Chương 6: Anh lấy lòng tôi khi nào thế?
Hi Hòa Thanh Linh
12/07/2023
Phó Diên Thăng cũng tò mò, hỏi anh: “Anh vừa ý người như thế nào?”
Tống Phổ Tâm cầm chén trà, chậm rãi chia sẻ một đoạn tình cảm từng trải của mình.
Khi anh còn học trung học, cùng lớp có một bạn gái nhỏ nhắn, giống như cô gái nhà bên, trông rất nhút nhát. Thành tích của anh rất tốt, đặc biệt là môn toán, bởi vì anh là người học giỏi nhất trong lớp khi đó nên cô gái lấy hết dũng cảm đi hỏi bài anh.
Mới đầu Tống Phổ Tâm cho rằng cô cũng giống như những cô gái khác mượn cớ đến làm quen, sau đó phát hiện đối phương thật sự muốn học, lúc nghe không hiểu, sốt ruột đến đỏ cả mặt, giống như con thỏ con vậy. Học tập rất chăm chỉ, thi không tốt sẽ lén trốn vào một góc để khóc, trong thân thể nhỏ con có một sự quật cường không chịu thua.
Sau đó quan hệ giữa hai người tốt dần lên, cùng nói về tương lai và ước mơ, cô gái nói sau này muốn làm bác sĩ, lúc thi đại học quả thật thi đậu vào trường y tốt nhất cả nước. Mà lúc đó anh muốn thi đại học T, kết quả kém một chút, không thi đậu.
Tống Phổ Tâm đành rút hồ sơ điền nguyện vọng hai Đại học Tài chính, sau khi có thông báo, suốt ngày ở nhà, cô gái nhắn tin hẹn anh ra ngoài, nhưng trong lòng anh cảm thấy mất mát, không muốn trả lời.
Tháng tám gần kết thúc, trong lớp có người tổ chức họp mặt, nói là chào tạm biệt mấy bạn đi nơi khác học, anh mới ra khỏi cửa.
Trong bữa tiệc đó, cô gái ngày thường bị người ta trêu đôi ba câu là đỏ mặt đã chủ động tiến lại gần hôn anh, hỏi anh có thể làm bạn trai của cô ấy không. Lúc hỏi, giọng cô còn run run, tay nắm chặt thành nắm đấm, Tống Phổ Tâm cảm giác trong nháy mặt tim mình bị cảnh tượng đó đánh trúng.
Vì vậy, bọn họ đã quen nhau. Sự ngọt ngào của mối tình đầu đã chữa lành sự cô đơn mà thất bại kỳ thi tuyển sinh đại học mang lại cho anh.
Nửa năm đầu yêu nhau, mặc dù ở hai nơi khác nhau, nhưng tình cảm của bọn họ rất tốt, ngày nào cũng phải gọi điện thoại, có gì mới là chia sẻ với nhau đầu tiên.
Sau khi lên học đại học, anh vẫn có rất nhiều người theo đuổi, nhưng mỗi khi gặp được người tỏ tình, Tống Phổ Tâm đều tự tin nói: “Xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.” Khi đó nghĩ đến cô là anh cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng.
Nhưng đất khách quê người có lẽ là phép thử tình cảm và lòng người nhất, giống như tất cả các cặp đôi trẻ tuổi khác yêu nhau, bọn họ rất nhanh có mâu thuẫn, cô giống như hồi trung học, áp lực lớn sẽ khóc, cô bắt đầu oán giận anh không biết an ủi người khác, oán giận anh không phải là người đầu tiên xuất hiện khi cô cần, anh cũng bắt đầu mù mờ trước sự đa sầu đa cảm của đối phương, ảo não mình thật sự không đủ tốt, không xứng đáng ở bên cạnh cô….
Sau đó, những cuộc điện thoại ngày càng ít đi, cô bắt đầu xa lánh anh, Tống Phổ Tâm nghĩ muốn cứu vãn, nhưng lại vô lực.
Một ngày trước sinh nhật lần thứ 20 của cô, anh đặc biệt xin nghỉ phép, mua vé tàu cao tốc đến Yên Thành thăm cô. Lần trước anh làm điều này là vào lễ giáng sinh đầu tiên sau khi họ xác nhận quan hệ, anh đột nhiên xuất hiện ở dưới tầng ký túc xá của cô, cô kích động nhào tới ôm lấy anh, quên cả xấu hổ, treo trên người anh giống như koala nhỏ hồi lâu mới xuống.
Nhưng lần này, anh gọi cho cô hỏi cô có rảnh không, nhưng cô nói là cô đang trên đường đến phòng thí nghiệm.
Tống Phổ Tâm đeo cây đàn guitar đứng đối diện con đường trường y tấp nập người qua lại, thấy cô kéo tay một nam sinh khác vào cổng trường, nắm chặt điện thoại nói: “Được, vậy không làm phiền em nữa.”
Cô từng nói qua điện thoại rằng, cảm thấy nam sinh biết chơi guitar rất đẹp trai, anh dành nửa năm để học, muốn làm cô vui vẻ, khoảnh khắc đó lại cảm thấy mình giống như một thằng ngốc. Sau khi trở về, anh liền chủ động đề nghị chia tay, ở đầu dây bên kia cô do dự vài giây rồi đồng ý.
Khi kể những chuyện này, ngữ khí và biểu tình của Tống Phổ Tâm vẫn bình tĩnh như cũ, Phó Diên Thăng nghe được lại nhíu mày: “Cô ta ngoại tình sao?”
Tống Phổ Tâm lắc đầu: “Lúc ấy tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng thật ra là tôi đã hiểu lầm cô ấy.”
Phó Diên Thăng: “Ý anh là sao?”
Tống Phổ Tâm: “Cô ấy đăng ký làm nghiên cứu sinh một trường y nổi tiếng ở Mỹ, trước khi ra nước ngoài có hẹn gặp mặt tôi ở quê, chúng tôi nói chuyện với nhau. Thì ra hồi trung học tôi và cô ấy có cùng quen biết một cô gái, cũng có cảm tình với tôi, cô gái kia học chung trường Đại học Tài chính với tôi, mỗi lần có người đưa thư tình cho tôi đều kể với Tình Tình. Tình Tình hiểu lầm tôi mập mờ không rõ với nhiều nữ sinh khác, ầm ĩ với tôi mấy lần nhưng không được an ủi, cảm thấy lo được lo mất, mất hết ý chí. Ngày tôi đi tìm cô ấy, cô ấy nhìn thấy tôi, tiện tay nắm lấy một bạn nam bên cạnh, diễn cho tôi xem một vở kịch…”
“… Anh có tin không?” Phó Diên Thăng nhướng mày.
“Tin.” Tống Phổ Tâm cười khổ một tiếng, “Cô ấy không cầu hòa với tôi, cũng không cần phải lừa tôi. Hơn nữa, những chi tiết cô ấy đề cập đến đều khớp. Là do ban đầu tôi tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu tình yêu. Cô ấy nói nếu đã không tin tưởng nhau thì chia tay đi, đau khổ một thời gian còn hơn là tiếp tục dày vò lẫn nhau. Khi nhớ đến tôi sẽ vẫn là những kỷ niệm đẹp, vì vậy hy vọng sau này vẫn có thể làm bạn với tôi.”
Phó Diên Thăng phán đoán vẻ mặt của Tống Phổ Tâm: “Nhưng anh không quên được cô ấy?”
“Ừm, tôi bảo cô ấy tập trung vào việc học của mình trước, chờ cô ấy trở về, nếu như không tìm được bạn trai tốt hơn tôi, có thể tới tìm tôi. Sau rất nhiều năm, chúng tôi đều giữ liên lạc, ngày lễ tết cũng sẽ gửi tin nhắn…” Tống Phổ Tâm say mê đoạn tình cảm đã mất kia, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối vô tận.
Phó Diên Thăng đột nhiên nhận ra điểm mấu chốt: “Anh đã kể đoạn tình cảm này cho Tư Trạch nghe sao?”
Tống Phổ Tâm cứng ngắc gật đầu, lúc ấy anh kể cho Tư Trạch nghe là vì muốn chứng tỏ mình đã người trong lòng, muốn Tư Trạch từ bỏ ý định tìm phụ nữ cho mình. Mà Tư Trạch hỏi anh rốt cuộc muốn cái gì, cũng chỉ vì lúc trước anh biểu hiện quá vô dục vô cầu, không cần phải nói muốn phụ nữ.
Khi nghe anh kể, mới đầu Tư Trạch còn ngắt lời hỏi anh, có phải anh thích dáng người nhỏ nhắn, xấu hổ ngại ngùng sẽ khóc không, sau đó dần dần không hỏi nữa, đắm chìm trong câu chuyện của anh, cuối cùng còn lẩm bẩm đánh giá: “Lúc trước nghe mấy người phụ nữ trong công ty gọi anh là nam thần, tôi còn cảm thấy khó hiểu, tôi giàu có như vậy, bộ dạng cũng không tồi, còn là tổng giám đốc, vì sao họ không gọi tôi là nam thần…Giờ xem như tôi hiểu rồi, có lẽ họ chỉ thích loại ngốc si tình như anh thôi.”
Tống Phổ Tâm không ngờ Tư Trạch cũng để ý những thứ đó, bỗng nhiên cảm thấy đối phương cũng chỉ là một cậu trai trẻ tuổi khí thịnh, muốn tranh giành vị trí đầu tiên khắp nơi, không khỏi buồn cười: “Bên cạnh cậu cũng không thiếu bạn gái, sao còn để ý nữ nhân viên Trạch Thái có thích cậu hay không?”
“Ý anh là bạn giường ấy hả?” Tư Trạch mỉa mai nói, “Bỏ tiền ra mua dịch vụ thôi, không phải là tình yêu đích thực.”
Có lẽ nhiệt độ trong phòng quá cao, hoặc có lẽ tư thái của Tư Trạch lúc này quá thoải mái, Tống Phổ Tâm hiếm khi đùa giỡn với đối phương: “Người như cậu cũng quan tâm đến tình yêu đích thực à?”
Quanh năm được xem là “nam thần”, ánh mắt ngưỡng mộ của người khác cũng chính là chất dinh dưỡng để Tống Phổ Tâm hun đúc khí chất của mình, mang đến cho anh vẻ trầm tĩnh, dịu dàng dường như trời sinh đã có. Tư Trạch hiếm thấy đối phương buông lỏng tư thế như vậy, lại bị nụ cười kia lay động.
“Cậu cũng có.” Tống Phổ Tâm lười biếng nói, lúc này uống nước cũng không thể giảm bớt sự khô nóng của anh, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi.
“Có gì?” Tư Trạch nhìn chăm chú yết hầu trượt lên trượt xuống của anh, không hiểu sao cũng có chút rộn ràng.
“Cô gái Trạch Thái có tình cảm với cậu….”
Trên thế giới này không phải ai cũng có vốn liếng để kiêu ngạo, mặc dù tính tình Tư Trạch nóng nảy, nhưng chỉ riêng bối cảnh gia thế hùng hậu, cũng đủ khiến một số cô gái tôn thờ quyền lợi đổ xô về phía hắn. Hơn nữa, Tư Trạch cũng không xấu, có cặp mắt phượng bạc tình như cười không cười nhìn người, đối với các cô gái quả thực có sức hấp dẫn trí mạng ——
Đương nhiên, những điểm này là do Tống Phổ Tâm trong lúc vô tình nghe được mấy cô gái trong công ty buôn chuyện ghi nhớ.
“Tư tổng, tôi không giống cậu.” Tống Phổ Tâm kéo đề tài trở về, cố gắng đánh vào tinh thần, lấy lui làm tiến, “Tôi xuất thân bình thường, từ nhỏ chỉ có thể dựa vào học hành xuất sắc để cho cha mẹ có một cuộc sống tốt đẹp. Với nền tảng học vấn của tôi, có thể có vị trí và thu nhập hiện tại đã là hơn rất nhiều bạn cùng lứa rồi… Tôi cũng hâm mộ Quản lý Khương và Thư ký Hoàng, họ được cậu coi trọng hơn, nhưng tôi mới đi theo cậu nửa năm, cũng không thể vọng tưởng một bước lên trời. Hơn nữa, không phải tôi chưa từng lấy lòng cậu, nhưng bên cạnh cậu loại người gì chẳng có? Không đến lượt tôi…”
Tư Trạch cắt ngang lời anh: “Anh lấy lòng tôi khi nào thế?”
Tống Phổ Tâm: “Lần trước cậu bị cậu đánh, tôi có mua thuốc đỏ* cho cậu.”
(*) Thuốc đỏ: là một dung dịch sát trùng vết thương, ngoài tác dụng này nó còn có tác dụng chống lở loét, làm khô vết thương.
Tư Trạch nhớ tới, khi đó Tống Phổ Tâm vừa làm thư ký cho hắn không lâu, hắn biết Lâm Hoán đầu tư cổ phiếu, bị người khác giật dây, hành động theo cảm tính dùng tiền công quỹ của công ty mua cổ phiếu của đối thủ, thua lỗ hơn tám mươi triệu, ba hắn biết được gọi điện trách mắng, giữa lúc đó hắn lại vì chuyện của mẹ cãi nhau với ba hắn, ba hắn đang chơi golf, vung gậy đánh thẳng vào trán của hắn, đánh đến chảy cả máu đầu.
Hắn vốn đã bực bội trên trán có một cục u đỏ, đến công ty còn nhìn thấy một lọ thuốc đỏ lớn trên bàn làm việc, tức giận trực tiếp ném ra ngoài.
Tư Trạch đen mặt nói: “Cmn này mà anh nói là lấy lòng? Đưa cho tôi để khiến tôi xấu xí hơn à?”
Tống Phổ Tâm cũng không quan tâm đến cảm xúc của Tư Trạch, thẳng thắn nói: “Tôi còn muốn dạy cậu cách xem cổ phiếu, lúc ấy mấy cổ phiếu khiến cậu mất tiền đều có vấn đề, đã có người gài bẫy cậu, nhưng tôi mới nói hai câu mà cậu đã đuổi tôi đi…”
Tư Trạch nghe thấy việc này lại giận không chỗ xả, lại thấy Tống Phổ Tâm ra hiệu hắn im lặng, chậm rãi lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa đưa cho hắn.
“Nửa năm nay mỗi ngày cậu làm gì, tâm tình thế nào, làm sao để cải thiện, tôi đều ghi lại cho cậu…”
Tư Trạch cầm lấy xem qua, thấy trong đó cẩn thận ghi lại công việc hàng ngày của mình——
Ngày…tháng…năm…., Tư Trạch làm việc 1,5 tiếng, ngẩn người trong văn phòng 2 tiếng, đánh võ 2 tiếng, chơi ở club 4 tiếng, Hoàng Tuấn Văn không thông báo trước lịch trình hôm sau, Tư Trạch say rượu làm chậm trễ buổi đàm phán với công ty XX sáng hôm sau.
Ngày…tháng…năm…., Tư Trạch làm việc 2 tiếng, đi công tác xã giao 3 tiếng, thương lượng không thành kết thúc trong không vui. (Tiếp theo: Đối phương tung tin đồn nhảm, Tư Trạch bị Tư tổng gọi về dạy bảo)
Ngày…tháng…năm…., Tư Trạch trốn việc, Khương Thế Khánh thay mặt Tư Trạch mở hội đồng quản trị, có một hạng mục quan trọng không thể đưa ra quyết định, khiến công ty bị thua lỗ….
Tống Phổ Tâm cầm chén trà, chậm rãi chia sẻ một đoạn tình cảm từng trải của mình.
Khi anh còn học trung học, cùng lớp có một bạn gái nhỏ nhắn, giống như cô gái nhà bên, trông rất nhút nhát. Thành tích của anh rất tốt, đặc biệt là môn toán, bởi vì anh là người học giỏi nhất trong lớp khi đó nên cô gái lấy hết dũng cảm đi hỏi bài anh.
Mới đầu Tống Phổ Tâm cho rằng cô cũng giống như những cô gái khác mượn cớ đến làm quen, sau đó phát hiện đối phương thật sự muốn học, lúc nghe không hiểu, sốt ruột đến đỏ cả mặt, giống như con thỏ con vậy. Học tập rất chăm chỉ, thi không tốt sẽ lén trốn vào một góc để khóc, trong thân thể nhỏ con có một sự quật cường không chịu thua.
Sau đó quan hệ giữa hai người tốt dần lên, cùng nói về tương lai và ước mơ, cô gái nói sau này muốn làm bác sĩ, lúc thi đại học quả thật thi đậu vào trường y tốt nhất cả nước. Mà lúc đó anh muốn thi đại học T, kết quả kém một chút, không thi đậu.
Tống Phổ Tâm đành rút hồ sơ điền nguyện vọng hai Đại học Tài chính, sau khi có thông báo, suốt ngày ở nhà, cô gái nhắn tin hẹn anh ra ngoài, nhưng trong lòng anh cảm thấy mất mát, không muốn trả lời.
Tháng tám gần kết thúc, trong lớp có người tổ chức họp mặt, nói là chào tạm biệt mấy bạn đi nơi khác học, anh mới ra khỏi cửa.
Trong bữa tiệc đó, cô gái ngày thường bị người ta trêu đôi ba câu là đỏ mặt đã chủ động tiến lại gần hôn anh, hỏi anh có thể làm bạn trai của cô ấy không. Lúc hỏi, giọng cô còn run run, tay nắm chặt thành nắm đấm, Tống Phổ Tâm cảm giác trong nháy mặt tim mình bị cảnh tượng đó đánh trúng.
Vì vậy, bọn họ đã quen nhau. Sự ngọt ngào của mối tình đầu đã chữa lành sự cô đơn mà thất bại kỳ thi tuyển sinh đại học mang lại cho anh.
Nửa năm đầu yêu nhau, mặc dù ở hai nơi khác nhau, nhưng tình cảm của bọn họ rất tốt, ngày nào cũng phải gọi điện thoại, có gì mới là chia sẻ với nhau đầu tiên.
Sau khi lên học đại học, anh vẫn có rất nhiều người theo đuổi, nhưng mỗi khi gặp được người tỏ tình, Tống Phổ Tâm đều tự tin nói: “Xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.” Khi đó nghĩ đến cô là anh cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng.
Nhưng đất khách quê người có lẽ là phép thử tình cảm và lòng người nhất, giống như tất cả các cặp đôi trẻ tuổi khác yêu nhau, bọn họ rất nhanh có mâu thuẫn, cô giống như hồi trung học, áp lực lớn sẽ khóc, cô bắt đầu oán giận anh không biết an ủi người khác, oán giận anh không phải là người đầu tiên xuất hiện khi cô cần, anh cũng bắt đầu mù mờ trước sự đa sầu đa cảm của đối phương, ảo não mình thật sự không đủ tốt, không xứng đáng ở bên cạnh cô….
Sau đó, những cuộc điện thoại ngày càng ít đi, cô bắt đầu xa lánh anh, Tống Phổ Tâm nghĩ muốn cứu vãn, nhưng lại vô lực.
Một ngày trước sinh nhật lần thứ 20 của cô, anh đặc biệt xin nghỉ phép, mua vé tàu cao tốc đến Yên Thành thăm cô. Lần trước anh làm điều này là vào lễ giáng sinh đầu tiên sau khi họ xác nhận quan hệ, anh đột nhiên xuất hiện ở dưới tầng ký túc xá của cô, cô kích động nhào tới ôm lấy anh, quên cả xấu hổ, treo trên người anh giống như koala nhỏ hồi lâu mới xuống.
Nhưng lần này, anh gọi cho cô hỏi cô có rảnh không, nhưng cô nói là cô đang trên đường đến phòng thí nghiệm.
Tống Phổ Tâm đeo cây đàn guitar đứng đối diện con đường trường y tấp nập người qua lại, thấy cô kéo tay một nam sinh khác vào cổng trường, nắm chặt điện thoại nói: “Được, vậy không làm phiền em nữa.”
Cô từng nói qua điện thoại rằng, cảm thấy nam sinh biết chơi guitar rất đẹp trai, anh dành nửa năm để học, muốn làm cô vui vẻ, khoảnh khắc đó lại cảm thấy mình giống như một thằng ngốc. Sau khi trở về, anh liền chủ động đề nghị chia tay, ở đầu dây bên kia cô do dự vài giây rồi đồng ý.
Khi kể những chuyện này, ngữ khí và biểu tình của Tống Phổ Tâm vẫn bình tĩnh như cũ, Phó Diên Thăng nghe được lại nhíu mày: “Cô ta ngoại tình sao?”
Tống Phổ Tâm lắc đầu: “Lúc ấy tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng thật ra là tôi đã hiểu lầm cô ấy.”
Phó Diên Thăng: “Ý anh là sao?”
Tống Phổ Tâm: “Cô ấy đăng ký làm nghiên cứu sinh một trường y nổi tiếng ở Mỹ, trước khi ra nước ngoài có hẹn gặp mặt tôi ở quê, chúng tôi nói chuyện với nhau. Thì ra hồi trung học tôi và cô ấy có cùng quen biết một cô gái, cũng có cảm tình với tôi, cô gái kia học chung trường Đại học Tài chính với tôi, mỗi lần có người đưa thư tình cho tôi đều kể với Tình Tình. Tình Tình hiểu lầm tôi mập mờ không rõ với nhiều nữ sinh khác, ầm ĩ với tôi mấy lần nhưng không được an ủi, cảm thấy lo được lo mất, mất hết ý chí. Ngày tôi đi tìm cô ấy, cô ấy nhìn thấy tôi, tiện tay nắm lấy một bạn nam bên cạnh, diễn cho tôi xem một vở kịch…”
“… Anh có tin không?” Phó Diên Thăng nhướng mày.
“Tin.” Tống Phổ Tâm cười khổ một tiếng, “Cô ấy không cầu hòa với tôi, cũng không cần phải lừa tôi. Hơn nữa, những chi tiết cô ấy đề cập đến đều khớp. Là do ban đầu tôi tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu tình yêu. Cô ấy nói nếu đã không tin tưởng nhau thì chia tay đi, đau khổ một thời gian còn hơn là tiếp tục dày vò lẫn nhau. Khi nhớ đến tôi sẽ vẫn là những kỷ niệm đẹp, vì vậy hy vọng sau này vẫn có thể làm bạn với tôi.”
Phó Diên Thăng phán đoán vẻ mặt của Tống Phổ Tâm: “Nhưng anh không quên được cô ấy?”
“Ừm, tôi bảo cô ấy tập trung vào việc học của mình trước, chờ cô ấy trở về, nếu như không tìm được bạn trai tốt hơn tôi, có thể tới tìm tôi. Sau rất nhiều năm, chúng tôi đều giữ liên lạc, ngày lễ tết cũng sẽ gửi tin nhắn…” Tống Phổ Tâm say mê đoạn tình cảm đã mất kia, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối vô tận.
Phó Diên Thăng đột nhiên nhận ra điểm mấu chốt: “Anh đã kể đoạn tình cảm này cho Tư Trạch nghe sao?”
Tống Phổ Tâm cứng ngắc gật đầu, lúc ấy anh kể cho Tư Trạch nghe là vì muốn chứng tỏ mình đã người trong lòng, muốn Tư Trạch từ bỏ ý định tìm phụ nữ cho mình. Mà Tư Trạch hỏi anh rốt cuộc muốn cái gì, cũng chỉ vì lúc trước anh biểu hiện quá vô dục vô cầu, không cần phải nói muốn phụ nữ.
Khi nghe anh kể, mới đầu Tư Trạch còn ngắt lời hỏi anh, có phải anh thích dáng người nhỏ nhắn, xấu hổ ngại ngùng sẽ khóc không, sau đó dần dần không hỏi nữa, đắm chìm trong câu chuyện của anh, cuối cùng còn lẩm bẩm đánh giá: “Lúc trước nghe mấy người phụ nữ trong công ty gọi anh là nam thần, tôi còn cảm thấy khó hiểu, tôi giàu có như vậy, bộ dạng cũng không tồi, còn là tổng giám đốc, vì sao họ không gọi tôi là nam thần…Giờ xem như tôi hiểu rồi, có lẽ họ chỉ thích loại ngốc si tình như anh thôi.”
Tống Phổ Tâm không ngờ Tư Trạch cũng để ý những thứ đó, bỗng nhiên cảm thấy đối phương cũng chỉ là một cậu trai trẻ tuổi khí thịnh, muốn tranh giành vị trí đầu tiên khắp nơi, không khỏi buồn cười: “Bên cạnh cậu cũng không thiếu bạn gái, sao còn để ý nữ nhân viên Trạch Thái có thích cậu hay không?”
“Ý anh là bạn giường ấy hả?” Tư Trạch mỉa mai nói, “Bỏ tiền ra mua dịch vụ thôi, không phải là tình yêu đích thực.”
Có lẽ nhiệt độ trong phòng quá cao, hoặc có lẽ tư thái của Tư Trạch lúc này quá thoải mái, Tống Phổ Tâm hiếm khi đùa giỡn với đối phương: “Người như cậu cũng quan tâm đến tình yêu đích thực à?”
Quanh năm được xem là “nam thần”, ánh mắt ngưỡng mộ của người khác cũng chính là chất dinh dưỡng để Tống Phổ Tâm hun đúc khí chất của mình, mang đến cho anh vẻ trầm tĩnh, dịu dàng dường như trời sinh đã có. Tư Trạch hiếm thấy đối phương buông lỏng tư thế như vậy, lại bị nụ cười kia lay động.
“Cậu cũng có.” Tống Phổ Tâm lười biếng nói, lúc này uống nước cũng không thể giảm bớt sự khô nóng của anh, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi.
“Có gì?” Tư Trạch nhìn chăm chú yết hầu trượt lên trượt xuống của anh, không hiểu sao cũng có chút rộn ràng.
“Cô gái Trạch Thái có tình cảm với cậu….”
Trên thế giới này không phải ai cũng có vốn liếng để kiêu ngạo, mặc dù tính tình Tư Trạch nóng nảy, nhưng chỉ riêng bối cảnh gia thế hùng hậu, cũng đủ khiến một số cô gái tôn thờ quyền lợi đổ xô về phía hắn. Hơn nữa, Tư Trạch cũng không xấu, có cặp mắt phượng bạc tình như cười không cười nhìn người, đối với các cô gái quả thực có sức hấp dẫn trí mạng ——
Đương nhiên, những điểm này là do Tống Phổ Tâm trong lúc vô tình nghe được mấy cô gái trong công ty buôn chuyện ghi nhớ.
“Tư tổng, tôi không giống cậu.” Tống Phổ Tâm kéo đề tài trở về, cố gắng đánh vào tinh thần, lấy lui làm tiến, “Tôi xuất thân bình thường, từ nhỏ chỉ có thể dựa vào học hành xuất sắc để cho cha mẹ có một cuộc sống tốt đẹp. Với nền tảng học vấn của tôi, có thể có vị trí và thu nhập hiện tại đã là hơn rất nhiều bạn cùng lứa rồi… Tôi cũng hâm mộ Quản lý Khương và Thư ký Hoàng, họ được cậu coi trọng hơn, nhưng tôi mới đi theo cậu nửa năm, cũng không thể vọng tưởng một bước lên trời. Hơn nữa, không phải tôi chưa từng lấy lòng cậu, nhưng bên cạnh cậu loại người gì chẳng có? Không đến lượt tôi…”
Tư Trạch cắt ngang lời anh: “Anh lấy lòng tôi khi nào thế?”
Tống Phổ Tâm: “Lần trước cậu bị cậu đánh, tôi có mua thuốc đỏ* cho cậu.”
(*) Thuốc đỏ: là một dung dịch sát trùng vết thương, ngoài tác dụng này nó còn có tác dụng chống lở loét, làm khô vết thương.
Tư Trạch nhớ tới, khi đó Tống Phổ Tâm vừa làm thư ký cho hắn không lâu, hắn biết Lâm Hoán đầu tư cổ phiếu, bị người khác giật dây, hành động theo cảm tính dùng tiền công quỹ của công ty mua cổ phiếu của đối thủ, thua lỗ hơn tám mươi triệu, ba hắn biết được gọi điện trách mắng, giữa lúc đó hắn lại vì chuyện của mẹ cãi nhau với ba hắn, ba hắn đang chơi golf, vung gậy đánh thẳng vào trán của hắn, đánh đến chảy cả máu đầu.
Hắn vốn đã bực bội trên trán có một cục u đỏ, đến công ty còn nhìn thấy một lọ thuốc đỏ lớn trên bàn làm việc, tức giận trực tiếp ném ra ngoài.
Tư Trạch đen mặt nói: “Cmn này mà anh nói là lấy lòng? Đưa cho tôi để khiến tôi xấu xí hơn à?”
Tống Phổ Tâm cũng không quan tâm đến cảm xúc của Tư Trạch, thẳng thắn nói: “Tôi còn muốn dạy cậu cách xem cổ phiếu, lúc ấy mấy cổ phiếu khiến cậu mất tiền đều có vấn đề, đã có người gài bẫy cậu, nhưng tôi mới nói hai câu mà cậu đã đuổi tôi đi…”
Tư Trạch nghe thấy việc này lại giận không chỗ xả, lại thấy Tống Phổ Tâm ra hiệu hắn im lặng, chậm rãi lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa đưa cho hắn.
“Nửa năm nay mỗi ngày cậu làm gì, tâm tình thế nào, làm sao để cải thiện, tôi đều ghi lại cho cậu…”
Tư Trạch cầm lấy xem qua, thấy trong đó cẩn thận ghi lại công việc hàng ngày của mình——
Ngày…tháng…năm…., Tư Trạch làm việc 1,5 tiếng, ngẩn người trong văn phòng 2 tiếng, đánh võ 2 tiếng, chơi ở club 4 tiếng, Hoàng Tuấn Văn không thông báo trước lịch trình hôm sau, Tư Trạch say rượu làm chậm trễ buổi đàm phán với công ty XX sáng hôm sau.
Ngày…tháng…năm…., Tư Trạch làm việc 2 tiếng, đi công tác xã giao 3 tiếng, thương lượng không thành kết thúc trong không vui. (Tiếp theo: Đối phương tung tin đồn nhảm, Tư Trạch bị Tư tổng gọi về dạy bảo)
Ngày…tháng…năm…., Tư Trạch trốn việc, Khương Thế Khánh thay mặt Tư Trạch mở hội đồng quản trị, có một hạng mục quan trọng không thể đưa ra quyết định, khiến công ty bị thua lỗ….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.