Chương 32:
Ninh Viễn
02/10/2021
Trần Cách chưa từng yêu đương, nhưng kiến thức về sinh lý đều được thầy cô trang bị cho đầy đủ, hơn nữa lúc đi học không ít lần bắt gặp bạn bè xung quanh lén lút chuyền tay nhau ấn phẩm đen. Sau này làm diễn viên, cũng không xa lạ gì văn hóa fanart, fanfic lấy cảm hứng từ các bộ phim, thậm chí nàng cũng xem qua một ít, không thấy có gì bất thường.
Nhưng mà cảm giác chính mình được fan xách đi đua xe thì hoàn toàn khác!
Có cần phải vẽ mặt ta giống đến thế này không? Ta muốn chối bỏ đứa con tinh thần này...
Tuy biết hiện nay mọi người đều yêu thích cắn cp, nhưng cắn thì cắn, còn cần làm thêm nghề tay trái đua xe làm gì??
Chết mất, quá xấu hổ.
Trần Cách cầm chai nước lên tu ừng ực, giống như cố gắng dập đi ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng.
Tiểu Mao thấy rồi, La tỷ liệu có biết không?
Tưởng tượng La Hân biết được sự tồn tại của cái ảnh kia, Trần Cách chỉ muốn ôm trán lên tăng xông một trận.
La tỷ tình tính cường đại lợi hại, nếu nàng biết có người vẽ mình bị áp xuống dưới... còn là loại chèn ép kia... không biết tức giận đến mức nào? Hẳn là da mặt cũng muốn nứt ra.
Sau này làm sao còn dám nhìn mặt làm việc chung?
Trần Cách cảm thấy quá khó khăn.
Nếu là mình và La tỷ đổi vị trí hẳn sẽ không đến nổi thê thảm như vậy.
Nghĩ đến đây, Trần Cách bỗng ngừng bước chân.
Chờ đã, vì cái gì ta lại muốn đổi vị trí? Ta đang nghĩ cái gì vậy? Ta điên rồi sao?
Trần Cách bị suy nghĩ hư hỏng của bản thân làm cho xấu hổ đứng như trời trồng, trong đầu không ngừng phỉ nhổ kiểm điểm lại nhân cách. Nhân viên đi ngang thấy Trần Cách biến thành cái cây phỗng một chỗ, không ai dám tiến đến gần.
.
"Không phải lỗi do ngươi"
Hình ảnh đêm đó La Hân ấn mình lên ghế xe bỗng xẹt qua trong đầu Trần Cách. Độ ấm từ lòng bàn tay, mùi xạ hương trắng nồng đậm trên người nàng, giọng nói không nhanh không chậm có khả năng làm người khác yên tâm đồng loạt quay trở về quấy nhiễu tâm trí Trần Cách, khuôn mặt không khống chế được lại nóng ran lên.
Trần Cách không phát hiện ra chai nước mình đặt trên miệng nãy giờ đã hằn dấu lên đôi môi hé mở. Mà lúc này, miệng chai trong suy nghĩ của Trần Cách đã trở thành cánh môi của ai đó, nhẹ nhàng chạm vào, nhẹ nhàng dung hợp.
Thẹn thùng, hoảng loạn, lại khao khát, những cảm xúc Trần Cách đã sớm nghe thấy nhưng chưa từng trải qua, giờ phút này tất cả cùng nảy sinh khiến cho tâm tư Trần Cách rối rắm.
Trần Cách vô thức mà đi, trong đầu chỉ toàn nghĩ về việc La Hân. Làm bộ không biết có gì phát sinh? Hay vẫn nên trực tiếp nói chuyện thẳng thắn như hai người trưởng thành, sau thì tới đâu hay tới đó?Trần Cách đắm chìm trong muôn ngàn câu hỏi, không cẩn thận va vào người nào đi theo hướng ngược lại.
"Xin lỗi xin lỗi, là do ta bất cẩn, ta mải suy nghĩ nên..." Trần Cách cuống quýt. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy La Hân ngay trước mắt, vẫn là khuôn mặt ưu nhã thường ngày nhưng rõ ràng đang không vui.
Trần Cách: "!" Suýt nữa thì tim nhảy vọt ra ngoài, Trần Cách theo bản năng lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách an toàn.
"Ngươi suy nghĩ chuyện gì?" Trần Cách lui về bao nhiêu, Lạc Tĩnh Dực lại sấn tới bấy nhiêu, khoảng cách như cũ giữ nguyên. Cuối cùng bức tường phía sau chặn lại, Trần Cách hết đường bỏ trốn. Nàng gồng vai nắm chặt chai nước trong tay, cảm giác oxi xung quanh bị người trước mặt rút cạn, hơi hơi muốn thở dốc.
"Suy nghĩ về chuyện của La tỷ" Trần Cách lúc nói những lời này đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ theo bản năng thành thật trả lời.
Lạc Tĩnh Dực cũng không ngờ đứa nhỏ này thành thật như vậy, cười cười: "Rất tốt, ta cũng đang nghĩ về chuyện của ngươi"
Trần Cách lúc này bộ vi xử lý mới bắt đầu linh hoạt trở lại, nàng cho rằng bản thân nên dùng bộ dạng bình tĩnh đối mặt với bão táp phong ba, vì thế Trần Cách lấy tinh thần nở một nụ cười vô cùng duyên dáng, nhưng mà nhìn kỹ sẽ thấy khóe miệng nàng run run: "La tỷ suy nghĩ về chuyện của ta sao? Là chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Lạc Tĩnh Dực dừng ở khuôn mặt Trần Cách, mỉm cười nói: "Chúng ta hiện tại đã có siêu thoại cp, ngươi biết không?"
Trần Cách: "..." Quả nhiên là La tỷ, trực tiếp không có chút gì né tránh.
Trần Cách: "Biết a..."
Lạc Tĩnh Dực: "Ngươi xem qua chưa? Phá lệ hân động ?"
Trần Cách xoay xoay bình nước, gật gật đầu.
Lạc Tĩnh Dực liếc xuống bình nước đáng thương bị Trần Cách vặn đến méo mó. "Xem xong cảm thấy thế nào?"
Trần Cách: "......" La tỷ rốt cuộc là thấy hay chưa thấy? Cũng có khả năng đã thấy rồi nhưng không cảm thấy có gì to tát quá thì sao, chỉ có mình ta suy nghĩ lung tung thôi.
Trần Cách nghĩ tới khả năng đó, bắt đầu trách bản thân dính chặt ở tuyến mười tám quá lâu nên đối mặt với việc này có điểm ấu trĩ, so với những đại minh tinh khác mỗi ngày đều có sản lương thì chỉ là chuyện bé xé ra to.
Lạc Tĩnh Dực điềm nhiên mà cười khiến cho tâm tình Trần Cách cũng trấn định hơn, không quá xấu hổ như lúc nãy nữa.
"Cảm thấy rất có tâm huyết" Trần Cách rốt cuộc buông tha cái chai trong tay. "Nhiều người rất có tài hoa"
"Phải không?" Lạc Tĩnh Dực "Vẽ ta và ngươi rất giống, nhìn ra được trình độ đạt mức đại thần"
Trần Cách mãnh liệt gật đầu.
"Cho nên, ngươi thấy tấm hình đó rồi đúng không?" Lạc Tĩnh Dực hỏi.
Lúc này hai người đứng ở sân sau nông trang dưới gốc cây hồng xum xuê trái, xa xa có thể nghe được âm thanh nhân viên công tác chuẩn bị đạo cụ cho buổi quay tiếp theo. Bóng râm từ cây hồng che chở cả hai khỏi nắng chiều gay gắt, giống như vẽ ra một không gian vô cùng tư mật tách khỏi xô bồ ngoài kia.
"Có thấy" Trần Cách như cũ thành thật trả lời. Có lẽ vì chênh lệch tuổi tác, La Hân lại quá có khí chất lãnh đạo nên Trần Cách trước mặt nàng không thể quanh co giấu diếm nổi, hỏi cái gì đều phải nói thật.
Chỉ là âm lượng trả lời nhỏ xíu.
Ở nơi này không ai đến quấy rầy, Lạc Tĩnh Dực tiếp tục đem Trần Cách xoay vòng vòng, chậm rãi nổ súng: "Xem phản ứng của ngươi có vẻ không thích"
Trần Cách niết niết lỗ tai: "Cũng không phải không thích, có thể được người khác chú ý đến, lại còn coi trọng đưa ta vào sáng tác của họ kỳ thật khá vui vẻ. Nhưng mà... chưa quá quen thuộc, cảm giác hơi hơi kích động" Trần Cách thẹn thùng mà cười.
Trần Cách không biết lỗ tai mình đã đỏ hồng, chỉ thấy nóng đến khó chịu nên mới niết niết một chút, nhưng mà càng niết càng làm nó đỏ hơn, tương phản hoàn toàn với cái cổ trắng ngần.
Lạc Tĩnh Dực còn cố ý châm dầu vào lửa: "Ngươi kích động cái gì? Ngươi ở phía trên lãnh khốc bá khí tùy tiện đua 300 cái xe, người chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ là ta"
Trần Cách không ngờ vị tỷ tỷ này trực tiếp lôi nội dung kia ra nói nhẹ như không, còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, còn phía trên...
"Tuy rằng vẽ rất có trình độ, nhưng không thể tùy tiện sắp đặt như vậy. Ta muốn vào trong siêu thoại đặt vấn đề đối thoại với họa sĩ, từ đó gọi là gì, mãnh 1 đúng không? Ta phải đi khẳng định lại vị trí cho mình" Lạc Tĩnh Dực khi nói có vẻ đặc biệt nghiêm túc, trong giọng nói ẩn ẩn tức giận làm Trần Cách hoảng hốt lập tức vươn tay tới níu lấy người đối diện.
"Đừng, La tỷ! Việc này vốn dĩ đã đủ xằng bậy, ngài còn đi trình bày ý kiến làm gì? Chỉ tổ làm người trong siêu thoại hưng phấn tưng bừng đua xe, vẽ tới cái gì nữa a, khéo có thể họa thành tuyển tập xuân cung đồ thời hiện đại. Đến lúc đó cục diện mới thật sự không thể khống chế a" Trần Cách khẩn trương nói một tràng, tay vẫn không dám buông ra, như thể sợ rằng Lạc lão Tôn sẽ đại náo siêu thoại trong tích tắc.
Ánh mắt Lạc Tĩnh Dực thỏa mãn dừng lại trên khớp xương thanh tú của Trần Cách, nhìn nàng muốn nắm nhưng lại sợ mình tức giận, chỉ dám níu lấy đầu ngón út của mình. Bộ dạng chân thành sốt ruột vừa ngọt vừa ngốc vừa đáng yêu.
Đây là lý do Lạc Tĩnh Dực cố ý tìm Trần Cách, cố ý nói ra những lời khi nãy.
Lúc biết được chuyện tầm bậy Phùng Duẫn Hâm gây nên, Lạc Tĩnh Dực ngoại trừ việc muốn chặt Phùng Duẫn Hâm thành ba khúc đầu mình đuôi đem đi nấu lẩu thì vẫn cảm thấy rất thẹn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình còn cảm thấy thẹn như vậy thì đứa nhỏ da mặt mỏng kia còn thảm thế nào nữa? Nghĩ đến việc có cơ hội trêu Trần Cách, Lạc Tĩnh Dực sảng khoái tiêu hóa hết xấu hổ, hưng phấn chạy đi tìm người.
Vẫn chưa đã thèm, Lạc Tĩnh Dực tiếp tục "khi dễ": "Hiện tại nhiệt độ chương trình gia tăng, sau này người chú ý đến ngươi cũng sẽ tăng lên gấp bội. Chỉ cần được công chúng yêu mến, sự nghiệp của ngươi về sau ắt sẽ có nhiều tiến triển đi lên. Xem như mười năm mài gươm chờ thời, bây giờ xuất hiện một cơ hội như vậy không phải rất quý giá sao? Đừng sợ bị thích, ngươi xứng đáng nhận được sự yêu mến đó"
Lời nói của Lạc Tĩnh Dực làm Trần Cách cảm động, ánh mắt càng thêm kiên định: "Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ chứng minh mình có năng lực, sẽ không làm mọi người thất vọng"
"Tốt, ta thích khẩu khí này" Lạc Tĩnh Dực gật đầu. "Nghe Phùng đạo nói, kịch bản đang sửa lại cho hợp thị hiếu người xem. Những ngày trước chỉ là nháp thử, sẽ càng ngày càng thân mật hơn. Ngươi có sợ không? Tiếp tục hợp tác buôn bán với ta chứ tiểu cp?"
Trần *vừa mới kiên định* Cách: "......"
Còn có thể thân mật dính dính vào hơn nữa sao?
Vừa mới son sắt hứa trước mặt La tỷ, bây giờ nói "sợ" chính là tự vả, thể nào cũng bị nàng chê cười.
Nhưng mà...... Trần Cách nghĩ nghĩ, đút cũng đã đút, ôm cũng bị nàng ôm rồi, động tay động chân bình thường cũng không ít, sợ là một đôi mới yêu nhau cũng chưa dính nhau như ta và La tỷ. Vậy mà giờ còn muốn nâng lên một tầm cao mới? Trần Cách bắt đầu không tưởng tưởng nổi level Lạc Tĩnh Dực đang nói đến sẽ như thế nào, không phải giống như trong bức ảnh náo loạn sáng nay đấy chứ?.....
Lạc Tĩnh Dực nhìn Trần Cách giống như Koduck hoang mang, hiểu được lo âu của nàng, nói: "Yên tâm, không có cảnh giường chiếu"
Trần Cách: "......" Vị này sao có thể đem hai từ "giường chiếu" nói ra dễ như không.
Lạc Tĩnh Dực: "Nếu có nằm trên giường, cũng sẽ không đụng chạm quá mức"
Trần Cách bị dọa sợ: "Như thế nào mới không tính là quá mức?"
Lạc *nắm toàn quyền điều khiển kịch bản trong tay* Tĩnh Dực: "Cái đó tùy thuộc vào biên kịch"
Trần Cách khẩn trương, tai như muốn dựng thẳng lên: "La tỷ biết biên kịch chương trình sao?"
Lạc Tĩnh Dực cảm thấy rất thú vị, nói dối trơn tru: "Biết, hôm qua ta và Phùng Duẫn Hâm mới cùng trao đổi với cô ấy xong"
Trần Cách cố gắng nhớ lại xem mình đã gặp biên kịch chưa, nhưng chẳng có ấn tượng gì: "Nếu như vậy có thể nhờ La tỷ chuyển lời đến biên kịch một chút không?"
"Ân, cứ nói"
"Ta.. tai của ta" Trần Cách cố gắng không đưa tay lên đụng vào tai mình. "Tai của ta rất mẫn cảm, có thể bỏ... à không giảm bớt những cảnh đụng vào chỗ đó được không?"
Sợ Lạc Tĩnh Dực cảm thấy mình không chuyên nghiệp, Trần Cách phải bổ sung thêm một câu: "Ta không nói điêu, thật sự... đều có thể dẫn đến phản ứng"
"Cái gì phản ứng? Là phản ứng gì?"
Trần Cách âm thanh từ cổ họng phát ra nhỏ xíu, như muốn tan trong không khí: "Chính là...phản ứng sinh lý"
"Phản ứng sinh lý? Sẽ như thế nào?"
Trần Cách: "...." La tỷ phải hỏi kỹ đến vậy sao? Cổ họng Trần Cách muốn tắc nghẹn.
"Chính là...lỗ tai nếu bị đụng đến sẽ lập tức ửng đỏ, còn cảm thấy tê tê dại dại, chân không kiềm chế được mềm nhũn ra" Trần Cách nói nhanh một hơi, sau đó xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, mặt đỏ lựng. "Rất khó chống đỡ..."
Trần Cách càng nói âm thanh càng nhỏ, Lạc Tĩnh Dực nghe không rõ bèn tiến lên một chút nghiêng đến cẩn thận nghe, làm cho Trần Cách càng thêm luống cuống.
Lạc Tĩnh Dực hỏi tiếp: "Vậy là khi ta ôm ngươi nói vào bên tai, ngươi đều có phản ứng sinh lý?"
Trần Cách: "..... Đúng vậy"
"Cả ngươi tê dại, chân mềm nhũn?" Trần Cách giống như tiểu thái giám chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, cả người đỏ như con cua mới vớt ra từ nồi hấp.
"Được, ta biết rồi" Lạc Tĩnh Dực cười gian như thể ma nữ khống chế được hồn phách thư sinh đi thi lạc đường.
"Nhưng ta chỉ có thể giúp ngươi nói lại với biên kịch, sau đó biên kịch sắp xếp thế nào ta không thể đảm bảo. Rốt cuộc đây là chân nhân tú, ngươi vẫn nên chuẩn bị tinh thần"
Trần Cách dạ vâng hai tiếng, vẫn còn ngượng ngùng: "Làm phiền La tỷ, sau này về Bắc Kinh ta mời ngươi ăn cơm"
Lạc Tĩnh Dực sảng khoái nhận lời: "Được, khi nào?"
Trần Cách: "Khi nào La tỷ có thời gian rảnh đều được"
"Ta đây nhớ kỹ". Nhìn bộ dạng cảm kích của Trần Cách, Lạc Tĩnh Dực thật muốn giơ tay lên cấu véo khuôn mặt nhỏ nóng hầm hập của nàng.
Bị ta bán đi còn muốn cho ta tiền, thật đúng là chỉ có tiểu Trần Cách.
Lời tác giả:
Lạc Tĩnh Dực (hít sâu): khi dễ tiểu cp xong, sảng khoái.
Nhưng mà cảm giác chính mình được fan xách đi đua xe thì hoàn toàn khác!
Có cần phải vẽ mặt ta giống đến thế này không? Ta muốn chối bỏ đứa con tinh thần này...
Tuy biết hiện nay mọi người đều yêu thích cắn cp, nhưng cắn thì cắn, còn cần làm thêm nghề tay trái đua xe làm gì??
Chết mất, quá xấu hổ.
Trần Cách cầm chai nước lên tu ừng ực, giống như cố gắng dập đi ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng.
Tiểu Mao thấy rồi, La tỷ liệu có biết không?
Tưởng tượng La Hân biết được sự tồn tại của cái ảnh kia, Trần Cách chỉ muốn ôm trán lên tăng xông một trận.
La tỷ tình tính cường đại lợi hại, nếu nàng biết có người vẽ mình bị áp xuống dưới... còn là loại chèn ép kia... không biết tức giận đến mức nào? Hẳn là da mặt cũng muốn nứt ra.
Sau này làm sao còn dám nhìn mặt làm việc chung?
Trần Cách cảm thấy quá khó khăn.
Nếu là mình và La tỷ đổi vị trí hẳn sẽ không đến nổi thê thảm như vậy.
Nghĩ đến đây, Trần Cách bỗng ngừng bước chân.
Chờ đã, vì cái gì ta lại muốn đổi vị trí? Ta đang nghĩ cái gì vậy? Ta điên rồi sao?
Trần Cách bị suy nghĩ hư hỏng của bản thân làm cho xấu hổ đứng như trời trồng, trong đầu không ngừng phỉ nhổ kiểm điểm lại nhân cách. Nhân viên đi ngang thấy Trần Cách biến thành cái cây phỗng một chỗ, không ai dám tiến đến gần.
.
"Không phải lỗi do ngươi"
Hình ảnh đêm đó La Hân ấn mình lên ghế xe bỗng xẹt qua trong đầu Trần Cách. Độ ấm từ lòng bàn tay, mùi xạ hương trắng nồng đậm trên người nàng, giọng nói không nhanh không chậm có khả năng làm người khác yên tâm đồng loạt quay trở về quấy nhiễu tâm trí Trần Cách, khuôn mặt không khống chế được lại nóng ran lên.
Trần Cách không phát hiện ra chai nước mình đặt trên miệng nãy giờ đã hằn dấu lên đôi môi hé mở. Mà lúc này, miệng chai trong suy nghĩ của Trần Cách đã trở thành cánh môi của ai đó, nhẹ nhàng chạm vào, nhẹ nhàng dung hợp.
Thẹn thùng, hoảng loạn, lại khao khát, những cảm xúc Trần Cách đã sớm nghe thấy nhưng chưa từng trải qua, giờ phút này tất cả cùng nảy sinh khiến cho tâm tư Trần Cách rối rắm.
Trần Cách vô thức mà đi, trong đầu chỉ toàn nghĩ về việc La Hân. Làm bộ không biết có gì phát sinh? Hay vẫn nên trực tiếp nói chuyện thẳng thắn như hai người trưởng thành, sau thì tới đâu hay tới đó?Trần Cách đắm chìm trong muôn ngàn câu hỏi, không cẩn thận va vào người nào đi theo hướng ngược lại.
"Xin lỗi xin lỗi, là do ta bất cẩn, ta mải suy nghĩ nên..." Trần Cách cuống quýt. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy La Hân ngay trước mắt, vẫn là khuôn mặt ưu nhã thường ngày nhưng rõ ràng đang không vui.
Trần Cách: "!" Suýt nữa thì tim nhảy vọt ra ngoài, Trần Cách theo bản năng lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách an toàn.
"Ngươi suy nghĩ chuyện gì?" Trần Cách lui về bao nhiêu, Lạc Tĩnh Dực lại sấn tới bấy nhiêu, khoảng cách như cũ giữ nguyên. Cuối cùng bức tường phía sau chặn lại, Trần Cách hết đường bỏ trốn. Nàng gồng vai nắm chặt chai nước trong tay, cảm giác oxi xung quanh bị người trước mặt rút cạn, hơi hơi muốn thở dốc.
"Suy nghĩ về chuyện của La tỷ" Trần Cách lúc nói những lời này đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ theo bản năng thành thật trả lời.
Lạc Tĩnh Dực cũng không ngờ đứa nhỏ này thành thật như vậy, cười cười: "Rất tốt, ta cũng đang nghĩ về chuyện của ngươi"
Trần Cách lúc này bộ vi xử lý mới bắt đầu linh hoạt trở lại, nàng cho rằng bản thân nên dùng bộ dạng bình tĩnh đối mặt với bão táp phong ba, vì thế Trần Cách lấy tinh thần nở một nụ cười vô cùng duyên dáng, nhưng mà nhìn kỹ sẽ thấy khóe miệng nàng run run: "La tỷ suy nghĩ về chuyện của ta sao? Là chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Lạc Tĩnh Dực dừng ở khuôn mặt Trần Cách, mỉm cười nói: "Chúng ta hiện tại đã có siêu thoại cp, ngươi biết không?"
Trần Cách: "..." Quả nhiên là La tỷ, trực tiếp không có chút gì né tránh.
Trần Cách: "Biết a..."
Lạc Tĩnh Dực: "Ngươi xem qua chưa? Phá lệ hân động ?"
Trần Cách xoay xoay bình nước, gật gật đầu.
Lạc Tĩnh Dực liếc xuống bình nước đáng thương bị Trần Cách vặn đến méo mó. "Xem xong cảm thấy thế nào?"
Trần Cách: "......" La tỷ rốt cuộc là thấy hay chưa thấy? Cũng có khả năng đã thấy rồi nhưng không cảm thấy có gì to tát quá thì sao, chỉ có mình ta suy nghĩ lung tung thôi.
Trần Cách nghĩ tới khả năng đó, bắt đầu trách bản thân dính chặt ở tuyến mười tám quá lâu nên đối mặt với việc này có điểm ấu trĩ, so với những đại minh tinh khác mỗi ngày đều có sản lương thì chỉ là chuyện bé xé ra to.
Lạc Tĩnh Dực điềm nhiên mà cười khiến cho tâm tình Trần Cách cũng trấn định hơn, không quá xấu hổ như lúc nãy nữa.
"Cảm thấy rất có tâm huyết" Trần Cách rốt cuộc buông tha cái chai trong tay. "Nhiều người rất có tài hoa"
"Phải không?" Lạc Tĩnh Dực "Vẽ ta và ngươi rất giống, nhìn ra được trình độ đạt mức đại thần"
Trần Cách mãnh liệt gật đầu.
"Cho nên, ngươi thấy tấm hình đó rồi đúng không?" Lạc Tĩnh Dực hỏi.
Lúc này hai người đứng ở sân sau nông trang dưới gốc cây hồng xum xuê trái, xa xa có thể nghe được âm thanh nhân viên công tác chuẩn bị đạo cụ cho buổi quay tiếp theo. Bóng râm từ cây hồng che chở cả hai khỏi nắng chiều gay gắt, giống như vẽ ra một không gian vô cùng tư mật tách khỏi xô bồ ngoài kia.
"Có thấy" Trần Cách như cũ thành thật trả lời. Có lẽ vì chênh lệch tuổi tác, La Hân lại quá có khí chất lãnh đạo nên Trần Cách trước mặt nàng không thể quanh co giấu diếm nổi, hỏi cái gì đều phải nói thật.
Chỉ là âm lượng trả lời nhỏ xíu.
Ở nơi này không ai đến quấy rầy, Lạc Tĩnh Dực tiếp tục đem Trần Cách xoay vòng vòng, chậm rãi nổ súng: "Xem phản ứng của ngươi có vẻ không thích"
Trần Cách niết niết lỗ tai: "Cũng không phải không thích, có thể được người khác chú ý đến, lại còn coi trọng đưa ta vào sáng tác của họ kỳ thật khá vui vẻ. Nhưng mà... chưa quá quen thuộc, cảm giác hơi hơi kích động" Trần Cách thẹn thùng mà cười.
Trần Cách không biết lỗ tai mình đã đỏ hồng, chỉ thấy nóng đến khó chịu nên mới niết niết một chút, nhưng mà càng niết càng làm nó đỏ hơn, tương phản hoàn toàn với cái cổ trắng ngần.
Lạc Tĩnh Dực còn cố ý châm dầu vào lửa: "Ngươi kích động cái gì? Ngươi ở phía trên lãnh khốc bá khí tùy tiện đua 300 cái xe, người chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ là ta"
Trần Cách không ngờ vị tỷ tỷ này trực tiếp lôi nội dung kia ra nói nhẹ như không, còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, còn phía trên...
"Tuy rằng vẽ rất có trình độ, nhưng không thể tùy tiện sắp đặt như vậy. Ta muốn vào trong siêu thoại đặt vấn đề đối thoại với họa sĩ, từ đó gọi là gì, mãnh 1 đúng không? Ta phải đi khẳng định lại vị trí cho mình" Lạc Tĩnh Dực khi nói có vẻ đặc biệt nghiêm túc, trong giọng nói ẩn ẩn tức giận làm Trần Cách hoảng hốt lập tức vươn tay tới níu lấy người đối diện.
"Đừng, La tỷ! Việc này vốn dĩ đã đủ xằng bậy, ngài còn đi trình bày ý kiến làm gì? Chỉ tổ làm người trong siêu thoại hưng phấn tưng bừng đua xe, vẽ tới cái gì nữa a, khéo có thể họa thành tuyển tập xuân cung đồ thời hiện đại. Đến lúc đó cục diện mới thật sự không thể khống chế a" Trần Cách khẩn trương nói một tràng, tay vẫn không dám buông ra, như thể sợ rằng Lạc lão Tôn sẽ đại náo siêu thoại trong tích tắc.
Ánh mắt Lạc Tĩnh Dực thỏa mãn dừng lại trên khớp xương thanh tú của Trần Cách, nhìn nàng muốn nắm nhưng lại sợ mình tức giận, chỉ dám níu lấy đầu ngón út của mình. Bộ dạng chân thành sốt ruột vừa ngọt vừa ngốc vừa đáng yêu.
Đây là lý do Lạc Tĩnh Dực cố ý tìm Trần Cách, cố ý nói ra những lời khi nãy.
Lúc biết được chuyện tầm bậy Phùng Duẫn Hâm gây nên, Lạc Tĩnh Dực ngoại trừ việc muốn chặt Phùng Duẫn Hâm thành ba khúc đầu mình đuôi đem đi nấu lẩu thì vẫn cảm thấy rất thẹn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình còn cảm thấy thẹn như vậy thì đứa nhỏ da mặt mỏng kia còn thảm thế nào nữa? Nghĩ đến việc có cơ hội trêu Trần Cách, Lạc Tĩnh Dực sảng khoái tiêu hóa hết xấu hổ, hưng phấn chạy đi tìm người.
Vẫn chưa đã thèm, Lạc Tĩnh Dực tiếp tục "khi dễ": "Hiện tại nhiệt độ chương trình gia tăng, sau này người chú ý đến ngươi cũng sẽ tăng lên gấp bội. Chỉ cần được công chúng yêu mến, sự nghiệp của ngươi về sau ắt sẽ có nhiều tiến triển đi lên. Xem như mười năm mài gươm chờ thời, bây giờ xuất hiện một cơ hội như vậy không phải rất quý giá sao? Đừng sợ bị thích, ngươi xứng đáng nhận được sự yêu mến đó"
Lời nói của Lạc Tĩnh Dực làm Trần Cách cảm động, ánh mắt càng thêm kiên định: "Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ chứng minh mình có năng lực, sẽ không làm mọi người thất vọng"
"Tốt, ta thích khẩu khí này" Lạc Tĩnh Dực gật đầu. "Nghe Phùng đạo nói, kịch bản đang sửa lại cho hợp thị hiếu người xem. Những ngày trước chỉ là nháp thử, sẽ càng ngày càng thân mật hơn. Ngươi có sợ không? Tiếp tục hợp tác buôn bán với ta chứ tiểu cp?"
Trần *vừa mới kiên định* Cách: "......"
Còn có thể thân mật dính dính vào hơn nữa sao?
Vừa mới son sắt hứa trước mặt La tỷ, bây giờ nói "sợ" chính là tự vả, thể nào cũng bị nàng chê cười.
Nhưng mà...... Trần Cách nghĩ nghĩ, đút cũng đã đút, ôm cũng bị nàng ôm rồi, động tay động chân bình thường cũng không ít, sợ là một đôi mới yêu nhau cũng chưa dính nhau như ta và La tỷ. Vậy mà giờ còn muốn nâng lên một tầm cao mới? Trần Cách bắt đầu không tưởng tưởng nổi level Lạc Tĩnh Dực đang nói đến sẽ như thế nào, không phải giống như trong bức ảnh náo loạn sáng nay đấy chứ?.....
Lạc Tĩnh Dực nhìn Trần Cách giống như Koduck hoang mang, hiểu được lo âu của nàng, nói: "Yên tâm, không có cảnh giường chiếu"
Trần Cách: "......" Vị này sao có thể đem hai từ "giường chiếu" nói ra dễ như không.
Lạc Tĩnh Dực: "Nếu có nằm trên giường, cũng sẽ không đụng chạm quá mức"
Trần Cách bị dọa sợ: "Như thế nào mới không tính là quá mức?"
Lạc *nắm toàn quyền điều khiển kịch bản trong tay* Tĩnh Dực: "Cái đó tùy thuộc vào biên kịch"
Trần Cách khẩn trương, tai như muốn dựng thẳng lên: "La tỷ biết biên kịch chương trình sao?"
Lạc Tĩnh Dực cảm thấy rất thú vị, nói dối trơn tru: "Biết, hôm qua ta và Phùng Duẫn Hâm mới cùng trao đổi với cô ấy xong"
Trần Cách cố gắng nhớ lại xem mình đã gặp biên kịch chưa, nhưng chẳng có ấn tượng gì: "Nếu như vậy có thể nhờ La tỷ chuyển lời đến biên kịch một chút không?"
"Ân, cứ nói"
"Ta.. tai của ta" Trần Cách cố gắng không đưa tay lên đụng vào tai mình. "Tai của ta rất mẫn cảm, có thể bỏ... à không giảm bớt những cảnh đụng vào chỗ đó được không?"
Sợ Lạc Tĩnh Dực cảm thấy mình không chuyên nghiệp, Trần Cách phải bổ sung thêm một câu: "Ta không nói điêu, thật sự... đều có thể dẫn đến phản ứng"
"Cái gì phản ứng? Là phản ứng gì?"
Trần Cách âm thanh từ cổ họng phát ra nhỏ xíu, như muốn tan trong không khí: "Chính là...phản ứng sinh lý"
"Phản ứng sinh lý? Sẽ như thế nào?"
Trần Cách: "...." La tỷ phải hỏi kỹ đến vậy sao? Cổ họng Trần Cách muốn tắc nghẹn.
"Chính là...lỗ tai nếu bị đụng đến sẽ lập tức ửng đỏ, còn cảm thấy tê tê dại dại, chân không kiềm chế được mềm nhũn ra" Trần Cách nói nhanh một hơi, sau đó xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, mặt đỏ lựng. "Rất khó chống đỡ..."
Trần Cách càng nói âm thanh càng nhỏ, Lạc Tĩnh Dực nghe không rõ bèn tiến lên một chút nghiêng đến cẩn thận nghe, làm cho Trần Cách càng thêm luống cuống.
Lạc Tĩnh Dực hỏi tiếp: "Vậy là khi ta ôm ngươi nói vào bên tai, ngươi đều có phản ứng sinh lý?"
Trần Cách: "..... Đúng vậy"
"Cả ngươi tê dại, chân mềm nhũn?" Trần Cách giống như tiểu thái giám chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, cả người đỏ như con cua mới vớt ra từ nồi hấp.
"Được, ta biết rồi" Lạc Tĩnh Dực cười gian như thể ma nữ khống chế được hồn phách thư sinh đi thi lạc đường.
"Nhưng ta chỉ có thể giúp ngươi nói lại với biên kịch, sau đó biên kịch sắp xếp thế nào ta không thể đảm bảo. Rốt cuộc đây là chân nhân tú, ngươi vẫn nên chuẩn bị tinh thần"
Trần Cách dạ vâng hai tiếng, vẫn còn ngượng ngùng: "Làm phiền La tỷ, sau này về Bắc Kinh ta mời ngươi ăn cơm"
Lạc Tĩnh Dực sảng khoái nhận lời: "Được, khi nào?"
Trần Cách: "Khi nào La tỷ có thời gian rảnh đều được"
"Ta đây nhớ kỹ". Nhìn bộ dạng cảm kích của Trần Cách, Lạc Tĩnh Dực thật muốn giơ tay lên cấu véo khuôn mặt nhỏ nóng hầm hập của nàng.
Bị ta bán đi còn muốn cho ta tiền, thật đúng là chỉ có tiểu Trần Cách.
Lời tác giả:
Lạc Tĩnh Dực (hít sâu): khi dễ tiểu cp xong, sảng khoái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.