Chương 14: TỨ HÔN
Quế mỗ
09/02/2018
Thu qua đông lại đến, tiết trời cũng trở nên lạnh lẽo u ám. Trong cái không khí ảm đạm này, trên đường lớn phố nhỏ, các hàng quán lầu các vẫn mở
cửa đón khách. Ngoại trừ trang phục của mọi người đã dày thêm mấy lớp áo thì sinh hoạt thường nhật của cư dân huyện Thẩm Kỳ vẫn đều đặn như
thường nhật. Trên phố lớn ngõ nhỏ cũng không vắng người qua kẻ lại,
tiếng thương nhân chào hàng, tiếng người mua trả giá, tiếng người đi
đường nói cười náo nhiệt cũng khiến không khí buốt giá trở nên ấm áp hơn phần nào.
Lúc này trời đã hửng sáng, trên chính lộ (1) của huyện Thẩm Kỳ, một đoàn ngựa xe hùng hậu từ ngoài thành rầm rập kéo đến.
(1) Chính lộ: trục đường chính của một địa phương, thường là con đường lớn nhất và ngắn nhất để ra vào huyện lị đó
Dẫn đầu đoàn người là bốn nam tráng thân hình vạm vỡ, chiều cao xấp xỉ nhau, cứ hai người một hợp lại cùng khiêng trên vai một cái cồng. Cả hai cái cồng này đều được đúc bằng đồng nguyên khối, đường kính gần hai bộ (2), trên mặt chạm khắc hoa văn rất chi tiết. Cứ mỗi năm bước chân, tiếng cồng lại rền vang lên một lượt, âm thanh trầm trầm vang xa hơn năm trượng, thông báo cho người qua đường biết trước mà tránh cho đoàn ngựa xe đi qua.
(2) 1 bộ = 1,66 m
Tiếp sau đội mở đường là mười kỵ binh mình bận giáp bạc sáng loáng, một tay cầm dây cương, một tay cầm cờ hiệu, thuần thục điều khiển cho ngựa phi nước kiệu thành hai hàng ngay ngắn. Ngay phía sau mười kỵ binh là một cỗ xe hai ngựa kéo, mành trướng che kín như bưng khiến người bên đường không tài nào nhìn rõ ai đang ngồi bên trong được.
Cách cỗ xe ngựa kia tầm hai bộ là một đoàn gồm năm chiếc xe thồ. Trên mấy chiếc xe đang chất đầy những rương hòm đủ mọi kích cỡ, cái nào cũng được làm từ gỗ lê, khoá đúc bằng vàng, trên mặt gỗ chạm khắc hoa văn uốn lượn cực kỳ đẹp mắt. Người ta chưa cần biết bên trong mấy cái rương hòm đó chứa thứ gì, chỉ cần thấy độ tinh xảo đó thôi thì cũng đã đoán được phần nào giá trị của nó rồi.
Chưa hết, cuối đoàn người xe này còn có thêm mười kỵ binh giáp bạc nữa, phải nói là vô cùng hùng hậu, vô cùng uy phong.
Người dân ở đây không phải chưa từng thấy đoàn người xe lớn như thế này, nhưng lại là lần đầu nhìn thấy đoàn người có hẳn một đội kỵ binh hộ tống. Lại nhìn đến cờ hiệu màu đỏ thêu hai chữ “Đại Nam” bằng chỉ vàng kia, một số người có hiểu biết cũng lờ mờ đoán được đoàn người này từ đâu mà đến. Hàng trăm con mắt hiếu kỳ cùng dõi theo mãi cho đến khi đoàn xe dừng lại trước đại môn Phương gia phủ đệ.
Lúc tên gia đinh canh cửa chạy vào báo tin, cả nhà lớn nhỏ Phương gia đều đang ở Tĩnh Tâm Viện thỉnh an Phương lão phu nhân. Vừa hay mấy hôm này công vụ ở nha môn không nhiều lắm, nên Phương đại lão gia ngày thường bận rộn đã quyết định dành ra chút thời gian buổi sáng để thể hiện chút lòng hiếu thảo với mẫu thân của mình. Do đó, khi hay tin có thánh chỉ đến, Phương gia trên dưới đều có mặt đông đủ, cùng dắt nhau ra đại môn để tiếp chỉ.
Người phụng mệnh đến tuyên đọc thánh chỉ là một thái giám tuổi ngoài ngũ tuần. Y một thân quan phục màu xanh thẫm, dáng người quắc thước, cử chỉ đúng mực, rất có dáng bộ của một người đã sống lâu năm ở chốn thâm cung nhiều quy củ phép tắc. Khi Phương gia đã xếp thành hai hàng ngang trước sau chỉnh tề rồi, y mới đủng đỉnh bước về phía đó, chắp tay cúi người hành lễ với Phương Thái thú rồi mới cao giọng nói: “Phương Thái thú vạn phúc. La mỗ phụng lệnh của thánh thượng, đến đây tuyên đọc thánh chỉ. Xin hỏi trên dưới quý phủ đã có mặt đầy đủ cả chưa?”
Phương Thái thú cũng cúi người chào lại La công công một cái rồi mới cả cười mà đáp: “La công công đường xa vất vả rồi. Ngoại trừ trưởng tử của Lâm mỗ hãy còn đang theo học ở thư viện Đức Tâm chưa về, thì trên dưới Phương gia đều đã có mặt đầy đủ. Xin thỉnh La công công tuyên đọc thánh chỉ.”
La công công hài lòng gật đầu cười nhưng lại không vội mở thánh chỉ trên tay ra. Thay vào đó, y cẩn thận đưa mắt nhìn qua một lượt mấy vị gia chủ đang đứng trước mặt. Khi mắt y quét qua một thiếu nữ vận thanh y nhu thuận như nước, dung nhan như hoạ, mắt mày như thơ thì đặc biệt dừng lại hơi lâu một chút. Trong lòng khẽ cảm khái một câu xong, y mới cao giọng hô: “Phương gia đích nữ Phương Vũ Minh Nguyệt bước lên nghe chỉ!”
Không ngoài dự đoán của La công công, vị thanh y nữ tử kia vừa nghe gọi tên liền nhẹ bước lên phía trước. Trong muôn vàn ánh mắt kinh ngạc và hiếu kỳ của mọi người, biểu cảm trên mặt nàng vẫn điềm đạm đúng mực, động tác thì ung dung từ tốn, phải nói là vô cùng thanh tao thoát tục.
La công công là người trong cung nên hẳn nhiên cũng đã từng thấy qua không ít mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, giả dụ như Tuẫn Quốc công chúa, danh phong Văn Thục Phi chẳng hạn. Chính vì vậy nên, đối với y, dung mạo mỹ miều nhường đó của tiểu cô nương Phương gia vẫn chưa thể xem là hiếm thấy được. Tuy nhiên, y vẫn phải thừa nhận, nàng vẫn có những nét thu hút rất riêng khiến người ta khó mà dời mắt đi được.
Không quá sắc sảo cũng không quá mờ nhạt, dung nhan của nàng vừa kiêu sa quý phái lại vừa thanh lệ. Chính sự hài hoà nhu thuận này đã khiến bất cứ ai chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng đã thấy cực kỳ thuận mắt. Lại xét đến thần thái thông tuệ, cử chỉ nhã nhặn, tác phong thì nhẹ nhàng đứng đắn kia, quả thật là bậc tài nữ khó cầu.
Chỉ tiếc là…
La công công nghĩ đến đây thì lại không khỏi than thầm một tiếng.
Nhẹ thở ra một hơi rồi, La công công mới lật mở thánh chỉ, lớn giọng hô một câu: “Phương gia mau quỳ xuống nghe chỉ!”
Đợi toàn gia đều quỳ xuống cả rồi, La công công hít sâu một hơi rồi dõng dạc tuyên: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đích nữ Phương phủ Phương Vũ Minh Nguyệt dung mạo xuất chúng, tài đức hơn người. Nay đặc tứ hôn cho Nhất Hiền Vương, ban cho mười xấp lụa Minh Lương, mười xấp lụa Tứ Chân, năm thanh ngọc như ý, ba bộ trang sức cẩn thạch (3), hai mươi viên trân châu, cùng mười ngàn kim quan làm của hồi môn. Hai bên lập tức chọn ngày lành tháng tốt mà kết thành hôn sự. Khâm thử!”
(3) Trang sức cẩn thạch: ý chỉ trang sức có đính/kết đá quý
Đợi La công công đọc xong xuôi rồi, Phương Vũ Minh Nguyệt mới giơ hai tay lên cao quá đầu, không nhanh không chậm lên tiếng: “Dân nữ Phương Vũ Minh Nguyệt xin tiếp chỉ. Tạ ân điển của hoàng thượng.”
Mọi người trong phủ lúc bấy giờ mới đồng loạt hô to: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Xong xuôi, mọi người đều tự mình đứng dậy, rồi cùng đưa mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Phương Thái thú là người từng trải trong quan trường nên hẳn nhiên suy nghĩ cũng mau lẹ hơn. Thấy La công công chuẩn bị quay trở ra xe, y nhanh chóng tiến lên trước mấy bước, hướng La công công mà nói: “La công công đường xa vất vả, nếu không chê bai tệ xá sơ sài thì chi bằng vào trong nghỉ ngơi uống trà một chút rồi hẵng lên đường hồi kinh?”
Nghe được mấy lời này, La công công liền dừng bước, biểu tình không cao ngạo cũng không siểm nịnh mà chắp tay tỏ ý khước từ. “La mỗ nào dám chê bai Phương phủ? Chỉ là, La mỗ sau khi tuyên chỉ xong thì phải mau chóng quay về cung phụng mệnh rồi.”
Phương Thái thú nghe vậy thì lập tức cười xoà, đáp lời: “Vậy Lâm mỗ không giữ chân La công công nữa. Xin chúc La công công đi đường bình an.”
“Phương Thái thú không cần tiễn nữa. La mỗ xin phép đi trước.” La công công nói xong liền cúi chào Phương Thái thú một cái rồi dứt khoát xoay người leo lên xe ngựa. Rất nhanh, đoàn kỵ binh cùng cỗ xe ngựa đã tiếp tục lên đường.
Khi đoàn người của La công công vừa khuất dạng thì cũng đến lúc Phương thái thú phải khởi hành đến nha môn. Trước khi đi, y không quên hướng mẫu thân của mình mà cung kính nói: “Sau khi nhi tử xong việc ở nha môn rồi, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng hơn về chuyện này.”
Trần thị gật đầu tán đồng rồi dẫn đầu đoàn người quay trở vào, rồi đoàn người này lại tản ra hai hướng đối ngược nhau.
Tĩnh Tâm Viện của Phương lão thái thái nằm ở hướng Tây của Phương phủ. Hoà Cát Viện của đại phu nhân Lư thị cũng nằm ở hướng đó. Vì vậy, Lư thị thay nha đầu đỡ tay Trần thị, hai người vừa đi vừa âm thầm trò chuyện, nhìn qua có vẻ rất ăn ý hoà hợp.
Trúc Lãm Viện của Hồ thị cũng thuộc cánh phía Tây của Phương phủ, đáng lý ra nàng cũng sẽ đi cùng hướng với hai người kia, nhưng nàng ta lại chưa vội quay về biệt viện của mình. Việc tiên quyết lúc này của Hồ thị là phải kiềm chế nộ khí tựa núi lửa đang chực phun trào của Phương Vũ Minh Châu, và thành công kéo nàng ta về Bạch Vân Viện một cách yên ổn. Nếu Hồ thị không nhanh một chút, Phương Vũ Minh Châu thể nào cũng tìm đến vị trưởng tỷ vừa may mắn được nhận hoàng ân kia mà cắn mà xé mất!
Nhưng mà, người tính sao bằng trời tính? Đông Phù Viện và Bạch Vân Viện vừa khéo lại cùng nằm ở phía đông của Phương phủ. Vậy nên, ba chủ tớ Phương Vũ Minh Nguyệt và hai mẫu tử Hồ thị không hẹn mà lại phải cùng đi trên một con đường.
Lúc mới đi được non nửa đường, Phương Vũ Minh Châu đã không thể nhịn được nữa, dùng sức vùng tay mình ra khỏi tay của Hồ thị. Trong lúc Hồ thị còn chưa kịp phản ứng gì, nàng ta đã lao về phía Phương Vũ Minh Nguyệt đương đi cách đó không xa, bộ dạng hung hãn chẳng khác gì sài lang chực cắn giết con mồi. Nếu không phải Nhã Miên và Nhã Linh nhanh chân nhanh tay túm được nàng ta thì không biết nàng ta sẽ làm gì tỷ tỷ của mình nữa.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy hả? Còn không mau buông Tam tiểu thư ra!” Hồ thị nhanh chóng chạy đến, vừa hùng hổ quát hai nha đầu vừa kéo nữ nhi của mình ra khỏi tay của hai nàng.
Nhã Miên và Nhã Linh không buồn giữ Phương Vũ Minh Châu làm gì nhưng vẫn giữ nguyên vị trí, quyết tâm trở thành tấm chắn vững chắc bảo hộ chủ nhân trước nữ tử đang nổi điên kia.
Thấy mình không tài nào tiến lên được nữa, Phương Vũ Minh Châu chỉ biết đứng tại chỗ, chỉ tay vào mặt Phương Vũ Minh Nguyệt mà mắng: “Sao trên đời lại có chuyện bất công như vậy chứ! Ta thì bị xem như vật thế mạng, bị đem gả cho một tên mũi trâu xuất thân phường hạ đẳng, còn ngươi lại được tứ hôn cho một vương gia dòng dõi hoàng thất! Ngươi thì có gì hay ho chứ hả? Là đích nữ thì hay ho lắm sao?”
Hồ thị vội vàng bịt miệng Phương Vũ Minh Châu lại, nhanh chóng đưa mắt liếc nhìn xung quanh một lượt rồi mới hướng Phương Vũ Minh Nguyệt, nở nụ cười hoà hoãn mà nói: “Châu Nhi chỉ vì nhất thời nông nổi, suy nghĩ chưa thấu đáo nên mới nói xằng nói bậy như vậy thôi. Nguyệt Nhi, con đừng để bụng.”
Lúc bấy giờ, Phương Vũ Minh Nguyệt mới nhàn nhạt đưa mắt nhìn hai mẫu tử kia, khoé miệng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. Đoạn, nàng không nhanh không chậm mà thốt ra mấy câu: “Nhị nương yên tâm. Ta thân là đại tỷ nên hẳn nhiên sẽ không để tâm đến mấy lời nói nhăng cuội này của tam muội. Dù vậy, ta vẫn phải nhắc nhở hai người một câu. Tai bay vạ gió, hoạ từ miệng mà ra. Chuyện hôn sự này là do đích thân hoàng thượng ngự ban. Nhị nương, người tâm tư mẫn tuệ nên chắc là đã hiểu ý ta nói rồi chứ?”
Hồ thị học hành không nhiều nhưng hẳn nhiên vẫn hiểu được đạo lý đơn giản mà Phương Vũ Minh Nguyệt muốn ám chỉ. Chuyện hôn sự này của Phương Vũ Minh Nguyệt không đơn giản như những hôn phối bình thường do hai bên thông gia tự giao kết, mà là do thánh thượng ngự bút ban hôn, là ân điển không phải ai muốn cũng có thể có được. Lời Phương Vũ Minh Châu vừa nói khi nãy chính xác là đang có ý chê trách thánh ý bất công, mà nói thế thì có khác gì xúc phạm đến đương kim hoàng thượng? Đây là tội khi quân phạm thượng đó! Ai mà không biết người phạm phải trọng tội này sẽ có kết cục thảm khốc như thế nào?
Hiểu được sự tình như vậy, Hồ thị khó nhọc nuốt khan một cái, đoạn nhanh chóng bày ra bộ mặt tươi cười giả tạo mà đáp lời: “Đa tạ đại cô nương đã nhắc nhở. Ta nhất định sẽ quản giáo Châu Nhi cẩn thận, không để nó ăn nói xằng bậy nữa đâu.”
Phương Vũ Minh Châu vẫn còn muốn nói gì đó nữa nhưng vì miệng đang bị Hồ thị bịt chặt nên chỉ có thể ú ớ trong họng mà thôi. Vừa lúc này, Hồ thị cúi xuống, trừng mắt nhìn nữ nhi của mình, cao giọng quát: “Con tốt nhất là ngậm chặt miệng lại cho ta!” Nói xong thì liền đánh mắt sang hai nha đầu cận thân còn đang đứng tần ngần một bên mà đanh giọng ra lệnh: “Còn đứng đó?”
Hai nha đầu kia liền hiểu ý mà nhanh nhẹn bước đến mấy bước rồi mỗi người một bên túm chặt hai tay Phương Vũ Minh Châu. Mặc cho nàng ta dùng hết sức vừa giằng vừa chửi, hai nàng vẫn quả quyết lôi nàng ta đi một mạch về phía Bạch Vân Viện.
Lúc này trời đã hửng sáng, trên chính lộ (1) của huyện Thẩm Kỳ, một đoàn ngựa xe hùng hậu từ ngoài thành rầm rập kéo đến.
(1) Chính lộ: trục đường chính của một địa phương, thường là con đường lớn nhất và ngắn nhất để ra vào huyện lị đó
Dẫn đầu đoàn người là bốn nam tráng thân hình vạm vỡ, chiều cao xấp xỉ nhau, cứ hai người một hợp lại cùng khiêng trên vai một cái cồng. Cả hai cái cồng này đều được đúc bằng đồng nguyên khối, đường kính gần hai bộ (2), trên mặt chạm khắc hoa văn rất chi tiết. Cứ mỗi năm bước chân, tiếng cồng lại rền vang lên một lượt, âm thanh trầm trầm vang xa hơn năm trượng, thông báo cho người qua đường biết trước mà tránh cho đoàn ngựa xe đi qua.
(2) 1 bộ = 1,66 m
Tiếp sau đội mở đường là mười kỵ binh mình bận giáp bạc sáng loáng, một tay cầm dây cương, một tay cầm cờ hiệu, thuần thục điều khiển cho ngựa phi nước kiệu thành hai hàng ngay ngắn. Ngay phía sau mười kỵ binh là một cỗ xe hai ngựa kéo, mành trướng che kín như bưng khiến người bên đường không tài nào nhìn rõ ai đang ngồi bên trong được.
Cách cỗ xe ngựa kia tầm hai bộ là một đoàn gồm năm chiếc xe thồ. Trên mấy chiếc xe đang chất đầy những rương hòm đủ mọi kích cỡ, cái nào cũng được làm từ gỗ lê, khoá đúc bằng vàng, trên mặt gỗ chạm khắc hoa văn uốn lượn cực kỳ đẹp mắt. Người ta chưa cần biết bên trong mấy cái rương hòm đó chứa thứ gì, chỉ cần thấy độ tinh xảo đó thôi thì cũng đã đoán được phần nào giá trị của nó rồi.
Chưa hết, cuối đoàn người xe này còn có thêm mười kỵ binh giáp bạc nữa, phải nói là vô cùng hùng hậu, vô cùng uy phong.
Người dân ở đây không phải chưa từng thấy đoàn người xe lớn như thế này, nhưng lại là lần đầu nhìn thấy đoàn người có hẳn một đội kỵ binh hộ tống. Lại nhìn đến cờ hiệu màu đỏ thêu hai chữ “Đại Nam” bằng chỉ vàng kia, một số người có hiểu biết cũng lờ mờ đoán được đoàn người này từ đâu mà đến. Hàng trăm con mắt hiếu kỳ cùng dõi theo mãi cho đến khi đoàn xe dừng lại trước đại môn Phương gia phủ đệ.
Lúc tên gia đinh canh cửa chạy vào báo tin, cả nhà lớn nhỏ Phương gia đều đang ở Tĩnh Tâm Viện thỉnh an Phương lão phu nhân. Vừa hay mấy hôm này công vụ ở nha môn không nhiều lắm, nên Phương đại lão gia ngày thường bận rộn đã quyết định dành ra chút thời gian buổi sáng để thể hiện chút lòng hiếu thảo với mẫu thân của mình. Do đó, khi hay tin có thánh chỉ đến, Phương gia trên dưới đều có mặt đông đủ, cùng dắt nhau ra đại môn để tiếp chỉ.
Người phụng mệnh đến tuyên đọc thánh chỉ là một thái giám tuổi ngoài ngũ tuần. Y một thân quan phục màu xanh thẫm, dáng người quắc thước, cử chỉ đúng mực, rất có dáng bộ của một người đã sống lâu năm ở chốn thâm cung nhiều quy củ phép tắc. Khi Phương gia đã xếp thành hai hàng ngang trước sau chỉnh tề rồi, y mới đủng đỉnh bước về phía đó, chắp tay cúi người hành lễ với Phương Thái thú rồi mới cao giọng nói: “Phương Thái thú vạn phúc. La mỗ phụng lệnh của thánh thượng, đến đây tuyên đọc thánh chỉ. Xin hỏi trên dưới quý phủ đã có mặt đầy đủ cả chưa?”
Phương Thái thú cũng cúi người chào lại La công công một cái rồi mới cả cười mà đáp: “La công công đường xa vất vả rồi. Ngoại trừ trưởng tử của Lâm mỗ hãy còn đang theo học ở thư viện Đức Tâm chưa về, thì trên dưới Phương gia đều đã có mặt đầy đủ. Xin thỉnh La công công tuyên đọc thánh chỉ.”
La công công hài lòng gật đầu cười nhưng lại không vội mở thánh chỉ trên tay ra. Thay vào đó, y cẩn thận đưa mắt nhìn qua một lượt mấy vị gia chủ đang đứng trước mặt. Khi mắt y quét qua một thiếu nữ vận thanh y nhu thuận như nước, dung nhan như hoạ, mắt mày như thơ thì đặc biệt dừng lại hơi lâu một chút. Trong lòng khẽ cảm khái một câu xong, y mới cao giọng hô: “Phương gia đích nữ Phương Vũ Minh Nguyệt bước lên nghe chỉ!”
Không ngoài dự đoán của La công công, vị thanh y nữ tử kia vừa nghe gọi tên liền nhẹ bước lên phía trước. Trong muôn vàn ánh mắt kinh ngạc và hiếu kỳ của mọi người, biểu cảm trên mặt nàng vẫn điềm đạm đúng mực, động tác thì ung dung từ tốn, phải nói là vô cùng thanh tao thoát tục.
La công công là người trong cung nên hẳn nhiên cũng đã từng thấy qua không ít mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, giả dụ như Tuẫn Quốc công chúa, danh phong Văn Thục Phi chẳng hạn. Chính vì vậy nên, đối với y, dung mạo mỹ miều nhường đó của tiểu cô nương Phương gia vẫn chưa thể xem là hiếm thấy được. Tuy nhiên, y vẫn phải thừa nhận, nàng vẫn có những nét thu hút rất riêng khiến người ta khó mà dời mắt đi được.
Không quá sắc sảo cũng không quá mờ nhạt, dung nhan của nàng vừa kiêu sa quý phái lại vừa thanh lệ. Chính sự hài hoà nhu thuận này đã khiến bất cứ ai chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng đã thấy cực kỳ thuận mắt. Lại xét đến thần thái thông tuệ, cử chỉ nhã nhặn, tác phong thì nhẹ nhàng đứng đắn kia, quả thật là bậc tài nữ khó cầu.
Chỉ tiếc là…
La công công nghĩ đến đây thì lại không khỏi than thầm một tiếng.
Nhẹ thở ra một hơi rồi, La công công mới lật mở thánh chỉ, lớn giọng hô một câu: “Phương gia mau quỳ xuống nghe chỉ!”
Đợi toàn gia đều quỳ xuống cả rồi, La công công hít sâu một hơi rồi dõng dạc tuyên: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đích nữ Phương phủ Phương Vũ Minh Nguyệt dung mạo xuất chúng, tài đức hơn người. Nay đặc tứ hôn cho Nhất Hiền Vương, ban cho mười xấp lụa Minh Lương, mười xấp lụa Tứ Chân, năm thanh ngọc như ý, ba bộ trang sức cẩn thạch (3), hai mươi viên trân châu, cùng mười ngàn kim quan làm của hồi môn. Hai bên lập tức chọn ngày lành tháng tốt mà kết thành hôn sự. Khâm thử!”
(3) Trang sức cẩn thạch: ý chỉ trang sức có đính/kết đá quý
Đợi La công công đọc xong xuôi rồi, Phương Vũ Minh Nguyệt mới giơ hai tay lên cao quá đầu, không nhanh không chậm lên tiếng: “Dân nữ Phương Vũ Minh Nguyệt xin tiếp chỉ. Tạ ân điển của hoàng thượng.”
Mọi người trong phủ lúc bấy giờ mới đồng loạt hô to: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Xong xuôi, mọi người đều tự mình đứng dậy, rồi cùng đưa mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Phương Thái thú là người từng trải trong quan trường nên hẳn nhiên suy nghĩ cũng mau lẹ hơn. Thấy La công công chuẩn bị quay trở ra xe, y nhanh chóng tiến lên trước mấy bước, hướng La công công mà nói: “La công công đường xa vất vả, nếu không chê bai tệ xá sơ sài thì chi bằng vào trong nghỉ ngơi uống trà một chút rồi hẵng lên đường hồi kinh?”
Nghe được mấy lời này, La công công liền dừng bước, biểu tình không cao ngạo cũng không siểm nịnh mà chắp tay tỏ ý khước từ. “La mỗ nào dám chê bai Phương phủ? Chỉ là, La mỗ sau khi tuyên chỉ xong thì phải mau chóng quay về cung phụng mệnh rồi.”
Phương Thái thú nghe vậy thì lập tức cười xoà, đáp lời: “Vậy Lâm mỗ không giữ chân La công công nữa. Xin chúc La công công đi đường bình an.”
“Phương Thái thú không cần tiễn nữa. La mỗ xin phép đi trước.” La công công nói xong liền cúi chào Phương Thái thú một cái rồi dứt khoát xoay người leo lên xe ngựa. Rất nhanh, đoàn kỵ binh cùng cỗ xe ngựa đã tiếp tục lên đường.
Khi đoàn người của La công công vừa khuất dạng thì cũng đến lúc Phương thái thú phải khởi hành đến nha môn. Trước khi đi, y không quên hướng mẫu thân của mình mà cung kính nói: “Sau khi nhi tử xong việc ở nha môn rồi, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng hơn về chuyện này.”
Trần thị gật đầu tán đồng rồi dẫn đầu đoàn người quay trở vào, rồi đoàn người này lại tản ra hai hướng đối ngược nhau.
Tĩnh Tâm Viện của Phương lão thái thái nằm ở hướng Tây của Phương phủ. Hoà Cát Viện của đại phu nhân Lư thị cũng nằm ở hướng đó. Vì vậy, Lư thị thay nha đầu đỡ tay Trần thị, hai người vừa đi vừa âm thầm trò chuyện, nhìn qua có vẻ rất ăn ý hoà hợp.
Trúc Lãm Viện của Hồ thị cũng thuộc cánh phía Tây của Phương phủ, đáng lý ra nàng cũng sẽ đi cùng hướng với hai người kia, nhưng nàng ta lại chưa vội quay về biệt viện của mình. Việc tiên quyết lúc này của Hồ thị là phải kiềm chế nộ khí tựa núi lửa đang chực phun trào của Phương Vũ Minh Châu, và thành công kéo nàng ta về Bạch Vân Viện một cách yên ổn. Nếu Hồ thị không nhanh một chút, Phương Vũ Minh Châu thể nào cũng tìm đến vị trưởng tỷ vừa may mắn được nhận hoàng ân kia mà cắn mà xé mất!
Nhưng mà, người tính sao bằng trời tính? Đông Phù Viện và Bạch Vân Viện vừa khéo lại cùng nằm ở phía đông của Phương phủ. Vậy nên, ba chủ tớ Phương Vũ Minh Nguyệt và hai mẫu tử Hồ thị không hẹn mà lại phải cùng đi trên một con đường.
Lúc mới đi được non nửa đường, Phương Vũ Minh Châu đã không thể nhịn được nữa, dùng sức vùng tay mình ra khỏi tay của Hồ thị. Trong lúc Hồ thị còn chưa kịp phản ứng gì, nàng ta đã lao về phía Phương Vũ Minh Nguyệt đương đi cách đó không xa, bộ dạng hung hãn chẳng khác gì sài lang chực cắn giết con mồi. Nếu không phải Nhã Miên và Nhã Linh nhanh chân nhanh tay túm được nàng ta thì không biết nàng ta sẽ làm gì tỷ tỷ của mình nữa.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy hả? Còn không mau buông Tam tiểu thư ra!” Hồ thị nhanh chóng chạy đến, vừa hùng hổ quát hai nha đầu vừa kéo nữ nhi của mình ra khỏi tay của hai nàng.
Nhã Miên và Nhã Linh không buồn giữ Phương Vũ Minh Châu làm gì nhưng vẫn giữ nguyên vị trí, quyết tâm trở thành tấm chắn vững chắc bảo hộ chủ nhân trước nữ tử đang nổi điên kia.
Thấy mình không tài nào tiến lên được nữa, Phương Vũ Minh Châu chỉ biết đứng tại chỗ, chỉ tay vào mặt Phương Vũ Minh Nguyệt mà mắng: “Sao trên đời lại có chuyện bất công như vậy chứ! Ta thì bị xem như vật thế mạng, bị đem gả cho một tên mũi trâu xuất thân phường hạ đẳng, còn ngươi lại được tứ hôn cho một vương gia dòng dõi hoàng thất! Ngươi thì có gì hay ho chứ hả? Là đích nữ thì hay ho lắm sao?”
Hồ thị vội vàng bịt miệng Phương Vũ Minh Châu lại, nhanh chóng đưa mắt liếc nhìn xung quanh một lượt rồi mới hướng Phương Vũ Minh Nguyệt, nở nụ cười hoà hoãn mà nói: “Châu Nhi chỉ vì nhất thời nông nổi, suy nghĩ chưa thấu đáo nên mới nói xằng nói bậy như vậy thôi. Nguyệt Nhi, con đừng để bụng.”
Lúc bấy giờ, Phương Vũ Minh Nguyệt mới nhàn nhạt đưa mắt nhìn hai mẫu tử kia, khoé miệng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. Đoạn, nàng không nhanh không chậm mà thốt ra mấy câu: “Nhị nương yên tâm. Ta thân là đại tỷ nên hẳn nhiên sẽ không để tâm đến mấy lời nói nhăng cuội này của tam muội. Dù vậy, ta vẫn phải nhắc nhở hai người một câu. Tai bay vạ gió, hoạ từ miệng mà ra. Chuyện hôn sự này là do đích thân hoàng thượng ngự ban. Nhị nương, người tâm tư mẫn tuệ nên chắc là đã hiểu ý ta nói rồi chứ?”
Hồ thị học hành không nhiều nhưng hẳn nhiên vẫn hiểu được đạo lý đơn giản mà Phương Vũ Minh Nguyệt muốn ám chỉ. Chuyện hôn sự này của Phương Vũ Minh Nguyệt không đơn giản như những hôn phối bình thường do hai bên thông gia tự giao kết, mà là do thánh thượng ngự bút ban hôn, là ân điển không phải ai muốn cũng có thể có được. Lời Phương Vũ Minh Châu vừa nói khi nãy chính xác là đang có ý chê trách thánh ý bất công, mà nói thế thì có khác gì xúc phạm đến đương kim hoàng thượng? Đây là tội khi quân phạm thượng đó! Ai mà không biết người phạm phải trọng tội này sẽ có kết cục thảm khốc như thế nào?
Hiểu được sự tình như vậy, Hồ thị khó nhọc nuốt khan một cái, đoạn nhanh chóng bày ra bộ mặt tươi cười giả tạo mà đáp lời: “Đa tạ đại cô nương đã nhắc nhở. Ta nhất định sẽ quản giáo Châu Nhi cẩn thận, không để nó ăn nói xằng bậy nữa đâu.”
Phương Vũ Minh Châu vẫn còn muốn nói gì đó nữa nhưng vì miệng đang bị Hồ thị bịt chặt nên chỉ có thể ú ớ trong họng mà thôi. Vừa lúc này, Hồ thị cúi xuống, trừng mắt nhìn nữ nhi của mình, cao giọng quát: “Con tốt nhất là ngậm chặt miệng lại cho ta!” Nói xong thì liền đánh mắt sang hai nha đầu cận thân còn đang đứng tần ngần một bên mà đanh giọng ra lệnh: “Còn đứng đó?”
Hai nha đầu kia liền hiểu ý mà nhanh nhẹn bước đến mấy bước rồi mỗi người một bên túm chặt hai tay Phương Vũ Minh Châu. Mặc cho nàng ta dùng hết sức vừa giằng vừa chửi, hai nàng vẫn quả quyết lôi nàng ta đi một mạch về phía Bạch Vân Viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.