Chương 3: Tết Trung Thu
Dung Nguyệt
03/09/2022
Xe ngựa dừng lại trước cổng hoàng cung. Dương phu nhân đem Dương Hiểu Yên đỡ đi xuống, quay đầu chú ý nữ nhi mình một chút, liền dẫn các nàng theo một ma ma đi vào.
Dương Hiểu Yên kéo kéo mẫu thân, hỏi:
“Mẫu thân, chúng ta vì sao không đợi ngũ muội cùng nhị nương?”
Dương Hiểu Lan có chút dở khóc dở cười.
“Tứ nhi, nhị nương cùng Hiểu Tâm đi sau chúng ta lâu như vậy, ngươi muốn đợi đến khi nào.”
Dương Hiểu Yên gật gật đầu. Nhưng mà nàng còn muốn thấy nhị nương bị người ta chê cười đâu.
Nam Lương vốn đặc biệt trọng đức hạnh của các phụ nhân, thậm chí là hơn cả công ngôn dung hạnh của mấy cô nương. Bình thê nhà Hữu thừa tướng từng bị một nha hoàn tố cáo có tư tình với một gã nô bộc. Đáng tiếc, nha hoàn kia bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, cư nhiên người bị nghi ngờ lớn nhất chính là cái bình thê kia. Dương thừa tướng sợ vạn nhất oan uổng nàng ta, liền để mọi chuyện trôi qua.
Bất quá, hắn bỏ qua không có nghĩa là miệng lưỡi thiên hạ bỏ qua.
Ma ma dẫn các nàng đến Nhã Hinh uyển, cười cười nói nói với Dương phu nhân vài câu, sau đó vội vã đi đón các vị khác.
Cung yến thường được tổ chức ở cung điện bên trong ngự uyển, lúc này mới chỉ có vài người. Một vị phu nhân tiến đến chỗ các nàng hỏi thăm một chút. Nàng ta cười khanh khách khen:
“Nhất Lâm tỷ tỷ a, mấy nữ nhi của ngươi thật kháu khỉnh. Ta nhìn còn phải ghen tị đâu! Đặc biệt là cái tứ cô nương này, mày liễu mắt to, vô cùng khả ái a.”
Đây là châm chọc đi. Dương Hiểu Yên không phải thân sinh, nàng ta còn đi khen?
Dương Hiểu Lan sắc mặt hơi đổi. Vị đây hẳn là phu nhân của Vân Hải hầu đi. Đời trước cung yến này là có Dương Hiểu Phù, nàng ta rất nhanh kéo các nàng vào chỗ ngồi, cũng không có gặp vị Lỗ phu nhân này.
Khóe miệng Dương Hiểu Lan hơi vểnh lên, giả ngây giả ngô ăn miếng trả miếng:
“Phu nhân đừng nói đùa. Tứ nhi sao có thể so sánh với Oanh Oanh của hầu gia? Ta gặp nàng ở hội hoa xuân năm nay. Nàng thật minh diễm đâu, lại còn rất hoạt bát nữa. Chính là người gặp người yêu, sau này nhất định sẽ tìm được một mối hôn sự tốt.”
Biểu tình trên mặt Lỗ phu nhân cứng đờ. Lỗ Oanh Oanh kia không những không phải thân sinh của nàng, mà còn là nữ nhi được lão phu nhân cùng hầu gia thương yêu nhất. Trọng điểm là, nàng từ trong bụng của cái thiếp thất được hầu gia yêu thích nhất chui ra, cái nữ nhân mà suốt ngày tác oai tác quái trong phủ, luôn không để chủ mẫu là mình vào mắt.
Lỗ phu nhân đương nhiên không biết, nhưng mà Dương Hiểu Lan biết. Sau này, Lỗ Oanh Oanh sẽ trở thành một trong bảy nữ nhân đẹp nhất Nam Lương.
Lỗ phu nhân nắm chặt khăn tay. Nếu có thể tát cái tiểu cô nương này, nàng ta nhất định sẽ tát nàng hai cái.
Dương phu nhân bày ra một nụ cười tiêu chuẩn, dĩ hòa vi quý.
“Được rồi. Lỗ tỷ tỷ, ngươi liền về chỗ đi, muội muội còn phải trông chừng đám hài tử này.”
Lỗ phu nhân cắn răng, gật gật đầu hậm hực rời đi. Nhãn châu Dương Hiểu Lan xoay chuyển một chút, quay đầu nhìn nương nàng.
“Nàng ta biết khuê danh (1) của người?”
Dương phu nhân khẽ gật đầu một cái. Nàng thực không muốn giải thích quá nhiều.
Chớp mắt người đã đến rất đông. Nhị nương vậy mà không có đến. Dương Hiểu Tâm là đi cùng phụ thân nàng.
Dương Hiểu Lan cầm lên một cái bánh hoa quế, lại nhớ đến điểm tâm ban sáng. Nàng như vậy cũng không tính là trả thù. Nàng chỉ muốn cảnh báo Dương Hiểu Phù một chút, đồ của phu nhân cùng đích thứ nữ (2), thứ nữ như nàng đừng tranh giành.
Còn có, thân mẫu tứ nhi vốn là trắc phu nhân, nàng trước kia tuy là thứ nữ, nhưng thời điểm đó cũng đã cao hơn Dương Hiểu Phù có mẫu thân là tiểu thiếp kia nửa cái đầu.
Rất nhanh, Hoài An công chúa sóng vai với phò mã đã đến. Theo sau còn có nữ nhi Mạnh Thanh Ngọc. Không khí sôi nổi, ồn ào trong toàn bộ Nhã Hinh uyển lập tức yên lặng. Tất cả quỳ xuống hành lễ.
Hoài An công chúa ngồi xuống vị trí của mình, đem mọi người phía dưới quét mắt một lượt, tươi cười nói:
“Miễn lễ. Hôm nay là cung yến, không cần quá coi trọng lễ tiết.”
Tức khắc, thức ăn được dọn lên. Nhạc công cũng bước vào nhảy múa. Mấy quan viên khôi phục dáng vẻ sôi nổi ban đầu, cùng nhau vừa thưởng thức vừa cười cười nói nói.
Dương Hiểu Lan để ý bên Dương Hiểu Yên không có canh đậu nành, lại thấy nàng liên tục nhìn sang mình, liền múc cho nàng một chén.
“Tứ nhi, không phải thường ngày ngươi rất thích canh đậu nành sao? Ngươi muốn liền nói với nhị tỷ, ta đáp ứng ngươi một chén.”
(1) Sau khi gả, thường sẽ được gọi bằng họ/họ chồng + phu nhân. Trước đó Lỗ phu nhân gọi tên của Dương phu nhân, là khuê danh.
(2) Đích thứ nữ vốn là thứ nữ, sau đó mẫu thân lên phù chính, sẽ thành đích thứ nữ. Ở đây chỉ Dương Hiểu Yên. Trường hợp của Dương Hiểu Yên là mất mẫu thân, sau đó được ghi dưới danh nghĩa đại phu nhân, thành đích thứ nữ.
Dương Hiểu Yên kéo kéo mẫu thân, hỏi:
“Mẫu thân, chúng ta vì sao không đợi ngũ muội cùng nhị nương?”
Dương Hiểu Lan có chút dở khóc dở cười.
“Tứ nhi, nhị nương cùng Hiểu Tâm đi sau chúng ta lâu như vậy, ngươi muốn đợi đến khi nào.”
Dương Hiểu Yên gật gật đầu. Nhưng mà nàng còn muốn thấy nhị nương bị người ta chê cười đâu.
Nam Lương vốn đặc biệt trọng đức hạnh của các phụ nhân, thậm chí là hơn cả công ngôn dung hạnh của mấy cô nương. Bình thê nhà Hữu thừa tướng từng bị một nha hoàn tố cáo có tư tình với một gã nô bộc. Đáng tiếc, nha hoàn kia bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, cư nhiên người bị nghi ngờ lớn nhất chính là cái bình thê kia. Dương thừa tướng sợ vạn nhất oan uổng nàng ta, liền để mọi chuyện trôi qua.
Bất quá, hắn bỏ qua không có nghĩa là miệng lưỡi thiên hạ bỏ qua.
Ma ma dẫn các nàng đến Nhã Hinh uyển, cười cười nói nói với Dương phu nhân vài câu, sau đó vội vã đi đón các vị khác.
Cung yến thường được tổ chức ở cung điện bên trong ngự uyển, lúc này mới chỉ có vài người. Một vị phu nhân tiến đến chỗ các nàng hỏi thăm một chút. Nàng ta cười khanh khách khen:
“Nhất Lâm tỷ tỷ a, mấy nữ nhi của ngươi thật kháu khỉnh. Ta nhìn còn phải ghen tị đâu! Đặc biệt là cái tứ cô nương này, mày liễu mắt to, vô cùng khả ái a.”
Đây là châm chọc đi. Dương Hiểu Yên không phải thân sinh, nàng ta còn đi khen?
Dương Hiểu Lan sắc mặt hơi đổi. Vị đây hẳn là phu nhân của Vân Hải hầu đi. Đời trước cung yến này là có Dương Hiểu Phù, nàng ta rất nhanh kéo các nàng vào chỗ ngồi, cũng không có gặp vị Lỗ phu nhân này.
Khóe miệng Dương Hiểu Lan hơi vểnh lên, giả ngây giả ngô ăn miếng trả miếng:
“Phu nhân đừng nói đùa. Tứ nhi sao có thể so sánh với Oanh Oanh của hầu gia? Ta gặp nàng ở hội hoa xuân năm nay. Nàng thật minh diễm đâu, lại còn rất hoạt bát nữa. Chính là người gặp người yêu, sau này nhất định sẽ tìm được một mối hôn sự tốt.”
Biểu tình trên mặt Lỗ phu nhân cứng đờ. Lỗ Oanh Oanh kia không những không phải thân sinh của nàng, mà còn là nữ nhi được lão phu nhân cùng hầu gia thương yêu nhất. Trọng điểm là, nàng từ trong bụng của cái thiếp thất được hầu gia yêu thích nhất chui ra, cái nữ nhân mà suốt ngày tác oai tác quái trong phủ, luôn không để chủ mẫu là mình vào mắt.
Lỗ phu nhân đương nhiên không biết, nhưng mà Dương Hiểu Lan biết. Sau này, Lỗ Oanh Oanh sẽ trở thành một trong bảy nữ nhân đẹp nhất Nam Lương.
Lỗ phu nhân nắm chặt khăn tay. Nếu có thể tát cái tiểu cô nương này, nàng ta nhất định sẽ tát nàng hai cái.
Dương phu nhân bày ra một nụ cười tiêu chuẩn, dĩ hòa vi quý.
“Được rồi. Lỗ tỷ tỷ, ngươi liền về chỗ đi, muội muội còn phải trông chừng đám hài tử này.”
Lỗ phu nhân cắn răng, gật gật đầu hậm hực rời đi. Nhãn châu Dương Hiểu Lan xoay chuyển một chút, quay đầu nhìn nương nàng.
“Nàng ta biết khuê danh (1) của người?”
Dương phu nhân khẽ gật đầu một cái. Nàng thực không muốn giải thích quá nhiều.
Chớp mắt người đã đến rất đông. Nhị nương vậy mà không có đến. Dương Hiểu Tâm là đi cùng phụ thân nàng.
Dương Hiểu Lan cầm lên một cái bánh hoa quế, lại nhớ đến điểm tâm ban sáng. Nàng như vậy cũng không tính là trả thù. Nàng chỉ muốn cảnh báo Dương Hiểu Phù một chút, đồ của phu nhân cùng đích thứ nữ (2), thứ nữ như nàng đừng tranh giành.
Còn có, thân mẫu tứ nhi vốn là trắc phu nhân, nàng trước kia tuy là thứ nữ, nhưng thời điểm đó cũng đã cao hơn Dương Hiểu Phù có mẫu thân là tiểu thiếp kia nửa cái đầu.
Rất nhanh, Hoài An công chúa sóng vai với phò mã đã đến. Theo sau còn có nữ nhi Mạnh Thanh Ngọc. Không khí sôi nổi, ồn ào trong toàn bộ Nhã Hinh uyển lập tức yên lặng. Tất cả quỳ xuống hành lễ.
Hoài An công chúa ngồi xuống vị trí của mình, đem mọi người phía dưới quét mắt một lượt, tươi cười nói:
“Miễn lễ. Hôm nay là cung yến, không cần quá coi trọng lễ tiết.”
Tức khắc, thức ăn được dọn lên. Nhạc công cũng bước vào nhảy múa. Mấy quan viên khôi phục dáng vẻ sôi nổi ban đầu, cùng nhau vừa thưởng thức vừa cười cười nói nói.
Dương Hiểu Lan để ý bên Dương Hiểu Yên không có canh đậu nành, lại thấy nàng liên tục nhìn sang mình, liền múc cho nàng một chén.
“Tứ nhi, không phải thường ngày ngươi rất thích canh đậu nành sao? Ngươi muốn liền nói với nhị tỷ, ta đáp ứng ngươi một chén.”
(1) Sau khi gả, thường sẽ được gọi bằng họ/họ chồng + phu nhân. Trước đó Lỗ phu nhân gọi tên của Dương phu nhân, là khuê danh.
(2) Đích thứ nữ vốn là thứ nữ, sau đó mẫu thân lên phù chính, sẽ thành đích thứ nữ. Ở đây chỉ Dương Hiểu Yên. Trường hợp của Dương Hiểu Yên là mất mẫu thân, sau đó được ghi dưới danh nghĩa đại phu nhân, thành đích thứ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.