Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo
Chương 15: Bị người khác hãm hại, say rượu trong quán bar. (1)
Chưởng Thượng Minh Trư
07/10/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tám giờ tối.
Thẩm Mặc ở nhà đang giặt quần áo cho Tiểu Manh, bỗng nhận được điện thoại của công ty.
"Quản lý Thẩm, không xong rồi, xảy ra chuyện, cô mau tới công ty một chuyến."
Người gọi điện thoại là trưởng phòng kế toán chị Lưu, Thẩm Mặc không dám chậm trễ, lập tức khoác áo lái xe tới.
Bên trong phòng họp của tập đoàn Lục thị.
Lúc Thẩm Mặc đến, mười mấy người có chức vụ cao cũng đã đến, Lục Gia Dật mặc chiếc áo màu tím đậm ngắn tay, tựa vào ghế, mặt không cảm xúc.
"Lục tổng, đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Mặc bởi vì vội vàng ra ngoài, cho nên cũng không kịp thay quần áo, trên người là mặc một bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt, bình thường cô có thói quen mặc âu phục đen khi đi làm, thỉnh thoảng thấy bộ dạng của cô như vậy không thể không nói, khiến cho người khác có chút ngạc nhiên, bởi vì phải giặt quần áo cho Tiểu Manh, sợ làm ướt tóc, cho nên Thẩm Mặc chỉ là đơn giản cột thêm mái tóc đuôi ngựa.
Lục Gia Dật trong nháy mắt ngẩng đầu lên, có chút hoảng hốt, tựa như thấy được hình ảnh Thẩm Mặc lúc còn học sinh.
Tóc thắt bím đuôi ngựa, trong sáng như là cô gái nhà bên.
"Khụ khụ... Lục tổng, Quản lý Thẩm đã tới, anh nói nhanh lên đi, để mọi người chờ lâu." Giang Lan Nguyệt ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở.
Lục Gia Dật liền lấy lại tinh thần, sắc mặt lạnh tanh cầm tập tài liệu trên bàn lên, ném tới, sau đó liếc nhìn Thẩm Mặc: "cô tự xem một chút đi."
Thẩm Mặc cầm tập tài liệu lên, cẩn thận xem từng chút, sau đó sắc mặt ngày càng khó coi...
"Tại sao có thể như vậy?"
"Đúng vậy, tôi cũng muốn biết tại sao có thể như vậy? Cũng là bởi vì các người làm báo cáo sai một con số nhỏ, khiến cho công ty hao tổn năm triệu, giấy trắng mực đen, chúng ta nếu như không thừa nhận coi như vi phạm hợp đồng, ngược lại làm cho đối phương được làm tới, Thẩm Mặc... Tôi thật muốn bóp chết cô." Lục Gia Dật từng câu từng chữ nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Mặc.
Có người đồng tình, có người cười trên nỗi đau của người khác...
"Không đúng, tôi nhớ... Tôi đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, không thể nào xuất hiện sơ suất như vậy."
"Vậy ý của cô là tôi mù sao?" Lục Gia Dật chất vấn.
"Không, tôi không phải có ý đó, Lục tổng... Xin cho tôi một chút thời gian, tôi tra rõ chuyện này."
"Không cần điều tra, vụ này tôi đã giao cho bên hành chính làm, Thẩm Mặc cô gần đây chắc là quá mệt mỏi, tôi cho cô nghỉ một tuần, còn có... Viết cho tôi một bản tường trình, còn có... Công ty tổn thất năm triệu tệ, cô phải chịu một nửa."
"Nhưng là... Tôi không có nhiều tiền như vậy." Thẩm Mặc mặt không còn chút máu.
Giang Lan Nguyệt một bên, cười rất đắc ý... Cô liền nói, Thẩm Mặc không sớm thì muộn sẽ ngã dưới chân cô, quả nhiên, đã đến lúc.
"Vậy thì trừ vào tiền lương của cô, tiền lương của cô sau này giảm phân nữa, đến khi thanh toán xong thì trở về như cũ." Lục Gia Dật lời nói chắc như đinh.
Thẩm Mặc chỉ cảm thấy đầu óc đau nhói, tiền lương giảm một nửa là một đả kích chí mạng, cô mỗi một tháng tiêu tiền đều có dự tính, trừ tiền vay để mua xe mua nhà, còn có tiền học phí của con trai, nếu như lập tức giảm phân nửa, như vậy... Mọi kế hoạch đều tan thành bong bóng.
"Lục tổng... Anh nghe tôi nói."
Lục Gia Dật như thể không nghe thấy, đứng dậy rời đi, không để Thẩm Mặc có cơ hội giải thích.
Tám giờ tối.
Thẩm Mặc ở nhà đang giặt quần áo cho Tiểu Manh, bỗng nhận được điện thoại của công ty.
"Quản lý Thẩm, không xong rồi, xảy ra chuyện, cô mau tới công ty một chuyến."
Người gọi điện thoại là trưởng phòng kế toán chị Lưu, Thẩm Mặc không dám chậm trễ, lập tức khoác áo lái xe tới.
Bên trong phòng họp của tập đoàn Lục thị.
Lúc Thẩm Mặc đến, mười mấy người có chức vụ cao cũng đã đến, Lục Gia Dật mặc chiếc áo màu tím đậm ngắn tay, tựa vào ghế, mặt không cảm xúc.
"Lục tổng, đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Mặc bởi vì vội vàng ra ngoài, cho nên cũng không kịp thay quần áo, trên người là mặc một bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt, bình thường cô có thói quen mặc âu phục đen khi đi làm, thỉnh thoảng thấy bộ dạng của cô như vậy không thể không nói, khiến cho người khác có chút ngạc nhiên, bởi vì phải giặt quần áo cho Tiểu Manh, sợ làm ướt tóc, cho nên Thẩm Mặc chỉ là đơn giản cột thêm mái tóc đuôi ngựa.
Lục Gia Dật trong nháy mắt ngẩng đầu lên, có chút hoảng hốt, tựa như thấy được hình ảnh Thẩm Mặc lúc còn học sinh.
Tóc thắt bím đuôi ngựa, trong sáng như là cô gái nhà bên.
"Khụ khụ... Lục tổng, Quản lý Thẩm đã tới, anh nói nhanh lên đi, để mọi người chờ lâu." Giang Lan Nguyệt ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở.
Lục Gia Dật liền lấy lại tinh thần, sắc mặt lạnh tanh cầm tập tài liệu trên bàn lên, ném tới, sau đó liếc nhìn Thẩm Mặc: "cô tự xem một chút đi."
Thẩm Mặc cầm tập tài liệu lên, cẩn thận xem từng chút, sau đó sắc mặt ngày càng khó coi...
"Tại sao có thể như vậy?"
"Đúng vậy, tôi cũng muốn biết tại sao có thể như vậy? Cũng là bởi vì các người làm báo cáo sai một con số nhỏ, khiến cho công ty hao tổn năm triệu, giấy trắng mực đen, chúng ta nếu như không thừa nhận coi như vi phạm hợp đồng, ngược lại làm cho đối phương được làm tới, Thẩm Mặc... Tôi thật muốn bóp chết cô." Lục Gia Dật từng câu từng chữ nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Mặc.
Có người đồng tình, có người cười trên nỗi đau của người khác...
"Không đúng, tôi nhớ... Tôi đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, không thể nào xuất hiện sơ suất như vậy."
"Vậy ý của cô là tôi mù sao?" Lục Gia Dật chất vấn.
"Không, tôi không phải có ý đó, Lục tổng... Xin cho tôi một chút thời gian, tôi tra rõ chuyện này."
"Không cần điều tra, vụ này tôi đã giao cho bên hành chính làm, Thẩm Mặc cô gần đây chắc là quá mệt mỏi, tôi cho cô nghỉ một tuần, còn có... Viết cho tôi một bản tường trình, còn có... Công ty tổn thất năm triệu tệ, cô phải chịu một nửa."
"Nhưng là... Tôi không có nhiều tiền như vậy." Thẩm Mặc mặt không còn chút máu.
Giang Lan Nguyệt một bên, cười rất đắc ý... Cô liền nói, Thẩm Mặc không sớm thì muộn sẽ ngã dưới chân cô, quả nhiên, đã đến lúc.
"Vậy thì trừ vào tiền lương của cô, tiền lương của cô sau này giảm phân nữa, đến khi thanh toán xong thì trở về như cũ." Lục Gia Dật lời nói chắc như đinh.
Thẩm Mặc chỉ cảm thấy đầu óc đau nhói, tiền lương giảm một nửa là một đả kích chí mạng, cô mỗi một tháng tiêu tiền đều có dự tính, trừ tiền vay để mua xe mua nhà, còn có tiền học phí của con trai, nếu như lập tức giảm phân nửa, như vậy... Mọi kế hoạch đều tan thành bong bóng.
"Lục tổng... Anh nghe tôi nói."
Lục Gia Dật như thể không nghe thấy, đứng dậy rời đi, không để Thẩm Mặc có cơ hội giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.