Phúc Vũ Phiên Vân

Quyển 9 - Chương 244: Hai đời tình oán

Huỳnh Dị

07/04/2014

Thời gian mấy người Lý Xích Mi hiện thân chặn đường cho tới khi Phương Dạ Vũ hạ lệnh rút lui, trước sau không quá một chén trà nóng công phu. Từ đó có thể thấy tất cả hành động liên tục mau lẹ như thế nào, quá trình hung hiểm như ra sao.

Dù kiếm pháp tuyệt thế thiên hạ, Lãng Phiên Vân cũng không thể đồng thời đẩy lui năm đại cao thủ vực ngoại vây công, nhất là trong đó có Lý Xích Mi. Vì vậy đợi Hàn Bách đi xa, chàng lại vòng lên phía trước chặn đường truy kích của Lý Xích Mi.

Bốn người kia sợ Lý Xích Mi không địch nổi đành phải ở lại phối hợp cùng nhau để chống Phúc Vũ Kiếm thiên hạ vô song.

Sau hai lần thành công chặn lại Lý Xích Mi thì tiếng còi báo hiệu rút lui vang vọng trong trời đêm, mấy tên Lý Xích Mi đành bất dắc dĩ rời đi. Bọn chúng không ngờ với lực lượng hùng mạnh như vậy mà lại không xử lý được dù chỉ là Tần Mộng Dao trên lưng Hàn Bách.

Ở bên kia, Thiền chủ Liễu Tận mặc dù đã chọn phương thức du đấu nhưng cũng không khỏi bị Công chúa Nữ Chân Mạnh Thanh Thanh và nhiều cao thủ vực ngoại cuốn sát lấy. Nhưng mà, dù tại thời điểm hung hiểm nhất, tại dưới áp lực cường đại vô cùng, dáng vẻ Liễu Tận vẫn là rất ung dung bình tĩnh, thể hiện được phong cách bậc thầy của tông chủ một phái. Liễu Tận không hổ là đứng đầu một trong hai đại thánh địa.

Khi Mạnh Thanh Thanh rút đi thì quay nhìn Thiền chủ mỉm cười, dáng vẻ vô cùng hấp dẫn nói: “Đã đắc tội với Thiền chủ rồi!” Lúc đó mới cùng đám người Bình Đông rời đi.

Mục tiêu bảo hộ đã hoàn thành, Liễu Tận và Lãng Phiên Vân đều không muốn gặp người của Đông Hán liền truyền âm từ biệt Hàn Bách, rồi chìm trong trong màn đêm đen sẫm.

Tần Mộng Dao lưu luyến không nỡ mà tuột khỏi lưng Hàn Bách. Loại cảm giác lưu luyến không muốn rời mạnh liệt như vậy vẫn không ngừng dâng lên.

Phạm Lương Cực đã điều hòa lại khí huyết sau khi đơn độc ngăn cản lại mấy chiêu của hai người đối phương. Lão quay qua nói với Hàn Bách: “Tên tiểu tử nhà ngươi không chỉ diễm phúc bằng trời mà còn đần độn đụng đất. Cái dạng này chết không được.” Rồi ánh mắt dời đến Tần Mộng Dao, lão thảng thốt than thở: “Dao muội lại có thể biến thành thuần khiết hoàn hảo như vậy ư. Thiên hạ sao lại có tiên nữ như vậy! Tên tiểu tử này rốt cuộc đã làm gì muội rồi!”

Tần Mộng Dao cười ngọt ngào với Phạm Lương Cực rồi ghé sát tai Hàn Bách thì thầm: “Mộng Dao nằm trên lưng hổ Hàn Bách liền thấy mình giống như Kỳ Bích Thược còn Hàn lang là Truyền Ưng, tái hiện lại mỹ cảnh năm đó Truyền đại hiệp cứu vợ giữa thiên quân vạn mã.”

Hàn Bách chưa kịp trả lời thì đám người Nghiêm Vô Cụ và Diệp Tố Đông hạ xuống bên cạnh. Mọi người cùng nói lời tạ tội.

Hàn Bách liếc mắt nhìn Tần Mộng Dao, cho đao vào vỏ rồi vội vội vàng vàng nói: “Chúng ta lập tức đi gặp Hoàng thượng đi. Ta còn có rất nhiều việc phải làm.”

Tần Mộng Dao biết Hàn Bách nói việc muốn làm là ám chỉ cái gì, khuôn mặt thanh tú liền ửng đỏ, hơi cúi đầu xuống.

Lần đầu tiên gặp gỡ Tần Mộng Dao, mấy người Nghiêm Vô Cụ và Diệp Tố Đông ngây ngẩn cả người. Trời ạ! Thế gian lại có tiên nữ ư. Họ không khỏi thầm ao ước được như Hàn Bách.

Khi bước vào Hoàng cung, Tần Mộng Dao liền khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh siêu nhiên, thanh nhã như tiên, mềm mại xinh đẹp nâng bước ngọc đi cạnh Hàn Bách.

Vẻ mặt Hàn Bách bây giờ có một tầng trạng thái kì dị, làm cho hắn càng có mị lực. Ngay cả Tần Mộng Dao cũng không tự chủ mà liếc nhìn hắn.

Hắn biết qua trận khổ vừa rồi, từ một ít biến hóa kì diệu đã xảy ra, thấy được ‘Chiến Thần Đồ Lục’ ẩn sâu trong Ưng đao làm cho ma chủng của hắn đạt tới cảnh giới thu phát tùy tâm, công lực cũng tăng đột biến.

Nhưng phần trí tuệ mà Ưng đao truyền đạt, hắn vẫn chưa thể tiếp thu, cái này cần phải có thời gian để tiêu hóa tìm hiểu. Với lại, lúc này hắn căn bản không có hứng thú đi tìm hiểu phương diện này. Bây giờ, hắn chỉ hy vọng có thể nhanh chóng nối lại tâm mạch cho Tần Mộng Dao, đem so với việc này, tất cả đều chỉ là thứ yếu.

Tiến vào Đoan môn thì Tần Mộng Dao lấy Ưng đao đeo lên lưng cùng Phi Dực kiếm của mình. Thân phận nàng siêu nhiên không chịu ước thúc của luật lệ.

Lúc Nhiếp Khánh Đồng đưa hai người vào thư phòng thì Chu Nguyên Chương đang nồi nhắm mắt trầm tư trên Long ỷ.

Nhiếp Khánh Đồng thi lễ lui ra ngoài. Hàn Bách vội dập đầu quỳ xuống.

Chu Nguyên Chương đột nhiên đứng lên, thấy Tần Mộng Dao thì há hốc miệng mà nhìn.

Tần Mộng Dao thản nhiên cười nói: “Hoàng thượng mạnh khỏe!”



Chu Nguyên Chương rùng mình một cái, cất bước đi tới trước mặt Tần Mộng Dao rồi lắc đầu than thở: “Trời ơi! Mộng Dao không chỉ thanh lệ không thua kém Tĩnh Am, thần thái ngữ khí cũng không khác chút nào. Trẫm thật muốn quỳ gối hôn đôi chân tiên để bày tỏ lòng ái mộ của trẫm đối với nàng.”

Hàn Bách không có thân phận siêu nhiên như Tần Mộng Dao, nãy giờ phải quỳ không được đứng lên, vốn rất ấm ức, bây giờ lại thấy Chu Nguyên Chương vừa mở lời đã biểu lộ ái mộ Tần Mộng Dao, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

Trong mắt Tần Mộng Dao hiện lên thần quang, thản nhiên nhìn Chu Nguyên Chương, ôn nhu hỏi: “Hoàng thượng có thể để Hàn lang bình thân không?”

Chu Nguyên Chương bị ánh mặt tiên nữ của nàng nhìn chăm chú, phàm niệm trong lòng tiên tan hết, ngửa mặt nhìn trời thở dài rồi phất tay nói: “Hàn Bách đứng lên đi. Trẫm mặc dù được thiên hạ, nhưng ngươi lại có được tiên nữ đệ nhất thiên hạ. Nếu ngươi chịu trao đổi, không chừng trẫm sẽ đồng ý.”

Hàn Bách vội vàng đứng lên, biết lúc này không thích hợp lên tiếng liền lui sang một bên yên tĩnh đứng nhìn diễn biến.

Tần Mộng Dao khe khẽ than thở: “Hoàng thượng nếu vì Mộng Dao mà buông bỏ thiên hạ chẳng phải đã phụ lại ký thác của sư phụ sao.”

Chu Nguyên Chương định thần nhìn Tần Mộng Dao, cảm thụ được vẻ phong nhã phiêu dật xuất trần của nàng, hắn không cách nào đem nàng liên hệ với bất cứ tục sự phàm trần gì. Nhớ lại tình cảnh say đắm lòng người lúc gặp Ngôn Tĩnh Am lần đầu, hắn buồn bã đau thương, bùi ngùi nói: “”Có lẻ tinh hoa của tất cả núi sông Đại Minh ta đều tụ tập hết trên thân Mộng Dao rồi. Nghĩ lại việc trẫm như hữu duyên nhưng thực ra là vô duyên với Tĩnh Am, trẫm cảm thấy quyền thế danh vị chẳng qua như mây lơ lửng trên bầu trời, không chút nào chân thực.”

Tần Mộng Dao biết sự xuất hiện của mình đã gợi lên cảm xúc chôn dấu sâu trong lòng Chu Nguyên Chương, nàng áy náy cười nói: “Mộng Dao có lỗi quá! Đã làm tinh thần Hoàng thượng bị quấy nhiễu rồi.”

Chu Nguyên Chương thấy nàng cười thản nhiên, như gió xuân gọi ánh mặt trời, rạng rỡ không gì sánh được. Loại thần thái này, hắn chỉ thấy ở Ngôn Tĩnh Am, vì vậy mà ngây ngẩn đứng nhìn, quên cả nói chuyện.

Hàn Bách ở bên cạnh cũng bị điệu bộ thần tiên, âm điệu giọng nói của nàng làm cho mê mẩn, ba hồn bảy vía bay mất hơn phân nửa. Hắn cũng kinh dị với biến hóa của Chu Nguyên Chương. Trong lúc nhất thời, chỉ biết ngơ ngác nhìn hai người.

Tần Mộng Dao bỗng khẽ kéo mái tóc qua một bên, vẻ mặt trầm tư, thần thái quả thật là tột đỉnh xinh đẹp. Lòng Chu Nguyên Chương rung động. Hắn biết rằng phong thái quyến rũ này của nàng đã gieo vào trong tâm không thể phai mờ. Một loại xung động dâng lên trong lòng, hắn rất muốn bất chấp tất cả mà xâm phạm nàng, làm cho nàng khó chịu, thậm chí tổn thương chính mình, để xem nàng có lo lắng hay không. Hắn thở sâu một hơi rồi hỏi: “Chúng ta ngồi xuống rồi nói tiếp, được không?”

Tần Mộng Dao gật gật đầu, theo chỉ dẫn của hắn đi tới ngồi đối diện Long trác(bàn). Hàn Bách thì ngồi cạnh bàn. Chu Nguyên Chương ngồi lên Long ỷ, ánh mắt lấp lóe nhìn chằm chằm Tần Mộng Dao đang rất điềm tĩnh xuất trần. Nàng tươi đẹp như tiên nữ, người thường hẳn sẽ không dám nhìn thẳng tuyệt thế dung nhan này. Rồi Chu Nguyên Chương bình tĩnh hỏi: “Vì sao Mộng Dao không chịu tới gặp trẫm?”

Tần Mộng Dao tuệ tâm thông minh(*) mơ hồ nắm bắt được tâm tính của nam nhân rất quyền thế này. Nàng mỉm cười lộ ra hàm răng trắng ngần, môi anh đào đỏ tươi khẽ than một tiếng, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ ‘trách trời thương dân’, lắc đầu nói: “Hoàng thượng muốn gặp Mộng Dao, Mộng Dao liền xuất hiện, còn cần phải nguyên nhân gì nữa chứ?”

(*)thông minh = trong sáng/rực rỡ; do từ này đề cập đến cảnh giới về tinh thần trong tâm pháp ‘kiếm tâm thông minh’ của Tần Mộng Dao, nên sẽ không dịch mà để nguyên Hán Việt

Chu Nguyên Chương nghe vậy rất ngạc nhiên. Hắn vốn tưởng rằng Tần Mộng Dao sẽ trách cứ việc hắn dung túng người Mông, nào ngờ người như kiếm, không chút vết tích, làm cho hắn có lực cũng khó thi triển.

Lại thêm cái tiên nữ này mỗi một nụ cười, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều vô cùng quyến rũ. Hắn bình sinh gặp vô số mỹ nữ, ngoại trừ Ngôn Tĩnh Am, không ai làm hắn đổi sắc.

‘Vì sao mỹ nữ này lại không thuộc về Chu Nguyên Chương ta chứ? Ta vốn là thiên hạ chí tôn, sao lại không thể sở hữu thứ tốt nhất chứ?’ Nghĩ tới đó, hận ý của hắn tăng nhiều.

Hàn Bách ở bên cạnh rất hiếm khi có cơ hội lẳng lặng ngắm nghía, thưởng thức vẻ đẹp tiên nữ hạ phàm như thế này. Hắn nghĩ tới việc lát nữa có thể quấn quít cùng nàng, lòng không tránh khỏi say mê, mong đợi. Hắn hận không thể lập tức ôm nàng vào lòng thầm thì yêu thương, cẩn thận che chở.

Ánh mắt Chu Nguyên Chương biểu lộ vẻ thâm sâu khó lường. Tần Mộng Dao thấy vậy, trong lòng nghiêm nghị. Nàng biết sau cơn chấn động vì lần đầu gặp mình, hắn đã hồi phục, trở lại dáng vẻ kiêu hùng bá chủ bình thường. Giờ hắn đang cân nhắc phương thức ứng đối nàng, cũng như làm thế nào lợi dụng nàng tốt nhất, thậm chí là làm sao chiếm được nàng.

Cho dù Chu Nguyên Chương tinh minh lợi hại đến đâu cũng không cách nào hiểu rõ cảnh giới ‘Kiếm tâm thông minh’ của nàng. Nó như một hồ nước tĩnh lặng, không chút sóng gợn, có thể phản ánh không bỏ sót tất cả những sự vật xung quanh, kể cả tâm tình, suy nghĩ trong lòng.

Tư tưởng của nàng xoay chuyển, trong tâm thức hiện lên vô số người và vật.

Vì sao năm đó sư phụ chọn hắn chứ? Lẽ nào sư phụ không nhận ra hắn là kẻ lãnh khốc vô tình, là người chỉ mưu cầu danh lợi, tính cách ích kỷ, việc nào cũng cho mình là chính, kẻ khác chỉ là phụ.



Thế nhưng, sự thực trước mắt, Trung Nguyên thái bình hưng thịnh trước nay chưa từng có. Từ đó có thể thấy tuệ nhãn Ngôn Tĩnh An không kém, đích xác đã chọn đúng người.

Trí tuệ sư phụ thực sự sâu không lường được.

Tần Mộng Dao dùng ánh mắt Bồ tát như có thể nhìn thấu sự vật bình thản nhìn sâu vào mắt Chu Nguyên Chương.

Lòng Chu Nguyên Chương chấn động. Mặc dù Tần Mộng Dao ở gần trong gang tấc, hắn lại đột nhiên cảm thấy như cách xa vạn dặm. Đó chỉ là cảm giác chủ quan, nhưng chân thật vô cùng.

Nàng giống như tiên nữ trong mây, chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể tới gần tiếp xúc, cái loại mờ ảo siêu nhiên này làm cho hắn cảm thấy xấu hổ với ý nghĩ chiếm hữu nàng.

Hàn Bách ở nên cạnh cũng sinh ra phản ứng. Hắn cảm thấy nàng quyết tâm vì thiên đạo mà bằng lòng bỏ qua tất cả. Suy nghĩ lại, hắn nhớ tới ma chủng của mình đã thành một bộ phận thiên đạo để nàng truy cầu. Vì đó, một chút tự ti mặc cảm làm giảm tình yêu của hắn dành cho nàng cũng tan biến không còn.

Từ khi bước vào thư phòng, Tần Mộng Dao luôn luôn dùng tâm pháp tối cao của thiền môn áp chế tinh thần Chu Nguyên Chương, khiến cho hắn không vì nhất thời xung động mà hồ đồ làm bậy. Lúc này, nàng biết đã thành công tiêu trừ những ý nghĩ không đàng hoàng trong đầu hắn, giờ cũng nên sòng phẳng trao đổi rồi.

Nàng nở nụ cười mềm mại, nhìn vào mắt Chu Nguyên Chương nói: “Hoàng thượng chuẩn bị đối phó Hư Nhược Vô tiên sinh như thế nào đây?”

Lòng Chu Nguyên Chương khẽ run, vội ổn định tâm thần, vẻ ngoài thì như không chút dấu diếm nội tâm nói: “Mộng Dao không cảm thấy hỏi câu này rất kì quái sao? Nhược Vô huynh là công thần khai quốc đứng đầu triều đình, lại là tri kỉ của trẫm. Làm sao trẫm lại có ý nghĩ đối phó huynh ấy chứ?”

Tần Mộng Dao nhìn hắn không chớp mắt, trong mắt hiện lên thần quang, rồi chốc lát sau mới từ tốn nói: “Lần này, trước khi Mộng Dao hạ sơn, sư phụ từng có lời căn dặn, nếu như hoàng thượng chỉ xem Mộng Dao như một người xa lạ, vậy sẽ đưa cho Hoàng thượng xem một vật…”

Long tâm Chu Nguyên Chương không giữ được bình tĩnh, chấn động hỏi: “Là vật gì?”

Vẻ mặt Tần Mộng Dao hiện lên nét buồn bả, u sầu khiến cho hai người một già một trẻ cũng cảm thấy bồi hồi, cõi lòng tan nát. Nàng nói: “Cuối cùng, sư phụ cũng không có đưa vật kia cho ta. Người chỉ lưỡng lự, đau thương rồi nói: “Mà thôi! Nếu hắn thật sự là như thế, vậy coi như kết thúc! Rốt cuộc chúng ta cũng là người chốn bồng lai, không thật hiểu biết sự tình trần thế.”

Chu Nguyên Chương vươn người đứng dậy, đi tới sau hai người, ngửa mặt lên trời thở dài, rồi đặt tay lên vai hai người mà nói: “Tĩnh Am ơi! Trẫm làm sao đấu được nàng chứ? Mộng Dao! Hãy nói cho trẫm, nàng muốn trẫm làm như thế nào?

Tần Mộng Dao quan tâm nói: “Hoàng thượng đứng đầu thiên hạ, làm như thế nào đều do ngài cả. Mộng Dao không định can thiệp vào suy nghĩ và cách làm của người. Việc đã đến nước này, chỉ cần Hoàng thượng không âm thầm ở phía sau kéo chân Quỷ Vương, Đại Minh vẫn còn hi vọng. Bằng không thì tình thế sẽ hỗn loạn. Lúc đó, không biết thiên hạ bá tánh sẽ phải chịu những tai họa khổ nạn gì nữa?”

Hàn Bách tâm phục mà nghe. Tần Mộng Dao nói chuyện cũng như kiếm của nàng, nhìn thì hời hợt nhưng lại như sóng triều khiến người khó chống cự.

Chu Nguyên Chương xoay người lại, long nhãn ẩn hiện bóng nước: “Nếu như một việc này, trẫm cũng không đáp ứng được Tĩnh Am, Chu Nguyên Chương sao xứng với ánh mắt và sự coi trọng mà nàng dành cho ta.” Tiếp đó, ánh mắt hắn hiện thần quang, chăm chú nhìn Mộng Dao nói: “Thân thể Mộng dao là thánh thể thần tiên, sao phải nương nhờ tên tiểu tử này chứ?

Tần Mộng Dao thản nhiên cười đáp: “Cái này có lẽ là vận mệnh đi!”

Hai người đối diện nhau trong chốc lát, rồi Chu Nguyên Chương gật đầu nói: “Trẫm càng lúc càng tin tưởng việc này là vận mệnh, cũng không có gì để nói.”

Hắn lần đầu quay qua Hàn Bách, nói: “Pháp nhãn Nhược Vô huynh không sai. Tiểu tử nhà người quả thật có thiên đại phúc khí.” Sau đó, hắn thở dài một hơi, nói: “Ta vốn hạ quyết tâm pahỉ chiếm đoạt Mộng Dao bằng bất cứ giá nào, cho dù chỉ là một cái xác mỹ lệ trống rỗng còn hơn không thu được gì. Nhưng đến khi gặp Mộng Dao, mới cảm thấy ý nghĩ này thật là hèn hạ, thật khiến linh hồn Tĩnh Am ở trên trời thất vọng, đau lòng. Được rồi! Hàn Bách, ngươi có thể thay thế Mộng Dao đưa ra yêu cầu, xem trẫm có thể làm ngươi như ý nguyện hay không.”

Hàn Bách mừng rỡ bái tạ đáp: “Tiểu tử chỉ muốn Hoàng thượng ban cho một đêm dùng Tiếp Thiên lâu trên núi Bàn Long. Bởi vì lúc này, nơi đó là địa phương an toàn nhất kinh sư.”

Với tu dưỡng của Tần Mộng Dao cũng nhịn không được phải e lệ cúi đầu.

Làm sao nàng không biết tiểu tử này muốn dùng lầu để làm chuyện tốt gì với nàng cơ chứ? Chu Nguyên Chương ngây người, lẩm lẩm: “Tiểu tử này luôn luôn lãng phí như vậy? Lẽ nào lời hứa đáp ứng yêu cầu của trẫm không đáng tiền?”

Hàn Bách nhìn gò mà ửng hồng như ráng chiều của Tần Mộng Dao, than thở: “Yêu cầu này không chỉ không có lãng phí, còn sẽ trở thành sự tình tuyệt đẹp lưu truyền thiên cổ. Tựa như Truyền Ưng đại hiệp rời lưng ngựa phá không mà đi, trở thành thần tích lưu truyền hậu thế, người người ngưỡng mộ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Vũ Phiên Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook