Phúc Vũ Phiên Vân

Quyển 5 - Chương 41: Mâu Sản Song Phi

Huỳnh Dị

05/03/2013

Lãng Phiên Vân đạp lên tấm ván, lướt băng băng về phía trước.

Nguồn nội lực dũng mãnh của chàng cuồn cuộn không ngớt, qua đôi chân truyền vào những con sóng mà lướt đi. Điều này hoàn toàn không phải cứ nội lực cao là có thể làm được mà còn cần phải hết sức thành thục về thủy tính. Lãng Phiên Vân cùng Lăng Chiến Thiên từ nhỏ đã lấy nước làm nhà, có thể nói là đã ngâm đủ ở Động Đình Hồ.

Chỉ có cách này mới có thể hy vọng đuổi kịp thuyền địch trong khoảng thời gian ngắn. Chiếc thuyền ba buồm khổng lồ dần hiện ra trước mắt, trên thuyền ánh đèn sáng trưng. Lãng Phiên Vân thầm cười, kẻ địch nào đó rõ ràng không hề sợ hãi uy danh Phúc Vũ Kiếm mà chủ ý bày ra cục diện công khai nghênh chiến. Hy vọng chúng tự đánh giá cao bản thân và coi thường Lãng Phiên Vân chàng.

Bằng không đây nhất định là một thủ đoạn bỉ ổi nào đó.

Lãng Phiên Vân tăng thêm chân lực, tấm ván lướt nghiêng trên đầu con sóng, phát ra những âm thanh sàn sạt, tốc độ nâng cao đến cực đại.

Chàng huýt dài một tiếng, lăng mình lên không như một cánh chim, bay lên đáp xuống vững chắc trên sàn thuyền.

Một tiếng cười lớn vang lên: “Lãng Phiên Vân giỏi lắm, Bạch Vọng Phong từ kinh thành đã chờ lâu rồi!”.

Chỉ thấy chính giữa khoang thuyền lớn bày một hàng bảy chiếc ghế thái sư, có năm nam, hai nữ đang ngồi. Phía sau bảy người là một hàng ba mươi thanh niên lực lưỡng, thần sắc hung hãn khiếp người.

Hán tử tự xưng Bạch Vọng Phong đó ngồi ở chính giữa, người mặc quan phục, đầu đội mũ quan, khí thế bất phàm, có điều hai mắt vừa nhỏ vừa dài, chắc chắn là một con người gian xảo quỷ quyệt.

Ngồi bên trái hắn là một lão đạo sĩ khuôn mặt xấu xí, không những chẳng có chút dáng vẻ cốt cách tiên tư mà thần thái còn cao ngạo tột cùng, dường như người trong thiên hạ thảy đều không đáng để hắn nhìn bằng nửa con mắt.

Người tự xưng Bạch Vọng Phong thấy ánh mắt Lãng Phiên Vân dừng trên người lão đạo sĩ, cười nói: “Vô Tâm đạo nhân uy chấn Ngao đông, Lãng huynh không đến nỗi chưa từng nghe qua chứ?”.

Lãng Phiên Vân cười nhạt, vẫn không nói gì, thực sự chàng cũng chẳng muốn phí lời.

Thì ra kẻ được gọi là Vô Tâm đạo nhân này hoàn toàn không phải đạo sĩ gì hết, có điều hắn thích ăn mặc như kiểu đệ tử Tam thanh, hành vi thì lại không giống đạo sĩ chút nào. Mười một năm trước ở Ngao Đông xảy ra một đại án cưỡng hiếp giết người, liền một lúc bảy thiếu nữ nhà lành. Rất nhiều người đã nghi ngờ hắn là thủ phạm, nhưng vì không có chứng cứ xác thực, hơn nữa kẻ này võ công quá cao cường, không có ai trong vùng dám động tới hắn, cuối cùng chuyện đã đi vào quên lãng.

Tai tiếng Vô Tâm đạo nhân không chỉ là sự sỉ nhục của nhân sĩ Bạch đạo, ngay cả những người thẳng thắn trong Hắc đạo cũng không muốn dính dáng đến hắn, không hiểu vì sao hôm nay lại biến thành người của kinh thành?

Bảy người Bạch Vọng Phong thấy Lãng Phiên Vân ngay cả một lời chào khách sáo cũng không có, bảy khuôn mặt đều hiện rõ vẻ bất mãn, nhất là Vô Tâm đạo nhân, ánh mắt càng hằn học hơn bao giờ hết.

Ngồi bên phải cách xa Bạch Vọng Phong nhất là một nam tử trung niên dáng người hơi mập, nước da đen bóng, hừm lên một tiếng: “Kiến diện không bằng nghe danh, ta vốn cho rằng Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân là thần thánh ba đầu sáu tay gì đó, không ngờ chỉ là một gã xấu xí người sặc mùi rượu, lại còn cố làm ra vẻ khinh mạn!”.

Một trận cười vang lên từ miệng nữ nhân bên cạnh hắn.

Nếu không phải bên dưới mắt trái có một nốt ruồi to thì ả cũng gọi được là mỹ nhân! Nữ nhân đó tiếp tục cười ngặt nghẽo: “Tam ca thật to gan lớn mật, dám làm mất hứng Hắc Bảng Đệ nhất cao thủ của chúng ta, huynh hãy cẩn thận cái đầu huynh đấy!”.

Tên mập đó cười lớn: “Hắc Tam ta ngộ nhỡ có gì bất chắc, Mỹ Chí Nương nàng chắc chắn phải ở góa thôi!”.

Mỹ Chí Nương vừa the thé cười vừa chửi tên kia một chặp.

Những kẻ này lời nói cử chỉ đều như bên cạnh không có ai, không hề coi Lãng Phiên Vân ra gì. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Thế nhưng Lãng Phiên Vân lại không hề nổi giận. Dân kinh thành người nào cũng vậy, đều coi mình là cao hơn người khác, cũng giống như quan kinh sư xem thường quan tỉnh lẻ, cao thủ kinh sư lại càng coi thường người võ lâm ở các địa phương khác. Nếu không phải như vậy, liệu bảy người này có dám ngất ngưởng trước mặt Lãng Phiên Vân hay không?

Bởi lẽ từ trước đến giờ chưa có ai dám ngồi mà khiêu chiến ở trước mặt chàng, cho dù là Bàng Ban cũng không phải ngoại lệ!

Bạch Vọng Phong bắt đầu cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ, Lãng Phiên Vân ngươi tuy uy danh vang dội, nhưng Vô Tâm đạo nhân, ‘Đoạn trường đao’ Hắc Tam, ‘Mỹ Chí Nương’ Trình Diễm Tiêu, ba người này không ai không phải là cao thủ tung hoành ngang dọc. Vừa rồi đã đường đường xưng danh, vậy mà kẻ nát rượu xấu xí kia vẫn khinh miệt không chút phản ứng, lẽ nào thật sự không xem cả bảy chúng ta ra gì?

Trong lòng hắn không khỏi bắt đầu nổi cơn tức giận.

Ngồi bên trái Vô Tâm đạo nhân là một nam tử chừng hai lăm hai sáu, dáng vẻ tiêu sái phong lưu, đáng tiếc là thái độ lại quá ngạo mạn, một chân gác lên thành ghế, chân kia lúc lắc đưa đi đưa lại, hai tay tựa trên đầu gối không ngừng mân mê một thanh đoản đao, miệng lúng búng không biết đang ngậm cái gì, liếc mắt nhìn Lãng Phiên Vân, vẻ nửa cười nửa không, nói: “Tốt! Tốt! Tốt!”.

Hắn buông liền ba từ ‘tốt’, song không ai biết rốt cuộc hắn định nói gì.

Ngồi bên trái hắn là nữ nhân thứ hai, tuổi chừng ba mươi, lông mày và mắt gần như hoàn mỹ, đáng tiếc lại mọc trên một khuôn mặt ngựa. Nữ nhân đó mặc toàn đồ đen, trên đầu lại gài một bông hoa đỏ to tướng, trông hết sức chướng mắt, khi ấy mới toét miệng cười, cố kéo dài giọng ra nhão nhẹt: “Tiểu Hầu gia ngài cứ nói tốt, rốt cuộc người ta tốt ở điểm nào?”.

Tên tiểu Hầu gia chau mày, hẳn là không thích thú với câu nói lửng lơ của ả mặt ngựa kia, song ánh mắt vẫn dán trên người Lãng Phiên Vân, nói: “Cái tốt đầu tiên ta nói là chỉ đối phương còn đến sớm hơn dự tính cả nửa tuần hương; cái tốt thứ hai là ta khen hắn đứng trước bao nhiêu địch nhân như vậy mà vẫn ung dung đường hoàng không chút run sợ; cái tốt thứ ba là ta nói cho bản thân mình. Nếu hôm nay ta diệt trừ Lãng Phiên Vân, Hắc Bảng gì đó lập tức sẽ trở thành thứ rác rưởi!”.

Đám người nghe đến cái ‘tốt’ thứ ba của hắn lại là nói về mình, bất giác đồng thanh cười lớn.

Duy nhất hán tử gầy gò bên phải Bạch Vọng Phong là im lặng không nói gì, mắt luôn không rời khỏi Lãng Phiên Vân, người không nhúc nhích, một nét cười mỉm cũng không có.



Lãng Phiên Vân ngửa mặt nhìn trời. Trời sắp sáng rồi!

Chàng vốn dự định vừa lên thuyền là lập tức ra tay. Nếu có Lăng Nghiêm ở đó thì hắn nhất định sẽ là người đầu tiên phải thống hận dưới Phúc Vũ Kiếm của chàng, nhưng Lăng Nghiêm lại không có mặt.

Tuy Lãng Phiên Vân đứng ở trên sàn thuyền, trước mặt đám người ngông cuồng tự đại đến từ kinh thành, song sự chú ý của chàng lại hoàn toàn hướng về khoang thuyền phía sau. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Chàng chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của một người. Đó là tiếng thở của một người không biết võ công, hơn nữa lưu lượng khí thở lại rất ít, không phải trẻ nhỏ thì là phụ nữ, một phụ nữ yếu đuối.

Lãng Phiên Vân cũng cảm thấy sự tồn tại của một người khác ở trong bóng tối. Đây mới là người Lãng Phiên Vân phải dè chừng, bởi lẽ chàng chỉ cảm thấy mà không hề phát hiện chút tung tích nào của hắn ta.

Duy nhất kẻ này mới có thể được xem là cao thủ đích thực!

Lẽ nào là Quỷ Vương Hư Nhược Vô? Chỉ một cao thủ tầm cỡ như thế mới có thể khiến chàng cảm nhận được uy lực bức người, dù đang nấp trong bóng tối. Thế nhưng, đứa trẻ hay người phụ nữ ấy là ai? Nghĩ đến đây đáp án gần như đã có, chỉ có cao thủ trong hàng cao thủ như Hư Nhược Vô mới có thể dễ dàng xâm nhập vào Nộ Giao đảo, giết người, bắt cóc rồi lưu thư lại và rời đi dễ dàng như vậy.

Bạch Vọng Phong thấy Lãng Phiên Vân không nói lời nào, cho rằng đối phương đã bị bảy người hắn làm cho sợ mất mật, liền đắc ý nhìn sang hai bên, chợt phát hiện hán tử gầy gò kia sắc mặt đang tái mét.

Hắn ngạc nhiên vội hỏi: “Cao phó Giáo quân có tâm sự gì, tại sao sắc mặt lại khó coi đến như vậy?”.

Cao phó Giáo quân mặt càng tái hơn, bỗng há hốc miệng phun ra một bãi máu tươi. Đám người ấy đồng loạt nhổm lên, ai cũng hết sức kinh hãi.

Rõ ràng là vẫn chưa giao đấu, một ‘Tỏa hầu thương’ Cao Hàn Phong, thân phận chỉ dưới có Giáo quân của Cấm quân đại nội, võ công có thể liệt vào hàng tam giáp, đã thổ ra đầy máu.

Chỉ Lãng Phiên Vân biết rõ, từ lúc chàng lên thuyền, Cao Hàn Phong đã lẳng lặng toàn lực tụ công, định tìm cơ hội xuất kỳ bất ý tấn công chàng, nhưng thủ thế mãi vẫn chưa thể ra tay, khiến cho nội lực không xuất ra được chảy ngược lại kinh mạch. Vì thế không thể không ộc máu tươi để giảm bớt áp lực trong huyết mạch, bằng không để đến mức huyết mạch bị vỡ thì còn tai hại hơn nhiều.

Lãng Phiên Vân đột nhiên mỉm cười: “Bạch huynh ở kinh thành hẳn không ai là không biết, có điều không biết thân giữ chức vị gì?”. Ý tứ trong lời nói đương nhiên là ở ngoài kinh thành thì không ai biết hắn là ai cả.

Bạch Vọng Phong tuy tự cao tự đại, song đã có thể trở thành đầu lãnh trong số các cao thủ ở kinh thành thì không thể là kẻ lỗ mãng vũ phu, liền gác chuyện Cao Hàn Phong chưa đánh đã thổ huyết sang một bên, giọng thâm trầm: “Bổn nhân Bạch Vọng Phong thừa Thiên mệnh đến Động Đình Hồ bắt ngươi, nếu chống lệnh chém ngay tại chỗ!”.

Mấy câu nói ấy đúng là không phải giả, có điều đã tiết lộ âm mưu. Thì ra kinh thành phe phái nhiều vô kể, nổi nhất đương nhiên là phe Cẩm y vệ của ‘m phong’ Lăng Nghiêm, phe Ngự lâm quân của ‘Diệt tình thủ’ Diệp Tố Đông và hệ thống Nguyên lão khai quốc của ‘Quỷ Vương’ Hư Nhược Vô. Các thành viên khác của quan chức, hoàng thất mỗi người đi theo một phái hệ khác nhau. Ranh giới giữa các phe lại không rõ ràng gì, ví như sư đệ ‘Du tử thiểm’ Giản Chính Minh của Diệp Tố Đông lại là một trong bốn tướng dưới tay Lăng Nghiêm. Phe phái nào cũng ra sức tranh chấp sự sủng tín và trọng dụng của Hoàng đế hòng mở rộng thế lực và ảnh hưởng của mình.

Việc “Diệt Giao tiểu tổ” mà Lăng Nghiêm thành lập gần đây, thay mặt Triều đình đối phó với Nộ Giao đảo, đã gây nên sự bất mãn từ các phe phái khác, đặc biệt là “Hồ Nam Bang” từ trước đến giờ chuyên trách đối phó với Nộ Giao Bang, cho rằng đây là bước đầu tiên mà Lăng Nghiêm nhúng tay vào sự vụ thuộc quyền quản hạt của họ.

Hồ Nam Bang bị chạm tự ái, lại bị Lăng Nghiêm ngấm ngầm khiêu khích, đã khoác lác trước mặt Hoàng đế. Nếu Lăng Nghiêm có thể dẫn dụ được Lãng Phiên Vân ra thì chúng có thể bắt chàng giải kinh, chấn hưng đại uy Minh triều, vì thế mới có chuyện của đêm hôm nay. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Bạch Vọng Phong này giữ chức Hồ Nam Bát phủ Tuần sát sứ, là cao thủ tục gia của Võ Đang. Không phải hắn không biết sự lợi hại của Lãng Phiên Vân, mà là lần này có những sáu cao thủ cùng đi với hắn, ngoài ‘Đoạn trường đao’ Hắc Tam là người cùng cánh, năm kẻ kia đều là cao thủ đặc cấp của các phe có hiềm khích với Lăng Nghiêm được mời tiếp trợ, có thể nói là được tinh tuyển trong tất cả các phe phái ngoài ba phe của Lăng Nghiêm, Diệp Tố Đông và Hư Nhược Vô, nhất là tiểu hầu gia Chu Thất công tử vốn là nhân vật số một số hai trong thế hệ cao thủ trẻ ở kinh thành. Lực lượng liên thủ hùng hậu như thế, cộng thêm ba mươi quyết tử võ sĩ, lẽ nào lại không đối phó nổi một người?

Vì thế hắn mới dám xuất cuồng ngôn như vậy!

Lãng Phiên Vân ngửa mặt cười lớn: “Đã như vậy rồi thì cứ đao thương đường đường tìm đến Lãng Phiên Vân ta là được, hà tất phải làm cái hành vi bỉ ổi bắt cóc uy hiếp ấy làm gì? Chu Nguyên Chương dạy các người thế sao?”.

Chúng nhân nghe Lãng Phiên Vân dám gọi cả tên húy của Hoàng đế, ai nấy đều mặt mày biến sắc.

Đao kiếm lập tức rời bao.

Hắc Tam là người đầu tiên xông lên, ngạc nhiên hét lớn: “Giỏi lắm, ngươi làm sao biết chúng ta đã bắt cóc nữ nhân của ngươi?”.

Ánh mắt Lãng Phiên Vân chợt rực lên lạnh buốt.

Tiểu Hầu gia Chu Thất ha hả cười: “Đó chỉ là thủ đoạn dụ ngươi ra đây, Chu Thất ta đối với phụ nữ yêu thương còn chưa đủ nữa, sao có thể hãm hại cô ta được?”.

Lãng Phiên Vân lạnh lùng: “Biết thế là tốt!”. “Xeng!”.

Sàn thuyền bỗng nhiên rực sáng, Phúc Vũ Kiếm đã nằm gọn trong tay, đến khi đối phương kịp nhìn ra thì kiếm ảnh đã loang loáng, chiếm trọn không gian trên khoang thuyền.

Không ai có thể tưởng tượng được tình cảnh thực tế khi Phúc Vũ Kiếm rời khỏi bao. Một khoảnh khắc trước hãy còn là một thế giới bình thường hiện thực, vậy mà nháy mắt sau đất trời như đã bị đưa vào một cảnh giới hư vô huyền ảo.

Những luồng khí xoáy nhỏ vụn như mưa, mũi kiếm loang loáng như ngàn hoa rộ nở. Bảy người kia bề ngoài trông thì có vẻ vẫn ngạo nghễ ngồi, nhưng thực ra có đến một nửa là cố ý dàn cảnh mà thôi. Lãng Phiên Vân đã vững chắc ngôi cao Thiên hạ đệ nhất kiếm, cho dù là ở Kinh sư cũng không ai không biết, vì thế bắt đầu từ khi chàng bước lên sàn thuyền, không kẻ nào là không nén tìm cơ hội, nhưng vẫn không thể lường được Phúc Vũ Kiếm ra chiêu mà không có gì báo trước, thế kiếm lại nhanh đến siêu nhiên như thế.

Cũng không ngờ Lãng Phiên Vân không một lời chào mà đã ra tay!

Đám người kia vốn đã định sẵn sách lược, lấy Cao Hàn Phong ngấm ngầm tiên phát, Hắc Tam và Vô Tâm đạo nhân áp sát hai bên và mạn sau, Mỹ Chí Nương và nữ nhân mặt ngựa kia phong tỏa trên không, Bạch Vọng Phong và Chu Thất công tử tấn công trực diện, hòng nhất cử lấy mạng đối phương, nào ngờ giờ đây, đừng nói đến liên kết tấn công, ngay cả việc tự bảo vệ mình còn thập phần vất cả, ưu thế lấy nhiều diệt ít đã phá sản hoàn toàn.

Người đầu tiên chịu trận là Bạch Vọng Phong và Vô Tâm đạo nhân. Một kiếm xuất ra, dũng mãnh đến mức có thể khiến người ta ngừng thở, trăm nghìn xoáy khí táp vào da thịt gây đau nhức vô cùng. Cả hai tên chỉ còn cách duy nhất là lùi lại phía sau, nhưng thế kiếm đánh đến thực sự quá nhanh, ngay cả thời gian nhổm dậy cũng không có, chỉ còn cách ngửa người về sau, cả người lẫn ghế lùi lại, lăn qua thành ghế về phía hậu tường.



Ba mươi hảo thủ tinh tuyển từ trong đám thị vệ của kinh thành bị hai người lăn đến trước mặt, đội hình vững chắc như đai sắt lập tức rối loạn.

Người phản ứng nhanh nhất là Chu Thất công tử. Kiếm thế của Lãng Phiên Vân vừa khởi, phi đao trong tay hắn đã toàn lực phóng ra nhằm vào đùi chàng, cùng lúc đó đại đao rời vỏ, nằm gọn trong tay trái, đỡ lấy lưới kiếm bên sườn Lãng Phiên Vân.

Dũng mãnh, tàn độc, chuẩn xác, nhanh lẹ, thật không hổ là cao thủ số một kinh thành, chẳng trách khi nãy dám khẩu xuất cuồng ngôn!

‘Đoạn trường đao’ Hắc Tam là người phản ứng nhanh thứ hai. Chu Thất công tử vừa động tay, hắn đã lập tức lao về phía trước, hy vọng từ ngoài có thể công vào giữa, giải nguy cho Bạch Vọng Phong và Vô Tâm đạo nhân.

Những kẻ khác lũ lượt nhảy vút lên, kiếm của Mỹ Chí Nương, song đoản xoa của ả mặt ngựa từ trên cao bổ xuống, nhằm thẳng vào màn mưa kiếm mà Lãng Phiên Vân tạo thành.

Chỉ có Cao Hàn Phong là thất thế nhất, vội co người lăn sang một bên, tránh gây cản trở cho các chiến hữu đang thi triển thế công.

Bảy người này lúc mới đến vốn đã định sẵn kế hoạch, bởi chúng biết rằng không thể dựa vào sức một người để chiến thắng Lãng Phiên Vân. Cách duy nhất là đồng tâm hợp lực, dốc toàn bộ công lực cho một hai chiêu tối hậu, bằng không nếu để đối phương công kích từng người một thì chắc rằng không có một ai sống sót thoát khỏi Động Đình Hồ.

Lãng Phiên Vân vẫn ung dung mỉm cười, Phúc Vũ Kiếm nhanh như chớp thu về, lại một lần nữa loáng lên.

Không ai có thể hình dung nổi những xoáy khí lấp lánh vượt qua vẻ đẹp phàm thế, qua cả sự diễm lệ của màn tinh tú ban đêm, đang vun vút động bỗng nhiên chuyển tĩnh, nhưng những luồng khí xoáy tròn vẫn chỉ tăng chứ không hề giảm, mỗi lúc tỏa rộng ra. Hàng nghìn hàng vạn điểm sáng vần vũ quanh người Lãng Phiên Vân, hai vòng kiếm ảnh dày đặc đồng thời đón lấy Chu Thất Công tử và Hắc Tam. Cùng lúc đó, một chân chàng vung lên, trúng vào sống phi đao mà Chu Thất phóng đến.

“Tinh tinh tang tang...!”. Một loạt âm thanh binh khí va đập vào nhau vang lên không ngớt.

Mưa ánh sáng lại một lần nữa rộ lên.

Không ai có thể nhìn thấy gì khác ngoài những ánh kiếm loang loáng, cũng không ai còn những cảm giác khác ngoài những luồng xoáy như cắt cứa vào da thịt.

Người đầu tiên xông vào vòng kiếm ảnh là Chu Thất công tử. Đao pháp của hắn từ trước tới giờ độc bộ kinh thành, cứ cho là Lãng Phiên Vân ngươi nhanh hơn ta đi, nhưng sức người lúc nào chẳng có hạn, lại phải chống đỡ thêm mấy người kia nữa, chẳng lẽ không thể tìm ra sơ hở? Nếu như nhất chiến công thành, phần vinh quang đó dùng bao giờ mớt hết! Nghĩ vậy hắn gạt đi sợ hãi, trường đao toàn lực bổ vào.

“Tinh!”.

Trong màn lưới vô tận những điểm sáng ấy, một quang điểm chợt bắn ra ngoài, thoạt trông không lấy gì làm uy hiếp, chỉ vừa khéo bật đúng lưỡi đao của hắn.

Một luồng lực đạo bất cương bất nhu bỗng từ lưỡi đao truyền thẳng vào kinh mạch ở cánh tay, nhanh chóng khuyếch tán khắp toàn thân Chu Thất, cái cảm giác đó thật giống như một người ở giữa biển cả mênh mông bị một con sóng khổng lồ từ trên đầu chụp xuống.

Chu Thất công tử hồn xiêu phách tán, vận toàn lực cố thủ tâm mạch, lùi thật dài lại phía sau, lại bất giác thấy trên đùi lạnh buốt, một vết xước lớn đúng như vị trí mà hắn đã định nhằm vào đùi của đối phương, không sai nửa tấc.

Đoạn trường đao của Hắc Tam từ bên cạnh công đến sườn phải của Lãng Phiên Vân, nào ngờ cây tiểu đao của Chu Thất công tử bị Lãng Phiên Vân đá đi lại nhằm thẳng mặt hắn bay tới, thời gian góc độ vừa khít, lại không hề có dấu hiệu nào báo trước.

Hắc Tam hoảng hồn, vội vàng thu đao chặn ngang trước mặt.

“Keng!”. Một tiếng kêu giòn sắc vang lên, Hắc Tam mồm ộc máu tươi, bắn về phía sau như diều đứt dây, đập gãy cả lan can thuyền, rơi thẳng xuống nước.

Tinh quang của Phúc Vũ Kiếm lại tỏa rộng ra, đám cao thủ kinh sư chân tay luống cuống trong tiếng kêu hoảng loạn thất thanh, nếu không phải binh khí rời tay thì là máu tươi tung tóe, không kẻ nào may mắn thoát khỏi.

Trong nháy mắt, Lãng Phiên Vân đã bay đến trước mặt Vô Tâm đạo nhân và Bạch Vọng Phong vừa lăn dưới sàn đang định nhổm dậy.

Ba mươi thị vệ tinh tuyển kia đã sớm biến thành ba mươi bao cát. Ánh kiếm loang loáng không những che mờ mắt chúng, những luồng khí xoáy dũng mãnh càng khiến cho chúng ngã đông nhào tây, dạt sang hai bên. Đừng nói đến xuất chiêu, ngay cả Lãng Phiên Vân đang làm gì bọn chúng cũng không hay biết.

“Vụt!”.

Cửa khoang sau thuyền vỡ vụn dưới sức ép kiếm khí, hệt như trước một cơn đại hồng thủy. Ánh kiếm tràn ngập chiếu vào khoang trong. Bạch Vọng Phong và Vô Tâm đạo nhân mới nhổm dậy, chưa kịp đứng vững, sắc mặt cả hai đã bệch ra như tờ giấy.

Bạch Vọng Phong ngờ nghệch đưa tay sờ đầu, quan mão trên đầu chỉ còn một nửa. Vô Tâm đạo nhân tay ôm bụng dưới, không đứng vững nổi ngồi phịch xuống sàn. Một kiếm Lãng Phiên Vân đã điểm trúng khí môn, phá hết toàn bộ công lực mà mấy chục năm lão mới tu luyện được.

Bỗng một tiếng nổ như sấm dậy vang lên từ khoang trong. “Rầm!”.

Ván ở đuôi thuyền vỡ tung, một bóng đen tay cầm một binh khí hình thù kỳ dị dài chừng một trượng đạp tung thành thuyền xông ra, lao vào khoảng không trên mặt Động Đình Hồ, cười lớn: “Phúc Vũ Kiếm quả nhiên danh bất hư truyền!”.

Chiếc thuyền còn cách bờ chừng bảy tám trượng, người đó huýt lên một tiếng dài. Sau khi hoán khí trong không trung, thân người hơi hạ xuống, bay chênh chếch vào bờ, thoáng cái đã biến mất.

Lãng Phiên Vân tay ôm Tả Thi, phi thân tới đuôi thuyền, cao giọng: “Mâu Sản Song Phi Triển Vũ, thắng bại còn chưa phân sao đã vội đi như vậy?”.

Triển Vũ người đã mất tăm, tiếng vẫn còn âm âm lưu lại: “Tả Thi đã uống Quỷ vương đan, thuốc giải ở kinh thành. Tái kiến!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Vũ Phiên Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook