Chương 3: NHÀ HỌ PHƯƠNG CÓ MỘT ÁI NỮ
Quế mỗ
09/11/2017
Mấy ngày này bầu trời ban ngày lúc nào cũng trong vắt đến lạ. Thời tiết giờ đây đã bắt đầu chuyển lạnh, từng đợt gió thổi ngang qua khiến người
người đều muốn vận thêm một hai lớp áo. Nhìn từng tán lá phong bắt đầu
chuyển màu, hay nhìn sắc hồng phấn xinh đẹp của đầm sen dần phai nhạt,
người ta liền biết, mùa thu đã đến thật rồi.
Giờ mới vào đầu giờ Dần nên đường phố không đông đúc là mấy. Ven đường lớn, một số lầu quán cũng chỉ vừa mới mở cửa, khách khứa cũng mới chỉ có dăm ba người. Trong không khí có phần trì trệ của buổi sáng sớm như vầy, một đoàn hai chiếc xe ngựa lững thững xuất hiện từ phía đằng Đông rồi chầm chậm dừng lại trước một trà quán cao hai lầu, kiến trúc sang trọng đề bảng “Hỷ Tước Lầu”.
Thấy khách đến cửa, một tiểu nhị tuổi tầm mười bảy, mười tám, vóc người dong dỏng, gương mặt tương đối dễ nhìn từ bên trong quán nhanh nhẹn chạy ra đón. Khi mấy người ngồi trong xe đã ra khỏi xe hết rồi, y nhanh mắt nhận ra một nam nhân đứng tuổi phong thái đường vệ, động tác trầm ổn, có vẻ là người đứng đầu đoàn người nên liền tiến đến, khom người chào hỏi một cách niềm nở.
“Trà quán Hỷ Tước Lầu xin chào mừng quý khách ghé thăm! Các vị từ phương xa đến, đi đường chắc cũng đã mệt mỏi rồi. Mời vào trong dùng chút trà bánh điểm tâm đặc biệt của Hỷ Tước Lầu. Ngoài ra, chúng tôi đặc biệt có phòng tư nhân trên lầu. Mỗi phòng đều biệt lập, vừa thoải mái trò chuyện nghỉ ngơi, lại vừa có thể nhìn ra toàn cảnh đường phố bên dưới nữa!” Vừa nói, y vừa khoa trương vung tay một cái.
Vị trưởng giả dẫn đầu quay sang nhìn mọi người trong đoàn, đoạn nhẹ gật đầu, đáp: “Vậy chuẩn bị cho chúng ta một phòng tư nhân đi.”
Tiểu nhị thích thú cười toét miệng đáp “vâng” một tiếng, hỷ hả phất tay khom người làm điệu bộ mời rồi nhanh chân đi trước dẫn đường cho đoàn khách nhân mới đến lên lầu trên.
Khi mọi người đã an vị rồi, tiểu nhị cúi chào bọn họ, cẩn thận đóng cửa phòng lại rồi mau chóng chạy xuống lầu gọi món đem lên. Vị nhân gia dẫn đầu đoàn người lúc này mới hướng phụ nhân trung niên ngồi bên cạnh ông, nhẹ giọng bảo. “Không ngờ đường xá lại thuận lợi như vậy. Chúng ta đến hơi sớm rồi. Thôi thì, phu nhân và mọi người cùng dùng chút điểm tâm rồi mới đi đến Phương phủ vậy.”
“Lão gia nói phải.” Phụ nhân nghe xong, mỉm cười đáp lời.
Trong phòng tư nhân lúc này có tất thảy sáu người, già trẻ có đủ. Hai người lớn tuổi nhất là vị lão nhân gia kia và phu nhân của ông, vẻ ngoài đều toát lên sự phúc hậu và phú quý. Ngồi kế bên lão nhân gia là một nam nhân tuổi tầm hai mươi mấy. Kế bên y là một nữ nhân tuổi chừng mười tám đôi mươi, tóc đã búi gọn lại (1) rồi, xem chừng là thê tử của thiếu niên kia.
(1) Phụ nữ Đại Nam Quốc sau khi thành thân rồi đều sẽ búi hết tóc lại thật gọn, tuỳ vào điều kiện và sở thích cá nhân còn có thể điểm xuyến thêm đồ trang sức như trâm cài hoa hay tươi; còn thiếu nữ chưa thành thân thì thoải mái hơn, thường ngày cũng phải búi hoặc tết tóc lại cho gọn gàng, nhưng thường hay để mái hay chừa vài lọn tóc cho thêm phần sinh động và thoải mái
Ngoài ban công, hai nam hài tử một lớn một nhỏ đang hào hứng nhìn xuống đường lớn bên dưới. Hài tử lớn hơn độ chừng mười một, mười hai tuổi, còn đứa nhỏ chỉ tầm bốn năm tuổi là cùng. Thấy bọn chúng vươn người ngó nghiêng ra ngoài ban công nguy hiểm như vậy, thiếu phụ kia liền đứng bật dậy, chạy ra bế bổng tiểu hài tử nhỏ hơn lên. “Phúc nhi, con nhoài người ra như vậy rất nguy hiểm đó có biết không?” Đoạn, nàng quay người nhìn sang hài tử lớn hơn, nhíu mày mắng. “Còn con nữa, Hà nhi, sao con không trông chừng đệ đệ? Nhỡ đệ ấy sẩy tay ngã ra ngoài thì sao?”
Hai hài tử biết mình làm sai, nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi. “Hài nhi biết sai rồi.”
Thấy hài tử hiểu chuyện, thiếu phụ tuy rất hài lòng nhưng vẫn nghiêm mặt, khẽ thốt. “Tha cho hai đứa lần này.” Vừa lúc này, mấy nha đầu đang lần lượt bê thức ăn tới, xếp ra bàn. “Thôi, mau vào trong ăn điểm tâm. Mẫu thân đã gọi bánh bao chỉ các con thích đấy.”
Hài tử nghe đến món ăn mình thích, nhanh chóng hào hứng trở lại. Mẫu tử ba người cùng vui vẻ quay trở vào phòng.
Lão nhân gia thong thả nhấp thêm một ngụm trà nóng, gật gù khen trà ngon, đoạn ngẩng lên nhìn mọi người, nói: “Phương gia quả thật hào phóng. Sinh thần lần thứ chín của đích nữ cũng có thể xem là quan trọng, nhưng cũng đâu nhất định phải mời tiệc lớn đến như vầy chứ? Đến cả mấy người họ hàng xa như chúng ta cũng nhận được thiếp mời, quả thực là hào phóng mà.”
Phụ nhân nghe phu quân nói xong, từ tốn đặt tách trà của mình xuống bàn rồi mới lên tiếng. “Lúc mừng thôi nôi, lão gia có việc bận không đến thăm được nên có lẽ không biết. Lúc ấy thiếp thân đi dự thì có vô tình nghe được mấy vị đường tỷ (2) bảo, sở dĩ Phương gia làm tiệc mừng lớn như vậy, là vì trưởng nữ nhà họ may mắn mang mệnh số rất đặc biệt.”
(2) Đường tỷ: chị họ bên nội
Thiếu phụ đang cẩn thận lau hai bàn tay dính đầy bột bánh cho tiểu Phúc nhi, nghe mấy lời cuối thì tò mò quay sang hỏi. “Đặc biệt sao? Mệnh số thế nào mà lại bảo là đặc biệt vậy mẫu thân?”
Phụ nhân lắc đầu. “Ta cũng không rõ, chỉ nghe có bấy nhiêu thôi. Có lẽ là số mệnh cực kỳ phú quý, hoặc giả, sau này có thể gả đến gia tộc quyền uy nào đó cũng không chừng.”
“Xem ra vị tiểu cô nương này rất được Phương gia coi trọng.” Vị thiếu niên nãy giờ im lặng nay đột nhiên lên tiếng nói thêm vào. “Nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là một nữ nhân thôi, tới tuổi cũng phải gả đi, có mệnh phú quý thì chắc gì đã để cho dòng họ mình được hưởng?”
Mấy người trong phòng bất chợt chìm vào im lặng. Mỗi người một suy nghĩ, nhưng đều là đang nghĩ xem, người Phương gia thực sự đang nghĩ gì mà lại vung tiền tổ chức sinh thần cho một nữ nhi như vậy?
“Chẳng lẽ là…” Lão nhân gia vô thức thốt ra rồi im bặt. Ngẫm nghĩ một hồi, ông lắc lắc đầu, nói tiếp. “Chắc không phải đâu. Dễ gì có chuyện đó được.”
“Lão gia, người nghĩ ra điều gì vậy?” Phụ nhân lên tiếng hỏi. “Chúng ta đều là người nhà, có chuyện gì không thể nói với nhau được sao?”
Trầm ngâm một lúc, lão nhân gia mới đáp lời. “Phu nhân, ta là đang nghĩ, có lẽ nào… trưởng nữ Phương gia mang mệnh phượng hoàng…”
Lời này vừa thốt ra, mấy người lớn trong phòng đều ngạc nhiên cực độ. Ai mà không biết ba chữ này có nghĩa gì? Mệnh phượng hoàng là mệnh số vô cùng hiếm gặp, trăm vạn người may ra mới có một. Nữ nhân mang mệnh số này, tương lai nhất định sẽ một bước phi thăng, trở thành mẫu nghi thiên hạ được vạn người kính ngưỡng.
Chỉ có điều, Phương gia dù có Phương Thừa Lâm tài học hơn người, thi đỗ Trạng Nguyên, hiện đang giữ chức Thái thú quản lý cả một châu, nhưng bất quá cũng chỉ có vậy. Không có thế lực hay binh lực hùng mạnh, cũng chẳng phải hoàng thân quốc thích gì, thì chưa cần phải nói đến cơ may được diện thánh, cổng lớn hoàng cung còn chưa biết có bước qua được hay không ấy chứ.
Từ thuở xưa đến nay, các bậc đế vương có ai mà lại đi chọn hoàng hậu trong số thường dân không quyền không thế bao giờ? Phi tử bình thường thì chỉ cần có tài nghệ, có dung mạo xuất chúng một chút là được, nhưng để lên được vị trí mẫu nghi thiên hạ, chỉ có tài mạo thôi thì không đủ. Nếu không thể giúp đế vương củng cố địa vị, thì thực sự chẳng có chút ích lợi gì hết. Phương gia trưởng nữ kia xét cho cùng thì cũng chỉ như một nhành liễu cô độc, làm sao có cơ hội với cao đến thế được?
Người ngoài nhìn đi nhìn lại thế nào cũng thấy Phương gia quá mù quáng, không đâu lại đi tin tưởng vào một tương lai bất khả thi như vậy, chẳng khác nào mò trăng nơi đáy nước. Uổng công Phương Thái thú học rộng hiểu nhiều, bất quá cũng chỉ là một kẻ tham vọng, bị danh lợi phù phiếm làm mờ mắt mà thôi.
Thiếu niên thở hắt ra một hơi, đoạn vừa tự rót thêm trà cho mình vừa trầm trầm nói: “Mệnh số nàng ta có tốt thì cũng là chuyện nhà người, nào đến lượt chúng ta ý kiến này nọ? Cứ đến nhận một bữa lộc rồi về thôi, để tâm quá làm gì cho mệt.”
Phụ nhân nghe nhi tử nói cũng có lý, nhưng tính thế nào cũng thấy không thoả. Suy ngẫm một hồi, bà mới lên tiếng. “Nói thì nói vậy, nhưng sự đời khó lường. Nhỡ đâu mai này nàng ta thật sự có cơ hội một bước phi thiên, bay lên cây thành phượng hoàng thì sao?”
Lão nhân gia gật gù nói thêm vào. “Phu nhân nói có lý, chúng ta là thương gia, người ta lại là quan phụ mẫu. Vạn nhất còn có nhất vạn (3), chúng ta tốt nhất vẫn nên kính người ta thêm ba phần. Vậy thì mai này cũng sẽ dễ nói chuyện hơn.”
(3) Ý nói điều gì cũng có khả năng xảy ra dù ta không ngờ tới
Mọi người nghe xong đều gật gù tán đồng. Ăn uống cũng đã xong xuôi, sáu người lại lên xe ngựa, tiếp tục hướng Phương phủ mà tiến.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Quế mỗ: Khách quan ghé thăm nhà mỗ, nếu cảm thấy thích truyện này, nhớ bấm THANK nha! Mỗ sẽ xem đó như động lực để tiếp tục viết!
Giờ mới vào đầu giờ Dần nên đường phố không đông đúc là mấy. Ven đường lớn, một số lầu quán cũng chỉ vừa mới mở cửa, khách khứa cũng mới chỉ có dăm ba người. Trong không khí có phần trì trệ của buổi sáng sớm như vầy, một đoàn hai chiếc xe ngựa lững thững xuất hiện từ phía đằng Đông rồi chầm chậm dừng lại trước một trà quán cao hai lầu, kiến trúc sang trọng đề bảng “Hỷ Tước Lầu”.
Thấy khách đến cửa, một tiểu nhị tuổi tầm mười bảy, mười tám, vóc người dong dỏng, gương mặt tương đối dễ nhìn từ bên trong quán nhanh nhẹn chạy ra đón. Khi mấy người ngồi trong xe đã ra khỏi xe hết rồi, y nhanh mắt nhận ra một nam nhân đứng tuổi phong thái đường vệ, động tác trầm ổn, có vẻ là người đứng đầu đoàn người nên liền tiến đến, khom người chào hỏi một cách niềm nở.
“Trà quán Hỷ Tước Lầu xin chào mừng quý khách ghé thăm! Các vị từ phương xa đến, đi đường chắc cũng đã mệt mỏi rồi. Mời vào trong dùng chút trà bánh điểm tâm đặc biệt của Hỷ Tước Lầu. Ngoài ra, chúng tôi đặc biệt có phòng tư nhân trên lầu. Mỗi phòng đều biệt lập, vừa thoải mái trò chuyện nghỉ ngơi, lại vừa có thể nhìn ra toàn cảnh đường phố bên dưới nữa!” Vừa nói, y vừa khoa trương vung tay một cái.
Vị trưởng giả dẫn đầu quay sang nhìn mọi người trong đoàn, đoạn nhẹ gật đầu, đáp: “Vậy chuẩn bị cho chúng ta một phòng tư nhân đi.”
Tiểu nhị thích thú cười toét miệng đáp “vâng” một tiếng, hỷ hả phất tay khom người làm điệu bộ mời rồi nhanh chân đi trước dẫn đường cho đoàn khách nhân mới đến lên lầu trên.
Khi mọi người đã an vị rồi, tiểu nhị cúi chào bọn họ, cẩn thận đóng cửa phòng lại rồi mau chóng chạy xuống lầu gọi món đem lên. Vị nhân gia dẫn đầu đoàn người lúc này mới hướng phụ nhân trung niên ngồi bên cạnh ông, nhẹ giọng bảo. “Không ngờ đường xá lại thuận lợi như vậy. Chúng ta đến hơi sớm rồi. Thôi thì, phu nhân và mọi người cùng dùng chút điểm tâm rồi mới đi đến Phương phủ vậy.”
“Lão gia nói phải.” Phụ nhân nghe xong, mỉm cười đáp lời.
Trong phòng tư nhân lúc này có tất thảy sáu người, già trẻ có đủ. Hai người lớn tuổi nhất là vị lão nhân gia kia và phu nhân của ông, vẻ ngoài đều toát lên sự phúc hậu và phú quý. Ngồi kế bên lão nhân gia là một nam nhân tuổi tầm hai mươi mấy. Kế bên y là một nữ nhân tuổi chừng mười tám đôi mươi, tóc đã búi gọn lại (1) rồi, xem chừng là thê tử của thiếu niên kia.
(1) Phụ nữ Đại Nam Quốc sau khi thành thân rồi đều sẽ búi hết tóc lại thật gọn, tuỳ vào điều kiện và sở thích cá nhân còn có thể điểm xuyến thêm đồ trang sức như trâm cài hoa hay tươi; còn thiếu nữ chưa thành thân thì thoải mái hơn, thường ngày cũng phải búi hoặc tết tóc lại cho gọn gàng, nhưng thường hay để mái hay chừa vài lọn tóc cho thêm phần sinh động và thoải mái
Ngoài ban công, hai nam hài tử một lớn một nhỏ đang hào hứng nhìn xuống đường lớn bên dưới. Hài tử lớn hơn độ chừng mười một, mười hai tuổi, còn đứa nhỏ chỉ tầm bốn năm tuổi là cùng. Thấy bọn chúng vươn người ngó nghiêng ra ngoài ban công nguy hiểm như vậy, thiếu phụ kia liền đứng bật dậy, chạy ra bế bổng tiểu hài tử nhỏ hơn lên. “Phúc nhi, con nhoài người ra như vậy rất nguy hiểm đó có biết không?” Đoạn, nàng quay người nhìn sang hài tử lớn hơn, nhíu mày mắng. “Còn con nữa, Hà nhi, sao con không trông chừng đệ đệ? Nhỡ đệ ấy sẩy tay ngã ra ngoài thì sao?”
Hai hài tử biết mình làm sai, nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi. “Hài nhi biết sai rồi.”
Thấy hài tử hiểu chuyện, thiếu phụ tuy rất hài lòng nhưng vẫn nghiêm mặt, khẽ thốt. “Tha cho hai đứa lần này.” Vừa lúc này, mấy nha đầu đang lần lượt bê thức ăn tới, xếp ra bàn. “Thôi, mau vào trong ăn điểm tâm. Mẫu thân đã gọi bánh bao chỉ các con thích đấy.”
Hài tử nghe đến món ăn mình thích, nhanh chóng hào hứng trở lại. Mẫu tử ba người cùng vui vẻ quay trở vào phòng.
Lão nhân gia thong thả nhấp thêm một ngụm trà nóng, gật gù khen trà ngon, đoạn ngẩng lên nhìn mọi người, nói: “Phương gia quả thật hào phóng. Sinh thần lần thứ chín của đích nữ cũng có thể xem là quan trọng, nhưng cũng đâu nhất định phải mời tiệc lớn đến như vầy chứ? Đến cả mấy người họ hàng xa như chúng ta cũng nhận được thiếp mời, quả thực là hào phóng mà.”
Phụ nhân nghe phu quân nói xong, từ tốn đặt tách trà của mình xuống bàn rồi mới lên tiếng. “Lúc mừng thôi nôi, lão gia có việc bận không đến thăm được nên có lẽ không biết. Lúc ấy thiếp thân đi dự thì có vô tình nghe được mấy vị đường tỷ (2) bảo, sở dĩ Phương gia làm tiệc mừng lớn như vậy, là vì trưởng nữ nhà họ may mắn mang mệnh số rất đặc biệt.”
(2) Đường tỷ: chị họ bên nội
Thiếu phụ đang cẩn thận lau hai bàn tay dính đầy bột bánh cho tiểu Phúc nhi, nghe mấy lời cuối thì tò mò quay sang hỏi. “Đặc biệt sao? Mệnh số thế nào mà lại bảo là đặc biệt vậy mẫu thân?”
Phụ nhân lắc đầu. “Ta cũng không rõ, chỉ nghe có bấy nhiêu thôi. Có lẽ là số mệnh cực kỳ phú quý, hoặc giả, sau này có thể gả đến gia tộc quyền uy nào đó cũng không chừng.”
“Xem ra vị tiểu cô nương này rất được Phương gia coi trọng.” Vị thiếu niên nãy giờ im lặng nay đột nhiên lên tiếng nói thêm vào. “Nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là một nữ nhân thôi, tới tuổi cũng phải gả đi, có mệnh phú quý thì chắc gì đã để cho dòng họ mình được hưởng?”
Mấy người trong phòng bất chợt chìm vào im lặng. Mỗi người một suy nghĩ, nhưng đều là đang nghĩ xem, người Phương gia thực sự đang nghĩ gì mà lại vung tiền tổ chức sinh thần cho một nữ nhi như vậy?
“Chẳng lẽ là…” Lão nhân gia vô thức thốt ra rồi im bặt. Ngẫm nghĩ một hồi, ông lắc lắc đầu, nói tiếp. “Chắc không phải đâu. Dễ gì có chuyện đó được.”
“Lão gia, người nghĩ ra điều gì vậy?” Phụ nhân lên tiếng hỏi. “Chúng ta đều là người nhà, có chuyện gì không thể nói với nhau được sao?”
Trầm ngâm một lúc, lão nhân gia mới đáp lời. “Phu nhân, ta là đang nghĩ, có lẽ nào… trưởng nữ Phương gia mang mệnh phượng hoàng…”
Lời này vừa thốt ra, mấy người lớn trong phòng đều ngạc nhiên cực độ. Ai mà không biết ba chữ này có nghĩa gì? Mệnh phượng hoàng là mệnh số vô cùng hiếm gặp, trăm vạn người may ra mới có một. Nữ nhân mang mệnh số này, tương lai nhất định sẽ một bước phi thăng, trở thành mẫu nghi thiên hạ được vạn người kính ngưỡng.
Chỉ có điều, Phương gia dù có Phương Thừa Lâm tài học hơn người, thi đỗ Trạng Nguyên, hiện đang giữ chức Thái thú quản lý cả một châu, nhưng bất quá cũng chỉ có vậy. Không có thế lực hay binh lực hùng mạnh, cũng chẳng phải hoàng thân quốc thích gì, thì chưa cần phải nói đến cơ may được diện thánh, cổng lớn hoàng cung còn chưa biết có bước qua được hay không ấy chứ.
Từ thuở xưa đến nay, các bậc đế vương có ai mà lại đi chọn hoàng hậu trong số thường dân không quyền không thế bao giờ? Phi tử bình thường thì chỉ cần có tài nghệ, có dung mạo xuất chúng một chút là được, nhưng để lên được vị trí mẫu nghi thiên hạ, chỉ có tài mạo thôi thì không đủ. Nếu không thể giúp đế vương củng cố địa vị, thì thực sự chẳng có chút ích lợi gì hết. Phương gia trưởng nữ kia xét cho cùng thì cũng chỉ như một nhành liễu cô độc, làm sao có cơ hội với cao đến thế được?
Người ngoài nhìn đi nhìn lại thế nào cũng thấy Phương gia quá mù quáng, không đâu lại đi tin tưởng vào một tương lai bất khả thi như vậy, chẳng khác nào mò trăng nơi đáy nước. Uổng công Phương Thái thú học rộng hiểu nhiều, bất quá cũng chỉ là một kẻ tham vọng, bị danh lợi phù phiếm làm mờ mắt mà thôi.
Thiếu niên thở hắt ra một hơi, đoạn vừa tự rót thêm trà cho mình vừa trầm trầm nói: “Mệnh số nàng ta có tốt thì cũng là chuyện nhà người, nào đến lượt chúng ta ý kiến này nọ? Cứ đến nhận một bữa lộc rồi về thôi, để tâm quá làm gì cho mệt.”
Phụ nhân nghe nhi tử nói cũng có lý, nhưng tính thế nào cũng thấy không thoả. Suy ngẫm một hồi, bà mới lên tiếng. “Nói thì nói vậy, nhưng sự đời khó lường. Nhỡ đâu mai này nàng ta thật sự có cơ hội một bước phi thiên, bay lên cây thành phượng hoàng thì sao?”
Lão nhân gia gật gù nói thêm vào. “Phu nhân nói có lý, chúng ta là thương gia, người ta lại là quan phụ mẫu. Vạn nhất còn có nhất vạn (3), chúng ta tốt nhất vẫn nên kính người ta thêm ba phần. Vậy thì mai này cũng sẽ dễ nói chuyện hơn.”
(3) Ý nói điều gì cũng có khả năng xảy ra dù ta không ngờ tới
Mọi người nghe xong đều gật gù tán đồng. Ăn uống cũng đã xong xuôi, sáu người lại lên xe ngựa, tiếp tục hướng Phương phủ mà tiến.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Quế mỗ: Khách quan ghé thăm nhà mỗ, nếu cảm thấy thích truyện này, nhớ bấm THANK nha! Mỗ sẽ xem đó như động lực để tiếp tục viết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.