Chương 44: Cường hôn
Nguyệt Xuất Vân
13/05/2014
Một khúc kết thúc, Hoa Trứ Vũ trở về chỗ ngồi của mình, đưa mắt nhìn một
vòng mới phát hiện mọi người đều đang trong trạng thái si ngốc. Bắc Đế
ngồi yên tại chỗ, Dạ Phi dùng ánh mắt quyến rũ đánh giá nàng, Hiền vương vuốt râu, trên mặt có vài phần khiếp sợ.
Ai nấy cũng đều đang đắm chìm trong khúc nhạc vừa rồi.
Chén rượu trong tay Tiêu Dận đã nghiêng đi, những giọt rượu trong vắt đã đổ bớt ra ngoài, nhưng hắn mặc kệ. Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn về phía nàng. Còn Đấu Thiên Kim tựa người vào ghế, ôm cằm trầm tư.
Kì Kì Cách tiu nghỉu như gà bị cắt tiết, rõ ràng không cần Bắc Đế tuyên bố, cô cũng biết mình đã bị Hoa Trứ Vũ đánh bại, nhưng cô vẫn không cam lòng đứng dậy đi đến trước mặt Bắc Đế, nói: “Bệ hạ, Kì Kì Cách muốn tỷ thí vũ kỹ với cô ta.” Cô không tin, lần này mình sẽ thua cuộc.
Giọng nói của Kì Kì Cách phá vỡ không gian yên tĩnh, trên thảo nguyên lại vang lên những tiếng động ồn ào.
“Thôi đi, hôm nay náo loạn thế còn chưa đủ sao?” Một người đàn ông trung niên mặc Hồ phục đi tới, quỳ rạp trước mặt Bắc Đế, nói, “Xin bệ hạ cho phép lão thần mang tiểu nữ xuống.”
Bắc Đế vẫy tay ý bảo người đàn ông kia dẫn Kì Kì Cách theo, rồi nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, vẻ mặt ngưng trọng. Một lúc lâu sau ông mới tuyên bố: “Trận tỷ thí vừa rồi, Đan Hoằng cô nương thắng.” Ông ban cho Hoa Trứ Vũ một ít châu báu, rồi day day trán tỏ vẻ mệt mỏi dẫn nhóm hậu phi ra về.
Ngày thứ nhất lễ hội đã trôi qua như thế.
Đêm đó mọi người đều ngủ lại trong trại ven hồ Tháp Nhĩ.
Hoa Trứ Vũ cũng được phân cho một chiếc trại xinh xắn, tuy chỉ ở tạm thời nhưng không thiếu thứ gì, một cây gỗ tử đàn chia trại thành hai gian, bên trên đặt một chiếc bình sứ cắm mấy cành hoa lan. Trong cùng đặt một chiếc giường. Bên ngoài bày ra một chiếc bàn trà với những chiếc ghế dựa chạm trổ hoa văn.
Trại này, có phần thanh nhã hơn so với hồng trại nàng ở trước đây.
Màn đêm buông xuống rất nhanh, các con dân Bắc Triều xếp củi chồng chất rồi đổ dầu lên trên, đốt lửa trại ven hồ Tháp Nhĩ, bắt đầu một đêm hoan lạc.
Ban ngày, Tiêu Dận đã ra lệnh cho thị vệ vào trong rừng săn thú, bọn họ liền đem những miếng đùi hươu béo chắc ném lên trên, rắc đủ các loại gia vị, ngọn lửa cuốn lên tỏa ra mùi hương mê người. Cũng có người mang nước từ hồ Tháp Nhĩ lên, nấu canh thịt dê.
Mọi người ăn uống ngấu nghiến, bát lớn bát nhỏ say sưa, đến cả bước đi của các cô gái cũng có phần xiêu vẹo. Cả trai lẫn gái đều mang hơi men trong người, kéo tay nhau tạo thành một vòng tròn ngân nga hát lớn lên, đồng thời ném những chiếc đai gấm vướng víu trong tay đi.
Hoa Trứ Vũ nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, tính ham chơi bắt đầu trỗi dậy, nhưng chỉ một lát sau đã cảm thấy mệt mỏi, đứng dậy đi dọc theo bờ hồ.
Ánh lửa ngút trời, âm thanh Hồ cầm và tiếng ca du dương vang lên, vũ đạo nhiều sắc màu cách lúc càng cách xa nàng. Kỳ thật, nàng có phần muốn né tránh, nơi phồn hoa náo nhiệt này đối với nàng mà nói chỉ là một mộng cảnh. Dù có hy vọng đến đâu, khi vừa tỉnh giấc, trong đầu nàng chỉ hiện lên cảnh phụ thân chết đầy oan ức, còn nàng trở thành kẻ phạm tội tha phương nơi đất khách quê người.
Nàng đi thật xa, nhưng cũng không có ai phát hiện ra nàng, Hồi Tuyết lúc nào cũng bám chặt lấy nàng không rời, không biết bây giờ đã đi đâu mất. Xem ra, Tiêu Dận nghĩ nàng có chạy cũng không thoát, thật ra cũng không sai, nàng còn có phần muốn ở lại nơi này.
Trong bụi cỏ phía trước truyền đến tiếng nói chuyện, nghe giọng giống như là Hồi Tuyết, Hoa Trứ Vũ đẩy hai bên vạt cỏ ta, vừa gọi tên Hồi Tuyết vừa đi qua đó.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm Hoa Trứ Vũ kinh ngạc vô cùng, ở bãi cỏ phía trước, bên cạnh chỗ Hồi Tuyết đang ngồi có một chiếc dây lưng, mà bên cạnh cô ấy là Lưu Phong đang cởi trần.
Hoa Trứ Vũ đỏ mặt tía tai chạy khỏi nơi đó, thầm nghĩ con gái thảo nguyên thật quá cởi mở. Ban ngày còn thấy Hồi Tuyết có chút tình ý với Lưu Phong, đến đêm hai người đã cùng ở một chỗ.
Tuy lúc còn làm quân kỹ, nàng đã không ít lần nghe thấy Trục Hương với khách khanh khanh ta ta, nhưng tận mắt nhìn thấy như vậy, cũng có thể coi như là lần đầu tiên.
Đêm trăng trên thảo nguyên thật xinh đẹp, thật mỹ lệ, đúng là nhân chứng của các cặp tình nhân.
Hoa Trứ Vũ quay người đi về phía trước. Khi tới gần trại của mình, nàng thật phân vân nếu mình vào trong, liệu có làm kinh động tới một đôi uyên ương khác không.
Nàng đang lưỡng lự thì thấy Tiêu Dận giục ngựa chạy về phía mình.
Ánh trăng cực kỳ mông lung, thản nhiên chiếu trên người hắn giống như một vầng sáng màu bạc. Áo choàng đen phần phật tung bay trong gió, dưới ánh trăng cả người hắn giống như thần tiên hạ phàm, hết sức tuấn mỹ. Có lẽ là bởi vì ánh trăng, trông hắn hiền hòa hơn ngày thường rất nhiều, không còn vẻ sắc bén và lạnh lẽo nữa.
Đại Hắc Mã chạy tới trước mặt nàng, Tiêu Dận kéo dây cương, con ngựa hí lên một tiếng, rồi dừng lại.
Tiêu Dận nắm dây cương trong tay, ánh mắt sáng rực nhìn Hoa Trứ Vũ, tuy hai người cách nhau một thân ngựa, không xa mà cũng chẳng gần, nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn có cảm giác, mình đang bị nhốt chặt trong lồng giam màu tím của hắn.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười, định đi vòng qua Tiêu Dận vào trong trại nhỏ của mình. Ai ngờ mới đi được vài bước, chợt nghe một tiếng “Bộp” vang lên phía sau, là tiếng một vật nặng rơi xuống đất.
Nàng quay đầu lại nhìn đã thấy Tiêu Dận rơi xuống dưới ngựa, cả người nằm gục trên cỏ.
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn quanh không thấy một bóng người. Khinh Vân và Tế Nguyệt cũng không biết đã đi đến đâu, chẳng lẽ hôm nay Tiêu Dận cho bọn họ nghỉ phép?
Nàng bất đắc dĩ đi đến trước mặt Tiêu Dận, vươn ngón tay đặt lên cổ tay hắn, thấy mạch vẫn còn đập không giống như trúng độc. Nhưng ở khoảng cách gần như vậy, cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn.
Xem ra không phải trúng độc, mà là hắn đã say rồi.
Không có gì nguy hiểm tới tính mạng, Hoa Trứ Vũ đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thình lình, người nằm dưới đất duỗi cánh tay ra ôm lấy cổ nàng.
Hoa Trứ Vũ không ngờ lúc Tiêu Dận uống say không biết gì nữa mà lực tay còn mạnh mẽ như vậy, cánh tay hắn như sắt ghì chặt lấy nàng. Cơ thể hai người dán chặt vào nhau không còn một kẽ hở.
Hơi thở đàn ông và mùi rượu tấn công về phía nàng, Hoa Trứ Vũ bị mùi rượu làm cho choáng váng, vươn tay muốn đẩy Tiêu Dận ra thì bỗng cảm giác gương mặt nóng lên, sau đó lan dần xuống cổ, cuối cùng, ngọn lửa ấm áp kia đặt lên môi nàng.
Một lúc sau, Hoa Trứ Vũ mới biết, nàng đã bị Tiêu Dận cường hôn.
Mà lúc này, đôi môi Tiêu Dận đang tàn phá hai cánh môi đỏ mọng, tươi đẹp của nàng, trằn trọc cắn hút, hôn đến trời đất nghiêng ngả.
Ai nấy cũng đều đang đắm chìm trong khúc nhạc vừa rồi.
Chén rượu trong tay Tiêu Dận đã nghiêng đi, những giọt rượu trong vắt đã đổ bớt ra ngoài, nhưng hắn mặc kệ. Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn về phía nàng. Còn Đấu Thiên Kim tựa người vào ghế, ôm cằm trầm tư.
Kì Kì Cách tiu nghỉu như gà bị cắt tiết, rõ ràng không cần Bắc Đế tuyên bố, cô cũng biết mình đã bị Hoa Trứ Vũ đánh bại, nhưng cô vẫn không cam lòng đứng dậy đi đến trước mặt Bắc Đế, nói: “Bệ hạ, Kì Kì Cách muốn tỷ thí vũ kỹ với cô ta.” Cô không tin, lần này mình sẽ thua cuộc.
Giọng nói của Kì Kì Cách phá vỡ không gian yên tĩnh, trên thảo nguyên lại vang lên những tiếng động ồn ào.
“Thôi đi, hôm nay náo loạn thế còn chưa đủ sao?” Một người đàn ông trung niên mặc Hồ phục đi tới, quỳ rạp trước mặt Bắc Đế, nói, “Xin bệ hạ cho phép lão thần mang tiểu nữ xuống.”
Bắc Đế vẫy tay ý bảo người đàn ông kia dẫn Kì Kì Cách theo, rồi nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, vẻ mặt ngưng trọng. Một lúc lâu sau ông mới tuyên bố: “Trận tỷ thí vừa rồi, Đan Hoằng cô nương thắng.” Ông ban cho Hoa Trứ Vũ một ít châu báu, rồi day day trán tỏ vẻ mệt mỏi dẫn nhóm hậu phi ra về.
Ngày thứ nhất lễ hội đã trôi qua như thế.
Đêm đó mọi người đều ngủ lại trong trại ven hồ Tháp Nhĩ.
Hoa Trứ Vũ cũng được phân cho một chiếc trại xinh xắn, tuy chỉ ở tạm thời nhưng không thiếu thứ gì, một cây gỗ tử đàn chia trại thành hai gian, bên trên đặt một chiếc bình sứ cắm mấy cành hoa lan. Trong cùng đặt một chiếc giường. Bên ngoài bày ra một chiếc bàn trà với những chiếc ghế dựa chạm trổ hoa văn.
Trại này, có phần thanh nhã hơn so với hồng trại nàng ở trước đây.
Màn đêm buông xuống rất nhanh, các con dân Bắc Triều xếp củi chồng chất rồi đổ dầu lên trên, đốt lửa trại ven hồ Tháp Nhĩ, bắt đầu một đêm hoan lạc.
Ban ngày, Tiêu Dận đã ra lệnh cho thị vệ vào trong rừng săn thú, bọn họ liền đem những miếng đùi hươu béo chắc ném lên trên, rắc đủ các loại gia vị, ngọn lửa cuốn lên tỏa ra mùi hương mê người. Cũng có người mang nước từ hồ Tháp Nhĩ lên, nấu canh thịt dê.
Mọi người ăn uống ngấu nghiến, bát lớn bát nhỏ say sưa, đến cả bước đi của các cô gái cũng có phần xiêu vẹo. Cả trai lẫn gái đều mang hơi men trong người, kéo tay nhau tạo thành một vòng tròn ngân nga hát lớn lên, đồng thời ném những chiếc đai gấm vướng víu trong tay đi.
Hoa Trứ Vũ nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, tính ham chơi bắt đầu trỗi dậy, nhưng chỉ một lát sau đã cảm thấy mệt mỏi, đứng dậy đi dọc theo bờ hồ.
Ánh lửa ngút trời, âm thanh Hồ cầm và tiếng ca du dương vang lên, vũ đạo nhiều sắc màu cách lúc càng cách xa nàng. Kỳ thật, nàng có phần muốn né tránh, nơi phồn hoa náo nhiệt này đối với nàng mà nói chỉ là một mộng cảnh. Dù có hy vọng đến đâu, khi vừa tỉnh giấc, trong đầu nàng chỉ hiện lên cảnh phụ thân chết đầy oan ức, còn nàng trở thành kẻ phạm tội tha phương nơi đất khách quê người.
Nàng đi thật xa, nhưng cũng không có ai phát hiện ra nàng, Hồi Tuyết lúc nào cũng bám chặt lấy nàng không rời, không biết bây giờ đã đi đâu mất. Xem ra, Tiêu Dận nghĩ nàng có chạy cũng không thoát, thật ra cũng không sai, nàng còn có phần muốn ở lại nơi này.
Trong bụi cỏ phía trước truyền đến tiếng nói chuyện, nghe giọng giống như là Hồi Tuyết, Hoa Trứ Vũ đẩy hai bên vạt cỏ ta, vừa gọi tên Hồi Tuyết vừa đi qua đó.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm Hoa Trứ Vũ kinh ngạc vô cùng, ở bãi cỏ phía trước, bên cạnh chỗ Hồi Tuyết đang ngồi có một chiếc dây lưng, mà bên cạnh cô ấy là Lưu Phong đang cởi trần.
Hoa Trứ Vũ đỏ mặt tía tai chạy khỏi nơi đó, thầm nghĩ con gái thảo nguyên thật quá cởi mở. Ban ngày còn thấy Hồi Tuyết có chút tình ý với Lưu Phong, đến đêm hai người đã cùng ở một chỗ.
Tuy lúc còn làm quân kỹ, nàng đã không ít lần nghe thấy Trục Hương với khách khanh khanh ta ta, nhưng tận mắt nhìn thấy như vậy, cũng có thể coi như là lần đầu tiên.
Đêm trăng trên thảo nguyên thật xinh đẹp, thật mỹ lệ, đúng là nhân chứng của các cặp tình nhân.
Hoa Trứ Vũ quay người đi về phía trước. Khi tới gần trại của mình, nàng thật phân vân nếu mình vào trong, liệu có làm kinh động tới một đôi uyên ương khác không.
Nàng đang lưỡng lự thì thấy Tiêu Dận giục ngựa chạy về phía mình.
Ánh trăng cực kỳ mông lung, thản nhiên chiếu trên người hắn giống như một vầng sáng màu bạc. Áo choàng đen phần phật tung bay trong gió, dưới ánh trăng cả người hắn giống như thần tiên hạ phàm, hết sức tuấn mỹ. Có lẽ là bởi vì ánh trăng, trông hắn hiền hòa hơn ngày thường rất nhiều, không còn vẻ sắc bén và lạnh lẽo nữa.
Đại Hắc Mã chạy tới trước mặt nàng, Tiêu Dận kéo dây cương, con ngựa hí lên một tiếng, rồi dừng lại.
Tiêu Dận nắm dây cương trong tay, ánh mắt sáng rực nhìn Hoa Trứ Vũ, tuy hai người cách nhau một thân ngựa, không xa mà cũng chẳng gần, nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn có cảm giác, mình đang bị nhốt chặt trong lồng giam màu tím của hắn.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười, định đi vòng qua Tiêu Dận vào trong trại nhỏ của mình. Ai ngờ mới đi được vài bước, chợt nghe một tiếng “Bộp” vang lên phía sau, là tiếng một vật nặng rơi xuống đất.
Nàng quay đầu lại nhìn đã thấy Tiêu Dận rơi xuống dưới ngựa, cả người nằm gục trên cỏ.
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn quanh không thấy một bóng người. Khinh Vân và Tế Nguyệt cũng không biết đã đi đến đâu, chẳng lẽ hôm nay Tiêu Dận cho bọn họ nghỉ phép?
Nàng bất đắc dĩ đi đến trước mặt Tiêu Dận, vươn ngón tay đặt lên cổ tay hắn, thấy mạch vẫn còn đập không giống như trúng độc. Nhưng ở khoảng cách gần như vậy, cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn.
Xem ra không phải trúng độc, mà là hắn đã say rồi.
Không có gì nguy hiểm tới tính mạng, Hoa Trứ Vũ đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thình lình, người nằm dưới đất duỗi cánh tay ra ôm lấy cổ nàng.
Hoa Trứ Vũ không ngờ lúc Tiêu Dận uống say không biết gì nữa mà lực tay còn mạnh mẽ như vậy, cánh tay hắn như sắt ghì chặt lấy nàng. Cơ thể hai người dán chặt vào nhau không còn một kẽ hở.
Hơi thở đàn ông và mùi rượu tấn công về phía nàng, Hoa Trứ Vũ bị mùi rượu làm cho choáng váng, vươn tay muốn đẩy Tiêu Dận ra thì bỗng cảm giác gương mặt nóng lên, sau đó lan dần xuống cổ, cuối cùng, ngọn lửa ấm áp kia đặt lên môi nàng.
Một lúc sau, Hoa Trứ Vũ mới biết, nàng đã bị Tiêu Dận cường hôn.
Mà lúc này, đôi môi Tiêu Dận đang tàn phá hai cánh môi đỏ mọng, tươi đẹp của nàng, trằn trọc cắn hút, hôn đến trời đất nghiêng ngả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.