Chương 5: Gia thế thấp kém của nhà họ Từ
Hi Văn
02/11/2024
Nghĩ đến gia thế thấp kém của nhà họ Từ, lòng Hi Vương phi lại dậy lên uất ức, tức nghẹn đến phát đau, thở cũng không thông.
Nhà họ Từ vốn có gốc gác thương nhân, sau này mới đổi vận nhờ mua chức quan để bước chân vào chốn quan trường. Tuy nhiên, Từ gia vẫn bị giới quyền quý địa phương xem thường và xa lánh. Mãi đến khi cha của Từ Vân Tê thi đỗ tiến sĩ, Từ gia mới dần dần ổn định vị thế tại Kinh Châu. Sau đó, khi ông đảm nhận vị trí chủ sự và vô tình được lợi từ cuộc tranh đấu giữa Thái tử và Tần vương, ông mới được điều chuyển về kinh thành nhậm chức, nhưng xuất thân như thế vẫn còn kém xa với dòng dõi cao quý của Hi Vương phủ.
Ngồi bên cạnh, Hi Vương nghe rõ nỗi ấm ức của thê tử, thở dài an ủi, đoạn nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà:
“Người khác có thể không hiểu chuyện, nhưng nàng đừng hồ đồ như thế. Thực sự nàng nghĩ bệ hạ vì say mà lỡ lời sao?”
Hi Vương phi giật mình, đôi mắt dài vẫn còn ướt nước, giọng nghẹn ngào hỏi: “Ý chàng là gì?”
Hi Vương vuốt chòm râu thở dài: “Bệ hạ nay đã tuổi cao, càng ngày càng cẩn trọng. Người thấy chúng ta muốn chọn con gái nhà họ Tuân làm con dâu, lòng đã sinh nghi, nên mượn men say để định hôn cho Hành nhi, bề ngoài là ban hôn ngẫu nhiên, thực chất là cảnh cáo Hi Vương phủ.”
“Được rồi, nàng cũng đừng oán giận nữa. Dù sao tân nương đã vào cửa, dù thế nào cũng không nên làm bệ hạ phật lòng.”
Hi Vương phi nghe vậy, môi mấp máy, không nói thêm lời nào.
Bùi Mộc Hành thực sự là người Hoàng thượng coi trọng nhất trong số các cháu, nhưng dù muốn hắn bộc lộ tài năng, Hoàng thượng cũng không muốn hắn thoát khỏi tầm kiểm soát. Gần đây, trong triều sóng gió nổi lên, Thái tử và Tần Vương đấu đá đến mức gay gắt. Bùi Mộc Hành mượn hôn sự để dò xét thái độ của Hoàng thượng với Hi Vương phủ, nhưng nay đã hiểu rõ kết quả không như ý muốn.
Trong căn phòng ở phía tây, ánh đèn dầu lay động, thi thoảng lại vang lên tiếng giấy lật, có lẽ Bùi Mộc Hành đang xử lý công văn, còn Từ Vân Tê thì đã ngủ rất sâu.
Nàng sống phiêu bạt nửa đời, luyện thành thói quen cứ đặt đầu là ngủ. Dù trải qua ngày mưa gió, nàng vẫn có thể ngủ ngon giấc.
Sáng hôm sau, bầu trời sau cơn mưa đã trong xanh trở lại, không khí ngập tràn hơi sương và tươi mới.
Từ Vân Tê nhìn quanh căn phòng lạ lẫm, phớt lờ cảm giác xa lạ trong lòng. Nàng được Bạch Quả hầu hạ dậy, rồi nghe thấy bên chính viện có động tĩnh. Giật mình, nàng vội chỉnh trang, đi qua bình phong, liền thấy Bùi Mộc Hành đã ngồi đợi nàng giữa phòng.
Nhà họ Từ vốn có gốc gác thương nhân, sau này mới đổi vận nhờ mua chức quan để bước chân vào chốn quan trường. Tuy nhiên, Từ gia vẫn bị giới quyền quý địa phương xem thường và xa lánh. Mãi đến khi cha của Từ Vân Tê thi đỗ tiến sĩ, Từ gia mới dần dần ổn định vị thế tại Kinh Châu. Sau đó, khi ông đảm nhận vị trí chủ sự và vô tình được lợi từ cuộc tranh đấu giữa Thái tử và Tần vương, ông mới được điều chuyển về kinh thành nhậm chức, nhưng xuất thân như thế vẫn còn kém xa với dòng dõi cao quý của Hi Vương phủ.
Ngồi bên cạnh, Hi Vương nghe rõ nỗi ấm ức của thê tử, thở dài an ủi, đoạn nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà:
“Người khác có thể không hiểu chuyện, nhưng nàng đừng hồ đồ như thế. Thực sự nàng nghĩ bệ hạ vì say mà lỡ lời sao?”
Hi Vương phi giật mình, đôi mắt dài vẫn còn ướt nước, giọng nghẹn ngào hỏi: “Ý chàng là gì?”
Hi Vương vuốt chòm râu thở dài: “Bệ hạ nay đã tuổi cao, càng ngày càng cẩn trọng. Người thấy chúng ta muốn chọn con gái nhà họ Tuân làm con dâu, lòng đã sinh nghi, nên mượn men say để định hôn cho Hành nhi, bề ngoài là ban hôn ngẫu nhiên, thực chất là cảnh cáo Hi Vương phủ.”
“Được rồi, nàng cũng đừng oán giận nữa. Dù sao tân nương đã vào cửa, dù thế nào cũng không nên làm bệ hạ phật lòng.”
Hi Vương phi nghe vậy, môi mấp máy, không nói thêm lời nào.
Bùi Mộc Hành thực sự là người Hoàng thượng coi trọng nhất trong số các cháu, nhưng dù muốn hắn bộc lộ tài năng, Hoàng thượng cũng không muốn hắn thoát khỏi tầm kiểm soát. Gần đây, trong triều sóng gió nổi lên, Thái tử và Tần Vương đấu đá đến mức gay gắt. Bùi Mộc Hành mượn hôn sự để dò xét thái độ của Hoàng thượng với Hi Vương phủ, nhưng nay đã hiểu rõ kết quả không như ý muốn.
Trong căn phòng ở phía tây, ánh đèn dầu lay động, thi thoảng lại vang lên tiếng giấy lật, có lẽ Bùi Mộc Hành đang xử lý công văn, còn Từ Vân Tê thì đã ngủ rất sâu.
Nàng sống phiêu bạt nửa đời, luyện thành thói quen cứ đặt đầu là ngủ. Dù trải qua ngày mưa gió, nàng vẫn có thể ngủ ngon giấc.
Sáng hôm sau, bầu trời sau cơn mưa đã trong xanh trở lại, không khí ngập tràn hơi sương và tươi mới.
Từ Vân Tê nhìn quanh căn phòng lạ lẫm, phớt lờ cảm giác xa lạ trong lòng. Nàng được Bạch Quả hầu hạ dậy, rồi nghe thấy bên chính viện có động tĩnh. Giật mình, nàng vội chỉnh trang, đi qua bình phong, liền thấy Bùi Mộc Hành đã ngồi đợi nàng giữa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.