Chương 66:
Ninh Viễn
02/10/2021
Trần Cách chưa bao giờ nghĩ tới một ngày mình có thể nằm trong lòng Lạc Tĩnh Dực, nằm trong lòng người mà mình kính ngưỡng nhất.
Còn tưởng rằng cả đời này cũng không có cơ hội trông thấy mặt, chứ đừng nói là hôn môi.
Hồi tưởng lại từng việc phát sinh những ngày vừa qua, Trần Cách vẫn cảm thấy không chân thực, giống như đang nằm mộng.
Nàng gối đầu nằm trên đùi Lạc Tĩnh Dực ở hàng sau, mái tóc dài đen nhánh tán loạn rải trên mặt da ghế. Lạc Tĩnh Dực một tay chống cằm, một tay nghiêm túc mà nghịch tai Trần Cách.
Tai Trần Cách bị nhào nặn nóng đến lợi hại, nhưng cũng không dám động đậy, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên để Lạc Tĩnh Dực chơi.
Ngón tay Lạc Tĩnh Dực vỗ vỗ lên vành tai Trần Cách, hài lòng thưởng thức tác phẩm mình làm ra: "Có thể hồng đến như vậy sao?"
Trần Cách ủy ủy khuất khuất ngước nhìn Lạc Tĩnh Dực.
"Có phản ứng sinh lý như ngươi nói không?"
Trần Cách: "......"
Cái này muốn người ta trả lời như thế nào a!
Lạc Tĩnh Dực đánh giá người trong lòng, quần áo bị làm cho có chút hỗn độn, hai cái nút áo không biết bung ra lúc nào, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp nổi bật trên làn da trắng tuyết.
Xương quai xanh xinh đẹp như vậy lại không mang bất luận món trang sức gì, Lạc Tĩnh Dực láy ngón tay chọc chọc lên:
"Ở đây thiếu một cái vòng cổ, để ít bữa nữa ta chọn cho ngươi."
"Đừng, ta tự mình mua là tốt rồi!" Trần Cách lập tức từ chối, hoàn toàn không muốn hai người chỉ mới triển khai quan hệ đã phiền toái đến tài chính của đối phương.
"Không tin tưởng mắt chọn của ta sao?" Ánh mắt Lạc Tĩnh Dực thật sự quá ôn nhu, ôn nhu đến nỗi làm Trần Cách sửng sốt, thụ sủng nhược kinh.
"Không phải a...... Đương nhiên không phải." Trần Cách nói, "Ta chỉ không muốn làm ngài phiền toái."
Lạc Tĩnh Dực không hé răng đáp lại, Trần Cách thấy Lạc Tĩnh Dực im lặng bèn hoảng thật sự, sợ bởi vì lời nói của mình mà làm nàng không vui, vội vã vớt vát một câu:
"Vậy...Lạc lão sư thích loại vòng cổ như thế nào?"
Sự chú ý của Lạc Tĩnh Dực chuyển từ xương quai xanh của Trần Cách lên đến cần cổ trắng ngần tỏa hương thoảng thoảng, nốt ruồi son mà mình yêu thích hiện ra ngay trước mắt. Lạc Tĩnh Dực nhớ tới thời điểm mới vừa trông thấy Trần Cách, đã thưởng thức bộ dạng hoàn mỹ, sạch sẽ đến lưu loát của nàng.
Ai có thể nghĩ đến, Trần Cách bị mình sờ loạn một hồi lại nảy sinh một phen tư vị khác.
Thuần khiết hay vẩn đục, hoàn mỹ hay khiếm khuyết đều có thể tìm thấy trong nghệ thuật, mỹ cảm chưa bao giờ là có giới hạn.
Giống như nhân vật dưới ngòi bút của nàng, "Người tốt" như ánh dương chói lọi hay "người xấu" giãy giụa dưới vũng bùn, đều làm cho người khác có du͙ƈ vọиɠ thăm dò.
Vĩnh viễn không chỉ có "tốt" hoặc là "xấu", mà là "độc nhất".
Lạc Tĩnh Dực phát hiện, nét đẹp của Trần Cách, dường như bắt đầu chầm chậm có sự thay đổi nho nhỏ.
Nàng có thể là Trần Cách, cũng có thể là Trần Diệu, càng ẩn giấu nhiều mặt tính cách khác.
Lạc Tĩnh Dực không thể tưởng tượng —— một Trần Cách trước mặt mình luôn ngoan ngoãn nghe lời, lại có đủ bản lĩnh đi đến mặt đối mặt với kẻ nguy hiểm như Nguy Linh Ngọc?
Chỉ vì muốn bảo hộ mình?
Nàng rõ ràng yếu ớt như vậy, chạm vào một cái đã đỏ mặt tía tai, cả người mềm nhũn.
Tay chân mảnh khảnh, vòng eo nhỏ bé chỉ cần luồn tay qua đã có thể ôm trọn.
Lại nhìn xuống đôi môi nộn nộn khi nãy chính mình nhấm nháp qua, lúc đó có hơi xúc động không kiểm soát được lực đạo, mau chóng khiến cho chỗ đó sưng đỏ. Nguyên bản đôi môi đầy đặn càng thêm no đủ, nếu cố tình khi dễ, ai biết được có làm hư hay không.
Thì ra hôn môi cũng không phải dơ bẩn như ta nghĩ.
Chỉ cần đối tượng là Trần Cách, làm gì Lạc Tĩnh Dực đều có thể chấp nhận.
Không chỉ chấp nhận, mà còn cảm thấy ngọt ngào, mềm mại, làm Lạc Tĩnh Dực thích thú.
Trần Cách còn chưa nghe Lạc Tĩnh Dực trả lời, đã thấy ngón tay nàng từ lỗ tai dịch tới môi mình nhẹ nhàng khảy, được một lúc lại tiếp tục di chuyển đến cằm, giống như chơi không đủ.
Đầu ngón tay Lạc Tĩnh Dực đi tới đâu đều làm cho da thịt của Trần Cách ở chỗ đó không ngừng nóng lên, Trần Cách bị Lạc Tĩnh Dực không kiêng nể gì mà trêu ghẹo, trở nên khẩn trương vạn phần.
Trần Cách đành phải dùng ngữ khí xin tha nói: "Lạc lão sư... Ngươi... muốn làm gì a?"
Lạc Tĩnh Dực hỏi: "Môi còn đau không?"
Hốc mắt Trần Cách còn chưa khô, lắc lắc đầu: "Không đau."
"Vậy là tốt rồi."
Trần Cách còn chưa kịp nói gì, Lạc Tĩnh Dực đã một lần nữa hôn tới.
Vừa mới hạ nhiệt được chút ít lại bị Lạc Tĩnh Dực khơi lên, Trần Cách chỉ biết cứng đờ nép vào trong trong lòng Lạc Tĩnh Dực, níu lấy vai áo của nàng không dám nhúc nhích.
Lạc Tĩnh Dực đem đôi môi Trần Cách mở ra, không chút do dự nào đóng vai trò người dẫn dắt, chậm rãi thăm dò, chậm rãi thể nghiệm đôi môi thơm ngọt, mềm mại của người trong lòng.
Trần Cách giống như học sinh ngoan rất chịu khó học hỏi, cẩn thận dùng phương thức của Lạc Tĩnh Dực hôn trả từng chút một.
Lạc Tĩnh Dực nhắm mắt, sa vào cảm xúc mĩ diệu từ một việc mà nàng chưa bao giờ nghĩ mình có khả năng sẽ làm – hôn môi. Nhưng là một biên kịch xuất sắc, nàng không thể không tìm hiểu. Vừa nãy chính là lần đầu tiên áp dụng kiến thức cùng tưởng tượng Lạc Tĩnh Dực thu thập bao năm qua vào thực tiễn.
Lạc Tĩnh Dực vốn tưởng rằng sức tưởng tượng của mình đã phi thường đầy đủ, không nghĩ tới chân chính cùng người mình thích hôn môi lại mê luyến như vậy, chưa kể hormone còn bắt đầu tuôn trào .
Cảm xúc kích phát đến tuyến hormone, mà hormone sinh ra lại làm cho cảm xúc biến đổi, dần dần trở nên không thuần khiết, khắp người đều khô nóng.
Lần đầu đụng vào Trần Cách làm cho trong tâm Lạc Tĩnh Dực giống như có ngọn lửa bỏng cháy, rồi sau đó ngọn lửa ấy lại hóa thành dung nham len lỏi vào từng ngóc ngách, tràn ra một suối nguồn đậm sâu tình yêu cuồn cuộn.
Những gì thế gian hay ca tụng về tình yêu Lạc Tĩnh Dực đều biết, nhưng đây mới là lần đầu tiên nàng chân chính thể nghiệm thế nào là cảm xúc trào dâng xuất phát từ nồng nhiệt yêu thương.
Trần Cách bị Lạc Tĩnh Dực ôm lấy đặt trên đùi, mặt cũng bị nàng giữ chặt hôn nồng nhiệt không ngừng. Lạc Tĩnh Dực thi thoảng cúi xuống, nhẹ nhàng như có như không gặm cắn cần cổ phiếm hồng. Trần Cách phát hiện, hóa ra không phải lỗ tai mình mẫn cảm, mà là do Lạc Tĩnh Dực.
Chỉ cần Lạc Tĩnh Dực chạm vào bất cứ chỗ nào, chỗ đó liền mềm ra từng mảnh.
Điểm mẫn cảm nhất của Trần Cách, chính là Lạc Tĩnh Dực.
......
Vật qua lộn lại một hồi lớp trang điểm trên mặt Trần Cách đều bị trôi, Lạc Tĩnh Dực để Trần Cách tựa vào lòng mình, muốn giúp nàng chỉnh lại.
Trần Cách nào dám: "Ta...ta tự mình làm là được rồi."
Lạc Tĩnh Dực nhướng mày: "Không tin tưởng tay nghề của ta?"
"Không phải a!" Trần Cách ngẩng đầu, phát hiện chính mình thực sự đang nằm trong lòng Lạc lão sư, vẫn chưa hết hoảng hốt: "Ta sợ ngài mệt."
Rốt cuộc vừa nãy đều do Lạc lão sư làm chủ, Trần Cách chỉ là nằm hưởng thụ hoặc ngồi trên đùi để Lạc Tĩnh Dực ôm lấy, căn bản chưa tiêu tốn bao nhiêu sức lực.
Lạc lão sư lăn lộn lên xuống, khẳng định mệt rồi.
Lạc Tĩnh Dực gật gật đầu: "Rất tốt. Nãy giờ ngươi cứ gọi ta là "ngài", sau này ở trên giường cứ tiếp tục gọi như vậy. Ta thích."
"Giường..." Trần Cách nhắc được một chữ "giường" liền lập tức câm miệng, sợ tới nỗi thở cũng không dám thở mạnh. Ai chứ Lạc Tĩnh Dực rất có khả năng biến ghế xe thành giường, ngay tại chỗ này ra tay chơi xấu khiến cho mình đầu hàng, gọi nàng bằng "ngài" lần nữa.
"Lại đây." Lạc Tĩnh Dực lấy túi mỹ phẩm của mình ra, chọn lựa phấn nền thích hợp cùng son môi, tỉ mỉ giúp Trần Cách sửa lại lớp trang điểm.
Trần Cách chăm chú nhìn Lạc Tĩnh Dực, bầu không khí an tĩnh lẫn tiếp xúc gần gũi như vậy làm nàng không thể không nhớ đến trận kịch liệt ban nãy.
Nụ hôn đầu tiên của mình, chính là trao cho Lạc lão sư.
Lạc lão sư nói nàng cũng yêu ta......
Đây là mộng sao? Nếu là mộng, có thể nào cả đời này không cần tỉnh lại được không?
"Lạc lão sư, ngài...... Trên người ngươi thơm quá." Giọng nói của Trần Cách không giấu được run rẩy.
Lạc Tĩnh Dực cẩn thận giúp nàng đồ son: "Ngươi thích hương nước hoa này sao?"
"Thích, đặc biệt thích." Khóe miệng Trần Cách mãn nguyện giương cao.
Lạc Tĩnh Dực nhìn nàng ý cười đầy mặt, nói: "Ngươi ngửi được rõ như vậy, hẳn là lúc nãy bởi vì ta ôm ngươi đã vương nước hoa lên người ngươi ít nhiều."
Hai mắt Trần Cách mở to, phát hiện đúng là như vậy, chính mình đã sớm được mùi xạ hương trắng Lạc Tĩnh Dực hay dùng tẩm lấy.
Cả người hoàn toàn bao phủ bởi hương nước hoa của Lạc Tĩnh Dực.
Trần Cách hạnh phúc đến choáng váng, nàng thừa dịp Lạc Tĩnh Dực đem son thả vào trong túi, rướn người đến hôn phớt một cái thật nhanh lên môi Lạc Tĩnh Dực.
Lạc Tĩnh Dực: "?"
Trần Cách còn chưa quét phấn má đã đỏ ửng mặt mày: "Trên người ta có mùi nước hoa của Lạc lão sư, vậy Lạc lão sư cũng nhận một chút son của ta đi..."
Lạc Tĩnh Dực nở nụ cười: "Không cần son môi, ta cần nhan sắc của ngươi "
"......" Cũng được a.
Hai người trong này không đầu không đuôi nói chuyện, đáng thương Triệu Liễm ở bên ngoài hoàn toàn bị bỏ quên, hừ hừ nhỏ giọng ướm hỏi:
"Lạc lão sư, bồ câu! Các ngươi...... Xong việc chưa?"
Tuy rằng ngữ điệu của Triệu Liễm ít nhiều mang theo tâm tư bát quái lẫn trêu chọc, nhưng hiện tại Lạc Tĩnh Dực tâm tình đang tốt, không cần so đo cùng tiểu trợ lý, mở cửa xe ra cho Triệu Liễm đi lên.
Triệu Liễm nhìn lớp trang điểm trên mặt Trần Cách không giống trước đó, tự hiểu được căn nguyên, ở trong lòng âm thầm vỗ tay tán thưởng.
Mùa xuân của Lạc lão sư tới rồi, sau này có bồ câu chống lưng, cuộc sống của ta mỗi ngày đều sẽ tốt đẹp trôi qua.
Triệu Liễm hỏi Lạc Tĩnh Dực muốn đi đâu, Lạc Tĩnh Dực bảo về nhà.
Lạc Tĩnh Dực nhắc Trần Cách gọi điện thoại báo tin cho Tư tỷ, phỏng chừng lúc này Tư tỷ gấp đến độ đi hết một vòng Bắc Kinh kiếm người rồi. Chờ Trần Cách nói chuyện điện thoại xong xuôi, Lạc Tĩnh Dực bảo nàng đem khúc mắc về Nguy Linh Ngọc trình bày rõ từ đầu tới đuôi.
"Đừng giấu ta cái gì cả." Lạc Tĩnh Dực nói, "Cho dù thực sự có chuyện gì, ngươi cũng cần nói rõ ràng cho ta biết, như vậy mới dễ dàng phản kích"
Trần Cách vội nói: "Ta với Nguy Linh Ngọc không có xảy ra cái gì! Nhưng...... Cũng không hẳn là hoàn toàn không có, trước đây..."
Sau khi Trần Cách quay xong "Lỏa vịnh", quyết tâm trụ lại Bắc Kinh ký hợp đồng với Bạch Mã điện ảnh, người đại diện lúc đó còn chưa phải là Tư tỷ. Người đại diện này suốt ngày mang nàng ra ngoài xã giao, bảo là tạo điều kiện cho Trần Cách gặp gỡ đạo diễn và nhà sản xuất mở rộng nhân mạch, như vậy sau này sẽ càng tốt cho sự phát triển của nàng. Khi đó Trần Cách tuổi còn nhỏ, vừa mới bước vào xã hội đã bị lôi kéo đi đến những buổi họp mặt ca hát uống rượu hỗn độn mỗi ngày khiến cho nàng thực mệt mỏi, mấy lần tìm cách cự tuyệt đều bị người đại diện mắng.
"Ngươi cho rằng ta thích đi tới những chỗ xô bồ này lắm sao? Nhưng mà tiểu diễn viên không lo bồi dưỡng nhân mạch cho nên thân thì làm gì có chỗ dựa mà phát triển? Hiện nay cái gì là quan trọng nhất? Nhân mạch! Là nhân mạch ngươi biết chưa! Nếu ngươi có thể lọt vào mắt xanh của danh đạo, ít nhất có thể nhảy cóc bỏ qua được mười năm phấn đấu! Còn nếu vừa mắt nhà đầu tư thì càng có khả năng ôm mộng leo lên cao. Ai nha, chẳng biết ngươi có được phúc phần này không nữa"
Không nghĩ tới người đại diện nói một câu đã linh ứng.
Nguy Linh Ngọc ở tiệc rượu gặp được Trần Cách, thấy nàng ngồi nép một góc lẳng lặng ôm điện thoại, hoàn toàn tách biệt với xô bồ xung quanh. Lúc đó Nguy Linh Ngọc cho rằng Trần Cách đơn giản là lên weibo hay chơi game gì đó tùy tiện gϊếŧ thời gian, về sau mới biết hóa ra nàng đang xem video hướng dẫn diễn xuất.
Ở nơi những tay lõi đời tụ tập cuồng hoan, tiểu diễn viên này cư nhiên lại có thể tĩnh tâm học tập.
Nguy Linh Ngọc nảy sinh hứng thú với Trần Cách, cũng vài lần đơn độc thỉnh nàng ra ngoài ăn cơm, phát hiện tính cách Trần Cách có chút chất phác, tựa hồ rất không thú vị, nhưng mà dáng người thật tốt, Nguy Linh Ngọc cũng thích khuôn mặt nàng.
Cảm thấy sau khi khai phá xong sẽ càng trở nên có tư vị.
"Khai phá?" Lạc Tĩnh Dực nghe thấy từ này, không thoải mái nheo mắt lại.
"Lúc đó chính xác là cô ta nói như vậy......" Nhớ lại chuyện cũ, Trần Cách cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, lại có thể dễ dàng tin người.
Nhưng giờ phút này nàng đã có Lạc Tĩnh Dực che chở, bảo hộ đến cực kỳ an toàn. Trần Cách phát hiện mình đã có thể thản nhiên đối diện với bóng ma Nguy Linh Ngọc gây nên.
Người đại diện nghe nói phó tổng của Nguy thị ảnh nghiệp đối với Trần Cách có chút thưởng thức, vui vẻ đến hỏng rồi, hận không thể mỗi ngày vừa mở mắt đã đem nhét Trần Cách vào tay Nguy Linh Ngọc.
Nguy Linh Ngọc lấy cớ bàn chuyện công việc dẫn Trần Cách về nhà, bày ra trước mặt mấy cái kịch bản cho nàng lựa chọn, xem có ưng ý nhân vật nào không.
Trần Cách nhìn tên tuổi đạo diễn lẫn biên kịch in trên trang bìa đều thuộc hàng cây đa cây đề trong giới, lập tức trở nên sửng sốt, hơn nữa càng cảm thấy bất an lẫn tội lỗi vì đi lối tắt, hỏi Nguy Linh Ngọc: "Thật sự có thể sao? Ta cảm thấy......"
Nguy Linh Ngọc cười xòa, vỗ vỗ lên mu bàn tay Trần Cách: "Muốn bất cứ dạng vai gì, thậm chí là nữ một, ta đều có thể lấy về cho ngươi. Chỉ cần... đêm nay ngươi lưu lại đây."
Nguy Linh Ngọc dựa sát lại gần, vòng tay ôm Trần Cách, rót vào tai nàng từng lời mê hoặc: "Ảnh hậu gì đó có hứng thú không? Sang năm có thể vì ngươi an bài"
Trần Cách hoàn toàn không ngờ Nguy Linh Ngọc là nữ còn muốn áp dụng quy tắc ngầm đổi tình mua vai với mình.
Trần Cách ngay lập tức đứng phắt dậy, giật lui ra hai bước bảo trì khoảng cách với Nguy Linh Ngọc. Nhớ tới bàn tay như rắn nước của cô ta lúc nãy luồn tới ôm mình, thì thầm những lời bỉ ổi bên tai, Trần Cách tức giận đến phát run. Nàng nỗ lực khắc chế cơn giận, hướng Nguy Linh Ngọc từ chối:
"Cảm ơn Nguy tổng mấy ngày nay chiếu cố, nhưng xem ra ta và ngươi không chung một con đường."
Nói xong Trần Cách quay đầu muốn rời đi ngay, nhưng chỉ được mấy bước đã bắt đầu váng đầu hoa mắt đứng không nổi nữa. Nàng suy yếu khụy xuống đỡ trán.
Nguy Linh Ngọc chậm rãi đi tới, từ phía sau ôm lấy Trần Cách, cười nói: "Ngươi xem ngươi kìa, kích động như vậy làm gì, uống nhiều nên say quá rồi phải không?"
Đôi mắt Trần Cách phủ một tầng mơ hồ, nói năng đã không còn lưu loát: "Vừa rồi...rượu...... Có......"
Đích xác là rượu có bỏ thuốc, đây là thủ đoạn trước giờ của Nguy Linh Ngọc.
Cô ta ôm Trần Cách trong tay, hướng về phía camera nói: "Nếu ngươi tình nguyện để ta bao dưỡng, khẳng định tất cả đều là do ngươi tự nguyện, chúng ta tiếp tục vào bên trong nói chuyện"
Trần Cách không thể mở miệng nói ra lời, cũng không đủ khí lực giãy giũa, chỉ có thể mặc cho Nguy Linh Ngọc bài bố. Nguy Linh Ngọc đưa nàng lên giường cởi bỏ áo ngoài. Trần Cách gắng gượng dùng một tia lý trí cuối cùng kêu gào bản thân phải mau mau thanh tỉnh, nhanh lên, nhanh lên!
May mắn gần đây vì phải tham dự tiệc rượu quá nhiều, Trần Cách vừa nghe mùi rượu đã cảm thấy buồn nôn, cho nên lúc Nguy Linh Ngọc một hai ép nàng uống ly rượu kia, nàng chỉ nhấp vài ngụm nhỏ, tranh thủ lúc Nguy Linh Ngọc ra ngoài nghe điện thoại liền đổ vào chậu cây bên cạnh. Cảm giác choáng váng lúc này đã không còn mãnh liệt, ý thức dần dần mà trở về. Hơn nữa Trần Cách mỗi ngày đều rèn luyện, tố chất so với người bình thường tốt hơn rất nhiều.
Chưa kể nàng hiện tại vừa giận vừa sợ, khắp người đều mãnh liệt bùng lên ý chí kháng cự.
Ngay lúc Nguy Linh Ngọc muốn tháo dây áo trong của Trần Cách xuống, Trần Cách gượng dậy kịp thời, dùng hết toàn lực đánh một quyền thật mạnh vào cằm Nguy Linh Ngọc, đủ để cô ta trật khớp.
Nguy Linh Ngọc đau đớn ôm cằm, sững sờ không tin được.
Trần Cách giãy giụa nhào xuống giường, Nguy Linh Ngọc lại vươn người đến muốn bắt lấy. Nàng xoay người đạp một phát lên bụng Nguy Linh Ngọc khiến cô ta té ngã.
Trần Cách mê mê trầm trầm, cơ hồ là dùng tay và chân bò ra bên ngoài, tư trang cái gì cũng không nhớ cầm theo, trực tiếp vọt ra tới hành lang. Trên hành lang có camera theo dõi, Nguy Linh Ngọc không dám đuổi theo nữa. Trần Cách nghiêng ngả lảo đảo tới được cửa thang máy thì kiệt sức không đi nổi nữa, cả người dần lâm vào hôn mê, may mà có một chị gái bên trong thang máy đi xuống mở cửa ra trông thấy, hảo tâm đưa nàng đi bệnh viện cấp cứu.
Còn tưởng rằng cả đời này cũng không có cơ hội trông thấy mặt, chứ đừng nói là hôn môi.
Hồi tưởng lại từng việc phát sinh những ngày vừa qua, Trần Cách vẫn cảm thấy không chân thực, giống như đang nằm mộng.
Nàng gối đầu nằm trên đùi Lạc Tĩnh Dực ở hàng sau, mái tóc dài đen nhánh tán loạn rải trên mặt da ghế. Lạc Tĩnh Dực một tay chống cằm, một tay nghiêm túc mà nghịch tai Trần Cách.
Tai Trần Cách bị nhào nặn nóng đến lợi hại, nhưng cũng không dám động đậy, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên để Lạc Tĩnh Dực chơi.
Ngón tay Lạc Tĩnh Dực vỗ vỗ lên vành tai Trần Cách, hài lòng thưởng thức tác phẩm mình làm ra: "Có thể hồng đến như vậy sao?"
Trần Cách ủy ủy khuất khuất ngước nhìn Lạc Tĩnh Dực.
"Có phản ứng sinh lý như ngươi nói không?"
Trần Cách: "......"
Cái này muốn người ta trả lời như thế nào a!
Lạc Tĩnh Dực đánh giá người trong lòng, quần áo bị làm cho có chút hỗn độn, hai cái nút áo không biết bung ra lúc nào, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp nổi bật trên làn da trắng tuyết.
Xương quai xanh xinh đẹp như vậy lại không mang bất luận món trang sức gì, Lạc Tĩnh Dực láy ngón tay chọc chọc lên:
"Ở đây thiếu một cái vòng cổ, để ít bữa nữa ta chọn cho ngươi."
"Đừng, ta tự mình mua là tốt rồi!" Trần Cách lập tức từ chối, hoàn toàn không muốn hai người chỉ mới triển khai quan hệ đã phiền toái đến tài chính của đối phương.
"Không tin tưởng mắt chọn của ta sao?" Ánh mắt Lạc Tĩnh Dực thật sự quá ôn nhu, ôn nhu đến nỗi làm Trần Cách sửng sốt, thụ sủng nhược kinh.
"Không phải a...... Đương nhiên không phải." Trần Cách nói, "Ta chỉ không muốn làm ngài phiền toái."
Lạc Tĩnh Dực không hé răng đáp lại, Trần Cách thấy Lạc Tĩnh Dực im lặng bèn hoảng thật sự, sợ bởi vì lời nói của mình mà làm nàng không vui, vội vã vớt vát một câu:
"Vậy...Lạc lão sư thích loại vòng cổ như thế nào?"
Sự chú ý của Lạc Tĩnh Dực chuyển từ xương quai xanh của Trần Cách lên đến cần cổ trắng ngần tỏa hương thoảng thoảng, nốt ruồi son mà mình yêu thích hiện ra ngay trước mắt. Lạc Tĩnh Dực nhớ tới thời điểm mới vừa trông thấy Trần Cách, đã thưởng thức bộ dạng hoàn mỹ, sạch sẽ đến lưu loát của nàng.
Ai có thể nghĩ đến, Trần Cách bị mình sờ loạn một hồi lại nảy sinh một phen tư vị khác.
Thuần khiết hay vẩn đục, hoàn mỹ hay khiếm khuyết đều có thể tìm thấy trong nghệ thuật, mỹ cảm chưa bao giờ là có giới hạn.
Giống như nhân vật dưới ngòi bút của nàng, "Người tốt" như ánh dương chói lọi hay "người xấu" giãy giụa dưới vũng bùn, đều làm cho người khác có du͙ƈ vọиɠ thăm dò.
Vĩnh viễn không chỉ có "tốt" hoặc là "xấu", mà là "độc nhất".
Lạc Tĩnh Dực phát hiện, nét đẹp của Trần Cách, dường như bắt đầu chầm chậm có sự thay đổi nho nhỏ.
Nàng có thể là Trần Cách, cũng có thể là Trần Diệu, càng ẩn giấu nhiều mặt tính cách khác.
Lạc Tĩnh Dực không thể tưởng tượng —— một Trần Cách trước mặt mình luôn ngoan ngoãn nghe lời, lại có đủ bản lĩnh đi đến mặt đối mặt với kẻ nguy hiểm như Nguy Linh Ngọc?
Chỉ vì muốn bảo hộ mình?
Nàng rõ ràng yếu ớt như vậy, chạm vào một cái đã đỏ mặt tía tai, cả người mềm nhũn.
Tay chân mảnh khảnh, vòng eo nhỏ bé chỉ cần luồn tay qua đã có thể ôm trọn.
Lại nhìn xuống đôi môi nộn nộn khi nãy chính mình nhấm nháp qua, lúc đó có hơi xúc động không kiểm soát được lực đạo, mau chóng khiến cho chỗ đó sưng đỏ. Nguyên bản đôi môi đầy đặn càng thêm no đủ, nếu cố tình khi dễ, ai biết được có làm hư hay không.
Thì ra hôn môi cũng không phải dơ bẩn như ta nghĩ.
Chỉ cần đối tượng là Trần Cách, làm gì Lạc Tĩnh Dực đều có thể chấp nhận.
Không chỉ chấp nhận, mà còn cảm thấy ngọt ngào, mềm mại, làm Lạc Tĩnh Dực thích thú.
Trần Cách còn chưa nghe Lạc Tĩnh Dực trả lời, đã thấy ngón tay nàng từ lỗ tai dịch tới môi mình nhẹ nhàng khảy, được một lúc lại tiếp tục di chuyển đến cằm, giống như chơi không đủ.
Đầu ngón tay Lạc Tĩnh Dực đi tới đâu đều làm cho da thịt của Trần Cách ở chỗ đó không ngừng nóng lên, Trần Cách bị Lạc Tĩnh Dực không kiêng nể gì mà trêu ghẹo, trở nên khẩn trương vạn phần.
Trần Cách đành phải dùng ngữ khí xin tha nói: "Lạc lão sư... Ngươi... muốn làm gì a?"
Lạc Tĩnh Dực hỏi: "Môi còn đau không?"
Hốc mắt Trần Cách còn chưa khô, lắc lắc đầu: "Không đau."
"Vậy là tốt rồi."
Trần Cách còn chưa kịp nói gì, Lạc Tĩnh Dực đã một lần nữa hôn tới.
Vừa mới hạ nhiệt được chút ít lại bị Lạc Tĩnh Dực khơi lên, Trần Cách chỉ biết cứng đờ nép vào trong trong lòng Lạc Tĩnh Dực, níu lấy vai áo của nàng không dám nhúc nhích.
Lạc Tĩnh Dực đem đôi môi Trần Cách mở ra, không chút do dự nào đóng vai trò người dẫn dắt, chậm rãi thăm dò, chậm rãi thể nghiệm đôi môi thơm ngọt, mềm mại của người trong lòng.
Trần Cách giống như học sinh ngoan rất chịu khó học hỏi, cẩn thận dùng phương thức của Lạc Tĩnh Dực hôn trả từng chút một.
Lạc Tĩnh Dực nhắm mắt, sa vào cảm xúc mĩ diệu từ một việc mà nàng chưa bao giờ nghĩ mình có khả năng sẽ làm – hôn môi. Nhưng là một biên kịch xuất sắc, nàng không thể không tìm hiểu. Vừa nãy chính là lần đầu tiên áp dụng kiến thức cùng tưởng tượng Lạc Tĩnh Dực thu thập bao năm qua vào thực tiễn.
Lạc Tĩnh Dực vốn tưởng rằng sức tưởng tượng của mình đã phi thường đầy đủ, không nghĩ tới chân chính cùng người mình thích hôn môi lại mê luyến như vậy, chưa kể hormone còn bắt đầu tuôn trào .
Cảm xúc kích phát đến tuyến hormone, mà hormone sinh ra lại làm cho cảm xúc biến đổi, dần dần trở nên không thuần khiết, khắp người đều khô nóng.
Lần đầu đụng vào Trần Cách làm cho trong tâm Lạc Tĩnh Dực giống như có ngọn lửa bỏng cháy, rồi sau đó ngọn lửa ấy lại hóa thành dung nham len lỏi vào từng ngóc ngách, tràn ra một suối nguồn đậm sâu tình yêu cuồn cuộn.
Những gì thế gian hay ca tụng về tình yêu Lạc Tĩnh Dực đều biết, nhưng đây mới là lần đầu tiên nàng chân chính thể nghiệm thế nào là cảm xúc trào dâng xuất phát từ nồng nhiệt yêu thương.
Trần Cách bị Lạc Tĩnh Dực ôm lấy đặt trên đùi, mặt cũng bị nàng giữ chặt hôn nồng nhiệt không ngừng. Lạc Tĩnh Dực thi thoảng cúi xuống, nhẹ nhàng như có như không gặm cắn cần cổ phiếm hồng. Trần Cách phát hiện, hóa ra không phải lỗ tai mình mẫn cảm, mà là do Lạc Tĩnh Dực.
Chỉ cần Lạc Tĩnh Dực chạm vào bất cứ chỗ nào, chỗ đó liền mềm ra từng mảnh.
Điểm mẫn cảm nhất của Trần Cách, chính là Lạc Tĩnh Dực.
......
Vật qua lộn lại một hồi lớp trang điểm trên mặt Trần Cách đều bị trôi, Lạc Tĩnh Dực để Trần Cách tựa vào lòng mình, muốn giúp nàng chỉnh lại.
Trần Cách nào dám: "Ta...ta tự mình làm là được rồi."
Lạc Tĩnh Dực nhướng mày: "Không tin tưởng tay nghề của ta?"
"Không phải a!" Trần Cách ngẩng đầu, phát hiện chính mình thực sự đang nằm trong lòng Lạc lão sư, vẫn chưa hết hoảng hốt: "Ta sợ ngài mệt."
Rốt cuộc vừa nãy đều do Lạc lão sư làm chủ, Trần Cách chỉ là nằm hưởng thụ hoặc ngồi trên đùi để Lạc Tĩnh Dực ôm lấy, căn bản chưa tiêu tốn bao nhiêu sức lực.
Lạc lão sư lăn lộn lên xuống, khẳng định mệt rồi.
Lạc Tĩnh Dực gật gật đầu: "Rất tốt. Nãy giờ ngươi cứ gọi ta là "ngài", sau này ở trên giường cứ tiếp tục gọi như vậy. Ta thích."
"Giường..." Trần Cách nhắc được một chữ "giường" liền lập tức câm miệng, sợ tới nỗi thở cũng không dám thở mạnh. Ai chứ Lạc Tĩnh Dực rất có khả năng biến ghế xe thành giường, ngay tại chỗ này ra tay chơi xấu khiến cho mình đầu hàng, gọi nàng bằng "ngài" lần nữa.
"Lại đây." Lạc Tĩnh Dực lấy túi mỹ phẩm của mình ra, chọn lựa phấn nền thích hợp cùng son môi, tỉ mỉ giúp Trần Cách sửa lại lớp trang điểm.
Trần Cách chăm chú nhìn Lạc Tĩnh Dực, bầu không khí an tĩnh lẫn tiếp xúc gần gũi như vậy làm nàng không thể không nhớ đến trận kịch liệt ban nãy.
Nụ hôn đầu tiên của mình, chính là trao cho Lạc lão sư.
Lạc lão sư nói nàng cũng yêu ta......
Đây là mộng sao? Nếu là mộng, có thể nào cả đời này không cần tỉnh lại được không?
"Lạc lão sư, ngài...... Trên người ngươi thơm quá." Giọng nói của Trần Cách không giấu được run rẩy.
Lạc Tĩnh Dực cẩn thận giúp nàng đồ son: "Ngươi thích hương nước hoa này sao?"
"Thích, đặc biệt thích." Khóe miệng Trần Cách mãn nguyện giương cao.
Lạc Tĩnh Dực nhìn nàng ý cười đầy mặt, nói: "Ngươi ngửi được rõ như vậy, hẳn là lúc nãy bởi vì ta ôm ngươi đã vương nước hoa lên người ngươi ít nhiều."
Hai mắt Trần Cách mở to, phát hiện đúng là như vậy, chính mình đã sớm được mùi xạ hương trắng Lạc Tĩnh Dực hay dùng tẩm lấy.
Cả người hoàn toàn bao phủ bởi hương nước hoa của Lạc Tĩnh Dực.
Trần Cách hạnh phúc đến choáng váng, nàng thừa dịp Lạc Tĩnh Dực đem son thả vào trong túi, rướn người đến hôn phớt một cái thật nhanh lên môi Lạc Tĩnh Dực.
Lạc Tĩnh Dực: "?"
Trần Cách còn chưa quét phấn má đã đỏ ửng mặt mày: "Trên người ta có mùi nước hoa của Lạc lão sư, vậy Lạc lão sư cũng nhận một chút son của ta đi..."
Lạc Tĩnh Dực nở nụ cười: "Không cần son môi, ta cần nhan sắc của ngươi "
"......" Cũng được a.
Hai người trong này không đầu không đuôi nói chuyện, đáng thương Triệu Liễm ở bên ngoài hoàn toàn bị bỏ quên, hừ hừ nhỏ giọng ướm hỏi:
"Lạc lão sư, bồ câu! Các ngươi...... Xong việc chưa?"
Tuy rằng ngữ điệu của Triệu Liễm ít nhiều mang theo tâm tư bát quái lẫn trêu chọc, nhưng hiện tại Lạc Tĩnh Dực tâm tình đang tốt, không cần so đo cùng tiểu trợ lý, mở cửa xe ra cho Triệu Liễm đi lên.
Triệu Liễm nhìn lớp trang điểm trên mặt Trần Cách không giống trước đó, tự hiểu được căn nguyên, ở trong lòng âm thầm vỗ tay tán thưởng.
Mùa xuân của Lạc lão sư tới rồi, sau này có bồ câu chống lưng, cuộc sống của ta mỗi ngày đều sẽ tốt đẹp trôi qua.
Triệu Liễm hỏi Lạc Tĩnh Dực muốn đi đâu, Lạc Tĩnh Dực bảo về nhà.
Lạc Tĩnh Dực nhắc Trần Cách gọi điện thoại báo tin cho Tư tỷ, phỏng chừng lúc này Tư tỷ gấp đến độ đi hết một vòng Bắc Kinh kiếm người rồi. Chờ Trần Cách nói chuyện điện thoại xong xuôi, Lạc Tĩnh Dực bảo nàng đem khúc mắc về Nguy Linh Ngọc trình bày rõ từ đầu tới đuôi.
"Đừng giấu ta cái gì cả." Lạc Tĩnh Dực nói, "Cho dù thực sự có chuyện gì, ngươi cũng cần nói rõ ràng cho ta biết, như vậy mới dễ dàng phản kích"
Trần Cách vội nói: "Ta với Nguy Linh Ngọc không có xảy ra cái gì! Nhưng...... Cũng không hẳn là hoàn toàn không có, trước đây..."
Sau khi Trần Cách quay xong "Lỏa vịnh", quyết tâm trụ lại Bắc Kinh ký hợp đồng với Bạch Mã điện ảnh, người đại diện lúc đó còn chưa phải là Tư tỷ. Người đại diện này suốt ngày mang nàng ra ngoài xã giao, bảo là tạo điều kiện cho Trần Cách gặp gỡ đạo diễn và nhà sản xuất mở rộng nhân mạch, như vậy sau này sẽ càng tốt cho sự phát triển của nàng. Khi đó Trần Cách tuổi còn nhỏ, vừa mới bước vào xã hội đã bị lôi kéo đi đến những buổi họp mặt ca hát uống rượu hỗn độn mỗi ngày khiến cho nàng thực mệt mỏi, mấy lần tìm cách cự tuyệt đều bị người đại diện mắng.
"Ngươi cho rằng ta thích đi tới những chỗ xô bồ này lắm sao? Nhưng mà tiểu diễn viên không lo bồi dưỡng nhân mạch cho nên thân thì làm gì có chỗ dựa mà phát triển? Hiện nay cái gì là quan trọng nhất? Nhân mạch! Là nhân mạch ngươi biết chưa! Nếu ngươi có thể lọt vào mắt xanh của danh đạo, ít nhất có thể nhảy cóc bỏ qua được mười năm phấn đấu! Còn nếu vừa mắt nhà đầu tư thì càng có khả năng ôm mộng leo lên cao. Ai nha, chẳng biết ngươi có được phúc phần này không nữa"
Không nghĩ tới người đại diện nói một câu đã linh ứng.
Nguy Linh Ngọc ở tiệc rượu gặp được Trần Cách, thấy nàng ngồi nép một góc lẳng lặng ôm điện thoại, hoàn toàn tách biệt với xô bồ xung quanh. Lúc đó Nguy Linh Ngọc cho rằng Trần Cách đơn giản là lên weibo hay chơi game gì đó tùy tiện gϊếŧ thời gian, về sau mới biết hóa ra nàng đang xem video hướng dẫn diễn xuất.
Ở nơi những tay lõi đời tụ tập cuồng hoan, tiểu diễn viên này cư nhiên lại có thể tĩnh tâm học tập.
Nguy Linh Ngọc nảy sinh hứng thú với Trần Cách, cũng vài lần đơn độc thỉnh nàng ra ngoài ăn cơm, phát hiện tính cách Trần Cách có chút chất phác, tựa hồ rất không thú vị, nhưng mà dáng người thật tốt, Nguy Linh Ngọc cũng thích khuôn mặt nàng.
Cảm thấy sau khi khai phá xong sẽ càng trở nên có tư vị.
"Khai phá?" Lạc Tĩnh Dực nghe thấy từ này, không thoải mái nheo mắt lại.
"Lúc đó chính xác là cô ta nói như vậy......" Nhớ lại chuyện cũ, Trần Cách cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, lại có thể dễ dàng tin người.
Nhưng giờ phút này nàng đã có Lạc Tĩnh Dực che chở, bảo hộ đến cực kỳ an toàn. Trần Cách phát hiện mình đã có thể thản nhiên đối diện với bóng ma Nguy Linh Ngọc gây nên.
Người đại diện nghe nói phó tổng của Nguy thị ảnh nghiệp đối với Trần Cách có chút thưởng thức, vui vẻ đến hỏng rồi, hận không thể mỗi ngày vừa mở mắt đã đem nhét Trần Cách vào tay Nguy Linh Ngọc.
Nguy Linh Ngọc lấy cớ bàn chuyện công việc dẫn Trần Cách về nhà, bày ra trước mặt mấy cái kịch bản cho nàng lựa chọn, xem có ưng ý nhân vật nào không.
Trần Cách nhìn tên tuổi đạo diễn lẫn biên kịch in trên trang bìa đều thuộc hàng cây đa cây đề trong giới, lập tức trở nên sửng sốt, hơn nữa càng cảm thấy bất an lẫn tội lỗi vì đi lối tắt, hỏi Nguy Linh Ngọc: "Thật sự có thể sao? Ta cảm thấy......"
Nguy Linh Ngọc cười xòa, vỗ vỗ lên mu bàn tay Trần Cách: "Muốn bất cứ dạng vai gì, thậm chí là nữ một, ta đều có thể lấy về cho ngươi. Chỉ cần... đêm nay ngươi lưu lại đây."
Nguy Linh Ngọc dựa sát lại gần, vòng tay ôm Trần Cách, rót vào tai nàng từng lời mê hoặc: "Ảnh hậu gì đó có hứng thú không? Sang năm có thể vì ngươi an bài"
Trần Cách hoàn toàn không ngờ Nguy Linh Ngọc là nữ còn muốn áp dụng quy tắc ngầm đổi tình mua vai với mình.
Trần Cách ngay lập tức đứng phắt dậy, giật lui ra hai bước bảo trì khoảng cách với Nguy Linh Ngọc. Nhớ tới bàn tay như rắn nước của cô ta lúc nãy luồn tới ôm mình, thì thầm những lời bỉ ổi bên tai, Trần Cách tức giận đến phát run. Nàng nỗ lực khắc chế cơn giận, hướng Nguy Linh Ngọc từ chối:
"Cảm ơn Nguy tổng mấy ngày nay chiếu cố, nhưng xem ra ta và ngươi không chung một con đường."
Nói xong Trần Cách quay đầu muốn rời đi ngay, nhưng chỉ được mấy bước đã bắt đầu váng đầu hoa mắt đứng không nổi nữa. Nàng suy yếu khụy xuống đỡ trán.
Nguy Linh Ngọc chậm rãi đi tới, từ phía sau ôm lấy Trần Cách, cười nói: "Ngươi xem ngươi kìa, kích động như vậy làm gì, uống nhiều nên say quá rồi phải không?"
Đôi mắt Trần Cách phủ một tầng mơ hồ, nói năng đã không còn lưu loát: "Vừa rồi...rượu...... Có......"
Đích xác là rượu có bỏ thuốc, đây là thủ đoạn trước giờ của Nguy Linh Ngọc.
Cô ta ôm Trần Cách trong tay, hướng về phía camera nói: "Nếu ngươi tình nguyện để ta bao dưỡng, khẳng định tất cả đều là do ngươi tự nguyện, chúng ta tiếp tục vào bên trong nói chuyện"
Trần Cách không thể mở miệng nói ra lời, cũng không đủ khí lực giãy giũa, chỉ có thể mặc cho Nguy Linh Ngọc bài bố. Nguy Linh Ngọc đưa nàng lên giường cởi bỏ áo ngoài. Trần Cách gắng gượng dùng một tia lý trí cuối cùng kêu gào bản thân phải mau mau thanh tỉnh, nhanh lên, nhanh lên!
May mắn gần đây vì phải tham dự tiệc rượu quá nhiều, Trần Cách vừa nghe mùi rượu đã cảm thấy buồn nôn, cho nên lúc Nguy Linh Ngọc một hai ép nàng uống ly rượu kia, nàng chỉ nhấp vài ngụm nhỏ, tranh thủ lúc Nguy Linh Ngọc ra ngoài nghe điện thoại liền đổ vào chậu cây bên cạnh. Cảm giác choáng váng lúc này đã không còn mãnh liệt, ý thức dần dần mà trở về. Hơn nữa Trần Cách mỗi ngày đều rèn luyện, tố chất so với người bình thường tốt hơn rất nhiều.
Chưa kể nàng hiện tại vừa giận vừa sợ, khắp người đều mãnh liệt bùng lên ý chí kháng cự.
Ngay lúc Nguy Linh Ngọc muốn tháo dây áo trong của Trần Cách xuống, Trần Cách gượng dậy kịp thời, dùng hết toàn lực đánh một quyền thật mạnh vào cằm Nguy Linh Ngọc, đủ để cô ta trật khớp.
Nguy Linh Ngọc đau đớn ôm cằm, sững sờ không tin được.
Trần Cách giãy giụa nhào xuống giường, Nguy Linh Ngọc lại vươn người đến muốn bắt lấy. Nàng xoay người đạp một phát lên bụng Nguy Linh Ngọc khiến cô ta té ngã.
Trần Cách mê mê trầm trầm, cơ hồ là dùng tay và chân bò ra bên ngoài, tư trang cái gì cũng không nhớ cầm theo, trực tiếp vọt ra tới hành lang. Trên hành lang có camera theo dõi, Nguy Linh Ngọc không dám đuổi theo nữa. Trần Cách nghiêng ngả lảo đảo tới được cửa thang máy thì kiệt sức không đi nổi nữa, cả người dần lâm vào hôn mê, may mà có một chị gái bên trong thang máy đi xuống mở cửa ra trông thấy, hảo tâm đưa nàng đi bệnh viện cấp cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.