Phúc Vũ Phiên Vân

Quyển 9 - Chương 207: Ưng Đao Tái Hiện

Huỳnh Dị

27/08/2013

Kèn trống vừa dứt, dư âm còn vang vọng man hoang.Địch nhân như thủy triều tiến đến, lại như thủy triều thối lui.Tại ngọn núi bao quát toàn cảnh, Lăng Chiến Thiên không hiểu chút nào, địch nhân rõ ràng đã nắm giữ được hành tung hắn, vì sao đột nhiên rút đi đây? Vất vả tìm hắn cả đêm, chạy tới sườn núi thiết lập các loại bẩy rập chết người, bây giờ nhưng lại một điểm cũng không sử dụng đến.

Xem phương hướng bọn họ lui bước, cũng không phải Thường Đức phủ, mà là bên ngoài Thường Đức, hướng Trường Giang thối lui.Cho dù viện binh đã tới, lấy địch nhân thực lực mà nói cũng không cần tránh đi. Trong lúc nhất thời ngay cả hắn cũng hồ đồ lên.Cắn răng một cái, quyết định hạ sơn, hướng nơi Thượng Quan Ưng giấu thân dùng tốc độ cao nhất chạy tới.

****

Hàn Bách thấy qua khuê phòng Hư Dạ Nguyệt, cảnh trí yên lặng tao nhã, hương thơm ngan gát, dọc theo lối đi đầy đá vụn đi xuyên qua phía sau tiểu lâu, lại thấy một cái thạch đình nho nhỏ có một chút cô độc. Đi thêm một chút phía trước hiện ra một mảng tường cao, bên trong là một tòa kiến trúc quy mô to lớn, chia ra năm ba gian lớn nhỏ, cột chính thô to, trên cửa có khắc " Kim thạch thư đường " bốn chữ tràn đầy lực đạo, khí thế phi thường. Bốn phía yên tĩnh không người, cũng không có cảm giác bị người giám thị, so với bên ngoài dày đặc tháp canh hoàn toàn khác biệt.

Cửa chính thư đường rộng mở, Hàn Bách gác chuyện Bạch Phương Hoa qua một bên, ngang nhiên đi vào, vượt qua một khoảng sân nhỏ, sau cánh cửa là một phòng sách lớn treo đầy tranh chữ, tiếp đến lại là một khoảng sân vườn kéo dài đến cuối cùng là đôi cánh cửa đóng chặt.

Hai bên vách thư thất đều có đôi cánh cửa, chứng tỏ còn có thông đến nơi khác, hiện tại cũng không biết Quỷ Vương cùng con gái bảo bối của hắn hiện ở nơi nào. Hàn Bách khẻ vận huyền công kiểm tra động tĩnh, nội tâm có điều cảm nhận, tiếp tực hướng khoảng sân rộng phía sau mà đi.

Hậu viên bên trong còn có một gian hoa đường, nền đất đắp cao, hai bên hành lang có thềm đá dẩn vào, được đả tạo cẩn thận tỉ mỉ, các loại kiến trúc khắp nơi trong phủ đều cho thấy Quỷ Vương vì nơi ở của mình mới nghiêm cẩn bố trí không ít tâm tư. Hàn Bách vừa bước lên thềm đá, một tiếng "Y nha" phát ra từ đại môn đang đóng chặt, cửa mở ra, một giai nhân tuyệt thế trang phục cao quý miệng cười dịu dàng, cúi người thi lễ nói:

-Hàn Bách ah! Mau đi vào!

Đương nhiên là mỹ nhân khuynh thành ... Hư Dạ Nguyệt

Hàn Bách dĩ nhiên chưa bao giờ thấy nàng ăn mặc loại trang phục này, hiện nàng mặc chính là nữ phục hoa lệ, hoa quần chấm đất, vai khoác trường bào, thắt lưng hồ điệp.Trường bào hồng phấn kết hợp y sam họa tiết một đôi bướm vàng nhạt, mái tóc búi cao. Các loại phục sức kết hợp làm nên mội loại thành thục nữ tính, phong vận mê người, từng cử động nhẹ nhàng lả lướt ẩn hiện vóc dáng mê người. Hàn Bách tặc nhãn trợn trừng.

Nguyên lai, chỉ cần Nguyệt nhi cố ý dẩn dụ một chút, lô ra một chút ung dung cao nhã, quốc sắc thiên hương dụ người. Hư Dạ Nguyệt yêu kiều trừng mắt liếc hắn một cái đồng thời nói:

- Đại học sĩ còn không mau tiến vào bái kiến cha.

Hàn Bách ngẩn ngơ nói:

- Nguyệt nhi nói gì vậy ?

Hư Dạ Nguyệt cười dài nói:

- Đúng là khờ mà, hiện tại toàn bộ kinh sư người người đều biết Chu thúc thúc phong cho ngươi làm đại học sĩ, là chánh ngũ phẩm thượng quan, chỉ còn có ngươi là không biết, còn chưa cút vào bên trong.

Thấy Hàn Bách trợn mắt nhìn mình không rời, trong lòng vui mừng, không uổng công vì hắn mà chọn lựa trang phục, tươi cường so với bình thường càng ngọt ngào hơn nhiều lắm. Hàn bách gãi đầu, giật mình liền tùy tiện theo sau nàng tiến vào hao đường, về phần Chu Nguyê Chương phong cho hắn thương quan gì đó, không hề có chút gì để trong lòng. Giả bộ phóng nhãn nhìn nhìn trúc thư, lụa thư các loại. Ở giữa không gian toàn thư quyển, lộ ra giường nằm, Quỷ Vương Hư Nhược Vô rất thoải mái tự nhiên nằm nghiêng gối cao, chăm chú đọc sách.

Hàn Bách tới trước mặt hắn, cung kính quỳ xuống, cúi người kêu lên:

-Nhạc phụ đại nhân, xin nhận tiểu tế tam bái !

Hư Dạ Nguyệt không nghĩ ra hắn còn có nước cờ này, vừa mừng vứa thẹn, đưa tay che mặt xoay người dậm chân mắng:

- Tử Hàn Bách, ngươi xấu lắm.

Quỷ Vương cười ha ha, bỏ sách xuống, mạnh mẻ ngồi dậy quát:

- Hảo tiểu tử! Từ hôm nay, Nguyệt nhi chính là thê tử của ngươi, xuất giá tòng phu, sau này nàng đã là người của Hàn gia.

Tiếp theo cao ngạo nói:

- Cái gì tam thư lục lễ, ta Hư Nhược Vô chỉ cần một câu cũng được rồi.

Hàn Bách mừng rỡ, liên tiếp khấu đầu chín cái, nghiêm mặt nói:

- Hoàng Thiên tại thượng, nếu Hàn Bách có cô phụ Nguyệt nhi, làm cho ta vạn tiễn xuyên tâm mà chết. Ta bảo chứng cả cuộc đời này, nàng sẽ là vĩnh viễn hạnh phúc vui sướng, dù có gì đi nữa... Hắc! cũng sẽ sống rất tốt.

Hư Dạ Nguyệt nghe ra một chút. Người đã sớm xoay lại, đôi mắt xinh đẹp bắn ra tràn đầy thâm tình, lại đến khi nghe hắn nói câu cuối, không nhịn được "Phì" kiều tiếu, vừa lại xấu hổ đến bên Hàn Bách, hướng Hư Nhược Vô quỳ xuống, run giọng nói:

-Nguyệt nhi đầu hàng rồi, sau này sẽ không dám chọc cho lão nhân gia tức giận nữa.

Xá một cái, đột nhiên bật dậy, không để ý tất cả đi đến bên giường ngồi xống. Vùi đầu vào lòng Hư Nhược Vô, lớn tiếng khóc rống lên.

Hư Nhược Vô một bên ôm chặt nàng vỗ vỗ vai, nói:

- Mời hiền tế đứng lên.

Chỉ hướng thái sư ỷ bên giường :

- Ngồi !

Chờ Hàn Bách ngồi xong, Hư Nhược Vô thở dài nói:

- Đứa nhỏ này, bên ngoài mọi người cứ thấy rằng nàng một thân kim chi ngọc diệp, hưởng hết vinh hoa phú quý, kỳ thật mệnh nàng cũng rất khổ. Vừa xuất thế liền không còn mẹ ruột, ta lại mỗi một câu nói từ nhỏ đối với nàng đều là nghiêm khắc gia huấn, may mà hết thảy đã là quá khứ. Từ khi nàng hiểu chuyện, ta cũng chưa khi nào thấy được nàng thần ý phi dương, hoan thiên hỷ địa như mấy ngày hôm nay a ! Sáng nay nàng sau khi trở về, là lần đầu tiên nàng vận bộ nữ phục mà ta đã nhờ Phủ Vân vì nàng chuẩn bị, rồi lại cả buổi sáng cùng ta ở chổ này đọc sách, hiền tế đã minh bạch tại sao ta hôm nay tâm tình hân hoan rồi chứ?

Hàn Bách ngây ngốc nhìn Hư Dạ Nguyệt dần dần bình tĩnh, cảm động không thôi vì chuyện của phụ tử hai người, nhất thời không nói được một lời, bất quá nói tới mệnh khổ, Hư Dạ Nguyệt so với hoàn cảnh cô nhi không cha không mẹ của hắn, có thúc ngựa cũng xa xa không kịp.

Hư Nhược Vô nựng nịu khuôn mặt xinh xắn Hư Da Nguyệt, vừa cười vừa nói:

- Nguyệt nhi đối với vi phụ cũng tính kế, làm hại ta cũng không thoải mái a !

Hư Dạ Nguyệt giãy dụa thân thể mềm mại, không thuận theo nói:

- Cha cùng Hàn Bách ai cũng không là người tốt, nhân gia thương tâm rơi lệ, lại hiếp đám ta a.

Dùng sức xô đẩy Quỷ Vương một chút, tức giận đứng lên, tìm cái ghế khác ngồi xuống. Liếc Hàn Bách một cái nói:

- Mắng các ngươi không đúng sao? Có cái gì mà nhìn.

Trên mặt còn đầy nước mắt lộ ra một tin mĩm cười, cúi thấp đầu. Tình cảnh động lòng người khiến ngay cả Quỷ Vương cũng nhìn ngây người. Hàn Bách cùng Hư Nhược Vô nhìn nhau, tận lực mà cười.Hư Dạ Nguyệt không hòa hoãn tái làm mặt giận, nhưng lại không nhịn được, len lén cười cười.

Quỷ Vương cao lớn đứng lên, nói:

- Đi, các ngươi theo ta nhìn một món đồ chơi.

Hai người nhìn nhau, không hiểu Quỷ Vương muốn dẩn hắn đi coi cái gì. Quỷ Vương đẩy cửa ra, bước vào hoa đường, sân ở bên trong có một gian thạch ốc nho nhỏ.

Hư Dạ Nguyệt thấp giọng nói:

-Đó là phòng ngủ của cha, trừ ra thất nương và ta, không người nào được vào, bất quá Nguyệt nhi cũng rất tới, chung quanh chỉ có cái thạch sàn có gì hay mà chơi chứ.

Hàn Bách trong lòng đại chấn, nghĩ không ra đường đường Quỷ Vương lại cư ngụ một chổ đơn bạc như vậy. Khi vào đến nhà đá, Hàn Bách đột nhiên "A" một cái, dừng lại, vẻ mặt phi thường cổ quái.

Hư Dạ Nguyệt vội kéo tay hắn, quan tâm thân thiết nói:

- Sao vậy, không phải là bị đám hổn trướng Tây Trữ phái hù dọa sợ đông sợ tây rồi ha?

Hà Bách lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, thầm nghĩ chuyện sáng nay đã bị mọi người biết rõ.

Quỷ Vương cũng ngừng lại, đạm nhiên nói:

- Hiền tế có phải đã sinh ra cảm ứng đặc biệt ?

Hàn Bách gật đầu nói:

-Thật kỳ quái, bên trong thạch thất tựa hồ như có vật gì làm cho ta có cảm giác thân thiết quen thuộc

Quỷ Vương trầm ngâm một hồi lâu, nói:

-Có thể ngươi là người hữu duyên cũng không chừng

Xong, đẩy cửa đi vào, hai người theo sau hắn tiến vào bên trong, thạch thất tổng cộng khoản hai trượng không hề nhiễm một hạt bụi, ngoại trừ một cái giường đá ra những thứ khác, ngay cả ghế ngồi cũng không có. Hai người ánh mắt cơ hồ đồng thời hướng tới một nơi trên bức tường trống trãi, nơi đó treo duy nhất một cây đao. Hư Dạ Nguyệt rất kỳ quái vì sao nguyên bổn bốn bức tường trống rỗng giờ lại xuất hiện một cây đao, Hàn Bách thì lại hổ thân kịch chấn, chỉ vào thanh cổ đao dày cộm, miệng há rộng nhưng không phát ra môt lời... Hậu Bối Đao

Hư Nhược Vô cùng hai người nhìn một hồi, xoay người lại cười nói:

-Không sai, cái này từ trong Hàn gia võ khố lấy ra, trăm năm trước từng là tùy thân binh khí của Truyền Ưng đại hiệp, Hậu Bối Đao.

*******

Thích Trường Chinh, Dịch Vũ Thời, Càn La, Tà Dị môn " Tiếu lý tàng đao" Thương Lương, tam đại hộ pháp, thất đại ổ chủ toàn bộ tập trung tại đỉnh núi bên ngoài Thường Đức phủ, từ xa giám sát Phi Ưng cùng Sắc Mục chúng nhân địch quân rút lui về hướng Trường Giang. Gần một ngàn người liên quân Nô Giao bang, Tà Dị môn ẩn phục tại các địa điểm chiến lược được che khuất bên trong tùng lâm, đề phòng địch nhân thất tính phản công.Lương Thu Vị suất lĩnh trinh kỵ, truy tung giám sát bọn họ rút lui, dọc theo ven bờ Trường Giang thiết lập tuyến nhãn, lưu ý hướng đi bọn họ và quan phủ. Càn La là tổ sư hắc đạo cao thủ, địa vị tôn sùng, tất cả mọi người đối hắn thâm tâm tôn trọng được các đệ tử giữ lễ. Hiện tại hắn công lực hoàn toàn hồi phục, chỉ là tùy tiện đứng lên trân người lan tỏa khí thế sâm nghiêm một đời tông sư.

Lương Thu Mạt vừa phi tới, đầu tiên hướng Càn La thi lễ, sau mới quay sang Tà Dị môn hộ pháp, ổ chủ nói chuyện:



-Triễn Vũ đâu mất rồi không thấy, xem ra tình hình là quay lại Động Đình hồ cùng Hồ Tiết hội hợp.

Chúng nhân nhíu mày, Tồ Tiết trong tay nếu có được hơn mười cao thủ bao gồm Triển Vũ cùng với gần trăm người trong võ lâm "Đồ giao tiểu tổ" phụ trợ, thanh thế như hổ thêm cánh. Tà Dị môn thủ tịch pháp, đứ cao trọng vọng Định Thiên Côn Trịnh Quang sắc mặt ngưng trọng nói:

- Nêu Trịnh mỗ là Hồ Tiết, sẽ tăng cường phòng ngự Nộ Giao đảo, sau đó cấu kết cùng Hoàng Hà bang từng bước tiếp thu địa bàn cùng sinh ý của quý bang. Chỉ cần bị cắt đi kinh tế, cộng thêm hiện tại nguyên khí đại thương, tạm thời quý bang vô lực phản công Nộ Giao đảo. Không quá nửa năm, toàn bộ Trường Giang đều đã rơi vào trong tay Hồ Tiết, lúc đó cho dù hắn muốn tạo phản cũng có đại lượng tiền vốn.

Địch Vũ Thời cười nhẹ nói:

- Đa tạ Trịnh lão sư quan tâm, về tiền tài hiện tại không là vấn đề, mười mấy năm qua chúng ta trữ hàng cũng được một ít, quý môn có khó khăn tùy tiện lên tiếng, không cần khách khí.

Hắn tài trí hơn người, biết nếu Trịnh Quang nhan đặc biệt lưu ý vấn đề kinh tế, có thể đồng dạng bản thân hắn đang gặp vấn đề.

Dẩn đầu Ổ Vương Hỏa Phích Lịch Lạc Mã Sơn cười nói:

- Phong môn chủ đã phân phó xuống, dặn chúng ta tạm thời tham giúp, mọi người là người một nhà chúng ta đã không cần khách khí, việc này sau lại bàn tiếp đi. Mọi người cùng cười, tâm tình thoải mái. Càn La chợt thở dài nói:

-Chỉ nhìn Triển Vũ kịp thời bỏ chạy, liền biết Phương Dạ Vũ là người cầm đầu ngoại tộc liên quân, đã cùng Hồ Duy Dong sớm có hiệp nghị, luôn chờ Hồ Tiết lấy được ưu thế tuyệt đối, bọn họ liền rút khỏi cuộc chiến này. Cái đó cho thấy kế hoạch chia cắt Đại Minh đã được bàn tính chi tiết rõ ràng.

Thích Trường Chinh cười lạnh nói:

-Yêu nữ đánh giá thấp Nộ Giao bang chúng ta, từ hơn mười năm trước chúng ta đã phát triển căn cơ ở Động Đình hồ, tiềm lực cao dầy, làm sao nàng mới chân ướt mới tới có thể hiểu được.

Càn La trách cứ:

-Trường Chinh chớ tự ngạo, lấy khôn khéo của Phương Dạ Vũ, làm sao không kể rõ cho yêu nữ chi tiết về Nộ Giao bang, lần này nàng toàn bộ rút hết thế công, nhất định là nhìn rõ Hồ Tiết đối với triều đình bất trung, muốn làm chúng ta lưỡng bại câu thương, sắp tới thiên hạ tứ phân ngũ liệt, bọn họ liền an nhàn ngư ông hưởng lợi.

Thích Trường Chinh mặt chảy mồ hôi vội nói:

-Nghĩa phụ giáo huấn rất đúng !

"Canh !" một đám pháo hoa xa xa trên bầu trời bạo nổ

Địch Vũ Thời mừng rỡ nói:

-Hay ! Tìm được bang chủ và nhị thúc rồi.

*************

Hàn Bách ngẩn ngơ nói:

-Nhạc phụ nói Dương Phụng không có tìm ngươi.

Quỷ Vương thản nhiên nói:

-Ta rõ ràng rồi.

Hàn Bách ngạc nhiên hỏi:

- Rõ ràng cái gì mới được ?

Quỷ vương cười khổ:

-Cái này phải đi địa phủ hỏi hắn mới biết rồi. Hiền tế, nếu có hứng thú thì cầm cây đao này nghiên cứa một chút.

Hàn Bách thất kinh, khoát tay lia lịa:

- Tiểu tử có tài đức gì, chỉ sợ mỗi ngày thêm lo có người tìm tới cửa cướp đoạt Ưng Đao, ngụ cũng không yên, sao còn thời gian phục thị Nguyệt nhi.

Quỷ Vương run thân cười ha hả:

- Được, thấy bảo vật không tham mới là anh hùng hào kiệt, vậy để nó đây, ngày mai ta phao tin ra ngoài, làm cho vài người lớn gan tới đây đùa vui một chút. Sau khi giải quyết đại sự chung thân của Nguyệt nhi, ta liền một thân nhe nhàng, đang muốn tìm người vận động gân cốt, lại sợ mấy kẻ tầm thường không chịu nổi một kích, may mà Lý huynh tới, hay là mời vào cùng thưởng thức Ưng Đao đi.

Nghe ra hai câu cuối, Hàn Bách cùng Hư Dạ Nguyệt đồng thời biến sắc. Lý Xích Mị mang theo âm thanh mê người từ phòng ngoài vang lên:

-Hư huynh vẫn chưa lão ha! lý mỗ thật là vui mừng. Lúc đầu còn tưởng rằng công lực sau khi có tiểu tiến có thể giấu giếm được hư huynh, giờ mới biết mình sai rồi.

Hàn Bách thiếu chút kêu má ơi, Lý Xích Mị là khắc tinh của hắn, nếu không có Quỷ Vương ở đây, hắn đã sớm lôi Hư Dạ Nguyệt bỏ trốn. Thận trọng chuyển đến trước mặt Hư Dạ Nguyệt hộ vệ.

Quỷ Vương chắp tay xoay người, lại nhìn về hướng ưng đao cười nói:

-Lý huynh Thiên Mị Ngưng Âm đại công cáo thành, thật sự có thể bỏ qua thính nhĩ bất cứ kẻ nào, nhưng không thể gạt qua chân tâm Hư mỗ nha.

Lý Xích Mị cười lớn vừa nói:

-Lời rất hay !

Thanh âm chưa tan, Lý Xích Mị mang vẽ đẹp mười phần tà dị bước vào phòng. Hai mắt trước tiên bạo khởi nhìn chằm chằm Hư Dạ Nguyệt gật đầu khen:

-Dạ Nguyệt tiểu thư trời sanh mị cốt, tiểu tử Hàn Bách này diễm phúc không cạn nga.

Hư Dạ Nguyệt dưới hai tròng mắt yêu dị của hắt rà tới rà lui, cả người cũng không được tự nhiên, giống như ánh mắt của hắn có thể xé rách y phục, khó chịu lui ra sau lưng Hàn Bách, sẳng giọng:

-Lý thúc thúc, không cho phép ngươi dùng ánh mắt đó nhìn nhân gia.

Lý Xích Mị kinh ngạc nói:

-Với một câu này, tương lai vô luận xảy ra chuyện gì, Lý Xích Mị cũng tuyệt không thương tổn Dạ Nguyệt tiểu thư.

Hàn Bách trong lòng cảm phục, Lý Xích Mị không hổ là cao thủ đứng đầu, phong thái khí độ đều hơn xa thường nhân, chỉ có thể dùng đại gian đại ác kiêu hùng mấy chữ mà hình dung hắn.

Hư Nhược Vô vui cười nói:

-Nguyệt nhi còn không mau đa tạ thúc thúc thương yêu.

Hư Dạ Nguyệt sau lưng Hàn Bách bước ra, cúi người dịu dàng nói:

-Tạ ơn thúc thúc.

Xong lại lui về

Lý Xích Mị thở dài nói:

-Vưu vật như thế, thật sự làm cho người ta vừa thấy đã yêu.

Chuyển hướng Hàn Bách:

-Hàn huynh ma công tiến nhanh, đáng mừng đáng mừng, được Giải Ngữ ái mộ Lý mỗ không thấy kỳ lạ. Nhưng ngay cả bạc bẻo vô ơn như Chu Nguyên Chương cũng dùng ánh mắt đạc biệt nhìn ngươi vài phần kính trọng, khiến chúng ta có kế nan thi, chúng ta không thể không giật mình.

Tiếp theo lại cười nói tiếp:

-Nhưng chính thức làm cho Lý mỗ bái phục chính là ngay cả người đã cắt đứt thất tình lục dục, đạt tới Kiếm Tâm Thông Minh tiên tử Tần Mộng Dao cũng là đối với ngươi khuynh tâm tương luyến, Lý mỗ mới không còn lời để nói.

Lấy Hư Nhược Vô có được tu vi như vậy, vừa nghe Lý Xích Mị nói ra Tần Mộng Dao cũng có ý thương yêu Hàn Bách, vẫn nhịn không được ngạc nhiên nhìn Hàn Bách thất thanh kêu lên :

-Cái gì ?

Hư Dạ Nguyệt càng lại trừng mắt đẹp, không tin chút nào hét lớn:

-Có chuyện này sao ?

Chuyện Tần Mộng Dao và Hàn Bách mến nhau là cực kỳ bí mật, trừ một vài người thân cận ra, trên giang hồ không người nào biết, lúc này từ miệng Lý Xích Mị nói ra, có thể tính là rung động long trời lở đất. Nên biết Tần Mộng Dao thân phận siêu nhiên, khi nàng chấn vỡ cấm giới, trở thành truyền nhân từ hai đại cấm địa trong vòng ba trăm năm công niên bước chân vào giang hồ, nghiễm nhiên trở thành cao thủ nổi tiếng từ hai đại thánh địa trong vòng ba trăm năm nay. Cộng thêm nàng thiên tư xuất trần, xin đẹp như tiên thiên, diễm cái quần phương, càng khiến cho nàng gom hết cái đẹp nữ tính cao đến không thể mạo phạm. Một người từ nhỏ thanh tu, xuất gia giống như tiên tử, lại luyến ái nhằm một kẻ suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, hành vi lời nói không một chút quy củ, có lúc còn giống gian hồ lãng tử phàm phu tục tử, kêu người khác làm sao tin tưởng.

Hàn Bách xấu hổ gãi đầu nói:

-Lý huynh không coi trọng tại hạ, thì cũng xin vì Giải Ngữ, lời nói giảm bớt một chút, ngươi không nên rêu rao khắp nơi tư ẩn của người khác.

Hư Nhược Vô ha ha cười nói:

-Hảo tiểu tử! ta vẫn đánh giá thấp ngươi rồi.

Hư Dạ Nguyệt hung hăng hét bên tai hắn:



-Nếu không đem tất cả chuyện phong lưu của ngươi thành thật toàn bộ kể ra, Nguyệt nhi nhất định không bỏ qua ngươi.

Lý Xính Mị nhìn Hàn Bách náy náy cười, nhàn nhã chuyển thân đến bên cạnh Hư Nhược Vô, sóng vai cùng hắn thưởng thức Ưng Đao trên tường hai người thật ra vẫn là sinh tử đối đầu.

Hư Nhược ô thản nhiên nói:

-Lý huynh nhìn ra cái gì sao?

Lý Xích Mị mặt xin đẹp như nữ tử cười khổ đáp:

-Hư huynh quá đề cao Lý mỗ rồi, nếu ta đã nhìn ra Ưng Đao, đã không cần tìm tới Quỷ Vương phủ. Huynh xem ngày nào rãnh rỗi, đem nợ cũ của hai huynh đệ tính ra, tính tới lập địa thành phật, Ưng Duyên một thời vinh quang hách hách cũng hết rồi.

Hư Nhược Vô kinh ngạc nhìn hắn lại nói:

-Lý huynh khi nào lại nhẩn nại như vậy ?

Lý Xích Mị dương một tay. “Cheng” Một tiếng long ngâm hổ gầm, đao khí đại thịnh, trong không gian một khối thần bí sắc thái không thể so sánh từ Hậu Bối Đao phát ra,đao rơi vào tay hắn. Tay cầm đao, toàn thân run lên, nhắm mắt lại kẻ than một tiếng từ từ chuyền cao vút, sau đó bổng nhiên đình chỉ, tái mở mắt, trong mắt phát xạ điện mang khiếp người, nhìn kỹ thân đao.

Hư Nhược Vô cười nói:

-Lý huynh nếu hứng thú, cầm lấy mà coi chơi, có trả lại hay không cũng không sao.

Thân ở một bên, Hàn Bách trố mắt đứng nhìn, nghe qua hai người này đối đáp ý tứ, cái này người trong thiên hạ ai cũng muốn chiếm giữ, tương truyền có ẩn chứa bí mật có thể thành tiên thành đạo lại tùy ý muốn đem tặng cho người khác coi chơi, Ưng Đao. Lý Xích Mị ngửa mặt cười lớn, tay cầm đao quăng một cái, không biết dùng thủ pháp gì, Ưng Đao bình yên quay lại vỏ đao trên tường, không có phát ra một chút âm thanh.

Hàn Bách thấy vậy trong lòng phát lạnh.Lấy hắn hiên tại ma công tiến nhanh, đã miễn cưỡng nhìn ra động tác củaLý Xích Mị, chỉ là tốc độ cực nhanh, bản thân hắn không thể làm được như vậy. Hư Dạ Nguyệt thân thể có chút cứng ngắc, có lẽ giật mình sợ hãi, hắn trong lòng có ý thương xót nổi lên tay đưa về sau ôm lấy eo nàng kéo sát, làm nàng như nằm dán trên lưng.

Bộ ngực nhu nhuyễn, sung mãn đàn hồi chạm tới khiến hắn tinh thần rung lên, dũng khí bạo tăng quát lớn:

-Vì sao Lý huynh không cầm về cho Hầng Nhật lão tặc ?

Nhớ tới Hồng Nhật thương hại Tần Mộng Dao, hắn liền hận không thể cùng Hồng Nhật Pháp Vương một trận sinh tử, bất quá nếu không có Hồng Nhật, Tần Mộng Dao chỉ sợ cũng không đồng ý ủy thân hạ giá mà nhìn hắn.

Lý Xích Mị thối hậu, đứng đối diện khủy tay phất ra nhằm ngực Hàn Bách

Hư Nhược Vô cười ha ha, không thấy động tác ra sao, một chưởng hướng Lý Xích Mị chụp tới. Lý Xích Mị không thể không thu tay đang công Hàn Bách nhích người né qua Quỷ Vương một chưởng, đi vào trung tâm thạch thất. Bốn người ba nhóm làm thành chữ phẩm.

Hư Nhược Vô thu chưởng, xoay người vừa cười vừa nói:

-Nếu để cho Lý huynh trước mặt thương hại được khoái tế, Hư Nhược Vô liền lập tức nhận thua.

Hư Dạ Nguyệt từ sau bước tới ưởn ngực che trước mặt Hàn Bách, khuôn mặt xin xắn trắng bệch, tứ giận lớn giọng:

-Lý thúc thúc sao lại tùy tiện đánh lén, vậy sao xứng anh hùng hảo hán.

Lý Xích Mị thở dài nói:

-Cao thủ đối lũy, đánh lén có gì đáng nói. Nguyệt Nhi, mặc dù ta vừa nhìn đã thấy hợp ý, hận là Lý mỗ không thể không nhẫn tâm nói cho ngươi hay, Hàn Bách là người đứng hàng thứ năm trong danh sách chúng ta phải giết, tạo hóa trêu người, Nguyệt nhi có trách Lý thúc thúc cũng không tránh được chuyện này.

Hàn Bách vừa định trả lời, Hư Dạ Nguyệt trên mặt mĩm cười, thản nhiên nói:

-Lý thúc thúc cứ việc tới thử, nếu Bách lang là người đoản mệnh, cha chắc không chịu tuyển hắn làm vị hôn phu cho Nguyệt nhi rồi, cái này hình như cũng là tạo hóa trêu người sao?

Hữu kỳ phụ tất hữu kỳ nữ, Hư Dạ Nguyệt mới nhình như thiên chân vô tà, hiểu thế không sâu, kỳ thật xem thường cười yếu ớt trong ẩn dấu đao kiếm. Lợi dụng Quỷ Vương huyền ảo tướng học vô song, làm cho Lý Xích Mị tâm lý có chút áp lực một loại thiên mện khó đoán, phát sinh ý nghĩ không thể làm gì được tới Hàn Bách. Bởi vì hắn đã một lần có cơ hội mười mươi chắc chắn giết chết Hàn Bách, nhưng hiện tại tiểu tử này vẫn thoải mái sung sướng mà sống, minh chứng rành rành. Lý Xích Mị thầm kêu lợi hại, buông tay cười nói:

-Chuyện này nhiều lời vô ích, sắp tới nhìn đi !

Hàn Bách đưa tay kéo Hư Dạ Nguyệt ra sau, cười hì hì nói:

-Lý huynh lại nói chơi rồi, nghe nói Lãng đại hiệp đang ở chung quanh tìm ngươi, cho nên tốt nhất sới đi mời Bàn Bang tới bảo vệ ngươi, để tránh chưa kịp cùng nhạc phụ động thủ đã bị người ta làm thịt rồi.

Nghe tên Lãng Phiên Vân, Quỷ Vương ánh mắt lóe lên thần tình khiếp người, pha chút phứ tạp.

Lý Xích Mị không một chút sợ hãi, hai mắt thong dong lộ ra quỷ dị mị lực, tươi cười động lòng người thản nhiên nói:

-Có việc này Lý mỗ vô ý chưa nói, nếu chúng ta nói trực tiếp không hề cố kỵ Lãng Phiên Vân chắc không người nào tin. Nhưng lấy khả năng của Hư huynh, trong danh sách phải giết so với Lãng Phiên Vân vẫn là ở dưới một bậc.

Hư Nhược Vô ngửa mặt cười lớn nói:

-Sắp xếp hay ! Chỉ là không biết có phải bài danh thứ ba chính là Chu Nguyên Chương hay không ?

Lý Xích Mị vui vẻ nói:

-Chút tâm ý làm sao dấu diếm qua tri kỷ như Hư huynh đây?

Bên ngoài truyền đến âm thanh Thiết Thanh Y:

-Quỷ Vương xin thứ cho Thanh Y tội bảo hộ không chu toàn, để người lạ xông vào cấm địa.

Hư Nhược Vô quát:

-Có tội gì đâu, Thanh Y lui xuống đi, đừng đối khách nhân vô lễ

Thiết Thanh Y lĩnh mệnh thối lui.

Hư Dạ Nguyệt tay vòng hai bên vai Hàn Bách, thăm dò hỏi:

-Sếp thứ tư là người nào, Nguyệt nhi muốn biết một chút!

Lý Xích Mị vừa tức vừa mắc cười, không biết tại sao, hắn cả đời lãnh huyết vô tình, nhưng mới vừa thấy Hư Dạ Nguyệt lại dâng lên một loại tình cảm thương yêu ngay cả hắn cũng không rõ ràng, mới có thể nói ra lời hứa không có lợi như vậy. Vừa rồi hắc cũng không phải muốn giết Hàn Bách , mà do từ lúc hắn tiến vào, không cách nào tìm được khoản không ra tay, nếu như vừa rồi Quỷ Vương ra tay cố sức một chút, hắn liền toàn lực kích sát Quỷ Vương, giết chết đại địch. Khi thấy Quỷ Vương một chưởng bình bình không có gì kỳ lạ lại vừa đúng buộc hắn buôn tha công kích Hàn Bách toàn lực ứng phó, chỉ còn cách bình tĩnh lại tính kế khác. Hư Nhược Vô có vẻ cũng không đoán được người thứ tư Lý Xích Mị muốn giết là ai chắp tay không nói Lý Xích Mị nhìn đôi mắt Hư Dạ Nguyệt xin đẹp đầy vẻ tò mò, trong lòng mềm nhũn, đang muốn nói ra. Hàn Bách phút chốc thần thái trở nên uy mãnh vô luân, sát khí cuồn dũng phát ra thản nhiên nói:

-Đệ tứ nhân như là Tần Mộng Dao đúng không? Động thủ đi, Lý huynh trừ khi giết được ta, bằng không đừng nghĩ an nhiên ly khai.

Vì Tần Mộng Dao, Lý Xích Mị hắn cũng không sợ rồi. Hư Nhược Vô cùng Lý Xích Mị trong mắt đồng thời hiện lên vẻ kinh dị, thầm run sợ Chủng Ma Đại Pháp lợi hại.

Quỷ Vương quát:

-Hiền tế chậm đã, việc này giao do ta giải quyết.

Hư Dạ Nguyệt cũng mang theo một chút ghen tuôn sẳn giọng:

-Hàn Bách a, bình tĩnh một chút!

Hàn Bách lấy tay xoa xoa hương bối(lưng), vỗ nhẹ hai cái nói:

-Nếu ta biết có người muốn thuông hại Nguyệt nhi, cũng sẽ làm như vậy.

Hư Dạ Nguyệt lập tức chuyển qua cười ngọt ngào phía sau lưng hôn hắn. Quỷ Vương cùng Lý Xích Mị thấy nữ nhi tỏ tình, nhìn nhau cười, giống như đôi bạn thâm niên.

Lý Xích Mị ôn nhu nói:

-Lý mỗ chờ đợi cơ hội gặp lại Hư huynh đã qua hơn mười năm, sao ngại chờ thêm mấy ngày, làm cho trò chơi tranh đoạt thiên hạ càng thêm thú vị một chút, ý Hư huynh thế nào?

Hư Nhược Vô ngửa mặt cười dài, sung mãn hào tình tráng chí, vui vẻ nói không nên lời, nói liền ba tiếng " Hảo! Hảo! Hỏa!". Rồi lãnh đạm nói:

-Lý huynh nếu muốn chờ tới ba ngày đại thọ Chu Nguyên Chương, vậy cũng đừng trách Hư mỗ không nói trước, có khi Hư mỗ nhất thời cao hứng đi tìm vài người bên phe quý vị tế cờ nha.

Lý Xích Mị cười ha ha vui vẻ nói:

-Cùng Hư huynh giao thủ thật là thống khoái, nếu Hư huynh có thể ứng phó Hồng Nhật Pháp Vương mà vẫn có khả năng chiếu cố người khác, vậy thì tất cả cùng chơi vui rồi. Xin mời !

Bỗng nhiên lui ra ngoài cửa, như là tan thành không khí biến mất, tốc độ quỷ mị có thể dọa người.

Hư Nhược Vô ngửa mặt cười lớn, thanh âm vang xa vừa nói:

-Lý huynh, không tiễn !

Quay qua Hàn Bách, Hư Dạ Nguyệt vui vẻ nói:

-Nguyệt kiến ký hữu trứ lạc, lão bằng hữu từ xa tới viếng, nhân sinh tới tận đây, còn cầu gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Vũ Phiên Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook