Chương 58
Bát Thị Phong Động
31/12/2019
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Bên này hai người ôm nhau, bên kia Phượng hoàng Minh tôn bình tĩnh che mắt.
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Được rồi Vi Kiêm, ngươi đáp ứng rồi, đến lúc đó thu dưỡng Cục than nhỏ ngươi không được đổi ý, cũng không được ngược đãi chim nhỏ. Tuy lần trước ngươi hiểu lầm nó nhưng nó đã viết bản kiểm điểm rồi, cũng đã xin lỗi, ngươi không được có cái nhìn phiến diện về nó."
Phượng hoàng Minh tôn bên kia nói đệm vô: "Hắn tuyệt đối không có, nói về độ yêu thích Phượng Hoàng thì Tròn tròn ngươi vĩnh viễn đứng nhất trong lòng Đế quân, Cục than nhỏ chỉ là thứ hai."
Mắt thấy Tiểu Phượng Hoàng chuẩn bị mở miệng đặt câu hỏi, Tinh Dịch nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Ta đáp ứng ngươi, sẽ không thành kiến với nó. Sau này chuyện gia đình ngươi làm chủ, ta sẽ không ý kiến gì."
Tiểu Phượng Hoàng lại bắt đầu tính toán: "Cục than nhỏ vẫn chưa tới ba mươi tuổi, việc học trên thiên đình chúng ta có thể an bài một ít, ta biết nó có chí lớn, nếu sau này nó muốn đi thì cứ để nó đi, nhưng mà ngươi phải chuẩn bị cho hắn một chức vị để sau này nó về già có cái bảo đảm."
Tinh Dịch sờ đầu y, khẳng định: "Nói cho cùng, hiện giờ tính chuyện về hưu thì sớm quá, không bằng chúng ta chuẩn cho nó một kho tiền và một cái động xa hoa đựng tiền, như vậy mới tốt."
Red: Nhà giàu tính đường cho con cái có khác...-_-
Tiểu Phượng Hoàng cực kỳ tán thành, hai mắt lấp lánh tỏa sáng: "Vi Kiêm, trước tiên cứ giúp Cục than nhỏ làm một cái động thật hoành tráng, ngươi thấy sao? Chứ nói làm kho tiền cũng sớm quá đó."
Tinh Dịch nhiệt tình hùa theo y: "Trước kia ta có làm cho ngươi một cái ổ bằng cây ngô đồng, không bằng đem cái ổ này cho Cục than nhỏ đi, rồi làm thêm một cái ổ hình người cho nó."
Tiểu Phượng Hoàng cảm động: "Vi Kiêm, ngươi đối xử với Cục than nhỏ thật tốt, không nghĩ ngươi chu đáo đến vậy."
Tinh Dịch khiêm tốn: "Đó là đương nhiên."
Phượng hoàng Minh tôn lạnh lùng nói: "Hình như các ngươi nói mấy chuyện này...sớm hơi quá, ta thấy không bằng trước tiên chọn cho Cục than nhỏ một người vợ, tiểu Tròn tròn, ngươi nói nó còn chưa tới ba mươi, dựa theo tuổi kết hôn của tộc Phượng Hoàng thì bảy mươi năm nữa mới được đón dâu, bây giờ ngươi cứ xem xét các tiểu cô nương Phượng Hoàng trước, đến lúc đó chúng ta sắp xếp cho chúng nó thân cận."
Mặt Tinh Dịch thoáng cái đen thui, hắn còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Phượng Hoàng đã cao hứng nói tiếp: "Ngài nói đúng! Vậy mà ta không nghĩ tới, ta cũng một trăm tuổi là yêu đương rồi, tỉ mỉ ngẫm nghĩ thì bảy mươi năm nữa Cục than nhỏ có thể đón dâu, hình như thời gian cũng không dài, chớp mắt là qua thật nhanh."
Đôi mắt hiền hậu của Phượng hoàng Minh tôn không biết vô tình hay cố ý liếc xéo Tinh Dịch một cái: "Đến lúc đó đem nó đến Phạm Thiên gặp mặt đi, ta biết không ít các cô nương Phượng Hoàng tốt, có cả nam Phượng Hoàng nữa, bảo nó qua đây có sẵn tám trăm thể loại Phượng Hoàng cho nó chọn."
Mặt Tinh Dịch càng lúc càng đen hơn.
Phượng hoàng Minh tôn đi tới vỗ vai Tiểu Phượng Hoàng: "Sao thế tiểu Tròn tròn, ngươi nhìn xem Đế quân hình như có lời muốn nói với ngươi."
Tiểu Phượng Hoàng bị hai người kia ngầm đấu đá nhau làm cho choáng váng: "Hả? Vi Kiêm, ngươi có chuyện gì muốn nói ta?"
Tinh Dịch nhịn nửa ngày: "Ta nói, ngươi rất thích hợp để nuôi cục cưng."
Tiểu Phượng Hoàng liền cảm thấy xí hổ, hóa thành hình chim nhảy lên đầu hắn chiếp chiếp mấy tiếng rồi cọ cọ vào mặt Tinh Dịch. Vốn Tinh Dịch muốn đem Minh tôn tính sổ nhưng bị một mớ lông nhung xù cọ làm cơn tức cũng giảm bớt, chỉ cúi đầu cười: "Con chim hư."
Còn Phượng hoàng Minh tôn nói xong mấy câu này đã sớm đào tẩu.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn nhớ thương cái câu "tám trăm thể loại Phượng Hoàng", thừa dịp Tinh Dịch ngủ trưa nó liền vỗ cánh nhỏ đi tìm Phượng hoàng Minh tôn. Nó hỏi: "Thật sự có cách cho Cục than nhỏ thân cận với tám trăm Phượng Hoàng ư? Chỉ sợ nó ăn không tiêu đó nha?"
Minh tôn nói: "À, ta lừa ngươi thôi."
Tiểu Phượng Hoàng: "...". Nó rút móng, rũ ót, còn muốn gãi đầu nữa nhưng ú quá thôi thì bỏ qua.
Phượng hoàng Minh tôn nói tiếp: "Ngươi nghĩ gì vậy, Phượng Hoàng tộc chúng ta từ xưa tới nay vốn trân quý, khan hiếm, lại là một tộc kiêu ngạo nhất trong các tộc, nếu không gặp được ý trung nhân thì nhất quyết không kết hôn, tỉ lệ Phượng Hoàng độc thân đang tăng trưởng hằng năm, kéo theo tỉ lệ sinh dục suy giảm, vấn đề này làm chúng ta rất đau đầu... Không nói cái này nữa, hiện tại trong tộc cũng chưa tới nổi tám trăm con, thay vì lo cho Cục than nhỏ, không bằng ngươi cùng Đế quân nhanh nhanh sinh mấy cục cưng đi."
Tiểu Phượng Hoàng sợ ngây chim: "Sinh... sinh cục cưng?"
Minh tôn ra bộ thâm thúy: "Nói đúng hơn là đẻ trứng. Thế nào, Đế quân không nói cho ngươi giống đực của Phượng Hoàng tộc có thể đẻ trứng sao?"
Tiểu Phượng Hoàng lại ngây ra, nuốt một ngụm nước bọt: "Ta? Đẻ trứng? Thế nhưng, thế nhưng ta là Phượng Hoàng đực, sao có thể..."
Minh tôn mỉm cười nhìn nó: "Ồ, vậy là Đế quân không biết, ngươi mau đi nói cho hắn biết, đây là một kinh hỉ lớn cho hắn đấy."
Tiểu Phượng Hoàng xoắn xuýt, thu cánh nhỏ ngồi xổm tại chỗ, đôi đậu đen nghiêm túc tự hỏi bản thân.
Nhưng Phượng hoàng Minh tôn không cho nó thời gian suy nghĩ, y chỉ cho Tiểu Phượng Hoàng kế hoạch sắp tới, đúng hạn ôm bảy bé Phượng Hoàng từ Phạm Thiên đến tổ huấn luyện của Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn xoắn xuýt: "Tại sao phải đẻ trứng? Vi Kiêm có tưởng ta là một con Phượng Hoàng mái giả trang? Ta còn chưa nói cho hắn biết? Nếu đẻ trứng nhưng ấp không nở thì Vi Kiêm có phải sẽ đem trứng ăn luôn không?"
Nó uể oải: "Nếu đẻ được thì không biết Vi Kiêm có tình nguyện nuôi nhiều chim nhỏ không, ta muốn một bé màu trắng, còn muốn thêm màu đen, màu vàng và màu đỏ nữa."
Phượng hoàng Minh tôn cười mắng: "Ngươi đang thu thập đồ chơi hả, còn muốn mỗi đứa mỗi màu! Mau ra giúp ta gặp học trò, chúng đã tới."
Tiểu Phượng Hoàng bay lên một ngọn cây cao, từ xa xa đã nghe được một bầu trời thanh âm chiếp chiếp, đã dừng lại ở cửa. Nó cứ như vậy vừa nhìn vừa thăm dò, đảo mắt thì thấy...
Một hai ba bốn năm sáu bảy bé. Đều là các Phượng Hoàng bé tròn vo, màu lông từ đậm đến nhạt xếp thành hàng, mở to đôi đậu đen nhìn trái nhìn phải.
Minh tôn chọt Tiểu Phượng Hoàng: "Nhanh đi."
Tiểu Phượng Hoàng ngây chim - ngoại trừ Cục than nhỏ và Minh tôn, đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc tộc nhân của mình - đây là tộc Phượng Hoàng thần bí nhất, những cục nắm này đều thống nhất một màu vàng ròng nhưng độ đậm nhạt khác nhau, dẫn đầu là một bé đỏ hồng như lửa, còn óng ánh quang mang; đi cuối là một bé màu vàng nhạt nhất.
Tiểu Phượng Hoàng có chút khẩn trương, nó thấy mỗi bé đều cõng trên lưng một cuốn sách như quyển trục, nghĩ tới nghĩ lui, nó cũng vác cái bọc nhỏ lên lưng rồi lặng lẽ chạy ra sau cùng của đội ngũ.
Minh tôn nhanh tay xách nó ra: "Ngươi đứng chỗ đó làm gì? Đứng ngay ngắn, đây đều là các đệ tử nhập môn của ta."
Tiểu Phượng Hoàng lúc này mới phản ứng được, nó ngượng ngùng: "Ta, ta tưởng xếp theo đậm nhạt, ta thân bạch Phượng Hoàng nên hẳn phải đứng cuối hàng."
Bảy bé kia đều tò mò đánh giá nó, Phượng Hoàng màu đỏ hồng đi đầu bật cười, nghe thanh âm là một thiếu niên: "Bạch vũ không phải là tai ách hóa thân sao, đứng cuối còn khiến người khác thấy phiền, Minh tôn, chim nhỏ này mà cũng xứng làm thầy của chúng ta sao?"
Phượng hoàng Minh tôn lạnh lùng nói: "Đây cũng là bài học đầu tiên ta muốn dạy cho các ngươi: Lần đầu gặp ta mà dám xếp thành hàng phân biệt đậm nhạt, ta muốn hỏi từ lúc nào mà tộc Phượng Hoàng có sự đánh giá cao thấp? Bắt đầu thiếu tôn trọng tộc nhân của mình? Tuổi còn nhỏ, bản lĩnh thì không học được, cái xấu thì học không ít. Mặt khác, ngươi xem đừng thường bạch Phượng Hoàng này là do nó bị nạn từ trong trứng nên không hóa được hình người, nhưng nó ba trăm tuổi đã đạt đến Đại Thừa, nay nó ba trăm hai mươi tuổi sắp phi thăng độ kiếp Kim Đan Kỳ, trong số các ngươi đứa nào làm được?"
Hồng Phượng Hoàng không nói gì.
Không thấy đứa nào dám ra mặt, Phượng hoàng Minh tôn hừ lạnh: "Xem ra vẫn còn chút tự biết mình, ba trăm tuổi Đại Thừa, có nghĩa là một trăm năm lại nhận chín lần kiếp nạn lớn, đây cũng là lý do ta tìm nó làm thầy của các ngươi, tâm tính mấy đứa bây hiện tại chỉ chịu một tia sét thôi cũng đã kêu cha gọi mẹ rồi."
Lần đầu được Phượng hoàng Minh tôn biểu dương khiến Tiểu Phượng Hoàng vô cùng vui vẻ, nó nhỏ giọng nói với Minh tôn: "Đại Thừa... Đại Thừa là do ta ăn quả bàn đào riết rồi lên luôn Đại thừa đó Minh tôn."
Minh tôn nhéo nó một cái: "Đừng nói bậy, nhỏ giọng một chút, phải lập uy, hiểu không? Ta biết ngươi ngốc, lại là một con Tiểu Phượng Hoàng không tiền đồ, thế nhưng mặt mũi phải có. Phải xuất ra khí thế đại ca của đám Kim sí điểu và Cục than nhỏ!"
"Được!" Tiểu Phượng Hoàng nghe lời, không nói nữa. Nó mở to đôi đậu đen đánh giá từng đứa, nhìn các tộc nhân toàn thân màu vàng mà nó thấy lâng lâng.
Lúc còn bé nó dĩ nhiên có ước mơ - nó không phải là một bé chim béo cô đơn nữa mà là có nhiều tộc nhân cùng béo với nó, chúng nó tuy béo nhưng vẫn là tộc xinh đẹp nhất thế giới này.
Red: có mập theo bầy đàn nữa hả...-_-
Nó không biết cha mẹ đã vứt bỏ nó đang ở nơi nào, sợ họ sẽ không thừa nhận nó, nhưng ít ra họ sẽ tìm được dựa vào độ béo của nó...
Minh tôn nói: "Bây giờ, mời các ngươi gọi một tiếng sư tôn."
Các bé chim ú vỗ cánh thay vì vỗ tay, Hồng Phượng Hoàng cầm đầu "Hứ" một tiếng: "Ai biết phải vậy không, nhìn đâu có giỏi như vậy."
Tiểu Phượng Hoàng ôm cánh, nhớ lời Minh tôn căn dặn "xuất khí thế" nên liền bắt chước cái thái độ vênh váo của Cục than nhỏ, đem cánh để sau lưng, nhãn thần nghiêm túc quét mắt cả đám ú nu: "Tự giới thiệu nào."
Vô cùng lãnh khốc, mỗi câu như mệnh lệnh, nó nhớ kỹ bí quyết "ngầu" của Cục than nhỏ.
Hồng Phượng Hoàng kiêu ngạo phun ra một ngọn lửa trong không trung vẽ ra một chữ xinh đẹp: "Đan." (chu sa/màu đỏ)
Bé mập tiếp theo vẽ: "Dục". (ngọn lửa)
"Tài, tên của ta chỉ có một chữ này." (燤 chữ này mình tra thì có nghĩa là nói dối, lửa, phiên âm là tài, liè nên mình dùng Tài luôn, chữ này bao gồm bộ Hỏa trong đó nên nó phù hợp với tên của bé Phượng Hoàng. Ai đó giúp tui với huhu...)
"Tiểu. Ta cũng vậy luôn ớ sư tôn." (燆 qiao nên lấy là Tiểu luôn, cũng mang bộ hỏa, nghĩa là lửa)
"Huỳnh." (Lửa nốt, còn có nghĩa là lờ mờ, le lói, đây là tên của bé út vàng nhạt)
...
Tiểu Phượng Hoàng chớp mắt, ngơ ngác há hốc mồm. Những chữ này càng về sau nó càng không biết (Gián cũng không biết, Red càng không biết), vô cùng hoài nghi điểu sinh của mình: "Hở, các chim nhỏ của Phượng tộc đều đặt tên thế này sao?"
Phượng hoàng Minh tôn cũng ngây ngẩn cả người. Đầu tiên y chưa kịp xem danh sách, đừng nói là Tiểu Phượng Hoàng, ngay cả y nhìn các chữ trên trời cũng không biết nốt. Y nửa tin nửa ngờ: "Có lẽ gia trưởng ở thế hệ này... dày công tu dưỡng văn chương ghê hen."
Con hồng Phượng Hoàng cầm đầu kia khiêu khích: "Không giới thiệu sao sư tôn? Ta nghe nói tên ngươi là Tròn tròn, cho nên đừng nói là ngươi chỉ biết chữ Tròn này thôi nhé?". Nó cố ý cắn không nhả hai chữ "sư tôn", tiếc nuối lắc đầu: "Ta còn tưởng đến Phù Lê cung thì sẽ được Đế quân Tinh Dịch dạy dỗ, không ngờ lại phải theo một con chim nhỏ kêu chít chít."
Tiểu Phượng Hoàng hét lớn: "Vị bạn học kia, ngươi lễ phép một chút đi! Khinh thường lời ta sao, ta cá là nếu đánh nhau sẽ không thua ngươi!" Nói xong liền vỗ cánh xông vào.
Vọt được phân nửa thì bị cánh tay ai kia túm về.
Nó giương mắt nhìn, là Tinh Dịch tới, hắn tiện tay vuốt lông rồi hôn trên đầu nó một cái: "Đánh cái gì, không phải đã hứa là không đánh nhau nữa sao? Có chuyện mà không biết méc phu quân, hửm?"
Hắn chậm rãi quét mắt một vòng, sau đó dừng lại ngay con hồng Phượng Hoàng kia, nhãn thầm chậm rãi trở nên đỏ quạnh yêu dị.
Bị hắn nhìn vậy, các bé ú đều xù lông, nổi da chim, sợ hãi nhìn hắn.
Tiểu Phượng Hoàng cảm nhận được sát khí của Tinh Dịch, nó lo lắng vươn cánh chọt hắn: "Vi Kiêm?" Lần trước nó đã từng thấy ánh mắt này, đó là lúc hắn đánh cái đám yêu đồng sau núi kia.
Tinh Dịch trấn an sờ đầu nó: "Không sao, ta nghe nói có người muốn được ta dạy dỗ nên ta cố ý tới nói một tiếng."
Trong mắt hắn lóe lên hàn quang: "Các ngươi mới lên trời, tầm nhìn hẹp nhưng tâm cao khí ngạo, Đế hậu của ta không thèm tính toán với các ngươi, ta cũng không so đo. Luận về công pháp, ta trăm triệu lần đều kém với Đế hậu, y được tu vi trời cho, Đế hậu của ta thiên hạ đệ nhất, các ngươi không được phép trêu đùa. Các ngươi tưởng y không biết những chữ này?"
Không biết từ nơi nào hắn rút ra một sợi tơ vàng thật dài, nhìn rất rắn chắc, vung lên đem bảy cục nắm túm lại, cột chặt chân chúng nó xâu thành chuỗi treo ngược lên, vắt lên trên một nhành cây già trong sân, cả đám lủng lẳng một chuỗi dài.
Các bé la hét dữ dội, chiếp chiếp kêu gào ồn ào một đám. Tinh Dịch chỉ từng chữ đọc chuẩn xác không sai tên đứa nào, sau đó hắn thêm một câu: "Những chữ này đều do Đế hậu dạy cho ta, y không đọc là do y muốn cho các ngươi một bậc thang, không muốn để tình cảnh quá khó coi, y quá mức ôn nhu rồi."
Tiểu Phượng Hoàng ngây ra: "Vi, Vi Kiêm, ta không có, ta không phải."
Tinh Dịch khoát tay không để ý tới nó, chỉ vào chuỗi Phượng Hoàng: "Không được nghe y khiêm tốn. Những cái tên này thật giả gì đó không quan trọng, tới Phù Lê cung của ta phải biết nhập gia tùy tục, Tròn tròn là hai chữ mà các ngươi tùy tiện gọi hả? Từ nay về sau...", hắn chỉ từng đứa, "Ngươi tên là Củ Đậu, ngươi tên Khoai Lang, ngươi là Đậu Tương, ngươi, nói ngươi đấy, khóc cái gì mà khóc? Ngươi tên là Lẩu, ngươi cũng gọi là Lẩu luôn, đứa trước là Lẩu Cay, đứa sau là Lẩu Bò. Còn lại ngươi... Màu nhạt thì gọi là Trắng Sáng."
Các bé Phượng Hoàng kiêu ngạo bị đặt tên khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Red: t cũng muốn xỉu! =]]]]]]]]]]]]]]]
Còn thiếu một đứa, chính là con hồng Phượng Hoàng kia, nó tràn ngập sợ hãi kêu lên: "Ta không dám! Ta không muốn đặt tên! Đế quân! Van cầu ngài! Ta sai rồi, ta không biết nó là Đế hậu của ngài! Ta xin lỗi! Xin lỗi!"
Tinh Dịch mỉm cười: "Mấy nghìn năm nay không ăn món ngon từ Phượng Hoàng, các ngươi còn dám gây rối ở Phù Lê cung ta. Được thôi, ngươi đỏ như vậy, chắc chắn là điềm lành trong điềm lành, là Phượng Hoàng chính tông, nếu là thân điềm lành vậy thì ngươi phải chịu trách nhiệm với nó, gọi là Vượng Tài đi."
(Vượng Tài - phát tài thịnh vượng, còn là tên mấy con chó nha mn...)
Hắn vô cùng tự nhiên ẵm Tiểu Phượng Hoàng lên, nhét vào tay áo: "Tiểu tròn tròn, chúng ta đi."
Gián cười quá nhiều nên đã bỏ mình...
Hoàn chương 56
Beta: RedHorn
Bên này hai người ôm nhau, bên kia Phượng hoàng Minh tôn bình tĩnh che mắt.
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Được rồi Vi Kiêm, ngươi đáp ứng rồi, đến lúc đó thu dưỡng Cục than nhỏ ngươi không được đổi ý, cũng không được ngược đãi chim nhỏ. Tuy lần trước ngươi hiểu lầm nó nhưng nó đã viết bản kiểm điểm rồi, cũng đã xin lỗi, ngươi không được có cái nhìn phiến diện về nó."
Phượng hoàng Minh tôn bên kia nói đệm vô: "Hắn tuyệt đối không có, nói về độ yêu thích Phượng Hoàng thì Tròn tròn ngươi vĩnh viễn đứng nhất trong lòng Đế quân, Cục than nhỏ chỉ là thứ hai."
Mắt thấy Tiểu Phượng Hoàng chuẩn bị mở miệng đặt câu hỏi, Tinh Dịch nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Ta đáp ứng ngươi, sẽ không thành kiến với nó. Sau này chuyện gia đình ngươi làm chủ, ta sẽ không ý kiến gì."
Tiểu Phượng Hoàng lại bắt đầu tính toán: "Cục than nhỏ vẫn chưa tới ba mươi tuổi, việc học trên thiên đình chúng ta có thể an bài một ít, ta biết nó có chí lớn, nếu sau này nó muốn đi thì cứ để nó đi, nhưng mà ngươi phải chuẩn bị cho hắn một chức vị để sau này nó về già có cái bảo đảm."
Tinh Dịch sờ đầu y, khẳng định: "Nói cho cùng, hiện giờ tính chuyện về hưu thì sớm quá, không bằng chúng ta chuẩn cho nó một kho tiền và một cái động xa hoa đựng tiền, như vậy mới tốt."
Red: Nhà giàu tính đường cho con cái có khác...-_-
Tiểu Phượng Hoàng cực kỳ tán thành, hai mắt lấp lánh tỏa sáng: "Vi Kiêm, trước tiên cứ giúp Cục than nhỏ làm một cái động thật hoành tráng, ngươi thấy sao? Chứ nói làm kho tiền cũng sớm quá đó."
Tinh Dịch nhiệt tình hùa theo y: "Trước kia ta có làm cho ngươi một cái ổ bằng cây ngô đồng, không bằng đem cái ổ này cho Cục than nhỏ đi, rồi làm thêm một cái ổ hình người cho nó."
Tiểu Phượng Hoàng cảm động: "Vi Kiêm, ngươi đối xử với Cục than nhỏ thật tốt, không nghĩ ngươi chu đáo đến vậy."
Tinh Dịch khiêm tốn: "Đó là đương nhiên."
Phượng hoàng Minh tôn lạnh lùng nói: "Hình như các ngươi nói mấy chuyện này...sớm hơi quá, ta thấy không bằng trước tiên chọn cho Cục than nhỏ một người vợ, tiểu Tròn tròn, ngươi nói nó còn chưa tới ba mươi, dựa theo tuổi kết hôn của tộc Phượng Hoàng thì bảy mươi năm nữa mới được đón dâu, bây giờ ngươi cứ xem xét các tiểu cô nương Phượng Hoàng trước, đến lúc đó chúng ta sắp xếp cho chúng nó thân cận."
Mặt Tinh Dịch thoáng cái đen thui, hắn còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Phượng Hoàng đã cao hứng nói tiếp: "Ngài nói đúng! Vậy mà ta không nghĩ tới, ta cũng một trăm tuổi là yêu đương rồi, tỉ mỉ ngẫm nghĩ thì bảy mươi năm nữa Cục than nhỏ có thể đón dâu, hình như thời gian cũng không dài, chớp mắt là qua thật nhanh."
Đôi mắt hiền hậu của Phượng hoàng Minh tôn không biết vô tình hay cố ý liếc xéo Tinh Dịch một cái: "Đến lúc đó đem nó đến Phạm Thiên gặp mặt đi, ta biết không ít các cô nương Phượng Hoàng tốt, có cả nam Phượng Hoàng nữa, bảo nó qua đây có sẵn tám trăm thể loại Phượng Hoàng cho nó chọn."
Mặt Tinh Dịch càng lúc càng đen hơn.
Phượng hoàng Minh tôn đi tới vỗ vai Tiểu Phượng Hoàng: "Sao thế tiểu Tròn tròn, ngươi nhìn xem Đế quân hình như có lời muốn nói với ngươi."
Tiểu Phượng Hoàng bị hai người kia ngầm đấu đá nhau làm cho choáng váng: "Hả? Vi Kiêm, ngươi có chuyện gì muốn nói ta?"
Tinh Dịch nhịn nửa ngày: "Ta nói, ngươi rất thích hợp để nuôi cục cưng."
Tiểu Phượng Hoàng liền cảm thấy xí hổ, hóa thành hình chim nhảy lên đầu hắn chiếp chiếp mấy tiếng rồi cọ cọ vào mặt Tinh Dịch. Vốn Tinh Dịch muốn đem Minh tôn tính sổ nhưng bị một mớ lông nhung xù cọ làm cơn tức cũng giảm bớt, chỉ cúi đầu cười: "Con chim hư."
Còn Phượng hoàng Minh tôn nói xong mấy câu này đã sớm đào tẩu.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn nhớ thương cái câu "tám trăm thể loại Phượng Hoàng", thừa dịp Tinh Dịch ngủ trưa nó liền vỗ cánh nhỏ đi tìm Phượng hoàng Minh tôn. Nó hỏi: "Thật sự có cách cho Cục than nhỏ thân cận với tám trăm Phượng Hoàng ư? Chỉ sợ nó ăn không tiêu đó nha?"
Minh tôn nói: "À, ta lừa ngươi thôi."
Tiểu Phượng Hoàng: "...". Nó rút móng, rũ ót, còn muốn gãi đầu nữa nhưng ú quá thôi thì bỏ qua.
Phượng hoàng Minh tôn nói tiếp: "Ngươi nghĩ gì vậy, Phượng Hoàng tộc chúng ta từ xưa tới nay vốn trân quý, khan hiếm, lại là một tộc kiêu ngạo nhất trong các tộc, nếu không gặp được ý trung nhân thì nhất quyết không kết hôn, tỉ lệ Phượng Hoàng độc thân đang tăng trưởng hằng năm, kéo theo tỉ lệ sinh dục suy giảm, vấn đề này làm chúng ta rất đau đầu... Không nói cái này nữa, hiện tại trong tộc cũng chưa tới nổi tám trăm con, thay vì lo cho Cục than nhỏ, không bằng ngươi cùng Đế quân nhanh nhanh sinh mấy cục cưng đi."
Tiểu Phượng Hoàng sợ ngây chim: "Sinh... sinh cục cưng?"
Minh tôn ra bộ thâm thúy: "Nói đúng hơn là đẻ trứng. Thế nào, Đế quân không nói cho ngươi giống đực của Phượng Hoàng tộc có thể đẻ trứng sao?"
Tiểu Phượng Hoàng lại ngây ra, nuốt một ngụm nước bọt: "Ta? Đẻ trứng? Thế nhưng, thế nhưng ta là Phượng Hoàng đực, sao có thể..."
Minh tôn mỉm cười nhìn nó: "Ồ, vậy là Đế quân không biết, ngươi mau đi nói cho hắn biết, đây là một kinh hỉ lớn cho hắn đấy."
Tiểu Phượng Hoàng xoắn xuýt, thu cánh nhỏ ngồi xổm tại chỗ, đôi đậu đen nghiêm túc tự hỏi bản thân.
Nhưng Phượng hoàng Minh tôn không cho nó thời gian suy nghĩ, y chỉ cho Tiểu Phượng Hoàng kế hoạch sắp tới, đúng hạn ôm bảy bé Phượng Hoàng từ Phạm Thiên đến tổ huấn luyện của Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn xoắn xuýt: "Tại sao phải đẻ trứng? Vi Kiêm có tưởng ta là một con Phượng Hoàng mái giả trang? Ta còn chưa nói cho hắn biết? Nếu đẻ trứng nhưng ấp không nở thì Vi Kiêm có phải sẽ đem trứng ăn luôn không?"
Nó uể oải: "Nếu đẻ được thì không biết Vi Kiêm có tình nguyện nuôi nhiều chim nhỏ không, ta muốn một bé màu trắng, còn muốn thêm màu đen, màu vàng và màu đỏ nữa."
Phượng hoàng Minh tôn cười mắng: "Ngươi đang thu thập đồ chơi hả, còn muốn mỗi đứa mỗi màu! Mau ra giúp ta gặp học trò, chúng đã tới."
Tiểu Phượng Hoàng bay lên một ngọn cây cao, từ xa xa đã nghe được một bầu trời thanh âm chiếp chiếp, đã dừng lại ở cửa. Nó cứ như vậy vừa nhìn vừa thăm dò, đảo mắt thì thấy...
Một hai ba bốn năm sáu bảy bé. Đều là các Phượng Hoàng bé tròn vo, màu lông từ đậm đến nhạt xếp thành hàng, mở to đôi đậu đen nhìn trái nhìn phải.
Minh tôn chọt Tiểu Phượng Hoàng: "Nhanh đi."
Tiểu Phượng Hoàng ngây chim - ngoại trừ Cục than nhỏ và Minh tôn, đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc tộc nhân của mình - đây là tộc Phượng Hoàng thần bí nhất, những cục nắm này đều thống nhất một màu vàng ròng nhưng độ đậm nhạt khác nhau, dẫn đầu là một bé đỏ hồng như lửa, còn óng ánh quang mang; đi cuối là một bé màu vàng nhạt nhất.
Tiểu Phượng Hoàng có chút khẩn trương, nó thấy mỗi bé đều cõng trên lưng một cuốn sách như quyển trục, nghĩ tới nghĩ lui, nó cũng vác cái bọc nhỏ lên lưng rồi lặng lẽ chạy ra sau cùng của đội ngũ.
Minh tôn nhanh tay xách nó ra: "Ngươi đứng chỗ đó làm gì? Đứng ngay ngắn, đây đều là các đệ tử nhập môn của ta."
Tiểu Phượng Hoàng lúc này mới phản ứng được, nó ngượng ngùng: "Ta, ta tưởng xếp theo đậm nhạt, ta thân bạch Phượng Hoàng nên hẳn phải đứng cuối hàng."
Bảy bé kia đều tò mò đánh giá nó, Phượng Hoàng màu đỏ hồng đi đầu bật cười, nghe thanh âm là một thiếu niên: "Bạch vũ không phải là tai ách hóa thân sao, đứng cuối còn khiến người khác thấy phiền, Minh tôn, chim nhỏ này mà cũng xứng làm thầy của chúng ta sao?"
Phượng hoàng Minh tôn lạnh lùng nói: "Đây cũng là bài học đầu tiên ta muốn dạy cho các ngươi: Lần đầu gặp ta mà dám xếp thành hàng phân biệt đậm nhạt, ta muốn hỏi từ lúc nào mà tộc Phượng Hoàng có sự đánh giá cao thấp? Bắt đầu thiếu tôn trọng tộc nhân của mình? Tuổi còn nhỏ, bản lĩnh thì không học được, cái xấu thì học không ít. Mặt khác, ngươi xem đừng thường bạch Phượng Hoàng này là do nó bị nạn từ trong trứng nên không hóa được hình người, nhưng nó ba trăm tuổi đã đạt đến Đại Thừa, nay nó ba trăm hai mươi tuổi sắp phi thăng độ kiếp Kim Đan Kỳ, trong số các ngươi đứa nào làm được?"
Hồng Phượng Hoàng không nói gì.
Không thấy đứa nào dám ra mặt, Phượng hoàng Minh tôn hừ lạnh: "Xem ra vẫn còn chút tự biết mình, ba trăm tuổi Đại Thừa, có nghĩa là một trăm năm lại nhận chín lần kiếp nạn lớn, đây cũng là lý do ta tìm nó làm thầy của các ngươi, tâm tính mấy đứa bây hiện tại chỉ chịu một tia sét thôi cũng đã kêu cha gọi mẹ rồi."
Lần đầu được Phượng hoàng Minh tôn biểu dương khiến Tiểu Phượng Hoàng vô cùng vui vẻ, nó nhỏ giọng nói với Minh tôn: "Đại Thừa... Đại Thừa là do ta ăn quả bàn đào riết rồi lên luôn Đại thừa đó Minh tôn."
Minh tôn nhéo nó một cái: "Đừng nói bậy, nhỏ giọng một chút, phải lập uy, hiểu không? Ta biết ngươi ngốc, lại là một con Tiểu Phượng Hoàng không tiền đồ, thế nhưng mặt mũi phải có. Phải xuất ra khí thế đại ca của đám Kim sí điểu và Cục than nhỏ!"
"Được!" Tiểu Phượng Hoàng nghe lời, không nói nữa. Nó mở to đôi đậu đen đánh giá từng đứa, nhìn các tộc nhân toàn thân màu vàng mà nó thấy lâng lâng.
Lúc còn bé nó dĩ nhiên có ước mơ - nó không phải là một bé chim béo cô đơn nữa mà là có nhiều tộc nhân cùng béo với nó, chúng nó tuy béo nhưng vẫn là tộc xinh đẹp nhất thế giới này.
Red: có mập theo bầy đàn nữa hả...-_-
Nó không biết cha mẹ đã vứt bỏ nó đang ở nơi nào, sợ họ sẽ không thừa nhận nó, nhưng ít ra họ sẽ tìm được dựa vào độ béo của nó...
Minh tôn nói: "Bây giờ, mời các ngươi gọi một tiếng sư tôn."
Các bé chim ú vỗ cánh thay vì vỗ tay, Hồng Phượng Hoàng cầm đầu "Hứ" một tiếng: "Ai biết phải vậy không, nhìn đâu có giỏi như vậy."
Tiểu Phượng Hoàng ôm cánh, nhớ lời Minh tôn căn dặn "xuất khí thế" nên liền bắt chước cái thái độ vênh váo của Cục than nhỏ, đem cánh để sau lưng, nhãn thần nghiêm túc quét mắt cả đám ú nu: "Tự giới thiệu nào."
Vô cùng lãnh khốc, mỗi câu như mệnh lệnh, nó nhớ kỹ bí quyết "ngầu" của Cục than nhỏ.
Hồng Phượng Hoàng kiêu ngạo phun ra một ngọn lửa trong không trung vẽ ra một chữ xinh đẹp: "Đan." (chu sa/màu đỏ)
Bé mập tiếp theo vẽ: "Dục". (ngọn lửa)
"Tài, tên của ta chỉ có một chữ này." (燤 chữ này mình tra thì có nghĩa là nói dối, lửa, phiên âm là tài, liè nên mình dùng Tài luôn, chữ này bao gồm bộ Hỏa trong đó nên nó phù hợp với tên của bé Phượng Hoàng. Ai đó giúp tui với huhu...)
"Tiểu. Ta cũng vậy luôn ớ sư tôn." (燆 qiao nên lấy là Tiểu luôn, cũng mang bộ hỏa, nghĩa là lửa)
"Huỳnh." (Lửa nốt, còn có nghĩa là lờ mờ, le lói, đây là tên của bé út vàng nhạt)
...
Tiểu Phượng Hoàng chớp mắt, ngơ ngác há hốc mồm. Những chữ này càng về sau nó càng không biết (Gián cũng không biết, Red càng không biết), vô cùng hoài nghi điểu sinh của mình: "Hở, các chim nhỏ của Phượng tộc đều đặt tên thế này sao?"
Phượng hoàng Minh tôn cũng ngây ngẩn cả người. Đầu tiên y chưa kịp xem danh sách, đừng nói là Tiểu Phượng Hoàng, ngay cả y nhìn các chữ trên trời cũng không biết nốt. Y nửa tin nửa ngờ: "Có lẽ gia trưởng ở thế hệ này... dày công tu dưỡng văn chương ghê hen."
Con hồng Phượng Hoàng cầm đầu kia khiêu khích: "Không giới thiệu sao sư tôn? Ta nghe nói tên ngươi là Tròn tròn, cho nên đừng nói là ngươi chỉ biết chữ Tròn này thôi nhé?". Nó cố ý cắn không nhả hai chữ "sư tôn", tiếc nuối lắc đầu: "Ta còn tưởng đến Phù Lê cung thì sẽ được Đế quân Tinh Dịch dạy dỗ, không ngờ lại phải theo một con chim nhỏ kêu chít chít."
Tiểu Phượng Hoàng hét lớn: "Vị bạn học kia, ngươi lễ phép một chút đi! Khinh thường lời ta sao, ta cá là nếu đánh nhau sẽ không thua ngươi!" Nói xong liền vỗ cánh xông vào.
Vọt được phân nửa thì bị cánh tay ai kia túm về.
Nó giương mắt nhìn, là Tinh Dịch tới, hắn tiện tay vuốt lông rồi hôn trên đầu nó một cái: "Đánh cái gì, không phải đã hứa là không đánh nhau nữa sao? Có chuyện mà không biết méc phu quân, hửm?"
Hắn chậm rãi quét mắt một vòng, sau đó dừng lại ngay con hồng Phượng Hoàng kia, nhãn thầm chậm rãi trở nên đỏ quạnh yêu dị.
Bị hắn nhìn vậy, các bé ú đều xù lông, nổi da chim, sợ hãi nhìn hắn.
Tiểu Phượng Hoàng cảm nhận được sát khí của Tinh Dịch, nó lo lắng vươn cánh chọt hắn: "Vi Kiêm?" Lần trước nó đã từng thấy ánh mắt này, đó là lúc hắn đánh cái đám yêu đồng sau núi kia.
Tinh Dịch trấn an sờ đầu nó: "Không sao, ta nghe nói có người muốn được ta dạy dỗ nên ta cố ý tới nói một tiếng."
Trong mắt hắn lóe lên hàn quang: "Các ngươi mới lên trời, tầm nhìn hẹp nhưng tâm cao khí ngạo, Đế hậu của ta không thèm tính toán với các ngươi, ta cũng không so đo. Luận về công pháp, ta trăm triệu lần đều kém với Đế hậu, y được tu vi trời cho, Đế hậu của ta thiên hạ đệ nhất, các ngươi không được phép trêu đùa. Các ngươi tưởng y không biết những chữ này?"
Không biết từ nơi nào hắn rút ra một sợi tơ vàng thật dài, nhìn rất rắn chắc, vung lên đem bảy cục nắm túm lại, cột chặt chân chúng nó xâu thành chuỗi treo ngược lên, vắt lên trên một nhành cây già trong sân, cả đám lủng lẳng một chuỗi dài.
Các bé la hét dữ dội, chiếp chiếp kêu gào ồn ào một đám. Tinh Dịch chỉ từng chữ đọc chuẩn xác không sai tên đứa nào, sau đó hắn thêm một câu: "Những chữ này đều do Đế hậu dạy cho ta, y không đọc là do y muốn cho các ngươi một bậc thang, không muốn để tình cảnh quá khó coi, y quá mức ôn nhu rồi."
Tiểu Phượng Hoàng ngây ra: "Vi, Vi Kiêm, ta không có, ta không phải."
Tinh Dịch khoát tay không để ý tới nó, chỉ vào chuỗi Phượng Hoàng: "Không được nghe y khiêm tốn. Những cái tên này thật giả gì đó không quan trọng, tới Phù Lê cung của ta phải biết nhập gia tùy tục, Tròn tròn là hai chữ mà các ngươi tùy tiện gọi hả? Từ nay về sau...", hắn chỉ từng đứa, "Ngươi tên là Củ Đậu, ngươi tên Khoai Lang, ngươi là Đậu Tương, ngươi, nói ngươi đấy, khóc cái gì mà khóc? Ngươi tên là Lẩu, ngươi cũng gọi là Lẩu luôn, đứa trước là Lẩu Cay, đứa sau là Lẩu Bò. Còn lại ngươi... Màu nhạt thì gọi là Trắng Sáng."
Các bé Phượng Hoàng kiêu ngạo bị đặt tên khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Red: t cũng muốn xỉu! =]]]]]]]]]]]]]]]
Còn thiếu một đứa, chính là con hồng Phượng Hoàng kia, nó tràn ngập sợ hãi kêu lên: "Ta không dám! Ta không muốn đặt tên! Đế quân! Van cầu ngài! Ta sai rồi, ta không biết nó là Đế hậu của ngài! Ta xin lỗi! Xin lỗi!"
Tinh Dịch mỉm cười: "Mấy nghìn năm nay không ăn món ngon từ Phượng Hoàng, các ngươi còn dám gây rối ở Phù Lê cung ta. Được thôi, ngươi đỏ như vậy, chắc chắn là điềm lành trong điềm lành, là Phượng Hoàng chính tông, nếu là thân điềm lành vậy thì ngươi phải chịu trách nhiệm với nó, gọi là Vượng Tài đi."
(Vượng Tài - phát tài thịnh vượng, còn là tên mấy con chó nha mn...)
Hắn vô cùng tự nhiên ẵm Tiểu Phượng Hoàng lên, nhét vào tay áo: "Tiểu tròn tròn, chúng ta đi."
Gián cười quá nhiều nên đã bỏ mình...
Hoàn chương 56
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.