Chương 7: Dâng Trà
Hi Văn
02/11/2024
Bầu không khí thu lạnh sáng rõ trên hành lang, phủ ánh vàng lên vạt áo của Từ Vân Tê. Những tòa điện trong phủ Hi Vương vừa uy nghi, vừa kiều diễm, dọc lối đi là đình đài lộng lẫy, tựa như một chốn bồng lai tiên cảnh. Nhưng chỉ vì cử chỉ vừa rồi, nàng cẩn thận giữ khoảng cách, tránh vô tình chạm vào vị công tử ngọc ngà này.
Vài ngày trước, Thông Châu vừa xảy ra án lớn, Bùi Mộc Hành mải suy tính chuyện đó nên chẳng để ý đến khoảng cách giữa hai người.
Đi qua một gác mái rợp bóng cây, trước mặt hiện ra hoa đình, nơi Hi Vương và Hi Vương phi đang chờ. Đứng quanh hoa đình là những bà vú được đào tạo kỹ lưỡng, tất cả đều im lặng, cung kính.
Bùi Mộc Hành cuối cùng cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ, thấy Từ Vân Tê đứng cách mình năm bước, bèn khoanh tay đợi nàng.
Từ Vân Tê nhẹ nhàng tiến lên, nắng thu rọi lên đuôi lông mày nàng, vẻ thanh thoát trong trẻo làm sáng bừng gương mặt, khiến Bùi Mộc Hành chợt có cảm giác như đã từng gặp nàng ở đâu đó.
Cả hai bước vào chính viện.
Hi Vương và Hi Vương phi ngồi trên ghế chính, Hi Vương trông hiền hậu, còn Hi Vương phi thì sắc mặt lạnh nhạt, từ đầu đến cuối không nhìn Từ Vân Tê lấy một lần. Đứng hai bên là các vị trưởng bối trong phủ, đúng như lời mẫu thân dặn, Hi Vương phủ có ba phòng.
Đại công tử Bùi Mộc Tương, anh ruột Bùi Mộc Hành, đứng bên cạnh phu nhân Tạ thị. Nhị công tử Bùi Mộc Cảnh là con của trắc phi, tính tình nhút nhát, chỉ dám liếc Từ Vân Tê một cái rồi lại cúi đầu. Bên cạnh hắn, nhị thiếu phu nhân Lý thị thì tò mò đánh giá nàng, thậm chí nở nụ cười nghịch ngợm khi thấy nàng nhìn lại.
Hi Vương phi thoáng thấy con dâu bên vợ lẽ cười cợt, sắc mặt càng sa sầm.
“Được rồi, dâng trà đi.” bà nói lạnh nhạt.
Bùi Mộc Hành và Từ Vân Tê lần lượt quỳ xuống, dâng trà cho Hi Vương và Hi Vương phi.
Hi Vương thấy con dâu xinh đẹp, vừa lòng mỉm cười:
“Đúng là trai tài gái sắc, bệ hạ quả nhiên có mắt nhìn.”
Câu nói rơi xuống nhưng không ai đáp lại. Từ Vân Tê quỳ bên cạnh, không để lộ chút phản ứng nào.
Bùi Mộc Tương muốn giải vây nhưng khi nhìn qua sắc mặt lạnh nhạt của mẫu thân liền im bặt
Hi Vương khẽ ho một tiếng, có chút xấu hổ.
Buổi lễ kết thúc nhanh chóng. Từ Vân Tê không chuẩn bị quà kính trà, vốn dĩ theo quy định của phủ là do Hi Vương phi chuẩn bị, nhưng điều này trong lòng mọi người đều hiểu, nên chẳng ai có vẻ vui vẻ gì.
Vài ngày trước, Thông Châu vừa xảy ra án lớn, Bùi Mộc Hành mải suy tính chuyện đó nên chẳng để ý đến khoảng cách giữa hai người.
Đi qua một gác mái rợp bóng cây, trước mặt hiện ra hoa đình, nơi Hi Vương và Hi Vương phi đang chờ. Đứng quanh hoa đình là những bà vú được đào tạo kỹ lưỡng, tất cả đều im lặng, cung kính.
Bùi Mộc Hành cuối cùng cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ, thấy Từ Vân Tê đứng cách mình năm bước, bèn khoanh tay đợi nàng.
Từ Vân Tê nhẹ nhàng tiến lên, nắng thu rọi lên đuôi lông mày nàng, vẻ thanh thoát trong trẻo làm sáng bừng gương mặt, khiến Bùi Mộc Hành chợt có cảm giác như đã từng gặp nàng ở đâu đó.
Cả hai bước vào chính viện.
Hi Vương và Hi Vương phi ngồi trên ghế chính, Hi Vương trông hiền hậu, còn Hi Vương phi thì sắc mặt lạnh nhạt, từ đầu đến cuối không nhìn Từ Vân Tê lấy một lần. Đứng hai bên là các vị trưởng bối trong phủ, đúng như lời mẫu thân dặn, Hi Vương phủ có ba phòng.
Đại công tử Bùi Mộc Tương, anh ruột Bùi Mộc Hành, đứng bên cạnh phu nhân Tạ thị. Nhị công tử Bùi Mộc Cảnh là con của trắc phi, tính tình nhút nhát, chỉ dám liếc Từ Vân Tê một cái rồi lại cúi đầu. Bên cạnh hắn, nhị thiếu phu nhân Lý thị thì tò mò đánh giá nàng, thậm chí nở nụ cười nghịch ngợm khi thấy nàng nhìn lại.
Hi Vương phi thoáng thấy con dâu bên vợ lẽ cười cợt, sắc mặt càng sa sầm.
“Được rồi, dâng trà đi.” bà nói lạnh nhạt.
Bùi Mộc Hành và Từ Vân Tê lần lượt quỳ xuống, dâng trà cho Hi Vương và Hi Vương phi.
Hi Vương thấy con dâu xinh đẹp, vừa lòng mỉm cười:
“Đúng là trai tài gái sắc, bệ hạ quả nhiên có mắt nhìn.”
Câu nói rơi xuống nhưng không ai đáp lại. Từ Vân Tê quỳ bên cạnh, không để lộ chút phản ứng nào.
Bùi Mộc Tương muốn giải vây nhưng khi nhìn qua sắc mặt lạnh nhạt của mẫu thân liền im bặt
Hi Vương khẽ ho một tiếng, có chút xấu hổ.
Buổi lễ kết thúc nhanh chóng. Từ Vân Tê không chuẩn bị quà kính trà, vốn dĩ theo quy định của phủ là do Hi Vương phi chuẩn bị, nhưng điều này trong lòng mọi người đều hiểu, nên chẳng ai có vẻ vui vẻ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.