Chương 8
Bát Thị Phong Động
31/12/2019
Chương 7
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Từ ngày Tinh Dịch đi tìm Tiểu Phượng Hoàng, nước suối ở Phù Lê sơn dường như cũng bớt lạnh đi một ít, giống như đêm trước hắn thi pháp biến hóa nhiệt tuyền, khiến đầu nguồn tỏa ra nhiệt khí, khiến cho các thác dòng nước ở Phù Lê sơn biến thành nước ấm hết, chỉ trong một đêm mà hoa cỏ ven đường nở ngập cả trời.
Hôm sau người ở Bắc Thiên tỉnh dậy mới phát hiện nhiệt độ của nước đã thay đổi, cùng lúc đó tin tức Đế quân miễn triều cũng truyền đến.
Người đứng đầu Bắc Thiên chính là Tinh Dịch, người người đều biết Bàn tinh chi chủ mấy vạn năm đều chỉ có một dáng vẻ, kéo theo là Phù Lê sơn, Phù Lê cung cũng đồng dạng như chủ nhân của nó, suốt nắm băng tuyết bao trùm, giống như khuôn mặt liệt không bao giờ cười kia. Thế mà chỉ trong một đêm, lãnh nhiệt đã bị thay thế bởi một dòng nước ấm, có thể thấy động tác rầm rộ như phong vân biến sắc!
Cả đám quần chúng nhân dân trời sinh đều thích nhiều chuyện, mọi người tình cờ nghe được có một Dạ du hoa yêu (Hoa nở về đêm) kể rằng đêm khuya đã thấy Tinh Dịch Đế quân ra ngoài tìm con chim sơn tước kia, rồi còn đem Kim sí điểu làm cho hôn mê, trong lúc nhất thời nhà nhà người người đều kích động thảo luận: "Hồi trước có nghe Thất Sát Tinh quân nói Đế quân có nuôi một con sơn tước ở Phù Lê cung, lần trước cũng có người hỏi có phải là Đế hậu của chúng ta hay không, xem ra là đúng rồi, tuy tính tình Đế quân có chút đạm bạc, nhưng đã bao giờ miễn triều liên tục hai ngày đâu?"
Một đám người càng nói rồi tự cảm thấy đúng không chê vào đâu được, cũng có một vài Tán tiên thầm mến Tinh Dịch cảm thấy buồn bã, gạt lệ nghiến răng nói: "Chưa thành Đế hậu mà đã quấn quít Đế quân chúng ta thành cái dạng gì rồi! Họa loạn triều cương, dao động tinh bàn, chắc chắn là một con chim hư hỏng!"
Còn có người vô cùng mơ màng: "Các nười nói nước suối Phù lê sao có thể trong một đếm thành nước ấm nhở? Chẳng lẽ là..."
Red: lạy chúa, thí chủ nghĩ đi đâu thế...
Nước suối lăn tăn kể lại chuyện cho Tinh Dịch nghe, hắn không nói gì. Cái con chim được mọi người nhớ thương kia, Tiểu Phượng Hoàng đang bồi hắn trong cung không biết nói chuyện. Phỏng chừng dám người này mà biết được cái tên "họa quốc yêu cơ" ấy còn chưa biết biến thành người sợ là sẽ được mở rộng tầm mắt.
Nói chim nhỏ hư hỏng, Tinh Dịch liền nhớ lại, kỳ thực ngày đầu tiên mà tiểu chim ú tìm đến hắn thì hắn đã hiểu rồi. Biết rõ hắn không nuôi sủng vật, đã vậy còn không biết sống chết bám theo hắn, tuy bản thân nó thì không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng hớn hở cứ nghĩ mình là Phù Lê cung chủ thứ hai rồi, nhất quyết mặt dày không đi.
Mấy ngày trước còn ngoan lắm, giờ thì bắt đầu quậy lên rồi này!
Vài ngày đầu, Tinh Dịch mượn cớ lười biếng ngủ nướng không muốn tảo triều, nhưng con tiểu chim ú này mỗi ngày đều không yên, làm hắn không có biện pháp ngủ ngon được. Bởi vì Tiểu Phượng Hoàng biết được vậy là không tốt cho nên kháng nghị, sau đó mỗi ngày nó sẽ dậy sớm, ngồi xổm trên đầu Tinh Dịch hát, âm điệu từ thấp đến cao, rồi từ cao xuống thấp, hát đặc biệt vui vẻ. Tinh Dịch cũng chỉ có thể từ trong tiếng chim hót trợn mắt ngồi dậy xuống giường. Có lúc thực sự không muốn dậy, Tinh Dịch thò tay lên đầu bắt Tiểu Phượng Hoàng lại, thế nhưng nó cứ trốn đông chạy tây giãy dụa tứ phía, Tinh Dịch bắt nửa ngày cũng không được, rồi cũng tỉnh ngủ hẳn luôn.
Tiên đồng ngạc nhiên nói: "Lúc trước chúng ta kêu Đế quân rời giường, người chưa bao chịu cả, vậy mà tiểu chim ú này thật thông minh."
Sáng sớm Tinh Dịch áp khí thấp ngồi trước gương đồng, mặt không thay đổi nhìn mình trong gương. Tiên đồng bị dọa không dám lên tiếng, đội phát quan lên đầu cho hắn, rồi nhanh chóng bưng đồ ăn sáng lên.
Tinh Dịch lợi dụng chút thời gian, lấy tay đỡ trán nhắm mắt nghỉ ngơi. Mới yên tĩnh được chút xíu, hắn liền cảm thấy một đống lông nhung xù leo lên đầu mình cọ cọ, sau đó có cái gì cứng cứng cào tóc hắn.
"Con chim hư!" Hắn thấp giọng rầu rĩ, "Cùng người ngoài một giuộc, làm sủng vật mà không biết để chủ nhân ngủ ngon giấc là sao?"
Tiểu chim ú vừa chiếp chiếp vừa thông suốt.
"Nghe không hiểu?" Tinh Dịch mở mắt ra, nắm Tiểu Phượng Hoàng trên đầu xuống, "Bất quá ngươi không nói được, nhưng lại biết hót cho ta nghe."
Tiểu Phượng Hoàng vô cùng vui vẻ cao giọng chiếp thêm mấy tiếng.
Một lát sau, tiên đồng bưng đồ ăn sáng lên, theo lệ cũ rót một chút nước suối, cùng một ít trái cây. Tinh Dịch cầm một quả chậm rãi ăn, thần tình đạm mạc bình thản, Tiểu Phượng Hoàng ngồi chồm hỗm sát rạt một bên cái mâm trái cây.
Tinh Dịch hỏi nó: "Muốn ăn sao?"
Tiểu Phượng Hoàng do dự một chút sau đó kiên định lắc đầu.
"Thật không muốn ăn?" Tinh Dịch nhìn một chút, cầm quả nho đặt trước mặt nó.
Tiểu Phượng Hoàng xoay một vòng, lắc lư đi sang một bên. Tinh Dịch chọt chọt nó, nó ghét bỏ lấy cánh phủi phủi ngón tay Tinh Dịch sau đó chạy lên trước mấy bước, ngồi xuống đúng kiểu "mắt không thấy tâm không phiền".
Tinh Dịch lại bỏ thêm một trái nho trước mặt nó.
Tiểu Phượng Hoàng di chuyển né trái nho, Tinh Dịch bắt chước nó, lại đem trái nho để trước mặt, Tiểu Phượng Hoàng xoay một vòng ấy lại mà đối diện với mâm trái cây, nó lại xoay theo hướng khác.
Tinh Dịch giống như chơi cờ, ngón tay để một trái nho cuối cùng xuống, thành công vây kín Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng ủ rũ cúi đầu ngồi xổm xuống, vùi đầu vào hai cánh bé bé.
Tinh Dịch bình luận: "Ngốc."
Tinh Dịch chậm rãi lột vỏ trái nho, chính mình cắn một nửa, một nửa còn lại đưa qua, ra lệnh: "Ăn."
Tiểu Phượng Hoàng hớn hở ăn hết, sau đó sung sướng bay lên đỉnh đầu phu quân ngồi chồm hỗm.
Sau khi ăn sáng xong, Tinh Dịch ra ngoài, Tiểu Phượng Hoàng đứng trên đầu vai hắn không có ý muốn rời xa.
Tinh Dịch sờ sờ lông nó: "Ngươi muốn cùng ta lên triều sao?"
Tiểu Phượng Hoàng gật đầu.
"Vậy ngươi ngoan ngoãn, không được bay lung tung, phải ở bên cạnh ta, biết chưa?" Tinh Dịch dặn dò.
Tiểu Phượng Hoàng cạ cạ vào vai hắn lấy lòng. Sau khi Tinh Dịch đứng dậy cũng không tới điện triều ngay mà đi ra rừng trúc phủ đầy tuyết sau đại điện, thân thủ hái vài hạt trúc đút cho nó ăn, Tiểu Phượng Hoàng nhất nhất ăn sạch.
Đến khi tiến vào được đại điện, Tiểu Phượng Hoàng thực ngoan ngoãn ngồi trong tay Tinh Dịch, không nhúc nhích nghe Tinh Dịch luận tấu như nước chảy. Trong đại điện uy nghiêm yên tĩnh, Tiểu Phượng Hoàng nghe được một lúc lâu liền thấy buồn chán, vì vậy muốn hoạt động vài bước, quay đầu chuyên chú nghiên cứu những đóa hoa được cắm ở chỗ ngồi. Nhiều loại hoa thật là thơm, lại còn xinh đẹp, còn có màu sắc rất rực rỡ.
Tiểu Phượng Hoàng không thích màu sắc trang nhã, xưa nay vô luận dù ở nhân gian hay thiên đình, nó vô cùng thích đồ vật có màu sáng rực rỡ, phải tươi đẹp. Lông nó tuy một màu bạch sắc, nhưng về phương diện thẩm mỹ thì đích thật là di truyền của tộc Phượng hoàng, trình độ yêu cái đẹp với thích làm đẹp chỉ có hơn chứ không kém. Tiểu Phượng Hoàng nghiêng nghiêng đầu nhìn Tinh Dịch một chút, thấy phu quân nhà mình chỉ mặc mỗi loại hắc bào viền bạc trang nghiêm, cùng với tinh tú ngân hà, đẹp thì có đẹp, nhưng mà hổng có ý nghĩa.
Lúc y còn Vương phủ dưới trần gian, Tinh Dịch phóng túng y, y thích mặc đồ đỏ nên lôi kéo Tinh Dịch cũng phải mặc đồ đỏ. Tiểu Phượng Hoàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Màu đỏ là màu đại hỉ, thế nhưng ngày vui thì cũng chỉ có mỗi một ngày, ngươi nói xem, qua ngày đó rồi thì cũng thật là đáng tiếc. Ta không cha không mẹ, bình sinh cũng không truy cầu gì hơn, cho nên muốn nhớ lại ngày mà chúng ta thành thân để vui vẻ, cho nên ta nhất định phải mặc."
Sau đó tràn ngập mong đợi nhìn hắn: "Phu quân, ngươi mặc không?"
Tinh Dịch: "... mặc."
Chuyện cũ cứ ngỡ như hôm qua, Tiểu Phượng Hoàng nhớ đến việc này cảm thấy rất vui vẻ, vì vậy rướn cổ lên ngậm một đóa hoa hồng trong bình, quên mất chính mình đáp ứng phu quân phải ngoan. Nó phạch phạch vỗ cánh bay lên đầu Tinh Dịch, ngậm cành hoa cắm lên trên, nhìn trái nhìn phải, chu choa thuận mắt vô cùng!
Tay Tinh Dịch đang cầm sớ dừng lại một chút.
Đang đứng phía dưới nghe tấu, các tiên quan đều nhìn thấy trên đầu Đế quân đột nhiên xuất hiện một con tiểu chim ú và một đóa hoa, cả đám quên luôn cả chớp mắt.
Tinh Dịch khoát khoát tay ý bảo tiếp tục. Tiểu Phượng Hoàng không nhúc nhích nữa, nó vùi vào tóc Tinh Dịch, cảm thấy rất thoải mái, cứ như vậy trên đầu phu quân nhìn xuống, đôi mắt đậu đen lúng liếng nhìn khắp xung quanh.
Vừa mới nhìn, Tiểu Phượng Hoàng liền thấy một người quen cũ – Phượng Hoàng Minh tôn Phạm Thiên đã lâu không gặp.
Minh vương hay Minh tôn gì gì thì tu vi cũng thua Tinh Dịch hết. Bất quá từ lúc Tinh Dịch bị chúng tiên tha từ sau màn ra ngoài ánh sáng, cho nên hiện tại phải phục tùng thiên đình thống nhất biên chế.
Hơn phân nửa là đến tố cáo nó nha!
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng lui về sau.
Nó cứ như vậy yên ổn nằm trên đầu Tinh Dịch chung với đóa hoa, một đỏ một trắng vô cùng nổi bật. Mọi người bên dưới một bên nhịn cười, một bên có chết cũng không dám cười nhìn tràng diện hiện tại của Đế quân – Tinh Dịch thần sắc như thường, phảng phất không biết tiểu chim ú ngồi trên đỉnh đầu mình, còn cắm thêm một bông hoa hồng nữa cơ.
Buổi chầu rồi từ từ cũng đến hồi kết thúc, đám người rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hưng phấn đứng dậy thảo luận: "Xong rồi! Chúng ta thật sự sắp có Đế hậu rồi, mấy vạn năm qua các ngươi xem có ai dám sờ đến đầu của Đế quân không?"
Cũng có người hỏi: "Vì sao Đế hậu tương lai của chúng ta không biến thành hình người ra gặp chúng ta nhở?"
"Đế quân mới sẽ không hoang đường như thế! Đế quân làm vậy là chú ý lễ phép và phong độ, sao người có thể đem ái nhân vào buổi chầu rồi khanh khanh ta ta, ngốc chết các ngươi đi! Tất nhiên chim tước kia là muốn đi theo nên Đế quân mới miễn cưỡng cho phép sử dụng hình chim."
Phượng hoàng Minh tôn ở một bên nghe, yên lặng liếc mắt.
Tuy nhiều miệng nói nhưng không đồng nhất, thế nhưng mọi người nhìn thái độ nhàn nhạt như nước mặc cho đỉnh đầu có chứa một con tiểu chim ú mượt mà của Đế quân, rất nhanh hiệp nghị đạt thành một ý kiến thống nhất: Tuy Tinh Dịch tạm thời chưa được xem là hoang đường, nhưng chỉ sợ hắn cách con đường ấy cũng không xa đâu!
Đồn đãi quả thật không sai, con tiểu chim ú này chính là yêu nghiệt họa loạn triều cương!
Hết chương 7
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Từ ngày Tinh Dịch đi tìm Tiểu Phượng Hoàng, nước suối ở Phù Lê sơn dường như cũng bớt lạnh đi một ít, giống như đêm trước hắn thi pháp biến hóa nhiệt tuyền, khiến đầu nguồn tỏa ra nhiệt khí, khiến cho các thác dòng nước ở Phù Lê sơn biến thành nước ấm hết, chỉ trong một đêm mà hoa cỏ ven đường nở ngập cả trời.
Hôm sau người ở Bắc Thiên tỉnh dậy mới phát hiện nhiệt độ của nước đã thay đổi, cùng lúc đó tin tức Đế quân miễn triều cũng truyền đến.
Người đứng đầu Bắc Thiên chính là Tinh Dịch, người người đều biết Bàn tinh chi chủ mấy vạn năm đều chỉ có một dáng vẻ, kéo theo là Phù Lê sơn, Phù Lê cung cũng đồng dạng như chủ nhân của nó, suốt nắm băng tuyết bao trùm, giống như khuôn mặt liệt không bao giờ cười kia. Thế mà chỉ trong một đêm, lãnh nhiệt đã bị thay thế bởi một dòng nước ấm, có thể thấy động tác rầm rộ như phong vân biến sắc!
Cả đám quần chúng nhân dân trời sinh đều thích nhiều chuyện, mọi người tình cờ nghe được có một Dạ du hoa yêu (Hoa nở về đêm) kể rằng đêm khuya đã thấy Tinh Dịch Đế quân ra ngoài tìm con chim sơn tước kia, rồi còn đem Kim sí điểu làm cho hôn mê, trong lúc nhất thời nhà nhà người người đều kích động thảo luận: "Hồi trước có nghe Thất Sát Tinh quân nói Đế quân có nuôi một con sơn tước ở Phù Lê cung, lần trước cũng có người hỏi có phải là Đế hậu của chúng ta hay không, xem ra là đúng rồi, tuy tính tình Đế quân có chút đạm bạc, nhưng đã bao giờ miễn triều liên tục hai ngày đâu?"
Một đám người càng nói rồi tự cảm thấy đúng không chê vào đâu được, cũng có một vài Tán tiên thầm mến Tinh Dịch cảm thấy buồn bã, gạt lệ nghiến răng nói: "Chưa thành Đế hậu mà đã quấn quít Đế quân chúng ta thành cái dạng gì rồi! Họa loạn triều cương, dao động tinh bàn, chắc chắn là một con chim hư hỏng!"
Còn có người vô cùng mơ màng: "Các nười nói nước suối Phù lê sao có thể trong một đếm thành nước ấm nhở? Chẳng lẽ là..."
Red: lạy chúa, thí chủ nghĩ đi đâu thế...
Nước suối lăn tăn kể lại chuyện cho Tinh Dịch nghe, hắn không nói gì. Cái con chim được mọi người nhớ thương kia, Tiểu Phượng Hoàng đang bồi hắn trong cung không biết nói chuyện. Phỏng chừng dám người này mà biết được cái tên "họa quốc yêu cơ" ấy còn chưa biết biến thành người sợ là sẽ được mở rộng tầm mắt.
Nói chim nhỏ hư hỏng, Tinh Dịch liền nhớ lại, kỳ thực ngày đầu tiên mà tiểu chim ú tìm đến hắn thì hắn đã hiểu rồi. Biết rõ hắn không nuôi sủng vật, đã vậy còn không biết sống chết bám theo hắn, tuy bản thân nó thì không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng hớn hở cứ nghĩ mình là Phù Lê cung chủ thứ hai rồi, nhất quyết mặt dày không đi.
Mấy ngày trước còn ngoan lắm, giờ thì bắt đầu quậy lên rồi này!
Vài ngày đầu, Tinh Dịch mượn cớ lười biếng ngủ nướng không muốn tảo triều, nhưng con tiểu chim ú này mỗi ngày đều không yên, làm hắn không có biện pháp ngủ ngon được. Bởi vì Tiểu Phượng Hoàng biết được vậy là không tốt cho nên kháng nghị, sau đó mỗi ngày nó sẽ dậy sớm, ngồi xổm trên đầu Tinh Dịch hát, âm điệu từ thấp đến cao, rồi từ cao xuống thấp, hát đặc biệt vui vẻ. Tinh Dịch cũng chỉ có thể từ trong tiếng chim hót trợn mắt ngồi dậy xuống giường. Có lúc thực sự không muốn dậy, Tinh Dịch thò tay lên đầu bắt Tiểu Phượng Hoàng lại, thế nhưng nó cứ trốn đông chạy tây giãy dụa tứ phía, Tinh Dịch bắt nửa ngày cũng không được, rồi cũng tỉnh ngủ hẳn luôn.
Tiên đồng ngạc nhiên nói: "Lúc trước chúng ta kêu Đế quân rời giường, người chưa bao chịu cả, vậy mà tiểu chim ú này thật thông minh."
Sáng sớm Tinh Dịch áp khí thấp ngồi trước gương đồng, mặt không thay đổi nhìn mình trong gương. Tiên đồng bị dọa không dám lên tiếng, đội phát quan lên đầu cho hắn, rồi nhanh chóng bưng đồ ăn sáng lên.
Tinh Dịch lợi dụng chút thời gian, lấy tay đỡ trán nhắm mắt nghỉ ngơi. Mới yên tĩnh được chút xíu, hắn liền cảm thấy một đống lông nhung xù leo lên đầu mình cọ cọ, sau đó có cái gì cứng cứng cào tóc hắn.
"Con chim hư!" Hắn thấp giọng rầu rĩ, "Cùng người ngoài một giuộc, làm sủng vật mà không biết để chủ nhân ngủ ngon giấc là sao?"
Tiểu chim ú vừa chiếp chiếp vừa thông suốt.
"Nghe không hiểu?" Tinh Dịch mở mắt ra, nắm Tiểu Phượng Hoàng trên đầu xuống, "Bất quá ngươi không nói được, nhưng lại biết hót cho ta nghe."
Tiểu Phượng Hoàng vô cùng vui vẻ cao giọng chiếp thêm mấy tiếng.
Một lát sau, tiên đồng bưng đồ ăn sáng lên, theo lệ cũ rót một chút nước suối, cùng một ít trái cây. Tinh Dịch cầm một quả chậm rãi ăn, thần tình đạm mạc bình thản, Tiểu Phượng Hoàng ngồi chồm hỗm sát rạt một bên cái mâm trái cây.
Tinh Dịch hỏi nó: "Muốn ăn sao?"
Tiểu Phượng Hoàng do dự một chút sau đó kiên định lắc đầu.
"Thật không muốn ăn?" Tinh Dịch nhìn một chút, cầm quả nho đặt trước mặt nó.
Tiểu Phượng Hoàng xoay một vòng, lắc lư đi sang một bên. Tinh Dịch chọt chọt nó, nó ghét bỏ lấy cánh phủi phủi ngón tay Tinh Dịch sau đó chạy lên trước mấy bước, ngồi xuống đúng kiểu "mắt không thấy tâm không phiền".
Tinh Dịch lại bỏ thêm một trái nho trước mặt nó.
Tiểu Phượng Hoàng di chuyển né trái nho, Tinh Dịch bắt chước nó, lại đem trái nho để trước mặt, Tiểu Phượng Hoàng xoay một vòng ấy lại mà đối diện với mâm trái cây, nó lại xoay theo hướng khác.
Tinh Dịch giống như chơi cờ, ngón tay để một trái nho cuối cùng xuống, thành công vây kín Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng ủ rũ cúi đầu ngồi xổm xuống, vùi đầu vào hai cánh bé bé.
Tinh Dịch bình luận: "Ngốc."
Tinh Dịch chậm rãi lột vỏ trái nho, chính mình cắn một nửa, một nửa còn lại đưa qua, ra lệnh: "Ăn."
Tiểu Phượng Hoàng hớn hở ăn hết, sau đó sung sướng bay lên đỉnh đầu phu quân ngồi chồm hỗm.
Sau khi ăn sáng xong, Tinh Dịch ra ngoài, Tiểu Phượng Hoàng đứng trên đầu vai hắn không có ý muốn rời xa.
Tinh Dịch sờ sờ lông nó: "Ngươi muốn cùng ta lên triều sao?"
Tiểu Phượng Hoàng gật đầu.
"Vậy ngươi ngoan ngoãn, không được bay lung tung, phải ở bên cạnh ta, biết chưa?" Tinh Dịch dặn dò.
Tiểu Phượng Hoàng cạ cạ vào vai hắn lấy lòng. Sau khi Tinh Dịch đứng dậy cũng không tới điện triều ngay mà đi ra rừng trúc phủ đầy tuyết sau đại điện, thân thủ hái vài hạt trúc đút cho nó ăn, Tiểu Phượng Hoàng nhất nhất ăn sạch.
Đến khi tiến vào được đại điện, Tiểu Phượng Hoàng thực ngoan ngoãn ngồi trong tay Tinh Dịch, không nhúc nhích nghe Tinh Dịch luận tấu như nước chảy. Trong đại điện uy nghiêm yên tĩnh, Tiểu Phượng Hoàng nghe được một lúc lâu liền thấy buồn chán, vì vậy muốn hoạt động vài bước, quay đầu chuyên chú nghiên cứu những đóa hoa được cắm ở chỗ ngồi. Nhiều loại hoa thật là thơm, lại còn xinh đẹp, còn có màu sắc rất rực rỡ.
Tiểu Phượng Hoàng không thích màu sắc trang nhã, xưa nay vô luận dù ở nhân gian hay thiên đình, nó vô cùng thích đồ vật có màu sáng rực rỡ, phải tươi đẹp. Lông nó tuy một màu bạch sắc, nhưng về phương diện thẩm mỹ thì đích thật là di truyền của tộc Phượng hoàng, trình độ yêu cái đẹp với thích làm đẹp chỉ có hơn chứ không kém. Tiểu Phượng Hoàng nghiêng nghiêng đầu nhìn Tinh Dịch một chút, thấy phu quân nhà mình chỉ mặc mỗi loại hắc bào viền bạc trang nghiêm, cùng với tinh tú ngân hà, đẹp thì có đẹp, nhưng mà hổng có ý nghĩa.
Lúc y còn Vương phủ dưới trần gian, Tinh Dịch phóng túng y, y thích mặc đồ đỏ nên lôi kéo Tinh Dịch cũng phải mặc đồ đỏ. Tiểu Phượng Hoàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Màu đỏ là màu đại hỉ, thế nhưng ngày vui thì cũng chỉ có mỗi một ngày, ngươi nói xem, qua ngày đó rồi thì cũng thật là đáng tiếc. Ta không cha không mẹ, bình sinh cũng không truy cầu gì hơn, cho nên muốn nhớ lại ngày mà chúng ta thành thân để vui vẻ, cho nên ta nhất định phải mặc."
Sau đó tràn ngập mong đợi nhìn hắn: "Phu quân, ngươi mặc không?"
Tinh Dịch: "... mặc."
Chuyện cũ cứ ngỡ như hôm qua, Tiểu Phượng Hoàng nhớ đến việc này cảm thấy rất vui vẻ, vì vậy rướn cổ lên ngậm một đóa hoa hồng trong bình, quên mất chính mình đáp ứng phu quân phải ngoan. Nó phạch phạch vỗ cánh bay lên đầu Tinh Dịch, ngậm cành hoa cắm lên trên, nhìn trái nhìn phải, chu choa thuận mắt vô cùng!
Tay Tinh Dịch đang cầm sớ dừng lại một chút.
Đang đứng phía dưới nghe tấu, các tiên quan đều nhìn thấy trên đầu Đế quân đột nhiên xuất hiện một con tiểu chim ú và một đóa hoa, cả đám quên luôn cả chớp mắt.
Tinh Dịch khoát khoát tay ý bảo tiếp tục. Tiểu Phượng Hoàng không nhúc nhích nữa, nó vùi vào tóc Tinh Dịch, cảm thấy rất thoải mái, cứ như vậy trên đầu phu quân nhìn xuống, đôi mắt đậu đen lúng liếng nhìn khắp xung quanh.
Vừa mới nhìn, Tiểu Phượng Hoàng liền thấy một người quen cũ – Phượng Hoàng Minh tôn Phạm Thiên đã lâu không gặp.
Minh vương hay Minh tôn gì gì thì tu vi cũng thua Tinh Dịch hết. Bất quá từ lúc Tinh Dịch bị chúng tiên tha từ sau màn ra ngoài ánh sáng, cho nên hiện tại phải phục tùng thiên đình thống nhất biên chế.
Hơn phân nửa là đến tố cáo nó nha!
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng lui về sau.
Nó cứ như vậy yên ổn nằm trên đầu Tinh Dịch chung với đóa hoa, một đỏ một trắng vô cùng nổi bật. Mọi người bên dưới một bên nhịn cười, một bên có chết cũng không dám cười nhìn tràng diện hiện tại của Đế quân – Tinh Dịch thần sắc như thường, phảng phất không biết tiểu chim ú ngồi trên đỉnh đầu mình, còn cắm thêm một bông hoa hồng nữa cơ.
Buổi chầu rồi từ từ cũng đến hồi kết thúc, đám người rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hưng phấn đứng dậy thảo luận: "Xong rồi! Chúng ta thật sự sắp có Đế hậu rồi, mấy vạn năm qua các ngươi xem có ai dám sờ đến đầu của Đế quân không?"
Cũng có người hỏi: "Vì sao Đế hậu tương lai của chúng ta không biến thành hình người ra gặp chúng ta nhở?"
"Đế quân mới sẽ không hoang đường như thế! Đế quân làm vậy là chú ý lễ phép và phong độ, sao người có thể đem ái nhân vào buổi chầu rồi khanh khanh ta ta, ngốc chết các ngươi đi! Tất nhiên chim tước kia là muốn đi theo nên Đế quân mới miễn cưỡng cho phép sử dụng hình chim."
Phượng hoàng Minh tôn ở một bên nghe, yên lặng liếc mắt.
Tuy nhiều miệng nói nhưng không đồng nhất, thế nhưng mọi người nhìn thái độ nhàn nhạt như nước mặc cho đỉnh đầu có chứa một con tiểu chim ú mượt mà của Đế quân, rất nhanh hiệp nghị đạt thành một ý kiến thống nhất: Tuy Tinh Dịch tạm thời chưa được xem là hoang đường, nhưng chỉ sợ hắn cách con đường ấy cũng không xa đâu!
Đồn đãi quả thật không sai, con tiểu chim ú này chính là yêu nghiệt họa loạn triều cương!
Hết chương 7
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.