Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái
Chương 50: Đau thấu tim gan
Tần Thập Nhị
19/08/2020
Chuyển ngữ: Mic
Câu này được thốt ra rất bình thản, không mang theo một tia cảm xúc bất thường nào, nhưng nghe vào tai Ôn Đồng lại cảm giác như lời tự giễu chói tai nhất, nhưng cô lại không cách nào phản bác, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Lúc lướt qua anh thì cô bị cánh tay Cận Tây Trầm giữ lại: "Chuyện gặp ba em đã được sắp xếp ổn thỏa, em muốn đi bây giờ luôn?"
"Cảm ơn." Ôn Đồng nói.
"Không cần." Cận Tây Trầm ừm một tiếng, tiến lên trước mở cửa bước ra, cô vội vàng chạy theo, qua nhiều ngày như vậy, cô lần nữa lại lên xe của anh.
Trước giờ anh vẫn luôn chuyên chú lái xe, hiếm khi phân tán tinh thần vào việc khác, nhưng lúc này lại đột nhiên quay sang, nói: "Em gần đây gầy đi, Chu Ngôn Thành có chăm sóc em chu đáo không?"
Ôn Đồng ấp úng, khô khốc nói: "Cận Tây Trầm, anh không phải người như vậy."
"Vậy ư, em cảm thấy anh nên là người như thế nào?" Cận Tây Trầm mỉm cười, độ cong nơi khóe môi đầy châm biếm.
Rất rất lâu Ôn Đồng vẫn không trả lời, hô hấp vốn dĩ đều đặn đột nhiên bắt đầu trở nên hỗn loạn gấp gáp, Cận Tây Trầm nghiêng đầu liếc nhìn, chân đạp mạnh phanh xe, lập tức nâng đầu cô hỏi: "Em sao vậy."
"Chân, chân bị vọp bẻ." Ôn Đồng hít sâu, khó khăn trả lời.
Một trận đau nhức dữ dội từ ống chân ập tới, cơn đau thấu tim đó trực tiếp khiến cô bật khóc, thử cố quay đầu đi nhưng lại phát hiện bản thân hoàn toàn vô lực, nhưng cơ thể trái lại nhanh chóng đổ một tầng mồ hôi lạnh, ướt cả sống lưng, khi hô hấp cực kỳ khổ sở, trước mặt choáng váng, cô rốt cuộc ý thức được tần suất phát bệnh của mình, quả thực là càng lúc càng nhanh rồi.
Cận Tây Trầm dừng xe, cởi dây an toàn, sau đó mở cửa xe phía cô, một chân quỳ trên đất, nhẹ nhàng đỡ chân cô, vừa xoa bóp ấn vào sáu vị trí vừa hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
"Uhm, đỡ nhiều rồi." Ôn Đồng kiềm chế để không hít sâu, nở nụ cười với anh.
Đây là đau nhức trong xương, không phải vọp bẻ thật sự, nên cho dù anh có khai thông sáu huyệt vị lần nữa thì cũng không chút tác dụng, cơn đau thấu tim vẫn như cũ từ vùng cẳng chân lan rộng ra, đi thẳng vào tâm can phế phổi.
Cận Tây Trầm sau khi hỏi câu đó thì liền chuyên chú xoa nắn cẳng chân cô, lực đạo nắm bắt rất chuẩn, nhưng cô ngoại trừ cơn đau thì không cảm nhận được gì khác. Anh dùng thái độ nhẫn nại và ấm áp vô vàn để xoa dịu đau đớn của cô, từng tấc da thịt đều được lòng bàn tay mềm mại của anh lướt qua, xoa nắn. Từ bé đến lớn, anh dạy cô về sự kiêu hãnh, dạy cô như thế nào là thích và được yêu, đối với cô luôn là sự yêu chiều bao dung vô hạn, nhưng cô lại sử dụng sự yêu thương của anh để biến nó thành lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào tim anh.
Trông thấy thái độ phục tùng của anh, Ôn Đồng không cách nào kiềm chế, chỉ có thể càng siết chặt lòng bàn tay, khắc chế tình cảm đang rít gào muốn xông ra.
Đêm qua Ôn Đồng đã gọi cho Lâm Tu Trúc, nói anh gỡ xuống những tin tức hiện tại, những tin này đối với Cận Tây Trầm mà nói, nhiều thêm một giây cũng khiến cô thêm dằn vặt. Lâm Tu Trúc cúp điện thoại xong liền lập tức tìm người giải quyết,vài phút sau thì gọi lại cho cô, nói mấy ngày qua anh ta đã tẩy não Cận Tây Trầm thế nào.
"Không thể nào. Cô bé tôi nuôi dưỡng suốt sáu năm rưỡi, nhịp độ hơi thở của cô ấy tôi còn rất rõ, anh bảo tôi cô ấy thích người khác, tôi không tin." Lúc đó anh rất chắc chắn bác bỏ lời của Lâm Tu Trúc.
Mãi đến tối hôm qua, đã qua nửa tháng kể từ lần đầu tiên Lâm Tu Trúc nói dối anh, nhưng cô lại cảm thấy rõ rệt như chỉ mới hai ba ngày, mỗi một ngày xa anh đều như thước phim điện ảnh được tua nhanh, khó mà chạm tới.
Lúc ấy cô thật sự rất muốn cúp điện thoại của Lâm Tu Trúc, nhưng ngẫm lại, đây là con nối duy nhất có thể biết được tình trạng hiện tại của Cận Tây Trầm, lại hi vọng anh ta nói nhiều hơn chút, lại nhiều hơn một chút.
Thực ra Lâm Tu Trúc là người như thế nào, trong lòng Ôn Đồng rất rõ, lời anh nói ra là đã qua một hồi chắt lọc giảm bớt đau thương, thêm phần tốt đẹp, nhưng khi vào tai Ôn Đồng thì vẫn đau đớn tâm can.
"Có lẽ cậu cho rằng con bé quá ngoan, cũng có lẽ trong lúc chúng ta không biết, con bé đã thay đổi."
Cận Tây Trầm kiên định: "Giả thuyết của anh vốn không có điều kiện thành lập, tôi từng nói, cô ấy là do tôi nuôi lớn, không ai hiểu cô ấy hơn tôi, giả thuyết này của anh với tôi mà nói vốn không có chút thuyết phục nào."
"Nếu giả thuyết tôi nói đúng thì sao? Trong một vạn còn có vạn nhất, cậu không nên tự tin như vậy." Lâm Tu Trúc lại nói.
Cận Tây Trầm cười, không đáp lời anh ta nữa. Lâm Tu Trúc cũng không phải người suy nghĩ đơn giản như vậy, cho dù có diễn kịch thì cũng là dạng "bất hiện sơn bấ", vì thế lại vòng vo: "Thực ra Ôn Đồng cũng coi như lớn lên trong sự quan sát của anh, con bé là người thế nào anh cũng rất rõ, nhưng đâu biết Chu Ngôn Thành thế nào, nếu như theo đuổi con bé, cậu nói đi."
Câu chuyện từ giờ trở đi căn bản đã tập trung vào sự động tâm từ Chu Ngôn Thành và Ôn Đồng, chứ không phải là một bên đơn phương thay lòng nữa, như vậy nghe ra càng có khả năng dễ chấp nhận hơn.
"Chu Ngôn Thành thế nào." Cận Tây Trầm hỏi lại.
"Khoảng thời gian trước lúc cậu ở nước ngoài, thường bắt gặp hai đứa đi với nhau, còn có trước đây, tuyển thủ thể thao mạo hiểm trong nước nhiều như thế, vì sao Ôn Đồng cứ khăng khăng giới thiệu Chu Ngôn Thành chứ? Có lẽ trong lòng con bé, người này vốn đã chiếm một vị trí rất lớn, cho nên nghĩ tới trước tiên chính là cậu ta." Ngữ khí của Cận Tây Trầm mang theo phỏng đoán, nhưng ai cũng biết anh tay đây là đang ngầm ám chỉ, Cận Tây Trầm tâm tư sâu kín, lẽ nào lại không hiểu.
Lúc Ôn Đồng nghe tới đây, mặc dù biết đấy là đóng kịch nhưng vẫn có chút căng thẳng hỏi: "Sau đó thế nào?"
Lâm Tu Trúc nói: "Cận Tây Trầm không tin. Lần nữa rất chi kiên định phủ quyết chú. Ôn Đồng nè, cháu rốt cuộc giẫm phải vận cứt chó gì mới có thể khiến Cận Tây Trầm đối với cháu như vậy. Dùng từ một lòng một dạ cũng không đủ hình dung sự tin tưởng của cậu ta đối với cháu, nếu không phải cháu bị bệnh, chú thật sự cảm thấy cháu ác vô cùng."
Ôn Đồng haha cười khan: "Chú nói tiếp đi."
Lâm Tu Trúc khụ một tiếng, lần này là dùng sự thật đả kích sự tin tưởng của Cận Tây Trầm với cô: "Lần trước chúng ta tới rạp chiếu phim, không phải cậu cũng thấy con bé đi xem phim với Chu Ngôn Thành à? Với tính cách của con bé, bài hát dài ba phút còn chê dài, vậy mà lại kiên nhẫn đi xem bộ phim dài ít nhất một tiếng đồng hồ, cậu nói nó đại biểu cho gì nào."
Cận Tây Trầm ừ một tiếng: "Cho nên?"
"Cho nên cái gì mà cho nên, tôi không phải đang chứng minh, mà chỉ muốn nói với cậu một sự thật rằng, cậu đừng có mà mê muội! Hai người cách nhau chín tuổi, ba tuổi là đã cách nhau cả một cái rãnh thế hệ, giữa hai người chính là cả một cái hào rộng, rất nhiều chuyện cậu không cách nào làm con bé vừa lòng. Đồng thời, con bé cũng không cách nào tìm được cảm giác của người trẻ tuổi ở cậu, có khi cậu cảm thấy không sao, nhưng con bé lại thấy rất quan trọng, hoặc giả đây mới là nguyên nhân đích thực khiến con bé muốn chia tay với cậu đó!"
"Ừ." Cận Tây Trầm đáp một tiếng.
"Cậu ừ cái gì mà ừ, trong hai năm cậu rời đi, cậu làm cách nào đảm bảo con bé không thay đổi! Cậu cho rằng Ôn Đồng vẫn là Ôn Đồng thưở nhỏ trong ký ức của cậu, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng cậu có từng nghĩ tới chưa, cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện ở sau lưng cậu chơi thể thao mạo hiểm đấy? Trí nhớ của cậu đừng có dừng lại ở sáu năm trước, cậu thử nghĩ xem thời gian qua, con bé thay đổi thế nào?" Lâm Tu Trúc nổi giận.
Lời này rất trúng đích, gần như là một kim thấy máu. Cận Tây Trầm hồi lâu không lên tiếng, thực ra đây cũng chính là tranh thủ kẽ hở, có ai sẽ không thay đổi chứ? Hôm nay ngày mai rồi ngày kia, mỗi giờ mỗi khắc đều sẽ có thay đổi, huống chi là hai năm.
"Đôi khi cậu tưởng đó là việc nhỏ, dần dần sẽ hóa thành chuyện lớn, rất nhiều vụ ly hôn không phải như vậy à? Mới đầu là cãi cọ nhỏ sau đó là cãi vã to không thể giải quyết, cuối cùng tình hình chuyển xấu, ly hôn. Mặc dù ví dụ này không thích hợp mấy, nhưng vào lúc con bé để ý vấn đề này thì xuất hiện một người khác, con bé sẽ dễ nảy sinh tình cảm, không phải sao?" Ngữ điệu Lâm Tu Trúc lại trở nên bình thản, giống như khuyên giải.
Câu cuối cùng của Cận Tây Trầm là: "Tu Trúc, anh biến Đồng Đồng thành người thiển cận rồi. Cũng là xem nhẹ tình cảm của tôi."
Ôn Đồng chỉ nghe Lâm Tu Trúc thuật lại, không thể nghe được giọng nói thật của Cận Tây Trầm khi đó, không trông thấy nét mặt của anh, chỉ có thể tự tưởng tượng ra ngữ điệu của anh khi nói lời này, nhất định là có một chút thản nhiên hờ hững, hoặc là bình tĩnh đạm mạc, cũng có thể là tay lật tài liệu gì đó theo thói quen, hay chỉ đơn thuần là bắt chéo chân, thành thật nghe Lâm Tu Trúc nói.
Bất luận là hình ảnh nào đi nữa, trong đầu cô đều là hình ảnh vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể miêu tả được độ cong cùng sự biến đổi của nụ cười, và cả câu nói kiên định thành thật cuối cùng kia.
Nếu được, thật muốn trước khi rời đi có thể ghi âm lại giọng nói của anh để mang theo, lúc đêm khuya cô đơn tĩnh mịch lấy ra nghe, cho dù vào thời khắc cuối cùng, theo như sự lựa chọn của bản thân, cô nằm dưới bia mộ kia an giấc thì cũng có giọng nói của Cận Tây Trầm bầu bạn, không hề cô đơn.
Ôn Đồng quay đầu, mở chức năng ghi âm của điện thoại trong túi, sau đó nói chuyện với Cận Tây Trầm.
"Cận Tây Trầm, chân em dạo gần đây thường bị vọp bẻ, có phải do thiếu Canxi không?"
"Nếu chân thường xuyên bị chuột rút, phần lớn là do thiếu canxi, bị lạnh, huyết quản ở thần kinh cục bộ bị áp lực gây ra. Thường xuyên bổ sung một lượng Canxi thích hợp, phơi nắng, chú ý giữ ấm, còn có tư thế ngồi tư thế ngủ, cũng phải lưu ý một chút, tránh để huyết quản chịu áp lực. Dáng ngủ em không tốt, không người quản thúc, em có thể xoay trái lăn phải, bản thân phải tự chú ý hơn. Có thời gian thì có thể chườm nóng, xoa bóp, gia tăng tuần hoàn máu." Cận Tây Trầm từng chút từng chút hướng dẫn, còn tỷ mỷ hơn so với hồi anh khám bệnh ở Kenya.
Cận Tây Trầm cảm thấy thỏa mãn, tốt nhất anh nói là càng nhiều càng tốt, dù gì hiện giờ cô đang ghi âm mà.
"Phiền phức như vậy à?" Ôn Đồng thở dài.
"Liên quan tới sức khỏe, trước giờ không có chữ phiền." Cận Tây Trầm đứng dậy, hơi hoạt động ngón tay, cúi đầu hỏi cô: "Đỡ hơn chưa?"
Ôn Đồng ừm một tiếng: "Đỡ rồi." Thực ra là có bớt một chút, đau nhức xương đơn giản mà nói giống như hen suyễn, cơn đau qua đi thì hoàn toàn như người không bị gì, nhưng lúc phát bệnh thì lại còn hơn cả cái chết.
Cận Tây Trầm mở cửa xe, lần nữa ngồi vào ghế. Ôn Đồng lại nói: "Thủ tục thôi học của em khi nào có thể xử lý xong? Em muốn mấy ngày này sẽ đi."
Ngón tay đặt trên vô-lăng dừng lại, sau đó nói: "Hôm nay là xong, anh....Lâm Tu Trúc sẽ đưa cho em."
Ôn Đồng đáp: "Cảm ơn anh hôm nay giúp em giải vây, có điều may mà anh tới kịp lúc, không thì em đánh nữ giáo viên đó rồi, tới lúc đó cho dù trường không cho em thôi học thì em cũng bị đuổi học. Anh cứu cô ấy một mạng, cô ấy nên cảm ơn anh."
Cận Tây Trầm ngắt lời: "Không có gì nói thì đừng nói, rất phiền."
Không ngờ anh lại đột nhiên thốt ra câu này, cũng có chút sửng sốt, lập tức "à" một tiếng không nói nữa, lấy di động ra, tắt ghi âm, xấp xỉ mười phút, quá đủ rồi.
Câu này được thốt ra rất bình thản, không mang theo một tia cảm xúc bất thường nào, nhưng nghe vào tai Ôn Đồng lại cảm giác như lời tự giễu chói tai nhất, nhưng cô lại không cách nào phản bác, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Lúc lướt qua anh thì cô bị cánh tay Cận Tây Trầm giữ lại: "Chuyện gặp ba em đã được sắp xếp ổn thỏa, em muốn đi bây giờ luôn?"
"Cảm ơn." Ôn Đồng nói.
"Không cần." Cận Tây Trầm ừm một tiếng, tiến lên trước mở cửa bước ra, cô vội vàng chạy theo, qua nhiều ngày như vậy, cô lần nữa lại lên xe của anh.
Trước giờ anh vẫn luôn chuyên chú lái xe, hiếm khi phân tán tinh thần vào việc khác, nhưng lúc này lại đột nhiên quay sang, nói: "Em gần đây gầy đi, Chu Ngôn Thành có chăm sóc em chu đáo không?"
Ôn Đồng ấp úng, khô khốc nói: "Cận Tây Trầm, anh không phải người như vậy."
"Vậy ư, em cảm thấy anh nên là người như thế nào?" Cận Tây Trầm mỉm cười, độ cong nơi khóe môi đầy châm biếm.
Rất rất lâu Ôn Đồng vẫn không trả lời, hô hấp vốn dĩ đều đặn đột nhiên bắt đầu trở nên hỗn loạn gấp gáp, Cận Tây Trầm nghiêng đầu liếc nhìn, chân đạp mạnh phanh xe, lập tức nâng đầu cô hỏi: "Em sao vậy."
"Chân, chân bị vọp bẻ." Ôn Đồng hít sâu, khó khăn trả lời.
Một trận đau nhức dữ dội từ ống chân ập tới, cơn đau thấu tim đó trực tiếp khiến cô bật khóc, thử cố quay đầu đi nhưng lại phát hiện bản thân hoàn toàn vô lực, nhưng cơ thể trái lại nhanh chóng đổ một tầng mồ hôi lạnh, ướt cả sống lưng, khi hô hấp cực kỳ khổ sở, trước mặt choáng váng, cô rốt cuộc ý thức được tần suất phát bệnh của mình, quả thực là càng lúc càng nhanh rồi.
Cận Tây Trầm dừng xe, cởi dây an toàn, sau đó mở cửa xe phía cô, một chân quỳ trên đất, nhẹ nhàng đỡ chân cô, vừa xoa bóp ấn vào sáu vị trí vừa hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
"Uhm, đỡ nhiều rồi." Ôn Đồng kiềm chế để không hít sâu, nở nụ cười với anh.
Đây là đau nhức trong xương, không phải vọp bẻ thật sự, nên cho dù anh có khai thông sáu huyệt vị lần nữa thì cũng không chút tác dụng, cơn đau thấu tim vẫn như cũ từ vùng cẳng chân lan rộng ra, đi thẳng vào tâm can phế phổi.
Cận Tây Trầm sau khi hỏi câu đó thì liền chuyên chú xoa nắn cẳng chân cô, lực đạo nắm bắt rất chuẩn, nhưng cô ngoại trừ cơn đau thì không cảm nhận được gì khác. Anh dùng thái độ nhẫn nại và ấm áp vô vàn để xoa dịu đau đớn của cô, từng tấc da thịt đều được lòng bàn tay mềm mại của anh lướt qua, xoa nắn. Từ bé đến lớn, anh dạy cô về sự kiêu hãnh, dạy cô như thế nào là thích và được yêu, đối với cô luôn là sự yêu chiều bao dung vô hạn, nhưng cô lại sử dụng sự yêu thương của anh để biến nó thành lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào tim anh.
Trông thấy thái độ phục tùng của anh, Ôn Đồng không cách nào kiềm chế, chỉ có thể càng siết chặt lòng bàn tay, khắc chế tình cảm đang rít gào muốn xông ra.
Đêm qua Ôn Đồng đã gọi cho Lâm Tu Trúc, nói anh gỡ xuống những tin tức hiện tại, những tin này đối với Cận Tây Trầm mà nói, nhiều thêm một giây cũng khiến cô thêm dằn vặt. Lâm Tu Trúc cúp điện thoại xong liền lập tức tìm người giải quyết,vài phút sau thì gọi lại cho cô, nói mấy ngày qua anh ta đã tẩy não Cận Tây Trầm thế nào.
"Không thể nào. Cô bé tôi nuôi dưỡng suốt sáu năm rưỡi, nhịp độ hơi thở của cô ấy tôi còn rất rõ, anh bảo tôi cô ấy thích người khác, tôi không tin." Lúc đó anh rất chắc chắn bác bỏ lời của Lâm Tu Trúc.
Mãi đến tối hôm qua, đã qua nửa tháng kể từ lần đầu tiên Lâm Tu Trúc nói dối anh, nhưng cô lại cảm thấy rõ rệt như chỉ mới hai ba ngày, mỗi một ngày xa anh đều như thước phim điện ảnh được tua nhanh, khó mà chạm tới.
Lúc ấy cô thật sự rất muốn cúp điện thoại của Lâm Tu Trúc, nhưng ngẫm lại, đây là con nối duy nhất có thể biết được tình trạng hiện tại của Cận Tây Trầm, lại hi vọng anh ta nói nhiều hơn chút, lại nhiều hơn một chút.
Thực ra Lâm Tu Trúc là người như thế nào, trong lòng Ôn Đồng rất rõ, lời anh nói ra là đã qua một hồi chắt lọc giảm bớt đau thương, thêm phần tốt đẹp, nhưng khi vào tai Ôn Đồng thì vẫn đau đớn tâm can.
"Có lẽ cậu cho rằng con bé quá ngoan, cũng có lẽ trong lúc chúng ta không biết, con bé đã thay đổi."
Cận Tây Trầm kiên định: "Giả thuyết của anh vốn không có điều kiện thành lập, tôi từng nói, cô ấy là do tôi nuôi lớn, không ai hiểu cô ấy hơn tôi, giả thuyết này của anh với tôi mà nói vốn không có chút thuyết phục nào."
"Nếu giả thuyết tôi nói đúng thì sao? Trong một vạn còn có vạn nhất, cậu không nên tự tin như vậy." Lâm Tu Trúc lại nói.
Cận Tây Trầm cười, không đáp lời anh ta nữa. Lâm Tu Trúc cũng không phải người suy nghĩ đơn giản như vậy, cho dù có diễn kịch thì cũng là dạng "bất hiện sơn bấ", vì thế lại vòng vo: "Thực ra Ôn Đồng cũng coi như lớn lên trong sự quan sát của anh, con bé là người thế nào anh cũng rất rõ, nhưng đâu biết Chu Ngôn Thành thế nào, nếu như theo đuổi con bé, cậu nói đi."
Câu chuyện từ giờ trở đi căn bản đã tập trung vào sự động tâm từ Chu Ngôn Thành và Ôn Đồng, chứ không phải là một bên đơn phương thay lòng nữa, như vậy nghe ra càng có khả năng dễ chấp nhận hơn.
"Chu Ngôn Thành thế nào." Cận Tây Trầm hỏi lại.
"Khoảng thời gian trước lúc cậu ở nước ngoài, thường bắt gặp hai đứa đi với nhau, còn có trước đây, tuyển thủ thể thao mạo hiểm trong nước nhiều như thế, vì sao Ôn Đồng cứ khăng khăng giới thiệu Chu Ngôn Thành chứ? Có lẽ trong lòng con bé, người này vốn đã chiếm một vị trí rất lớn, cho nên nghĩ tới trước tiên chính là cậu ta." Ngữ khí của Cận Tây Trầm mang theo phỏng đoán, nhưng ai cũng biết anh tay đây là đang ngầm ám chỉ, Cận Tây Trầm tâm tư sâu kín, lẽ nào lại không hiểu.
Lúc Ôn Đồng nghe tới đây, mặc dù biết đấy là đóng kịch nhưng vẫn có chút căng thẳng hỏi: "Sau đó thế nào?"
Lâm Tu Trúc nói: "Cận Tây Trầm không tin. Lần nữa rất chi kiên định phủ quyết chú. Ôn Đồng nè, cháu rốt cuộc giẫm phải vận cứt chó gì mới có thể khiến Cận Tây Trầm đối với cháu như vậy. Dùng từ một lòng một dạ cũng không đủ hình dung sự tin tưởng của cậu ta đối với cháu, nếu không phải cháu bị bệnh, chú thật sự cảm thấy cháu ác vô cùng."
Ôn Đồng haha cười khan: "Chú nói tiếp đi."
Lâm Tu Trúc khụ một tiếng, lần này là dùng sự thật đả kích sự tin tưởng của Cận Tây Trầm với cô: "Lần trước chúng ta tới rạp chiếu phim, không phải cậu cũng thấy con bé đi xem phim với Chu Ngôn Thành à? Với tính cách của con bé, bài hát dài ba phút còn chê dài, vậy mà lại kiên nhẫn đi xem bộ phim dài ít nhất một tiếng đồng hồ, cậu nói nó đại biểu cho gì nào."
Cận Tây Trầm ừ một tiếng: "Cho nên?"
"Cho nên cái gì mà cho nên, tôi không phải đang chứng minh, mà chỉ muốn nói với cậu một sự thật rằng, cậu đừng có mà mê muội! Hai người cách nhau chín tuổi, ba tuổi là đã cách nhau cả một cái rãnh thế hệ, giữa hai người chính là cả một cái hào rộng, rất nhiều chuyện cậu không cách nào làm con bé vừa lòng. Đồng thời, con bé cũng không cách nào tìm được cảm giác của người trẻ tuổi ở cậu, có khi cậu cảm thấy không sao, nhưng con bé lại thấy rất quan trọng, hoặc giả đây mới là nguyên nhân đích thực khiến con bé muốn chia tay với cậu đó!"
"Ừ." Cận Tây Trầm đáp một tiếng.
"Cậu ừ cái gì mà ừ, trong hai năm cậu rời đi, cậu làm cách nào đảm bảo con bé không thay đổi! Cậu cho rằng Ôn Đồng vẫn là Ôn Đồng thưở nhỏ trong ký ức của cậu, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng cậu có từng nghĩ tới chưa, cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện ở sau lưng cậu chơi thể thao mạo hiểm đấy? Trí nhớ của cậu đừng có dừng lại ở sáu năm trước, cậu thử nghĩ xem thời gian qua, con bé thay đổi thế nào?" Lâm Tu Trúc nổi giận.
Lời này rất trúng đích, gần như là một kim thấy máu. Cận Tây Trầm hồi lâu không lên tiếng, thực ra đây cũng chính là tranh thủ kẽ hở, có ai sẽ không thay đổi chứ? Hôm nay ngày mai rồi ngày kia, mỗi giờ mỗi khắc đều sẽ có thay đổi, huống chi là hai năm.
"Đôi khi cậu tưởng đó là việc nhỏ, dần dần sẽ hóa thành chuyện lớn, rất nhiều vụ ly hôn không phải như vậy à? Mới đầu là cãi cọ nhỏ sau đó là cãi vã to không thể giải quyết, cuối cùng tình hình chuyển xấu, ly hôn. Mặc dù ví dụ này không thích hợp mấy, nhưng vào lúc con bé để ý vấn đề này thì xuất hiện một người khác, con bé sẽ dễ nảy sinh tình cảm, không phải sao?" Ngữ điệu Lâm Tu Trúc lại trở nên bình thản, giống như khuyên giải.
Câu cuối cùng của Cận Tây Trầm là: "Tu Trúc, anh biến Đồng Đồng thành người thiển cận rồi. Cũng là xem nhẹ tình cảm của tôi."
Ôn Đồng chỉ nghe Lâm Tu Trúc thuật lại, không thể nghe được giọng nói thật của Cận Tây Trầm khi đó, không trông thấy nét mặt của anh, chỉ có thể tự tưởng tượng ra ngữ điệu của anh khi nói lời này, nhất định là có một chút thản nhiên hờ hững, hoặc là bình tĩnh đạm mạc, cũng có thể là tay lật tài liệu gì đó theo thói quen, hay chỉ đơn thuần là bắt chéo chân, thành thật nghe Lâm Tu Trúc nói.
Bất luận là hình ảnh nào đi nữa, trong đầu cô đều là hình ảnh vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể miêu tả được độ cong cùng sự biến đổi của nụ cười, và cả câu nói kiên định thành thật cuối cùng kia.
Nếu được, thật muốn trước khi rời đi có thể ghi âm lại giọng nói của anh để mang theo, lúc đêm khuya cô đơn tĩnh mịch lấy ra nghe, cho dù vào thời khắc cuối cùng, theo như sự lựa chọn của bản thân, cô nằm dưới bia mộ kia an giấc thì cũng có giọng nói của Cận Tây Trầm bầu bạn, không hề cô đơn.
Ôn Đồng quay đầu, mở chức năng ghi âm của điện thoại trong túi, sau đó nói chuyện với Cận Tây Trầm.
"Cận Tây Trầm, chân em dạo gần đây thường bị vọp bẻ, có phải do thiếu Canxi không?"
"Nếu chân thường xuyên bị chuột rút, phần lớn là do thiếu canxi, bị lạnh, huyết quản ở thần kinh cục bộ bị áp lực gây ra. Thường xuyên bổ sung một lượng Canxi thích hợp, phơi nắng, chú ý giữ ấm, còn có tư thế ngồi tư thế ngủ, cũng phải lưu ý một chút, tránh để huyết quản chịu áp lực. Dáng ngủ em không tốt, không người quản thúc, em có thể xoay trái lăn phải, bản thân phải tự chú ý hơn. Có thời gian thì có thể chườm nóng, xoa bóp, gia tăng tuần hoàn máu." Cận Tây Trầm từng chút từng chút hướng dẫn, còn tỷ mỷ hơn so với hồi anh khám bệnh ở Kenya.
Cận Tây Trầm cảm thấy thỏa mãn, tốt nhất anh nói là càng nhiều càng tốt, dù gì hiện giờ cô đang ghi âm mà.
"Phiền phức như vậy à?" Ôn Đồng thở dài.
"Liên quan tới sức khỏe, trước giờ không có chữ phiền." Cận Tây Trầm đứng dậy, hơi hoạt động ngón tay, cúi đầu hỏi cô: "Đỡ hơn chưa?"
Ôn Đồng ừm một tiếng: "Đỡ rồi." Thực ra là có bớt một chút, đau nhức xương đơn giản mà nói giống như hen suyễn, cơn đau qua đi thì hoàn toàn như người không bị gì, nhưng lúc phát bệnh thì lại còn hơn cả cái chết.
Cận Tây Trầm mở cửa xe, lần nữa ngồi vào ghế. Ôn Đồng lại nói: "Thủ tục thôi học của em khi nào có thể xử lý xong? Em muốn mấy ngày này sẽ đi."
Ngón tay đặt trên vô-lăng dừng lại, sau đó nói: "Hôm nay là xong, anh....Lâm Tu Trúc sẽ đưa cho em."
Ôn Đồng đáp: "Cảm ơn anh hôm nay giúp em giải vây, có điều may mà anh tới kịp lúc, không thì em đánh nữ giáo viên đó rồi, tới lúc đó cho dù trường không cho em thôi học thì em cũng bị đuổi học. Anh cứu cô ấy một mạng, cô ấy nên cảm ơn anh."
Cận Tây Trầm ngắt lời: "Không có gì nói thì đừng nói, rất phiền."
Không ngờ anh lại đột nhiên thốt ra câu này, cũng có chút sửng sốt, lập tức "à" một tiếng không nói nữa, lấy di động ra, tắt ghi âm, xấp xỉ mười phút, quá đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.