Chương 3: Đã vào Vương phủ
Hi Văn
02/11/2024
Từ nay nàng là người nhà hoàng gia, mọi hành động đều đại diện cho Vương phủ
Căn nhà hắn đã ở hai mươi năm, giờ đây lại tràn ngập sự xa lạ.
Phòng ốc được bày biện xa hoa hơn, xuất hiện nhiều vật dụng của nữ nhân như bàn trang điểm khảm đá quý, các hộp hồi môn từ gỗ đàn hương... Và cả gương mặt ngơ ngác, lạ lẫm của người đang ngồi trên giường cưới. Bùi Mộc Hành chạm tay lên thái dương như để xoa dịu cơn đau đầu, khép hờ mắt mà không nói lời nào.
Bùi Mộc Hành im lặng, Từ Vân Tê cũng không để tâm, vẫn ôm ngọc hốt, lặng lẽ chờ đợi. Đến lúc mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, nàng nghe thấy giọng hắn chậm rãi vang lên:
“Đã vào Vương phủ, từ nay nàng là người nhà hoàng gia, mọi hành động đều đại diện cho Vương phủ.”
Đốt ngón tay xương xương của hắn khẽ vẽ vòng trên thái dương, cổ tay lộ ra làn da nhẵn mịn như khắc tạc. Hắn vẫn cúi mặt, biểu cảm khó dò.
Từ Vân Tê ngước mắt nhìn, ánh mắt dần dần rõ ràng.
Bùi Mộc Hành vẫn không nhìn thẳng vào nàng, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
“Ta bận rộn công vụ, ít có thời gian để ý việc trong phủ. Chuyện trong nội phủ nàng phải học cách quán xuyến, có gì không hiểu thì hỏi mẫu thân...” hắn dừng lại như nhớ ra điều gì, giọng chậm lại: “... Thư phòng là nơi quan trọng, bình thường đừng tùy tiện vào, có việc thì cho người báo tin là đủ.”
Từ Vân Tê hiểu rõ, đây là hắn muốn tránh bị nàng làm phiền.
Nàng nhẹ buông ngọc hốt xuống, nhìn người chồng vốn chưa từng thân quen, chỉ khẽ đáp:
“Thiếp đã hiểu.”
Trong đêm khuya tĩnh lặng, lời nàng đáp lại như một cơn gió nhẹ phớt qua, phảng phất chút gì đó thoáng buồn.
Bùi Mộc Hành xưa nay không phải người mềm lòng, giờ đây cũng chẳng có phản ứng, chỉ nói tiếp:
“Ở nhà phải hiếu kính phụ thân và mẫu thân, hành xử đoan chính, bên ngoài thì cẩn thận giữ lời ăn tiếng nói, đừng kiêu ngạo, đừng để xảy ra điều tiếng. Phu thê là một, mỗi cử chỉ hành động của nàng đều là thể diện của ta, hiểu chưa?”
Đây chính là ước pháp tam chương mà hắn muốn lập với nàng.
Từ Vân Tê hiểu rõ, đôi mắt trong trẻo bình thản nhìn hắn, nhẹ gật đầu:
“Thiếp hiểu.”
Thấy nàng đáp gọn gàng, dứt khoát, tâm trạng Bùi Mộc Hành có phần dễ chịu hơn, tay dài vươn ra, khẽ nâng chung trà xanh, nhấp một ngụm rồi ngước mắt nhìn nàng, thờ ơ hỏi:
“Còn nàng, nếu có yêu cầu gì, cứ nói trước.”
Dù đêm đó nàng vô tình hay cố ý, một khi đã thành thân, tôn trọng cần có vẫn sẽ dành cho nàng. Hắn có thể lập quy củ, nàng cũng có thể đưa ra yêu cầu.
Căn nhà hắn đã ở hai mươi năm, giờ đây lại tràn ngập sự xa lạ.
Phòng ốc được bày biện xa hoa hơn, xuất hiện nhiều vật dụng của nữ nhân như bàn trang điểm khảm đá quý, các hộp hồi môn từ gỗ đàn hương... Và cả gương mặt ngơ ngác, lạ lẫm của người đang ngồi trên giường cưới. Bùi Mộc Hành chạm tay lên thái dương như để xoa dịu cơn đau đầu, khép hờ mắt mà không nói lời nào.
Bùi Mộc Hành im lặng, Từ Vân Tê cũng không để tâm, vẫn ôm ngọc hốt, lặng lẽ chờ đợi. Đến lúc mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, nàng nghe thấy giọng hắn chậm rãi vang lên:
“Đã vào Vương phủ, từ nay nàng là người nhà hoàng gia, mọi hành động đều đại diện cho Vương phủ.”
Đốt ngón tay xương xương của hắn khẽ vẽ vòng trên thái dương, cổ tay lộ ra làn da nhẵn mịn như khắc tạc. Hắn vẫn cúi mặt, biểu cảm khó dò.
Từ Vân Tê ngước mắt nhìn, ánh mắt dần dần rõ ràng.
Bùi Mộc Hành vẫn không nhìn thẳng vào nàng, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
“Ta bận rộn công vụ, ít có thời gian để ý việc trong phủ. Chuyện trong nội phủ nàng phải học cách quán xuyến, có gì không hiểu thì hỏi mẫu thân...” hắn dừng lại như nhớ ra điều gì, giọng chậm lại: “... Thư phòng là nơi quan trọng, bình thường đừng tùy tiện vào, có việc thì cho người báo tin là đủ.”
Từ Vân Tê hiểu rõ, đây là hắn muốn tránh bị nàng làm phiền.
Nàng nhẹ buông ngọc hốt xuống, nhìn người chồng vốn chưa từng thân quen, chỉ khẽ đáp:
“Thiếp đã hiểu.”
Trong đêm khuya tĩnh lặng, lời nàng đáp lại như một cơn gió nhẹ phớt qua, phảng phất chút gì đó thoáng buồn.
Bùi Mộc Hành xưa nay không phải người mềm lòng, giờ đây cũng chẳng có phản ứng, chỉ nói tiếp:
“Ở nhà phải hiếu kính phụ thân và mẫu thân, hành xử đoan chính, bên ngoài thì cẩn thận giữ lời ăn tiếng nói, đừng kiêu ngạo, đừng để xảy ra điều tiếng. Phu thê là một, mỗi cử chỉ hành động của nàng đều là thể diện của ta, hiểu chưa?”
Đây chính là ước pháp tam chương mà hắn muốn lập với nàng.
Từ Vân Tê hiểu rõ, đôi mắt trong trẻo bình thản nhìn hắn, nhẹ gật đầu:
“Thiếp hiểu.”
Thấy nàng đáp gọn gàng, dứt khoát, tâm trạng Bùi Mộc Hành có phần dễ chịu hơn, tay dài vươn ra, khẽ nâng chung trà xanh, nhấp một ngụm rồi ngước mắt nhìn nàng, thờ ơ hỏi:
“Còn nàng, nếu có yêu cầu gì, cứ nói trước.”
Dù đêm đó nàng vô tình hay cố ý, một khi đã thành thân, tôn trọng cần có vẫn sẽ dành cho nàng. Hắn có thể lập quy củ, nàng cũng có thể đưa ra yêu cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.