Quyển 9 - Chương 205: Gặp Lại Tiên Tử
Huỳnh Dị
27/08/2013
Hàn Bách mừng như điên, đưa tay kéo Tần
Mộng Dao vào trong phòng, đồng thời ngón tay bắn ra một đạo chỉ phong,
nhẹ nhàng điểm lên mê huyệt của Hư Dạ Nguyệt, tránh kinh động đến nàng.
Ôm lấy Tần Mộng Dao, đi đến ngồi ở bộ trường kỷ , đem tiên tử đặt trên đùi.
Tần Mộng Dao mỉm cười ngọt ngào. Nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, để mặc hắn muốn làm gì thì làm
Hàn Bách sau khi yêu thương hôn lên má nàng , lại hôn lên môi nàng thật lâu như là để bù đắp cho nổi khổ tương tư kéo dài.
Tần Mộng Dao ôn nhu như nước, nhẹ nhàng đưa chiếc lưỡi thơm tho đáp trả hắn, làm cho Ma Chủng trong người Hàn Báchtừng cơn, từng cơn phát sinh cảm ứng , làm hắn rung động sâu thẳm trong linh hồn
Buông nàng ra, Hà Bách thở dài nói:
-Mộng Dao thật nhẫn tâm mà, bỏ đi không nói một lời, làm hại ta ngủ cũng không yên, sau này không cho nàng rời ta nửa bước.
Tần Mộng Dao cười cười, ôn nhu nói:
-Chàng cho rằng Mộng Dao đành long rời bỏ chàng mà đi sao? Chỉ là việc cấp bách, bất đắc dĩ phải tĩnh tu, nhanh chóng giải quyết thật tốt một cửa ải khó khăn cuối cùng.
Hàn Bách hưng phấn nói:
-Yên tâm đi! Ta đã gặp Ưng Duyên Hoạt Phật, ngay trong hoàng cung.
Tần Mộng Dao tiếp lời:
-Ma công đại tiến phải không ? Thủ đoạn trêu hoa ghẹo nguyệt cũng tiến bộ rất nhiều phải không? Chàng nghĩ Mộng Dao không biết sao? Chàng vừa động đến Mông Dao, nhân gia liền cảm ứng được ngay.
Hàn Bách mừng rỡ:
-Vậy là có thể cùng nàng lên giường rồi?
Tần Mộng Dao đem than thể mềm mại chui vào trong lòng hắn, khẻ thở dài:
-Bây giờ Mộng Dao không nghĩ đến chuyện tình dục, trước mắt quan tâm bây giờ là ma công của chàng tiến bộ đếu đâu rồi, có thể đối phó được với thủ phách kích tình mà Mộng Dao vừa lĩnh ngộ hay không. Vì vấn đề này, trong mấy ngày tiềm tu, Mộng Dao mỗi lần cố ý nhớ tới chàng, đều khó khăn kềm chế xuân tình bộc phát. Hơn nữa, lại bị chàng dẩn dắt tình cảm đi ra càng nhiều, đó là một chướng ngại không thể giải quyết.
Hàn Bách thoải mái nói:
-Cho là vậy đi! Nhưng ta là người phước lớn, không lẽ ông trời lại để cho ta mất đi Mộng Dao sao, như vậy còn nói có phước gì nữa.
Tần Mộn Dao cau mày
-Hàn Bách! Đang bàn chuyện có lien quan sống chết của Mộng Dao, chàng làm sao có thể đùa cợt được ?
Hà Bách xấu hổ bỏ tay ra khỏi cặp đùi xin đẹp, gãi đầu nói :
-Nàng nói tiếp đi !
Tần Mộng Dao gương mặt ửng đỏ, ngón tay xoay xoay trong lòng ngực hắn, cúi đầu ôn nhu nói:
-Chàng còn chưa biết, Mộng Dao đã từng nhiều lần quan sát kỹ tình huốn trong cơ thể chàng, mới có thể biết.
-Ô! Tinh khí trong cơ thể người khác xuất phát ra, đều bị Ma Chủng hấp thu hết. Cái đó giống như đạo gia công pháp luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần. Lại không giống người tu đạo ở chổ là đạo gia thông qua đủ loại công pháp mới có thể làm được, mà ở chàng thì quá trình này diển ra tự nhiên không cần hao tâm tổn sức, đó cũng là chỗ lợi hại của Chủng Ma Đại Pháp.
Hàn Bách ngẩn ngơ:
-Mộng Dao nàng nói rõ một chút được không, ta càng nghe càng hồ đồ rồi.
Tần Mộng Dao mặt hoa càng đỏ thêm, thẹn thùng nói:
-Là thế này, ma chủng trong cơ thể chàng có tính chất rất đặc biệt, mà chàng cũng không thể làm cho phụ nữ mang thai sinh con cho chàng được.
Hàn Bách cả người chấn động, miệng há hốc.
Nếu không thể khiến ba vị tỷ tỷ xinh đẹp hoặc là Hư Dạ Nguyệt sinh con đẻ cái, không phải là chính mình hối hận cả đời, đối với các nàng không có công bằng.
Tần Mộng Dao yêu thương khẻ vuốt gương mặt hắn nói:
-Bách lang không phải lo lắng, Đạo Tâm Chủng Ma là cánh cửa cao cấp nhất của ma pháp tâm pháp, thiên biến vạn hóa, có thể khống chế toàn bộ vẫn có cơ hội biến chuyện không thể thành có thể, chỉ cần nắm rõ vấn đề mấu chốt, là có hy vọng giải quyết.
Hàn Bách quả quyết nói:
-Có thể sinh hài tử hay không, là vấn đề nhỏ…Quan trọng nhất là có thể làm cho Mộng Dao hồi phục thương thế, mau nói cho ta biết việc không thể sinh con và việc chữa trị thương thế có quan hệ ra sao?
Tần Mộng Dao ngây thơ đáng yêu nói:
-Mộng Dao muốn chàng bình tĩnh một chút mới nói cho chàng biết, hôn thiếp một cái nào: người ta đột nhiên cảm thấy rất cần chàng thương yêu nhiều một chút nha !
Hàn Bách mừng rỡ, nâng gương mặt nàng mà hôn bừa, tai mắi mũi miệng toàn bộ không bỏ sót.
Tần Mộng Dao giờ đây không còn dáng vẽ gì là tiên tử nữa, cuồn nhiệt đáp ứng hắn.
Ma Chủng cùng với Đạo Thai lập tức sinh ra cảm ứng, không chỉ chân nguyên phóng ra, chân khí âm dương cũng song song quấn lấy nhau, đây là lần đầu tiên về phương diện tinh thần chính thức phát sinh.
Tần Mộng Dao tâm tình rông mở hòa nhập thiên địa, dẩn dắttinh thần Hàn Bách cảm thụ càng thêm sâu sắc, quấn quýt giữa không trung cùng nhau hưởng thụ cảm giác tình yêu.
Thế giới hiện thực đột nhiên biến mất.
Chỉ còn hai khối mộng ảo tâm linh đối diện nhau.
Ma Chủng cùng với Đạo Thai cuối cùng cũng hợp thành một khối thông qua tâm linh và dục vọng mà giao tiếp.
Tần Mộng Dao nhẹ nhàng đẩy Hàn Bách đang còn thần hồn điên đảo ra khỏi, than thể mềm mại ngồi ngay ngắn lại, hít thở không thong nói:
-Chủng Ma đại pháp chính là “môi trường” , song tu đại pháp chính là “dược”, đó chính là nguyên âm của thiếp kết hợp cùng Bách lang có thể khiến Mộng Dao mang thai “tinh nguyên”.
Hàn Bách chấn động mừng rỡ nói:
-Mộng Dao đồng ý sinh con cho ta sao.
Tần Mộng Da áy náy nói:
-Thiếp chỉ nói giống như vậy thôi, Mộng Dao lại đem tinh nguyên của chàng chuyển hóa thành tiên thiên tinh khí, kết hợp với nguyên âm xử nữ của Mộng Dao, lợi dụng sinh cơ trong lúc đó sản sinh ra, làm cho tâm mạch Mộng Dao thuận lợi sống lại, đoạt đi thiên địa tạo hóa.
Hàn Bách vui vẻ nói:
-Sau khi Mộng Dao bình phục, ta từ từ ở chổ Mộng Dao học phương pháp này, hưởng hết diễm phúc, ôi!
Sau lại chán khổ sở nói:
-Làm sao mới có thể lừa được Ma Chủng sinh ra một ít tiên lộ linh dược để Mộng Dao của ta sử dụng đây?
Tần Mộng Dao trừng mắt nói:
-Chàng đó, đúng là miệng chó khó mọc ngà voi mà, nghe cho rõ nè. Trong lúc chàng phá hư trinh tiết của Nguyệt nhi, Mộng Dao cùng hai vị đại ca cùng nghiên cứu, mới có kết quả.
Hàn Bách thấy nàng mắt hạnh trợn tròn, bàn tay không nhịn được lại loạn động trên người nàng, cầu khẩn:
-Mộng Dao mau nói phương pháp đi.
Tần Mộng Dao không chịu nổi khiêu khích của hắn,cố gắn ngăn cản bàn tay xấu xa, run giọng nói:
-Hàn Bách nha! Nếu chàng không qua được thử thách liền cùng Mộng Dao hợp thể giao hoan, cơ hội duy nhất của Mộng Dao cũng theo đó trôi qua.
Hàn Bách kinh hãi rút tay về, hoảng sợ nói:
-Vì Mộng Dao, Hàn Bách ta cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, đều có thể chịu đựng được.
Tần Mộng Dao cảnh giác liếc hắn mĩm cười nói:
-Có chuyện gì xảy ra sao, chàng trước kia hoàn toàn thụ động trước Ma Chủng, từ hôm nay hãy thử tìm cách khống chế nó, cho đến khi hoàn toàn khống chế được ma chủng, chàng muốn … nữ nhân mang thai thì nàng sẽ mang thai, chàng hiểu rõ chưa ?
Hàn Bách khổ não nói:
-Ma Chủng là gì chứ, nhìn không thấy lại sờ không được, hỏi ta làm cách nào khống chế trong tay đây?
Tần Mộng Dao thâm tình ôm hắn, ôn nhu nói:
-Không nhìn thấy không sờ được là sao đây? Bản thân chàng không phải là Ma Chủng sao? Làm sao mà chàng không biết được chứ.
Hàn Bách ngơ ngác suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
-Nói ra có hơi trắn trợn một chút.
Hai người nhìn nhau, ôm bụng cười.
Tần Mộng Dao thủ thỉ bên tai hắn:
-Lãng đại ca nói Nguyệt nhi của chàng là do Hư Nhược Vô tâm huyết bồi dưỡng ra, cộng thêm trời sanh dị bẩm, đối với đại sắc quỷ nhà chàng là bảo bối ngàn năm khó gặp, nếu vận dụng tốt có thể làm cho ma công tiếp tục có đột phá lớn. Được rồi, Mộng Dao muốn đi.
Hàn Bách thất thanh hô:
-Cái gì?
Tần Mộng Dao nói:
-Chàng nếu thương yêu Mông Dao, hảy để người ta đi, vì Mộng Dao cũng phải giải quyết vấn đề của bản thân nữa, còn nhớ nhân gia từng nói, do một lòng tu đạo, ngay cả chuyện kinh nguyệt bình thường của nữ nhi cũng đã chặt đứt rồi hay không? Cho nên thiếp phải nghĩ cách làm sao trở trành nữ nhân bình thường mới được.
Hàn Bách thở dài nói:
-Không có Mộng Dao, làm chuyện gì cũng thấy không có hứng thú.
Tần Mộng Dao chỉ lên Hư Dạ Nguyệt đang lồ lộ xuân quang, ngủ say trên giường, bật cười nói:
-Khiến cho cô nương nhà người ta ra bộ dáng như vậy còn nói không hứng thú sao? Các người ồn ào đến mức cách đó bốn gian phòng cũng ghe rõ ràng, hại người ta xuân tình xúc động, xấu hổ muốn chết. Thật muốn xông vào đây giao cho chàng muốn làm gì thì làm, vì vậy nên Mộng Dao phải tìm một phương lánh đi, tránh xảy ra sự tình phải hối hận không kịp.
Hàn Bách đỏ mặt, yếu ớt nói:
-Ta nghe lời nàng vậy, tuy nhiên nàng cũng phải cho ta biết đang ở đâu, khi cần ta còn tới tìm.
Tần Mộng Dao đứng lên, yểu điệu điểm lên trán hắn rồi cúi người hôn lên môi, dây dưa không nỡ rời, đến bên cửa sổ cười nói:
-Yên tâm đi! Mộng Dao sẽ thường xuyên đến thăm chàng, để xem chàng có nhớ tới người ta hay không.
Hàn Bách xuân tình khuấy động, lao tới.
Tần Mộng Dao phất tay áo một cái, phát ra một luồng nhu kình cản hắn lại, chợt động thân xuyên qua cửa sổ, như một đám tiên vân rời đi trong sương sớm, không tiếng động.
Bến đò Dược Lý, năm dặm về hướng tây có một nông trang, tại đây Phong Hành Liệt gặp lại Song Tu Phu Nhân và toàn bộ cao thủ Song Tu Phủ, hai vị ái thê cùng với xảo tỳ Linh Lung, sau một thời gian dài xa cách.
Cốc Tư Tiên nhìn thấy ái lang, tuy tâm tình kích động, mắt phượng rưng rưng, vẫn cố gắn kềm chế, nhưng Cốc Thiến Liên hoạt bát tinh linh không thèm để ý hết thảy, nhào vào lòng hắn khóc rống.
Ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, Phong Hành Liệt lại chạnh lòng nhớ tới Bạch Tố Hương ôn nhu như nước, giờ đây đã hương tiêu gọc vẫn, hai mắt cũng dần dần nhòe đi.
Tiểu Linh Lung đứng sau lưng Cốc Tư Tiên cũng âm thầm rơi lệ, lại không dám học Cốc Thiến Liên, sợ làm cho hắn thêm đau lòng.
Phong Hành Liệt ôm Cốc Thiến Liên cùng nhạc phụ, nhạc mẫu và kiều thê bước vào ngồi bên chiếc bàn trong nội đường, tiểu Linh Lung cùng đỡ Cốc Thiến Liên hai mắt sưng vù, dứt khoát không chịu rời khỏi Hệ thống cấm nói bậyg ngực hắn.
Song Tu Phu Nhân Cốc Ngưng Thanh xót xa nói:
-Cô nàng này nhớ ngươi mỗi ngày khóc vài lần, thật đáng thương nha, còn thêm tiểu Linh Lung, mỗi lần như thế cũng khóc theo. May là hiền tế an toàn trở về, Nộ Giao Bang tình hình ra sao rồi?
Tiếu Linh Lung đang rót trà cho Phong Hành Liệt nghe vậy cánh tay khẻ run, chút nữa cầm ấm trà không vững.
Phong Hành Liệt đưa tay đỡ lấy, lén xoa phía sau lưng nàng, hướng Bất Xá Đại Sư và Cốc Ngưng Thanh kể rõ tình hình rồi nó tiếp:
-Nhạc mẫu đại nhân càng trở nên xin đẹp quyến rủ, xem ra công lực đã phục hồi toàn bộ rồi.
Cốc Ngưng Thanh mĩm cười, phong tình vạn chủng, … ngồi bên cạnh Bất Xá Đại Sư liếc mắt một cái nói:
-Ta có một tên con rể phong lưu thành tính ngay cả ta cũng muốn ăn đậu hủ, làm cho ta nghĩ mình cũng trẻ lại hơn mười tuổi .
Bất Xá Đại Sư vẫn một thân tăng y vuốt ve ngọc thủ, mĩm cười nói:
-Song tu đại pháp rất kỳ diệu, ngay cả chúng ta cũng bất ngờ, với lại chúng ta cũng không có lười biến, mà muốn lười cũng tiếc hắc hắc.. vậy nên mới mau chóng thành công, ứng phó cục diện trước mắt.
Cốc Ngưng Thanh không cho lão nói tiếp:
-Lão gia này! Trước mặt đám hậu bối mànói chuyện không có đứng đắn gì nha, nghiêm chỉnh một chút đi.
Tuy nói vậy nhưng ngọc thủ lại ôm lão cứng ngắc, không có ý muốn thả ra.
Phong Hành Liệt và Cốc Tư Tiên nhìn nhau cười, dưới mặt bàn hai tay cũng nắm chặt lẫn nhau.
Lúc này Cốc Thiết Liên đã nín khóc, hơi thở đều đều nằm trong lòng hắn ngủ say, đủ thấy nàng vì tương tư hắn mà tâm lực suy kiệt.
Tiếu Linh Lung cùng với hay nữ tỳ xinh đẹp mang điểm tâm tới, để trên bàn.
Phong Hành Liệt vừa cười vừa hỏi:
-Linh Lung, thương thế của nàng sao rồi?
Linh Lung bối rối, mặt đỏ tới mang tay, cúi đầu lí nhí đáp:
-Tiểu tỳ đã được lão gia ra tay chữa trị, giờ đã không việc gì rồi.
Nói xong vội vàng lủi mất.
Bất Xá Đại Sư chau mày hỏi:
-Hành Liệt sao bổng dưng trở thành Tà Dị môn chủ vậy ?
Sau khi nghe Phong Hành Liệt thuật lại tỉ mỉ quá trình, Bất Xá Đại Sư nói:
-Vậy ta yên tâm rồi, Tà Dị Môn Thất Đại Đầu Lĩnh võ công cao cường, có bọn họ trợ giúp Nộ Giao Bang, chúng ta yên tâm thẳng tiến Kinh Sư cùng với kẻ địch hảo hảo đối đầu.
Cốc Tư Tiên liếc hắn một cái đầy yêu thương, nhẹ nhàng nói:
-Hành Liệt đừng trách chúng ta vội vã rời bỏ Trường Sa, thật ra là sau khi Can lão thông báo tình huống, khuyên chúng ta lập tức đến Kinh Sư. Không để gian kế của địch nhân thuận lợi triển khai, thiên hạ vạn dân rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, cơ hội phục quốc của chúng ta ngày càng xa vời.
Phong Hành Liệt ngạc nhiên hỏi:
-Có tin tình báo mới sao?
Bất Xá nói:
-Bảy ngày sau là đại thọ khánh điển của Chu Nguyên Chương cử hành ba ngày liên tục, các thế lực khắp nơi lấy cớ này mà kéo về kinh, trong cung thế nào cũng phát sinh chuyện, theo tai mắt của chúng ta tại kinh thành thì tình thế hiểm ác vô cùng, phứ tạp tới mức không biết đâu mà lần, ngay cả người Nhật Bản cũng đã tới kinh sư rồi, như báo chực chờ rình mồi.
Bằng chứng là Lãng Phiên Vân trên sông Tần Hoài đã từng giao thủ với cao thủ Nhật Bản, Hàn Bách cùng với Phạm Lương Cực không biết làm sao đã danh chấn kinh sư, Tiết Minh Ngọc lại làm mưa làm gió khiến cho trưởng lão bát đại môn phái mở hội nghị tiến hành truy sát.
Phong Hành Liệt nghĩ tới sắp gặp được đám người Hàn Bách, tâm tình hưng phấn, ôm Cốc Thiến Liên thân hình mềm mại nóng bỏng, tay kéo Cốc Tư Tiên lại gần, định nói gì đó, Linh Lung đúng lúc quay trở lại xem bọn họ có gì phân phó không, thấy Phong Hành Liệt không đụng đến thức ăn, thẹn thùng gắp cặp màn thầu bỏ vào chén hắn, nhẹ giọng nói:
-Cô gia xin dùng chút điểm tâm.
Cốc Tư Tiên cười nói:
-Hành Liệt ăn nhiều đi nha! Tiểu Linh Lung đặc biệt làm cho chàng đó.
Lin Lung mắc cở bỏ chạy ra ngoài, mọi người đều bật cười
Thiếu nữ động tình thật là có sức hút mê người nha.
Phong Hành Liệt sau khi ăn sạch thức ăn trong chén, quay sang hỏi:
-Đám người Phương Dạ Vũ cũng đền kinh sư rồi sao? Ta lo lắng cho bọn Hàn Bách gặp phiền phúc rồi.
Cốc Tư Tiên lườm hắn một cái :
-Có Lãng đại ca ở đó, ai đụng đến bọn họ? Đánh không lại thì chạy! Tư Tiên cũng rất muốn gặp mặt bọn họ, nghe Thiến Liên kể lại chuyện bọn họ ghe tức cười muốn chết.
Bất Xá không yên tâm, thở dài nói:
-Chúng ta nên nhanh chóng tiến vào kinh sư thôi, theo tin tức từ Tây Vực, cao thủ bộ tộc Sắc Mục dắt theo gần vạn binh mã, đã tiềm nhập Trung Nguyên, Sắc Mục cao thủ Hoang Lang Nhâm Bích, một thân võ công đăng phong tạocục, lạnh lùng tàn nhẫn, không dể đối phó.
Phong Hành Liệt giật mình nói:
-Biên ải Đại Minh canh phòng cẩn mật, làm sao để cho Sắc Mục ngoại tộc muốn tới là tới, không hay không biết là sao?
Bất Xá nói:
-Mặc dù chưa có chứng cứ xác thực, nhưng nhân vật trung tâm là Lam Ngọc, thân là Đại Tướng, phụng mệnh Chu Nguyên Chương chuyên phụ trách thu phục các tộc Mông Cổ, nắm giữ toàn bộ mạng lưới tình báo rộng lớn, dưới tay nhân tài đông đúc, không có hắn giúp một tay, là sao các bộ tộc Mông Cổ muốn tới là tới, muốn đi là đi.
Phong Hàg Liệt chấn động nói:
-Không lẽ hắn không thèm để ý sự lợi hại của thiết kỵ Mông Cổ sao? Nếu sư phụ của Lý Xích Mị là Khoách Khuếch không trúng chưởng của Quỷ Vương Hư Nhược Vô, thương thế bộc phát chết trong hoang lâm, Đại Minh có thể an an ổn ổn mà hưởng an bình được sao, không lẽ không biết.
Khoách Khuếch lúc đó là đệ nhất mãnh tướng của người Mông, sau khi bị đánh bật khỏi Trung Nguyên, hắn một tay chiêu mộ tàn quân, chống giữ đại cuộc, ngay cả danh tướng Từ Đạt tại Lĩnh Bắc cùng hắn đánh một trận cũng bại vong.
Sau đó hắn lui về tái ngoại, thu nạp thảo khấu khắp nơi, Chu Nguyên Chương từng bảy lần chiêu hang, đều bị hắn trực tiếp từ chối. Ngay cả Chu Nguyên Chương cho dù là đối đầu nhưng cũng rất thích thú hắn, có một lần trong yến tiệc chiêu đãi quần thần, đang khi tửu hứng chợt hỏi:
-Thiên hạ kỳ nam tử hiện giờ là ai?
Hư Nhược Vô nói là Thường Ngộ Xuân, Thái Tổ nói :
-Ngộ Xuân mặc dù tài năng, nhưng cũng là do gặp thời mà tiến, người tuy không gặp thời mà vẫn uy vọng một phương chỉ có Khoách Khuếch, đó mới là kỳ nam tử
Như vậy mới thấy uy thế của Khoách Khuếch.
Bất Xá đã từng là thủ hạ đắc lực dưới tay Hư Nhược Vô, có thể xem như một trong những khai quốc công thần, chinh chiến lâu như vậy cảm khái nói tiếp:
-Khoách Khếch chết đi, Lý Xích Mị ý lạnh tor tàn, thoái ẩn tiềm tu Thiên Mị Ngưng Âm, Chu nguyên Chương nắm lấy thời cơ, phái Lam Ngọc nhiều lần xuất chinh, khổ chiến hơn một năm cuối cùng cũng đánh phá được người Mông chiếm được Ngư Nhĩ Hải, bắt được cung phi gần trăm người, quan quân ba ngàn, thanh niên bảy vạn, ngựa, lạc đà mười lăm vạn, lúc này những thế lực còn sót lại rút vào rừng.
Nghĩ không ra là đa số người Mông thoát đi đều do Lam Ngọc một tay thả ra, đây có thể là sai lầm của Chu Nguyên Chương trong lúc giành lấy thiên hạ mà để lại hậu họa cho Chu gia? Nhưng mà hiện tại khắp nơi thái bình, cũng là do hắn mang tới cho thiên hạ.
Cốc Ngưng Thanh thở dài một hơi nói:
-Lam Ngọc là người kiêu căn, hắn không để người Mông vào trong mắt, có thể chỉ là một con cờ bị hắn lợi dụng mà thôi, từ việc Chu Nguyên Chương lập Duẫn Văn làm người thừa kế, Yến Vương trong lòng nhất định không phục, nếu có bạo lạon sẽ thúc thủ bang quan, cho nên không hề e dè, chờ đợi cục diện không thể cứu vãn.
Bên trong Thừng Đức phủ, Thích Trường Chinh đang cười nói với Địch Vũ Thời, phía bên trong phủ, chạy dọc theo bên trong phủ là một dãy bờ sông, kéo dài đến thị tứ.
Kiến trúc loại này rất hay gặp ở Giang Nam, đường đi thì tùy theo bờ sông mà thay đổi, dọc theo bên đường, cũng tùy theo sự khúc chiếc của con sông mà bố trí, có tòa tiểu ốc bên cạnh hành lang, như một cái lan can, nhưng làm lớn hơn nên có thể ngồi lên được. dọc theo con sông, cứ hôn mười trượng lại có một cây cầu nhỏ nối liền hai bên bồ sông, an an tĩnh tĩnh thật là thú vị.
Giang Nam là nơi sôg hồ dày đặc, giao thong toàn bộ dựa vào thuyền bè, ai có thể khống chế đường thủy, người đó có thể xưng vương xưng bá, đây cũng là lý do Phương Dạ Vũ vì muốn tranh giành thiên hạ, mục tiêu thứ nhất đặt ra chính là Nộ Giao Bang .
Do địa lý đặc biệt như vậy, các khu thương mại cũng thiết kế gần sông, nhà cửa hoặc là phía trước mở ra hướng phố, cửa sau lai hướng ra bờ sông, hoặc là ngược lại, buôn bán trên bờ hay dưới sông đều vô cùng thuận tiện.
Đốc phủ đã thấy trước mắt.
Bây giờ tuy còn sớm, nhưng nhiều người đã vội vàng tụ tập trên đường, bắt đầu cho một ngày mới đầy bận rộn.
Thích Trường Chinh cười nói:
-Thật hy vọng Chân yêu nữ đủ can đảm xuất lĩnh đại quân, đến đốc phủ đại náo một trận, để xem Tổng đốc phủ còn có khả năng bịt tai làm ngơ hay không.
Địch Vũ Thời cười nói:
-Chúng ta cũng không phải là người lương thiện đâu, còn nhớ bảng cáo thị truy nã hay không, tuy bức vẽ rất tệ nhưng cũng có vài phần giống nha.
Hai người nói nhảm một lúc, đã bước tới trước sân Đốc phủ, tiến thẳng vào bên trong.
Đây là trung tâm buôn bán của Thường Đức phủ, người đi đường đông đúc, kéo dài chừng một dặm hơn, rộng chừng hai trượng, mặt đường lót đá tảng, cửa hàng so với những nơi khác đều quy mô hơn, kiến trúc tinh xảo, trang trí mang tính đặc trưng bản địa, rất đạc sắc.
Hai người tùy ý ghé vào một quán ăn, chui vào trong góc, ăn hôn mười dĩa điểm tâm, hai tô cháo, không có một chút gì tỏ ra là loại người đang bị truy sát chạy trối chết.
Đang ăn nửa chừng, Lương Thu Mạt đi tới, không khách khí chụp lấy hai dĩa điểm tâm mà ăn, đồng thời thấp giọng nói:
-Đã phát hiện áp ký Nhị thúc để lại hôm qua, nếu có thể cắt đuôi được yêu nữ, lập tức sẽ cùng bọn ta hội hợp.
Cả hai đều mừng rỡ.
Lương Thu Mạt nói tiếp:
-Ta vừa mới liên lạc Can lão, huynh đệ Tà Dị môn đấu khí dâng trào, rất muốn đánh nhau một trận.
Địch Vũ Thời cau mày nói:
-Trước mắt chờ nhị thúc đã, thực lực chúng ta hiện nay khá mỏng, ài! Không biết có cách nào tìm ra ông ấy sớm một chút không?
Trầm n gâm một lát, Thích Trường Chinh đẩy hắn một cái.
Địch Vũ Thời nhìn về hướng lối vào, ngây ngốc.
Thì ra là Chân phu nhân thiên kiều bá mị, một thân một mình khoan thai đi vào trong quán ăn, thẳng tới chổ ba người đang ngồi, kéo ghế mà ngồi, mỉm cười nhìn cả ba.
Cừu nhân gặp mặt, đỏ mặt tía tai, Thích Trường Chinh đưa tay cầm lấy Thiên Binh bảo đao, lạnh nhạt nói:
-Yêu nữ, ngươi đã tới đây rồi, vậy lão Thích ta sẽ vì nợ máu của Phong Hàn tiền bối và chúng huynh đệ mà tính sổ cùng ngươi.
Ôm lấy Tần Mộng Dao, đi đến ngồi ở bộ trường kỷ , đem tiên tử đặt trên đùi.
Tần Mộng Dao mỉm cười ngọt ngào. Nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, để mặc hắn muốn làm gì thì làm
Hàn Bách sau khi yêu thương hôn lên má nàng , lại hôn lên môi nàng thật lâu như là để bù đắp cho nổi khổ tương tư kéo dài.
Tần Mộng Dao ôn nhu như nước, nhẹ nhàng đưa chiếc lưỡi thơm tho đáp trả hắn, làm cho Ma Chủng trong người Hàn Báchtừng cơn, từng cơn phát sinh cảm ứng , làm hắn rung động sâu thẳm trong linh hồn
Buông nàng ra, Hà Bách thở dài nói:
-Mộng Dao thật nhẫn tâm mà, bỏ đi không nói một lời, làm hại ta ngủ cũng không yên, sau này không cho nàng rời ta nửa bước.
Tần Mộng Dao cười cười, ôn nhu nói:
-Chàng cho rằng Mộng Dao đành long rời bỏ chàng mà đi sao? Chỉ là việc cấp bách, bất đắc dĩ phải tĩnh tu, nhanh chóng giải quyết thật tốt một cửa ải khó khăn cuối cùng.
Hàn Bách hưng phấn nói:
-Yên tâm đi! Ta đã gặp Ưng Duyên Hoạt Phật, ngay trong hoàng cung.
Tần Mộng Dao tiếp lời:
-Ma công đại tiến phải không ? Thủ đoạn trêu hoa ghẹo nguyệt cũng tiến bộ rất nhiều phải không? Chàng nghĩ Mộng Dao không biết sao? Chàng vừa động đến Mông Dao, nhân gia liền cảm ứng được ngay.
Hàn Bách mừng rỡ:
-Vậy là có thể cùng nàng lên giường rồi?
Tần Mộng Dao đem than thể mềm mại chui vào trong lòng hắn, khẻ thở dài:
-Bây giờ Mộng Dao không nghĩ đến chuyện tình dục, trước mắt quan tâm bây giờ là ma công của chàng tiến bộ đếu đâu rồi, có thể đối phó được với thủ phách kích tình mà Mộng Dao vừa lĩnh ngộ hay không. Vì vấn đề này, trong mấy ngày tiềm tu, Mộng Dao mỗi lần cố ý nhớ tới chàng, đều khó khăn kềm chế xuân tình bộc phát. Hơn nữa, lại bị chàng dẩn dắt tình cảm đi ra càng nhiều, đó là một chướng ngại không thể giải quyết.
Hàn Bách thoải mái nói:
-Cho là vậy đi! Nhưng ta là người phước lớn, không lẽ ông trời lại để cho ta mất đi Mộng Dao sao, như vậy còn nói có phước gì nữa.
Tần Mộn Dao cau mày
-Hàn Bách! Đang bàn chuyện có lien quan sống chết của Mộng Dao, chàng làm sao có thể đùa cợt được ?
Hà Bách xấu hổ bỏ tay ra khỏi cặp đùi xin đẹp, gãi đầu nói :
-Nàng nói tiếp đi !
Tần Mộng Dao gương mặt ửng đỏ, ngón tay xoay xoay trong lòng ngực hắn, cúi đầu ôn nhu nói:
-Chàng còn chưa biết, Mộng Dao đã từng nhiều lần quan sát kỹ tình huốn trong cơ thể chàng, mới có thể biết.
-Ô! Tinh khí trong cơ thể người khác xuất phát ra, đều bị Ma Chủng hấp thu hết. Cái đó giống như đạo gia công pháp luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần. Lại không giống người tu đạo ở chổ là đạo gia thông qua đủ loại công pháp mới có thể làm được, mà ở chàng thì quá trình này diển ra tự nhiên không cần hao tâm tổn sức, đó cũng là chỗ lợi hại của Chủng Ma Đại Pháp.
Hàn Bách ngẩn ngơ:
-Mộng Dao nàng nói rõ một chút được không, ta càng nghe càng hồ đồ rồi.
Tần Mộng Dao mặt hoa càng đỏ thêm, thẹn thùng nói:
-Là thế này, ma chủng trong cơ thể chàng có tính chất rất đặc biệt, mà chàng cũng không thể làm cho phụ nữ mang thai sinh con cho chàng được.
Hàn Bách cả người chấn động, miệng há hốc.
Nếu không thể khiến ba vị tỷ tỷ xinh đẹp hoặc là Hư Dạ Nguyệt sinh con đẻ cái, không phải là chính mình hối hận cả đời, đối với các nàng không có công bằng.
Tần Mộng Dao yêu thương khẻ vuốt gương mặt hắn nói:
-Bách lang không phải lo lắng, Đạo Tâm Chủng Ma là cánh cửa cao cấp nhất của ma pháp tâm pháp, thiên biến vạn hóa, có thể khống chế toàn bộ vẫn có cơ hội biến chuyện không thể thành có thể, chỉ cần nắm rõ vấn đề mấu chốt, là có hy vọng giải quyết.
Hàn Bách quả quyết nói:
-Có thể sinh hài tử hay không, là vấn đề nhỏ…Quan trọng nhất là có thể làm cho Mộng Dao hồi phục thương thế, mau nói cho ta biết việc không thể sinh con và việc chữa trị thương thế có quan hệ ra sao?
Tần Mộng Dao ngây thơ đáng yêu nói:
-Mộng Dao muốn chàng bình tĩnh một chút mới nói cho chàng biết, hôn thiếp một cái nào: người ta đột nhiên cảm thấy rất cần chàng thương yêu nhiều một chút nha !
Hàn Bách mừng rỡ, nâng gương mặt nàng mà hôn bừa, tai mắi mũi miệng toàn bộ không bỏ sót.
Tần Mộng Dao giờ đây không còn dáng vẽ gì là tiên tử nữa, cuồn nhiệt đáp ứng hắn.
Ma Chủng cùng với Đạo Thai lập tức sinh ra cảm ứng, không chỉ chân nguyên phóng ra, chân khí âm dương cũng song song quấn lấy nhau, đây là lần đầu tiên về phương diện tinh thần chính thức phát sinh.
Tần Mộng Dao tâm tình rông mở hòa nhập thiên địa, dẩn dắttinh thần Hàn Bách cảm thụ càng thêm sâu sắc, quấn quýt giữa không trung cùng nhau hưởng thụ cảm giác tình yêu.
Thế giới hiện thực đột nhiên biến mất.
Chỉ còn hai khối mộng ảo tâm linh đối diện nhau.
Ma Chủng cùng với Đạo Thai cuối cùng cũng hợp thành một khối thông qua tâm linh và dục vọng mà giao tiếp.
Tần Mộng Dao nhẹ nhàng đẩy Hàn Bách đang còn thần hồn điên đảo ra khỏi, than thể mềm mại ngồi ngay ngắn lại, hít thở không thong nói:
-Chủng Ma đại pháp chính là “môi trường” , song tu đại pháp chính là “dược”, đó chính là nguyên âm của thiếp kết hợp cùng Bách lang có thể khiến Mộng Dao mang thai “tinh nguyên”.
Hàn Bách chấn động mừng rỡ nói:
-Mộng Dao đồng ý sinh con cho ta sao.
Tần Mộng Da áy náy nói:
-Thiếp chỉ nói giống như vậy thôi, Mộng Dao lại đem tinh nguyên của chàng chuyển hóa thành tiên thiên tinh khí, kết hợp với nguyên âm xử nữ của Mộng Dao, lợi dụng sinh cơ trong lúc đó sản sinh ra, làm cho tâm mạch Mộng Dao thuận lợi sống lại, đoạt đi thiên địa tạo hóa.
Hàn Bách vui vẻ nói:
-Sau khi Mộng Dao bình phục, ta từ từ ở chổ Mộng Dao học phương pháp này, hưởng hết diễm phúc, ôi!
Sau lại chán khổ sở nói:
-Làm sao mới có thể lừa được Ma Chủng sinh ra một ít tiên lộ linh dược để Mộng Dao của ta sử dụng đây?
Tần Mộng Dao trừng mắt nói:
-Chàng đó, đúng là miệng chó khó mọc ngà voi mà, nghe cho rõ nè. Trong lúc chàng phá hư trinh tiết của Nguyệt nhi, Mộng Dao cùng hai vị đại ca cùng nghiên cứu, mới có kết quả.
Hàn Bách thấy nàng mắt hạnh trợn tròn, bàn tay không nhịn được lại loạn động trên người nàng, cầu khẩn:
-Mộng Dao mau nói phương pháp đi.
Tần Mộng Dao không chịu nổi khiêu khích của hắn,cố gắn ngăn cản bàn tay xấu xa, run giọng nói:
-Hàn Bách nha! Nếu chàng không qua được thử thách liền cùng Mộng Dao hợp thể giao hoan, cơ hội duy nhất của Mộng Dao cũng theo đó trôi qua.
Hàn Bách kinh hãi rút tay về, hoảng sợ nói:
-Vì Mộng Dao, Hàn Bách ta cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, đều có thể chịu đựng được.
Tần Mộng Dao cảnh giác liếc hắn mĩm cười nói:
-Có chuyện gì xảy ra sao, chàng trước kia hoàn toàn thụ động trước Ma Chủng, từ hôm nay hãy thử tìm cách khống chế nó, cho đến khi hoàn toàn khống chế được ma chủng, chàng muốn … nữ nhân mang thai thì nàng sẽ mang thai, chàng hiểu rõ chưa ?
Hàn Bách khổ não nói:
-Ma Chủng là gì chứ, nhìn không thấy lại sờ không được, hỏi ta làm cách nào khống chế trong tay đây?
Tần Mộng Dao thâm tình ôm hắn, ôn nhu nói:
-Không nhìn thấy không sờ được là sao đây? Bản thân chàng không phải là Ma Chủng sao? Làm sao mà chàng không biết được chứ.
Hàn Bách ngơ ngác suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
-Nói ra có hơi trắn trợn một chút.
Hai người nhìn nhau, ôm bụng cười.
Tần Mộng Dao thủ thỉ bên tai hắn:
-Lãng đại ca nói Nguyệt nhi của chàng là do Hư Nhược Vô tâm huyết bồi dưỡng ra, cộng thêm trời sanh dị bẩm, đối với đại sắc quỷ nhà chàng là bảo bối ngàn năm khó gặp, nếu vận dụng tốt có thể làm cho ma công tiếp tục có đột phá lớn. Được rồi, Mộng Dao muốn đi.
Hàn Bách thất thanh hô:
-Cái gì?
Tần Mộng Dao nói:
-Chàng nếu thương yêu Mông Dao, hảy để người ta đi, vì Mộng Dao cũng phải giải quyết vấn đề của bản thân nữa, còn nhớ nhân gia từng nói, do một lòng tu đạo, ngay cả chuyện kinh nguyệt bình thường của nữ nhi cũng đã chặt đứt rồi hay không? Cho nên thiếp phải nghĩ cách làm sao trở trành nữ nhân bình thường mới được.
Hàn Bách thở dài nói:
-Không có Mộng Dao, làm chuyện gì cũng thấy không có hứng thú.
Tần Mộng Dao chỉ lên Hư Dạ Nguyệt đang lồ lộ xuân quang, ngủ say trên giường, bật cười nói:
-Khiến cho cô nương nhà người ta ra bộ dáng như vậy còn nói không hứng thú sao? Các người ồn ào đến mức cách đó bốn gian phòng cũng ghe rõ ràng, hại người ta xuân tình xúc động, xấu hổ muốn chết. Thật muốn xông vào đây giao cho chàng muốn làm gì thì làm, vì vậy nên Mộng Dao phải tìm một phương lánh đi, tránh xảy ra sự tình phải hối hận không kịp.
Hàn Bách đỏ mặt, yếu ớt nói:
-Ta nghe lời nàng vậy, tuy nhiên nàng cũng phải cho ta biết đang ở đâu, khi cần ta còn tới tìm.
Tần Mộng Dao đứng lên, yểu điệu điểm lên trán hắn rồi cúi người hôn lên môi, dây dưa không nỡ rời, đến bên cửa sổ cười nói:
-Yên tâm đi! Mộng Dao sẽ thường xuyên đến thăm chàng, để xem chàng có nhớ tới người ta hay không.
Hàn Bách xuân tình khuấy động, lao tới.
Tần Mộng Dao phất tay áo một cái, phát ra một luồng nhu kình cản hắn lại, chợt động thân xuyên qua cửa sổ, như một đám tiên vân rời đi trong sương sớm, không tiếng động.
Bến đò Dược Lý, năm dặm về hướng tây có một nông trang, tại đây Phong Hành Liệt gặp lại Song Tu Phu Nhân và toàn bộ cao thủ Song Tu Phủ, hai vị ái thê cùng với xảo tỳ Linh Lung, sau một thời gian dài xa cách.
Cốc Tư Tiên nhìn thấy ái lang, tuy tâm tình kích động, mắt phượng rưng rưng, vẫn cố gắn kềm chế, nhưng Cốc Thiến Liên hoạt bát tinh linh không thèm để ý hết thảy, nhào vào lòng hắn khóc rống.
Ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, Phong Hành Liệt lại chạnh lòng nhớ tới Bạch Tố Hương ôn nhu như nước, giờ đây đã hương tiêu gọc vẫn, hai mắt cũng dần dần nhòe đi.
Tiểu Linh Lung đứng sau lưng Cốc Tư Tiên cũng âm thầm rơi lệ, lại không dám học Cốc Thiến Liên, sợ làm cho hắn thêm đau lòng.
Phong Hành Liệt ôm Cốc Thiến Liên cùng nhạc phụ, nhạc mẫu và kiều thê bước vào ngồi bên chiếc bàn trong nội đường, tiểu Linh Lung cùng đỡ Cốc Thiến Liên hai mắt sưng vù, dứt khoát không chịu rời khỏi Hệ thống cấm nói bậyg ngực hắn.
Song Tu Phu Nhân Cốc Ngưng Thanh xót xa nói:
-Cô nàng này nhớ ngươi mỗi ngày khóc vài lần, thật đáng thương nha, còn thêm tiểu Linh Lung, mỗi lần như thế cũng khóc theo. May là hiền tế an toàn trở về, Nộ Giao Bang tình hình ra sao rồi?
Tiếu Linh Lung đang rót trà cho Phong Hành Liệt nghe vậy cánh tay khẻ run, chút nữa cầm ấm trà không vững.
Phong Hành Liệt đưa tay đỡ lấy, lén xoa phía sau lưng nàng, hướng Bất Xá Đại Sư và Cốc Ngưng Thanh kể rõ tình hình rồi nó tiếp:
-Nhạc mẫu đại nhân càng trở nên xin đẹp quyến rủ, xem ra công lực đã phục hồi toàn bộ rồi.
Cốc Ngưng Thanh mĩm cười, phong tình vạn chủng, … ngồi bên cạnh Bất Xá Đại Sư liếc mắt một cái nói:
-Ta có một tên con rể phong lưu thành tính ngay cả ta cũng muốn ăn đậu hủ, làm cho ta nghĩ mình cũng trẻ lại hơn mười tuổi .
Bất Xá Đại Sư vẫn một thân tăng y vuốt ve ngọc thủ, mĩm cười nói:
-Song tu đại pháp rất kỳ diệu, ngay cả chúng ta cũng bất ngờ, với lại chúng ta cũng không có lười biến, mà muốn lười cũng tiếc hắc hắc.. vậy nên mới mau chóng thành công, ứng phó cục diện trước mắt.
Cốc Ngưng Thanh không cho lão nói tiếp:
-Lão gia này! Trước mặt đám hậu bối mànói chuyện không có đứng đắn gì nha, nghiêm chỉnh một chút đi.
Tuy nói vậy nhưng ngọc thủ lại ôm lão cứng ngắc, không có ý muốn thả ra.
Phong Hành Liệt và Cốc Tư Tiên nhìn nhau cười, dưới mặt bàn hai tay cũng nắm chặt lẫn nhau.
Lúc này Cốc Thiết Liên đã nín khóc, hơi thở đều đều nằm trong lòng hắn ngủ say, đủ thấy nàng vì tương tư hắn mà tâm lực suy kiệt.
Tiếu Linh Lung cùng với hay nữ tỳ xinh đẹp mang điểm tâm tới, để trên bàn.
Phong Hành Liệt vừa cười vừa hỏi:
-Linh Lung, thương thế của nàng sao rồi?
Linh Lung bối rối, mặt đỏ tới mang tay, cúi đầu lí nhí đáp:
-Tiểu tỳ đã được lão gia ra tay chữa trị, giờ đã không việc gì rồi.
Nói xong vội vàng lủi mất.
Bất Xá Đại Sư chau mày hỏi:
-Hành Liệt sao bổng dưng trở thành Tà Dị môn chủ vậy ?
Sau khi nghe Phong Hành Liệt thuật lại tỉ mỉ quá trình, Bất Xá Đại Sư nói:
-Vậy ta yên tâm rồi, Tà Dị Môn Thất Đại Đầu Lĩnh võ công cao cường, có bọn họ trợ giúp Nộ Giao Bang, chúng ta yên tâm thẳng tiến Kinh Sư cùng với kẻ địch hảo hảo đối đầu.
Cốc Tư Tiên liếc hắn một cái đầy yêu thương, nhẹ nhàng nói:
-Hành Liệt đừng trách chúng ta vội vã rời bỏ Trường Sa, thật ra là sau khi Can lão thông báo tình huống, khuyên chúng ta lập tức đến Kinh Sư. Không để gian kế của địch nhân thuận lợi triển khai, thiên hạ vạn dân rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, cơ hội phục quốc của chúng ta ngày càng xa vời.
Phong Hành Liệt ngạc nhiên hỏi:
-Có tin tình báo mới sao?
Bất Xá nói:
-Bảy ngày sau là đại thọ khánh điển của Chu Nguyên Chương cử hành ba ngày liên tục, các thế lực khắp nơi lấy cớ này mà kéo về kinh, trong cung thế nào cũng phát sinh chuyện, theo tai mắt của chúng ta tại kinh thành thì tình thế hiểm ác vô cùng, phứ tạp tới mức không biết đâu mà lần, ngay cả người Nhật Bản cũng đã tới kinh sư rồi, như báo chực chờ rình mồi.
Bằng chứng là Lãng Phiên Vân trên sông Tần Hoài đã từng giao thủ với cao thủ Nhật Bản, Hàn Bách cùng với Phạm Lương Cực không biết làm sao đã danh chấn kinh sư, Tiết Minh Ngọc lại làm mưa làm gió khiến cho trưởng lão bát đại môn phái mở hội nghị tiến hành truy sát.
Phong Hành Liệt nghĩ tới sắp gặp được đám người Hàn Bách, tâm tình hưng phấn, ôm Cốc Thiến Liên thân hình mềm mại nóng bỏng, tay kéo Cốc Tư Tiên lại gần, định nói gì đó, Linh Lung đúng lúc quay trở lại xem bọn họ có gì phân phó không, thấy Phong Hành Liệt không đụng đến thức ăn, thẹn thùng gắp cặp màn thầu bỏ vào chén hắn, nhẹ giọng nói:
-Cô gia xin dùng chút điểm tâm.
Cốc Tư Tiên cười nói:
-Hành Liệt ăn nhiều đi nha! Tiểu Linh Lung đặc biệt làm cho chàng đó.
Lin Lung mắc cở bỏ chạy ra ngoài, mọi người đều bật cười
Thiếu nữ động tình thật là có sức hút mê người nha.
Phong Hành Liệt sau khi ăn sạch thức ăn trong chén, quay sang hỏi:
-Đám người Phương Dạ Vũ cũng đền kinh sư rồi sao? Ta lo lắng cho bọn Hàn Bách gặp phiền phúc rồi.
Cốc Tư Tiên lườm hắn một cái :
-Có Lãng đại ca ở đó, ai đụng đến bọn họ? Đánh không lại thì chạy! Tư Tiên cũng rất muốn gặp mặt bọn họ, nghe Thiến Liên kể lại chuyện bọn họ ghe tức cười muốn chết.
Bất Xá không yên tâm, thở dài nói:
-Chúng ta nên nhanh chóng tiến vào kinh sư thôi, theo tin tức từ Tây Vực, cao thủ bộ tộc Sắc Mục dắt theo gần vạn binh mã, đã tiềm nhập Trung Nguyên, Sắc Mục cao thủ Hoang Lang Nhâm Bích, một thân võ công đăng phong tạocục, lạnh lùng tàn nhẫn, không dể đối phó.
Phong Hành Liệt giật mình nói:
-Biên ải Đại Minh canh phòng cẩn mật, làm sao để cho Sắc Mục ngoại tộc muốn tới là tới, không hay không biết là sao?
Bất Xá nói:
-Mặc dù chưa có chứng cứ xác thực, nhưng nhân vật trung tâm là Lam Ngọc, thân là Đại Tướng, phụng mệnh Chu Nguyên Chương chuyên phụ trách thu phục các tộc Mông Cổ, nắm giữ toàn bộ mạng lưới tình báo rộng lớn, dưới tay nhân tài đông đúc, không có hắn giúp một tay, là sao các bộ tộc Mông Cổ muốn tới là tới, muốn đi là đi.
Phong Hàg Liệt chấn động nói:
-Không lẽ hắn không thèm để ý sự lợi hại của thiết kỵ Mông Cổ sao? Nếu sư phụ của Lý Xích Mị là Khoách Khuếch không trúng chưởng của Quỷ Vương Hư Nhược Vô, thương thế bộc phát chết trong hoang lâm, Đại Minh có thể an an ổn ổn mà hưởng an bình được sao, không lẽ không biết.
Khoách Khuếch lúc đó là đệ nhất mãnh tướng của người Mông, sau khi bị đánh bật khỏi Trung Nguyên, hắn một tay chiêu mộ tàn quân, chống giữ đại cuộc, ngay cả danh tướng Từ Đạt tại Lĩnh Bắc cùng hắn đánh một trận cũng bại vong.
Sau đó hắn lui về tái ngoại, thu nạp thảo khấu khắp nơi, Chu Nguyên Chương từng bảy lần chiêu hang, đều bị hắn trực tiếp từ chối. Ngay cả Chu Nguyên Chương cho dù là đối đầu nhưng cũng rất thích thú hắn, có một lần trong yến tiệc chiêu đãi quần thần, đang khi tửu hứng chợt hỏi:
-Thiên hạ kỳ nam tử hiện giờ là ai?
Hư Nhược Vô nói là Thường Ngộ Xuân, Thái Tổ nói :
-Ngộ Xuân mặc dù tài năng, nhưng cũng là do gặp thời mà tiến, người tuy không gặp thời mà vẫn uy vọng một phương chỉ có Khoách Khuếch, đó mới là kỳ nam tử
Như vậy mới thấy uy thế của Khoách Khuếch.
Bất Xá đã từng là thủ hạ đắc lực dưới tay Hư Nhược Vô, có thể xem như một trong những khai quốc công thần, chinh chiến lâu như vậy cảm khái nói tiếp:
-Khoách Khếch chết đi, Lý Xích Mị ý lạnh tor tàn, thoái ẩn tiềm tu Thiên Mị Ngưng Âm, Chu nguyên Chương nắm lấy thời cơ, phái Lam Ngọc nhiều lần xuất chinh, khổ chiến hơn một năm cuối cùng cũng đánh phá được người Mông chiếm được Ngư Nhĩ Hải, bắt được cung phi gần trăm người, quan quân ba ngàn, thanh niên bảy vạn, ngựa, lạc đà mười lăm vạn, lúc này những thế lực còn sót lại rút vào rừng.
Nghĩ không ra là đa số người Mông thoát đi đều do Lam Ngọc một tay thả ra, đây có thể là sai lầm của Chu Nguyên Chương trong lúc giành lấy thiên hạ mà để lại hậu họa cho Chu gia? Nhưng mà hiện tại khắp nơi thái bình, cũng là do hắn mang tới cho thiên hạ.
Cốc Ngưng Thanh thở dài một hơi nói:
-Lam Ngọc là người kiêu căn, hắn không để người Mông vào trong mắt, có thể chỉ là một con cờ bị hắn lợi dụng mà thôi, từ việc Chu Nguyên Chương lập Duẫn Văn làm người thừa kế, Yến Vương trong lòng nhất định không phục, nếu có bạo lạon sẽ thúc thủ bang quan, cho nên không hề e dè, chờ đợi cục diện không thể cứu vãn.
Bên trong Thừng Đức phủ, Thích Trường Chinh đang cười nói với Địch Vũ Thời, phía bên trong phủ, chạy dọc theo bên trong phủ là một dãy bờ sông, kéo dài đến thị tứ.
Kiến trúc loại này rất hay gặp ở Giang Nam, đường đi thì tùy theo bờ sông mà thay đổi, dọc theo bên đường, cũng tùy theo sự khúc chiếc của con sông mà bố trí, có tòa tiểu ốc bên cạnh hành lang, như một cái lan can, nhưng làm lớn hơn nên có thể ngồi lên được. dọc theo con sông, cứ hôn mười trượng lại có một cây cầu nhỏ nối liền hai bên bồ sông, an an tĩnh tĩnh thật là thú vị.
Giang Nam là nơi sôg hồ dày đặc, giao thong toàn bộ dựa vào thuyền bè, ai có thể khống chế đường thủy, người đó có thể xưng vương xưng bá, đây cũng là lý do Phương Dạ Vũ vì muốn tranh giành thiên hạ, mục tiêu thứ nhất đặt ra chính là Nộ Giao Bang .
Do địa lý đặc biệt như vậy, các khu thương mại cũng thiết kế gần sông, nhà cửa hoặc là phía trước mở ra hướng phố, cửa sau lai hướng ra bờ sông, hoặc là ngược lại, buôn bán trên bờ hay dưới sông đều vô cùng thuận tiện.
Đốc phủ đã thấy trước mắt.
Bây giờ tuy còn sớm, nhưng nhiều người đã vội vàng tụ tập trên đường, bắt đầu cho một ngày mới đầy bận rộn.
Thích Trường Chinh cười nói:
-Thật hy vọng Chân yêu nữ đủ can đảm xuất lĩnh đại quân, đến đốc phủ đại náo một trận, để xem Tổng đốc phủ còn có khả năng bịt tai làm ngơ hay không.
Địch Vũ Thời cười nói:
-Chúng ta cũng không phải là người lương thiện đâu, còn nhớ bảng cáo thị truy nã hay không, tuy bức vẽ rất tệ nhưng cũng có vài phần giống nha.
Hai người nói nhảm một lúc, đã bước tới trước sân Đốc phủ, tiến thẳng vào bên trong.
Đây là trung tâm buôn bán của Thường Đức phủ, người đi đường đông đúc, kéo dài chừng một dặm hơn, rộng chừng hai trượng, mặt đường lót đá tảng, cửa hàng so với những nơi khác đều quy mô hơn, kiến trúc tinh xảo, trang trí mang tính đặc trưng bản địa, rất đạc sắc.
Hai người tùy ý ghé vào một quán ăn, chui vào trong góc, ăn hôn mười dĩa điểm tâm, hai tô cháo, không có một chút gì tỏ ra là loại người đang bị truy sát chạy trối chết.
Đang ăn nửa chừng, Lương Thu Mạt đi tới, không khách khí chụp lấy hai dĩa điểm tâm mà ăn, đồng thời thấp giọng nói:
-Đã phát hiện áp ký Nhị thúc để lại hôm qua, nếu có thể cắt đuôi được yêu nữ, lập tức sẽ cùng bọn ta hội hợp.
Cả hai đều mừng rỡ.
Lương Thu Mạt nói tiếp:
-Ta vừa mới liên lạc Can lão, huynh đệ Tà Dị môn đấu khí dâng trào, rất muốn đánh nhau một trận.
Địch Vũ Thời cau mày nói:
-Trước mắt chờ nhị thúc đã, thực lực chúng ta hiện nay khá mỏng, ài! Không biết có cách nào tìm ra ông ấy sớm một chút không?
Trầm n gâm một lát, Thích Trường Chinh đẩy hắn một cái.
Địch Vũ Thời nhìn về hướng lối vào, ngây ngốc.
Thì ra là Chân phu nhân thiên kiều bá mị, một thân một mình khoan thai đi vào trong quán ăn, thẳng tới chổ ba người đang ngồi, kéo ghế mà ngồi, mỉm cười nhìn cả ba.
Cừu nhân gặp mặt, đỏ mặt tía tai, Thích Trường Chinh đưa tay cầm lấy Thiên Binh bảo đao, lạnh nhạt nói:
-Yêu nữ, ngươi đã tới đây rồi, vậy lão Thích ta sẽ vì nợ máu của Phong Hàn tiền bối và chúng huynh đệ mà tính sổ cùng ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.