một nhân vật lợi hại như vậy suốt bốn mươi năm không để lộ chút gì, lại vội vàng hành lễ lần nữa.
Lão Kiệt lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt hết sức lãnh đạm.
Càn La nói: “Thiếu Chương là cô nhi ta nuôi từ nhỏ, có thể tin tưởng tuyệt đối!” Khi ấy nét mặt Lão Kiệt mới giãn ra đôi chút, khẽ gật đầu xem như đáp lễ.
Lý Thiếu Chương biết lão nhân trước mặt danh nghĩa là gia bộc, thực ra có đến một nửa là sư phụ của Càn La, dù đối phương chỉ hơi bày tỏ thiện ý đã khiến hắn lạnh cả người, lại càng tỏ ra khép nép hơn.
Càn La ra hiệu cho hai người ngồi xuống hai bên, Lý Thiếu Chương đích thân dâng trà cho Lão Kiệt, ba người lại tiếp tục thương nghị.
Càn La tiếp tục câu chuyện bỏ dở: “Tiểu tử Phương Dạ Vũ này nhất định là có diệu pháp dụ Lãng Phiên Vân phải một mình rời đi, bằng không tuyệt đối sẽ không khiêu chiến với Nộ Giao Bang!” Nói đoạn nhìn sang lão Kiệt: “Về thực lực của Phương Dạ Vũ, ông có tin tức nào không?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Lão Kiệt trầm giọng: “Thực lực của Phương Dạ Vũ chủ yếu có ba nguồn gốc. Một là nền tảng tự thân của Ma Sư cung, đám người này đều được Liễu Dao Chi và Hoa Giải Ngữ đích thân lựa chọn ở khắp Vực ngoại và cả các vùng Trung Nguyên, huấn luyện nghiêm ngặt từ gần ba mươi năm nay, vì thế tuy danh chưa nổi song đều là những hảo thủ hàng đầu, hơn nữa còn rất giỏi thuật trận pháp phối hợp, lại không hề tiếc tính mạng bản thân, dù là cao thủ nhất lưu gặp phải chúng cũng không khỏi chịu thiệt”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Chỉ nghe qua những phân tích của Lão Kiệt, Lý Thiếu Chương đã biết ngay trong tay ông ta có một mạng lưới tình báo đồ sộ. Lão nhân này hẳn đang nắm một lực lượng rất lớn, đủ để Càn La dựng lại sự nghiệp.
Hắn không khỏi khiếp phục trước thâm mưu xa rộng của Càn La từ bốn mươi năm trước.
Càn La nghĩ đến Tuyệt Thiên, Diệt Địa, liền gật đầu: “Lão Kiệt nói quả không sai! Ta đã từng chạm trán với hai trong số Thập đại Ngao thần của Ma sư cung, đúng là không thể xem nhẹ!”.
Có thể được Càn La khen ngợi như vậy, Tuyệt Thiên và Diệt Địa biết được hẳn là cũng vô cùng tâm đắc!
Lão Kiệt tiếp tục: “Nguồn lực lượng thứ hai đến từ Mông Cổ và Tây vực, Bát đại cao thủ hộ tống Mông Hoàng tháo chạy năm xưa có năm người còn sống sót, trong đó ‘Nhân yêu’ Lý Xích Mi gần sánh bằng Bàng Ban, Trung Nguyên chúng ta ngoài một số ít người như Thiếu gia hay Lãng Phiên Vân, e rằng không có ai là đối thủ của hắn. Các hảo thủ thế hệ trẻ của Mông Cổ vẫn chưa lộ diện, nhưng chắc chắn sẽ có một vài kẻ kiệt xuất, thực lực không thể xem thường”.
Càn La cười ha hả: “Phương Dạ Vũ nếu không có lực lượng kinh người như vậy, làm sao có gan khiêu chiến với võ lâm Trung Nguyên?” Dừng một lúc lão tiếp: “Cao thủ
Tây Tạng đều là trong hàng ngũ Lạt Ma, những người này suốt năm tiềm tu Mật pháp, chính vì vậy mà võ công của họ tuy cao, nhưng lại không đáng sợ, bởi lẽ họ đều không có hứng thú vào Trung Nguyên tranh bá”.
Lão Kiệt đáp lại: “Bọn họ có người vào Trung Nguyên hay không, chúng ta sẽ biết nhanh thôi!”.
Lý Thiếu Chương lễ phép: “Nghe Lão Kiệt nói vậy, hình như là đã có chút đầu mối liên quan?”.
Lão Kiệt lần đầu tiên lộ ra vẻ tán thưởng Lý Thiếu Chương, gật đầu nói: “Theo như tin tức tai mắt của ta ở Tây Tạng truyền về, cả Tứ Mật Tôn Giả của Nam Tạng và Hồng Nhật Pháp vương của Bắc Tạng đều đã bí mật đột nhập Trung Nguyên, tiếc là ta vẫn chưa nắm được hành tung của họ. Từ điểm này có thể thấy, yểm hộ cho mấy người này nhất định là Phương Dạ Vũ”.
Lý Thiếu Chương thốt lên: “Suy đoán của lão Kiệt thật tinh tường! Đám Lạt ma đó nếu không phải được Phương Dạ Vũ yểm hộ, với diện mạo chướng mắt của họ làm sao có thể qua nổi tai mắt của võ lâm Trung Nguyên?”.
Càn La lắc đầu: “Tiểu tử Phương Dạ Vũ này thật là lợi hại, ngay cả Hồng Nhật Pháp vương cũng mời được, thật không biết hắn đã dùng diệu pháp gì? Hồng Nhật à Hồng Nhật! Càn La ta nhất định phải xem ngươi được bao nhiêu cân lượng, phải chăng danh hợp kỳ thực?”.
Lão Kiệt nghiêm giọng: “Nghe nói người này võ công có thể sánh với Quốc sư Bát Sư Ba của Mông Cổ năm xưa, tuy vẫn chưa bằng được Bàng Ban, nhưng......”.
Càn La vung tay: Óan thù giữa võ lâm Trung-Tạng sâu như bể cả, sớm muộn gì cũng phải ngã ngũ một phen, sớm một chút còn tốt hơn là muộn. Cơ hội cả đời sao có thể không nắm lấy, dù chết cũng không có gì ân hận!”.
Lão Kiệt cười lớn, hào khí bốc cao, lông mày dựng ngược hét lên: “Hay lắm, không hổ là hảo nhi tử của Càn Tam lão gia! Lão Kiệt ta nguyện góp nắm xương tàn này, quyết theo thiếu gia vui một cuộc!”.
Lý Thiếu Chương bị hai người làm cho phấn khích, máu cũng sôi lên, dõng dạc: “Xin đừng quên một suất cho Lý Thiếu Chương này!”
Càn La nhìn hắn, ánh mắt trở lại vẻ hiền từ, mỉm cười: “Thiếu Chương ngươi còn có vợ con. Cho dù muốn theo ta bước vào giang hồ ta cũng quyết không đồng ý, huống hồ ngươi ở trong tối tác dụng càng lớn hơn”.
Lý Thiếu Chương chưa từng được Càn La nhìn bằng ánh mắt như vậy bao giờ, trong lòng xúc động, nghẹn giọng: “Thành chủ...!”.
Càn La giận dữ: “Đừng lôi thôi, ý ta đã quyết! Ngươi cứ yên thân ở lại đây, chuyên tâm sinh thêm vài đứa con, nuôi dạy chúng cho tử tế, sau này kể cho chúng nghe chiến sự giữa ta và Bàng Ban là được rồi!” Đoạn quay sang nói với Lão Kiệt: “Phương Dạ Vũ còn có những ai nữa?”.
Lão Kiệt cau mày: “Người của Phương Dạ Vũ ở phương diện thứ ba này tình hình phức tạp hơn nhiều. Chúng đều là người Trung Nguyên, thậm chí còn có cả quan phủ các cấp, sát thủ đạo tặc bị giang hồ phỉ báng, hoặc người của các môn phái bang hội vì nguyên nhân nào đó bị hắn mua chuộc lung lạc, cuối cùng là những nhân vật Hắc đạo bị hắn thu thập”.
Nghe đến câu cuối cùng, Càn La chợt ngẩng lên im lặng, một lúc lâu sau mới nói như than: “Cát Bá và Tạ Thiên Bàn phải chăng là đã phản lại ta?”.
Lão Kiệt trầm giọng: “Có lẽ là không! Theo đám thuộc hạ trung thành của Thiếu gia chạy được khỏi Sơn Thành nói lại thì Cát Bá bị ám toán mà chết, Tạ Thiên Bàn hiện vẫn không rõ hành tung. Nhưng ta tin, nếu Thiếu gia xuất hiện kêu gọi, Tạ Thiên Bàn nhất định sẽ về với Thiếu gia ngay”.
Càn La thầm than trong lòng. Trận chiến với Lãng Phiên Vân ba năm trước, Cát Bá bị nội thương mãi không bình phục được, Tạ Thiên Bàn đứt một tay phải, bản thân lão cũng lâm trọng thương để đến nỗi quyền hành suốt mấy năm rơi vào tay Dị Yến Mi và Mao Bạch Ý, người mà Càn La không bao giờ tin tưởng, bằng không Phương Dạ Vũ đâu dễ lung lạc thủ hạ của lão như vậy!
Lão Kiệt nói như chợt nhớ ra: “Có một chuyện xem ra rất kỳ lạ, đó là Dị Yến Mi đã rời khỏi Phương Dạ Vũ, một mình đi dọc Giang Đông, trên đường đi đều để lại ám hiệu của Sơn Thành, xem ra...”.
Trong mắt Càn La loé lên tia sáng kỳ lạ, trầm tư một hồi mới nói: “Cô ta đến tìm ta, ông không làm gì cô ta chứ?”.
Lão Kiệt bình thản: “Cô ta hành động bất thường, tuy xem ra không phải là cạm bẫy, nhưng đương nhiên ta phải thỉnh ý Thiếu gia trước rồi mới dám có đối sách”.
Càn La hài lòng với suy nghĩ chu đáo của Lão Kiệt, gật đầu lẩm bẩm: “Yến Mi à Yến Mi, hy vọng ta không nhìn lầm cô lần nữa”.
Cả hai người ngạc nhiên nhìn Càn La đăm đăm.
Càn La uống một ngụm trà, đoạn đặt tách xuống dằn giọng: “Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta khai chiến toàn diện với Phương Dạ Vũ!”.
oOo
Trên phố, người đi lại đã thưa thớt.
Bất Xá tiễn Tần Mộng Dao ra tận ngoài cổng Hàn phủ.
Tần Mộng Dao mỉm cười: “Mời đại sư dừng bước, người của Bát phái đang chờ đại sư!”.
Bất Xá lắc đầu: “Nếu Tần cô nương không bận lòng, tiểu tăng muốn tiễn cô nương lthêm một đoạn nữa”.
Tần Mộng Dao không phản đối, bước xuống bậc cửa, chậm rãi đi dọc theo con phố. Bất Xá lẳng lặng đi phía sau nàng cách chừng một thước.
Đi được hơn mười bước, Bất Xá cất lời như có điều khó nói: “Tần cô nương có thể cho phép tiểu tăng bạo gan hỏi một câu không?”.
Dưới ráng chiều, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy ánh nắng của Tần Mộng Dao nở nụ cười tươi tắn: “Có lời gì đại sư đừng giữ trong lòng!”.
Bất Xá nhìn lên vầng mặt trời đỏ au phía xa, vẻ ủ dột than thở: “Tiểu tăng sinh vào thời mà người Mông, Tạng hoành hành, cha mẹ huynh đệ đều chết thảm trong tay họ, tiểu tăng may mắn được ân sư cứu đi mới thoát chết, từ đó ẩn cư tại Thiếu Lâm. Vốn định cả đời sẽ không bao giờ xuống núi, nhưng cái chết của ân sư đã làm thay đổi cả đời tiểu tăng!” bất giác thở dài một tiếng, nói tiếp: “n sư bại dưới tay Bàng Ban, bị thương quay trở về tự. Chúng tăng khi ấy cứ tưởng rằng Người sẽ dần bình phục, đột nhiên Người lại qua đời mà không để lại một lời nhắn nhủ. Từ đó tiểu tăng chỉ theo đuổi một mục đích: Dù thế nào, tiểu tăng cũng phải vì ân sư, vì Thiếu Lâm Tự mà diệt trừ Bàng Ban”.
Tần Mộng Dao vẫn không hiểu ý những lời vừa rồi của Bất Xá, có thể là sau khi sư phụ của ông là Tuyệt Giới hòa thượng qua đời, ông chưa hề nói tâm sự đó với bất cứ ai.
Trong lòng nàng bất giác cảm thấy thương cảm, thật không ngờ Bất Xá lại ngầm có ý xem nàng như là hồng nhan tri kỷ.
Giọng Bất Xá dần bình tĩnh hơn: “Khi ấy tiểu tăng mới nghĩ, ân sư đã đạt đến tầng thứ cao nhất trong võ học của Thiếu Lâm tự. Tiểu tăng nếu tiếp tục ở lại Thiếu Lâm, bất luận khổ luyện thế nào, nhiều nhất thì cũng chỉ trở thành một ân sư thứ hai mà thôi, vì thế đã quyết chí đi ra ngoài học hỏi!”.
Tần Mộng Dao biết, cuối cùng ông đã chọn Song tu tâm pháp chuyên về nam nữ chi đạo của Song Tu phủ. Với một cao tăng đã tịnh tu từ nhỏ như Bất xá, để ra một quyết định như vậy, những mâu thuẫn và đấu tranh trong lòng vị hòa thượng này có thể tưởng tượng thấy được!
Bất Xá trầm ngâm một hồi mới nói: “Tần cô nương có biết vì sao tiểu tăng đột nhiên lại nhắc đến những chuyện cũ năm xưa?”.
Tần Mộng Dao chăm chú nhìn Bất Xá, khẽ thở dài: “Đối với người khác, những chuyện này có thể là chuyện xưa năm cũ, nhưng với đại sư lại là vĩnh viễn treo lơ lửng trước mắt, không biết Mộng Dao nói có đúng không?”.
Trong mắt Bất Xá hiện rõ vẻ đau khổ, nhè nhẹ gật đầu: “Đúng thế, tất cả những chuyện đó giống như vừa mới xảy ra vậy, có thế nào cũng không thể quên đi. Thôi được rồi, tiểu tăng tiễn Tần cô nương đến đây thôi!” Nói đoạn lập tức dừng lại.
Tần Mộng Dao bước thêm mấy bước, đột nhiên ngoảnh đầu: “Lúc trước chẳng phải đại sư muốn hỏi: Vì sao ta cố ý không ngăn cản Hồng Nhật pháp vương bắt người rồi bỏ đi sao?”.
Bất Xá mỉm cười: “Bởi vì tiểu tăng chợt nhớ ra một nguyên nhân trong đó. Thực ra tiểu tăng cũng không ra tay hết sức, có điều lý do thì hơi khác với việc vì sao Tần cô nương không thực sự ra tay”.
Tần Mộng Dao dụng ý nhìn Bất Xá: “Đại sư không chịu ra tay toàn lực, phải chăng là hy vọng Hồng Nhật Pháp vương vì tìm Ưng Đao nên không thể để ý đến chuyện khác?”.
Trong mắt Bất Xá lộ rõ vẻ tán thưởng, thản nhiên gật đầu: “Tiểu tăng hoàn toàn xuất phát từ sự cân phân lợi hại, bởi lẽ tối qua chúng ta nhận được mật báo Bốc Địch đã dẫn Hồng Cân Đạo và một tốp cao thủ tiến về hướng Song Tu Phủ. Tiểu tăng biết rõ đó là cạm bẫy do Phương Dạ Vũ bày ra, thế nhưng tuy biết mà vẫn không thể không dấn thân vào. Không có một đối thủ mà chỉ có Bàng Ban hay Lãng Phiên Vân mới có thể đối phó như Hồng Nhật Pháp Vương, với tiểu tăng ắt là có lợi hơn nhiều”.
Hai mắt Tần Mộng Dao thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: “Mộng Dao cũng có một câu muốn hỏi đại sư”.
Bất Xá ngạc nhiên: “Tần cô nương cứ nói!”.
Tần Mộng Dao chậm rãi: “Cuộc hội ngộ trong rừng liễu hôm ấy, đại sư đã có một cơ hội để ngăn chặn Bàng Ban. Chỉ cần các người đồng loạt ra tay, bất kể sự tình thế
nào Mộng Dao cũng sẽ không dám xen vào, vì sao đại sư lại bỏ qua cơ hội nghìn năm có
một ấy?”.
Bất Xá ngạc nhiên tự hỏi: “Phải rồi! Vì sao tiểu tăng lại bỏ qua cơ hội ấy nhỉ?”.
Tần Mộng Dao nói ngay: “Bởi vì trong lòng đại sư có hai điều mâu thuẫn. Một là vì sư môn và võ lâm Bạch đạo, đã hạ quyết tâm bằng mọi giá phải giết được Bàng Ban; nhưng đại sư lại là người quang minh chính đại, không muốn giậu đổ bìm leo, dù không tính toán sống chết thì cũng phải đường hoàng quyết chiến một trận với địch thủ. Cuối cùng điều thứ hai đã chiến thắng”.
Nói đoạn nàng quay người lặng lẽ bước đi.
Nhìn bóng Tần Mộng Dao dần dần khuất xa, trong lòng Bất Xá càng thấy trống rỗng.
Lần này đến Song Tu Phủ, liệu có phải giáp mặt với người mà ông sợ gặp nhất hay không?
oOo
Trời đã dần về tối. Mây đen giăng kín báo hiệu một cơn mưa lớn.
Cốc Thiến Liên cùng Phong Hành Liệt lặng lẽ đi từ Bắc Đô về Nam Khang phủ, ngẫu nhiên cũng là nơi Càn La đang ở. Sập tối hai người đến một khu rừng phía bắc, trong rừng không ngờ lại có một trai đường nhỏ, thấp thoáng ánh lửa đèn chiếu ra.
Cốc Thiến Liên thở phào, đưa tay kéo tay áo Phong Hành Liệt, khẽ nói: “Thế là đến rồi! Nào, chúng ta qua tường vào đi!”.
Phong Hành Liệt đã quen với tác phong của Cốc Thiến Liên, thậm chí đã dần bị cuốn theo những hành động táo tợn của nàng, nhưng muốn hắn mạo muội xông vào một nơi yên tĩnh mà hắn không hề quen biết, hơn nữa lại nằm heo hút trong một khu rừng lạ thì không khỏi cảm thấy bất an, bèn cau mày nói: “Nếu nàng không nói cho ta biết vào
làm gì, ta tuyệt đối không đi!”.
Cốc Thiến Liên bực mình gắt nhỏ: “Huynh đừng lôi thôi như vậy nữa, hãy theo ta!” đoạn nắm tay hắn lôi mạnh, kéo đến cạnh bức tường bên trái, ra hiệu cho hắn nhảy lên.
Phong Hành liệt đương nhiên có thể lôi Cốc Thiến Liên ngược lại, nhưng nếu làm như vậy sẽ khiến chân khí của nàng nghịch hành dẫn đến nội thương, bất đắc dĩ phải vận khí khinh thân, cùng Cốc Thiến Liên nhảy lên bờ tường.
Cốc Thiến Liên như vừa thắng được một trận chiến nhỏ, đắc ý liếc nhìn Phong Hành Liệt, buông tay hắn ra rồi nhảy xuống khoảng sân cạnh nội viện. Phong Hành Liệt chỉ còn cách gượng cười lắc đầu, vận khinh công đáp xuống bên cạnh.
Cốc Thiến Liên đưa tay kéo đầu Phong hành Liệt xuống, ghé miệng vào sát tai hắn, khẽ nói: “Ta dẫn huynh đi gặp một người, dù bà ấy nói gì, hoặc giả không khách khí như thế nào, huynh cũng không được để trong lòng, càng không nên trách bà ấy. Huynh phải hứa trước với ta, ta mới có thể dẫn huynh đi”.
Phong Hành Liệt không khỏi sinh lòng hiếu kỳ, song vẫn tức tối: “Tốt nhất là nàng nói rõ ra bà ta là ai. Nàng muốn ta đi gặp bà ấy chứ ta đâu có yêu cầu, vì thế ta không phải hứa với nàng bất cứ điều gì cả!”.
Cốc Thiến Liên giậm chân, xịu mặt: “Huynh có phải là một nam tử hán không hả? Một chút yêu cầu nhỏ nhặt cũng không chịu nhường nhịn con gái người ta!”.
Phong Hành Liệt mềm lòng, lắc đầu gượng cười, song lại không lên tiếng phản đối. Cốc Thiến Liên lập tức hớn hở: “Coi như huynh đồng ý rồi, hãy theo ta!” Rồi nhanh nhảu đi trước, qua cửa ngách để ngỏ vào sâu trong trai đường.
Phong Hành Liệt khẽ rùn vai, cố dẹp lo lắng, đuổi theo Cốc Thiến Liên. Vòng qua ngôi tiền viện phía trước mới thấy, trai đường này hóa ra khá rộng, phía sau tiền viện còn có một lối nhỏ, đi qua rừng cây thẳng đến hậu viện.
Cuối con đường nhỏ là một viện lạc tam cấp, tận sâu trong sân truyền đến tiếng mõ đều đều, khiến cho ai vào đến đây cũng ít nhiều có cảm giác tâm căn thoát tục. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Cốc Thiến Liên như đã quen thuộc nơi này, đẩy cửa đi một mạch vào trong.
Trong hậu viện, mười mấy lão bà đang làm việc bận rộn, một số người đang cắt tập tiền Nguyên bảo, số còn lại đang khâu vá. Cốc Thiến Liên và Phong Hành Liệt xuất hiện dường như đã làm các lão ni bất ngờ, mười mấy cái đầu đều ngẩng lên, ánh mắt kinh ngạc chiếu vào hai người.
Cốc Thiến Liên lấy bộ dạng e dè, mỉm cười vòng tay: “Xin chào các lão bà bà!”.
“Hừm!”
Một âm thanh sắc lạnh từ góc nội đường vẳng ra.
Phong Hành Liệt đang trong cảm giác ngượng ngùng thất thố, nghe tiếng hừm vội đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy một người đàn bà trung niên vẻ mặt lạnh lùng, thân hình to béo đến lạ lùng đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sát tường. Những lão bà khác đều vội cúi đầu xuống tiếp tục công việc của mình, lặng im như chưa hề có ai xuất hiện.
Cốc Thiến Liên quay đầu nhìn Phong Hành Liệt, chợt bật cười ròn tan, một lúc sau mới đi về phía bà bà to béo kia, quỳ xuống bên cạnh, ghé sát vào tai bà ta nói liền một mạch, điệu bộ liến thoắng vội vàng.
Phong Hành Liệt bị nhìn trên xét dưới đến mất cả tự nhiên, bèn gặng ho một tiếng định lùi lại phía sau.
Bỗng trong mắt vị lão bà to béo ấy thoáng hiện nụ cười, dậm chân đứng dậy, thân người hóa ra cao chẳng kém gì Phong Hành Liệt, trông hệt như một ngọn núi thịt!
Cốc Thiến Liên vẫy tay với Phong Hành Liệt, liến thoắng: “Đừng có đứng ngây ra đó, lại đây nào!”
Phong Hành Liệt mỗi lúc bối rối, bất giác nhấc chân bước lại, đoán Cốc Thiến Liên chuẩn bị giới thiệu mình với lão bà đó. Đột nhiên bà ta lại quay người đi vào,
không nói một lời nào. Cốc Thiến Liên vẫy tay ra hiệu cho hắn, đoạn bám sát theo sau lão bà.
Phong Hành Liệt hết cách, đành theo sau hai người đi vào trong hậu đường.
Hậu đường rộng rãi, thanh tịnh, thờ một pho tượng Tịnh Thổ Phật và mười tám vị La Hán hai bên, bố trí hết sức trang nhã. Phía trước tượng Phật là bàn thờ đặt một lư hương tỏa khói nghi ngút.
Khói mờ bay chờn vờn trong không trung, bao phủ hàng đèn lồng sáng trưng treo hai bên vào một thế giới hư ảo. Phong Hành Liệt không dám đặt chân lên tấm thảm trước tượng Phật mà đi vòng qua bức tượng vào trong, khi ấy Cốc Thiến Liên và lão bà to béo đã bước qua tượng Phật vào đến Phật đường.
Tiếng mõ đều đặn hóa ra là từ trong Phật đường này truyền ra.
Phong Hành Liệt bước đến cửa Phật đường.
Tiếng mõ bỗng im bặt.
Trong lòng Phong Hành Liệt không khỏi cảm thấy giật mình. Phía sau Phật đường hóa ra là một tịnh thất khác, nối với Phật đường bởi con đường trải đá dăm dài chừng một trăm bước. Ở khoảng cách xa như vậy mà người gõ mõ lại như biết được có người
Đang đến, đúng vào lúc hắn đặt chân lên con đường ấy thì tiếng mõ cũng ngừng! Chỉ qua điểm này đã có thể biết đó hẳn là một cao thủ trác tuyệt.
Rốt cuộc người ấy là ai? Cốc Thiến Liên vì sao lại muốn hắn đến gặp? Khi ấy Cốc Thiến Liên đã dừng lại trước cửa tịnh thất, chỉ có một mình lão bà to béo chậm rãi bước vào trong.
Phong Hành Liệt đi hết con đường đá, đang định lên tiếng hỏi thì Cốc Thiến Liên dùng ngón trỏ đưa lên miệng ra hiệu im lặng.
Một lúc lâu sau, vị bà bà to béo kia đi ra, không nói một câu gì, chỉ lẳng lặng liếc Phong Hành Liệt rồi vòng qua hai người theo con đường đá rời đi.
Phong Hành Liệt đưa mắt nhìn Cốc Thiến Liên, lòng mỗi lúc một thêm hồ đồ.
Cốc Thiến Liên chợt thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, khẽ nói:
“Có thể vào được rồi!”.
Đột nhiên Phong Hành Liệt lại do dự, đang định lên tiếng từ chối thì Cốc Thiến Liên đã nắm lấy tay áo hắn, hai mắt ánh lên vẻ cầu xin khiến hắn phải mềm lòng, gượng cười lắc đầu, cùng nàng bước qua cánh cửa đã mở sẵn vào trong tịnh thất.
Mùi thơm gỗ Đàn tràn ngập căn phòng. Tịnh thất hình chữ nhật, vừa dài rộng vừa bất cân đối lạ thường, chiều dọc phải gấp đến bốn lần chiều ngang, thật khiến cho người ta phải cảm thấy khó hiểu. Ơ” tận cuối căn phòng, một người phụ nữ tóc dài trong trang phục ni cô đang ngồi trên một tấm bồ đoàn, mặt hướng về bức hậu tường không một vật trang trí, bên phải là một ngọn đèn dầu, một lư hương, bên trái là một cái mõ, cảm giác thật cô tịnh.
Phong Hành Liệt chỉ thấy được sau lưng nữ nhân đó, song lại tức khắc bị cuốn hút đến ngây người. Mái tóc đen buông xõa lấp lánh phản chiếu ánh sáng Phật đăng, tương phản một cách khó tin với bộ y phục ni cô xám nhạt, trông có vẻ rất không hài hòa song lại toát lên một sức hấp dẫn lạ thường, khiến người ta không thể không nôn nóng muốn biết nữ nhân sở hữu thân hình xinh đẹp vô song ấy có khuôn mặt thế nào.
Cốc Thiến Liên khom người, cất giọng run run: “Phu nhân!”.
Người phụ nữ đó khẽ “hưm” một tiếng, tay vung lên nhanh như chớp, một bóng đen bay vút về phía đầu nàng.
Sự việc xảy ra bất ngờ, ngay cả Phong Hành Liệt cũng không kịp phản ứng.
Cốc Thiến Liên kinh hoảng ngây ra. Bóng đen không nhằm trúng người mà xuyên thẳng vào trong bím tóc mà nàng đã mất rất nhiều công sức kết thành, làm cho trên tóc nàng đột nhiên có thêm một vật trang sức!
Thì ra là chiếc dùi gỗ mà phu nhân kia đang dùng để gõ mõ!
Phong Hành Liệt thở phào, cũng không khỏi thất kinh, chỉ với thời gian và lực đạo của một động tác, vị phụ nhân này đã có thể xếp vào hàng cao thủ nhất đẳng. Không cần nói đến khoảng cách giữa Cốc Thiến Liên và bà ta phải xa đến hơn hai mươi bước, chỉ xem khoảnh khắc mà Cốc Thiến Liên ngẩng đầu lên, lực đạo mà chiếc dùi gỗ xuyên vào trong bím tóc đã đủ khiến cho người ta kinh hãi. Đặc biệt hơn là bà ta trước sau không hề quay đầu lại, chỉ dựa vào thính giác mà đã có thể làm được một hành động gần như siêu nhiên như vậy!
Cốc Thiến Liên lại như đã quen với tính khí của vị phu nhân đó, trong lòng không llchút hoảng hốt, song lại cố tình làm ra vẻ đáng thương, đứng yên bất động.
Rốt cuộc vị phu nhân đó cũng lên tiếng, giọng lạnh lùng như băng tuyết: “Ta sớm đã dặn tiểu tinh linh nhà ngươi không được đến nữa, vì sao ngươi dám to gan kháng lệnh, lại còn dẫn theo cả một gã đàn ông thối tha tới đây?”.
Phong Hành Liệt lần đầu tiên bị người khác mắng thẳng vào mặt là đàn ông thối tha, trong lòng không khỏi bừng bừng tức giận. Nếu không bắt gặp ánh mắt cầu khẩn của Cốc Thiến Liên liếc tới khiến hắn nhớ đến những lời dặn dò của nàng ban đầu, e là hắn đã phất tay mà bỏ đi lập tức.
Vị phu nhân đó lại gằn giọng: “Tiểu tinh linh, ngươi câm rồi sao? Tại sao khôn lnói?”.
Trong khóe mắt Cốc Thiến Liên lộ ra vẻ tươi cười, giọng nói lại vẫn đáng thương vô cùng: “Con sợ nói ra lại làm cho phu nhân không vui!”. Giọng vị phu nhân đã xen chút giận dữ: “Ngươi đã không có gan nói, sao còn dám đến đây?”.
Phong Hành Liệt lo sợ bà ta lại tiện tay quẳng cả chiếc mõ hay ngọn đèn dầu về phía Cốc Thiến Liên, liền ngầm vận công đề phòng.
Vị phu nhân kia lập tức phát giác, liền “hưm” lên tiếng thứ hai, giọng nói trở lại lạnh lùng: “Chàng trai trẻ, nếu ngươi muốn đối phó với ta, e rằng không giở Hồng thương Trượng nhị của Nhược Hải ra là không được đâu!” đoạn lại thở dài một tiếng: “Yên tâm đi, Nghi Thanh này tuyệt đối không bao giờ động thủ với đồ nhi của Nhược Hải!”.
Phong Hành Liệt đã biết người phụ nữ này là ai, không khỏi ngây người ra một hồi.
Chẳng trách Cốc Thiến Liên dám vi phạm cấm lệnh, ngang nhiên dẫn hắn tới đây, chính là dựa vào thân phận hắn là đồ nhi của Lệ Nhược Hải!
Bởi vì đối phương chính là Phủ chủ của Song Tu Phủ đời trước, có mối quan hệ tuyệt đối không bình thường với ân sư của hắn: Song Tu Phu nhân Cốc Nghi Thanh! Phong Hành Liệt vòng tay hành lễ: “Phong Hành Liệt tham kiến phu nhân!”
Song Tu phu nhân Cốc Nghi Thanh khẽ than một tiếng, lẳng lặng nói: “Lệnh sư có khỏe không?”.
Phong Hành Liệt biết trước bà ta sẽ hỏi câu này, vẫn không khỏi giật mình đau khổ, chùng giọng xuống: “Tiên sư không may bại dưới tay Bàng Ban trong trận chiến ở Nghênh Phong Hạp, đã quy đạo sơn!”.
Cốc Nghi Thanh vẫn lặng im không động, một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng đã dịu hơn: “Lúc Nhược Hải chết, có phải ngươi đã ở bên cạnh ông ấy?”.
Phong Hành Liệt bị khơi lại chuyện cũ, tim nhói đau, cố gắng kềm chế không rơi nước mắt, gật đầu nói: “Khi đó Hành Liệt ở bên cạnh Người”.
Cốc Nghi Thanh chậm rãi: “Ông ấy đã nói những gì?”.
Nước mắt Phong Hành Liệt cuối cùng cũng không cầm được, ròng ròng tuôn xuống hai gò má, ngửa cổ than thở: “Tiên sư nói ‘Đến giờ khắc này ta mới biết mình cô đơn như thế nào! Đường đời khó đi như vậy, lại khiến người ta đau đến nát lòng như vậy!
Sinh li tử biệt, bi hoan ai lạc, có ai thấu nỗi đau của ta không?”.
“Ha ha ha ha...!”.
Cốc Nghi Thanh chợt ngửa mặt cười lên điên loạn, một lúc sau đột nhiên trở lại bình tĩnh lạ thường, không ngừng lẩm bẩm: “Sinh li tử biệt, bi hoan ai lạc, sinh li tử biệt, bi hoan ai lạc! Nhược Hải ơi là Nhược Hải, hai mươi năm trước ta đã nhìn thấu nỗi đau của huynh. Cho dù huynh lúc nào cũng ra vẻ kiên cường, lại không thể qua nổi đôi mắt của Cốc Nghi Thanh này. Thế nhưng tại sao lúc nào huynh cũng chỉ coi ta là cô bé mơ mộng thích nhìn điệp vũ, tại sao huynh không chịu thấy là ta đã biết nghĩ biết yêu? Tại sao?...”.
Phong Hành Liệt xúc động đứng nghe tình thâm của Cốc Nghi Thanh dành cho sư phụ, bỗng nhớ đến một chuyện: “Năm Hành Liệt mười bảy tuổi, có một hôm thấy tiên sư ở trong thư phòng, đang ngắm nhìn một bức thanh thêu Song điệp phi vũ hết sức tinh xảo, không biết có phải là của phu nhân?”.
Vẻ bình thản của Cốc Nghi Thanh bỗng nhiên đại biến. Bà rùng mình quay phắt người lại, song vẫn giữ tư thế ngồi xếp bằng tròn, mắt nhìn Phong Hành Liệt hỏi đến lạc giọng: “Ngươi vừa nói gì?”.
Phong Hành Liệt cuối cùng đã nhìn rõ dung nhan Cốc Nghi Thanh, chỉ thấy trên khuôn mặt tuyệt vời xinh đẹp ròng ròng lệ châu, đôi mắt xanh nhạt to tròn lóng lánh khiến người ta nhìn mà hồn xiêu phách lạc. Không biết bà đã bao nhiêu tuổi mà thời gian như không hề chạm đến khuôn mặt của bà, trái lại còn làm tăng thêm vẻ thành thục cao quý mà cả Cốc Thiến Liên cũng không có được. Dung mạo ấy thật chẳng kém lgì Cấn Băng Vân!
Cốc Thiến Liên lúc này trở thành người ngoài cuộc, hết nhìn Cốc Nghi Thanh rồi nhìn Phong Hành Liệt, nước mắt cũng ràn rụa trên mặt.
Phong Hành Liệt lấy lại đôi chút bình tĩnh, chầm chậm nhớ lại: “Khi ấy vãn bối có hỏi sư phụ, bức tranh ấy là do nữ nhân nhà ai thêu. Sư phụ chỉ than một tiếng, lắc đầu không trả lời, nhưng trước khi vãn bối rời phòng, Người lại nói: Hoa dẫu có đẹp, cần uốn thẳng thì vẫn phải uốn. Hành Liệt con phải nhớ kỹ câu này, cơ hội một khi trôi qua sẽ vĩnh viễn không trở lại!”.
Cốc Nghi Thanh nhắm mắt, toàn thân rung lên, lẩm bẩm: “Nhược Hải à, Nhược Hải! Hôm đó chỉ cần huynh nói một câu, Nghi Thanh này có thể bỏ hết mọi quốc thù gia hận, cả đại nghiệp phục quốc lẫn Song Tu đại pháp mà đi theo huynh. Nhưng vì sao chỉ một câu đơn giản đó mà huynh cũng nhất định không chịu nói ra?”.
Nói đoạn mở mắt, trong mắt ánh lên thần sắc hưng phấn, nhưng ngay sau đó lại bị vẻ đau khổ lấp đi, cuối cùng quay mặt vào tường, khẽ nói: “Thiến Liên, đưa Phong công tử đi đi!”.
Cốc Thiến Liên vội vã: “Phu nhân! Con còn có lời quan trọng muốn nói!”.
Cốc Nghi Thanh dịu giọng: “Đi đi! Dù là lời gì bây giờ ta cũng không muốn nghe nữa rồi!”.
Cốc Thiến Liên thấy vẻ kiên quyết trong ngữ khí của bà, liền lè lưỡi nháy mắt ra hiệu cho Phong Hành Liệt, lẳng lặng lui ra khỏi tịnh thất, tiện tay khép cửa lại.
Phong Hành Liệt theo sau nàng, hỏi nhỏ: “Bây giờ phải chăng nên lập tức trở về Song Tu Phủ?”.
Cốc Thiến Liên lắc đầu, quay người hướng về phía tịnh thất, nói to: “Phu nhân, Thiến Liên và Hành Liệt chờ ngoài cửa, phu nhân lúc nào muốn nghe con nói thì hãy gọi chúng con vào!” Nói rồi quay sang Phong Hành Liệt làm mặt xấu, đưa tay chỉ lên chiếc dùi gỗ trên bím tóc, ý nói ở ngoài cửa dù sao cũng không phải lo bị Cốc Nghi Thanh coi là cái bia để ném.
Phong Hành Liệt mỉm cười, song lại lập tức chau mày, không biết phải đợi đến khi nào mới được chủ phủ “triệu kiến”?
Ý nghĩ chưa dứt, một hạt mưa to như hạt đậu bỗng rơi xuống mặt, chỉ thoáng chốc sau mưa đã đổ xuống như trút
Trong tịnh sảnh một kỹ viện ở Nam Khang phủ, bên bờ tây nam hồ Phiên Dương, Càn La ung dung ngồi trên chiếc ghế thái sư, tay phải bưng tách trà, tay trái dùng nắp tách khẽ gạt mấy chiếc lá non, từ từ thưởng thức mùi vị của Lưỡng Tiền Long Tỉnh.
Một nam tử tuổi chừng ba mươi, tướng mạo đường đường, khoác một bộ nho phục lộng lẫy, vẻ cung kính ngưỡng mộ đứng hướng về phía lão chờ đợi.
Trên mặt Càn La không mảy may có chút biểu hiện mệt mỏi sau quãng đường dài, chậm rãi chiêu thêm một ngụm trà nữa mới đặt tách lên đùi, vòng hai bàn tay giữ lấy hơi nóng của trà, điệu bộ chẳng khác một lão nhân nhàn hạ.
Đoạn lão nhìn về phía hán tử kia, nhẹ giọng: “Tiểu Chương, vì sao lại không ngồi xuống?”.
Hán tử tên gọi Tiểu Chương kia cung kính ứng tiếng, kéo chiếc ghế lệch đi một chút rồi mới hạ tọa, không dám ngang hàng với Càn La.
Lý Thiếu Chương này là võ lâm hào gia có thế lực nhất ở Nam Xương phủ, trong tay có gần một chục sòng bạc và kỹ viện, danh vọng giang hồ không nhỏ chút nào, không ngờ lại là một quân cờ ngầm của Càn La bên ngoài Sơn Thành.
Càn La hất đầu: “Bên ngoài gần đây có phát hiện gì không?”.
Lý Thiếu Chương cung kính: “Chuyện gây chấn động nhất chính là việc năm chiến thuyền của Bốc Địch bị Phong Hành Liệt thiêu cháy gần Cửu Giang, cả đại thuyền của Mị Ảnh Kiếm Phái dành riêng cho Điêu Hạng cũng bị Phong Hành Liệt cướp đi, họ Phong này thật khá lắm! Điêu Hạng mất mặt, Bốc Địch cũng đang hết sức khốn khổ, thanh thế đang lớn thế nào, không ngờ lại rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy!”.
Trong đầu Càn La thoáng hiện lên vẻ mặt cương trực của Thích Trường Chinh, mỉm cười nói: “Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, Phương Dạ Vũ sắp sửa khai đao với Nộ Giao Bang rồi!”.
Lý Thiếu Chương ngạc nhiên: “Nơi mà Bốc Địch nhằm đến hình như là hồ Bà Dương, vậy thì có liên can gì đến Nộ Giao Bang ở mãi tận Động Đình?”.
Càn La cười nhìn Lý Thiếu Chương, vẻ muốn thử xem tài trí của hắn.
Lý Thiếu Chương cau mày nghĩ một hồi, bỗng ‘A!’ lên một tiếng, nói: “Thuộc hạ đã hiểu, nhưng... nhưng Bốc Địch dựa vào cái gì để dụ Nộ Giao Bang rời khỏi Động Đình, huống hồ... huống hồ Nộ Giao Bang còn có Lãng Phiên Vân? Ma Sư Bàng Ban chắc chắn sẽ không ra tay trước trận chiến Lan Giang, Phương Dạ Vũ đâu đến nỗi ngốc nghếch mà dây vào Lãng Phiên Vân lúc này?”.
Càn La lắc đầu: “Ngươi cũng phạm phải sai lầm giống ta là đánh giá thấp Phương Dạ Vũ!” Đột nhiên lão đưa mắt nhìn qua cửa sảnh, khẽ thốt lên: “Lão Kiệt, ông đã đến rồi!”.
Ngoài cửa nổi lên một luồng lãnh phong, bóng người thoáng hiện. Một lão nhân thân hình cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị hằn những nếp nhăn của năm tháng, lướt vào quỳ trước mặt Càn La: “Thiếu gia, ta đã đến!”
Càn La đưa tay đỡ người hầu cận trung thành lớn hơn lão những hai mươi tuổi, cười lớn: “Bốn mươi năm, chúng ta không gặp nhau đúng bốn mươi năm rồi! Gặp gỡ hôm nay tuy không phải vì chuyện gì tốt đẹp, song thấy được cố nhân cũng là mừng khôn xiết kể, lão Kiệt vẫn khỏe chứ?”.
Lão Kiệt lưng hơi khom xuống song vẫn cao hơn Càn La đến nửa cái đầu, ánh mắt sắc bén đảo qua Lý Thiếu Chương đang vòng tay thi lễ rồi mới quay sang Càn La: “Chỉ cần Thiếu chủ khỏe mạnh, chuyện lớn bằng trời chúng ta cũng làm được!”.
Càn La nói với Lý Thiếu Chương: “Tiểu Chương ngươi vẫn chưa gặp qua Lão Kiệt, nếu ông trời muốn cho Càn La ta một con người trung thành đáng tin cậy thì nhất định đó là lão Kiệt đây. Võ công của ta tuy là gia truyền, nhưng nếu không có lão Kiệt bên cạnh chỉ bảo từ nhỏ thì cũng không thể có thành tựu như hôm nay được!”.
Lý Thiếu Chương nghe mà rùng mình kinh ngạc, thầm nghĩ Càn La quả là bậc lão mưu thần toán, có thể giấu kín một nhân vật lợi hại như vậy suốt bốn mươi năm không để lộ chút gì, lại vội vàng hành lễ lần nữa.
Lão Kiệt lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt hết sức lãnh đạm.
Càn La nói: “Thiếu Chương là cô nhi ta nuôi từ nhỏ, có thể tin tưởng tuyệt đối!” Khi ấy nét mặt Lão Kiệt mới giãn ra đôi chút, khẽ gật đầu xem như đáp lễ.
Lý Thiếu Chương biết lão nhân trước mặt danh nghĩa là gia bộc, thực ra có đến một nửa là sư phụ của Càn La, dù đối phương chỉ hơi bày tỏ thiện ý đã khiến hắn lạnh cả người, lại càng tỏ ra khép nép hơn.
Càn La ra hiệu cho hai người ngồi xuống hai bên, Lý Thiếu Chương đích thân dâng trà cho Lão Kiệt, ba người lại tiếp tục thương nghị.
Càn La tiếp tục câu chuyện bỏ dở: “Tiểu tử Phương Dạ Vũ này nhất định là có diệu pháp dụ Lãng Phiên Vân phải một mình rời đi, bằng không tuyệt đối sẽ không khiêu chiến với Nộ Giao Bang!” Nói đoạn nhìn sang lão Kiệt: “Về thực lực của Phương Dạ Vũ, ông có tin tức nào không?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Lão Kiệt trầm giọng: “Thực lực của Phương Dạ Vũ chủ yếu có ba nguồn gốc. Một là nền tảng tự thân của Ma Sư cung, đám người này đều được Liễu Dao Chi và Hoa Giải Ngữ đích thân lựa chọn ở khắp Vực ngoại và cả các vùng Trung Nguyên, huấn luyện nghiêm ngặt từ gần ba mươi năm nay, vì thế tuy danh chưa nổi song đều là những hảo thủ hàng đầu, hơn nữa còn rất giỏi thuật trận pháp phối hợp, lại không hề tiếc tính mạng bản thân, dù là cao thủ nhất lưu gặp phải chúng cũng không khỏi chịu thiệt”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Chỉ nghe qua những phân tích của Lão Kiệt, Lý Thiếu Chương đã biết ngay trong tay ông ta có một mạng lưới tình báo đồ sộ. Lão nhân này hẳn đang nắm một lực lượng rất lớn, đủ để Càn La dựng lại sự nghiệp.
Hắn không khỏi khiếp phục trước thâm mưu xa rộng của Càn La từ bốn mươi năm trước.
Càn La nghĩ đến Tuyệt Thiên, Diệt Địa, liền gật đầu: “Lão Kiệt nói quả không sai! Ta đã từng chạm trán với hai trong số Thập đại Ngao thần của Ma sư cung, đúng là không thể xem nhẹ!”.
Có thể được Càn La khen ngợi như vậy, Tuyệt Thiên và Diệt Địa biết được hẳn là cũng vô cùng tâm đắc!
Lão Kiệt tiếp tục: “Nguồn lực lượng thứ hai đến từ Mông Cổ và Tây vực, Bát đại cao thủ hộ tống Mông Hoàng tháo chạy năm xưa có năm người còn sống sót, trong đó ‘Nhân yêu’ Lý Xích Mi gần sánh bằng Bàng Ban, Trung Nguyên chúng ta ngoài một số ít người như Thiếu gia hay Lãng Phiên Vân, e rằng không có ai là đối thủ của hắn. Các hảo thủ thế hệ trẻ của Mông Cổ vẫn chưa lộ diện, nhưng chắc chắn sẽ có một vài kẻ kiệt xuất, thực lực không thể xem thường”.
Càn La cười ha hả: “Phương Dạ Vũ nếu không có lực lượng kinh người như vậy, làm sao có gan khiêu chiến với võ lâm Trung Nguyên?” Dừng một lúc lão tiếp: “Cao thủ
Tây Tạng đều là trong hàng ngũ Lạt Ma, những người này suốt năm tiềm tu Mật pháp, chính vì vậy mà võ công của họ tuy cao, nhưng lại không đáng sợ, bởi lẽ họ đều không có hứng thú vào Trung Nguyên tranh bá”.
Lão Kiệt đáp lại: “Bọn họ có người vào Trung Nguyên hay không, chúng ta sẽ biết nhanh thôi!”.
Lý Thiếu Chương lễ phép: “Nghe Lão Kiệt nói vậy, hình như là đã có chút đầu mối liên quan?”.
Lão Kiệt lần đầu tiên lộ ra vẻ tán thưởng Lý Thiếu Chương, gật đầu nói: “Theo như tin tức tai mắt của ta ở Tây Tạng truyền về, cả Tứ Mật Tôn Giả của Nam Tạng và Hồng Nhật Pháp vương của Bắc Tạng đều đã bí mật đột nhập Trung Nguyên, tiếc là ta vẫn chưa nắm được hành tung của họ. Từ điểm này có thể thấy, yểm hộ cho mấy người này nhất định là Phương Dạ Vũ”.
Lý Thiếu Chương thốt lên: “Suy đoán của lão Kiệt thật tinh tường! Đám Lạt ma đó nếu không phải được Phương Dạ Vũ yểm hộ, với diện mạo chướng mắt của họ làm sao có thể qua nổi tai mắt của võ lâm Trung Nguyên?”.
Càn La lắc đầu: “Tiểu tử Phương Dạ Vũ này thật là lợi hại, ngay cả Hồng Nhật Pháp vương cũng mời được, thật không biết hắn đã dùng diệu pháp gì? Hồng Nhật à Hồng Nhật! Càn La ta nhất định phải xem ngươi được bao nhiêu cân lượng, phải chăng danh hợp kỳ thực?”.
Lão Kiệt nghiêm giọng: “Nghe nói người này võ công có thể sánh với Quốc sư Bát Sư Ba của Mông Cổ năm xưa, tuy vẫn chưa bằng được Bàng Ban, nhưng......”.
Càn La vung tay: Óan thù giữa võ lâm Trung-Tạng sâu như bể cả, sớm muộn gì cũng phải ngã ngũ một phen, sớm một chút còn tốt hơn là muộn. Cơ hội cả đời sao có thể không nắm lấy, dù chết cũng không có gì ân hận!”.
Lão Kiệt cười lớn, hào khí bốc cao, lông mày dựng ngược hét lên: “Hay lắm, không hổ là hảo nhi tử của Càn Tam lão gia! Lão Kiệt ta nguyện góp nắm xương tàn này, quyết theo thiếu gia vui một cuộc!”.
Lý Thiếu Chương bị hai người làm cho phấn khích, máu cũng sôi lên, dõng dạc: “Xin đừng quên một suất cho Lý Thiếu Chương này!”
Càn La nhìn hắn, ánh mắt trở lại vẻ hiền từ, mỉm cười: “Thiếu Chương ngươi còn có vợ con. Cho dù muốn theo ta bước vào giang hồ ta cũng quyết không đồng ý, huống hồ ngươi ở trong tối tác dụng càng lớn hơn”.
Lý Thiếu Chương chưa từng được Càn La nhìn bằng ánh mắt như vậy bao giờ, trong lòng xúc động, nghẹn giọng: “Thành chủ...!”.
Càn La giận dữ: “Đừng lôi thôi, ý ta đã quyết! Ngươi cứ yên thân ở lại đây, chuyên tâm sinh thêm vài đứa con, nuôi dạy chúng cho tử tế, sau này kể cho chúng nghe chiến sự giữa ta và Bàng Ban là được rồi!” Đoạn quay sang nói với Lão Kiệt: “Phương Dạ Vũ còn có những ai nữa?”.
Lão Kiệt cau mày: “Người của Phương Dạ Vũ ở phương diện thứ ba này tình hình phức tạp hơn nhiều. Chúng đều là người Trung Nguyên, thậm chí còn có cả quan phủ các cấp, sát thủ đạo tặc bị giang hồ phỉ báng, hoặc người của các môn phái bang hội vì nguyên nhân nào đó bị hắn mua chuộc lung lạc, cuối cùng là những nhân vật Hắc đạo bị hắn thu thập”.
Nghe đến câu cuối cùng, Càn La chợt ngẩng lên im lặng, một lúc lâu sau mới nói như than: “Cát Bá và Tạ Thiên Bàn phải chăng là đã phản lại ta?”.
Lão Kiệt trầm giọng: “Có lẽ là không! Theo đám thuộc hạ trung thành của Thiếu gia chạy được khỏi Sơn Thành nói lại thì Cát Bá bị ám toán mà chết, Tạ Thiên Bàn hiện vẫn không rõ hành tung. Nhưng ta tin, nếu Thiếu gia xuất hiện kêu gọi, Tạ Thiên Bàn nhất định sẽ về với Thiếu gia ngay”.
Càn La thầm than trong lòng. Trận chiến với Lãng Phiên Vân ba năm trước, Cát Bá bị nội thương mãi không bình phục được, Tạ Thiên Bàn đứt một tay phải, bản thân lão cũng lâm trọng thương để đến nỗi quyền hành suốt mấy năm rơi vào tay Dị Yến Mi và Mao Bạch Ý, người mà Càn La không bao giờ tin tưởng, bằng không Phương Dạ Vũ đâu dễ lung lạc thủ hạ của lão như vậy!
Lão Kiệt nói như chợt nhớ ra: “Có một chuyện xem ra rất kỳ lạ, đó là Dị Yến Mi đã rời khỏi Phương Dạ Vũ, một mình đi dọc Giang Đông, trên đường đi đều để lại ám hiệu của Sơn Thành, xem ra...”.
Trong mắt Càn La loé lên tia sáng kỳ lạ, trầm tư một hồi mới nói: “Cô ta đến tìm ta, ông không làm gì cô ta chứ?”.
Lão Kiệt bình thản: “Cô ta hành động bất thường, tuy xem ra không phải là cạm bẫy, nhưng đương nhiên ta phải thỉnh ý Thiếu gia trước rồi mới dám có đối sách”.
Càn La hài lòng với suy nghĩ chu đáo của Lão Kiệt, gật đầu lẩm bẩm: “Yến Mi à Yến Mi, hy vọng ta không nhìn lầm cô lần nữa”.
Cả hai người ngạc nhiên nhìn Càn La đăm đăm.
Càn La uống một ngụm trà, đoạn đặt tách xuống dằn giọng: “Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta khai chiến toàn diện với Phương Dạ Vũ!”.
oOo
Trên phố, người đi lại đã thưa thớt.
Bất Xá tiễn Tần Mộng Dao ra tận ngoài cổng Hàn phủ.
Tần Mộng Dao mỉm cười: “Mời đại sư dừng bước, người của Bát phái đang chờ đại sư!”.
Bất Xá lắc đầu: “Nếu Tần cô nương không bận lòng, tiểu tăng muốn tiễn cô nương lthêm một đoạn nữa”.
Tần Mộng Dao không phản đối, bước xuống bậc cửa, chậm rãi đi dọc theo con phố. Bất Xá lẳng lặng đi phía sau nàng cách chừng một thước.
Đi được hơn mười bước, Bất Xá cất lời như có điều khó nói: “Tần cô nương có thể cho phép tiểu tăng bạo gan hỏi một câu không?”.
Dưới ráng chiều, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy ánh nắng của Tần Mộng Dao nở nụ cười tươi tắn: “Có lời gì đại sư đừng giữ trong lòng!”.
Bất Xá nhìn lên vầng mặt trời đỏ au phía xa, vẻ ủ dột than thở: “Tiểu tăng sinh vào thời mà người Mông, Tạng hoành hành, cha mẹ huynh đệ đều chết thảm trong tay họ, tiểu tăng may mắn được ân sư cứu đi mới thoát chết, từ đó ẩn cư tại Thiếu Lâm. Vốn định cả đời sẽ không bao giờ xuống núi, nhưng cái chết của ân sư đã làm thay đổi cả đời tiểu tăng!” bất giác thở dài một tiếng, nói tiếp: “n sư bại dưới tay Bàng Ban, bị thương quay trở về tự. Chúng tăng khi ấy cứ tưởng rằng Người sẽ dần bình phục, đột nhiên Người lại qua đời mà không để lại một lời nhắn nhủ. Từ đó tiểu tăng chỉ theo đuổi một mục đích: Dù thế nào, tiểu tăng cũng phải vì ân sư, vì Thiếu Lâm Tự mà diệt trừ Bàng Ban”.
Tần Mộng Dao vẫn không hiểu ý những lời vừa rồi của Bất Xá, có thể là sau khi sư phụ của ông là Tuyệt Giới hòa thượng qua đời, ông chưa hề nói tâm sự đó với bất cứ ai.
Trong lòng nàng bất giác cảm thấy thương cảm, thật không ngờ Bất Xá lại ngầm có ý xem nàng như là hồng nhan tri kỷ.
Giọng Bất Xá dần bình tĩnh hơn: “Khi ấy tiểu tăng mới nghĩ, ân sư đã đạt đến tầng thứ cao nhất trong võ học của Thiếu Lâm tự. Tiểu tăng nếu tiếp tục ở lại Thiếu Lâm, bất luận khổ luyện thế nào, nhiều nhất thì cũng chỉ trở thành một ân sư thứ hai mà thôi, vì thế đã quyết chí đi ra ngoài học hỏi!”.
Tần Mộng Dao biết, cuối cùng ông đã chọn Song tu tâm pháp chuyên về nam nữ chi đạo của Song Tu phủ. Với một cao tăng đã tịnh tu từ nhỏ như Bất xá, để ra một quyết định như vậy, những mâu thuẫn và đấu tranh trong lòng vị hòa thượng này có thể tưởng tượng thấy được!
Bất Xá trầm ngâm một hồi mới nói: “Tần cô nương có biết vì sao tiểu tăng đột nhiên lại nhắc đến những chuyện cũ năm xưa?”.
Tần Mộng Dao chăm chú nhìn Bất Xá, khẽ thở dài: “Đối với người khác, những chuyện này có thể là chuyện xưa năm cũ, nhưng với đại sư lại là vĩnh viễn treo lơ lửng trước mắt, không biết Mộng Dao nói có đúng không?”.
Trong mắt Bất Xá hiện rõ vẻ đau khổ, nhè nhẹ gật đầu: “Đúng thế, tất cả những chuyện đó giống như vừa mới xảy ra vậy, có thế nào cũng không thể quên đi. Thôi được rồi, tiểu tăng tiễn Tần cô nương đến đây thôi!” Nói đoạn lập tức dừng lại.
Tần Mộng Dao bước thêm mấy bước, đột nhiên ngoảnh đầu: “Lúc trước chẳng phải đại sư muốn hỏi: Vì sao ta cố ý không ngăn cản Hồng Nhật pháp vương bắt người rồi bỏ đi sao?”.
Bất Xá mỉm cười: “Bởi vì tiểu tăng chợt nhớ ra một nguyên nhân trong đó. Thực ra tiểu tăng cũng không ra tay hết sức, có điều lý do thì hơi khác với việc vì sao Tần cô nương không thực sự ra tay”.
Tần Mộng Dao dụng ý nhìn Bất Xá: “Đại sư không chịu ra tay toàn lực, phải chăng là hy vọng Hồng Nhật Pháp vương vì tìm Ưng Đao nên không thể để ý đến chuyện khác?”.
Trong mắt Bất Xá lộ rõ vẻ tán thưởng, thản nhiên gật đầu: “Tiểu tăng hoàn toàn xuất phát từ sự cân phân lợi hại, bởi lẽ tối qua chúng ta nhận được mật báo Bốc Địch đã dẫn Hồng Cân Đạo và một tốp cao thủ tiến về hướng Song Tu Phủ. Tiểu tăng biết rõ đó là cạm bẫy do Phương Dạ Vũ bày ra, thế nhưng tuy biết mà vẫn không thể không dấn thân vào. Không có một đối thủ mà chỉ có Bàng Ban hay Lãng Phiên Vân mới có thể đối phó như Hồng Nhật Pháp Vương, với tiểu tăng ắt là có lợi hơn nhiều”.
Hai mắt Tần Mộng Dao thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: “Mộng Dao cũng có một câu muốn hỏi đại sư”.
Bất Xá ngạc nhiên: “Tần cô nương cứ nói!”.
Tần Mộng Dao chậm rãi: “Cuộc hội ngộ trong rừng liễu hôm ấy, đại sư đã có một cơ hội để ngăn chặn Bàng Ban. Chỉ cần các người đồng loạt ra tay, bất kể sự tình thế
nào Mộng Dao cũng sẽ không dám xen vào, vì sao đại sư lại bỏ qua cơ hội nghìn năm có
một ấy?”.
Bất Xá ngạc nhiên tự hỏi: “Phải rồi! Vì sao tiểu tăng lại bỏ qua cơ hội ấy nhỉ?”.
Tần Mộng Dao nói ngay: “Bởi vì trong lòng đại sư có hai điều mâu thuẫn. Một là vì sư môn và võ lâm Bạch đạo, đã hạ quyết tâm bằng mọi giá phải giết được Bàng Ban; nhưng đại sư lại là người quang minh chính đại, không muốn giậu đổ bìm leo, dù không tính toán sống chết thì cũng phải đường hoàng quyết chiến một trận với địch thủ. Cuối cùng điều thứ hai đã chiến thắng”.
Nói đoạn nàng quay người lặng lẽ bước đi.
Nhìn bóng Tần Mộng Dao dần dần khuất xa, trong lòng Bất Xá càng thấy trống rỗng.
Lần này đến Song Tu Phủ, liệu có phải giáp mặt với người mà ông sợ gặp nhất hay không?
oOo
Trời đã dần về tối. Mây đen giăng kín báo hiệu một cơn mưa lớn.
Cốc Thiến Liên cùng Phong Hành Liệt lặng lẽ đi từ Bắc Đô về Nam Khang phủ, ngẫu nhiên cũng là nơi Càn La đang ở. Sập tối hai người đến một khu rừng phía bắc, trong rừng không ngờ lại có một trai đường nhỏ, thấp thoáng ánh lửa đèn chiếu ra.
Cốc Thiến Liên thở phào, đưa tay kéo tay áo Phong Hành Liệt, khẽ nói: “Thế là đến rồi! Nào, chúng ta qua tường vào đi!”.
Phong Hành Liệt đã quen với tác phong của Cốc Thiến Liên, thậm chí đã dần bị cuốn theo những hành động táo tợn của nàng, nhưng muốn hắn mạo muội xông vào một nơi yên tĩnh mà hắn không hề quen biết, hơn nữa lại nằm heo hút trong một khu rừng lạ thì không khỏi cảm thấy bất an, bèn cau mày nói: “Nếu nàng không nói cho ta biết vào
làm gì, ta tuyệt đối không đi!”.
Cốc Thiến Liên bực mình gắt nhỏ: “Huynh đừng lôi thôi như vậy nữa, hãy theo ta!” đoạn nắm tay hắn lôi mạnh, kéo đến cạnh bức tường bên trái, ra hiệu cho hắn nhảy lên.
Phong Hành liệt đương nhiên có thể lôi Cốc Thiến Liên ngược lại, nhưng nếu làm như vậy sẽ khiến chân khí của nàng nghịch hành dẫn đến nội thương, bất đắc dĩ phải vận khí khinh thân, cùng Cốc Thiến Liên nhảy lên bờ tường.
Cốc Thiến Liên như vừa thắng được một trận chiến nhỏ, đắc ý liếc nhìn Phong Hành Liệt, buông tay hắn ra rồi nhảy xuống khoảng sân cạnh nội viện. Phong Hành Liệt chỉ còn cách gượng cười lắc đầu, vận khinh công đáp xuống bên cạnh.
Cốc Thiến Liên đưa tay kéo đầu Phong hành Liệt xuống, ghé miệng vào sát tai hắn, khẽ nói: “Ta dẫn huynh đi gặp một người, dù bà ấy nói gì, hoặc giả không khách khí như thế nào, huynh cũng không được để trong lòng, càng không nên trách bà ấy. Huynh phải hứa trước với ta, ta mới có thể dẫn huynh đi”.
Phong Hành Liệt không khỏi sinh lòng hiếu kỳ, song vẫn tức tối: “Tốt nhất là nàng nói rõ ra bà ta là ai. Nàng muốn ta đi gặp bà ấy chứ ta đâu có yêu cầu, vì thế ta không phải hứa với nàng bất cứ điều gì cả!”.
Cốc Thiến Liên giậm chân, xịu mặt: “Huynh có phải là một nam tử hán không hả? Một chút yêu cầu nhỏ nhặt cũng không chịu nhường nhịn con gái người ta!”.
Phong Hành Liệt mềm lòng, lắc đầu gượng cười, song lại không lên tiếng phản đối. Cốc Thiến Liên lập tức hớn hở: “Coi như huynh đồng ý rồi, hãy theo ta!” Rồi nhanh nhảu đi trước, qua cửa ngách để ngỏ vào sâu trong trai đường.
Phong Hành Liệt khẽ rùn vai, cố dẹp lo lắng, đuổi theo Cốc Thiến Liên. Vòng qua ngôi tiền viện phía trước mới thấy, trai đường này hóa ra khá rộng, phía sau tiền viện còn có một lối nhỏ, đi qua rừng cây thẳng đến hậu viện.
Cuối con đường nhỏ là một viện lạc tam cấp, tận sâu trong sân truyền đến tiếng mõ đều đều, khiến cho ai vào đến đây cũng ít nhiều có cảm giác tâm căn thoát tục. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Cốc Thiến Liên như đã quen thuộc nơi này, đẩy cửa đi một mạch vào trong.
Trong hậu viện, mười mấy lão bà đang làm việc bận rộn, một số người đang cắt tập tiền Nguyên bảo, số còn lại đang khâu vá. Cốc Thiến Liên và Phong Hành Liệt xuất hiện dường như đã làm các lão ni bất ngờ, mười mấy cái đầu đều ngẩng lên, ánh mắt kinh ngạc chiếu vào hai người.
Cốc Thiến Liên lấy bộ dạng e dè, mỉm cười vòng tay: “Xin chào các lão bà bà!”.
“Hừm!”
Một âm thanh sắc lạnh từ góc nội đường vẳng ra.
Phong Hành Liệt đang trong cảm giác ngượng ngùng thất thố, nghe tiếng hừm vội đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy một người đàn bà trung niên vẻ mặt lạnh lùng, thân hình to béo đến lạ lùng đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sát tường. Những lão bà khác đều vội cúi đầu xuống tiếp tục công việc của mình, lặng im như chưa hề có ai xuất hiện.
Cốc Thiến Liên quay đầu nhìn Phong Hành Liệt, chợt bật cười ròn tan, một lúc sau mới đi về phía bà bà to béo kia, quỳ xuống bên cạnh, ghé sát vào tai bà ta nói liền một mạch, điệu bộ liến thoắng vội vàng.
Phong Hành Liệt bị nhìn trên xét dưới đến mất cả tự nhiên, bèn gặng ho một tiếng định lùi lại phía sau.
Bỗng trong mắt vị lão bà to béo ấy thoáng hiện nụ cười, dậm chân đứng dậy, thân người hóa ra cao chẳng kém gì Phong Hành Liệt, trông hệt như một ngọn núi thịt!
Cốc Thiến Liên vẫy tay với Phong Hành Liệt, liến thoắng: “Đừng có đứng ngây ra đó, lại đây nào!”
Phong Hành Liệt mỗi lúc bối rối, bất giác nhấc chân bước lại, đoán Cốc Thiến Liên chuẩn bị giới thiệu mình với lão bà đó. Đột nhiên bà ta lại quay người đi vào,
không nói một lời nào. Cốc Thiến Liên vẫy tay ra hiệu cho hắn, đoạn bám sát theo sau lão bà.
Phong Hành Liệt hết cách, đành theo sau hai người đi vào trong hậu đường.
Hậu đường rộng rãi, thanh tịnh, thờ một pho tượng Tịnh Thổ Phật và mười tám vị La Hán hai bên, bố trí hết sức trang nhã. Phía trước tượng Phật là bàn thờ đặt một lư hương tỏa khói nghi ngút.
Khói mờ bay chờn vờn trong không trung, bao phủ hàng đèn lồng sáng trưng treo hai bên vào một thế giới hư ảo. Phong Hành Liệt không dám đặt chân lên tấm thảm trước tượng Phật mà đi vòng qua bức tượng vào trong, khi ấy Cốc Thiến Liên và lão bà to béo đã bước qua tượng Phật vào đến Phật đường.
Tiếng mõ đều đặn hóa ra là từ trong Phật đường này truyền ra.
Phong Hành Liệt bước đến cửa Phật đường.
Tiếng mõ bỗng im bặt.
Trong lòng Phong Hành Liệt không khỏi cảm thấy giật mình. Phía sau Phật đường hóa ra là một tịnh thất khác, nối với Phật đường bởi con đường trải đá dăm dài chừng một trăm bước. Ở khoảng cách xa như vậy mà người gõ mõ lại như biết được có người
Đang đến, đúng vào lúc hắn đặt chân lên con đường ấy thì tiếng mõ cũng ngừng! Chỉ qua điểm này đã có thể biết đó hẳn là một cao thủ trác tuyệt.
Rốt cuộc người ấy là ai? Cốc Thiến Liên vì sao lại muốn hắn đến gặp? Khi ấy Cốc Thiến Liên đã dừng lại trước cửa tịnh thất, chỉ có một mình lão bà to béo chậm rãi bước vào trong.
Phong Hành Liệt đi hết con đường đá, đang định lên tiếng hỏi thì Cốc Thiến Liên dùng ngón trỏ đưa lên miệng ra hiệu im lặng.
Một lúc lâu sau, vị bà bà to béo kia đi ra, không nói một câu gì, chỉ lẳng lặng liếc Phong Hành Liệt rồi vòng qua hai người theo con đường đá rời đi.
Phong Hành Liệt đưa mắt nhìn Cốc Thiến Liên, lòng mỗi lúc một thêm hồ đồ.
Cốc Thiến Liên chợt thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, khẽ nói:
“Có thể vào được rồi!”.
Đột nhiên Phong Hành Liệt lại do dự, đang định lên tiếng từ chối thì Cốc Thiến Liên đã nắm lấy tay áo hắn, hai mắt ánh lên vẻ cầu xin khiến hắn phải mềm lòng, gượng cười lắc đầu, cùng nàng bước qua cánh cửa đã mở sẵn vào trong tịnh thất.
Mùi thơm gỗ Đàn tràn ngập căn phòng. Tịnh thất hình chữ nhật, vừa dài rộng vừa bất cân đối lạ thường, chiều dọc phải gấp đến bốn lần chiều ngang, thật khiến cho người ta phải cảm thấy khó hiểu. Ơ” tận cuối căn phòng, một người phụ nữ tóc dài trong trang phục ni cô đang ngồi trên một tấm bồ đoàn, mặt hướng về bức hậu tường không một vật trang trí, bên phải là một ngọn đèn dầu, một lư hương, bên trái là một cái mõ, cảm giác thật cô tịnh.
Phong Hành Liệt chỉ thấy được sau lưng nữ nhân đó, song lại tức khắc bị cuốn hút đến ngây người. Mái tóc đen buông xõa lấp lánh phản chiếu ánh sáng Phật đăng, tương phản một cách khó tin với bộ y phục ni cô xám nhạt, trông có vẻ rất không hài hòa song lại toát lên một sức hấp dẫn lạ thường, khiến người ta không thể không nôn nóng muốn biết nữ nhân sở hữu thân hình xinh đẹp vô song ấy có khuôn mặt thế nào.
Cốc Thiến Liên khom người, cất giọng run run: “Phu nhân!”.
Người phụ nữ đó khẽ “hưm” một tiếng, tay vung lên nhanh như chớp, một bóng đen bay vút về phía đầu nàng.
Sự việc xảy ra bất ngờ, ngay cả Phong Hành Liệt cũng không kịp phản ứng.
Cốc Thiến Liên kinh hoảng ngây ra. Bóng đen không nhằm trúng người mà xuyên thẳng vào trong bím tóc mà nàng đã mất rất nhiều công sức kết thành, làm cho trên tóc nàng đột nhiên có thêm một vật trang sức!
Thì ra là chiếc dùi gỗ mà phu nhân kia đang dùng để gõ mõ!
Phong Hành Liệt thở phào, cũng không khỏi thất kinh, chỉ với thời gian và lực đạo của một động tác, vị phụ nhân này đã có thể xếp vào hàng cao thủ nhất đẳng. Không cần nói đến khoảng cách giữa Cốc Thiến Liên và bà ta phải xa đến hơn hai mươi bước, chỉ xem khoảnh khắc mà Cốc Thiến Liên ngẩng đầu lên, lực đạo mà chiếc dùi gỗ xuyên vào trong bím tóc đã đủ khiến cho người ta kinh hãi. Đặc biệt hơn là bà ta trước sau không hề quay đầu lại, chỉ dựa vào thính giác mà đã có thể làm được một hành động gần như siêu nhiên như vậy!
Cốc Thiến Liên lại như đã quen với tính khí của vị phu nhân đó, trong lòng không llchút hoảng hốt, song lại cố tình làm ra vẻ đáng thương, đứng yên bất động.
Rốt cuộc vị phu nhân đó cũng lên tiếng, giọng lạnh lùng như băng tuyết: “Ta sớm đã dặn tiểu tinh linh nhà ngươi không được đến nữa, vì sao ngươi dám to gan kháng lệnh, lại còn dẫn theo cả một gã đàn ông thối tha tới đây?”.
Phong Hành Liệt lần đầu tiên bị người khác mắng thẳng vào mặt là đàn ông thối tha, trong lòng không khỏi bừng bừng tức giận. Nếu không bắt gặp ánh mắt cầu khẩn của Cốc Thiến Liên liếc tới khiến hắn nhớ đến những lời dặn dò của nàng ban đầu, e là hắn đã phất tay mà bỏ đi lập tức.
Vị phu nhân đó lại gằn giọng: “Tiểu tinh linh, ngươi câm rồi sao? Tại sao khôn lnói?”.
Trong khóe mắt Cốc Thiến Liên lộ ra vẻ tươi cười, giọng nói lại vẫn đáng thương vô cùng: “Con sợ nói ra lại làm cho phu nhân không vui!”. Giọng vị phu nhân đã xen chút giận dữ: “Ngươi đã không có gan nói, sao còn dám đến đây?”.
Phong Hành Liệt lo sợ bà ta lại tiện tay quẳng cả chiếc mõ hay ngọn đèn dầu về phía Cốc Thiến Liên, liền ngầm vận công đề phòng.
Vị phu nhân kia lập tức phát giác, liền “hưm” lên tiếng thứ hai, giọng nói trở lại lạnh lùng: “Chàng trai trẻ, nếu ngươi muốn đối phó với ta, e rằng không giở Hồng thương Trượng nhị của Nhược Hải ra là không được đâu!” đoạn lại thở dài một tiếng: “Yên tâm đi, Nghi Thanh này tuyệt đối không bao giờ động thủ với đồ nhi của Nhược Hải!”.
Phong Hành Liệt đã biết người phụ nữ này là ai, không khỏi ngây người ra một hồi.
Chẳng trách Cốc Thiến Liên dám vi phạm cấm lệnh, ngang nhiên dẫn hắn tới đây, chính là dựa vào thân phận hắn là đồ nhi của Lệ Nhược Hải!
Bởi vì đối phương chính là Phủ chủ của Song Tu Phủ đời trước, có mối quan hệ tuyệt đối không bình thường với ân sư của hắn: Song Tu Phu nhân Cốc Nghi Thanh! Phong Hành Liệt vòng tay hành lễ: “Phong Hành Liệt tham kiến phu nhân!”
Song Tu phu nhân Cốc Nghi Thanh khẽ than một tiếng, lẳng lặng nói: “Lệnh sư có khỏe không?”.
Phong Hành Liệt biết trước bà ta sẽ hỏi câu này, vẫn không khỏi giật mình đau khổ, chùng giọng xuống: “Tiên sư không may bại dưới tay Bàng Ban trong trận chiến ở Nghênh Phong Hạp, đã quy đạo sơn!”.
Cốc Nghi Thanh vẫn lặng im không động, một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng đã dịu hơn: “Lúc Nhược Hải chết, có phải ngươi đã ở bên cạnh ông ấy?”.
Phong Hành Liệt bị khơi lại chuyện cũ, tim nhói đau, cố gắng kềm chế không rơi nước mắt, gật đầu nói: “Khi đó Hành Liệt ở bên cạnh Người”.
Cốc Nghi Thanh chậm rãi: “Ông ấy đã nói những gì?”.
Nước mắt Phong Hành Liệt cuối cùng cũng không cầm được, ròng ròng tuôn xuống hai gò má, ngửa cổ than thở: “Tiên sư nói ‘Đến giờ khắc này ta mới biết mình cô đơn như thế nào! Đường đời khó đi như vậy, lại khiến người ta đau đến nát lòng như vậy!
Sinh li tử biệt, bi hoan ai lạc, có ai thấu nỗi đau của ta không?”.
“Ha ha ha ha...!”.
Cốc Nghi Thanh chợt ngửa mặt cười lên điên loạn, một lúc sau đột nhiên trở lại bình tĩnh lạ thường, không ngừng lẩm bẩm: “Sinh li tử biệt, bi hoan ai lạc, sinh li tử biệt, bi hoan ai lạc! Nhược Hải ơi là Nhược Hải, hai mươi năm trước ta đã nhìn thấu nỗi đau của huynh. Cho dù huynh lúc nào cũng ra vẻ kiên cường, lại không thể qua nổi đôi mắt của Cốc Nghi Thanh này. Thế nhưng tại sao lúc nào huynh cũng chỉ coi ta là cô bé mơ mộng thích nhìn điệp vũ, tại sao huynh không chịu thấy là ta đã biết nghĩ biết yêu? Tại sao?...”.
Phong Hành Liệt xúc động đứng nghe tình thâm của Cốc Nghi Thanh dành cho sư phụ, bỗng nhớ đến một chuyện: “Năm Hành Liệt mười bảy tuổi, có một hôm thấy tiên sư ở trong thư phòng, đang ngắm nhìn một bức thanh thêu Song điệp phi vũ hết sức tinh xảo, không biết có phải là của phu nhân?”.
Vẻ bình thản của Cốc Nghi Thanh bỗng nhiên đại biến. Bà rùng mình quay phắt người lại, song vẫn giữ tư thế ngồi xếp bằng tròn, mắt nhìn Phong Hành Liệt hỏi đến lạc giọng: “Ngươi vừa nói gì?”.
Phong Hành Liệt cuối cùng đã nhìn rõ dung nhan Cốc Nghi Thanh, chỉ thấy trên khuôn mặt tuyệt vời xinh đẹp ròng ròng lệ châu, đôi mắt xanh nhạt to tròn lóng lánh khiến người ta nhìn mà hồn xiêu phách lạc. Không biết bà đã bao nhiêu tuổi mà thời gian như không hề chạm đến khuôn mặt của bà, trái lại còn làm tăng thêm vẻ thành thục cao quý mà cả Cốc Thiến Liên cũng không có được. Dung mạo ấy thật chẳng kém lgì Cấn Băng Vân!
Cốc Thiến Liên lúc này trở thành người ngoài cuộc, hết nhìn Cốc Nghi Thanh rồi nhìn Phong Hành Liệt, nước mắt cũng ràn rụa trên mặt.
Phong Hành Liệt lấy lại đôi chút bình tĩnh, chầm chậm nhớ lại: “Khi ấy vãn bối có hỏi sư phụ, bức tranh ấy là do nữ nhân nhà ai thêu. Sư phụ chỉ than một tiếng, lắc đầu không trả lời, nhưng trước khi vãn bối rời phòng, Người lại nói: Hoa dẫu có đẹp, cần uốn thẳng thì vẫn phải uốn. Hành Liệt con phải nhớ kỹ câu này, cơ hội một khi trôi qua sẽ vĩnh viễn không trở lại!”.
Cốc Nghi Thanh nhắm mắt, toàn thân rung lên, lẩm bẩm: “Nhược Hải à, Nhược Hải! Hôm đó chỉ cần huynh nói một câu, Nghi Thanh này có thể bỏ hết mọi quốc thù gia hận, cả đại nghiệp phục quốc lẫn Song Tu đại pháp mà đi theo huynh. Nhưng vì sao chỉ một câu đơn giản đó mà huynh cũng nhất định không chịu nói ra?”.
Nói đoạn mở mắt, trong mắt ánh lên thần sắc hưng phấn, nhưng ngay sau đó lại bị vẻ đau khổ lấp đi, cuối cùng quay mặt vào tường, khẽ nói: “Thiến Liên, đưa Phong công tử đi đi!”.
Cốc Thiến Liên vội vã: “Phu nhân! Con còn có lời quan trọng muốn nói!”.
Cốc Nghi Thanh dịu giọng: “Đi đi! Dù là lời gì bây giờ ta cũng không muốn nghe nữa rồi!”.
Cốc Thiến Liên thấy vẻ kiên quyết trong ngữ khí của bà, liền lè lưỡi nháy mắt ra hiệu cho Phong Hành Liệt, lẳng lặng lui ra khỏi tịnh thất, tiện tay khép cửa lại.
Phong Hành Liệt theo sau nàng, hỏi nhỏ: “Bây giờ phải chăng nên lập tức trở về Song Tu Phủ?”.
Cốc Thiến Liên lắc đầu, quay người hướng về phía tịnh thất, nói to: “Phu nhân, Thiến Liên và Hành Liệt chờ ngoài cửa, phu nhân lúc nào muốn nghe con nói thì hãy gọi chúng con vào!” Nói rồi quay sang Phong Hành Liệt làm mặt xấu, đưa tay chỉ lên chiếc dùi gỗ trên bím tóc, ý nói ở ngoài cửa dù sao cũng không phải lo bị Cốc Nghi Thanh coi là cái bia để ném.
Phong Hành Liệt mỉm cười, song lại lập tức chau mày, không biết phải đợi đến khi nào mới được chủ phủ “triệu kiến”?
Ý nghĩ chưa dứt, một hạt mưa to như hạt đậu bỗng rơi xuống mặt, chỉ thoáng chốc sau mưa đã đổ xuống như trút
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.