Chương 17: Quýt đóng hộp 5
Không Tâm Chanh
09/08/2022
Đây là lần đầu tiên Triệu Lăng quan sát đôi mắt phượng màu hổ phách của Diệp Cửu ở khoảng cách gần như vậy. Lông mi che đi một nửa ánh sáng lấp lánh trong mắt, con ngươi lúc này thật trong suốt và thuần khiết.
Diệp Cửu vô thức nhắm mắt lại, anh nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đen đang cuộn trào vô số cảm xúc của Triệu Lăng, đánh giá biểu cảm trong đó, nhưng không cảm nhận được không khí kiều diễm.
Khi điện thoại của Diệp Cửu rung lên, anh đẩy Triệu Lăng ra rồi nhìn tin nhắn mới gửi đến của Diệp Triều Mai.
Viên kẹo để lại vết đỏ như gương trên khóe miệng hai người, phần kẹo còn lại rơi xuống đất khi môi hai người hé ra, uốn lượn như một đường kẻ màu đỏ.
"Tin nhắn của viện trưởng hả anh?" Triệu Lăng nhìn vào mắt Diệp Cửu có lẽ cũng đoán được anh đang hỏi gì, hắn cười ngọt ngào nhưng mắt lại dán chặt vào vết đỏ ở khóe miệng anh, như đang hồi tưởng lại mỹ vị được nếm ban nãy.
"Bản thỏa thuận kia", Diệp Cửu không trả lời câu hỏi của Triệu Lăng mà lùi lại một bước, dựa lưng vào thân cây anh đào, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói sang chuyện khác, "Tôi có ký hay không ký cũng không khác gì nhau phải không?"
Anh mang dáng vẻ như nhìn thấu mọi chuyện, nhẹ nhàng mỉm cười không giống như truy hỏi mà giống như đang tuyên bố một sự thật.
Triệu Lăng nhún vai, hơi nghiêng đầu nhướng mày trong nụ cười xen lẫn chút khổ não, "Em định để lại cho anh một lựa chọn, nhưng từ kết luận cuối cùng em vẫn không có ý định buông tha anh."
Anh nhìn dáng vẻ của Triệu Lăng, quay đầu nhìn hoa anh đào đang lơ lửng giữa hai lòng bàn tay dang rộng bất đắc dĩ nhếch lên khóe môi, chắp tay sau lưng hỏi: "Cậu từ nhỏ đến lớn đều bướng bỉnh như vậy là học từ ai đấy?"
"Em cũng không biết?" Triệu Lăng nói xong liền tiến lại gần Diệp Cửu một bước, vây người giữa chính mình và cây hoa anh đào nói nhỏ bên tai anh, "Chẳng lẽ, là *cận chu giả xích?
*Câu này full là Cận chu giả xích, cận mặc giả hắc có nghĩa là gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Ý chỉ tại gần anh Cửu nên em Lăng mới bướng bỉnh.
"Cũng có lý," Anh nâng mắt tiếp tục nhìn chằm chằm sợi dây đỏ trên cây anh đào, khẽ ngưỡng cằm lộ ra đường cong hoàn mỹ của cần cổ.
Lần này Diệp Cửu đã tìm được kinh nghiệm trước khi Triệu Lăng đòi hôn, anh đã kịp thời thoát ra khỏi vòng tay của hắn, đứng ở bên ngoài bóng cây anh đào mỉm cười nhìn Triệu Lăng, "Ngày mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời."
"Được rồi, em sẽ đợi anh." Hắn dùng ngón tay lấy ra một cánh hoa anh đào trên tóc anh, nhìn vẻ đẹp vô bờ bến của Diệp Cửu, hắn đưa cánh hoa vào miệng thậm chí không cần nhai đã cảm thấy hương thơm trên môi và răng của mình.
Hai người lại đi lòng vòng một hồi nữa trước khi quay lại bãi đậu xe, Triệu Lăng trực tiếp đưa Diệp Cửu đến cổng tiểu khu của bọn họ.
Trước khi anh xuống xe, Triệu Lăng đã ném chiếc túi nhỏ trên xe cho Diệp Cửu, "Anh cầm lấy cái này đi."
"Đây là cái gì?" Diệp Cửu theo bản năng nhận lấy, khi cầm trên tay mới nhận ra cái túi nhỏ đựng một cái hộp hình chữ nhật.
Triệu Lăng mở cửa sổ xe đặt tay trên vô lăng mỉm cười nhìn anh, "Theo đuổi tình yêu không phải bắt đầu từ dạ dày trước ư? Anh ăn cái này đi, em sẽ chờ quyết định của anh."
Triệu Lăng nói xong không đợi Diệp Cửu trả lời liền phóng xe rời đi.
Mặc dù anh đã đoán được thứ bên trong từ qua hình dạng của chiếc hộp, nhưng khi mở ra thấy hộp cơm trong túi vẫn hơi bất ngờ.
Hộp cơm có tác dụng cách nhiệt thông thường trên thị trường, thịt với rau đồng đều mùi vị thơm nức mũi, không những vậy Triệu Lăng còn tận tâm nặn cơm nắm thành đoá hoa hồng.
Khoảnh khắc Diệp Cửu nhìn thấy bông hồng, tâm trạng của anh lập tức có chút vi diệu nhưng khi anh đưa những hạt cơm còn ấm vào miệng, không hiểu sao anh lại cảm thấy mùi vị nó giống như của Diệp Triều Mai, tựa như anh đang trở về cái thời còn sống chung với bà.
Hình như là tính toán xong thời gian ăn cơm của Diệp Cửu đại khái là khi anh vừa đặt đũa xuống, Wechat của Triệu Lăng đã truyền tới, "Anh đã ăn xong chưa, chụp ảnh cho em xem nhé?"
Diệp Cửu bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, gửi ảnh hộp cơm trống không còn chưa kịp dọn dẹp, đang gõ chữ "cảm ơn" bên kia đã nhanh hơn anh một bước, "Không cần phải cảm ơn, em sẽ đòi lại vào ngày mai. "
Diệp Cửu xoá chữ "cảm ơn" còn chưa kịp gửi đi, nhắn lại chữ "OK" rồi ném điện thoại lên thành ghế sô pha, ngả đầu ra liếc nhìn tập tài liệu trên bàn trà nhỏ chớp mắt một cái.
Anh cầm tập tài liệu lật xem cẩn thận như thể lần đầu tiên thấy nó, do dự một lúc anh lấy một cây bút đen trên bàn cà phê và ký tên của mình vào khoảng trống duy nhất trong thỏa thuận, chỉ mới viết xong hai nét đầu nhưng nét cuối đã để lại một vết xước trắng vì bút bị nghẹt mực.
Diệp Cửu thử mấy lần lên tờ giấy nháp ở trên bàn nhưng vẫn không viết được đành mở nó ra đặt lại trên bàn trà nhỏ rồi lê bước đi vào phòng tắm.
Khi hơi nóng tỏa ra trong không gian nhỏ của phòng tắm, Diệp Cửu không biết mình đã thanh tỉnh hay vẫn còn mơ hồ, ngón tay thản nhiên vẽ vài ký tự vô nghĩa lên cửa kính mờ sương.
Một lúc sau, anh tắt vòi nước tùy ý mặc áo ngủ rồi đi vào phòng.
Diệp Cửu thả mình xuống giường, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, vùi mình vào chăn nệm mềm mại mặc kệ mái tóc đang nhỏ giọt, anh chỉ cảm thấy đầu óc trầm trần mơ màng đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu rồi cuốn anh vào giấc ngủ say.
Đánh thức anh là một tia sáng mỏng manh, vừa mở mắt ra liền thấy mặt trời lặn từ cửa sổ ban công chiếu vào đầu giường, tựa như một chiếc đồng hồ báo thức liền reo theo thời gian đã định.
Diệp Cửu nằm ngửa trên giường, đập vào mắt anh là bản phác họa bằng bút chì đã hoàn thành vào đêm hôm trước. Lúc này, mặt trời ở hướng tây phản chiếu bóng cây xanh hắt lên trang giấy vẽ nhìn từ xa như lấp đầy nét trống trong tranh của anh.
Diệp Cửu thoát khỏi tình trạng mệt mỏi vì thức khuya mấy ngày, cảm thấy những phiền muộn trong lòng dường như tan biến anh nhấc chăn bông bước xuống giường đến chỗ giá vẽ, ngón tay quanh quẩn trên bóng của tờ giấy rốt cuột cũng ra quyết định.
Anh thuận tay lấy ra một cây bút màu đen mới từ giá vẽ, đi về phía phòng khách để bổ sung nét bút lại phát hiện điện thoại di động rơi vào khe hở của đệm sô pha, liền cầm lấy rồi chụp chữ ký của mình trên bản thỏa thuận của Triệu Lăng, ngón cái dừng trên bàn phím di dộng một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn không viết thêm gì chỉ gửi qua một bức ảnh.
Sau khi Diệp Cửu gửi xong, cũng không đợi hồi âm bên kia mà lại gọi điện thoại cho Ngô Giang.
"Em chào thầy," giọng nói của anh rốt cục mất đi vẻ mê mang, Ngô Giang đối diện cũng không vội vàng nói yên lặng chờ Diệp Cửu trả lời, "Em quyết định tham gia cuộc thi này, sẽ làm phiền thầy nhiều."
Sau khi anh nói xong, giọng nói của Ngô Giang có phần thận trọng từ đầu dây bên kia truyền đến, "Cậu thật sự hạ quyết tâm rồi chứ?"
"Dạ," Diệp Cửu nhìn chằm chằm bức tường trống trải trước mặt, trên môi nở nụ cười, "Em muốn nhân cơ hội này xem xem thế giới bên ngoài có dáng vẻ như thế nào."
Ngô Giang cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe giọng nói nhẹ nhàng như mây của anh, "Được rồi, được rồi, ngày mai nếu có thời gian thì đến gặp thầy nhé."
"Vâng ạ, hẹn thầy vào ngày mai." Diệp Cửu đáp.
Anh nói xong, bên kia cũng trả lời "ngày mai gặp lại" liền cúp điện thoại.
Diệp Cửu đặt điện thoại di động đã chuyển về màn hình chính lên bàn trà nhỏ, như thường lệ bước vào phòng vẽ trải giấy mới ra suy nghĩ một hồi liền họa vài bản nháp.
Anh đang định vẽ vào bản phác họa thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang, ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt hầu như không có ánh sáng mặt trời mở cửa có chút nghi ngờ hỏi: "Ai vậy?"
Một tiếng cười nhẹ mà Diệp Cửu gần đây đã trở nên quen thuộc vang lên từ ngoài cửa, "Đồ ăn của anh đã đến rồi nè."
Diệp Cửu mở cửa ra, nhìn thấy Triệu Lăng mới gặp lúc trưa đang đứng dựa vào tường, "Còn cậu thì sao?"
Làm thế nào mà Triệu Lăng lại xuất hiện ở đây? Chúng ta hãy di chuyển thời gian về phía trước một chút nhé.
Trước khi nhận được bức ảnh thỏa thuận do Diệp Cửu chụp, Triệu Lăng tình cờ nhìn thấy một miếng bánh dâu tây mà anh có thể sẽ thích trong khay tráng miệng do Lăng Mịch Hạ chuẩn bị, "Mẹ, tôi cầm chiếc bánh này đi được không?"
Nghe câu hỏi của hắn, bà lập tức kêu người đóng gói kỹ rồi đưa cho Triệu Lăng nịnh nọt nói với hắn, "Nếu con thích mấy thứ này, lần sau mẹ sẽ làm nhiều hơn cho con nhé?"
"Tôi đang yêu đơn phương", Triệu Lăng đang nói chuyện với Lăng Mịch Hạ, bức ảnh của Diệp Cửu vừa mới được gửi tới hắn nhìn xuống chữ ký của anh, nụ cười giả lả trên khuôn mặt cuối cùng cũng mang theo sự ấm áp, "Bây giờ không còn là đơn phương nữa, mà là người yêu của tôi"
Lăng Mịch Hạ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt của hắn như thế này trước đây, vì vậy bà ngập ngừng hỏi: "Cô ấy là con nhà ai? Khi nào thì dắt về nhà, chúng ta sẽ chiêu đãi bạn gái con thật tốt."
"Không phải là một cô gái." Triệu Lăng thu lại biểu tình, nhìn Lăng Mịch Hạ đang ngồi ở đối diện với nụ cười nhẹ nghiêm nghị nói: "Anh ấy là đàn ông."
Lăng Mịch Hạ bị lời nói đột ngột của hắn làm cho sững sờ, nhìn chằm chằm biểu hiện của hắn một hồi mới xác nhận được rằng hắn đang nghiêm túc, "Có phải đứa nhỏ tên là Diệp Cửu không?"
"Đúng vậy", Triệu Lăng hoàn toàn không ngạc nhiên khi Lăng Mịch Hạ biết cái tên này, chưa kể đến việc bà đã điều tra mối quan hệ của hắn trong cô nhi viện sau khi biết bản thân là cha mẹ của hắn, hầu hết các mạng lưới giao thiệp của Lăng Mịch Hạ đã giúp hắn tìm kiếm dấu vết của Diệp Cửu trong vài năm qua vì vậy hầu như không thể nào mà bà không biết một tí gì.
"Nếu con thực sự thích cậu ấy thì mẹ sẽ không làm khó." Vẻ mặt ngưng trọng của Lăng Mịch Hạ biến thành một biểu cảm phức tạp xen lẫn bối rối, "Nhưng mà bên ba con thì sẽ có chút khó khăn."
Ngay khi lời nói của Lăng Mịch Hạ nói ra, Triệu Lăng đã cầm khăn ăn lên lau tay, dùng động tác che giấu một phần biểu cảm, "Tôi sẽ đích thân nói chuyện với ông ấy."
Lăng Mịch Hạ nhìn đứa nhỏ đã trưởng thành trước mặt bất đắc dĩ nói: "Được rồi, để mẹ giúp con mẹ còn có chiêu trấn áp ông ấy, chuyện này con không cần phải để ý."
"Cảm ơn mẹ", sự cảm ơn lần này của Triệu Lăng là thật lòng, hắn vốn tưởng rằng Lăng Mịch Hạ mỗi ngày tiếp xúc với những tư tưởng khác nhau sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn Triệu Sùng người luôn nghiêm túc và cổ hủ, nhưng không ngờ bà lại có thể tiếp nhận nhanh như vậy đúng là ngoài dự đoán của hắn
Lăng Mịch Hạ nhìn nụ cười của hắn, bà cảm thấy yên tâm vì con trai mình đã tìm được bạn đồng hành nhưng cũng có một chút buồn bã và tự trách, xen lẫn vui buồn một lúc điều duy nhất còn lại trong miệng bà là một tiếng thở dài, "Con à, nếu có thời gian rảnh hãy dẫn người về cho mẹ xem chút nhé."
"Được ", lần này Triệu Lăng đồng ý rất sảng khoái, nhìn chiếc bánh do người giúp việc gói kỹ rồi nhìn đồng hồ treo trên tường phòng ăn, "Tối nay khi nào ba trở về?"
"Được rồi, lòng con cũng không ở đây đi đi có gì mẹ sẽ giúp con chuyển lời." Lăng Mịch Hạ nhìn cậu nhóc Triệu Lăng đầu bù tóc rối không thể ngồi yên, sau đó xoay người ra lệnh thu dọn một ít thứ khác để ăn, "Mang theo mấy thứ này đi coi như là một mảnh tâm ý của mẹ, con và cậu ấy cùng nhau ăn nhé."
Không chút do dự, Triệu Lăng đưa bản hợp đồng mình muốn đưa cho Triệu Sùng. "Những gì ba yêu cầu tôi đã hoàn thành xong." Hắn nói xong cầm lấy hộp cơm đã đóng gói bước nhanh về phía cửa, xa xa truyền đến một câu, "Cảm ơn mẹ."
Thời gian quay ngược trở lại hiện tại.
"Nhân duyên của anh thật tốt, em hỏi một chút liền chạy ngay tới đây" Triệu Lăng mỉm cười đứng thẳng dậy nói với Diệp Cửu, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, "Em biết ngay là anh sẽ không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, vì vậy gấp không chờ nổi mà ship tới cho anh nè. "
Hắn liếc nhìn chiếc áo ngủ cổ chữ V sâu của Diệp Cửu ánh mắt trở nên thâm thúy rồi chuyển chủ đề, "Nhưng mà anh muốn chúng ta đứng ở đây nói chuyện sao?"
Anh nhìn theo hướng ánh mắt của Triệu Lăng, nhận ra quần áo của mình có vẻ hơi lỏng lẻo ánh mắt không được tự nhiên lùi lại một bước nhường chỗ cho hắn vào cửa, "Vào đi."
Triệu Lăng một bước nhảy vào ngưỡng cửa nhà anh, vừa thay giày vừa nhìn xung quanh đồ đạc trong nhà.
Diệp Cửu đóng cửa lại sau khi hắn đi vào, đi tới sô pha ngồi xuống vỗ vỗ vị trí bên cạnh biểu thị, "Ngồi ở đây?"
Triệu Lăng không khách sáo chút nào, cảm thấy chủ nhân của ngôi nhà này là mình, hắn ngồi xuống bên cạnh anh bày đủ loại thức ăn ra đặt đũa vào tay Diệp Cửu, "Anh ăn thử xem?"
Diệp Cửu khẽ cau mày, ánh mắt do dự nụ cười trên khóe miệng có chút run rẩy, "Cậu không cần phải..."
Lần này hắn ra tay rất dứt khoát ghé sát vào tai anh thở nhẹ một tiếng, khi Diệp Cửu nhìn hắn với vẻ mặt chỉ trích hắn liền phong bế tất cả những khả năng tiếp theo bằng một nụ hôn.
Để tránh nụ hôn bá đạo của Triệu Lăng anh không ngừng lui về phía sau chiếc đũa rơi xuống đất phát ra tiếng động, nhưng cũng không quấy rầy đến bầu không khí của hai người.
Ghế sô pha dù có lui lại tới đâu thì vẫn có giới hạn, động tác né tránh của Diệp Cửu lại đang giống như dâng dê vào miệng cọp.
Mãi cho đến khi má của anh đỏ bừng, Triệu Lăng mới kết thúc nụ hôn chính thức đầu tiên giữa họ đưa cho Diệp Cửu một đôi đũa mới, "Ăn cơm nhé anh?"
Diệp Cửu cầm lấy chiếc đũa như thỏ con sợ hãi di chuyển đến mép ghế cách xa Triệu Lăng nhất, điều chỉnh lại trạng thái thiếu dưỡng khí chiếc đũa trong tay vô thức chọc vào thức ăn do hắn đưa tới.
Triệu Lăng nhìn vành tai đỏ bừng của anh đổi chủ đề, "Sáng mai em đi Đại học Y, chúng ta cùng nhau đi chứ?"
"Không cần phiền toái như vậy." Diệp Cửu cảm thấy hơi nóng trên mặt dịu đi, mới bắt đầu ăn cơm đặt hộp đũa sang một bên, "Xế chiều tôi mới đi."
Triệu Lăng nhìn màu sắc ướt át nhuộm trên đôi môi vốn dĩ rất nhạt của Diệp Cửu, giống như màu đỏ kẹo đường lưu lại vào ban ngày.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn viền môi dưới lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Toàn bộ sự tập trung của Diệp Cửu đều ở trên chiếc bánh dâu tây, bỏ lỡ biểu tình của Triệu Lăng.
Triệu Lăng không thể nhìn thấy những biểu tình khác của anh bởi vì sau khi Diệp Cửu ăn xong bánh ngọt nhỏ, hai người vừa nói chuyện phiếm vài câu anh lại ngủ thiếp đi.
Triệu Lăng không nghe thấy anh trả lời, quay đầu nhìn thì phát hiện anh đang làm ổ mơ màng ngủ ở đó.
Hắn ấn đệm ghế sô pha cẩn thận chuyển đến bên người anh, nhẹ nhàng mở góc ghế nhìn những bức tranh đầy nếp nhăn bên trong mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy hình vẽ, hắn vuốt nhẹ từ cằm lên tóc anh. "Anh Cửu, sao anh vẫn còn thói quen giấu đồ ở những nơi như thế này chứ? "
Lời nói của hắn chứa đầy nỗi nhớ và sự đau lòng, nhưng những gì đáp lại hắn chỉ là hơi thở mỏng manh của Diệp Cửu và trái tim đang đập theo nhịp thở của anh.
Triệu Lăng lợi dụng ánh trăng lọt vào từ cửa sổ nhìn người đang mơ màng bên cạnh, lướt nhẹ ngón tay lên quầng thâm dưới mắt anh, trực tiếp bế người vào phòng ngủ rồi xoay người dọn dẹp chén đũa trên bàn trà nhỏ.
Nhưng mà Diệp Cửu trong phòng ngủ không có vẻ gì là ngủ yên, vô thức cuộn mình lại tựa như một đứa trẻ đang bất an.
Diệp Cửu vô thức nhắm mắt lại, anh nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đen đang cuộn trào vô số cảm xúc của Triệu Lăng, đánh giá biểu cảm trong đó, nhưng không cảm nhận được không khí kiều diễm.
Khi điện thoại của Diệp Cửu rung lên, anh đẩy Triệu Lăng ra rồi nhìn tin nhắn mới gửi đến của Diệp Triều Mai.
Viên kẹo để lại vết đỏ như gương trên khóe miệng hai người, phần kẹo còn lại rơi xuống đất khi môi hai người hé ra, uốn lượn như một đường kẻ màu đỏ.
"Tin nhắn của viện trưởng hả anh?" Triệu Lăng nhìn vào mắt Diệp Cửu có lẽ cũng đoán được anh đang hỏi gì, hắn cười ngọt ngào nhưng mắt lại dán chặt vào vết đỏ ở khóe miệng anh, như đang hồi tưởng lại mỹ vị được nếm ban nãy.
"Bản thỏa thuận kia", Diệp Cửu không trả lời câu hỏi của Triệu Lăng mà lùi lại một bước, dựa lưng vào thân cây anh đào, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói sang chuyện khác, "Tôi có ký hay không ký cũng không khác gì nhau phải không?"
Anh mang dáng vẻ như nhìn thấu mọi chuyện, nhẹ nhàng mỉm cười không giống như truy hỏi mà giống như đang tuyên bố một sự thật.
Triệu Lăng nhún vai, hơi nghiêng đầu nhướng mày trong nụ cười xen lẫn chút khổ não, "Em định để lại cho anh một lựa chọn, nhưng từ kết luận cuối cùng em vẫn không có ý định buông tha anh."
Anh nhìn dáng vẻ của Triệu Lăng, quay đầu nhìn hoa anh đào đang lơ lửng giữa hai lòng bàn tay dang rộng bất đắc dĩ nhếch lên khóe môi, chắp tay sau lưng hỏi: "Cậu từ nhỏ đến lớn đều bướng bỉnh như vậy là học từ ai đấy?"
"Em cũng không biết?" Triệu Lăng nói xong liền tiến lại gần Diệp Cửu một bước, vây người giữa chính mình và cây hoa anh đào nói nhỏ bên tai anh, "Chẳng lẽ, là *cận chu giả xích?
*Câu này full là Cận chu giả xích, cận mặc giả hắc có nghĩa là gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Ý chỉ tại gần anh Cửu nên em Lăng mới bướng bỉnh.
"Cũng có lý," Anh nâng mắt tiếp tục nhìn chằm chằm sợi dây đỏ trên cây anh đào, khẽ ngưỡng cằm lộ ra đường cong hoàn mỹ của cần cổ.
Lần này Diệp Cửu đã tìm được kinh nghiệm trước khi Triệu Lăng đòi hôn, anh đã kịp thời thoát ra khỏi vòng tay của hắn, đứng ở bên ngoài bóng cây anh đào mỉm cười nhìn Triệu Lăng, "Ngày mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời."
"Được rồi, em sẽ đợi anh." Hắn dùng ngón tay lấy ra một cánh hoa anh đào trên tóc anh, nhìn vẻ đẹp vô bờ bến của Diệp Cửu, hắn đưa cánh hoa vào miệng thậm chí không cần nhai đã cảm thấy hương thơm trên môi và răng của mình.
Hai người lại đi lòng vòng một hồi nữa trước khi quay lại bãi đậu xe, Triệu Lăng trực tiếp đưa Diệp Cửu đến cổng tiểu khu của bọn họ.
Trước khi anh xuống xe, Triệu Lăng đã ném chiếc túi nhỏ trên xe cho Diệp Cửu, "Anh cầm lấy cái này đi."
"Đây là cái gì?" Diệp Cửu theo bản năng nhận lấy, khi cầm trên tay mới nhận ra cái túi nhỏ đựng một cái hộp hình chữ nhật.
Triệu Lăng mở cửa sổ xe đặt tay trên vô lăng mỉm cười nhìn anh, "Theo đuổi tình yêu không phải bắt đầu từ dạ dày trước ư? Anh ăn cái này đi, em sẽ chờ quyết định của anh."
Triệu Lăng nói xong không đợi Diệp Cửu trả lời liền phóng xe rời đi.
Mặc dù anh đã đoán được thứ bên trong từ qua hình dạng của chiếc hộp, nhưng khi mở ra thấy hộp cơm trong túi vẫn hơi bất ngờ.
Hộp cơm có tác dụng cách nhiệt thông thường trên thị trường, thịt với rau đồng đều mùi vị thơm nức mũi, không những vậy Triệu Lăng còn tận tâm nặn cơm nắm thành đoá hoa hồng.
Khoảnh khắc Diệp Cửu nhìn thấy bông hồng, tâm trạng của anh lập tức có chút vi diệu nhưng khi anh đưa những hạt cơm còn ấm vào miệng, không hiểu sao anh lại cảm thấy mùi vị nó giống như của Diệp Triều Mai, tựa như anh đang trở về cái thời còn sống chung với bà.
Hình như là tính toán xong thời gian ăn cơm của Diệp Cửu đại khái là khi anh vừa đặt đũa xuống, Wechat của Triệu Lăng đã truyền tới, "Anh đã ăn xong chưa, chụp ảnh cho em xem nhé?"
Diệp Cửu bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, gửi ảnh hộp cơm trống không còn chưa kịp dọn dẹp, đang gõ chữ "cảm ơn" bên kia đã nhanh hơn anh một bước, "Không cần phải cảm ơn, em sẽ đòi lại vào ngày mai. "
Diệp Cửu xoá chữ "cảm ơn" còn chưa kịp gửi đi, nhắn lại chữ "OK" rồi ném điện thoại lên thành ghế sô pha, ngả đầu ra liếc nhìn tập tài liệu trên bàn trà nhỏ chớp mắt một cái.
Anh cầm tập tài liệu lật xem cẩn thận như thể lần đầu tiên thấy nó, do dự một lúc anh lấy một cây bút đen trên bàn cà phê và ký tên của mình vào khoảng trống duy nhất trong thỏa thuận, chỉ mới viết xong hai nét đầu nhưng nét cuối đã để lại một vết xước trắng vì bút bị nghẹt mực.
Diệp Cửu thử mấy lần lên tờ giấy nháp ở trên bàn nhưng vẫn không viết được đành mở nó ra đặt lại trên bàn trà nhỏ rồi lê bước đi vào phòng tắm.
Khi hơi nóng tỏa ra trong không gian nhỏ của phòng tắm, Diệp Cửu không biết mình đã thanh tỉnh hay vẫn còn mơ hồ, ngón tay thản nhiên vẽ vài ký tự vô nghĩa lên cửa kính mờ sương.
Một lúc sau, anh tắt vòi nước tùy ý mặc áo ngủ rồi đi vào phòng.
Diệp Cửu thả mình xuống giường, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, vùi mình vào chăn nệm mềm mại mặc kệ mái tóc đang nhỏ giọt, anh chỉ cảm thấy đầu óc trầm trần mơ màng đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu rồi cuốn anh vào giấc ngủ say.
Đánh thức anh là một tia sáng mỏng manh, vừa mở mắt ra liền thấy mặt trời lặn từ cửa sổ ban công chiếu vào đầu giường, tựa như một chiếc đồng hồ báo thức liền reo theo thời gian đã định.
Diệp Cửu nằm ngửa trên giường, đập vào mắt anh là bản phác họa bằng bút chì đã hoàn thành vào đêm hôm trước. Lúc này, mặt trời ở hướng tây phản chiếu bóng cây xanh hắt lên trang giấy vẽ nhìn từ xa như lấp đầy nét trống trong tranh của anh.
Diệp Cửu thoát khỏi tình trạng mệt mỏi vì thức khuya mấy ngày, cảm thấy những phiền muộn trong lòng dường như tan biến anh nhấc chăn bông bước xuống giường đến chỗ giá vẽ, ngón tay quanh quẩn trên bóng của tờ giấy rốt cuột cũng ra quyết định.
Anh thuận tay lấy ra một cây bút màu đen mới từ giá vẽ, đi về phía phòng khách để bổ sung nét bút lại phát hiện điện thoại di động rơi vào khe hở của đệm sô pha, liền cầm lấy rồi chụp chữ ký của mình trên bản thỏa thuận của Triệu Lăng, ngón cái dừng trên bàn phím di dộng một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn không viết thêm gì chỉ gửi qua một bức ảnh.
Sau khi Diệp Cửu gửi xong, cũng không đợi hồi âm bên kia mà lại gọi điện thoại cho Ngô Giang.
"Em chào thầy," giọng nói của anh rốt cục mất đi vẻ mê mang, Ngô Giang đối diện cũng không vội vàng nói yên lặng chờ Diệp Cửu trả lời, "Em quyết định tham gia cuộc thi này, sẽ làm phiền thầy nhiều."
Sau khi anh nói xong, giọng nói của Ngô Giang có phần thận trọng từ đầu dây bên kia truyền đến, "Cậu thật sự hạ quyết tâm rồi chứ?"
"Dạ," Diệp Cửu nhìn chằm chằm bức tường trống trải trước mặt, trên môi nở nụ cười, "Em muốn nhân cơ hội này xem xem thế giới bên ngoài có dáng vẻ như thế nào."
Ngô Giang cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe giọng nói nhẹ nhàng như mây của anh, "Được rồi, được rồi, ngày mai nếu có thời gian thì đến gặp thầy nhé."
"Vâng ạ, hẹn thầy vào ngày mai." Diệp Cửu đáp.
Anh nói xong, bên kia cũng trả lời "ngày mai gặp lại" liền cúp điện thoại.
Diệp Cửu đặt điện thoại di động đã chuyển về màn hình chính lên bàn trà nhỏ, như thường lệ bước vào phòng vẽ trải giấy mới ra suy nghĩ một hồi liền họa vài bản nháp.
Anh đang định vẽ vào bản phác họa thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang, ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt hầu như không có ánh sáng mặt trời mở cửa có chút nghi ngờ hỏi: "Ai vậy?"
Một tiếng cười nhẹ mà Diệp Cửu gần đây đã trở nên quen thuộc vang lên từ ngoài cửa, "Đồ ăn của anh đã đến rồi nè."
Diệp Cửu mở cửa ra, nhìn thấy Triệu Lăng mới gặp lúc trưa đang đứng dựa vào tường, "Còn cậu thì sao?"
Làm thế nào mà Triệu Lăng lại xuất hiện ở đây? Chúng ta hãy di chuyển thời gian về phía trước một chút nhé.
Trước khi nhận được bức ảnh thỏa thuận do Diệp Cửu chụp, Triệu Lăng tình cờ nhìn thấy một miếng bánh dâu tây mà anh có thể sẽ thích trong khay tráng miệng do Lăng Mịch Hạ chuẩn bị, "Mẹ, tôi cầm chiếc bánh này đi được không?"
Nghe câu hỏi của hắn, bà lập tức kêu người đóng gói kỹ rồi đưa cho Triệu Lăng nịnh nọt nói với hắn, "Nếu con thích mấy thứ này, lần sau mẹ sẽ làm nhiều hơn cho con nhé?"
"Tôi đang yêu đơn phương", Triệu Lăng đang nói chuyện với Lăng Mịch Hạ, bức ảnh của Diệp Cửu vừa mới được gửi tới hắn nhìn xuống chữ ký của anh, nụ cười giả lả trên khuôn mặt cuối cùng cũng mang theo sự ấm áp, "Bây giờ không còn là đơn phương nữa, mà là người yêu của tôi"
Lăng Mịch Hạ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt của hắn như thế này trước đây, vì vậy bà ngập ngừng hỏi: "Cô ấy là con nhà ai? Khi nào thì dắt về nhà, chúng ta sẽ chiêu đãi bạn gái con thật tốt."
"Không phải là một cô gái." Triệu Lăng thu lại biểu tình, nhìn Lăng Mịch Hạ đang ngồi ở đối diện với nụ cười nhẹ nghiêm nghị nói: "Anh ấy là đàn ông."
Lăng Mịch Hạ bị lời nói đột ngột của hắn làm cho sững sờ, nhìn chằm chằm biểu hiện của hắn một hồi mới xác nhận được rằng hắn đang nghiêm túc, "Có phải đứa nhỏ tên là Diệp Cửu không?"
"Đúng vậy", Triệu Lăng hoàn toàn không ngạc nhiên khi Lăng Mịch Hạ biết cái tên này, chưa kể đến việc bà đã điều tra mối quan hệ của hắn trong cô nhi viện sau khi biết bản thân là cha mẹ của hắn, hầu hết các mạng lưới giao thiệp của Lăng Mịch Hạ đã giúp hắn tìm kiếm dấu vết của Diệp Cửu trong vài năm qua vì vậy hầu như không thể nào mà bà không biết một tí gì.
"Nếu con thực sự thích cậu ấy thì mẹ sẽ không làm khó." Vẻ mặt ngưng trọng của Lăng Mịch Hạ biến thành một biểu cảm phức tạp xen lẫn bối rối, "Nhưng mà bên ba con thì sẽ có chút khó khăn."
Ngay khi lời nói của Lăng Mịch Hạ nói ra, Triệu Lăng đã cầm khăn ăn lên lau tay, dùng động tác che giấu một phần biểu cảm, "Tôi sẽ đích thân nói chuyện với ông ấy."
Lăng Mịch Hạ nhìn đứa nhỏ đã trưởng thành trước mặt bất đắc dĩ nói: "Được rồi, để mẹ giúp con mẹ còn có chiêu trấn áp ông ấy, chuyện này con không cần phải để ý."
"Cảm ơn mẹ", sự cảm ơn lần này của Triệu Lăng là thật lòng, hắn vốn tưởng rằng Lăng Mịch Hạ mỗi ngày tiếp xúc với những tư tưởng khác nhau sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn Triệu Sùng người luôn nghiêm túc và cổ hủ, nhưng không ngờ bà lại có thể tiếp nhận nhanh như vậy đúng là ngoài dự đoán của hắn
Lăng Mịch Hạ nhìn nụ cười của hắn, bà cảm thấy yên tâm vì con trai mình đã tìm được bạn đồng hành nhưng cũng có một chút buồn bã và tự trách, xen lẫn vui buồn một lúc điều duy nhất còn lại trong miệng bà là một tiếng thở dài, "Con à, nếu có thời gian rảnh hãy dẫn người về cho mẹ xem chút nhé."
"Được ", lần này Triệu Lăng đồng ý rất sảng khoái, nhìn chiếc bánh do người giúp việc gói kỹ rồi nhìn đồng hồ treo trên tường phòng ăn, "Tối nay khi nào ba trở về?"
"Được rồi, lòng con cũng không ở đây đi đi có gì mẹ sẽ giúp con chuyển lời." Lăng Mịch Hạ nhìn cậu nhóc Triệu Lăng đầu bù tóc rối không thể ngồi yên, sau đó xoay người ra lệnh thu dọn một ít thứ khác để ăn, "Mang theo mấy thứ này đi coi như là một mảnh tâm ý của mẹ, con và cậu ấy cùng nhau ăn nhé."
Không chút do dự, Triệu Lăng đưa bản hợp đồng mình muốn đưa cho Triệu Sùng. "Những gì ba yêu cầu tôi đã hoàn thành xong." Hắn nói xong cầm lấy hộp cơm đã đóng gói bước nhanh về phía cửa, xa xa truyền đến một câu, "Cảm ơn mẹ."
Thời gian quay ngược trở lại hiện tại.
"Nhân duyên của anh thật tốt, em hỏi một chút liền chạy ngay tới đây" Triệu Lăng mỉm cười đứng thẳng dậy nói với Diệp Cửu, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, "Em biết ngay là anh sẽ không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, vì vậy gấp không chờ nổi mà ship tới cho anh nè. "
Hắn liếc nhìn chiếc áo ngủ cổ chữ V sâu của Diệp Cửu ánh mắt trở nên thâm thúy rồi chuyển chủ đề, "Nhưng mà anh muốn chúng ta đứng ở đây nói chuyện sao?"
Anh nhìn theo hướng ánh mắt của Triệu Lăng, nhận ra quần áo của mình có vẻ hơi lỏng lẻo ánh mắt không được tự nhiên lùi lại một bước nhường chỗ cho hắn vào cửa, "Vào đi."
Triệu Lăng một bước nhảy vào ngưỡng cửa nhà anh, vừa thay giày vừa nhìn xung quanh đồ đạc trong nhà.
Diệp Cửu đóng cửa lại sau khi hắn đi vào, đi tới sô pha ngồi xuống vỗ vỗ vị trí bên cạnh biểu thị, "Ngồi ở đây?"
Triệu Lăng không khách sáo chút nào, cảm thấy chủ nhân của ngôi nhà này là mình, hắn ngồi xuống bên cạnh anh bày đủ loại thức ăn ra đặt đũa vào tay Diệp Cửu, "Anh ăn thử xem?"
Diệp Cửu khẽ cau mày, ánh mắt do dự nụ cười trên khóe miệng có chút run rẩy, "Cậu không cần phải..."
Lần này hắn ra tay rất dứt khoát ghé sát vào tai anh thở nhẹ một tiếng, khi Diệp Cửu nhìn hắn với vẻ mặt chỉ trích hắn liền phong bế tất cả những khả năng tiếp theo bằng một nụ hôn.
Để tránh nụ hôn bá đạo của Triệu Lăng anh không ngừng lui về phía sau chiếc đũa rơi xuống đất phát ra tiếng động, nhưng cũng không quấy rầy đến bầu không khí của hai người.
Ghế sô pha dù có lui lại tới đâu thì vẫn có giới hạn, động tác né tránh của Diệp Cửu lại đang giống như dâng dê vào miệng cọp.
Mãi cho đến khi má của anh đỏ bừng, Triệu Lăng mới kết thúc nụ hôn chính thức đầu tiên giữa họ đưa cho Diệp Cửu một đôi đũa mới, "Ăn cơm nhé anh?"
Diệp Cửu cầm lấy chiếc đũa như thỏ con sợ hãi di chuyển đến mép ghế cách xa Triệu Lăng nhất, điều chỉnh lại trạng thái thiếu dưỡng khí chiếc đũa trong tay vô thức chọc vào thức ăn do hắn đưa tới.
Triệu Lăng nhìn vành tai đỏ bừng của anh đổi chủ đề, "Sáng mai em đi Đại học Y, chúng ta cùng nhau đi chứ?"
"Không cần phiền toái như vậy." Diệp Cửu cảm thấy hơi nóng trên mặt dịu đi, mới bắt đầu ăn cơm đặt hộp đũa sang một bên, "Xế chiều tôi mới đi."
Triệu Lăng nhìn màu sắc ướt át nhuộm trên đôi môi vốn dĩ rất nhạt của Diệp Cửu, giống như màu đỏ kẹo đường lưu lại vào ban ngày.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn viền môi dưới lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Toàn bộ sự tập trung của Diệp Cửu đều ở trên chiếc bánh dâu tây, bỏ lỡ biểu tình của Triệu Lăng.
Triệu Lăng không thể nhìn thấy những biểu tình khác của anh bởi vì sau khi Diệp Cửu ăn xong bánh ngọt nhỏ, hai người vừa nói chuyện phiếm vài câu anh lại ngủ thiếp đi.
Triệu Lăng không nghe thấy anh trả lời, quay đầu nhìn thì phát hiện anh đang làm ổ mơ màng ngủ ở đó.
Hắn ấn đệm ghế sô pha cẩn thận chuyển đến bên người anh, nhẹ nhàng mở góc ghế nhìn những bức tranh đầy nếp nhăn bên trong mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy hình vẽ, hắn vuốt nhẹ từ cằm lên tóc anh. "Anh Cửu, sao anh vẫn còn thói quen giấu đồ ở những nơi như thế này chứ? "
Lời nói của hắn chứa đầy nỗi nhớ và sự đau lòng, nhưng những gì đáp lại hắn chỉ là hơi thở mỏng manh của Diệp Cửu và trái tim đang đập theo nhịp thở của anh.
Triệu Lăng lợi dụng ánh trăng lọt vào từ cửa sổ nhìn người đang mơ màng bên cạnh, lướt nhẹ ngón tay lên quầng thâm dưới mắt anh, trực tiếp bế người vào phòng ngủ rồi xoay người dọn dẹp chén đũa trên bàn trà nhỏ.
Nhưng mà Diệp Cửu trong phòng ngủ không có vẻ gì là ngủ yên, vô thức cuộn mình lại tựa như một đứa trẻ đang bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.