Chương 36: Đồng Chân (6)
Huyền Tử Phách
11/12/2020
Edit: Halex
Beta: Huyên
Hồ Ngọc hỏi Lâm Thiên Nhạn: “Những nơi Lâm Ninh thường đi ngngươi đều tìm hết rồi sao?”
Lâm Thiên Nhạn gật đầu: “Tìm hết rồi, nhưng không thấy Tiểu Ninh.”
Thôn này rất nhỏ, chỉ tầm 30 hộ. Lâm Thiên Nhạn tìm tới tìm lui ba bốn lần, thậm chí có mấy lỗ chó cũng biến thành hồ ly chui vào tìm thử rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Lâm Ninh đâu. Thằng bé giống như đã bốc hơi, biệt tăm biệt tích.
Khổng Vũ ngắt lời hỏi: “Con trai ngngươi có thể biến thành hồ ly không?” Nếu Lâm Ninh có thể biến thành hồ ly thì có khả năng bị người ta đi ngang bắt mất.
Lâm Thiên Nhạn lắc đầu: “Tuy ta là hồ ly nhưng Tiểu Ninh là người, chỉ là khi lớn lên thì bề ngoài có hơi giống hồ ly mà thôi.”
Sở Đông Ly nói: “Đi hỏi mấy đứa trẻ trong thôn thêm lần nữa đi, không chừng lại có manh mối. Dù sao chúng cũng là những người cuối cùng nhìn thấy con ngngươi.”
Lâm Thiên Nhạn có chút chần chừ nói: “Những người trong thôn rất bài xích hai mẹ con ta nên lời nói rất lạnh nhạt. Nếu chút nữa có động chạm tới mọi người thì xin mọi người đừng chê trách.”
Sở Đông Ly chỉ Hồ Ngọc, “Hồ Ngọc là Thái thú quận An Bình. NgNgươi cứ nói là ngngươi đã báo quan nên bây giờ quan phủ tới tra án, vậy thì những người đó sẽ thành thật thôi.”
Hồ Ngọc lập tức gật đầu: “Tiên sinh nói đúng đó. Nếu bọn họ không tin thì ta có mang lệnh bài bên người đây.” Nói xong thì tìm trên người nhưng Hồ Ngọc lại lúng túng đỏ mặt… hình như không mang theo… lệnh bài.
Khổng Vũ chậm rãi lấy từ trong người ra một khối lệnh bài, quơ quơ trước mặt Hồ Ngọc.
“Ế, lệnh bài của ta!” Hồ Ngọc dùng tay tóm lấy, trừng mắt: “Sao lệnh bài của ta lại ở trong tay ngươi?”
Khổng Vũ chậm rãi đáp: “Nhặt được, vốn đang tính đem đi bán.”
Hồ Ngọc dậm chân: “Sao ngươi có thể bán lệnh bài của ta được?”
Khổng Vũ hừ một cái: “Ta nhặt được thì ta muốn xử lí sao là chuyện của ta. Bây giờ ta trả cho ngươi, coi như ngươi lại thiếu ta một ân tình, nhớ báo đáp đó.”
Hồ Ngọc bĩu môi, hắn thiếu Khổng Vũ một đống ân tình nên đã sớm quyết tâm quỵt nợ.
Tạ Hi Tri đột nhiên nhẹ nhàng cười một cái, Sở Đông Ly nghe thấy thì liếc mắt nhìn y: “Cười cái gì vậy?”
Tạ Hi Tri đến bên tai Sở Đông Ly nhỏ giọng nói: “Sở Sở, vừa nãy ta ở trên cây nhìn rõ mọi chuyện. Lệnh bài kia là Khổng Vũ trộm từ chỗ Hồ Ngọc chứ không phải nhặt được. Hồ Ngọc bị lừa.”
Sở Đông Ly cười trộm, Hồ Ngọc thật sự bị Khổng Vũ ăn đến gắt gao.
***
Người trong thôn thấy Lâm Thiên Nhạn dẫn theo bốn người lạ mặt trở về thì lập tức dùng ánh mắt bất mãn nhìn Lâm Thiên Nhạn, trách nàng tùy tiện dẫn người vào thôn.
Lâm Thiên Nhãn không hơi sợ hãi, chỉ cần tìm được con trai thì đừng nói là những ánh mắt lạnh lùng bài xích này, dù là đánh nàng một trận nàng cũng không ngại.
Một thôn dân hỏi: “Các người là ai?”
Khổng Vũ cướp lời Hồ Ngọc nói: “Quan phủ, tới tra án.”
Hồ Ngọc phối hợp đưa lệnh bài ra.
Không ít thôn dân mặt mày biến sắc, vẻ bất mãn cũng bị giấu đi ngay.
Sở Đông Ly hỏi: “Ở chỗ mấy người ai là trưởng thôn?”
Một người đàn ông trung niên tráng cao mũi to bước ra: “Bẩm quan gia, ta là thôn trưởng.”
Sở Đông Ly lên mặt ra lệnh cho một thôn dân mang bốn cái ghế ra, sau khi ngồi xuống, hắn nói với trưởng thôn: “Gọi hết mấy đứa trẻ con của thôn các người ra đây, ta có lời muốn hỏi.”
Thôn trưởng đồng ý, lập tức kêu mấy thôn dân dẫn con mình tới.
Rất nhanh toàn bộ trẻ em trong thôn đã tập trung đủ. Thôn này là thôn nhỏ có 30 hộ nên số lượng trẻ em cũng không nhiều lắm. Sở Đông Ly đếm sơ qua thì chỉ thấy có hai mươi hai đứa, trong đó có một nửa đã tầm mười lăm mười sáu, còn lại phần lớn là bảy tám tuổi.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Sở Đông Ly nói: “Chuyện con trai Lâm Thiên Nhạn là Lâm Ninh mất tích chắc các người đã biết rồi?”
Thôn trưởng vội vàng phủi sạch quan hệ với bản thân ông ta: “Ta đã cho toàn bộ người trong thôn hỗ trợ tìm nhưng tìm một ngày một đêm mà cũng không tìm ra.”
Mấy thôn dân khác cũng hùa vào phụ họa, rối rít bảo đã hỗ trợ hết mình.
Lâm Thiên Nhạn cắn môi dưới đến nỗi sắp chảy máu. Những người này nói dối, bọn họ ngay từ đầu đã không giúp đỡ. Bản thân nàng đến từng nhà từng nhà cầu xin bọn họ tìm con giúp nhưng bọn họ đều dùng đủ loại lí do mà từ chối, còn không thì tùy tiện làm cho có lệ. Hiện tại lại trái lương tâm mà nói đã dốc hết sức mình, đúng là làm lòng người lạnh lẽo mà.
Sở Đông Ly hỏi đám trẻ con kia: “Vào cái ngày Lâm Ninh mất tích, các ngươi ai đã ở cùng thằng bé? Phải thành thật, nếu ta phát hiện các người nói dối thì sẽ bị phạt trượng!"
Đám trẻ con ngơ ngác nhìn nhau. Một lát sau, có mấy đứa lục tục đứng dậy.
Có bảy đứa nhỏ đứng dậy, sáu nam một nữ, tuổi không khác nhau lắm, đều tầm bảy tám tuổi.
Sở Đông Ly quan sát một chút thì đã thấy trong bảy người có một đứa kháu khỉnh, khỏe mạnh, to con, còn sáu đứa kia thì đều theo bản năng vây quanh người nó. Rõ ràng đây chính là đại ca trong đám con nít này. Mà ở phía bên kia bé gái lại đứng hơi xa cách, đầu cúi gầm xuống, có vẻ khá hoảng sợ.
Sở Đông Ly sờ cằm, vẫy tay gọi bé gái đó lại gần.
Cô bé chầm chậm bước tới, ngẩng đầu nhìn Sở Đông Ly thật nhanh rồi lại lập tức cúi xuống.
Tạ Hi Tri đứng kế bên Sở Đông Ly, thấy bờ ruộng cách đó không xa đang nở rộ một vùng hoa hồng đỏ thì liền đi qua hái một đóa, nhét vào tay Sở Đông Ly: “Sở Sở, tặng ngươi nè.”
Sở Đông Ly nhìn bông hoa trong tay, lại nhìn bả vai đang sụp xuống của bé gái thì nghĩ nghĩ rồi nhét hoa vào tay cô bé.
Bé gái sửng sốt, chưa kịp nắm chặt bông hoa thì đã không thấy đâu nữa. Đóa hồng đã bị Tạ Hi Tri lấy lại nhét vào tay Sở Đông Ly.
Tạ Hi Tri bá đạo nói: “Ta đưa cho ngươi thì ngngươi không được phép đưa cho người khác.”
Sở Đông Ly: "..." Được rồi, người lớn không so đo với con nít. Sở Đông Ly đành phải xem đóa hoa như bảo vật mà giữ trong tay.
Tạ Hi Tri liền nở nụ cười tươi đầy rạng rỡ.
Sở Đông Ly buồn cười: Con nít dù có to xác thì vẫn là trẻ con, tính tình thật không ổn xíu nào.
Lắc đầu, Sở Đông Ly hỏi bé gái: “Ngày hôm đó lần cuối ngươi thấy Lâm Ninh là khi nào?”
Bé gái quay đầu nhìn đứa con trai to con kia, ấp a ấp úng.
Sở Đông Ly đanh mặt, nghiêm nghị nói: “Nói, ngươi làm chuyện xấu đúng không? Hồ Ngọc, đem roi lên cho ta."
Hồ Ngọc lập tức bẻ một cành cây đưa tới. Cô bé hoảng sợ khóc nấc lên, vừa khóc vừa nói: "Con không cố ý đâu, là ca ca bắt con làm vậy, là ca ca…"
Sở Đông Ly nhìn sáu đứa con trai, hỏi: "Ai là ca ca của cô bé này?"
Năm đứa bé còn lại đều không tự chủ mà nhìn về phía đứa con trai cầm đầu, gương mặt nhỏ nhắn của thằng bé lúc này đang trắng bệch cả ra...
Sở Đông Ly lại hỏi cô bé kia: "Ca con bắt con làm gì?"
Cô bé thút thít nói: "ca ca bắt con trộm giày của Tiểu Ninh, ca ca nói đôi đó vừa mềm vừa đẹp nên ca ca muốn nó."
Lâm Thiên Nhạn lo lắng chộp tay cô bé kia hỏi liên tục: "Vậy Tiểu Ninh ở đâu, ở đâu rồi?"
Cô bé khóc lên: "Con không biết, ca ca cùng với mấy người Tiểu Ninh leo cây, vứt giày chỗ gốc cây cho con, con trộm giày về nhà."
Sở Đông Ly để Hồ Ngọc kéo Lâm Thiên Nhạn đang kích động ra trước rồi mới hỏi sáu đứa bé trai kia: "Mấy đứa leo cây với Lâm Ninh ở chỗ nào?"
Một bé trai vừa đen vừa gầy chỉ mảnh rừng trên sườn núi: "Ở bên đó."
Sở Đông Ly hỏi: "Sau đó xảy ra chuyện gì? Sao lúc mấy đứa trở về Lâm Ninh còn chưa về?"
Mấy đứa con trai nhìn nhau mấy lần rồi nói: "Lâm Ninh không thấy giày nên muốn đi tìm giày, còn bọn con về trước."
______
Beta: Huyên
Hồ Ngọc hỏi Lâm Thiên Nhạn: “Những nơi Lâm Ninh thường đi ngngươi đều tìm hết rồi sao?”
Lâm Thiên Nhạn gật đầu: “Tìm hết rồi, nhưng không thấy Tiểu Ninh.”
Thôn này rất nhỏ, chỉ tầm 30 hộ. Lâm Thiên Nhạn tìm tới tìm lui ba bốn lần, thậm chí có mấy lỗ chó cũng biến thành hồ ly chui vào tìm thử rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Lâm Ninh đâu. Thằng bé giống như đã bốc hơi, biệt tăm biệt tích.
Khổng Vũ ngắt lời hỏi: “Con trai ngngươi có thể biến thành hồ ly không?” Nếu Lâm Ninh có thể biến thành hồ ly thì có khả năng bị người ta đi ngang bắt mất.
Lâm Thiên Nhạn lắc đầu: “Tuy ta là hồ ly nhưng Tiểu Ninh là người, chỉ là khi lớn lên thì bề ngoài có hơi giống hồ ly mà thôi.”
Sở Đông Ly nói: “Đi hỏi mấy đứa trẻ trong thôn thêm lần nữa đi, không chừng lại có manh mối. Dù sao chúng cũng là những người cuối cùng nhìn thấy con ngngươi.”
Lâm Thiên Nhạn có chút chần chừ nói: “Những người trong thôn rất bài xích hai mẹ con ta nên lời nói rất lạnh nhạt. Nếu chút nữa có động chạm tới mọi người thì xin mọi người đừng chê trách.”
Sở Đông Ly chỉ Hồ Ngọc, “Hồ Ngọc là Thái thú quận An Bình. NgNgươi cứ nói là ngngươi đã báo quan nên bây giờ quan phủ tới tra án, vậy thì những người đó sẽ thành thật thôi.”
Hồ Ngọc lập tức gật đầu: “Tiên sinh nói đúng đó. Nếu bọn họ không tin thì ta có mang lệnh bài bên người đây.” Nói xong thì tìm trên người nhưng Hồ Ngọc lại lúng túng đỏ mặt… hình như không mang theo… lệnh bài.
Khổng Vũ chậm rãi lấy từ trong người ra một khối lệnh bài, quơ quơ trước mặt Hồ Ngọc.
“Ế, lệnh bài của ta!” Hồ Ngọc dùng tay tóm lấy, trừng mắt: “Sao lệnh bài của ta lại ở trong tay ngươi?”
Khổng Vũ chậm rãi đáp: “Nhặt được, vốn đang tính đem đi bán.”
Hồ Ngọc dậm chân: “Sao ngươi có thể bán lệnh bài của ta được?”
Khổng Vũ hừ một cái: “Ta nhặt được thì ta muốn xử lí sao là chuyện của ta. Bây giờ ta trả cho ngươi, coi như ngươi lại thiếu ta một ân tình, nhớ báo đáp đó.”
Hồ Ngọc bĩu môi, hắn thiếu Khổng Vũ một đống ân tình nên đã sớm quyết tâm quỵt nợ.
Tạ Hi Tri đột nhiên nhẹ nhàng cười một cái, Sở Đông Ly nghe thấy thì liếc mắt nhìn y: “Cười cái gì vậy?”
Tạ Hi Tri đến bên tai Sở Đông Ly nhỏ giọng nói: “Sở Sở, vừa nãy ta ở trên cây nhìn rõ mọi chuyện. Lệnh bài kia là Khổng Vũ trộm từ chỗ Hồ Ngọc chứ không phải nhặt được. Hồ Ngọc bị lừa.”
Sở Đông Ly cười trộm, Hồ Ngọc thật sự bị Khổng Vũ ăn đến gắt gao.
***
Người trong thôn thấy Lâm Thiên Nhạn dẫn theo bốn người lạ mặt trở về thì lập tức dùng ánh mắt bất mãn nhìn Lâm Thiên Nhạn, trách nàng tùy tiện dẫn người vào thôn.
Lâm Thiên Nhãn không hơi sợ hãi, chỉ cần tìm được con trai thì đừng nói là những ánh mắt lạnh lùng bài xích này, dù là đánh nàng một trận nàng cũng không ngại.
Một thôn dân hỏi: “Các người là ai?”
Khổng Vũ cướp lời Hồ Ngọc nói: “Quan phủ, tới tra án.”
Hồ Ngọc phối hợp đưa lệnh bài ra.
Không ít thôn dân mặt mày biến sắc, vẻ bất mãn cũng bị giấu đi ngay.
Sở Đông Ly hỏi: “Ở chỗ mấy người ai là trưởng thôn?”
Một người đàn ông trung niên tráng cao mũi to bước ra: “Bẩm quan gia, ta là thôn trưởng.”
Sở Đông Ly lên mặt ra lệnh cho một thôn dân mang bốn cái ghế ra, sau khi ngồi xuống, hắn nói với trưởng thôn: “Gọi hết mấy đứa trẻ con của thôn các người ra đây, ta có lời muốn hỏi.”
Thôn trưởng đồng ý, lập tức kêu mấy thôn dân dẫn con mình tới.
Rất nhanh toàn bộ trẻ em trong thôn đã tập trung đủ. Thôn này là thôn nhỏ có 30 hộ nên số lượng trẻ em cũng không nhiều lắm. Sở Đông Ly đếm sơ qua thì chỉ thấy có hai mươi hai đứa, trong đó có một nửa đã tầm mười lăm mười sáu, còn lại phần lớn là bảy tám tuổi.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Sở Đông Ly nói: “Chuyện con trai Lâm Thiên Nhạn là Lâm Ninh mất tích chắc các người đã biết rồi?”
Thôn trưởng vội vàng phủi sạch quan hệ với bản thân ông ta: “Ta đã cho toàn bộ người trong thôn hỗ trợ tìm nhưng tìm một ngày một đêm mà cũng không tìm ra.”
Mấy thôn dân khác cũng hùa vào phụ họa, rối rít bảo đã hỗ trợ hết mình.
Lâm Thiên Nhạn cắn môi dưới đến nỗi sắp chảy máu. Những người này nói dối, bọn họ ngay từ đầu đã không giúp đỡ. Bản thân nàng đến từng nhà từng nhà cầu xin bọn họ tìm con giúp nhưng bọn họ đều dùng đủ loại lí do mà từ chối, còn không thì tùy tiện làm cho có lệ. Hiện tại lại trái lương tâm mà nói đã dốc hết sức mình, đúng là làm lòng người lạnh lẽo mà.
Sở Đông Ly hỏi đám trẻ con kia: “Vào cái ngày Lâm Ninh mất tích, các ngươi ai đã ở cùng thằng bé? Phải thành thật, nếu ta phát hiện các người nói dối thì sẽ bị phạt trượng!"
Đám trẻ con ngơ ngác nhìn nhau. Một lát sau, có mấy đứa lục tục đứng dậy.
Có bảy đứa nhỏ đứng dậy, sáu nam một nữ, tuổi không khác nhau lắm, đều tầm bảy tám tuổi.
Sở Đông Ly quan sát một chút thì đã thấy trong bảy người có một đứa kháu khỉnh, khỏe mạnh, to con, còn sáu đứa kia thì đều theo bản năng vây quanh người nó. Rõ ràng đây chính là đại ca trong đám con nít này. Mà ở phía bên kia bé gái lại đứng hơi xa cách, đầu cúi gầm xuống, có vẻ khá hoảng sợ.
Sở Đông Ly sờ cằm, vẫy tay gọi bé gái đó lại gần.
Cô bé chầm chậm bước tới, ngẩng đầu nhìn Sở Đông Ly thật nhanh rồi lại lập tức cúi xuống.
Tạ Hi Tri đứng kế bên Sở Đông Ly, thấy bờ ruộng cách đó không xa đang nở rộ một vùng hoa hồng đỏ thì liền đi qua hái một đóa, nhét vào tay Sở Đông Ly: “Sở Sở, tặng ngươi nè.”
Sở Đông Ly nhìn bông hoa trong tay, lại nhìn bả vai đang sụp xuống của bé gái thì nghĩ nghĩ rồi nhét hoa vào tay cô bé.
Bé gái sửng sốt, chưa kịp nắm chặt bông hoa thì đã không thấy đâu nữa. Đóa hồng đã bị Tạ Hi Tri lấy lại nhét vào tay Sở Đông Ly.
Tạ Hi Tri bá đạo nói: “Ta đưa cho ngươi thì ngngươi không được phép đưa cho người khác.”
Sở Đông Ly: "..." Được rồi, người lớn không so đo với con nít. Sở Đông Ly đành phải xem đóa hoa như bảo vật mà giữ trong tay.
Tạ Hi Tri liền nở nụ cười tươi đầy rạng rỡ.
Sở Đông Ly buồn cười: Con nít dù có to xác thì vẫn là trẻ con, tính tình thật không ổn xíu nào.
Lắc đầu, Sở Đông Ly hỏi bé gái: “Ngày hôm đó lần cuối ngươi thấy Lâm Ninh là khi nào?”
Bé gái quay đầu nhìn đứa con trai to con kia, ấp a ấp úng.
Sở Đông Ly đanh mặt, nghiêm nghị nói: “Nói, ngươi làm chuyện xấu đúng không? Hồ Ngọc, đem roi lên cho ta."
Hồ Ngọc lập tức bẻ một cành cây đưa tới. Cô bé hoảng sợ khóc nấc lên, vừa khóc vừa nói: "Con không cố ý đâu, là ca ca bắt con làm vậy, là ca ca…"
Sở Đông Ly nhìn sáu đứa con trai, hỏi: "Ai là ca ca của cô bé này?"
Năm đứa bé còn lại đều không tự chủ mà nhìn về phía đứa con trai cầm đầu, gương mặt nhỏ nhắn của thằng bé lúc này đang trắng bệch cả ra...
Sở Đông Ly lại hỏi cô bé kia: "Ca con bắt con làm gì?"
Cô bé thút thít nói: "ca ca bắt con trộm giày của Tiểu Ninh, ca ca nói đôi đó vừa mềm vừa đẹp nên ca ca muốn nó."
Lâm Thiên Nhạn lo lắng chộp tay cô bé kia hỏi liên tục: "Vậy Tiểu Ninh ở đâu, ở đâu rồi?"
Cô bé khóc lên: "Con không biết, ca ca cùng với mấy người Tiểu Ninh leo cây, vứt giày chỗ gốc cây cho con, con trộm giày về nhà."
Sở Đông Ly để Hồ Ngọc kéo Lâm Thiên Nhạn đang kích động ra trước rồi mới hỏi sáu đứa bé trai kia: "Mấy đứa leo cây với Lâm Ninh ở chỗ nào?"
Một bé trai vừa đen vừa gầy chỉ mảnh rừng trên sườn núi: "Ở bên đó."
Sở Đông Ly hỏi: "Sau đó xảy ra chuyện gì? Sao lúc mấy đứa trở về Lâm Ninh còn chưa về?"
Mấy đứa con trai nhìn nhau mấy lần rồi nói: "Lâm Ninh không thấy giày nên muốn đi tìm giày, còn bọn con về trước."
______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.