Phượng Ẩn

Chương 12: NỬA ĐÊM ĐẾN BÁI PHỎNG PHƯƠNG GIA ĐẠI TIỂU THƯ

Quế mỗ

24/01/2018

Vào đầu giờ Tý tại Phương gia phủ đệ ở huyện Hà Thi, người trên kẻ dưới ai nấy cũng đều say giấc cả rồi, ngoại trừ một số nha đầu và hơn hai mươi mấy gia đinh đang làm nhiệm vụ trực đêm. Khắp mọi ngóc ngách của Phương phủ, những gia đinh thân hình tráng kiện tay giữ chặt chuôi đao, dáng lưng thẳng tắp, không chút lơ là nhìn xuyên qua màn đêm tĩnh mịch, chỉ cần đâu đó có chút động tĩnh bất thường là sẽ ngay lập tức xuất đao động thủ.

Lúc này, trên mái nhà lát ngói đỏ, nguyệt quang lờ mờ soi tỏ một nhân ảnh thanh thoát tựa tiên nhân. Không phải những gia đinh đang canh gác bên dưới quá kém cỏi, không nhận thức được có kẻ đột nhập, mà bởi vì khinh công của người này quá mức xuất quỷ nhập thần. Dưới ánh trăng huyền ảo tựa tấm mành sa nhẹ ôm lấy không gian, người ấy một thân bạch y thuần khiết tựa tuyết, tóc đen tuỳ ý tung bay trong gió, bóng dáng nhẹ nhàng thoắt ẩn thoắt hiện, khiến kẻ nào vô tình nhìn thấy cũng chỉ mơ mơ hồ hồ tưởng mình hoa mắt rồi thôi.

Trong khuê phòng của mình ở Đông Phù Viện, Phương đại tiểu thư Phương Vũ Minh Nguyệt vốn đang nằm ngủ trên giường đột nhiên trở mình ngồi dậy. Vừa lúc này, ở gian phòng ngoài, nha đầu Nhã Linh đã thắp đèn xong, nhanh nhẹn đi vào giúp chủ tử chỉnh trang đầu tóc y phục. Khi mọi thứ đã tương đối chỉnh chu, Phương Vũ Minh Nguyệt mới thong thả bước ra gian ngoài rồi từ tốn ngồi xuống bên bàn trà. Chưa cần người lên tiếng, Nhã Linh đã rót sẵn một tách trà nóng đưa đến cho chủ tử. Phương Vũ Minh Nguyệt nhẹ cười đón lấy tách trà, đưa lên miệng thổi mấy cái cho nguội bớt rồi chậm rãi nhấp một ngụm.

Khi tách trà đã vơi được non một nửa thì Nhã Miên từ gian trước (1) đẩy cửa bước vào, đoạn nhún người hành lễ rồi nói. “Bẩm chủ nhân, Hoa Tư Đế Quân xin được diện kiến.”

(1) Phòng ở của các vị chủ nhân hào môn thời này đều được chia thành nhiều gian nhỏ, tối thiểu là từ 3 gian trở lên. Đầu tiên khi bước vào một căn phòng sẽ là gian trước chuyên dùng để tiếp khách; đặc biệt đối với khuê phòng của nữ giới, nếu người đến là nam giới không phải thân thích thì chỉ có thể dừng chân tại đây, không thể vào sâu hơn. Tiếp đến là gian ngoài, là nơi chủ nhân sinh hoạt (như đọc sách, uống trà, v.v…), thỉnh thoảng có thể tiếp những người thân thuộc tại đây. Cuối cùng là gian trong, là nơi tắm rửa, thay quần áo và nghỉ ngơi. Tuỳ độ phú quý và kiểu cách của mỗi gia đình mà nơi tắm rửa có thể đặt ở một gian phòng riêng.

Phương Vũ Minh Nguyệt vẻ mặt bình thản không nhanh không chậm đặt tách trà xuống bàn, đoạn nhẹ gật đầu thay lời đáp. Nhã Miên tức khắc nhận lệnh rồi xoay người trở ra ngoài. Rất nhanh, nàng ta đã quay trở lại, theo sau là vị bạch y công tử vóc người cao cao thẳng tắp, bước chân thanh thoát, ngũ quan thì đặc biệt yêu mỹ tên gọi Hoa Tư Đế Quân Hồ Hiến Ca.

Khi chỉ cách nữ chủ nhân của Đông Phù Viện khoảng hơn một thước, hắn liền dừng bước, khoé miệng ẩn hiện nụ cười đầy ma mị, bộ dáng thì lại thoải mái hào phóng mà chắp tay cúi người, nói: “Nửa đêm lại đến làm phiền giấc ngủ của Hồng Thuyên gia như vầy quả thật là không phải phép. Chỉ có điều, Hồ Hiến Ca thật sự có chuyện quan trọng cần thương thảo với người, mà ban ngày lại lắm tai mắt nên chỉ đành mạn phép nửa đêm đến làm phiền mà thôi. Hy vọng Hồng Thuyên gia đại nhân đại lượng, bỏ quá cho.”

Hồ Hiến Ca nói xong thì từ tốn đứng thẳng người dậy. Bộ dạng này của hắn trông chẳng giống một kẻ thất lễ đang mong chờ sự lượng thứ một chút nào. Nhã Linh và Nhã Miên đứng hầu hai bên hẳn nhiên đã thu hết biểu cảm của người kia vào mắt, ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh như không nhưng trong lòng thì lại không thôi cảm thán: Địa vị của vị Hoa Tư Đế Quân này đối với chủ nhân nhà bọn hắn quả nhiên không tầm thường!

Phương Vũ Minh Nguyệt hơi ngước đầu nhìn chăm chăm Hồ Hiến Ca, một lúc lâu vẫn im lặng không nói gì. Dung mạo của tiểu cô nương vừa đến tuổi thành niên rạng ngời như hoa xuân trong nắng kia vào lúc này lại ẩn hiện nét thâm trầm đến lạnh nhạt. Đôi mâu quang đen láy của nàng thăm thẳm như vực sâu không đáy, mờ mịt vô thường, tựa hồ như cả thế gian rộng lớn này đều có thể nằm gọn trong đó. Đoạn, nàng khẽ nhíu mày, biểu cảm phức tạp không rõ là đang giận hay là không, đáp lời: “Đến thì cũng đã đến rồi, còn làm ra vẻ thần bí làm gì? Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hơn một vạn năm không gặp, con hồ ly nhà ngươi vẫn chẳng bỏ được cái tật xấu này.”

“Đã để Hồng Thuyên gia chê cười rồi.” Hồ Hiến Ca nghe được mấy lời trách mắng này lại không hề buồn bã hay tức giận, mà trái lại còn nở nụ cười xán lạn tựa trăm hoa đua nở. Ngoại trừ Hồng Thuyên tâm vẫn vững như bàn thạch ra, thì hai người còn lại trong phòng đã sớm bị một cảnh xuân tuyệt mỹ trước mắt thu hồn đoạt phách mất rồi.

Mãi đến khi Hồ Hiến Ca đã ngồi xuống bên bàn trà rồi, hai người này vẫn mơ hồ chưa chịu tỉnh. Sở dĩ hai người bọn họ kinh ngạc đến nhường này cũng là vì, mấy ngàn năm trước khi bậc linh thú tiểu bối như bọn hắn sinh ra, Hoa Tư Đế Quân đã thoái vị, sống ẩn mình tránh xa sự đời rồi. Những gì bọn hắn biết về vị Hồ Đế tiếng tăm lẫy lừng này chủ yếu là qua những lời kể truyền miệng của bậc lão niên và vài bức thư hoạ hiếm hoi mà thôi. Chỉ có điều, một bức thư hoạ nào có thể diễn tả được trọn vẹn dung mạo vượt ngoài khuôn khổ của Hoa Tư Đế Quân, người được mệnh danh là hoa gặp hoa tư, người gặp người si này?



Lần trước khi hai người bọn hắn nhìn thấy Hồ Hiến Ca, hắn đang ở trong nhân dạng của Lục hoàng tử Đại Nam Hồ Cư. Dung mạo của vị Lục hoàng tử tuổi chưa thành niên này cũng được xem là đẹp đẽ thu hút, nhưng bất quá y cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi. Dù cho y có mỹ mạo đến mấy đi nữa, thì vẫn không thể vượt qua được mỹ mạo của những sinh linh hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mấy ngàn năm như Hỷ Thước hay Phí Vân, chứ nói gì đến Hồ Hiến Ca hay Hồng Thuyên?

Hồng Thuyên đưa mắt nhìn hai kẻ hầu cận của mình một lượt, rồi lại nhìn sang Hồ Hiến Ca tuỳ ý đảo khách thành chủ mà thoải mái tự mình rót trà, vẻ mặt nàng chợt hiện lên một tia buồn bực. Đoạn, nàng hắng giọng mấy cái rồi nói: “Hai ngươi ra ngoài canh chừng đi.”

Nghe tiếng của chủ nhân, Nhã Linh và Nhã Miên liền bừng tỉnh, đoạn nhanh chóng cúi đầu nhận lệnh rồi lui ra ngoài. Khi cả hai đã khuất dạng rồi, Hồng Thuyên mới hướng Hồ Hiến Ca, không nhanh không chậm nói. “Lần sau đến gặp ta, ngươi hãy dùng nhân dạng của Lục hoàng tử kia đi.”

Hồ Hiến Ca đặt tách trà đang uống dở xuống bàn, vờ như không hiểu, híp mắt cười đến yêu mị, hỏi lại: “Hồng Thuyên gia không thích nhân dạng này của ta hay sao? Nếu người không thích, ta có thể hoạ lại một tấm da khác.”

Hồng Thuyên bất giác lại khẽ nhíu mày, ngưng mắt nhìn người vừa nói. Đoạn, nàng cầm tách trà lên tay, vừa định nhấp một ngụm thì lại nhận ra trà đã cạn từ lúc nào. Vừa lúc này, Hồ Hiến Ca đã cầm sẵn ấm trà trên tay, cử chỉ tao nhã mà thư thái rót thêm trà cho nàng.

Hồng Thuyên nhìn hắn bưng trà rót nước cho mình, động tác thành thục tự nhiên như vậy, trong lòng vô thức hồi tưởng về những chuyện của hơn ba vạn năm về trước.

“Không cần đâu.” Hồng Thuyên đáp lời rồi lẳng lặng nhấp một ngụm trà, trong lòng thầm nghĩ: Tấm nhân bì này đã đủ hại nước hại dân lắm rồi, còn hoạ lại làm gì? Thế chẳng phải là càng hại nước hại dân hơn sao? Đặt tách trà xuống bàn rồi, nàng mới lại nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật. “Bộ dạng này của ngươi cũng không tệ, ta nhìn lâu cũng thành quen rồi. Nếu đổi cái khác thì không khéo sau này gặp lại, ta lại nhận không ra ngươi được thì cũng không hay.”

Hồ Hiến Ca bật cười mấy tiếng, đoạn nhẹ đáp lời: “Nếu người đã nói như vậy, Hồ Hiến Ca cung kính không bằng tuân mệnh.”

Hồng Thuyên nhấp một ngụm trà nữa rồi nghiêm mặt, nói: “Quay trở lại chính sự đi. Ngươi hôm nay đến tìm ta vì chuyện gì?”

Hồ Hiến Ca cũng gỡ xuống vẻ mặt đùa cợt tuỳ ý vừa nãy, trầm giọng đáp lời: “Ta cần sự trợ giúp của người. Mà nói cho chính xác thì, ta cần mệnh số của Phương đại tiểu thư và sự hậu thuẫn của nhà họ Phương.”



Hồng Thuyên nheo mắt đánh giá Hồ Hiến Ca, đoạn hơi nhướng mày, chầm chậm thốt ra một câu: “Ngươi mà cũng mưu cầu vương vị hay sao?”

Hồ Hiến Ca hẳn nhiên nhìn ra được, thực chất Hồng Thuyên không hề có ý chê trách hắn mà chỉ là bản tính thích nói lời châm chọc vậy thôi. Dù thế, hắn vẫn nhẹ cười, lắc đầu rồi nói: “Hồ Hiến Ca cũng đã từng nắm vương quyền trong tay, nên hẳn nhiên cũng đã hiểu rõ sức nặng của nó. Gánh nặng như thế cuối cùng đã buông xuống được rồi, thì hà tất gì lại đi tìm một cái khác nữa chứ?” Ngừng một lúc, hắn lại nói tiếp. “Chỉ là, vương vị này ta nhất định phải đoạt lấy, nhưng không phải cho bản thân ta, mà cho một người xứng đáng hơn.”

Đại Nam Đế có tất thảy mười hài tử, trong số đó có những sáu nam hài nhưng vẫn chưa lập ai làm thái tử. Sở dĩ có chuyện như thế này, hẳn nhiên là vì có nguyên do riêng của nó.

Trưởng tử của Đại Nam Đế, Minh Thần Vương Đại Nam Chinh Thống là nhi tử do hoàng hậu thân sinh. Đại hoàng tử này sau lưng vừa có Liễu thị nắm giữ một phần ba binh quyền lại vừa có Tứ đại Công thần khai quốc hậu thuẫn, thế lực phải nói là vô cùng vững chắc. Chỉ có điều, hắn bản tính mềm yếu, tư tưởng đơn thuần, không mưu cầu danh lợi, lại trọng văn khinh võ, suốt ngày chỉ biết đọc sách làm thơ. Tuy hắn đã lập gia thất, còn sinh được hai nam một nữ, nhưng với tính cách nói thẳng ra là nhu nhược như thế, làm sao trấn áp quần thần, bảo vệ giang sơn?

Tiếp đến Nhị hoàng tử, Uy Vũ Vương Đại Nam Hoàng Vũ, hắn là hài tử của Phú Hiền Phi, trưởng nữ của Thừa Tướng đương triều. Cữu cữu (2) của hắn là thủ lĩnh cấm vệ quân, thế lực có thể nói là không quá thua kém Đại hoàng tử. Chưa kể, Đại Nam Hoàng Vũ bẩm sinh sức vóc hơn người, bảy tuổi đã biết cưỡi ngựa bắn cung, mười hai tuổi đã biết điều binh khiển tướng, năm nay mới mười tám tuổi mà dáng người đã phát triển cường tráng, cứng cáp như tùng bách. Chỉ có điều, hắn đích thị là một kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, ngoại trừ biết cậy vào sức mạnh thì hoàn toàn không có mưu lược, tính tình lại nông nổi háo thắng, không coi ai ra gì. Một kẻ coi trọng nắm đấm như vậy, nào biết trị quốc, nào biết an dân? Quốc gia giao vào tay hắn, không sớm thì muộn cũng sẽ chìm trong đao thương máu lửa mà thôi.

(2) Cữu cữu: cậu, em/anh trai của mẹ

Còn về Tam hoàng tử, Nhất Hiền Vương Đại Nam Nhất Long, mẫu thân của hắn chỉ là một cung phi xuất thân từ tầng lớp trung lưu, gia cảnh bình thường nhưng lại là tài nữ nổi tiếng tài sắc tuyệt thế một thời. Trong một lần vi phục xuất tuần, Đại Nam Đế đã gặp được nàng, đem lòng yêu mến nên đưa về cung, phong là Thi phi. Chỉ tiếc một nỗi, lúc Thi phi hạ sinh Tam hoàng tử thì lại bị băng huyết mà vong mạng. Văn Thục Phi thương tiếc cho một tài nữ hiền lương như Thi phi, lại cũng vừa mất con chưa lâu nên đã xin Đại Nam Đế cho nàng chăm sóc tiểu hài tử tội nghiệp kia. Do đó, Tam hoàng tử từ một kẻ không có thế lực, nay được nương nhờ dưới sự bao dung của Văn Thục Phi, tự nhiên cũng được hưởng sự hậu thuẫn từ Tuẫn Quốc hùng mạnh. Thế nhưng, dù có là hoàng tộc của đại cường quốc như Tuẫn Quốc thì cũng chỉ là nước xa, làm sao có thể cứu được lửa gần? Đó là chưa kể Tam hoàng tử từ năm lên mười đã mắc phải bệnh lạ, thân thể suy nhược, suốt ngày thuốc thang mới giữ được mạng. Một kẻ không có sức, tuy có tài đức hơn người nhưng làm sao làm nên trò trống gì được?

Sau Tứ công chúa Đại Nam Chiêu Dương, Ngũ công chúa Đại Nam Thiển Chi là Lục hoàng tử Đại Nam Hồ Cư. Vị hoàng tử này là hài tử thân sinh của Văn Thục Phi, nên hẳn nhiên địa vị trong cung cũng không thua kém Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, là một trong ba người có khả năng thừa kế ngôi báu nhất. Chỉ có điều, Đại Nam Hồ Cư tuổi còn nhỏ, lại bị câm bẩm sinh, thật sự rất khó có thể đường hoàng đứng đầu một nước được. Vì vậy, hiển nhiên hắn cũng bị loại ra khỏi danh sách trữ quân cho vị trí đế vương tương lai.

Sau Lục hoàng tử còn Thất hoàng tử Đại Nam Xuân Viết, Bát công chúa Đại Nam Ngữ Âm, Cửu Công chúa Đại Nam Tâm Liên và Thập hoàng tử Đại Nam Trường Cung, nhưng những vị này tuổi còn nhỏ, lại đều có xuất thân tầm thường, không có thế lực chống lưng nên nào dám mơ đến vương vị? Họ chỉ có thể tự hài lòng với địa vị của bản thân, rồi vô cầu vô lo mà hưởng thụ vinh hoa phú quý của thành viên hoàng tộc cho đến cuối đời mà thôi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Quế mỗ: Chương mới đã ra lò rồi đây, mời mọi người thưởng thức. Chương tiếp theo sẽ sớm lên đĩa thôi. Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ truyện nhé! Nhớ bấm THANK nữa nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Ẩn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook