Chương 130: Bắt đầu phản kích
Ngư Nghiệt
30/08/2013
Tấn quốc, từ khi Long Đế dựng nước cho tới nay đã trải qua mười hai đời
đế vương, hưng suy vinh nhục đời nào cũng có nhưng chưa bao giờ trải qua hiểm cảnh như lúc này. Không phải Long Tường Viêm là một vị vua bất
tài, dưới thời của ngài, thực lực Tấn quốc tăng lên gấp bội, dân chúng
ấm no, một yếu điểm duy nhất của ngài đó là, chỉ có duy nhất một thê tử, mà thê tử lại chỉ sinh một nữ nhi.
Con nối dõi chỉ có một, lại là nữ nhi, điều này không nghi ngờ gì nữa, hẳn là khiến triều thần không phục, bọn họ có thể thần phục Long gia, nhưng lại không chịu được khi phải ở dưới chân một nữ nhi.
Dĩ nhiên, những điều này, ngay từ khi biết thê tử chỉ sinh hạ được duy nhất Long Tuyết Dao thì Long Tường Viêm đã lường trước, cho nên ngài để cho nữ nhi của mình trưởng thành trong quân doanh, dần dần nắm binh quyền trong tay, đây có thể coi là một nước cờ hay cho Tuyết Dao đi tới ngôi vị Hoàng đế. Thế nhưng cuối cùng không ngờ ngài bại dưới thế lực của Hội trưởng lão trong triều, giương mắt nhìn thế cờ của mình bại trận.
Dương thị - mẫu thân Tuyết Dao là người ngài yêu thương nhất, người đời vẫn nói, yêu ai yêu cả tông chi họ hàng. Dương Hồng Xương kia là người họ hàng gần của Dương thị, đối với Dương Hồng Xương này, ngài cũng có vài phần cảnh giác, tuy nhiên khi ấy bệnh tật xâm nhập cơ thể, Long Tường Viêm tự biết mạng mình không còn bao lâu, không thể để nữ nhi mình bơ vơ được.
Ngài khẩn cấp tìm cách an bài tương lai tốt đẹp cho nữ nhi của mình, ngài lựa chọn Dương Hồng Xương làm quân cờ cho mình.
Dương Hồng Xương kia vốn là người tầm thường vô vị, chẳng có tài đức gì cả, chính vì điểm này mà Long Tường Viêm nhìn trúng hắn làm phò mã.
Long Tuyết Dao thành hôn là bởi thỏa mãn điều kiện lên ngôi, Dương Hồng Xương chỉ cần giống như một gã “thê tử” sống an tĩnh ở hậu cung cho tốt. Nhưng lần này, Long Tường Viêm lại nhìn sai một nước cờ, quân cờ này mặc dù đầu óc ngu đần nhưng vẫn có si tâm vọng tưởng, bởi vậy nên bị người của Hội trưởng lão lợi dụng.
Khi Long Tường Viêm ý thức được điểm này thì nữ nhi của ngài đã gặp chuyện ngoài ý muốn, tâm trí ngài lại bị Hội trưởng lão khống chế, tuy nhiên, Dương Hồng Xương nghe tin Tuyết Dao còn sống nên nhất thời hoảng loạn…
- Bên Điểm Thương quốc có tin gì không?
Đang hóng mát ở trong đình, Dương Hồng Xương thấp giọng hỏi người đang quỳ trên mặt đất.
Đây là trinh thám từ Điểm Thương quốc mới trở về kinh thành bẩm báo tình hình.
Tên nọ ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác:
- Chủ công… Ngài không nhận được bồ câu đưa tin từ Điểm Thương quốc?
- Các ngươi dùng bồ câu đưa tin?
Nhất thời cả người Dương Hồng Xương lạnh như băng, trán toát mồ hôi lạnh.
- Hai vị cao thủ Tây Vực đã liên lạc với các ngươi chưa?
Vẻ mặt trinh thám lại càng ngây ra:
- Chủ công… Cao thủ Tây Vực nào….???
--- Ầm!
Dương Hồng Xương cảm thấy da đầu tê dại, mặc dù đang yên vị trên ghế êm nhưng lại cảm thấy như thiên địa rung chuyển, cả người mất bình tĩnh run rẩy:
- Xong… Xong… Ta xong…
Từng giọt mồ hôi thi nhau tuôn trên gương mặt hắn, trinh thám quỳ trên mặt đất thầm buồn bực: “Đường Đường là Bạch Long Đô Úy lại đi sợ một nữ nhân.”
Những người này là thực khách mà Dương Hồng Xương nuôi, hắn vốn dĩ bụng dạ hẹp hòi hơn người, quý phủ đương nhiên cũng chẳng lộ ra tin gì đáng giá, nếu không, tên trinh thám đang quỳ trên mặt đất kia, nghe thấy tên của “nữ nhân” nọ, e chừng cũng sợ hãi không kém Dương Hồng Xương…
Núi non khúc khuỷu, kéo dài ngàn dặm, từng dãy núi trùng trùng điệp điệp bao gọn phía Bắc Tấn quốc, không chỉ có tác dụng ngăn bão cát cùng hàn khí, điều tiết khí hậu, còn như bức tường thành bảo vệ kinh thành Tấn quốc – An Á thành.
Tuyết Dao cưỡi ngựa, đứng trên đỉnh núi, nhìn xa xa phía dưới, đô thành quen thuộc làm mắt nàng khẽ ướt, miệng khẽ thầm thì: “Ta đã trở về…”
- Xuống núi này, chính là An Á thành, con tính toán làm gì?
Cầm Nhân giục ngựa tiến lên hỏi Tuyết Dao.
Tuyết Dao hơi trầm ngâm:
- Vào thành trước, ta cần tìm một người.
Giờ phút này, ánh mắt Tuyết Dao không còn sầu não, thay vào đó là sự bình tĩnh, Cầm Nhân nhận ra điểm đó, lòng vui mừng: “Trước kia Dao Nhi là Mãnh Hổ, bây giờ như Long trong nhân tài kiệt xuất.”
Nghe Tuyết Dao nói vậy, Cầm Nhân biết nàng đã có kế hoạch trong lòng, bản thân cũng không nói gì nhiều, chỉ nhắc nhở Tuyết Dao:
- Cha con thỏa hiệp với Hội trưởng lão là vì muốn tìm cơ hội cho con, nhưng bên Hội trưởng lão chưa từng có ý niệm buông tha con khỏi cái chết, cho nên dù có tin đồn con đã chết, nhưng chưa tìm được thi thể, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua…
- Nếu không phải thần xui quỷ khiến ta trôi tới Nam quốc, chỉ sợ bọn họ sớm đã hạ độc thủ.
Cầm Nhân gật đầu, đáy mắt tản ra hàn quang, trong lòng mặc niệm: “Đụng đến đồ nhi Cầm Nhân ta, phải trả giá đắt đấy.”
- Lúc ở Điểm Thương quốc, có hai lần xuất hiện sát thủ muốn giết ta, những người này là người của Hội Trưởng lão sao?
Tuyết Dao suy đoán.
- Không phải, trinh thám Hội Trưởng lão phái đi đều bị ta giết sạch, hơn nữa còn cho mang tin giả trở lại, hiện tại họ hoàn toàn không nắm được tin tức nào cả.
Cầm Nhân lạnh lùng nói, ánh mắt nho nhã ôn thuận biến mất, thay vào đó là ánh nhìn bén nhọn thấu xương.
Mặc dù dọc đường đi, Tuyết Dao cùng sư phụ không trò chuyện nhiều nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, trong quãng thời gian mình mất tích, sư phụ nhất định vì mình mà làm rất nhiều điều…
Trong lòng có chút ấm áp lan tỏa, Tuyết Dao cảm kích nhìn sư phụ:
- Người cực khổ…
Cầm Nhân không nói lời nào, chỉ nắm dây cương giục ngựa đi xuống chân núi, khóe miệng mang theo nụ cười. Long Tuyết Dao là đồ đệ duy nhất hắn dốc hết tâm ý dạy dỗ, trong suy nghĩ hắn sớm đã xem Tuyết Dao như con gái của mình, nhìn nàng mỗi ngày một mạnh mẽ hắn cảm thấy vui mừng. Vì nữ nhi của mình làm những việc này, hắn không cảm thấy cực khổ, chỉ cần nàng bình an đã là an ủi lớn nhất đối với hắn.
U… u… u…
Trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của cú mèo, ánh trăng xuyên qua những tán cây chiếu vào trong rừng, hai thầy trò ở dưới một cây tùng bàn chuyện với nhau.
- Sư phụ, người có thể đi U Châu một chuyến không?
- Đi U Châu?
Nhất thời Cầm Nhân không hiểu, từ nơi này đến U Châu dù là thúc roi ngựa liên tục cũng mất ba ngày ba đêm, rời kinh thành nơi gần nhất là sư cổ, nơi đó có Lương Vương, là hoàng đệ Long Tường Viêm, nếu như muốn trợ giúp thì Lương Vương kia chắc hẳn một lòng phò tá, nhưng Tuyết Dao lại muốn Cầm Nhân đi U Châu, điều này lắm hắn không giải thích được.
Nhìn sắc mặt Cầm Nhân, Tuyết Dao cười nhạt:
- Sư phụ nghĩ không ra tại sao ta không đi tìm Lương Vương?
Cầm Nhân im lặng chờ Tuyết Dao nói ra đáp án.
- Thái úy Lý Mão ở U Châu, mặc dù có binh quyền trong tay nhưng cũng chỉ là nước xa không cứu được lửa gần, nếu ta muốn đoạt cung thì không thể dùng binh lực của người này. Lại nói, Long gia Tấn quốc làm sao có thể chịu đựng được sự chấn động khi mượn sức người ngoài để chiếm cung?
- Con muốn dùng xảo thủ?
Tuyết Dao gật đầu, ngay sau đó ném một quả dại khô vào đống lửa, quả khô gặp lừa phát ra tiếng vang xì xì, tỏa ra khói xanh, liền sau đó bị lửa thiêu rụi.
- Ban đầu, đám người kia dám dùng thủ đoạn với ta, bây giờ ta trở về, nếu không thắng chính là chết, tuyệt đối không thể thua nữa!
Con nối dõi chỉ có một, lại là nữ nhi, điều này không nghi ngờ gì nữa, hẳn là khiến triều thần không phục, bọn họ có thể thần phục Long gia, nhưng lại không chịu được khi phải ở dưới chân một nữ nhi.
Dĩ nhiên, những điều này, ngay từ khi biết thê tử chỉ sinh hạ được duy nhất Long Tuyết Dao thì Long Tường Viêm đã lường trước, cho nên ngài để cho nữ nhi của mình trưởng thành trong quân doanh, dần dần nắm binh quyền trong tay, đây có thể coi là một nước cờ hay cho Tuyết Dao đi tới ngôi vị Hoàng đế. Thế nhưng cuối cùng không ngờ ngài bại dưới thế lực của Hội trưởng lão trong triều, giương mắt nhìn thế cờ của mình bại trận.
Dương thị - mẫu thân Tuyết Dao là người ngài yêu thương nhất, người đời vẫn nói, yêu ai yêu cả tông chi họ hàng. Dương Hồng Xương kia là người họ hàng gần của Dương thị, đối với Dương Hồng Xương này, ngài cũng có vài phần cảnh giác, tuy nhiên khi ấy bệnh tật xâm nhập cơ thể, Long Tường Viêm tự biết mạng mình không còn bao lâu, không thể để nữ nhi mình bơ vơ được.
Ngài khẩn cấp tìm cách an bài tương lai tốt đẹp cho nữ nhi của mình, ngài lựa chọn Dương Hồng Xương làm quân cờ cho mình.
Dương Hồng Xương kia vốn là người tầm thường vô vị, chẳng có tài đức gì cả, chính vì điểm này mà Long Tường Viêm nhìn trúng hắn làm phò mã.
Long Tuyết Dao thành hôn là bởi thỏa mãn điều kiện lên ngôi, Dương Hồng Xương chỉ cần giống như một gã “thê tử” sống an tĩnh ở hậu cung cho tốt. Nhưng lần này, Long Tường Viêm lại nhìn sai một nước cờ, quân cờ này mặc dù đầu óc ngu đần nhưng vẫn có si tâm vọng tưởng, bởi vậy nên bị người của Hội trưởng lão lợi dụng.
Khi Long Tường Viêm ý thức được điểm này thì nữ nhi của ngài đã gặp chuyện ngoài ý muốn, tâm trí ngài lại bị Hội trưởng lão khống chế, tuy nhiên, Dương Hồng Xương nghe tin Tuyết Dao còn sống nên nhất thời hoảng loạn…
- Bên Điểm Thương quốc có tin gì không?
Đang hóng mát ở trong đình, Dương Hồng Xương thấp giọng hỏi người đang quỳ trên mặt đất.
Đây là trinh thám từ Điểm Thương quốc mới trở về kinh thành bẩm báo tình hình.
Tên nọ ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác:
- Chủ công… Ngài không nhận được bồ câu đưa tin từ Điểm Thương quốc?
- Các ngươi dùng bồ câu đưa tin?
Nhất thời cả người Dương Hồng Xương lạnh như băng, trán toát mồ hôi lạnh.
- Hai vị cao thủ Tây Vực đã liên lạc với các ngươi chưa?
Vẻ mặt trinh thám lại càng ngây ra:
- Chủ công… Cao thủ Tây Vực nào….???
--- Ầm!
Dương Hồng Xương cảm thấy da đầu tê dại, mặc dù đang yên vị trên ghế êm nhưng lại cảm thấy như thiên địa rung chuyển, cả người mất bình tĩnh run rẩy:
- Xong… Xong… Ta xong…
Từng giọt mồ hôi thi nhau tuôn trên gương mặt hắn, trinh thám quỳ trên mặt đất thầm buồn bực: “Đường Đường là Bạch Long Đô Úy lại đi sợ một nữ nhân.”
Những người này là thực khách mà Dương Hồng Xương nuôi, hắn vốn dĩ bụng dạ hẹp hòi hơn người, quý phủ đương nhiên cũng chẳng lộ ra tin gì đáng giá, nếu không, tên trinh thám đang quỳ trên mặt đất kia, nghe thấy tên của “nữ nhân” nọ, e chừng cũng sợ hãi không kém Dương Hồng Xương…
Núi non khúc khuỷu, kéo dài ngàn dặm, từng dãy núi trùng trùng điệp điệp bao gọn phía Bắc Tấn quốc, không chỉ có tác dụng ngăn bão cát cùng hàn khí, điều tiết khí hậu, còn như bức tường thành bảo vệ kinh thành Tấn quốc – An Á thành.
Tuyết Dao cưỡi ngựa, đứng trên đỉnh núi, nhìn xa xa phía dưới, đô thành quen thuộc làm mắt nàng khẽ ướt, miệng khẽ thầm thì: “Ta đã trở về…”
- Xuống núi này, chính là An Á thành, con tính toán làm gì?
Cầm Nhân giục ngựa tiến lên hỏi Tuyết Dao.
Tuyết Dao hơi trầm ngâm:
- Vào thành trước, ta cần tìm một người.
Giờ phút này, ánh mắt Tuyết Dao không còn sầu não, thay vào đó là sự bình tĩnh, Cầm Nhân nhận ra điểm đó, lòng vui mừng: “Trước kia Dao Nhi là Mãnh Hổ, bây giờ như Long trong nhân tài kiệt xuất.”
Nghe Tuyết Dao nói vậy, Cầm Nhân biết nàng đã có kế hoạch trong lòng, bản thân cũng không nói gì nhiều, chỉ nhắc nhở Tuyết Dao:
- Cha con thỏa hiệp với Hội trưởng lão là vì muốn tìm cơ hội cho con, nhưng bên Hội trưởng lão chưa từng có ý niệm buông tha con khỏi cái chết, cho nên dù có tin đồn con đã chết, nhưng chưa tìm được thi thể, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua…
- Nếu không phải thần xui quỷ khiến ta trôi tới Nam quốc, chỉ sợ bọn họ sớm đã hạ độc thủ.
Cầm Nhân gật đầu, đáy mắt tản ra hàn quang, trong lòng mặc niệm: “Đụng đến đồ nhi Cầm Nhân ta, phải trả giá đắt đấy.”
- Lúc ở Điểm Thương quốc, có hai lần xuất hiện sát thủ muốn giết ta, những người này là người của Hội Trưởng lão sao?
Tuyết Dao suy đoán.
- Không phải, trinh thám Hội Trưởng lão phái đi đều bị ta giết sạch, hơn nữa còn cho mang tin giả trở lại, hiện tại họ hoàn toàn không nắm được tin tức nào cả.
Cầm Nhân lạnh lùng nói, ánh mắt nho nhã ôn thuận biến mất, thay vào đó là ánh nhìn bén nhọn thấu xương.
Mặc dù dọc đường đi, Tuyết Dao cùng sư phụ không trò chuyện nhiều nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, trong quãng thời gian mình mất tích, sư phụ nhất định vì mình mà làm rất nhiều điều…
Trong lòng có chút ấm áp lan tỏa, Tuyết Dao cảm kích nhìn sư phụ:
- Người cực khổ…
Cầm Nhân không nói lời nào, chỉ nắm dây cương giục ngựa đi xuống chân núi, khóe miệng mang theo nụ cười. Long Tuyết Dao là đồ đệ duy nhất hắn dốc hết tâm ý dạy dỗ, trong suy nghĩ hắn sớm đã xem Tuyết Dao như con gái của mình, nhìn nàng mỗi ngày một mạnh mẽ hắn cảm thấy vui mừng. Vì nữ nhi của mình làm những việc này, hắn không cảm thấy cực khổ, chỉ cần nàng bình an đã là an ủi lớn nhất đối với hắn.
U… u… u…
Trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của cú mèo, ánh trăng xuyên qua những tán cây chiếu vào trong rừng, hai thầy trò ở dưới một cây tùng bàn chuyện với nhau.
- Sư phụ, người có thể đi U Châu một chuyến không?
- Đi U Châu?
Nhất thời Cầm Nhân không hiểu, từ nơi này đến U Châu dù là thúc roi ngựa liên tục cũng mất ba ngày ba đêm, rời kinh thành nơi gần nhất là sư cổ, nơi đó có Lương Vương, là hoàng đệ Long Tường Viêm, nếu như muốn trợ giúp thì Lương Vương kia chắc hẳn một lòng phò tá, nhưng Tuyết Dao lại muốn Cầm Nhân đi U Châu, điều này lắm hắn không giải thích được.
Nhìn sắc mặt Cầm Nhân, Tuyết Dao cười nhạt:
- Sư phụ nghĩ không ra tại sao ta không đi tìm Lương Vương?
Cầm Nhân im lặng chờ Tuyết Dao nói ra đáp án.
- Thái úy Lý Mão ở U Châu, mặc dù có binh quyền trong tay nhưng cũng chỉ là nước xa không cứu được lửa gần, nếu ta muốn đoạt cung thì không thể dùng binh lực của người này. Lại nói, Long gia Tấn quốc làm sao có thể chịu đựng được sự chấn động khi mượn sức người ngoài để chiếm cung?
- Con muốn dùng xảo thủ?
Tuyết Dao gật đầu, ngay sau đó ném một quả dại khô vào đống lửa, quả khô gặp lừa phát ra tiếng vang xì xì, tỏa ra khói xanh, liền sau đó bị lửa thiêu rụi.
- Ban đầu, đám người kia dám dùng thủ đoạn với ta, bây giờ ta trở về, nếu không thắng chính là chết, tuyệt đối không thể thua nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.