Quyển 9 - Chương 219: Phụng chỉ phong lưu
Huỳnh Dị
27/08/2013
Lúc Trang Thanh Sương rời xe ngựa đi vào cổng nhà thì mặt đỏ tới mang tai, thoa cài nghiêng lệch, quần áo không chỉnh tề.
Diệp Tố Đông trông thấy liền âm thầm kinh hãi.
May là hắn cũng là tìm hoa lão luyện, sở trường về xem nữ thể, biết nàng vẫn là ngọc lành, vội sai người đưa nàng vào phủ, để hắn đưa Hàn Bách vào cung.
Lần này hắn chịu bảo đảm cho Trang Thanh Sương tới gặp Hàn Bách, nguyên nhân là bởi vì gần đây có hảo cảm với Hàn Bách, lại thêm biết Chu Nguyên Chương coi trọng hắn. Nhưng càng trọng yếu là hai cái nguyên nhân khác, khiến cho hắn muốn thúc đẩy nhân duyên của đôi tình lữ này.
Đầu tiên là hắn thực sự cảm kích Hàn Bách cứu Chu Nguyên Chương.
Nếu Chu Nguyên Chương chết, người có mặt tại đó, trừ lão Công Công thân phận siêu nhiên có thể miễn họa, những người khác kể cả hắn cùng hơn ngàn cấm vệ, đều không có may mắn tránh khỏi bởi vì thất trách mà bị xử cực hình. Hàn Bách có thể nói là ân nhân cứu mạng của hắn.
Sau khi Chu Nguyên Chương chết, Yến vương Lệ sẽ nắm quyền. Tây Ninh phái sẽ bị hắn nhổ tận gốc, và thay thế bởi thế lực khác của hắn.
Một cái nguyên nhân khác là Hàn Bách đã thành nhân vật được sủng ái của các phe thế lực. Nếu như Trang Thanh Sương gả cho Hàn Bách, vô luận tương lai chao đảo như thế nào, chỉ cần không phải Lam Ngọc hoặc người Mông được thiên hạ, ai cũng phải nể nang Hàn Bách mặt mũi mà không động đến Tây Ninh phái của hắn. Hắn cũng là dựa vào cái lý do này đi thuyết phục Trang Tiết, để hắn cho Trang Thanh Sương đi gặp Hàn Bách.
Vừa nghĩ tới đây thì bên trong xe ngựa mơ hồ truyền đến tiếng Hư Dạ Nguyệt thở gấp cùng rên rỉ.
Diệp Tố Đông cũng không tự chủ mà âm thầm hâm mộ may mắn cùng diễm phúc của tên tiểu tử này.
Hai cái tay to của Hàn Bách toàn bộ tiến vào trong bộ kính phục nam trang võ sĩ của Hư Dạ Nguyệt, tự do cử động theo ham muốn.
Hư Dạ Nguyệt rơi vào trong nhiệt tình cuồng dã nhiệt tình, không nhịn được duyên dáng gọi to nhị ca.
Khi xe ngựa chạy vào cửa lớn hoàng cung thì đệ nhất mỹ nữ Hư Dạ Nguyệt sớm tại không kiềm chế được đã cùng Hàn Bách làm xong chuyện tốt.
Hư Dạ Nguyệt thỏa mãn nằm ở trong lòng Hàn Bách, để hắn chỉnh lý xiêm y dùm nàng, thẹn thùng nói: "Nhị ca! Vì cái gì mà thành như vậy chứ? Nguyệt nhi vốn tưởng rằng nhiều nhất chỉ hạnh phúc như lần đầu kia. Thế nhưng là lần này thực sự càng kích thích khoái ý, bây giờ, cả người Nguyệt nhi bủn rũn lười biếng, thật là thoải mái thỏa mãn muốn chết đi được!"
Hàn Bách biết rõ đã hoàn toàn chinh phục cái mỹ nữ bẩm sinh cũng điêu ngoa này, thừa cơ nói: "Muốn ta có thể cho nàng khoái lạc như vừa rồi thì sau này nàng còn dám không nghe lời vi phu sao?"
Hư Dạ Nguyệt cười duyên nói: "Nguyệt nhi không dám, sau này sẽ nghe lời chàng."
Hàn Bách nói: "Vậy sau này không cho phép nàng lại khi dễ Sương nhi nữa."
Hư Dạ Nguyệt ủy khuất nói: "Nhiều nhất gọi nàng là Sương tỷ thôi! Được không?"
Xe ngựa dừng lại.
Thanh âm Diệp Tố Đông ở bên ngoài vang lên: "Mời Chuyên sứ đại nhân xuống xe."
Hàn Bách ngấu nghiến môi ngọt của Hư Dạ Nguyệt rồi mới ưỡn thân vặn lưng bước xuống xe. Mà Hư Dạ Nguyệt "Vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ " thì ở lại xe quay về Quỷ Vương phủ.
Hàn Bách thầm nghĩ chính mình cũng tính hoang đường cực độ, đúng là dù ở đâu cũng có thể cùng mỹ nhân hoan hảo. Bất quá cũng chỉ có loại tình huống lén lút vụng trộm này mới có thể đặc biệt kích phát lên lực lượng tiềm tàng của ma chủng trong hắn.
Chính mình có thể ngăn một đao của Thủy Nguyệt Đại Tông, nói không chừng cũng chính vì mới cùng Mị Nương vụng trộm hoan lạc, cho nên ma công mới có thể phát huy ra siêu việt bình thường!
Nghĩ tới đây, lập tức tự tha thứ tính háo sắc cùng hoang đường của chính mình, cho rằng muốn làm liền làm, mới là bản sắc nam tử đại trượng phu.
Tại thư phòng, Chu Nguyên Chương vừa gặp Hàn Bách, thấy hắn vẫn kính cẩn lễ phép làm lễ quỳ lạy, không hề có thái độ ỷ lại công lao. Hài lòng mà cho phép hắn ngồi ở bên cạnh long bàn, cười nói: "Tiểu tử ngươi cứu trẫm, trẫm sẽ thưởng cho ngươi một cái yêu cầu, chỉ cần hợp tình hợp lý, trẫm nhất định sẽ không nuốt lời."
Hàn Bách vui vẻ nói: "Vậy thì thỉnh cầu Hoàng thượng sai Trang Tiết đem Trang Thanh Sương gả cho tiểu tử đi!"
Chu Nguyên Chương ngạc nhiên hỏi: "Ngươi giống như không biết yêu cầu ta ban cho là trân quý như thế nào, tùy tiện dùng như vậy, không phải rất đáng tiếc sao?"
Hàn Bách thoải mái nói: "Tiểu tử trong lòng không có chí lớn, cũng không có cái gì yêu cầu, có thể lấy được Trang Thanh Sương làm vợ đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Chu Nguyên Chương cười nói: "Nếu là như thế, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ, đem Trang Thanh Sương hứa gả cho ngươi làm vợ đi!"
Hàn Bách mừng rỡ tạ ân.
Chu Nguyên Chương trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nói: "Đêm nay ngươi hội kiến Yến Vương thì thay trẫm truyền một câu nói. Nói cho hắn là tại trẫm còn sống, không thể chất chứa dị tâm. Như vậy trẫm sẽ tuyệt đối không đối phó hắn, cũng sẽ không tước binh quyền của hắn."
Hàn Bách trong lòng chấn động, trong lòng bội phục Chu Nguyên Chương ánh mắt tinh minh, nhìn rõ tính tình của Chu Lệ.
Yến Vương e ngại nhất chính là Chu Nguyên Chương nhân lúc còn đang sống thì tước đi thế lực của hắn, vì rộng đường hoàng quyền tương lai của Duẫn. Cho nên, Tạ Đình Thạch mới sợ bị nắm đè xuống chân như thế. Nếu không còn loại lo sợ này, hắn sao lại không chờ thêm chút thời gian, đợi Chu Nguyên Chương băng hà rồi mới động thủ chứ.
Vấn đề là hứa hẹn này của Chu Nguyên Chương có phải chỉ là kế hoãn binh hay không? Đợi giải quyết xong Lam Ngọc, lấy việc hoàn chỉnh lục bộ tước mất quyền lực của Hồ Duy Dung rồi mới chuyển mũi súng tới bọn Yến Vương.
Chu Nguyên Chương không vui hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Hàn Bách vội nói: "Tiểu tử đang suy nghĩ nên thuyết phục Yến Vương như thế nào để hắn dễ dàng đáp ứng. Trong lòng thì lại đang nghĩ chuyện khác."
Chu Nguyên Chương cực kì thỏa mãn với câu trả lời của hắn, gật đầu nói: "Ngươi là phúc tướng của trẫm, nhất định phải thuyết phục được hắn. Huống hồ ngươi bây giờ lại là con rể của Quỷ Vương, hắn dù sao cũng phải cấp cho ngươi chút mặt mũi. Không có Quỷ Vương ủng hộ, Yến Vương sẽ như con cọp không có nanh vuốt, dù có mang đến chút sợ hãi, cũng không thể làm thương tổn được người."
Hàn Bách cực kỳ sợ hãi, Người mà Chu Nguyên Chương tối kỵ hiển nhiên là Quỷ Vương, nhưng lại không lợi dụng hắn đi đối phó nhạc phụ của mình? Phải chăng hắn chỉ là một cái đứa ngốc bị lợi dụng chứ? Chỉ sợ hắn cũng vô pháp làm cho rõ ràng.
Chu Nguyên Chương trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài một hơi nói: "Việc Trẫm muốn ngươi thử dò xét Trần quý phi, ngươi có nghĩ đến sẽ dùng phương pháp gì hay chưa?"
Hàn Bách cau mày nói: "Giả như Trần quý phi thực sự là nội gián của người Mông, vô luận bản lĩnh tiểu tử như thế nào, e rằng cũng bắt không được điểm yếu của nàng."
Chu Nguyên Chương lộ ra vẻ phiền muộn, thản nhiên nói: "Trẫm không cần ngươi đi tìm chứng cứ, chỉ cần ngươi có thể chứng minh nàng yêu một nam nhân khác, trẫm liền lập tức đem nàng xử tử. Như vậy sẽ xong hết mọi chuyện, lại càng không phải để ý nàng có là gian tế định ám hại trẫm hay không."
Hàn Bách bị làm cho hoảng sợ nói: " Không phải Hoàng thượng muốn tiểu tử đi câu dẫn nàng đi! Việc này vạn lần không được. Bởi vì chỉ cần tiểu tử nghĩ đến nếu mình làm trò để nàng yêu mình, thì sẽ hại chết nàng, tiểu tử liền một điểm hấp dẫn nữ nhân cũng sẽ phát huy không ra. Dù hoàng thượng giết ta, ta cũng đành chịu."
Chu Nguyên Chương một chưởng vỗ lên trên bàn, thống khổ mà nói: "Vì Đại Minh giang sơn, Chu Nguyên Chương ta còn phải hi sinh cái gì chứ? Như vậy đi! Nếu ngươi đem nàng lấy được tới tay, hãy đem nàng mang giấu đi, vĩnh viễn cũng không nên để trẫm nhìn thấy hoặc nghe được bất luận tình huống gì có liên quan nàng."
Hàn Bách lần đầu thấy tận mắt Chu Nguyên Chương khổ não như thế, nói: "Không bằng như vậy đi; Hoàng thượng đem Trần quý phi tạm thời đưa đi nơi khác. Vậy thì nàng muốn hại hoàng thượng cũng không làm được rồi."
Chu Nguyên Chương hồi phục bình tĩnh, ôn nhu nói: "Trẫm cũng nghĩ đến cái này thậm chí rất nhiều biện pháp khác, nhưng mà cũng không có thể giải quyết triệt để vấn đề. Cho nên mới quyết định do một cái rất có biện pháp với nữ nhân là ngươi đi đối phó nàng. Nếu mà nàng thật tâm thực lòng với trẫm, trẫm liền sẽ sắc phong nàng làm hoàng hậu. Xem như là bồi thường vì đã nghi ngờ nàng."
Hàn Bách lúng túng hỏi: "Nếu như nàng thực sự trung thành với hoàng thượng, mà tiểu tử lại đối với nàng động tay động chân, khi đó hoàng thượng lại chịu bỏ qua cho tiểu tử sao?"
Chu Nguyên Chương cả giận nói: "Việc này vốn là do ngươi nói ra, cũng tự tin tuyệt đối với suy đoán của chính mình, vì sao bây giờ lại sợ đầu sợ đuôi, có phải muốn bức trẫm đem ngươi đi chém đầu hay không?"
Hàn Bách hoảng sợ nói: "Hoàng thượng bớt giận, tiểu tử tự nhiên là lòng tin mười phần, chỉ sợ câu dẫn nàng không thành thì bị hoàng thượng giết thê thảm, vậy mới không đáng."
Khóe miệng Chu Nguyên Chương khẽ hiện một tia lãnh khốc tiếu ý, mỉm cười nói: "Đó chính là chỗ then chốt nhất, vì nghĩ đến mạng nhỏ của chính mình, ngươi nhất định phải thi triển hết thủ đoạn, chứng minh nàng yêu trẫm chỉ là hư tình giả ý. Nhưng mà ngươi cũng không cần quá lo lắng như vậy. Lấy mặt mũi của Nhược Vô huynh, trẫm nhiều lắm thì đem giận dữ trút lên người bên cạnh, chỉ cần hết giận, đâu quan tâm đến người đó là ai!"
Hàn Bách người dầu tiên nhớ tới chính là Trần lệnh phương, cười khổ nói: "Hoàng thượng thật lợi hại, tiểu tử phục rồi."
------------------
Hai huynh muội Tống Nam, Tống Mị cùng Càn La tại trong tiệm cơm ăn điểm tâm. Qua một đêm bị làm khổ cùng rong ruỗi đường dài, hai người bọn họ thân thể mệt nhoài.
Tuy nói miễn cưỡng ngủ, nhưng xe chạy xóc nảy, đều là ngủ ngủ tỉnh tỉnh.
Càn La rất có hảo cảm với Tống Mị, thỉnh thoảng gắp đồ ăn để vào bát cơm cho nàng.
Tống Nam từ khi biết rõ trung niên hào sảng trước mặt chính là nhân vật kiêu hùng danh chấn hắc đạo hơn sáu mươi năm thì vừa kính vừa sợ. Trái lại, Tống Mị thì thỉnh thoảng làm nũng với hắn, nhìn giống như với phụ thân, trưởng bối.
Càn La nâng chung uống trà nóng, Tống Nam nhịn không được hỏi: "Càn tiên sinh, lần này chúng ta huynh muội sở dĩ bị Lam..."
Càn La chen ngang: "Nhiều người lắm tai, khi nào có cơ hội hãy nói đi!"
Tống Mị mắt to tươi đẹp nhìn Càn La nói: "Càn lão a! Ta thật không rõ lấy nhân vật như các ngươi, sao có nhàn rỗi để ý tới chuyện của chúng ta chứ. Ta chưa bao giờ nghĩ tới trong hắc đạo lại có người trọng tình trọng nghĩa như Càn lão cùng Thích huynh."
Tống Nam thổn thức nói: "Sau khi gặp chuyện không may, chúng ta từng hướng một ít môn phái, được cho là chính đạo, có giao tình thâm hậu xin giúp đỡ. Nhưng không phải lí do bế môn thì cũng bị đuổi khi chưa tới cửa. Thực sự là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ đổi!"
Càn La cười nói: "Việc này lão phu sớm đã nhìn quen, thậm chí không cần suy nghĩ." Tiếp theo mỉm cười nói: "Tống cô nương lúc đầu thì làm như phi thường phản đối lệnh huynh mời Trường Chinh bảo hộ các ngươi, vì sao lại cải biến chủ ý."
Tống Mị thẹn thùng nói: "Càn lão thật lợi hại, Tống Mị cùng đại ca ước định, phải để ta gặp người rồi quyết định, mới bằng lòng lên đường."
Càn La cười nói: "Tống cô nương trông thấy Trường Chinh thì hai mắt sáng lên, có phải lúc đó vừa gặp đã thương không?"
Tống Nam đương nhiên biết rõ muội muội đã yêu Thích Trường Chinh. Thực tế thì ngay từ đầu hắn cũng đã có hảo cảm với Thích Trường Chinh, cho nên mới cầu hắn xuất thủ viện trợ. Lúc này thấy Càn La như cha hiền trêu đùa cô em gái kiên cường cùng rất có chính kiến, trong lòng ấm áp, mỉm cười xem nàng ứng đối như thế nào.
Tống Mị mặt xinh ửng đỏ, có điểm phản kháng nói: "Không hẳn là như vậy. Chỉ là lúc đó nghĩ thầm, loại nhân vật vô cùng cao minh như Thích huynh, muốn tài có tài, muốn người có người, căn bản không cần ham muốn tiền tài của chúng ta hay tư sắc của Tống Mị, nên mới yên lòng thôi?"
Càn La cười nói: "Vậy là Tống cô nương sai rồi, ta thấy tiểu tử này vừa sáng sớm đã có chủ ý với cô nương."
Tống Mị e thẹn cúi đầu, nhưng là thần tình vui mừng, nhớ tới tối hôm qua trong phòng tối cùng Thích Trường Chinh nồng nhiệt quấn quýt, toàn thân lập tức nóng lên.
Lúc này Thích Trường Chinh đã trở về, ngồi xuống rồi nói: "Mới mua một cái thuyền, cơm nước xong sẽ lập tức rời bến. Nghe nói mấy ngày gần đây đường thủy kiểm tra rất chặt, chúng ta phải cải trang một chút mới được." Múc ăn hai miệng cơm trắng rồi ngạc nhiên nói: "Mặt Tống cô nương vì sao lại đỏ lên như thế, không phải... Hắc! Không phải đêm qua cảm lạnh đi?"
Hắn đương nhiên là định chọc nàng chuyện đêm qua bị mình làm cho thiếu chút nữa lộ ra tất cả.
Tống Mị càng xấu hổ không tự chủ, lườm hắn, thúc dục: "Ngươi còn nói gì nữa, ăn nhanh một chút đi!"
--------------------
Thuyền bọn Phong Hành Liệt vừa mới bình minh thì gặp thuyền quan phủ địa phương, vừa muốn kéo lên cờ hiệu bát Bát phái thì quan sai lập tức cho đi, lại còn cung kính vô cùng.
Mọi người tụ tại sảnh khoang thuyền ăn cơm sáng. Thân thiết nói chuyện một hồi rồi từng người tản đi.
Phong Hành Liệt dẫn thê thiếp trở về phòng, Linh Lung cũng vào theo phục vụ trà nước.
Cốc Thiến Liên cười nói: "Hành Liệt a! Ta thấy tiểu tử Hàn Bách này rất là phong lưu, sau khi đến kinh, ta sẽ không cho chàng theo hắn đến thanh lâu lêu lổng đâu. Mau đáp ứng Thiến Liên đi."
Phong Hành Liệt bật cười khanh khách nói: "Bản nhân luôn luôn đối với các cô nương bán rẻ tiếng cười ở thanh lâu chỉ có đồng cảm mà không có ý khinh nhờn chơi đùa, Thiến Liên nàng đã xem thấp vi phu rồi."
Cốc Thiến Liên hoài nghi nói: "Nam nhân cái nào mà không thích ăn chơi đàng điếm, nhìn lại thì chắc phải ép chàng thiết lập thệ ngôn mới được."
Cốc Tư Tiên cười trách nói: "Thiến Liên nha!"
Linh Lung nghe được "Phốc xuy" cười, xoay lại giật mình che cái miệng nhỏ, muốn chạy trốn thì bị Cốc Thiến Liên bắt lại, làm mặt ác hỏi: "Tiểu nha đầu, ngươi cười cái gì?"
Linh Lung hoang mang lúng túng, cầu xin: "Liên tỷ hảo tâm, tha cho Linh Lung đi!"
Cốc Tư Tiên nói: "Tiểu liên! Ngươi lúc nào cũng ức hiếp Linh Lung."
Phong Hành Liệt nhìn cái thiếu nữ thanh thuần như đóa hoa bách hợp nhỏ này, vừa đa tình lại xấu hổ, trong lòng ngứa ngáy, cười nói: "Tiểu Linh Lung lại đây, để ta che chở cho nàng."
Linh Lung chân tay càng luống cuống, chỉ biết hướng Cốc Thiến Liên cầu xin tha thứ.
Cốc Thiến Liên để đè nén xấu hổ không thể không dựa vào Linh Lung, đẩy đến trước người Phong Hành Liệt, reo lên: "Hành Liệt hôn nàng, xem nàng còn có thể rụt rè bao lâu."
Linh Lung mắc cở đến nỗi hai tai đều đỏ, nhắm hai mắt lại, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, lại không có giãy dụa, dù là ai đều biết rõ là nàng là đã chịu rồi.
Cốc Tư Tiên đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Thật tốt! Gió đã nổi lên rồi, xuôi gió thuận dòng, khả năng sáng mai chúng ta có thể đến kinh sư."
Sau đó tới cạnh Cốc Thiến Liên, lúc này đang nắm chặ bờ vai Linh Lung, như không có việc gì: "Tiểu Liên theo ta ra bên ngoài thưởng thức cảnh sắc hai bờ sông một lát đi."
Cốc Thiến Liên hiểu ý, theo nàng đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên nói: "Hành Liệt nhớ kỹ không nên để mấy cái bằng hữu chó lợn kia ảnh hưởng."
Phong Hành Liệt nghĩ tới ngày mai gặp gỡ Hàn Bách, Phạm Lương Cực, cái đôi "Trư bằng cẩu hữu" này, tâm tình rất tốt, đứng lên, đem Linh Lung nhẹ nhàng ôm vào trong lòng nói: "Tiểu thư có ý muốn Phong mỗ nạp nàng làm thiếp, Linh Lung có nguyện ý không?"
Linh Lung sớm đã ý loạn tình mê, nghe vậy vừa thẹn vừa mừng, không dám nhìn hắn, chỉ là không cầm lòng gật đầu.
Phong Hành Liệt nhưng không quen tại sáng sớm vừa thức dậy, lại trở lên giường hoan lạc, hôn môi thơm của nàng rồi ôn nhu nói: "Ta sẽ thương nàng như đối với Tố Hương, ngoan ngoãn đi thôi! Nhưng đêm nay ta muốn nàng theo ta. Không cho phép nàng vì xấu hổ mà không đến, biết không?"
Linh Lung khẽ gật đầu, rồi nhạy như đào mạng.
Phong Hành Liệt đi ra ngoài phòng, nghĩ thầm, bây giờ trong lúc nhàn rỗi chi bằng cùng tam vị kiều thê xinh đẹp trò chuyện tâm sự. Tới kinh sư rồi e rằng khó mà nhàn rỗi được như vậy.
--------------------
Hàn Bách đi ra khỏi thư phòng, chợt thấy Phạm Lương Cực cùng Diệp Tố Đông đang lúc đàm tiếu vui vẻ, như gặp người thân, liền đi tới.
Phạm Lương Cực như trẻ lại vài chục năm, khuôn mặt rạng rỡ, thần thái phấn chấn, khi nói chuyện thì động tác biểu tình so với bình thường càng tô vẽ thêm lên.
Sau khi khách khí vài câu, Diệp Tố Đông nói: "Hai vị đại nhân tốt nhất rời đi từ ngọ môn rời đi, tránh đụng phải văn võ quan viên tới thượng triều."
Hai người trao đổi rồi cự tuyệt việc Diệp Tố Đông dùng xe ngựa đưa tiễn bọn họ. Tự mình ra ngoài bằng lối ngọ môn.
Vừa mới đi ra hoàng thành, Phạm Lương Cực liền thao thao bất tuyệt: "Mặc y phục thực sự nhìn không ra, cái bà nương Vân Thanh này không chỉ du dương thánh thót, vóc người càng là đẹp không thể tả, da trơn nhẵn như tơ tằm, sờ tay vào thật thoải mái vô cùng. Bây giờ có cầu nàng rời bỏ cái siêu cấp đại tình nhân như ta, nàng cũng sẽ không chịu!"
Hàn Bách đồng cảm, ôm lấy vai gầy của hắn, vui vẻ khen ngợi: "Lão tiểu tử thật giỏi, tối hôm qua làm bao nhiêu lần."
Phạm Lương Cực ngạo nghễ nói: "Muốn nhớ cũng không nhớ nổi bao nhiêu lần, hừ! Vài chục năm đồng tử công của ta đâu có luyện lãng phí. Vân Thanh thực là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này."
Hàn Bách lo lắng nói: "Bây giờ đồng tử công của ngươi chẳng lẽ đã tiêu tan tại trên người Vân Thanh bà nương kia? Ta còn có việc cần ngươi giúp đỡ đó nha!"
Phạm Lương Cực mỉm cười nói: "Ngươi nghĩ ta thực sự luyện đồng tử công sao? Yên tâm đi! Tuyệt thế thần công của ta đảm bảo chỉ có tiến không có lui. Công phu trên giường càng sát với cảnh giới thiên hạ vô địch."
Hàn Bách thiếu chút nữa cười gãy cả lưng, trong lòng khẽ động hỏi: "Ngươi từ chỗ Vân Thanh nghe được rất nhiều tin tức có liên quan đến bát phái, đúng không?"
Lúc này đã vào đại lộ rời khỏi hoàng thành, theo dòng người đông đảo, cửa hàng san sát kéo dài trên đường, hướng phía Tả gia lão hạng đi đến.
Phạm Lương Cực cười hì hì đáp: "Đương nhiên! Vân Thanh không chỉ kể lại tất cả những việc từ khi nàng biết chuyện đến nay cho phu quân của nàng là ta, còn đem toàn bộ tình huống của bát phái nói ra, bởi vì nàng có điểm lo lắng. Bất lão thần tiên sáng nay mới đến nơi. Bây giờ tất cả lãnh đạo bát phái cùng cao thủ hạt giống đều sẽ lần lượt tụ tập ở Tây Ninh đạo tràng. Đám tuổi trẻ biết ngươi thu phục Trang Thanh Sương, đều hận ngươi thấu xương. Ngươi tới đạo tràng lêu lổng cùng nàng thì tốt nhất cẩn thận một chút."
Dừng một chút lại nói: "Hội nghị nguyên lão của Bát phái sẽ cử hành trước đại thọ của Chu Nguyên Chương một ngày. Tức là ba ngày sau. Nghe nói Mộng Dao đã đáp ứng dự họp. Nhưng mà ta nghĩ cũng không thay đổi được tâm tư ngồi xem sơn quan hổ đấu của Bát phái. Vân Thanh nói từ khi tin tức trận chiến Lan Giang truyền tới tai Bát phái, đa số người đều hy vọng bọn họ lưỡng bại câu thương để cho Bát phái có thể lại nắm giữ vị trí người cầm đầu võ lâm."
Hàn Bách nghe được một trận buồn phiền, than thở: "Lãng đại hiệp ở đâu chứ? Ta có chuyện quan trọng muốn nhờ cậy đây." Phạm Lương Cực cười nói: "Cái này thì dễ dàng thôi. Tối hôm qua hắn đã tới Tả gia lão hạng, xem Thi nhi ủ rượu. Ngươi cũng thuận tiện thưởng cho các nàng."
Hàn Bách mừng rỡ, vội cùng Phạm Lương Cực chạy tới Tả gia lão hạng. Một phen dỗ ngon dỗ ngọt, trêu đùa cho ba vị tỷ tỷ mở cờ trong bụng. Rồi đến bên trong tiểu thất đem sự việc đã phát sinh tỉ mỉ kể cho Lãng Phiên Vân.
Lãng Phiên Vân nghe xong, gật đầu nói: "Bây giờ ta càng lúc càng tin tưởng Chu Nguyên Chương dung túng cho Lam Ngọc, Hồ Duy Dung và kẻ thù bên ngoài cấu kết để đối phó Quỷ Vương Hư Nhược Vô, đó mới là người mà hắn chân chính muốn đối phó. Chỉ cần trừ khử Hư Nhược Vô, giang sơn Đại Minh của hắn mới có khả năng sẽ không xuất hiện nội đấu, khiến cho Chu gia của hắn có thể bình an lâu dài hưởng thiên hạ."
Phạm Lương Cực cau mày nói: "Vậy sao hắn không dứt khoát lập Yến Vương làm thái tử, như vậy chẳng phải đều sẽ rất vui vẻ, thiên hạ thái bình ư."
Hàn Bách nói: "Nguyên nhân này ta biết rất rõ ràng. Một mặt là Chu Nguyên Chương phải tuân thủ phương pháp kế thừa do chính mình định ra. Càng trọng yếu là mọi người, kể cả những phiên vương khác, đều sợ Yến Vương sẽ là một Chu Nguyên Chương khác. Cho nên toàn thể kịch liệt phản đối. Chu Nguyên Chương nếu lập Yến Vương, sợ rằng bọn Lam Ngọc lập tức cử binh phản loạn, thiên hạ đại loạn, rất loạn."
Lãng Phiên Vân nói: "Ta nghĩ còn có một cái tâm lý nhân tố khác, chính là Quỷ Vương như thái thượng hoàng của Minh triều,
Trước khi Chu Nguyên Chương được thiên hạ, bởi vì muốn dựa vào Hư Nhược Vô, cho nên còn có thể nén chịu. Sau đó làm hoàng đế, sao có thể lại để Hư Nhược Vô âm thầm thao túng vận mệnh Chu gia của hắn. Vì vậy, tại kinh sư lần đầu lựa chọn không đồng ý đề nghị của Hư Nhược Vô. Bây giờ lại tại chuyện lập thái tử mà bỏ qua Yến Vương do Hư Nhược Vô nhìn trúng. Hắn chính là nói cho người trong thiên hạ biết ai mới là người đang nắm quyền."
Hắn bỗng bật cười nói: "Bản lĩnh hàng đầu của Hàn tiểu đệ là ở phương diện nữ nhân đi. Nếu ngươi bắt được Trần quý phi, thực sự sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề. Các tiền bối Ma môn sáng chế chủng ma đại pháp, sợ rằng nằm mộng cũng không nghĩ đến đại pháp lại là được dùng như thế."
Hàn Bách bối rối mà nói: "Không nên nói vậy! Chính ta đều cảm thấy suốt ngày tụ tập nữ nhân, tận tình thanh sắc, trong lòng thật bất an!"
Phạm Lương Cực cười nhạt nói: "Ngươi mà cũng sẽ tâm bất an? Ta xem ngươi là thích thú mới đúng."
Lãng Phiên Vân nghiêm nét mặt nói: "Đây là vận mệnh, chỉ có thông qua con đường nam nữ, tiềm lực ma chủng của ngươi mới có thể từ từ được dụ phát đi ra. Bằng không ngươi sao có bản lĩnh trước sau hai lần chống đỡ Niên Liên Đan, lại cứu được Chu Nguyên Chương, khiến thiên hạ không đến mức lập tức rơi vào tình cảnh tứ phân ngũ liệt. Mộng Dao cũng biết, nhất định có phần thưởng lớn cho ngươi."
Hàn Bách vui mừng lộ ra mặt, nói: "Thực sự có thể làm Mộng Dao cảm kích ta sao?"
Lãng Phiên Vân thấy hắn lập tức tính tới chuyện xấu, nhịn không được nở nụ cười, than thở: "Cái này thực sự là số trời, tiên tử siêu trần thoát tục, lại gặp phải cái sắc quỷ trời sinh như ngươi."
Phạm Lương Cực không còn nhịn được, liệt ôm bụng cười ha hả.
Hàn Bách nét mặt già nua đỏ đậm, á khẩu không trả lời được.
Lãng Phiên Vân nở nụ cười một lát rồi nói: "Như vậy xem ra, Niên Liên Đan, Hồng Nhật Pháp Vương cùng Lý Xích Mi nội thương chưa khỏi hẳn, nên mới ít tiếng như thế. Nếu như bọn họ công lực hoàn toàn phục hồi, người đầu tiên sẽ đối phó tất nhiên là Hàn tiểu đệ. Vì vậy, mấy ngày nay ngươi không cần sợ cùng Nguyệt nhi Sương nhi lêu lổng. Các nàng đều là nữ từ có mị cốt thiên phú dị bẩm. Nếu như ngươi có thể hiểu rõ làm thế nào để mượn nguyên âm các nàng bồi dưỡng cường tráng ma chủng, đó chính là cảnh giới bổ thuật cao nhất của Ma Môn mà trước nay chưa từng có Nhưng nhớ kỹ lấy mà vẫn còn, bằng không các nàng có thể sẽ ngọc nát hương tan."
Hàn Bách vỗ ngực nói: "Yên tâm đi! Ta sớm đã từ trên người ba vị tỷ tỳ xinh đẹp ngộ được phương pháp đó rồi."
Lãng Phiên Vân thản nhiên nói: "Ta cũng tin tưởng đệ là phúc tướng, công lực tăng cường, muốn ám sát 『 Vô Định Phong 』 Liên Khoan cũng không phải là việc khó.
Hàn Bách hoảng sợ hỏi: "Không phải do huynh xuất thủ sao?"
Lãng Phiên Vân nói: "Nếu như chuyện nào ta cũng làm thay, đệ làm sao có thể trở thành cao thủ bất thế chứ."
Hàn Bách vội la lên: "Đệ không còn dã tâm trở thành bất thế cao thủ nữa, để huynh xuất thủ thỏa đáng hơn."
Phạm Lương Cực mắng: "Có Lãng Phiên Vân, liền xem ta như không tồn tại, có ta trợ giúp ngươi, cái tên Liên Khoan chưa bao giờ nghe qua kia, xem như có chín cái mạng như mèo cũng đảm bảo không còn nửa cái có thể tồn tại."
Lãng Phiên Vân nghiêm nét mặt nói: "Phạm huynh chớ khinh thị người này, phải biết trong quân ngọa hổ tàng long, chỉ vì bọn họ vài chục năm cùng tại trong quân trụ lại, lập công thì đầu lĩnh nhận, cho nên thanh danh không hiện ra giang hồ. Chu Nguyên Chương cùng Hư Nhược Vô đều để mắt đến người này, hẳn là cực kì lợi hại. Có thể biết Yến Vương, Hồ Duy Dung cùng Lăng Nghiêm thủ hạ đều có cao thủ thâm tàng bất lộ. Tựa như Thiết Thanh Y, Bích Thiên Nhạn trong phủ Quỷ Vương vậy."
Lại nói tiếp: "Nếu không có có Bàng Ban, tên đầu tiên ta muốn giết chính là Lý Xích Mi. Cố bang chủ Thượng Quan Phi cũng là gián tiếp chết vì thương thế dưới chưởng của hắn. Thế nhưng ta phải nhẫn nại không động thủ, bởi vì nếu ta chủ động xuất thủ, xem như bức bách Bàng Ban đi ra trước thời gian cùng ta quyết chiến. Trong tình thế trước mắt, thực sự trăm triệu không thích hợp."
Nhìn Hàn Bách một hồi rồi từ trong lòng móc ra chiếc mặt nạ tinh xảo của Tiết Minh Ngọc, đưa vào tay Hàn Bách nói: "Lúc Hàn tiểu đệ ám sát Liên Khoan thì có thể đeo lên thứ này, vậy thì không lo bị người khác nhận ra diện mạo chân thực, mà ta cũng có thể nghỉ ngơi rồi."
Tả Thi lúc này đang vui vẻ cần cù cầm trà thơm đi đến, cười nói: "Mời hai vị đại ca dùng trà."
Lại kéo Hàn Bách đến một bên, tung tăng nói: "Phạm báo nói cho ta biết, Tiểu Văn Văn trong ngày mốt có thể đến kinh sư, hảo Bách đệ, Thi tỷ thực sự cảm kích ngươi đó!"
Hàn Bách nhớ tới luyện công, kéo nàng đi ra ngoài sân, nói: "Thi tỷ nếu muốn cảm tạ ta, hãy gọi Hà tỷ cùng Nhu tỷ tìm một nơi để chúng ta vui vẻ nào."
Tả Thi mặt xinh ửng hồng, sẵng giọng: "Chúng ta đâu chơi bời lêu lổng như ngươi, mau cút đi tìm Nguyệt nhi cùng Sương nhi của ngươi đi. Lãng đại ca đã nói tình huống của ngươi cho chúng ta, chúng ta tuyệt đối không ngăn ngươi đi phong lưu khoái hoạt. Đừng quên đêm nay ngươi còn có cái mỹ nữ tóc vàng a! Ai! Gả cho cái phu quân háo sắc quá mức hấp dẫn nữ nhân náy thật không biết là họa hay phúc."
Hàn Bách cười nói: "Đương nhiên là phúc, nhìn bây giờ bộ dáng tỷ hài lòng liền biết."
Tả Thi gật đầu nói: "Thi tỷ thực sự rất hài lòng, khi Tiểu Văn Văn tới, một chút thiếu hụt còn lại cũng sẽ mất rồi."
Lúc này thì Phạm Báo tiến vào truyền tin: "Đại nhân! Quỷ Vương từng phái người tới thông truyền, nói ngươi lập tức đi gặp hắn."
Tả Thi đưa hắn ra khỏi cửa thì thẹn thùng nói: "Ban đêm không có ngươi bên cạnh, chúng ta đều có chút không quen. Đêm nay tới chỗ bọn ta được không? Đem Nguyệt nhi Sương nhi cùng cái mỹ nữ tóc vàng kia tới luôn không cần phải nữa là được mà.
Hàn Bách sao còn không rõ tâm ý của cái tỷ tỷ xinh đẹp này, thừa dịp không thấy ai liền hôn lên má thơm của nàng hai cái, rồi mới vui vẻ đáp ứng mà rời đi.
Diệp Tố Đông trông thấy liền âm thầm kinh hãi.
May là hắn cũng là tìm hoa lão luyện, sở trường về xem nữ thể, biết nàng vẫn là ngọc lành, vội sai người đưa nàng vào phủ, để hắn đưa Hàn Bách vào cung.
Lần này hắn chịu bảo đảm cho Trang Thanh Sương tới gặp Hàn Bách, nguyên nhân là bởi vì gần đây có hảo cảm với Hàn Bách, lại thêm biết Chu Nguyên Chương coi trọng hắn. Nhưng càng trọng yếu là hai cái nguyên nhân khác, khiến cho hắn muốn thúc đẩy nhân duyên của đôi tình lữ này.
Đầu tiên là hắn thực sự cảm kích Hàn Bách cứu Chu Nguyên Chương.
Nếu Chu Nguyên Chương chết, người có mặt tại đó, trừ lão Công Công thân phận siêu nhiên có thể miễn họa, những người khác kể cả hắn cùng hơn ngàn cấm vệ, đều không có may mắn tránh khỏi bởi vì thất trách mà bị xử cực hình. Hàn Bách có thể nói là ân nhân cứu mạng của hắn.
Sau khi Chu Nguyên Chương chết, Yến vương Lệ sẽ nắm quyền. Tây Ninh phái sẽ bị hắn nhổ tận gốc, và thay thế bởi thế lực khác của hắn.
Một cái nguyên nhân khác là Hàn Bách đã thành nhân vật được sủng ái của các phe thế lực. Nếu như Trang Thanh Sương gả cho Hàn Bách, vô luận tương lai chao đảo như thế nào, chỉ cần không phải Lam Ngọc hoặc người Mông được thiên hạ, ai cũng phải nể nang Hàn Bách mặt mũi mà không động đến Tây Ninh phái của hắn. Hắn cũng là dựa vào cái lý do này đi thuyết phục Trang Tiết, để hắn cho Trang Thanh Sương đi gặp Hàn Bách.
Vừa nghĩ tới đây thì bên trong xe ngựa mơ hồ truyền đến tiếng Hư Dạ Nguyệt thở gấp cùng rên rỉ.
Diệp Tố Đông cũng không tự chủ mà âm thầm hâm mộ may mắn cùng diễm phúc của tên tiểu tử này.
Hai cái tay to của Hàn Bách toàn bộ tiến vào trong bộ kính phục nam trang võ sĩ của Hư Dạ Nguyệt, tự do cử động theo ham muốn.
Hư Dạ Nguyệt rơi vào trong nhiệt tình cuồng dã nhiệt tình, không nhịn được duyên dáng gọi to nhị ca.
Khi xe ngựa chạy vào cửa lớn hoàng cung thì đệ nhất mỹ nữ Hư Dạ Nguyệt sớm tại không kiềm chế được đã cùng Hàn Bách làm xong chuyện tốt.
Hư Dạ Nguyệt thỏa mãn nằm ở trong lòng Hàn Bách, để hắn chỉnh lý xiêm y dùm nàng, thẹn thùng nói: "Nhị ca! Vì cái gì mà thành như vậy chứ? Nguyệt nhi vốn tưởng rằng nhiều nhất chỉ hạnh phúc như lần đầu kia. Thế nhưng là lần này thực sự càng kích thích khoái ý, bây giờ, cả người Nguyệt nhi bủn rũn lười biếng, thật là thoải mái thỏa mãn muốn chết đi được!"
Hàn Bách biết rõ đã hoàn toàn chinh phục cái mỹ nữ bẩm sinh cũng điêu ngoa này, thừa cơ nói: "Muốn ta có thể cho nàng khoái lạc như vừa rồi thì sau này nàng còn dám không nghe lời vi phu sao?"
Hư Dạ Nguyệt cười duyên nói: "Nguyệt nhi không dám, sau này sẽ nghe lời chàng."
Hàn Bách nói: "Vậy sau này không cho phép nàng lại khi dễ Sương nhi nữa."
Hư Dạ Nguyệt ủy khuất nói: "Nhiều nhất gọi nàng là Sương tỷ thôi! Được không?"
Xe ngựa dừng lại.
Thanh âm Diệp Tố Đông ở bên ngoài vang lên: "Mời Chuyên sứ đại nhân xuống xe."
Hàn Bách ngấu nghiến môi ngọt của Hư Dạ Nguyệt rồi mới ưỡn thân vặn lưng bước xuống xe. Mà Hư Dạ Nguyệt "Vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ " thì ở lại xe quay về Quỷ Vương phủ.
Hàn Bách thầm nghĩ chính mình cũng tính hoang đường cực độ, đúng là dù ở đâu cũng có thể cùng mỹ nhân hoan hảo. Bất quá cũng chỉ có loại tình huống lén lút vụng trộm này mới có thể đặc biệt kích phát lên lực lượng tiềm tàng của ma chủng trong hắn.
Chính mình có thể ngăn một đao của Thủy Nguyệt Đại Tông, nói không chừng cũng chính vì mới cùng Mị Nương vụng trộm hoan lạc, cho nên ma công mới có thể phát huy ra siêu việt bình thường!
Nghĩ tới đây, lập tức tự tha thứ tính háo sắc cùng hoang đường của chính mình, cho rằng muốn làm liền làm, mới là bản sắc nam tử đại trượng phu.
Tại thư phòng, Chu Nguyên Chương vừa gặp Hàn Bách, thấy hắn vẫn kính cẩn lễ phép làm lễ quỳ lạy, không hề có thái độ ỷ lại công lao. Hài lòng mà cho phép hắn ngồi ở bên cạnh long bàn, cười nói: "Tiểu tử ngươi cứu trẫm, trẫm sẽ thưởng cho ngươi một cái yêu cầu, chỉ cần hợp tình hợp lý, trẫm nhất định sẽ không nuốt lời."
Hàn Bách vui vẻ nói: "Vậy thì thỉnh cầu Hoàng thượng sai Trang Tiết đem Trang Thanh Sương gả cho tiểu tử đi!"
Chu Nguyên Chương ngạc nhiên hỏi: "Ngươi giống như không biết yêu cầu ta ban cho là trân quý như thế nào, tùy tiện dùng như vậy, không phải rất đáng tiếc sao?"
Hàn Bách thoải mái nói: "Tiểu tử trong lòng không có chí lớn, cũng không có cái gì yêu cầu, có thể lấy được Trang Thanh Sương làm vợ đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Chu Nguyên Chương cười nói: "Nếu là như thế, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ, đem Trang Thanh Sương hứa gả cho ngươi làm vợ đi!"
Hàn Bách mừng rỡ tạ ân.
Chu Nguyên Chương trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nói: "Đêm nay ngươi hội kiến Yến Vương thì thay trẫm truyền một câu nói. Nói cho hắn là tại trẫm còn sống, không thể chất chứa dị tâm. Như vậy trẫm sẽ tuyệt đối không đối phó hắn, cũng sẽ không tước binh quyền của hắn."
Hàn Bách trong lòng chấn động, trong lòng bội phục Chu Nguyên Chương ánh mắt tinh minh, nhìn rõ tính tình của Chu Lệ.
Yến Vương e ngại nhất chính là Chu Nguyên Chương nhân lúc còn đang sống thì tước đi thế lực của hắn, vì rộng đường hoàng quyền tương lai của Duẫn. Cho nên, Tạ Đình Thạch mới sợ bị nắm đè xuống chân như thế. Nếu không còn loại lo sợ này, hắn sao lại không chờ thêm chút thời gian, đợi Chu Nguyên Chương băng hà rồi mới động thủ chứ.
Vấn đề là hứa hẹn này của Chu Nguyên Chương có phải chỉ là kế hoãn binh hay không? Đợi giải quyết xong Lam Ngọc, lấy việc hoàn chỉnh lục bộ tước mất quyền lực của Hồ Duy Dung rồi mới chuyển mũi súng tới bọn Yến Vương.
Chu Nguyên Chương không vui hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Hàn Bách vội nói: "Tiểu tử đang suy nghĩ nên thuyết phục Yến Vương như thế nào để hắn dễ dàng đáp ứng. Trong lòng thì lại đang nghĩ chuyện khác."
Chu Nguyên Chương cực kì thỏa mãn với câu trả lời của hắn, gật đầu nói: "Ngươi là phúc tướng của trẫm, nhất định phải thuyết phục được hắn. Huống hồ ngươi bây giờ lại là con rể của Quỷ Vương, hắn dù sao cũng phải cấp cho ngươi chút mặt mũi. Không có Quỷ Vương ủng hộ, Yến Vương sẽ như con cọp không có nanh vuốt, dù có mang đến chút sợ hãi, cũng không thể làm thương tổn được người."
Hàn Bách cực kỳ sợ hãi, Người mà Chu Nguyên Chương tối kỵ hiển nhiên là Quỷ Vương, nhưng lại không lợi dụng hắn đi đối phó nhạc phụ của mình? Phải chăng hắn chỉ là một cái đứa ngốc bị lợi dụng chứ? Chỉ sợ hắn cũng vô pháp làm cho rõ ràng.
Chu Nguyên Chương trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài một hơi nói: "Việc Trẫm muốn ngươi thử dò xét Trần quý phi, ngươi có nghĩ đến sẽ dùng phương pháp gì hay chưa?"
Hàn Bách cau mày nói: "Giả như Trần quý phi thực sự là nội gián của người Mông, vô luận bản lĩnh tiểu tử như thế nào, e rằng cũng bắt không được điểm yếu của nàng."
Chu Nguyên Chương lộ ra vẻ phiền muộn, thản nhiên nói: "Trẫm không cần ngươi đi tìm chứng cứ, chỉ cần ngươi có thể chứng minh nàng yêu một nam nhân khác, trẫm liền lập tức đem nàng xử tử. Như vậy sẽ xong hết mọi chuyện, lại càng không phải để ý nàng có là gian tế định ám hại trẫm hay không."
Hàn Bách bị làm cho hoảng sợ nói: " Không phải Hoàng thượng muốn tiểu tử đi câu dẫn nàng đi! Việc này vạn lần không được. Bởi vì chỉ cần tiểu tử nghĩ đến nếu mình làm trò để nàng yêu mình, thì sẽ hại chết nàng, tiểu tử liền một điểm hấp dẫn nữ nhân cũng sẽ phát huy không ra. Dù hoàng thượng giết ta, ta cũng đành chịu."
Chu Nguyên Chương một chưởng vỗ lên trên bàn, thống khổ mà nói: "Vì Đại Minh giang sơn, Chu Nguyên Chương ta còn phải hi sinh cái gì chứ? Như vậy đi! Nếu ngươi đem nàng lấy được tới tay, hãy đem nàng mang giấu đi, vĩnh viễn cũng không nên để trẫm nhìn thấy hoặc nghe được bất luận tình huống gì có liên quan nàng."
Hàn Bách lần đầu thấy tận mắt Chu Nguyên Chương khổ não như thế, nói: "Không bằng như vậy đi; Hoàng thượng đem Trần quý phi tạm thời đưa đi nơi khác. Vậy thì nàng muốn hại hoàng thượng cũng không làm được rồi."
Chu Nguyên Chương hồi phục bình tĩnh, ôn nhu nói: "Trẫm cũng nghĩ đến cái này thậm chí rất nhiều biện pháp khác, nhưng mà cũng không có thể giải quyết triệt để vấn đề. Cho nên mới quyết định do một cái rất có biện pháp với nữ nhân là ngươi đi đối phó nàng. Nếu mà nàng thật tâm thực lòng với trẫm, trẫm liền sẽ sắc phong nàng làm hoàng hậu. Xem như là bồi thường vì đã nghi ngờ nàng."
Hàn Bách lúng túng hỏi: "Nếu như nàng thực sự trung thành với hoàng thượng, mà tiểu tử lại đối với nàng động tay động chân, khi đó hoàng thượng lại chịu bỏ qua cho tiểu tử sao?"
Chu Nguyên Chương cả giận nói: "Việc này vốn là do ngươi nói ra, cũng tự tin tuyệt đối với suy đoán của chính mình, vì sao bây giờ lại sợ đầu sợ đuôi, có phải muốn bức trẫm đem ngươi đi chém đầu hay không?"
Hàn Bách hoảng sợ nói: "Hoàng thượng bớt giận, tiểu tử tự nhiên là lòng tin mười phần, chỉ sợ câu dẫn nàng không thành thì bị hoàng thượng giết thê thảm, vậy mới không đáng."
Khóe miệng Chu Nguyên Chương khẽ hiện một tia lãnh khốc tiếu ý, mỉm cười nói: "Đó chính là chỗ then chốt nhất, vì nghĩ đến mạng nhỏ của chính mình, ngươi nhất định phải thi triển hết thủ đoạn, chứng minh nàng yêu trẫm chỉ là hư tình giả ý. Nhưng mà ngươi cũng không cần quá lo lắng như vậy. Lấy mặt mũi của Nhược Vô huynh, trẫm nhiều lắm thì đem giận dữ trút lên người bên cạnh, chỉ cần hết giận, đâu quan tâm đến người đó là ai!"
Hàn Bách người dầu tiên nhớ tới chính là Trần lệnh phương, cười khổ nói: "Hoàng thượng thật lợi hại, tiểu tử phục rồi."
------------------
Hai huynh muội Tống Nam, Tống Mị cùng Càn La tại trong tiệm cơm ăn điểm tâm. Qua một đêm bị làm khổ cùng rong ruỗi đường dài, hai người bọn họ thân thể mệt nhoài.
Tuy nói miễn cưỡng ngủ, nhưng xe chạy xóc nảy, đều là ngủ ngủ tỉnh tỉnh.
Càn La rất có hảo cảm với Tống Mị, thỉnh thoảng gắp đồ ăn để vào bát cơm cho nàng.
Tống Nam từ khi biết rõ trung niên hào sảng trước mặt chính là nhân vật kiêu hùng danh chấn hắc đạo hơn sáu mươi năm thì vừa kính vừa sợ. Trái lại, Tống Mị thì thỉnh thoảng làm nũng với hắn, nhìn giống như với phụ thân, trưởng bối.
Càn La nâng chung uống trà nóng, Tống Nam nhịn không được hỏi: "Càn tiên sinh, lần này chúng ta huynh muội sở dĩ bị Lam..."
Càn La chen ngang: "Nhiều người lắm tai, khi nào có cơ hội hãy nói đi!"
Tống Mị mắt to tươi đẹp nhìn Càn La nói: "Càn lão a! Ta thật không rõ lấy nhân vật như các ngươi, sao có nhàn rỗi để ý tới chuyện của chúng ta chứ. Ta chưa bao giờ nghĩ tới trong hắc đạo lại có người trọng tình trọng nghĩa như Càn lão cùng Thích huynh."
Tống Nam thổn thức nói: "Sau khi gặp chuyện không may, chúng ta từng hướng một ít môn phái, được cho là chính đạo, có giao tình thâm hậu xin giúp đỡ. Nhưng không phải lí do bế môn thì cũng bị đuổi khi chưa tới cửa. Thực sự là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ đổi!"
Càn La cười nói: "Việc này lão phu sớm đã nhìn quen, thậm chí không cần suy nghĩ." Tiếp theo mỉm cười nói: "Tống cô nương lúc đầu thì làm như phi thường phản đối lệnh huynh mời Trường Chinh bảo hộ các ngươi, vì sao lại cải biến chủ ý."
Tống Mị thẹn thùng nói: "Càn lão thật lợi hại, Tống Mị cùng đại ca ước định, phải để ta gặp người rồi quyết định, mới bằng lòng lên đường."
Càn La cười nói: "Tống cô nương trông thấy Trường Chinh thì hai mắt sáng lên, có phải lúc đó vừa gặp đã thương không?"
Tống Nam đương nhiên biết rõ muội muội đã yêu Thích Trường Chinh. Thực tế thì ngay từ đầu hắn cũng đã có hảo cảm với Thích Trường Chinh, cho nên mới cầu hắn xuất thủ viện trợ. Lúc này thấy Càn La như cha hiền trêu đùa cô em gái kiên cường cùng rất có chính kiến, trong lòng ấm áp, mỉm cười xem nàng ứng đối như thế nào.
Tống Mị mặt xinh ửng đỏ, có điểm phản kháng nói: "Không hẳn là như vậy. Chỉ là lúc đó nghĩ thầm, loại nhân vật vô cùng cao minh như Thích huynh, muốn tài có tài, muốn người có người, căn bản không cần ham muốn tiền tài của chúng ta hay tư sắc của Tống Mị, nên mới yên lòng thôi?"
Càn La cười nói: "Vậy là Tống cô nương sai rồi, ta thấy tiểu tử này vừa sáng sớm đã có chủ ý với cô nương."
Tống Mị e thẹn cúi đầu, nhưng là thần tình vui mừng, nhớ tới tối hôm qua trong phòng tối cùng Thích Trường Chinh nồng nhiệt quấn quýt, toàn thân lập tức nóng lên.
Lúc này Thích Trường Chinh đã trở về, ngồi xuống rồi nói: "Mới mua một cái thuyền, cơm nước xong sẽ lập tức rời bến. Nghe nói mấy ngày gần đây đường thủy kiểm tra rất chặt, chúng ta phải cải trang một chút mới được." Múc ăn hai miệng cơm trắng rồi ngạc nhiên nói: "Mặt Tống cô nương vì sao lại đỏ lên như thế, không phải... Hắc! Không phải đêm qua cảm lạnh đi?"
Hắn đương nhiên là định chọc nàng chuyện đêm qua bị mình làm cho thiếu chút nữa lộ ra tất cả.
Tống Mị càng xấu hổ không tự chủ, lườm hắn, thúc dục: "Ngươi còn nói gì nữa, ăn nhanh một chút đi!"
--------------------
Thuyền bọn Phong Hành Liệt vừa mới bình minh thì gặp thuyền quan phủ địa phương, vừa muốn kéo lên cờ hiệu bát Bát phái thì quan sai lập tức cho đi, lại còn cung kính vô cùng.
Mọi người tụ tại sảnh khoang thuyền ăn cơm sáng. Thân thiết nói chuyện một hồi rồi từng người tản đi.
Phong Hành Liệt dẫn thê thiếp trở về phòng, Linh Lung cũng vào theo phục vụ trà nước.
Cốc Thiến Liên cười nói: "Hành Liệt a! Ta thấy tiểu tử Hàn Bách này rất là phong lưu, sau khi đến kinh, ta sẽ không cho chàng theo hắn đến thanh lâu lêu lổng đâu. Mau đáp ứng Thiến Liên đi."
Phong Hành Liệt bật cười khanh khách nói: "Bản nhân luôn luôn đối với các cô nương bán rẻ tiếng cười ở thanh lâu chỉ có đồng cảm mà không có ý khinh nhờn chơi đùa, Thiến Liên nàng đã xem thấp vi phu rồi."
Cốc Thiến Liên hoài nghi nói: "Nam nhân cái nào mà không thích ăn chơi đàng điếm, nhìn lại thì chắc phải ép chàng thiết lập thệ ngôn mới được."
Cốc Tư Tiên cười trách nói: "Thiến Liên nha!"
Linh Lung nghe được "Phốc xuy" cười, xoay lại giật mình che cái miệng nhỏ, muốn chạy trốn thì bị Cốc Thiến Liên bắt lại, làm mặt ác hỏi: "Tiểu nha đầu, ngươi cười cái gì?"
Linh Lung hoang mang lúng túng, cầu xin: "Liên tỷ hảo tâm, tha cho Linh Lung đi!"
Cốc Tư Tiên nói: "Tiểu liên! Ngươi lúc nào cũng ức hiếp Linh Lung."
Phong Hành Liệt nhìn cái thiếu nữ thanh thuần như đóa hoa bách hợp nhỏ này, vừa đa tình lại xấu hổ, trong lòng ngứa ngáy, cười nói: "Tiểu Linh Lung lại đây, để ta che chở cho nàng."
Linh Lung chân tay càng luống cuống, chỉ biết hướng Cốc Thiến Liên cầu xin tha thứ.
Cốc Thiến Liên để đè nén xấu hổ không thể không dựa vào Linh Lung, đẩy đến trước người Phong Hành Liệt, reo lên: "Hành Liệt hôn nàng, xem nàng còn có thể rụt rè bao lâu."
Linh Lung mắc cở đến nỗi hai tai đều đỏ, nhắm hai mắt lại, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, lại không có giãy dụa, dù là ai đều biết rõ là nàng là đã chịu rồi.
Cốc Tư Tiên đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Thật tốt! Gió đã nổi lên rồi, xuôi gió thuận dòng, khả năng sáng mai chúng ta có thể đến kinh sư."
Sau đó tới cạnh Cốc Thiến Liên, lúc này đang nắm chặ bờ vai Linh Lung, như không có việc gì: "Tiểu Liên theo ta ra bên ngoài thưởng thức cảnh sắc hai bờ sông một lát đi."
Cốc Thiến Liên hiểu ý, theo nàng đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên nói: "Hành Liệt nhớ kỹ không nên để mấy cái bằng hữu chó lợn kia ảnh hưởng."
Phong Hành Liệt nghĩ tới ngày mai gặp gỡ Hàn Bách, Phạm Lương Cực, cái đôi "Trư bằng cẩu hữu" này, tâm tình rất tốt, đứng lên, đem Linh Lung nhẹ nhàng ôm vào trong lòng nói: "Tiểu thư có ý muốn Phong mỗ nạp nàng làm thiếp, Linh Lung có nguyện ý không?"
Linh Lung sớm đã ý loạn tình mê, nghe vậy vừa thẹn vừa mừng, không dám nhìn hắn, chỉ là không cầm lòng gật đầu.
Phong Hành Liệt nhưng không quen tại sáng sớm vừa thức dậy, lại trở lên giường hoan lạc, hôn môi thơm của nàng rồi ôn nhu nói: "Ta sẽ thương nàng như đối với Tố Hương, ngoan ngoãn đi thôi! Nhưng đêm nay ta muốn nàng theo ta. Không cho phép nàng vì xấu hổ mà không đến, biết không?"
Linh Lung khẽ gật đầu, rồi nhạy như đào mạng.
Phong Hành Liệt đi ra ngoài phòng, nghĩ thầm, bây giờ trong lúc nhàn rỗi chi bằng cùng tam vị kiều thê xinh đẹp trò chuyện tâm sự. Tới kinh sư rồi e rằng khó mà nhàn rỗi được như vậy.
--------------------
Hàn Bách đi ra khỏi thư phòng, chợt thấy Phạm Lương Cực cùng Diệp Tố Đông đang lúc đàm tiếu vui vẻ, như gặp người thân, liền đi tới.
Phạm Lương Cực như trẻ lại vài chục năm, khuôn mặt rạng rỡ, thần thái phấn chấn, khi nói chuyện thì động tác biểu tình so với bình thường càng tô vẽ thêm lên.
Sau khi khách khí vài câu, Diệp Tố Đông nói: "Hai vị đại nhân tốt nhất rời đi từ ngọ môn rời đi, tránh đụng phải văn võ quan viên tới thượng triều."
Hai người trao đổi rồi cự tuyệt việc Diệp Tố Đông dùng xe ngựa đưa tiễn bọn họ. Tự mình ra ngoài bằng lối ngọ môn.
Vừa mới đi ra hoàng thành, Phạm Lương Cực liền thao thao bất tuyệt: "Mặc y phục thực sự nhìn không ra, cái bà nương Vân Thanh này không chỉ du dương thánh thót, vóc người càng là đẹp không thể tả, da trơn nhẵn như tơ tằm, sờ tay vào thật thoải mái vô cùng. Bây giờ có cầu nàng rời bỏ cái siêu cấp đại tình nhân như ta, nàng cũng sẽ không chịu!"
Hàn Bách đồng cảm, ôm lấy vai gầy của hắn, vui vẻ khen ngợi: "Lão tiểu tử thật giỏi, tối hôm qua làm bao nhiêu lần."
Phạm Lương Cực ngạo nghễ nói: "Muốn nhớ cũng không nhớ nổi bao nhiêu lần, hừ! Vài chục năm đồng tử công của ta đâu có luyện lãng phí. Vân Thanh thực là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này."
Hàn Bách lo lắng nói: "Bây giờ đồng tử công của ngươi chẳng lẽ đã tiêu tan tại trên người Vân Thanh bà nương kia? Ta còn có việc cần ngươi giúp đỡ đó nha!"
Phạm Lương Cực mỉm cười nói: "Ngươi nghĩ ta thực sự luyện đồng tử công sao? Yên tâm đi! Tuyệt thế thần công của ta đảm bảo chỉ có tiến không có lui. Công phu trên giường càng sát với cảnh giới thiên hạ vô địch."
Hàn Bách thiếu chút nữa cười gãy cả lưng, trong lòng khẽ động hỏi: "Ngươi từ chỗ Vân Thanh nghe được rất nhiều tin tức có liên quan đến bát phái, đúng không?"
Lúc này đã vào đại lộ rời khỏi hoàng thành, theo dòng người đông đảo, cửa hàng san sát kéo dài trên đường, hướng phía Tả gia lão hạng đi đến.
Phạm Lương Cực cười hì hì đáp: "Đương nhiên! Vân Thanh không chỉ kể lại tất cả những việc từ khi nàng biết chuyện đến nay cho phu quân của nàng là ta, còn đem toàn bộ tình huống của bát phái nói ra, bởi vì nàng có điểm lo lắng. Bất lão thần tiên sáng nay mới đến nơi. Bây giờ tất cả lãnh đạo bát phái cùng cao thủ hạt giống đều sẽ lần lượt tụ tập ở Tây Ninh đạo tràng. Đám tuổi trẻ biết ngươi thu phục Trang Thanh Sương, đều hận ngươi thấu xương. Ngươi tới đạo tràng lêu lổng cùng nàng thì tốt nhất cẩn thận một chút."
Dừng một chút lại nói: "Hội nghị nguyên lão của Bát phái sẽ cử hành trước đại thọ của Chu Nguyên Chương một ngày. Tức là ba ngày sau. Nghe nói Mộng Dao đã đáp ứng dự họp. Nhưng mà ta nghĩ cũng không thay đổi được tâm tư ngồi xem sơn quan hổ đấu của Bát phái. Vân Thanh nói từ khi tin tức trận chiến Lan Giang truyền tới tai Bát phái, đa số người đều hy vọng bọn họ lưỡng bại câu thương để cho Bát phái có thể lại nắm giữ vị trí người cầm đầu võ lâm."
Hàn Bách nghe được một trận buồn phiền, than thở: "Lãng đại hiệp ở đâu chứ? Ta có chuyện quan trọng muốn nhờ cậy đây." Phạm Lương Cực cười nói: "Cái này thì dễ dàng thôi. Tối hôm qua hắn đã tới Tả gia lão hạng, xem Thi nhi ủ rượu. Ngươi cũng thuận tiện thưởng cho các nàng."
Hàn Bách mừng rỡ, vội cùng Phạm Lương Cực chạy tới Tả gia lão hạng. Một phen dỗ ngon dỗ ngọt, trêu đùa cho ba vị tỷ tỷ mở cờ trong bụng. Rồi đến bên trong tiểu thất đem sự việc đã phát sinh tỉ mỉ kể cho Lãng Phiên Vân.
Lãng Phiên Vân nghe xong, gật đầu nói: "Bây giờ ta càng lúc càng tin tưởng Chu Nguyên Chương dung túng cho Lam Ngọc, Hồ Duy Dung và kẻ thù bên ngoài cấu kết để đối phó Quỷ Vương Hư Nhược Vô, đó mới là người mà hắn chân chính muốn đối phó. Chỉ cần trừ khử Hư Nhược Vô, giang sơn Đại Minh của hắn mới có khả năng sẽ không xuất hiện nội đấu, khiến cho Chu gia của hắn có thể bình an lâu dài hưởng thiên hạ."
Phạm Lương Cực cau mày nói: "Vậy sao hắn không dứt khoát lập Yến Vương làm thái tử, như vậy chẳng phải đều sẽ rất vui vẻ, thiên hạ thái bình ư."
Hàn Bách nói: "Nguyên nhân này ta biết rất rõ ràng. Một mặt là Chu Nguyên Chương phải tuân thủ phương pháp kế thừa do chính mình định ra. Càng trọng yếu là mọi người, kể cả những phiên vương khác, đều sợ Yến Vương sẽ là một Chu Nguyên Chương khác. Cho nên toàn thể kịch liệt phản đối. Chu Nguyên Chương nếu lập Yến Vương, sợ rằng bọn Lam Ngọc lập tức cử binh phản loạn, thiên hạ đại loạn, rất loạn."
Lãng Phiên Vân nói: "Ta nghĩ còn có một cái tâm lý nhân tố khác, chính là Quỷ Vương như thái thượng hoàng của Minh triều,
Trước khi Chu Nguyên Chương được thiên hạ, bởi vì muốn dựa vào Hư Nhược Vô, cho nên còn có thể nén chịu. Sau đó làm hoàng đế, sao có thể lại để Hư Nhược Vô âm thầm thao túng vận mệnh Chu gia của hắn. Vì vậy, tại kinh sư lần đầu lựa chọn không đồng ý đề nghị của Hư Nhược Vô. Bây giờ lại tại chuyện lập thái tử mà bỏ qua Yến Vương do Hư Nhược Vô nhìn trúng. Hắn chính là nói cho người trong thiên hạ biết ai mới là người đang nắm quyền."
Hắn bỗng bật cười nói: "Bản lĩnh hàng đầu của Hàn tiểu đệ là ở phương diện nữ nhân đi. Nếu ngươi bắt được Trần quý phi, thực sự sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề. Các tiền bối Ma môn sáng chế chủng ma đại pháp, sợ rằng nằm mộng cũng không nghĩ đến đại pháp lại là được dùng như thế."
Hàn Bách bối rối mà nói: "Không nên nói vậy! Chính ta đều cảm thấy suốt ngày tụ tập nữ nhân, tận tình thanh sắc, trong lòng thật bất an!"
Phạm Lương Cực cười nhạt nói: "Ngươi mà cũng sẽ tâm bất an? Ta xem ngươi là thích thú mới đúng."
Lãng Phiên Vân nghiêm nét mặt nói: "Đây là vận mệnh, chỉ có thông qua con đường nam nữ, tiềm lực ma chủng của ngươi mới có thể từ từ được dụ phát đi ra. Bằng không ngươi sao có bản lĩnh trước sau hai lần chống đỡ Niên Liên Đan, lại cứu được Chu Nguyên Chương, khiến thiên hạ không đến mức lập tức rơi vào tình cảnh tứ phân ngũ liệt. Mộng Dao cũng biết, nhất định có phần thưởng lớn cho ngươi."
Hàn Bách vui mừng lộ ra mặt, nói: "Thực sự có thể làm Mộng Dao cảm kích ta sao?"
Lãng Phiên Vân thấy hắn lập tức tính tới chuyện xấu, nhịn không được nở nụ cười, than thở: "Cái này thực sự là số trời, tiên tử siêu trần thoát tục, lại gặp phải cái sắc quỷ trời sinh như ngươi."
Phạm Lương Cực không còn nhịn được, liệt ôm bụng cười ha hả.
Hàn Bách nét mặt già nua đỏ đậm, á khẩu không trả lời được.
Lãng Phiên Vân nở nụ cười một lát rồi nói: "Như vậy xem ra, Niên Liên Đan, Hồng Nhật Pháp Vương cùng Lý Xích Mi nội thương chưa khỏi hẳn, nên mới ít tiếng như thế. Nếu như bọn họ công lực hoàn toàn phục hồi, người đầu tiên sẽ đối phó tất nhiên là Hàn tiểu đệ. Vì vậy, mấy ngày nay ngươi không cần sợ cùng Nguyệt nhi Sương nhi lêu lổng. Các nàng đều là nữ từ có mị cốt thiên phú dị bẩm. Nếu như ngươi có thể hiểu rõ làm thế nào để mượn nguyên âm các nàng bồi dưỡng cường tráng ma chủng, đó chính là cảnh giới bổ thuật cao nhất của Ma Môn mà trước nay chưa từng có Nhưng nhớ kỹ lấy mà vẫn còn, bằng không các nàng có thể sẽ ngọc nát hương tan."
Hàn Bách vỗ ngực nói: "Yên tâm đi! Ta sớm đã từ trên người ba vị tỷ tỳ xinh đẹp ngộ được phương pháp đó rồi."
Lãng Phiên Vân thản nhiên nói: "Ta cũng tin tưởng đệ là phúc tướng, công lực tăng cường, muốn ám sát 『 Vô Định Phong 』 Liên Khoan cũng không phải là việc khó.
Hàn Bách hoảng sợ hỏi: "Không phải do huynh xuất thủ sao?"
Lãng Phiên Vân nói: "Nếu như chuyện nào ta cũng làm thay, đệ làm sao có thể trở thành cao thủ bất thế chứ."
Hàn Bách vội la lên: "Đệ không còn dã tâm trở thành bất thế cao thủ nữa, để huynh xuất thủ thỏa đáng hơn."
Phạm Lương Cực mắng: "Có Lãng Phiên Vân, liền xem ta như không tồn tại, có ta trợ giúp ngươi, cái tên Liên Khoan chưa bao giờ nghe qua kia, xem như có chín cái mạng như mèo cũng đảm bảo không còn nửa cái có thể tồn tại."
Lãng Phiên Vân nghiêm nét mặt nói: "Phạm huynh chớ khinh thị người này, phải biết trong quân ngọa hổ tàng long, chỉ vì bọn họ vài chục năm cùng tại trong quân trụ lại, lập công thì đầu lĩnh nhận, cho nên thanh danh không hiện ra giang hồ. Chu Nguyên Chương cùng Hư Nhược Vô đều để mắt đến người này, hẳn là cực kì lợi hại. Có thể biết Yến Vương, Hồ Duy Dung cùng Lăng Nghiêm thủ hạ đều có cao thủ thâm tàng bất lộ. Tựa như Thiết Thanh Y, Bích Thiên Nhạn trong phủ Quỷ Vương vậy."
Lại nói tiếp: "Nếu không có có Bàng Ban, tên đầu tiên ta muốn giết chính là Lý Xích Mi. Cố bang chủ Thượng Quan Phi cũng là gián tiếp chết vì thương thế dưới chưởng của hắn. Thế nhưng ta phải nhẫn nại không động thủ, bởi vì nếu ta chủ động xuất thủ, xem như bức bách Bàng Ban đi ra trước thời gian cùng ta quyết chiến. Trong tình thế trước mắt, thực sự trăm triệu không thích hợp."
Nhìn Hàn Bách một hồi rồi từ trong lòng móc ra chiếc mặt nạ tinh xảo của Tiết Minh Ngọc, đưa vào tay Hàn Bách nói: "Lúc Hàn tiểu đệ ám sát Liên Khoan thì có thể đeo lên thứ này, vậy thì không lo bị người khác nhận ra diện mạo chân thực, mà ta cũng có thể nghỉ ngơi rồi."
Tả Thi lúc này đang vui vẻ cần cù cầm trà thơm đi đến, cười nói: "Mời hai vị đại ca dùng trà."
Lại kéo Hàn Bách đến một bên, tung tăng nói: "Phạm báo nói cho ta biết, Tiểu Văn Văn trong ngày mốt có thể đến kinh sư, hảo Bách đệ, Thi tỷ thực sự cảm kích ngươi đó!"
Hàn Bách nhớ tới luyện công, kéo nàng đi ra ngoài sân, nói: "Thi tỷ nếu muốn cảm tạ ta, hãy gọi Hà tỷ cùng Nhu tỷ tìm một nơi để chúng ta vui vẻ nào."
Tả Thi mặt xinh ửng hồng, sẵng giọng: "Chúng ta đâu chơi bời lêu lổng như ngươi, mau cút đi tìm Nguyệt nhi cùng Sương nhi của ngươi đi. Lãng đại ca đã nói tình huống của ngươi cho chúng ta, chúng ta tuyệt đối không ngăn ngươi đi phong lưu khoái hoạt. Đừng quên đêm nay ngươi còn có cái mỹ nữ tóc vàng a! Ai! Gả cho cái phu quân háo sắc quá mức hấp dẫn nữ nhân náy thật không biết là họa hay phúc."
Hàn Bách cười nói: "Đương nhiên là phúc, nhìn bây giờ bộ dáng tỷ hài lòng liền biết."
Tả Thi gật đầu nói: "Thi tỷ thực sự rất hài lòng, khi Tiểu Văn Văn tới, một chút thiếu hụt còn lại cũng sẽ mất rồi."
Lúc này thì Phạm Báo tiến vào truyền tin: "Đại nhân! Quỷ Vương từng phái người tới thông truyền, nói ngươi lập tức đi gặp hắn."
Tả Thi đưa hắn ra khỏi cửa thì thẹn thùng nói: "Ban đêm không có ngươi bên cạnh, chúng ta đều có chút không quen. Đêm nay tới chỗ bọn ta được không? Đem Nguyệt nhi Sương nhi cùng cái mỹ nữ tóc vàng kia tới luôn không cần phải nữa là được mà.
Hàn Bách sao còn không rõ tâm ý của cái tỷ tỷ xinh đẹp này, thừa dịp không thấy ai liền hôn lên má thơm của nàng hai cái, rồi mới vui vẻ đáp ứng mà rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.