Chương 67
Cửu Công Chủ Lưu Bộ
12/02/2020
Biểu tình cậu nhàn nhạt, ngữ khí bình tĩnh.
Từ Như Ý nghiêng đầu nhìn cậu một cái.
Ánh mắt Tiêu Vũ Triết trong suốt, cũng vừa lúc nhìn sang cô.
Cậu lại lần nữa mở miệng, “Tôi tin cô ấy.”
Cậu thật sự tin.
Bởi vì Như Ý luôn tín nhiệm cậu như vậy. Cậu không có lý do gì không tin, cô gái ấy mỗi ngày đều tốn hết tâm tư lấy lòng cậu, trong lòng sao còn có chỗ đặt một người đàn ông khác vào.
Từ Như Ý cảm động nhìn cậu, “Cảm ơn cậu.”
Đường Khả Tâm bị gạt sang một bên vô cùng xấu hổ.
Cô ta thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao Tiêu Vũ Triết nhìn cũng không nhìn ảnh chụp kia, mà đã tin tưởng cô?
Đường Khả Tâm châm chọc cười: “Ha ha! Lừa mình dối người!”
Tiêu Vũ Triết nhìn về phía cô ta.
Đã từng, đây là cô gái duy nhất làm cậu chú ý đến.
Ở nơi trường học con nhà giàu tụ tập này, học sinh gia đình bình thường như Đường Khả Tâm chỉ bằng nỗ lực của bản thân mà thi đậu vào thật sự rất hiếm thấy.
Cậu cho rằng cô ta là đặc biệt.
Không ngờ, cậu cũng sẽ nhìn lầm.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ là 90, độ hảo cảm đối với Đường Khả Tâm -10, độ hảo cảm hiện tại là 10. Ký chủ, làm đẹp lắm! 】
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi cũng tin.” Trần Hạo Nhiên trở lại lớp học giơ tay lên.
Cậu bổ sung: “Tôi vô điều kiện tin tưởng.”
Không có người nào so với cậu rõ ràng hơn, Như Ý yêu bạn thân của cậu bao nhiêu. Tiêu Vũ Triết nói tin, vậy cậu cũng tin.
Phương Thanh lập tức giả vờ lạnh lùng, ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ, tỏ thái độ: “Còn có tôi nữa!”
Vương Tiểu Lâm đối với cô ấn tượng đã sớm thay đổi, lúc này cũng đồng dạng: “Tôi cũng vậy.”
Chẳng bao lâu, những người khác trong lớp học cũng sôi nổi giơ tay.
“Tôi cũng tin.”
“Tôi cũng tin cô ấy!”
Nhìn mọi người đều nhấc tay, một ít bạn học sợ phiền phức cũng phụ họa theo: “Tính thêm tôi nữa!”
“Tôi cũng tin, tôi cũng tin!”
Đường Khả Tâm cùng Vương Nhụy xấu hổ đứng ở nơi đó.
Vì sao, trong thời gian ngắn ngủi, các cô dường đã bị cả lớp cô lập?
“Ha ha! Các người sợ phiền phức, nhưng tôi thì không sợ!” Đường Khả Tâm vẫn vịt chết cứng cái mỏ mà chống chọi.
“Dù sao đầu óc của chúng tôi vẫn còn tỉnh táo!” Vương Nhụy cũng phụ họa.
Tuy vậy, các cô cũng biết, lời này nói ra có bao nhiêu miễn cưỡng.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Vũ Triết lạnh lùng nhìn về phía các cô, ấn tượng tốt duy nhất trong lòng đã không còn sót lại chút gì.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ là 90, độ hảo cảm đối với Đường Khả Tâm -10, độ hảo cảm hiện tại là 0. Ký chủ, thật là sảng khoái quá đi! 】
Chưa bao lâu, tiếng chuông đã vang lên, Đường Khả Tâm các cô rốt cuộc mới cảm giác được giải phóng, về chỗ ngồi của mình.
“A ——!” Đường Khả Tâm vừa mới ngồi xuống, liền kêu sợ hãi ra tiếng.
Không biết trò đùa dai của ai mà ném ghim dập trên ghế cô ta, đau chết cô ta rồi!
Cô ta lúc này nghĩ kĩ mới phát hiện ra: Xong rồi, đắc tội Tiêu Vũ Triết, chẳng khác nào đắc tội tất cả nữ sinh thích cậu!
Giờ đây, cô ta sẽ không bao giờ có ngày lành ở trường nữa!
Nhưng, cá tính của cô ta hiếu thắng, một chút cũng không cảm giác mình sai. Đường Khả Tâm tin tưởng vững chắc: Chỉ có cô ta mới có thể giữ gìn hồn nhiên lúc ban đầu, không sợ quyền thế!
Từ Như Ý ngồi vào chỗ, nhìn người bên cạnh một cái.
Tiêu Vũ Triết quay đầu, “Như Ý. Mình tin tưởng cậu.”
Cậu cũng tin cô giống như cô vô điều kiện tin tưởng cậu vậy.
“Ừ!” Từ Như Ý gật đầu.
Vừa tan học, Vương Nhụy liền chạy đến chỗ Đường Khả Tâm, nhìn mặt cô ta vẫn sưng đỏ thì tức giận không thôi.
“Khả Tâm, bọn họ thật sự khinh người quá đáng! Mình muốn tố giác với chủ nhiệm giáo dục về bọn họ!” Vương Nhụy nói như vậy, cũng đã chạy ra ngoài.
Đường Khả Tâm sợ bạn thân có chuyện, cũng đi theo ra phòng học.
- ------------------------------
Từ Như Ý nghiêng đầu nhìn cậu một cái.
Ánh mắt Tiêu Vũ Triết trong suốt, cũng vừa lúc nhìn sang cô.
Cậu lại lần nữa mở miệng, “Tôi tin cô ấy.”
Cậu thật sự tin.
Bởi vì Như Ý luôn tín nhiệm cậu như vậy. Cậu không có lý do gì không tin, cô gái ấy mỗi ngày đều tốn hết tâm tư lấy lòng cậu, trong lòng sao còn có chỗ đặt một người đàn ông khác vào.
Từ Như Ý cảm động nhìn cậu, “Cảm ơn cậu.”
Đường Khả Tâm bị gạt sang một bên vô cùng xấu hổ.
Cô ta thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao Tiêu Vũ Triết nhìn cũng không nhìn ảnh chụp kia, mà đã tin tưởng cô?
Đường Khả Tâm châm chọc cười: “Ha ha! Lừa mình dối người!”
Tiêu Vũ Triết nhìn về phía cô ta.
Đã từng, đây là cô gái duy nhất làm cậu chú ý đến.
Ở nơi trường học con nhà giàu tụ tập này, học sinh gia đình bình thường như Đường Khả Tâm chỉ bằng nỗ lực của bản thân mà thi đậu vào thật sự rất hiếm thấy.
Cậu cho rằng cô ta là đặc biệt.
Không ngờ, cậu cũng sẽ nhìn lầm.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ là 90, độ hảo cảm đối với Đường Khả Tâm -10, độ hảo cảm hiện tại là 10. Ký chủ, làm đẹp lắm! 】
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi cũng tin.” Trần Hạo Nhiên trở lại lớp học giơ tay lên.
Cậu bổ sung: “Tôi vô điều kiện tin tưởng.”
Không có người nào so với cậu rõ ràng hơn, Như Ý yêu bạn thân của cậu bao nhiêu. Tiêu Vũ Triết nói tin, vậy cậu cũng tin.
Phương Thanh lập tức giả vờ lạnh lùng, ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ, tỏ thái độ: “Còn có tôi nữa!”
Vương Tiểu Lâm đối với cô ấn tượng đã sớm thay đổi, lúc này cũng đồng dạng: “Tôi cũng vậy.”
Chẳng bao lâu, những người khác trong lớp học cũng sôi nổi giơ tay.
“Tôi cũng tin.”
“Tôi cũng tin cô ấy!”
Nhìn mọi người đều nhấc tay, một ít bạn học sợ phiền phức cũng phụ họa theo: “Tính thêm tôi nữa!”
“Tôi cũng tin, tôi cũng tin!”
Đường Khả Tâm cùng Vương Nhụy xấu hổ đứng ở nơi đó.
Vì sao, trong thời gian ngắn ngủi, các cô dường đã bị cả lớp cô lập?
“Ha ha! Các người sợ phiền phức, nhưng tôi thì không sợ!” Đường Khả Tâm vẫn vịt chết cứng cái mỏ mà chống chọi.
“Dù sao đầu óc của chúng tôi vẫn còn tỉnh táo!” Vương Nhụy cũng phụ họa.
Tuy vậy, các cô cũng biết, lời này nói ra có bao nhiêu miễn cưỡng.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Vũ Triết lạnh lùng nhìn về phía các cô, ấn tượng tốt duy nhất trong lòng đã không còn sót lại chút gì.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ là 90, độ hảo cảm đối với Đường Khả Tâm -10, độ hảo cảm hiện tại là 0. Ký chủ, thật là sảng khoái quá đi! 】
Chưa bao lâu, tiếng chuông đã vang lên, Đường Khả Tâm các cô rốt cuộc mới cảm giác được giải phóng, về chỗ ngồi của mình.
“A ——!” Đường Khả Tâm vừa mới ngồi xuống, liền kêu sợ hãi ra tiếng.
Không biết trò đùa dai của ai mà ném ghim dập trên ghế cô ta, đau chết cô ta rồi!
Cô ta lúc này nghĩ kĩ mới phát hiện ra: Xong rồi, đắc tội Tiêu Vũ Triết, chẳng khác nào đắc tội tất cả nữ sinh thích cậu!
Giờ đây, cô ta sẽ không bao giờ có ngày lành ở trường nữa!
Nhưng, cá tính của cô ta hiếu thắng, một chút cũng không cảm giác mình sai. Đường Khả Tâm tin tưởng vững chắc: Chỉ có cô ta mới có thể giữ gìn hồn nhiên lúc ban đầu, không sợ quyền thế!
Từ Như Ý ngồi vào chỗ, nhìn người bên cạnh một cái.
Tiêu Vũ Triết quay đầu, “Như Ý. Mình tin tưởng cậu.”
Cậu cũng tin cô giống như cô vô điều kiện tin tưởng cậu vậy.
“Ừ!” Từ Như Ý gật đầu.
Vừa tan học, Vương Nhụy liền chạy đến chỗ Đường Khả Tâm, nhìn mặt cô ta vẫn sưng đỏ thì tức giận không thôi.
“Khả Tâm, bọn họ thật sự khinh người quá đáng! Mình muốn tố giác với chủ nhiệm giáo dục về bọn họ!” Vương Nhụy nói như vậy, cũng đã chạy ra ngoài.
Đường Khả Tâm sợ bạn thân có chuyện, cũng đi theo ra phòng học.
- ------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.