Chương 29: Lời hứa
Nguyệt Xuất Vân
13/05/2014
“Dừng tay!” Một tiếng quát đột ngột vang lên, thân vệ Lưu Phong và Hồi Tuyết đã chạy ra ngoài hành lang.
Tất cả thị vệ thả kiếm vào vỏ, nghiêm nghị lùi lại.
Hoa Trứ Vũ đứng lặng trong đình viện, thanh kiếm trong tay còn nhỏ xuống mấy giọt máu.
Không biết mưa đã tạnh từ bao giờ, ngọn đèn chiếu sáng trên hành lang đầy ảm đạm hắt vào người Hoa Trứ Vũ. Quần áo đầy máu, mái tóc đen rối loạn, trên mặt không có biểu cảm gì, giữa hai hàng lông mày là sống mũi cao thẳng mà lạnh lùng.
Nàng cầm kiếm theo, chậm rãi đi đến trước hành lang.
“Cô muốn gặp điện hạ?” Lưu Phong trầm giọng hỏi.
Hoa Trứ Vũ liếc mắt nhìn hắn, lại tiếp tục đi về phía trước.
“Đan Hoằng, sao lại là cô?” Lúc này, Hồi Tuyết mới nhận ra người kia là Hoa Trứ Vũ nên vô cùng kinh ngạc. Trong mắt cô, Hoa Trứ Vũ vào phủ Thái Tử lâu như vậy, ngoài việc hơi bướng bỉnh thì vẫn luôn tuân thủ bổn phận của một tỳ nữ. Mà hành động của Hoa Trứ Vũ đêm nay, đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Hoa Trứ Vũ không nói gì đi lướt qua cô, tiến vào đại điện. Hồi Tuyết lắc mình ngăn cản nàng, nói: “Đan Hoằng, cô muốn tìm điện hạ cũng nên để ta thông báo một tiếng. Rốt cuộc đã có chuyện gì? Có thể nói với ta không?”
“Được, ta muốn một con ngựa khỏe, lương khô ăn trong năm ngày, cả lệnh bài ra khỏi thành ngay trong tối nay. Nếu được ta sẽ rời đi, nếu không thì đừng ngăn cản ta.” Nàng cần ra khỏi thành ngay lập tức, không thể chờ tới ngày mai. Mà muốn rời khỏi đây cần phải có lệnh bài.
“Cô phải rời khỏi đây?” Hồi Tuyết sửng sốt, những thứ này đương nhiên cô không làm được, “Cô đợi chút, ta đi bẩm báo một tiếng.”
“Không cần!” Hoa Trứ Vũ lướt qua cô, cũng không quay đầu lại sải bước vào trong điện. Lúc này, nhất định Tiêu Dận không muốn gặp nàng, nàng phải xông vào.
Vừa bước vào trong, tiếng đàn sáo, tiếng cười nói và tiếng ca hát êm tai vang dội lên, mùi huân hương, mùi son phấn, mùi rượu cũng đồng loạt bay tới.
Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu, cách qua một tấm màn, cảm giác mình đang đứng trên đỉnh núi cao cách qua màn mây mờ nhìn xuống thế giới, ánh nến nhảy nhót bừng sáng, vài vũ cơ ăn mặc sặc sỡ nhảy múa trong phòng, một người đang xướng khúc, giọng hát mượt mà êm tai.
Nàng vén màn lên chậm rãi đi vào bên trong, nước mưa hòa máu chảy nhỏ giọt xuống đất, nàng lảo đảo bước trên tấm thảm màu vàng, lộ ra mùi máu tươi nhợt nhạt.
Hoa Trứ Vũ vừa tiến vào, giống như một bản nhạc đang réo rắt bị đánh sai nốt. Nhóm vũ cơ ngừng múa, ca cơ ngừng hát, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoa Trứ Vũ.
Nến hồng đung đưa, bầu không khí hòa thuận vui vẻ vì sự xuất hiện của nàng đã đột ngột thay đổi.
Hồi Tuyết đi theo sau Hoa Trứ Vũ vội bước ra, quỳ rạp xuống trước mắt Tiêu Dận, nói: “Điện hạ, Đan Hoằng có việc gấp muốn gặp điện hạ, Hồi Tuyết không ngăn được cô ấy!”
Tiêu Dận ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế lớn ở vị trí chính giữa, tay trái hắn là Bạch Mã phu nhân, bên phải hắn là hai vị cơ thiếp, Mai Na và Tuyết Cơ. Tiêu Dận lạnh lùng nhìn lướt qua gương mặt Hoa Trứ Vũ, đôi mắt nhíu lại u ám, hắn làm như không có chuyện gì bưng chén rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, Tuyết Cơ bên cạnh vội nâng bình rượu lên rót đầy cho hắn.
“Sao không múa tiếp?” Hắn nheo mắt nhìn lướt qua nhóm vũ cơ, thản nhiên hỏi.
Nhóm vũ cơ phục hồi tinh thần, lặng yên nhìn Hoa Trứ Vũ.
Tiếng hồ cầm vang lên, tiếng ca múa lại tiếp tục.
Tiêu Dận dựa vào bàn, nắm chặt chén rượu trong tay thờ ơ thưởng thức trò vui, ánh mắt chăm chú nhìn những vũ cơ đang biểu diễn. Ánh nến mạnh mẽ chiếu sáng nụ cười của hắn.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười, bàn tay trắng nõn vừa nhấc lên, một tia sáng lạnh hiện lên, chỉ nghe một tiếng “Đinh” dây hồ cầm đã bị chặt đứt. Tiếng nhạc ngừng lại, không có nhạc đệm vũ cơ và ca cơ cũng ngừng lại.
Tiêu Dận hừ lạnh một tiếng: “Lớn mật!”
Hắn vừa dứt lời, có hai bóng người xông ra, Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy hai chân đau nhức, cả người liền quỳ rạp xuống mặt đất, có hai thanh đao sáng ngời đặt lên cổ nàng.
Người tập kích nàng là hai thân vệ Khinh Vân và Tế Nguyệt. Nàng bây giờ không phải đối thủ của bọn họ.
Đã có tỳ nữ mang một cây hồ cầm mới tới, tiếng ca múa lại trỗi dậy.
Chờ đợi!
Miệng vết thương trên tay bị nước mưa thấm ướt, nóng bừng đau rát. Mà lửa trong lòng càng cháy càng dữ dội.
Nhưng ngoài việc chờ đợi, nàng không thể làm gì khác! Trong đầu hiện lên bao nhiêu ý nghĩ, làm thế nào mới có thể để người đàn ông ngồi trên cao kia, đồng ý cho nàng rời khỏi đây?
Không biết đã bao lâu ca múa mới ngừng lại, tiếng người, tiếng cười dần dần trôi xa, trong điện yên tĩnh không một tiếng động.
“Chuyện gì? Đáng để cô biến mình thành ra thế này tới gặp bản điện hạ?” Giọng nói của Tiêu Dận, trầm thấp mang theo hàn ý vọng tới.
Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Tiêu Dận lười biếng dựa vào ghế, lạnh lùng nói: “Ta muốn quay về Nam Triều!”
“Xem ra cô đã nghe chuyện về Hoa Mục. Đó là tội mưu phản tội, bây giờ cô quay về không sợ bị liên lụy sao? Chẳng lẽ cô muốn đi cứu hắn? Chỉ dựa vào cô, muốn cướp pháp trường sao?” hắn nheo mắt lại, trong mắt đầy vẻ trào phúng.
“Không sai!” Hoa Trứ Vũ bình tĩnh nói.
“Cô dám!” Tiêu Dận biến sắc lạnh lùng nói, giọng nói đột nhiên cao vút lên. Chỉ có ánh nến vẫn lay động như trước tỏa ra những vầng sáng ấm áp.
Lưu Phong, Hồi Tuyết, Khinh Vân, Tế Nguyệt, đều đang nín lặng, tự giác lui ra ngoài.
Bọn họ đi theo điện hạ bao nhiêu năm, lúc nào cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh hờ hững của điện hạ, chưa bao giờ thấy điện hạ phát hỏa như vậy.
“Cô đúng là một nô tỳ trung thành, phải rồi, bản điện hạ quên mất, cô vốn là kỹ nữ mà, từng hầu hạ Hoa Mục với tướng lĩnh của hắn, là cô nhớ nhung lão tình nhân mãi không quên, còn sâu nặng tới mức đi cướp pháp trường, thật là……”
“Câm miệng!” Hoa Trứ Vũ đột ngột hét lên, trong mắt tràn đầy sương lạnh, “Ta không phải kỹ nữ!” Nàng gằn từng tiếng, lạnh lùng nói.
Tiêu Dận sửng sốt, khóe môi lại chậm rãi mỉm cười.
Mấy thân vệ cũng giật mình, bọn họ thật không dám tin vào lỗ tai mình, điện hạ bị một nô tỳ quát mắng. Điều khiến bọn họ nghẹn họng trân trối hơn nữa là, điện hạ không hề tức giận!
“Nhất định tối nay ta phải rời khỏi đây! Hy vọng ngươi có thể giúp ta!” Hoa Trứ Vũ đè nén cơn tức giận trong lòng, lạnh lùng nói.
“Cô dựa vào đâu mà nghĩ bản điện hạ sẽ giúp cô?” Tiêu Dận ngồi trên ghế, một tay chống cằm hỏi,“Hoa Mục là kình địch của ta, hắn bị xử tử ta vui mừng còn không kịp, sao có thể để cô đi cứu hắn?”
“Nếu ngươi giúp ta, sau này ta sẽ cam tâm tình nguyện giúp ngươi.”
“Buồn cười, bản điện hạ có gì cần cô giúp?” Tiêu Dận nhíu mày nói, giống như vừa nghe được một câu chuyện cười hoang đường nhất.
“Ngươi có! Thứ nhất, địa vị của ngươi ở Bắc Triều vẫn chưa ổn định. Thứ hai, vùng Tây Bắc này còn có vài dân tộc không chịu thuần phục, là họa lớn của Bắc Triều. Những việc này, ta đều có thể giúp ngươi!” Mấy ngày Hoa Trứ Vũ ở Bắc Triều cũng không phải kẻ ngốc, đã tìm hiểu rất kỹ về tình hình thực tế của Bắc Triều.
Mẫu hậu Tiêu Dận mất sớm, phụ vương hắn hiện có một sủng cơ là Dạ Phi, Dạ Phi cũng có một đứa con trai, gọi là Tiêu Lục. Tuy mới hơn mười tuổi, nhưng rất được Tiêu Kiền sủng ái, nhà ngoại Dạ Phi cũng là một tộc lớn ở Bắc Triều, phụ thân bà ta làm quan nhất phẩm trong triều. Mà nhà ngoại Tiêu Dận năm đó theo phụ vương hắn nam chinh bắc chiến, sớm đã chết trận. Chỉ e Dạ Phi lúc nào cũng tính toán xem loại bỏ Tiêu Dận như thế nào, điều này sao Tiêu Dận không biết cho được?
Tiêu Dận nghe xong lời của Hoa Trứ Vũ, đứng bật dậy khỏi ghế bước nhanh đến trước mặt nàng, nheo mắt nhìn kỹ người con gái trước mắt.
Vết máu loang lổ trên bộ quần áo hiện ra vóc dáng nhỏ bé của nàng, mái tóc rối tung rơi xuống, trên mặt cũng có vết máu chảy dài. Nàng lúc này giống hệt như lần đầu hắn nhìn thấy nàng, rất chật vật, rất thê thảm.
Chỉ là, đôi mắt nàng tràn ngập ánh sáng kiên quyết bức người. Khiến người ta tự giác tin tưởng nàng, phục tùng nàng!
Chiến tranh là chuyện của đàn ông. Nhưng một người con gái như nàng, có thể là tùy tùng bên người Doanh Sơ Tà, ở trong quân Hoa Mục hai năm liền. Hơn nữa, chỉ cần ở trên chiến trường đánh một khúc nhạc, đã có thể tăng sĩ khí quân Nam Triều lên cao.
Cũng có khả năng, nàng thật sự có thể giúp hắn!
“Được! Bản điện hạ đáp ứng cô, nhưng cô cũng phải tuân thủ lời hứa của chính mình!” Hắn cúi đầu xuống nhìn nàng, bình tĩnh nói.
Tất cả thị vệ thả kiếm vào vỏ, nghiêm nghị lùi lại.
Hoa Trứ Vũ đứng lặng trong đình viện, thanh kiếm trong tay còn nhỏ xuống mấy giọt máu.
Không biết mưa đã tạnh từ bao giờ, ngọn đèn chiếu sáng trên hành lang đầy ảm đạm hắt vào người Hoa Trứ Vũ. Quần áo đầy máu, mái tóc đen rối loạn, trên mặt không có biểu cảm gì, giữa hai hàng lông mày là sống mũi cao thẳng mà lạnh lùng.
Nàng cầm kiếm theo, chậm rãi đi đến trước hành lang.
“Cô muốn gặp điện hạ?” Lưu Phong trầm giọng hỏi.
Hoa Trứ Vũ liếc mắt nhìn hắn, lại tiếp tục đi về phía trước.
“Đan Hoằng, sao lại là cô?” Lúc này, Hồi Tuyết mới nhận ra người kia là Hoa Trứ Vũ nên vô cùng kinh ngạc. Trong mắt cô, Hoa Trứ Vũ vào phủ Thái Tử lâu như vậy, ngoài việc hơi bướng bỉnh thì vẫn luôn tuân thủ bổn phận của một tỳ nữ. Mà hành động của Hoa Trứ Vũ đêm nay, đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Hoa Trứ Vũ không nói gì đi lướt qua cô, tiến vào đại điện. Hồi Tuyết lắc mình ngăn cản nàng, nói: “Đan Hoằng, cô muốn tìm điện hạ cũng nên để ta thông báo một tiếng. Rốt cuộc đã có chuyện gì? Có thể nói với ta không?”
“Được, ta muốn một con ngựa khỏe, lương khô ăn trong năm ngày, cả lệnh bài ra khỏi thành ngay trong tối nay. Nếu được ta sẽ rời đi, nếu không thì đừng ngăn cản ta.” Nàng cần ra khỏi thành ngay lập tức, không thể chờ tới ngày mai. Mà muốn rời khỏi đây cần phải có lệnh bài.
“Cô phải rời khỏi đây?” Hồi Tuyết sửng sốt, những thứ này đương nhiên cô không làm được, “Cô đợi chút, ta đi bẩm báo một tiếng.”
“Không cần!” Hoa Trứ Vũ lướt qua cô, cũng không quay đầu lại sải bước vào trong điện. Lúc này, nhất định Tiêu Dận không muốn gặp nàng, nàng phải xông vào.
Vừa bước vào trong, tiếng đàn sáo, tiếng cười nói và tiếng ca hát êm tai vang dội lên, mùi huân hương, mùi son phấn, mùi rượu cũng đồng loạt bay tới.
Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu, cách qua một tấm màn, cảm giác mình đang đứng trên đỉnh núi cao cách qua màn mây mờ nhìn xuống thế giới, ánh nến nhảy nhót bừng sáng, vài vũ cơ ăn mặc sặc sỡ nhảy múa trong phòng, một người đang xướng khúc, giọng hát mượt mà êm tai.
Nàng vén màn lên chậm rãi đi vào bên trong, nước mưa hòa máu chảy nhỏ giọt xuống đất, nàng lảo đảo bước trên tấm thảm màu vàng, lộ ra mùi máu tươi nhợt nhạt.
Hoa Trứ Vũ vừa tiến vào, giống như một bản nhạc đang réo rắt bị đánh sai nốt. Nhóm vũ cơ ngừng múa, ca cơ ngừng hát, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoa Trứ Vũ.
Nến hồng đung đưa, bầu không khí hòa thuận vui vẻ vì sự xuất hiện của nàng đã đột ngột thay đổi.
Hồi Tuyết đi theo sau Hoa Trứ Vũ vội bước ra, quỳ rạp xuống trước mắt Tiêu Dận, nói: “Điện hạ, Đan Hoằng có việc gấp muốn gặp điện hạ, Hồi Tuyết không ngăn được cô ấy!”
Tiêu Dận ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế lớn ở vị trí chính giữa, tay trái hắn là Bạch Mã phu nhân, bên phải hắn là hai vị cơ thiếp, Mai Na và Tuyết Cơ. Tiêu Dận lạnh lùng nhìn lướt qua gương mặt Hoa Trứ Vũ, đôi mắt nhíu lại u ám, hắn làm như không có chuyện gì bưng chén rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, Tuyết Cơ bên cạnh vội nâng bình rượu lên rót đầy cho hắn.
“Sao không múa tiếp?” Hắn nheo mắt nhìn lướt qua nhóm vũ cơ, thản nhiên hỏi.
Nhóm vũ cơ phục hồi tinh thần, lặng yên nhìn Hoa Trứ Vũ.
Tiếng hồ cầm vang lên, tiếng ca múa lại tiếp tục.
Tiêu Dận dựa vào bàn, nắm chặt chén rượu trong tay thờ ơ thưởng thức trò vui, ánh mắt chăm chú nhìn những vũ cơ đang biểu diễn. Ánh nến mạnh mẽ chiếu sáng nụ cười của hắn.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười, bàn tay trắng nõn vừa nhấc lên, một tia sáng lạnh hiện lên, chỉ nghe một tiếng “Đinh” dây hồ cầm đã bị chặt đứt. Tiếng nhạc ngừng lại, không có nhạc đệm vũ cơ và ca cơ cũng ngừng lại.
Tiêu Dận hừ lạnh một tiếng: “Lớn mật!”
Hắn vừa dứt lời, có hai bóng người xông ra, Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy hai chân đau nhức, cả người liền quỳ rạp xuống mặt đất, có hai thanh đao sáng ngời đặt lên cổ nàng.
Người tập kích nàng là hai thân vệ Khinh Vân và Tế Nguyệt. Nàng bây giờ không phải đối thủ của bọn họ.
Đã có tỳ nữ mang một cây hồ cầm mới tới, tiếng ca múa lại trỗi dậy.
Chờ đợi!
Miệng vết thương trên tay bị nước mưa thấm ướt, nóng bừng đau rát. Mà lửa trong lòng càng cháy càng dữ dội.
Nhưng ngoài việc chờ đợi, nàng không thể làm gì khác! Trong đầu hiện lên bao nhiêu ý nghĩ, làm thế nào mới có thể để người đàn ông ngồi trên cao kia, đồng ý cho nàng rời khỏi đây?
Không biết đã bao lâu ca múa mới ngừng lại, tiếng người, tiếng cười dần dần trôi xa, trong điện yên tĩnh không một tiếng động.
“Chuyện gì? Đáng để cô biến mình thành ra thế này tới gặp bản điện hạ?” Giọng nói của Tiêu Dận, trầm thấp mang theo hàn ý vọng tới.
Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Tiêu Dận lười biếng dựa vào ghế, lạnh lùng nói: “Ta muốn quay về Nam Triều!”
“Xem ra cô đã nghe chuyện về Hoa Mục. Đó là tội mưu phản tội, bây giờ cô quay về không sợ bị liên lụy sao? Chẳng lẽ cô muốn đi cứu hắn? Chỉ dựa vào cô, muốn cướp pháp trường sao?” hắn nheo mắt lại, trong mắt đầy vẻ trào phúng.
“Không sai!” Hoa Trứ Vũ bình tĩnh nói.
“Cô dám!” Tiêu Dận biến sắc lạnh lùng nói, giọng nói đột nhiên cao vút lên. Chỉ có ánh nến vẫn lay động như trước tỏa ra những vầng sáng ấm áp.
Lưu Phong, Hồi Tuyết, Khinh Vân, Tế Nguyệt, đều đang nín lặng, tự giác lui ra ngoài.
Bọn họ đi theo điện hạ bao nhiêu năm, lúc nào cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh hờ hững của điện hạ, chưa bao giờ thấy điện hạ phát hỏa như vậy.
“Cô đúng là một nô tỳ trung thành, phải rồi, bản điện hạ quên mất, cô vốn là kỹ nữ mà, từng hầu hạ Hoa Mục với tướng lĩnh của hắn, là cô nhớ nhung lão tình nhân mãi không quên, còn sâu nặng tới mức đi cướp pháp trường, thật là……”
“Câm miệng!” Hoa Trứ Vũ đột ngột hét lên, trong mắt tràn đầy sương lạnh, “Ta không phải kỹ nữ!” Nàng gằn từng tiếng, lạnh lùng nói.
Tiêu Dận sửng sốt, khóe môi lại chậm rãi mỉm cười.
Mấy thân vệ cũng giật mình, bọn họ thật không dám tin vào lỗ tai mình, điện hạ bị một nô tỳ quát mắng. Điều khiến bọn họ nghẹn họng trân trối hơn nữa là, điện hạ không hề tức giận!
“Nhất định tối nay ta phải rời khỏi đây! Hy vọng ngươi có thể giúp ta!” Hoa Trứ Vũ đè nén cơn tức giận trong lòng, lạnh lùng nói.
“Cô dựa vào đâu mà nghĩ bản điện hạ sẽ giúp cô?” Tiêu Dận ngồi trên ghế, một tay chống cằm hỏi,“Hoa Mục là kình địch của ta, hắn bị xử tử ta vui mừng còn không kịp, sao có thể để cô đi cứu hắn?”
“Nếu ngươi giúp ta, sau này ta sẽ cam tâm tình nguyện giúp ngươi.”
“Buồn cười, bản điện hạ có gì cần cô giúp?” Tiêu Dận nhíu mày nói, giống như vừa nghe được một câu chuyện cười hoang đường nhất.
“Ngươi có! Thứ nhất, địa vị của ngươi ở Bắc Triều vẫn chưa ổn định. Thứ hai, vùng Tây Bắc này còn có vài dân tộc không chịu thuần phục, là họa lớn của Bắc Triều. Những việc này, ta đều có thể giúp ngươi!” Mấy ngày Hoa Trứ Vũ ở Bắc Triều cũng không phải kẻ ngốc, đã tìm hiểu rất kỹ về tình hình thực tế của Bắc Triều.
Mẫu hậu Tiêu Dận mất sớm, phụ vương hắn hiện có một sủng cơ là Dạ Phi, Dạ Phi cũng có một đứa con trai, gọi là Tiêu Lục. Tuy mới hơn mười tuổi, nhưng rất được Tiêu Kiền sủng ái, nhà ngoại Dạ Phi cũng là một tộc lớn ở Bắc Triều, phụ thân bà ta làm quan nhất phẩm trong triều. Mà nhà ngoại Tiêu Dận năm đó theo phụ vương hắn nam chinh bắc chiến, sớm đã chết trận. Chỉ e Dạ Phi lúc nào cũng tính toán xem loại bỏ Tiêu Dận như thế nào, điều này sao Tiêu Dận không biết cho được?
Tiêu Dận nghe xong lời của Hoa Trứ Vũ, đứng bật dậy khỏi ghế bước nhanh đến trước mặt nàng, nheo mắt nhìn kỹ người con gái trước mắt.
Vết máu loang lổ trên bộ quần áo hiện ra vóc dáng nhỏ bé của nàng, mái tóc rối tung rơi xuống, trên mặt cũng có vết máu chảy dài. Nàng lúc này giống hệt như lần đầu hắn nhìn thấy nàng, rất chật vật, rất thê thảm.
Chỉ là, đôi mắt nàng tràn ngập ánh sáng kiên quyết bức người. Khiến người ta tự giác tin tưởng nàng, phục tùng nàng!
Chiến tranh là chuyện của đàn ông. Nhưng một người con gái như nàng, có thể là tùy tùng bên người Doanh Sơ Tà, ở trong quân Hoa Mục hai năm liền. Hơn nữa, chỉ cần ở trên chiến trường đánh một khúc nhạc, đã có thể tăng sĩ khí quân Nam Triều lên cao.
Cũng có khả năng, nàng thật sự có thể giúp hắn!
“Được! Bản điện hạ đáp ứng cô, nhưng cô cũng phải tuân thủ lời hứa của chính mình!” Hắn cúi đầu xuống nhìn nàng, bình tĩnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.