Chương 12: Hiệu Ứng Tiếp Xúc: Sự Thay Đổi Về Chất 1
Tây Thế Lợi Tần
15/03/2024
Nhìn kỹ hàng mi dài của Dư Thanh Huy, giống như có một bông tuyết rơi xuống, như chứa đựng một chút say, làm cô say đắm.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trái tim anh thắt lại, không khỏi kinh ngạc, không biết từ lúc nào, anh lại quan tâm đến động thái của Phủng Chi.
Có chút quá nhanh rồi.
Theo hiệu ứng tiếp xúc, con người có xu hướng thích những thứ quen thuộc, mức độ thích thú này sẽ tăng theo cấp số nhân khi mức độ quen thuộc tăng lên.
Cô đang tính toán thời gian, chờ đợi sự tích tụ về lượng.
Lại là buổi tự học tối sau tiết học tự chọn vào thứ tư.
Là một trong ba học sinh đứng đầu khối, cô có thể sắp xếp thời gian tối nay tùy ý. Các giáo viên cũng sợ cô bị áp lực nên thường nhắm một mắt mở một mắt.
Giá vẽ cũ kỹ che cô kín mít, Phủng Chi cầm bút, tỉ mỉ sao chép bức tranh "Khuôn mặt" của họa sĩ Trần Vân, những con bướm dang cánh sau lưng thiếu nữ như đang sống động.
Trong khi đó, bên cạnh truyền đến tiếng đàn violin du dương, đó là bản "Chaconne" của Bach, cũng là đỉnh cao trong số các tác phẩm violin cổ điển và đương đại trên khắp thế giới.
Vì Du Thanh Huy đến học, trường nhất trung đột nhiên sở hữu một phòng đàn có chất lượng ngang ngửa với phòng hòa nhạc.
Không biết bao lâu sau, Phủng Chi nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhìn vào bóng người bước vào cô tưởng nhầm là người bạn học trốn học.
"Tốt lắm, em yêu, em yêu rót cho mình cốc nước nóng đi mình hơi khát." (Vì tiếng Trung không có nhiều chủ ngữ như mình nên nam chính nghe thành anh yêu)
Tiếng nước chảy ào ào bên máy lọc nước.
Cô buông bút vẽ, vô tình đưa tay ra đón nhưng đột nhiên chạm mắt anh, như thể ánh mắt anh chứa đầy hai chén rượu hổ phách thơm nồng.
"Sao lại là anh?" Phủng Chi nhớ lại câu "em yêu" vừa nãy.
Bộ đồng phục đó, được anh mặc ra dáng áo sơ mi, anh đang trong thời điểm quan trọng khi từ một thiếu niên trở thành một người đàn ông, ngũ quan thanh tú dần trở nên sâu sắc ba chiều, yết hầu nhọn hoắt, mùi gỗ trầm lắng trên người anh cũng khiến cô thích thú.
"Tan học rồi..." Anh nhắc nhở cô về thời gian.
"Vâng, cảm ơn."
"Mới biết cậu vẽ đẹp đến vậy, nên giáo viên Hinh mới động viên cậu thi vào trường mỹ thuật." Anh cũng khen cô.
"Chỉ là để giải tỏa căng thẳng thôi."
Phủng Chi nhận lấy cốc nước,l nhấp một ngụm, nhiệt độ vừa phải, không lạnh không nóng, hơi nước bốc lên như những nụ hoa từ từ nở rộ trong không trung.
Vừa rồi cô đã chạm vào đầu ngón tay anh.
Trên cánh tay dài trắng ngà, gân xanh nổi lên như những dây leo xanh lục, khớp ngón tay rõ ràng, nhẹ nhàng khuấy động cơn bực bội trong lồng ngực cô.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trái tim anh thắt lại, không khỏi kinh ngạc, không biết từ lúc nào, anh lại quan tâm đến động thái của Phủng Chi.
Có chút quá nhanh rồi.
Theo hiệu ứng tiếp xúc, con người có xu hướng thích những thứ quen thuộc, mức độ thích thú này sẽ tăng theo cấp số nhân khi mức độ quen thuộc tăng lên.
Cô đang tính toán thời gian, chờ đợi sự tích tụ về lượng.
Lại là buổi tự học tối sau tiết học tự chọn vào thứ tư.
Là một trong ba học sinh đứng đầu khối, cô có thể sắp xếp thời gian tối nay tùy ý. Các giáo viên cũng sợ cô bị áp lực nên thường nhắm một mắt mở một mắt.
Giá vẽ cũ kỹ che cô kín mít, Phủng Chi cầm bút, tỉ mỉ sao chép bức tranh "Khuôn mặt" của họa sĩ Trần Vân, những con bướm dang cánh sau lưng thiếu nữ như đang sống động.
Trong khi đó, bên cạnh truyền đến tiếng đàn violin du dương, đó là bản "Chaconne" của Bach, cũng là đỉnh cao trong số các tác phẩm violin cổ điển và đương đại trên khắp thế giới.
Vì Du Thanh Huy đến học, trường nhất trung đột nhiên sở hữu một phòng đàn có chất lượng ngang ngửa với phòng hòa nhạc.
Không biết bao lâu sau, Phủng Chi nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhìn vào bóng người bước vào cô tưởng nhầm là người bạn học trốn học.
"Tốt lắm, em yêu, em yêu rót cho mình cốc nước nóng đi mình hơi khát." (Vì tiếng Trung không có nhiều chủ ngữ như mình nên nam chính nghe thành anh yêu)
Tiếng nước chảy ào ào bên máy lọc nước.
Cô buông bút vẽ, vô tình đưa tay ra đón nhưng đột nhiên chạm mắt anh, như thể ánh mắt anh chứa đầy hai chén rượu hổ phách thơm nồng.
"Sao lại là anh?" Phủng Chi nhớ lại câu "em yêu" vừa nãy.
Bộ đồng phục đó, được anh mặc ra dáng áo sơ mi, anh đang trong thời điểm quan trọng khi từ một thiếu niên trở thành một người đàn ông, ngũ quan thanh tú dần trở nên sâu sắc ba chiều, yết hầu nhọn hoắt, mùi gỗ trầm lắng trên người anh cũng khiến cô thích thú.
"Tan học rồi..." Anh nhắc nhở cô về thời gian.
"Vâng, cảm ơn."
"Mới biết cậu vẽ đẹp đến vậy, nên giáo viên Hinh mới động viên cậu thi vào trường mỹ thuật." Anh cũng khen cô.
"Chỉ là để giải tỏa căng thẳng thôi."
Phủng Chi nhận lấy cốc nước,l nhấp một ngụm, nhiệt độ vừa phải, không lạnh không nóng, hơi nước bốc lên như những nụ hoa từ từ nở rộ trong không trung.
Vừa rồi cô đã chạm vào đầu ngón tay anh.
Trên cánh tay dài trắng ngà, gân xanh nổi lên như những dây leo xanh lục, khớp ngón tay rõ ràng, nhẹ nhàng khuấy động cơn bực bội trong lồng ngực cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.