Quyển 9 - Chương 127: Trường Giang Vãn Yến
Huỳnh Dị
05/03/2013
Tiếng nhạc tấu trầm bổng vang vọng khắp lâu thuyền.
Phạm Lương Cực cùng Hàn Bách, Trần Lệnh Phương, Vạn Nhân Chi, Mã Hùng, Phương Viên, một đoàn tràn đầy khí thế bước vào chính sảnh. Ba nàng trong trang phục Cao Ly lộng lẫy, tươi tỉnh hộ tống hai bên Hàn Bách; cả Bố chính Sứ ty Tạ Diên Thạch cũng đã đổi sang quan phục, oai vệ sánh bước cùng mấy nam nhân.
Theo lý mà nói, bữa tiệc này phải được cử hành tại nha phủ địa phương, song vì lý do an ninh nên địa điểm được dời đến ngay trên thuyền, thế nên mới có chuyện chủ trở thành khách mà khách đến lại là chủ. Chỉ riêng Phạm Lương Cực và Hàn Bách là biết, tất cả những huyên náo này thực chất chỉ nhằm một mục đích, đó là thủ tiêu tám tên quỷ xấu số đang bị nhốt trong chiếc thùng lớn kia.
Bàn dành cho chủ đã lô nhô mấy chục quan viên địa phương, phía sau sáu chiếc bàn khách cũng đã ngồi chật tiểu nhị và kỹ nữ hầu rượu được triệu đến từ các nha phủ gần đó.
Bên trái cửa vào là đội nhạc chừng hai mươi người ăn mặc hết sức hoa lệ.
Khi đoàn quan khách bước vào, chúng nhân trong chính sảnh đều vội vã đứng lên hành lễ. Trần Lệnh Phương tỏ rõ phong độ của lão cáo già trong chốn quan trường, mau mắn vòng tay đáp lại nhưng nụ cười trên mặt lại không hề lộ một chút thái độ.
Hàn Bách cố gắng bắt chước lão song rốt cuộc cũng không kìm nổi, bắt đầu liếc nhanh những cô nương hầu rượu phía sau. Phạm Lương Cực ra bộ oai vệ, chỉ đáp lễ mà không hề mỉm cười.
Tuy nhiên người lạnh lùng nhất lại là Tạ Diên Thạch, chỉ gật đầu nhẹ đúng một lần rồi bước lên chủ đài ngồi xuống.
Đám quan viên có người nhận ra y, không khỏi giật mình nhìn nhau. Không ngờ một Tạ Diên Thạch đỉnh đỉnh đại danh lại bất ngờ xuất hiện tại buổi tiệc này. Cần biết rằng, sáu quan đầu phủ chủ trì bữa tiệc hôm nay, thêm cả Thủy sư Đề đốc Hồ Tiết cũng chỉ là quan lục phẩm, so với cấp bậc tam phẩm của Tạ Diên Thạch không biết còn nhỏ hơn bao nhiêu lần.
Quan đầu phủ đã như vậy, những nha lại bên dưới còn hoảng sợ đến thế nào?
Lễ quan thiết yến cao giọng: “Hoan nghênh Đặc phái Chuyên sứ Cao Ly Chính Đức Vương, Phác chuyên sứ đại nhân giá lâm, kính rượu!”.
Một đoàn các cô nương xinh đẹp từ phía sau tiến đến trước bàn, rót rượu dâng lên từng quan khách. Hàn Bách vừa nâng cốc vừa cười ha hả khiến cho Phạm Lương Cực bất giác cũng lây cơn cao hứng, quay đủ cả ba bên nâng cốc chúc mừng.
Sau ba tuần tửu, chúng nhân mới lần lượt ngồi vào chỗ.
Tiệc rượu là để khoản đãi Chuyên sứ Đại nhân, đương nhiên Hàn Bách phải ngồi chính giữa, bên trái chàng là Phạm Lương Cực, bên phải là Trần Lệnh Phương, ba mỹ nhân ngồi một hàng phía sau, sáu kỹ nữ chia ra hầu hạ hai bên, sau cũng mới đến Phạm Báo và những cao thủ Nộ Giao Bang cải dạng gia nhân Trần phủ.
Đột nhiên Phạm Lương Cực ghé sát tai Hàn Bách hỏi nhỏ: “Lạ thật, Hồ Tiết tiểu tử sao vẫn chưa đến?”.
Hàn Bách thì thào đáp lại: “Hay hắn xuống khoang dưới tìm người?”.
Phạm Lương Cực bật cười khùng khục: “Con rùa này nhất định bản tính tiện nhân rồi, cả nhà xí cũng phải đích thân khám xét mới xong!”.
Không khí đang trịnh trọng như vậy mà vẫn nói ra được mấy lới thô tục đó, hai gã quan giả vô cùng đắc ý, bất giác nhìn nhau cười phá lên.
Tiếng nhạc đột ngột dừng lại. Vạn Nhân Chi đứng dậy, sau mấy câu khai đề mới bay bướm giải thích nguyên nhân vì sao Bố chính ty Tạ Diên Thạch lại đến dự tiệc, rồi lần lượt giới thiệu các quan viên cao nhất ở mỗi bàn.
Bắt đầu từ phải sang trái, tuần tự là Đô ty Diêu Châu phủ Bạch Tri Lễ, Lâm Giang phủ đốc Lạc Quý, Cửu Giang phủ đốc Lý Triều Sinh, An Khánh phủ đốc Trương Lãng và Phất Châu phủ đốc Hà Thủ Kính, cộng với Vạn Nhân Chi là sáu quan viên địa phương cùng Hồ Tiết là bảy, chủ trì thiết tiệc mời Sứ tiết đoàn Cao Ly.
Một đội tạp kỹ nhảy nhót tiến vào, biểu diễn hàng loạt những động tác lộn nhào thuần thục, đặc biệt có hai tỉ muội sinh đôi vừa xinh xắn vừa uốn dẻo hết sức đẹp mắt. Tiếng vỗ tay rào rào không ngớt vang lên, mấy cô nương hầu rượu mỗi lúc một tươi cười yểu điệu.
Chỉ dãy bàn dành cho bên Hồ Tiết là vẫn chưa có ai ngồi, hơn mười chiếc ghế trống không trông hết sức chướng mắt.
Hưng phấn lúc đầu đã giảm xuống, Hàn Bách sau khi định thần mới nhận ra rằng cả danh kỹ xinh đẹp nhất trong số mấy cô nương hầu rượu, nhan sắc cũng hết sức tầm thường, bèn sốt ruột hỏi Trần Lệnh Phương: “Cô nàng Bạch Phương Hoa ấy ở đâu rồi?”.
Trần Lệnh Phương nói nhỏ: “Còn chưa đến! Cô nương này nổi tiếng làm phách, từ trước đến giờ chưa bao giờ đúng hẹn, ai cũng không thèm nể mặt!”.
Vạn Nhân Chi thấy Hàn Bách nghiêng ngó xung quanh lại tưởng chàng đang hỏi về Hồ Tiết, đợi cho đội xiếc lui ra mới cao giọng: “Hạ quan vừa nhận được tin từ Hồ Tiết Đại nhân, vì phải đón tiếp một nhân vật quan trọng từ Kinh sư đến gặp Chuyên sứ Đại nhân nên tới muộn một chút, còn nhân vật đó là ai thì Hồ Tiết Đại nhân lại giữ bí mật, có lẽ muốn giành cho Chuyên sứ Đại nhân một chút bất ngờ...”.
Chúng quan bên bàn ngạc nhiên nhìn nhau, đoán một lúc cũng không nghĩ ra người này là ai. Một Tạ Diên Thạch đến dự đã là chuyện lạ thường, nay lại thêm cả nhân vật thần bí nào đó khiến cả Hồ Tiết cũng phải thân chinh cung kính nghênh đón. Buổi tiệc xem chừng đã thành chuyện lớn rồi!
Phạm Lương Cực đứng dậy lớn tiếng: “Sứ tiết đoàn Cao Ly bọn ta vào Hoa hạ lần này, mục đích quan trọng nhất đương nhiên là dâng lên Thiên tử của Quý triều linh sâm vạn niên dưỡng thọ, thứ nữa là kết giao bằng hữu...”. Đoạn quay ra bàn phía sau quát: “Người đâu! Dâng lễ vật lên!”.
Bốn nữ tì do đệ tử Nộ Giao Bang đóng giả đĩnh đạc bước ra, trong tay ôm bảy chiếc hộp cẩm quý giá.
Phạm Lương Cực cười đắc ý, nói như cháo chảy: “Trước khi đến Quý quốc Chuyên sứ Đại nhân đã thương lượng với hạ quan, rốt cụôc phải là những lễ vật thế nào mới có thể khiến bằng hữu Hoa Hạ hài lòng. Chuyên sứ ngài nói với tại hạ: ‘Cách tốt nhất là dùng lễ của người để tặng người!’ Vốn từ Hán triều đến nay, thỉnh thoảng có một số bảo vật của Quý quốc lưu lạc đến Cao Ly. Chuyên sứ Đại nhân bọn ta lại là Cao Ly đệ nhất phú gia nên đã sưu tầm được không ít, mới chọn ra mấy trăm đem đến Trung thổ làm quà diện kiến, kết giao bằng hữu với các vị. Người đâu, dâng lễ vật lên!”.
Tạ Diên Thạch cười ha ha: “Chuyên sứ Đại nhân cao nghĩa trọng tình như vậy, ta thay mặt chúng đồng liêu có lời đa tạ!” Nói đoạn cầm chiếc hộp dành cho lão lên, kinh ngạc: “Sao nặng như vậy?”.
Phạm Lương Cực cũng cười lớn đáp lại: “Đại nhân không cần khách khí, xin cứ mở ra xem!”.
Đám quan lục phẩm vội vàng mở hộp, vừa nhìn vào ai nấy đều ngây người.
Trong hộp của năm viên phủ đốc là những con tiểu mã tam sắc thời Đường, vừa trông đã biết là bảo vật. Lễ vật của Vạn Nhân Chi là một chiếc bình sứ men xanh của Hoàng cung Tấn triều, Tạ Diên Thạch nhận được một đôi bảo thạch mã từ thời tiền Hán, giá trị có thể nói là khôn xiết kể.
Đám tiểu quan chỉ còn biết trợn mắt lên ngưỡng mộ lẫn thèm khát, mấy viên phủ đốc không ngớt lời cảm ơn. Không khí buổi tiệc mau chóng trở nên chan hòa như trong gia đình.
Lại ba tuần rượu qua đi, lễ quan coi cửa đột nhiên cao giọng: “Bạch Phương Hoa cô nương giá đáo!”.
Đại sảnh lập tức im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa. Hàn Bách càng mở to mắt hơn ai hết, chằm chằm không chớp hướng tới nơi mỹ nhân sắp xuất hiện.
Đội nhạc lại tấu lên những âm thanh chào đón, một trang giai nhân xinh đẹp thướt tha tuổi chừng đôi mươi, tay phải đặt hờ lên vai một nữ tì, thong dong điềm tĩnh bước vào nội sảnh, phía sau nàng là hai tì nữ nữa, một cầm ngọc tiêu, một ôm thất huyền cầm.
Chỉ hai nữ tì này thôi, nhan sắc đã vượt xa tất cả các cô nương hầu rượu.
Hàn Bách giờ đây đã có con mắt một đại hành gia, nhìn theo nàng mà không khỏi xao xuyến rung động, bởi đối phương có một khí chất vô cùng hấp dẫn rất khó giải thích được bằng lời. Bạch Phương Hoa này dung mạo đã ít ai sánh bằng, dáng đi lại càng đẹp đến mê người. Mỗi một cử động của nàng, thân hình tuyệt mỹ lại như phát ra một tín hiệu nào đó, vừa không thể nắm bắt lại vô cùng dụ hoặc, khiến nam nhân phải chao đảo tâm thần.
Bạch Phương Hoa không hề tỏ ra lúng túng khi trở thành trung tâm của mọi chú ý, đôi mắt lấp lánh đảo qua mặt Hàn Bách trước tiên, cất giọng yểu điệu: “Tiểu nữ Phương Hoa tham kiến Chuyên sứ Đại nhân, mong đại nhân lượng thứ tội đến trễ!”.
Thần hồn Hàn Bách đã lửng lơ trên chín tầng mây, lúc bấy giờ mới giật mình vội vàng: “Không trách! Không trách!”.
Bỗng sau lưng chàng nhói đau đến mức phải giật nảy lên, thì ra Tả Thi đã nhanh tay rút cây trâm trên tóc xuống, chí cho gã phu quân tham lam một cái thật mạnh.
Vẻ háo sắc của Hàn Bách khiến Bạch Phương Hoa thất vọng ra mặt. Nàng thầm rủa một câu rồi mới quay sang thi lễ với mấy quan viên kia. Nhưng mấy gã này cũng chẳng khá hơn, người nào người ấy mặt đều nghệt ra, tay chân luống cuống, cả Tạ Diên Thạch cũng không phải ngoại lệ.
Trần Lệnh Phương ghé sát tai Hàn Bách, than thở: “Cô ta làm cho ta càng muốn gặp Liên Tú Tú!” Về chuyện vô duyên ở Tiểu Hoa Khê đêm đó, Trần Lệnh Phương mãi vẫn không cam lòng. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hàn Bách gật đầu lia lịa vẻ cảm thông sâu sắc. Bạch Phương Hoa đã như vậy, Liên Tú Tú còn xinh đẹp đến mức nào, sao lại có thể không muốn gặp đây? Bất giác trong lòng nóng ran, chỉ hận không thể một chưởng quét bay tất cả chúng nhân trong sảnh để tự do tán tỉnh Bạch Phương Hoa.
Ba đôi mắt của tam nữ phía sau đã bắt đầu bốc lửa.
Tiểu kỷ bày ra giữa đại sảnh, hai nữ tì đi sau đặt nhạc khí xuống. Bạch Phương Hoa đưa tay nâng tiêu, hai mắt bỗng hiện vẻ ai oán khó tả.
Ba nữ tì lui nhanh ra ba góc, chỉ còn một mình Bạch Phương Hoa đứng lại giữa sảnh.
Chúng nhân không ngờ cô ta vừa đến đã lập tức hiến nghệ, ai nấy đều nín thở chờ đợi.
Nét ai oán chợt lui đi, khuôn mặt Bạch Phương Hoa bỗng trở nên tươi tỉnh chẳng khác nào xuân lại trở về trên đất, tay nâng nhẹ tiêu lên miệng ngọc.
Một âm thanh hư hư thực thực, như xa như gần, vừa khoan thai lại vừa gấp gáp dìu dặt cất lên. Giai điệu ngọt ngào mê ly như bay tới từ bốn phương tám hướng, đầy ắp trong tâm trí mỗi người. Chúng nhân còn chưa hết bàng hoàng, tiếng tiêu lại chuyển từ trong sáng sang ai oán trĩu nặng, tựa như thiếu nữ lòng đang phơi phới xuân tình lại phải ngóng chờ ý trung nhân lưu lạc ở mãi phương xa.
Mấy chục con người trong khoang thuyền, từ mệnh quan tột đỉnh đến gã hầu mạt kiếp đều đã ngất ngây như say như tỉnh, cả tam nữ vốn đang đầy ác cảm với Bạch Phương Hoa cũng sững ra như lạc thần, đắm chìm vào dòng suối âm thanh huyền diệu từ cây ngọc tiêu.
“Tinh tang tang!”.
Tiếng tiêu chợt ngừng, Bạch Phương Hoa đã ngồi xuống bên tiểu kỷ tự lúc nào, khẽ ngâm: “Vẳng nghe hiu hắt tiếng gà trưa, đầu thôn lách cách tiếng thoi đưa, tửu say dặm dài lòng muốn ngủ, giữa trưa dạ khát lại nhớ trà...”.
Tiếng đàn trong vắt nổi lên. Khúc tấu lần này có tên “Ức cố cư” diễn tả nỗi lòng người đi xa nhớ về cố hương, thật khiến ai nghe cũng phải dạ nát tâm sầu.
Cầm thanh đã ngừng một lúc lâu, chúng nhân vẫn chìm trong bâng khuâng, mãi một lúc mới tỉnh lại, ào ào vỗ tay khen ngợi.
Bạch Phương Hoa nhẹ nhàng đứng lên, ba nữ tì vội vàng đi tới mang tiêu đàn lui ra.
Hàn Bách cùng Trần Lệnh Phương ra sức vỗ tay tán thưởng, Phạm Lương Cực thậm chí còn cao hứng huýt lên mấy tiếng, không khí buổi tiệc trở nên hết sức náo nhiệt.
Hai mắt Bạch Phương Hoa liếc nhanh khắp đám quan viên, cuối cùng dừng lại trên mặt Hàn Bách. Chàng lúc ấy mới gắng gượng nhớ ra Bạch Phương Hoa có thể là gian tế do Lăng Nghiêm phái đến, cố định thần lại nói lời khách sáo: “Cầm tiêu chi nghệ của Bạch tiểu thư đúng là thiên hạ vô song!”.
Phạm Lương Cực cũng chêm vào một câu: “Tài sắc như Bạch tiểu thư đây, tất cả các danh kỹ của tệ quốc đều phải cam bái hạ phong rồi!”.
Nhãn thần Bạch Phương Hoa chợt lóe lên một tia chế diễu, giọng nói vẫn khoan thai yểu điệu: “Đa tạ Chuyên sứ, Phương Hoa xin được kính ngài một ly!”.
Chúng quan địa phương biết rõ, nữ tử họ Bạch này chưa bao giờ niềm nở với bất kỳ nam nhân nào. Mục kích thái độ của nàng trước Hàn Bách, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Một trong ba nữ tì lập tức bưng mỹ tửu đến cạnh nàng, cùng bước đến phía chủ đài.
Mỗi một bước đi của Bạch Phương Hoa đều mềm mại uyển chuyển lạ lùng, chẳng khác gì làn gió nhẹ thoảng qua lan chi tiên thảo, khiến người ta vừa đắm say vừa không khỏi sinh lòng thương cảm.
Mùi hương thoảng đến, mỹ nhân đã yểu điệu đứng trước mặt Hàn Bách. Tay ngọc nhẹ nâng bình rượu rót đầy một ly, đoạn lễ phép dâng lên đưa tận trước mặt chàng: “Chuyên sứ, mời!”.
Tâm trí vừa cố tĩnh lại được ba phần của Hàn Bách lại thoắt mê muội bởi làn da trắng như ngó sen thấp thoáng trong hai ống tay áo rộng bản, khứu giác thoang thoảng mùi u hương từ người mỹ nhân, cổ họng trở nên khô rang, không kìm được phải nuốt ực một tiếng, hai tay lóng ngóng đưa ra toan nhận ly rượu.
Đột nhiên nhận thấy vẻ khinh bỉ thoáng qua trong đáy mắt Bạch Phương Hoa, lòng Hàn Bách thoắt rùng mình, biết trang giai nhân này hẳn đang hết sức coi thường con người chàng. Nộ ý nổi lên, chàng thầm hừm một tiếng, lấy dáng bề trên cầm cốc rượu một hơi uống cạn, không đụng vào cả đầu ngón tay đối phương.
Chúng nhân đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Bạch Phương Hoa dâng rượu xong vẫn không có ý rời đi. Trần Lệnh Phương nhanh trí đứng lên vồn vã: “Bạch cô nương mời ngồi!”.
Bạch Phương Hoa lạnh lùng liếc sang lão, cặp mắt xinh đẹp phát ra tín hiệu rõ rệt “Cái ghế đó ông đã ngồi nãy giờ, sao ta lại có thể hạ mình ngồi tiếp lên được?”.
Trần Lệnh Phương quả không hổ danh tự Tích Hoa, mau mắn gọi người mang một chiếc ghế trống đặt giữa lão và Hàn Bách. Bạch Phương Hoa thản nhiên tiến đến ngồi xuống, thái độ không hề tỏ ra khách khí.
Phạm Lương Cực và Hàn Bách nháy mắt ra hiệu cho nhau, ý nói cuộc đấu đã bắt đầu rồi, nhưng cả hai đều chưa nghĩ ra phải đối phó với đại mỹ nhân này bằng cách nào.
Tạ Diên Thạch nâng cốc: “Nghe danh quả thật chỉ bằng hai phần gặp mặt, để bổn quan kính Bạch tiểu thư một ly!”.
Bạch Phương Hoa mỉm cười nhận cốc rượu từ tay nữ tì, một hơi uống cạn, dáng vẻ hào sảng tự tin khiến trong sảnh ai nấy đều trầm trồ tán thưởng, tiếng chúc tụng nổi lên khắp bốn phía.
Vũ nhạc bắt đầu tấu lên, một vũ đoàn hơn mười mỹ nữ dập dìu bước vào, xiêm y tha thướt, quạt trong tay bay lượn như cánh bướm. Hàn Bách lần đầu tiên trong đời được thưởng thức mỹ cảnh như vậy, lòng mỗi lúc một lâng lâng, tự nhủ có khuất thân đóng chuyên sứ mấy ngày cũng không đến nỗi thiệt thòi(!). Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Chàng cố tình bỏ qua Bạch Phương Hoa, quay đầu lại với ba mỹ thê sau lưng. Ba nàng thấy Hàn Bách vẫn còn nhớ đến mình, cùng lườm chàng rồi mỉm cười tươi tắn. Hàn Bách trong lòng vui như mở cờ, gắng nhịn mới không véo lên má các nàng mà chỉ hỏi: “Các nàng có uống nhiều rượu không vậy?”.
Nhu Nhu lắc đầu: “Chỉ một chút thôi, say rồi thì sao còn ngồi đây với chàng được chứ?”.
Bạch Phương Hoa chợt nghiêng người qua, ghé sát bên tai Hàn Bách dịu dàng: “Chuyên sứ và các phu nhân vì sao lại nói tiếng Hán giỏi như vậy?”.
Phạm Lương Cực thò đầu lên phía trước, khà khà trả lời thay: “Bạch cô nương có lẽ không biết rồi, tổ phụ của Chuyên sứ chúng tôi đây vốn là người Hán, năm xưa tránh chiến loạn ở Trung thổ mới đến Cao Ly sinh cơ lập nghiệp, còn ba vị phu nhân đều là thê thiếp ngài mới nạp ở quý quốc, vốn là người Hán cả”.
Bạch Phương Hoa đưa mắt nhìn qua ba nàng, nhãn thần lần đầu tiên thoáng hiện vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ tên chuyên sứ này hẳn là phải có gì đó rất đặc biệt, nếu không làm sao lại thu nạp được hẳn ba thê thiếp xinh đẹp như vậy! Nàng mỉm cười với Phạm Lương Cực: “Còn Thị vệ trưởng đại nhân có phải là cũng xuất thân từ Trung thổ không?”.
Phạm Lương Cực đảo đảo hai con mắt, lập tức bịa ra câu chuyện: “Ta là quán quân trong cuộc thi Hán ngữ tổ chức riêng cho chuyến xuất sứ này của tệ quốc, đương nhiên tiếng Hán phải có chút phân lượng rồi!”.
Tam nữ ngồi sau thiếu chút nữa sặc cả rượu trong miệng. Bạch Phương Hoa nở nụ cười thần bí, ngồi thẳng lên nhìn xung quanh sảnh, dáng vẻ thật thâm sâu khó lường.
Tiếng vỗ tay chợt rộ lên nhiệt liệt, thì ra vũ đoàn đã bỏ quạt chuyển sang múa bằng dây vải. Dưới ánh đèn lung linh, những dải lụa muôn sắc quay cuồng đến chóng mặt, cảnh tượng thật vô cùng sôi động.
Hàn Bách đã bắt đầu không nhịn nổi, đưa mắt liếc trộm Bạch Phương Hoa. Nét nghiêng khuôn mặt mỹ nhân xinh đẹp đến nao lòng, càng hấp dẫn bởi vẻ cao ngạo thần bí không thể với tới, Hàn Bách cố nén tâm trí đang xao động kịch liệt, cố ý ghé sát bên tai nàng dằn giọng: “Bạch tiểu thư ngoài mặt cung kính với ta, thực ra trong lòng lại không coi bản Chuyên sứ ra gì!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Bạch Phương Hoa khẽ rùng mình, song lập tức lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại chăm chú nhìn chàng: “Chuyên sứ Đại nhân vì sao lại có ý nghĩ lạ lùng như vậy?”.
Hàn Bách một chiêu xuất ra đột ngột khiến đối phương phải giật mình phản ứng, lòng thầm đắc thắng, cố tình ngồi thẳng người lên, không nhìn nàng mà chỉ nhún vai thản nhiên: “Chính cô nương khiến ta cảm thấy như vậy!”.
Trong lòng Bạch Phương Hoa không khỏi có chút hốt hoảng, quả thật nàng hết sức khinh thường loại đàn ông háo sắc như gã Chuyên sứ đáng ngờ này, song đây mới là lần đầu tiên một nam nhân dám thẳng thừng nói ra chuyện đó. Không biết làm sao hơn, nàng cố ý sầm mặt vẻ giận dỗi: “Chuyên sứ nhất định phải cho ta một lời giải thích, bằng không Phương Hoa sẽ lập tức ly khai nơi này!”.
Tiếng nhạc vũ vẫn sôi động huyên náo, từng tràng vỗ tay vang lên không ngớt, ngoài Phạm Lương Cực, đến cả Trần Lệnh Phương ngồi ngay cạnh cũng không hề để ý những lời đối thoại đầy bực dọc của hai người.
Hàn Bách nhìn dung mạo xinh đẹp như hoa của đối phương, không ngờ lại là kẻ nối giáo cho Lăng Nghiêm, bất giác nổi giận trừng mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, mỉm cười ngụ ý: “Cho dù ta không có lời nào giải thích, e rằng tiểu thư cũng không nỡ rời khỏi nơi này, đúng không?”.
Hai mắt Bạch Phương Hoa lóe sáng, thản nhiên: “Chuyên sứ Đại nhân có lòng tin đối với bản thân như vậy sao?”.
Sắc tâm của Hàn Bách đột nhiên bùng lên, phải cố trấn tĩnh mới không ghé qua hôn vào má mỹ nhân, lấy giọng thần bí: “Bạch tiểu thư đêm nay vì sao lại tình nguyện đến đây? Buổi tiệc này có gì khiến tiểu thư phải động lòng? Đừng nói là vì ta đấy nhé!”.
Phạm Lương Cực vỗ nhẹ vào lưng chàng vẻ hết sức tán thưởng.
Bạch Phương Hoa ngây người, không khỏi phải một lần nữa quan sát Hàn Bách, chỉ thấy đối phương khi không còn vẻ mê sắc tự nhiên lại có một phong thái thanh tao hết mực, mục quang trong mắt tuy lạnh lẽo bức người nhưng nét mặt lại nhiệt thành thẳng thắn, thậm chí còn xen vẻ ngây thơ khó tả, những tương phản ấy hòa quyện vào nhau tạo nên một khí chất hết sức đặc biệt, khiến nữ nhân dù bị chàng xúc phạm cũng không thể nổi giận.
Bạch Phương Hoa khẽ rùng mình, giả bộ cúi đầu dịu dàng: “Phương Hoa đã làm gì đắc tội ngài? Vì sao lại dồn Phương Hoa đến đường cùng như vậy, phải chăng ngài nhất định ép cho người ta đi mới bằng lòng?”.
Nghĩ đến chuyện Bạch Phương Hoa là người của Lăng Nghiêm là Hàn Bách tự nhiên sôi máu, lạnh lùng nói không chút khoan nhượng: “Thật không làm gì đắc tội ta sao? Bạch cô nương cứ tự vấn lại mình đi!”.
Ngôn từ của chàng đã không còn một chút khách khí.
Bạch Phương Hoa từ trước đến giờ luôn tự phụ vào tài sắc bản thân, dù là mệnh quan Triều đình hay bá chủ giang hồ, đã gặp nàng là phải hạ mình dưới gót ngọc, đâu đã bao giờ bị châm trích như vậy! Hôm nay đến đây quả có chút ý đồ, song mấy câu của Hàn Bách đã khiến nàng tức tối đến mức bất chấp mọi dự định ban đầu, đứng phắt dậy toan rời khỏi lâu thuyền.
Nào ngờ vừa nhổm dậy, tay ngọc đã bị Hàn Bách chụp lấy, kéo ngồi trở lại.
Bạch Phương Hoa đanh mặt quát khẽ: “Buông ra!”.
Hàn Bách rụt tay, cười hì hì: “Ta giữ tiểu thư một lần, nếu tiểu thư lại muốn đi ta sẽ không giữ nữa!”.
Bạch Phương Hoa đã có chút hồ đồ, không tự chủ phải bật ra câu hỏi: “Ngài rốt cuộc muốn người ta phải như thế nào?” Vừa nói xong trong lòng run lên, biết đã tự đánh mất thế chủ động.
Giọng hể hả của Phạm Lương Cực truyền vào tai Hàn Bách: “Tiểu tử khá lắm, thật có bảo pháp tán tỉnh đó!”.
Hàn Bách nhún vai ý nói “Tất nhiên rồi!”, kỳ thực chàng đâu có thủ đoạn gì, chẳng qua chỉ muốn đùa cợt với mỹ nhân địch thủ này một chút. Đằng nào cô ta cũng không thể là bạn, có đắc tội thì cũng làm sao đâu!
Bạch Phương Hoa vẫn không quên thúc giục: “Chuyên sứ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!”.
Hàn Bách làm vẻ mặt dày nhún vai: “Như nhau cả thôi! Ta không trả lời câu hỏi của tiểu thư, tiểu thư cũng chưa trả lời câu hỏi của ta, thế là hòa, ai cũng không thiếu nợ!”.
Mỹ nhân tức tối quay phắt đi không thèm nhìn chàng nữa, song lại không hề có ý đứng dậy ly khai.
Vũ điệu đã kết thúc, mấy vũ nữ duyên dáng cúi đầu hành lễ rồi nhặt quạt trên sàn, tươi cười lui khỏi đại sảnh. Nhạc khúc dừng lại trong một hồi trống giục, tiếng vỗ tay lại rộ ên.
Hàn Bách cũng kéo dài giọng tán thưởng, song hai con mắt thì lại hóm hỉnh nhìn vào Bạch Phương Hoa như muốn nói: “Ta có sai đâu, ngươi không nỡ rời đi mà!” Khiến khuôn mặt nàng sầm lại tức tối như sẵn sàng cắn lấy chàng mà ăn sống nuốt tươi.
Lễ quan giữ cửa chợt cao giọng hô: “Ngự tiền cẩm y vệ Đại thống lãnh Lăng Nghiêm đại nhân giá đáo! Thủy sư đô đốc Hồ Tiết đại nhân giá đáo!”.
Đại sảnh lập tức im phăng phắc, tất thảy quan viên đều kinh hãi đưa mắt nhìn nhau.
Họ đã đoán già đoán non “nhân vật quan trọng” đó là ai, nhưng có táo gan cỡ nào cũng không dám tưởng tượng đó lại là Lăng Nghiêm, người nắm quyền sinh sát thứ ba trong Hoàng triều, chỉ sau có Chu Nguyên Chương và Hồ Duy Dung!
Sắc mặt Trần Lệnh Phương tái mét, trân trối ngó hai gã quan giả vẻ cầu cứu. Tâm thần Hàn, Phạm cũng chẳng khá hơn, bắt đầu nghĩ đến phương án đào tẩu
Phạm Lương Cực cùng Hàn Bách, Trần Lệnh Phương, Vạn Nhân Chi, Mã Hùng, Phương Viên, một đoàn tràn đầy khí thế bước vào chính sảnh. Ba nàng trong trang phục Cao Ly lộng lẫy, tươi tỉnh hộ tống hai bên Hàn Bách; cả Bố chính Sứ ty Tạ Diên Thạch cũng đã đổi sang quan phục, oai vệ sánh bước cùng mấy nam nhân.
Theo lý mà nói, bữa tiệc này phải được cử hành tại nha phủ địa phương, song vì lý do an ninh nên địa điểm được dời đến ngay trên thuyền, thế nên mới có chuyện chủ trở thành khách mà khách đến lại là chủ. Chỉ riêng Phạm Lương Cực và Hàn Bách là biết, tất cả những huyên náo này thực chất chỉ nhằm một mục đích, đó là thủ tiêu tám tên quỷ xấu số đang bị nhốt trong chiếc thùng lớn kia.
Bàn dành cho chủ đã lô nhô mấy chục quan viên địa phương, phía sau sáu chiếc bàn khách cũng đã ngồi chật tiểu nhị và kỹ nữ hầu rượu được triệu đến từ các nha phủ gần đó.
Bên trái cửa vào là đội nhạc chừng hai mươi người ăn mặc hết sức hoa lệ.
Khi đoàn quan khách bước vào, chúng nhân trong chính sảnh đều vội vã đứng lên hành lễ. Trần Lệnh Phương tỏ rõ phong độ của lão cáo già trong chốn quan trường, mau mắn vòng tay đáp lại nhưng nụ cười trên mặt lại không hề lộ một chút thái độ.
Hàn Bách cố gắng bắt chước lão song rốt cuộc cũng không kìm nổi, bắt đầu liếc nhanh những cô nương hầu rượu phía sau. Phạm Lương Cực ra bộ oai vệ, chỉ đáp lễ mà không hề mỉm cười.
Tuy nhiên người lạnh lùng nhất lại là Tạ Diên Thạch, chỉ gật đầu nhẹ đúng một lần rồi bước lên chủ đài ngồi xuống.
Đám quan viên có người nhận ra y, không khỏi giật mình nhìn nhau. Không ngờ một Tạ Diên Thạch đỉnh đỉnh đại danh lại bất ngờ xuất hiện tại buổi tiệc này. Cần biết rằng, sáu quan đầu phủ chủ trì bữa tiệc hôm nay, thêm cả Thủy sư Đề đốc Hồ Tiết cũng chỉ là quan lục phẩm, so với cấp bậc tam phẩm của Tạ Diên Thạch không biết còn nhỏ hơn bao nhiêu lần.
Quan đầu phủ đã như vậy, những nha lại bên dưới còn hoảng sợ đến thế nào?
Lễ quan thiết yến cao giọng: “Hoan nghênh Đặc phái Chuyên sứ Cao Ly Chính Đức Vương, Phác chuyên sứ đại nhân giá lâm, kính rượu!”.
Một đoàn các cô nương xinh đẹp từ phía sau tiến đến trước bàn, rót rượu dâng lên từng quan khách. Hàn Bách vừa nâng cốc vừa cười ha hả khiến cho Phạm Lương Cực bất giác cũng lây cơn cao hứng, quay đủ cả ba bên nâng cốc chúc mừng.
Sau ba tuần tửu, chúng nhân mới lần lượt ngồi vào chỗ.
Tiệc rượu là để khoản đãi Chuyên sứ Đại nhân, đương nhiên Hàn Bách phải ngồi chính giữa, bên trái chàng là Phạm Lương Cực, bên phải là Trần Lệnh Phương, ba mỹ nhân ngồi một hàng phía sau, sáu kỹ nữ chia ra hầu hạ hai bên, sau cũng mới đến Phạm Báo và những cao thủ Nộ Giao Bang cải dạng gia nhân Trần phủ.
Đột nhiên Phạm Lương Cực ghé sát tai Hàn Bách hỏi nhỏ: “Lạ thật, Hồ Tiết tiểu tử sao vẫn chưa đến?”.
Hàn Bách thì thào đáp lại: “Hay hắn xuống khoang dưới tìm người?”.
Phạm Lương Cực bật cười khùng khục: “Con rùa này nhất định bản tính tiện nhân rồi, cả nhà xí cũng phải đích thân khám xét mới xong!”.
Không khí đang trịnh trọng như vậy mà vẫn nói ra được mấy lới thô tục đó, hai gã quan giả vô cùng đắc ý, bất giác nhìn nhau cười phá lên.
Tiếng nhạc đột ngột dừng lại. Vạn Nhân Chi đứng dậy, sau mấy câu khai đề mới bay bướm giải thích nguyên nhân vì sao Bố chính ty Tạ Diên Thạch lại đến dự tiệc, rồi lần lượt giới thiệu các quan viên cao nhất ở mỗi bàn.
Bắt đầu từ phải sang trái, tuần tự là Đô ty Diêu Châu phủ Bạch Tri Lễ, Lâm Giang phủ đốc Lạc Quý, Cửu Giang phủ đốc Lý Triều Sinh, An Khánh phủ đốc Trương Lãng và Phất Châu phủ đốc Hà Thủ Kính, cộng với Vạn Nhân Chi là sáu quan viên địa phương cùng Hồ Tiết là bảy, chủ trì thiết tiệc mời Sứ tiết đoàn Cao Ly.
Một đội tạp kỹ nhảy nhót tiến vào, biểu diễn hàng loạt những động tác lộn nhào thuần thục, đặc biệt có hai tỉ muội sinh đôi vừa xinh xắn vừa uốn dẻo hết sức đẹp mắt. Tiếng vỗ tay rào rào không ngớt vang lên, mấy cô nương hầu rượu mỗi lúc một tươi cười yểu điệu.
Chỉ dãy bàn dành cho bên Hồ Tiết là vẫn chưa có ai ngồi, hơn mười chiếc ghế trống không trông hết sức chướng mắt.
Hưng phấn lúc đầu đã giảm xuống, Hàn Bách sau khi định thần mới nhận ra rằng cả danh kỹ xinh đẹp nhất trong số mấy cô nương hầu rượu, nhan sắc cũng hết sức tầm thường, bèn sốt ruột hỏi Trần Lệnh Phương: “Cô nàng Bạch Phương Hoa ấy ở đâu rồi?”.
Trần Lệnh Phương nói nhỏ: “Còn chưa đến! Cô nương này nổi tiếng làm phách, từ trước đến giờ chưa bao giờ đúng hẹn, ai cũng không thèm nể mặt!”.
Vạn Nhân Chi thấy Hàn Bách nghiêng ngó xung quanh lại tưởng chàng đang hỏi về Hồ Tiết, đợi cho đội xiếc lui ra mới cao giọng: “Hạ quan vừa nhận được tin từ Hồ Tiết Đại nhân, vì phải đón tiếp một nhân vật quan trọng từ Kinh sư đến gặp Chuyên sứ Đại nhân nên tới muộn một chút, còn nhân vật đó là ai thì Hồ Tiết Đại nhân lại giữ bí mật, có lẽ muốn giành cho Chuyên sứ Đại nhân một chút bất ngờ...”.
Chúng quan bên bàn ngạc nhiên nhìn nhau, đoán một lúc cũng không nghĩ ra người này là ai. Một Tạ Diên Thạch đến dự đã là chuyện lạ thường, nay lại thêm cả nhân vật thần bí nào đó khiến cả Hồ Tiết cũng phải thân chinh cung kính nghênh đón. Buổi tiệc xem chừng đã thành chuyện lớn rồi!
Phạm Lương Cực đứng dậy lớn tiếng: “Sứ tiết đoàn Cao Ly bọn ta vào Hoa hạ lần này, mục đích quan trọng nhất đương nhiên là dâng lên Thiên tử của Quý triều linh sâm vạn niên dưỡng thọ, thứ nữa là kết giao bằng hữu...”. Đoạn quay ra bàn phía sau quát: “Người đâu! Dâng lễ vật lên!”.
Bốn nữ tì do đệ tử Nộ Giao Bang đóng giả đĩnh đạc bước ra, trong tay ôm bảy chiếc hộp cẩm quý giá.
Phạm Lương Cực cười đắc ý, nói như cháo chảy: “Trước khi đến Quý quốc Chuyên sứ Đại nhân đã thương lượng với hạ quan, rốt cụôc phải là những lễ vật thế nào mới có thể khiến bằng hữu Hoa Hạ hài lòng. Chuyên sứ ngài nói với tại hạ: ‘Cách tốt nhất là dùng lễ của người để tặng người!’ Vốn từ Hán triều đến nay, thỉnh thoảng có một số bảo vật của Quý quốc lưu lạc đến Cao Ly. Chuyên sứ Đại nhân bọn ta lại là Cao Ly đệ nhất phú gia nên đã sưu tầm được không ít, mới chọn ra mấy trăm đem đến Trung thổ làm quà diện kiến, kết giao bằng hữu với các vị. Người đâu, dâng lễ vật lên!”.
Tạ Diên Thạch cười ha ha: “Chuyên sứ Đại nhân cao nghĩa trọng tình như vậy, ta thay mặt chúng đồng liêu có lời đa tạ!” Nói đoạn cầm chiếc hộp dành cho lão lên, kinh ngạc: “Sao nặng như vậy?”.
Phạm Lương Cực cũng cười lớn đáp lại: “Đại nhân không cần khách khí, xin cứ mở ra xem!”.
Đám quan lục phẩm vội vàng mở hộp, vừa nhìn vào ai nấy đều ngây người.
Trong hộp của năm viên phủ đốc là những con tiểu mã tam sắc thời Đường, vừa trông đã biết là bảo vật. Lễ vật của Vạn Nhân Chi là một chiếc bình sứ men xanh của Hoàng cung Tấn triều, Tạ Diên Thạch nhận được một đôi bảo thạch mã từ thời tiền Hán, giá trị có thể nói là khôn xiết kể.
Đám tiểu quan chỉ còn biết trợn mắt lên ngưỡng mộ lẫn thèm khát, mấy viên phủ đốc không ngớt lời cảm ơn. Không khí buổi tiệc mau chóng trở nên chan hòa như trong gia đình.
Lại ba tuần rượu qua đi, lễ quan coi cửa đột nhiên cao giọng: “Bạch Phương Hoa cô nương giá đáo!”.
Đại sảnh lập tức im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa. Hàn Bách càng mở to mắt hơn ai hết, chằm chằm không chớp hướng tới nơi mỹ nhân sắp xuất hiện.
Đội nhạc lại tấu lên những âm thanh chào đón, một trang giai nhân xinh đẹp thướt tha tuổi chừng đôi mươi, tay phải đặt hờ lên vai một nữ tì, thong dong điềm tĩnh bước vào nội sảnh, phía sau nàng là hai tì nữ nữa, một cầm ngọc tiêu, một ôm thất huyền cầm.
Chỉ hai nữ tì này thôi, nhan sắc đã vượt xa tất cả các cô nương hầu rượu.
Hàn Bách giờ đây đã có con mắt một đại hành gia, nhìn theo nàng mà không khỏi xao xuyến rung động, bởi đối phương có một khí chất vô cùng hấp dẫn rất khó giải thích được bằng lời. Bạch Phương Hoa này dung mạo đã ít ai sánh bằng, dáng đi lại càng đẹp đến mê người. Mỗi một cử động của nàng, thân hình tuyệt mỹ lại như phát ra một tín hiệu nào đó, vừa không thể nắm bắt lại vô cùng dụ hoặc, khiến nam nhân phải chao đảo tâm thần.
Bạch Phương Hoa không hề tỏ ra lúng túng khi trở thành trung tâm của mọi chú ý, đôi mắt lấp lánh đảo qua mặt Hàn Bách trước tiên, cất giọng yểu điệu: “Tiểu nữ Phương Hoa tham kiến Chuyên sứ Đại nhân, mong đại nhân lượng thứ tội đến trễ!”.
Thần hồn Hàn Bách đã lửng lơ trên chín tầng mây, lúc bấy giờ mới giật mình vội vàng: “Không trách! Không trách!”.
Bỗng sau lưng chàng nhói đau đến mức phải giật nảy lên, thì ra Tả Thi đã nhanh tay rút cây trâm trên tóc xuống, chí cho gã phu quân tham lam một cái thật mạnh.
Vẻ háo sắc của Hàn Bách khiến Bạch Phương Hoa thất vọng ra mặt. Nàng thầm rủa một câu rồi mới quay sang thi lễ với mấy quan viên kia. Nhưng mấy gã này cũng chẳng khá hơn, người nào người ấy mặt đều nghệt ra, tay chân luống cuống, cả Tạ Diên Thạch cũng không phải ngoại lệ.
Trần Lệnh Phương ghé sát tai Hàn Bách, than thở: “Cô ta làm cho ta càng muốn gặp Liên Tú Tú!” Về chuyện vô duyên ở Tiểu Hoa Khê đêm đó, Trần Lệnh Phương mãi vẫn không cam lòng. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hàn Bách gật đầu lia lịa vẻ cảm thông sâu sắc. Bạch Phương Hoa đã như vậy, Liên Tú Tú còn xinh đẹp đến mức nào, sao lại có thể không muốn gặp đây? Bất giác trong lòng nóng ran, chỉ hận không thể một chưởng quét bay tất cả chúng nhân trong sảnh để tự do tán tỉnh Bạch Phương Hoa.
Ba đôi mắt của tam nữ phía sau đã bắt đầu bốc lửa.
Tiểu kỷ bày ra giữa đại sảnh, hai nữ tì đi sau đặt nhạc khí xuống. Bạch Phương Hoa đưa tay nâng tiêu, hai mắt bỗng hiện vẻ ai oán khó tả.
Ba nữ tì lui nhanh ra ba góc, chỉ còn một mình Bạch Phương Hoa đứng lại giữa sảnh.
Chúng nhân không ngờ cô ta vừa đến đã lập tức hiến nghệ, ai nấy đều nín thở chờ đợi.
Nét ai oán chợt lui đi, khuôn mặt Bạch Phương Hoa bỗng trở nên tươi tỉnh chẳng khác nào xuân lại trở về trên đất, tay nâng nhẹ tiêu lên miệng ngọc.
Một âm thanh hư hư thực thực, như xa như gần, vừa khoan thai lại vừa gấp gáp dìu dặt cất lên. Giai điệu ngọt ngào mê ly như bay tới từ bốn phương tám hướng, đầy ắp trong tâm trí mỗi người. Chúng nhân còn chưa hết bàng hoàng, tiếng tiêu lại chuyển từ trong sáng sang ai oán trĩu nặng, tựa như thiếu nữ lòng đang phơi phới xuân tình lại phải ngóng chờ ý trung nhân lưu lạc ở mãi phương xa.
Mấy chục con người trong khoang thuyền, từ mệnh quan tột đỉnh đến gã hầu mạt kiếp đều đã ngất ngây như say như tỉnh, cả tam nữ vốn đang đầy ác cảm với Bạch Phương Hoa cũng sững ra như lạc thần, đắm chìm vào dòng suối âm thanh huyền diệu từ cây ngọc tiêu.
“Tinh tang tang!”.
Tiếng tiêu chợt ngừng, Bạch Phương Hoa đã ngồi xuống bên tiểu kỷ tự lúc nào, khẽ ngâm: “Vẳng nghe hiu hắt tiếng gà trưa, đầu thôn lách cách tiếng thoi đưa, tửu say dặm dài lòng muốn ngủ, giữa trưa dạ khát lại nhớ trà...”.
Tiếng đàn trong vắt nổi lên. Khúc tấu lần này có tên “Ức cố cư” diễn tả nỗi lòng người đi xa nhớ về cố hương, thật khiến ai nghe cũng phải dạ nát tâm sầu.
Cầm thanh đã ngừng một lúc lâu, chúng nhân vẫn chìm trong bâng khuâng, mãi một lúc mới tỉnh lại, ào ào vỗ tay khen ngợi.
Bạch Phương Hoa nhẹ nhàng đứng lên, ba nữ tì vội vàng đi tới mang tiêu đàn lui ra.
Hàn Bách cùng Trần Lệnh Phương ra sức vỗ tay tán thưởng, Phạm Lương Cực thậm chí còn cao hứng huýt lên mấy tiếng, không khí buổi tiệc trở nên hết sức náo nhiệt.
Hai mắt Bạch Phương Hoa liếc nhanh khắp đám quan viên, cuối cùng dừng lại trên mặt Hàn Bách. Chàng lúc ấy mới gắng gượng nhớ ra Bạch Phương Hoa có thể là gian tế do Lăng Nghiêm phái đến, cố định thần lại nói lời khách sáo: “Cầm tiêu chi nghệ của Bạch tiểu thư đúng là thiên hạ vô song!”.
Phạm Lương Cực cũng chêm vào một câu: “Tài sắc như Bạch tiểu thư đây, tất cả các danh kỹ của tệ quốc đều phải cam bái hạ phong rồi!”.
Nhãn thần Bạch Phương Hoa chợt lóe lên một tia chế diễu, giọng nói vẫn khoan thai yểu điệu: “Đa tạ Chuyên sứ, Phương Hoa xin được kính ngài một ly!”.
Chúng quan địa phương biết rõ, nữ tử họ Bạch này chưa bao giờ niềm nở với bất kỳ nam nhân nào. Mục kích thái độ của nàng trước Hàn Bách, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Một trong ba nữ tì lập tức bưng mỹ tửu đến cạnh nàng, cùng bước đến phía chủ đài.
Mỗi một bước đi của Bạch Phương Hoa đều mềm mại uyển chuyển lạ lùng, chẳng khác gì làn gió nhẹ thoảng qua lan chi tiên thảo, khiến người ta vừa đắm say vừa không khỏi sinh lòng thương cảm.
Mùi hương thoảng đến, mỹ nhân đã yểu điệu đứng trước mặt Hàn Bách. Tay ngọc nhẹ nâng bình rượu rót đầy một ly, đoạn lễ phép dâng lên đưa tận trước mặt chàng: “Chuyên sứ, mời!”.
Tâm trí vừa cố tĩnh lại được ba phần của Hàn Bách lại thoắt mê muội bởi làn da trắng như ngó sen thấp thoáng trong hai ống tay áo rộng bản, khứu giác thoang thoảng mùi u hương từ người mỹ nhân, cổ họng trở nên khô rang, không kìm được phải nuốt ực một tiếng, hai tay lóng ngóng đưa ra toan nhận ly rượu.
Đột nhiên nhận thấy vẻ khinh bỉ thoáng qua trong đáy mắt Bạch Phương Hoa, lòng Hàn Bách thoắt rùng mình, biết trang giai nhân này hẳn đang hết sức coi thường con người chàng. Nộ ý nổi lên, chàng thầm hừm một tiếng, lấy dáng bề trên cầm cốc rượu một hơi uống cạn, không đụng vào cả đầu ngón tay đối phương.
Chúng nhân đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Bạch Phương Hoa dâng rượu xong vẫn không có ý rời đi. Trần Lệnh Phương nhanh trí đứng lên vồn vã: “Bạch cô nương mời ngồi!”.
Bạch Phương Hoa lạnh lùng liếc sang lão, cặp mắt xinh đẹp phát ra tín hiệu rõ rệt “Cái ghế đó ông đã ngồi nãy giờ, sao ta lại có thể hạ mình ngồi tiếp lên được?”.
Trần Lệnh Phương quả không hổ danh tự Tích Hoa, mau mắn gọi người mang một chiếc ghế trống đặt giữa lão và Hàn Bách. Bạch Phương Hoa thản nhiên tiến đến ngồi xuống, thái độ không hề tỏ ra khách khí.
Phạm Lương Cực và Hàn Bách nháy mắt ra hiệu cho nhau, ý nói cuộc đấu đã bắt đầu rồi, nhưng cả hai đều chưa nghĩ ra phải đối phó với đại mỹ nhân này bằng cách nào.
Tạ Diên Thạch nâng cốc: “Nghe danh quả thật chỉ bằng hai phần gặp mặt, để bổn quan kính Bạch tiểu thư một ly!”.
Bạch Phương Hoa mỉm cười nhận cốc rượu từ tay nữ tì, một hơi uống cạn, dáng vẻ hào sảng tự tin khiến trong sảnh ai nấy đều trầm trồ tán thưởng, tiếng chúc tụng nổi lên khắp bốn phía.
Vũ nhạc bắt đầu tấu lên, một vũ đoàn hơn mười mỹ nữ dập dìu bước vào, xiêm y tha thướt, quạt trong tay bay lượn như cánh bướm. Hàn Bách lần đầu tiên trong đời được thưởng thức mỹ cảnh như vậy, lòng mỗi lúc một lâng lâng, tự nhủ có khuất thân đóng chuyên sứ mấy ngày cũng không đến nỗi thiệt thòi(!). Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Chàng cố tình bỏ qua Bạch Phương Hoa, quay đầu lại với ba mỹ thê sau lưng. Ba nàng thấy Hàn Bách vẫn còn nhớ đến mình, cùng lườm chàng rồi mỉm cười tươi tắn. Hàn Bách trong lòng vui như mở cờ, gắng nhịn mới không véo lên má các nàng mà chỉ hỏi: “Các nàng có uống nhiều rượu không vậy?”.
Nhu Nhu lắc đầu: “Chỉ một chút thôi, say rồi thì sao còn ngồi đây với chàng được chứ?”.
Bạch Phương Hoa chợt nghiêng người qua, ghé sát bên tai Hàn Bách dịu dàng: “Chuyên sứ và các phu nhân vì sao lại nói tiếng Hán giỏi như vậy?”.
Phạm Lương Cực thò đầu lên phía trước, khà khà trả lời thay: “Bạch cô nương có lẽ không biết rồi, tổ phụ của Chuyên sứ chúng tôi đây vốn là người Hán, năm xưa tránh chiến loạn ở Trung thổ mới đến Cao Ly sinh cơ lập nghiệp, còn ba vị phu nhân đều là thê thiếp ngài mới nạp ở quý quốc, vốn là người Hán cả”.
Bạch Phương Hoa đưa mắt nhìn qua ba nàng, nhãn thần lần đầu tiên thoáng hiện vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ tên chuyên sứ này hẳn là phải có gì đó rất đặc biệt, nếu không làm sao lại thu nạp được hẳn ba thê thiếp xinh đẹp như vậy! Nàng mỉm cười với Phạm Lương Cực: “Còn Thị vệ trưởng đại nhân có phải là cũng xuất thân từ Trung thổ không?”.
Phạm Lương Cực đảo đảo hai con mắt, lập tức bịa ra câu chuyện: “Ta là quán quân trong cuộc thi Hán ngữ tổ chức riêng cho chuyến xuất sứ này của tệ quốc, đương nhiên tiếng Hán phải có chút phân lượng rồi!”.
Tam nữ ngồi sau thiếu chút nữa sặc cả rượu trong miệng. Bạch Phương Hoa nở nụ cười thần bí, ngồi thẳng lên nhìn xung quanh sảnh, dáng vẻ thật thâm sâu khó lường.
Tiếng vỗ tay chợt rộ lên nhiệt liệt, thì ra vũ đoàn đã bỏ quạt chuyển sang múa bằng dây vải. Dưới ánh đèn lung linh, những dải lụa muôn sắc quay cuồng đến chóng mặt, cảnh tượng thật vô cùng sôi động.
Hàn Bách đã bắt đầu không nhịn nổi, đưa mắt liếc trộm Bạch Phương Hoa. Nét nghiêng khuôn mặt mỹ nhân xinh đẹp đến nao lòng, càng hấp dẫn bởi vẻ cao ngạo thần bí không thể với tới, Hàn Bách cố nén tâm trí đang xao động kịch liệt, cố ý ghé sát bên tai nàng dằn giọng: “Bạch tiểu thư ngoài mặt cung kính với ta, thực ra trong lòng lại không coi bản Chuyên sứ ra gì!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Bạch Phương Hoa khẽ rùng mình, song lập tức lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại chăm chú nhìn chàng: “Chuyên sứ Đại nhân vì sao lại có ý nghĩ lạ lùng như vậy?”.
Hàn Bách một chiêu xuất ra đột ngột khiến đối phương phải giật mình phản ứng, lòng thầm đắc thắng, cố tình ngồi thẳng người lên, không nhìn nàng mà chỉ nhún vai thản nhiên: “Chính cô nương khiến ta cảm thấy như vậy!”.
Trong lòng Bạch Phương Hoa không khỏi có chút hốt hoảng, quả thật nàng hết sức khinh thường loại đàn ông háo sắc như gã Chuyên sứ đáng ngờ này, song đây mới là lần đầu tiên một nam nhân dám thẳng thừng nói ra chuyện đó. Không biết làm sao hơn, nàng cố ý sầm mặt vẻ giận dỗi: “Chuyên sứ nhất định phải cho ta một lời giải thích, bằng không Phương Hoa sẽ lập tức ly khai nơi này!”.
Tiếng nhạc vũ vẫn sôi động huyên náo, từng tràng vỗ tay vang lên không ngớt, ngoài Phạm Lương Cực, đến cả Trần Lệnh Phương ngồi ngay cạnh cũng không hề để ý những lời đối thoại đầy bực dọc của hai người.
Hàn Bách nhìn dung mạo xinh đẹp như hoa của đối phương, không ngờ lại là kẻ nối giáo cho Lăng Nghiêm, bất giác nổi giận trừng mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, mỉm cười ngụ ý: “Cho dù ta không có lời nào giải thích, e rằng tiểu thư cũng không nỡ rời khỏi nơi này, đúng không?”.
Hai mắt Bạch Phương Hoa lóe sáng, thản nhiên: “Chuyên sứ Đại nhân có lòng tin đối với bản thân như vậy sao?”.
Sắc tâm của Hàn Bách đột nhiên bùng lên, phải cố trấn tĩnh mới không ghé qua hôn vào má mỹ nhân, lấy giọng thần bí: “Bạch tiểu thư đêm nay vì sao lại tình nguyện đến đây? Buổi tiệc này có gì khiến tiểu thư phải động lòng? Đừng nói là vì ta đấy nhé!”.
Phạm Lương Cực vỗ nhẹ vào lưng chàng vẻ hết sức tán thưởng.
Bạch Phương Hoa ngây người, không khỏi phải một lần nữa quan sát Hàn Bách, chỉ thấy đối phương khi không còn vẻ mê sắc tự nhiên lại có một phong thái thanh tao hết mực, mục quang trong mắt tuy lạnh lẽo bức người nhưng nét mặt lại nhiệt thành thẳng thắn, thậm chí còn xen vẻ ngây thơ khó tả, những tương phản ấy hòa quyện vào nhau tạo nên một khí chất hết sức đặc biệt, khiến nữ nhân dù bị chàng xúc phạm cũng không thể nổi giận.
Bạch Phương Hoa khẽ rùng mình, giả bộ cúi đầu dịu dàng: “Phương Hoa đã làm gì đắc tội ngài? Vì sao lại dồn Phương Hoa đến đường cùng như vậy, phải chăng ngài nhất định ép cho người ta đi mới bằng lòng?”.
Nghĩ đến chuyện Bạch Phương Hoa là người của Lăng Nghiêm là Hàn Bách tự nhiên sôi máu, lạnh lùng nói không chút khoan nhượng: “Thật không làm gì đắc tội ta sao? Bạch cô nương cứ tự vấn lại mình đi!”.
Ngôn từ của chàng đã không còn một chút khách khí.
Bạch Phương Hoa từ trước đến giờ luôn tự phụ vào tài sắc bản thân, dù là mệnh quan Triều đình hay bá chủ giang hồ, đã gặp nàng là phải hạ mình dưới gót ngọc, đâu đã bao giờ bị châm trích như vậy! Hôm nay đến đây quả có chút ý đồ, song mấy câu của Hàn Bách đã khiến nàng tức tối đến mức bất chấp mọi dự định ban đầu, đứng phắt dậy toan rời khỏi lâu thuyền.
Nào ngờ vừa nhổm dậy, tay ngọc đã bị Hàn Bách chụp lấy, kéo ngồi trở lại.
Bạch Phương Hoa đanh mặt quát khẽ: “Buông ra!”.
Hàn Bách rụt tay, cười hì hì: “Ta giữ tiểu thư một lần, nếu tiểu thư lại muốn đi ta sẽ không giữ nữa!”.
Bạch Phương Hoa đã có chút hồ đồ, không tự chủ phải bật ra câu hỏi: “Ngài rốt cuộc muốn người ta phải như thế nào?” Vừa nói xong trong lòng run lên, biết đã tự đánh mất thế chủ động.
Giọng hể hả của Phạm Lương Cực truyền vào tai Hàn Bách: “Tiểu tử khá lắm, thật có bảo pháp tán tỉnh đó!”.
Hàn Bách nhún vai ý nói “Tất nhiên rồi!”, kỳ thực chàng đâu có thủ đoạn gì, chẳng qua chỉ muốn đùa cợt với mỹ nhân địch thủ này một chút. Đằng nào cô ta cũng không thể là bạn, có đắc tội thì cũng làm sao đâu!
Bạch Phương Hoa vẫn không quên thúc giục: “Chuyên sứ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!”.
Hàn Bách làm vẻ mặt dày nhún vai: “Như nhau cả thôi! Ta không trả lời câu hỏi của tiểu thư, tiểu thư cũng chưa trả lời câu hỏi của ta, thế là hòa, ai cũng không thiếu nợ!”.
Mỹ nhân tức tối quay phắt đi không thèm nhìn chàng nữa, song lại không hề có ý đứng dậy ly khai.
Vũ điệu đã kết thúc, mấy vũ nữ duyên dáng cúi đầu hành lễ rồi nhặt quạt trên sàn, tươi cười lui khỏi đại sảnh. Nhạc khúc dừng lại trong một hồi trống giục, tiếng vỗ tay lại rộ ên.
Hàn Bách cũng kéo dài giọng tán thưởng, song hai con mắt thì lại hóm hỉnh nhìn vào Bạch Phương Hoa như muốn nói: “Ta có sai đâu, ngươi không nỡ rời đi mà!” Khiến khuôn mặt nàng sầm lại tức tối như sẵn sàng cắn lấy chàng mà ăn sống nuốt tươi.
Lễ quan giữ cửa chợt cao giọng hô: “Ngự tiền cẩm y vệ Đại thống lãnh Lăng Nghiêm đại nhân giá đáo! Thủy sư đô đốc Hồ Tiết đại nhân giá đáo!”.
Đại sảnh lập tức im phăng phắc, tất thảy quan viên đều kinh hãi đưa mắt nhìn nhau.
Họ đã đoán già đoán non “nhân vật quan trọng” đó là ai, nhưng có táo gan cỡ nào cũng không dám tưởng tượng đó lại là Lăng Nghiêm, người nắm quyền sinh sát thứ ba trong Hoàng triều, chỉ sau có Chu Nguyên Chương và Hồ Duy Dung!
Sắc mặt Trần Lệnh Phương tái mét, trân trối ngó hai gã quan giả vẻ cầu cứu. Tâm thần Hàn, Phạm cũng chẳng khá hơn, bắt đầu nghĩ đến phương án đào tẩu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.