Chương 75: Tiên Ma (11)
Huyền Tử Phách
11/12/2020
Edit: Huyên
An Hạ muốn che miệng An Nhiên lại nhưng đã không kịp rồi, trông thấy gương mặt Phượng Đế bệ hạ đen lại, ánh mắt nhìn tên khờ An Nhiên như muốn giết người.
Sở tiểu Phượng Hoàng rất không tử tế bật cười.
Thấy Sở tiểu Phượng Hoàng hết sức vui vẻ, ánh mắt An Nhiên bắn tinh quang bốn phía, dứt khoát đưa tay định đoạt lấy Sở tiểu Phượng Hoàng, mạnh mẽ mà sờ sờ vài cái.
Phượng đế bệ hạ đang tức giận, không để ý đã bị An Nhiên ôm Sở tiểu Phượng Hoàng đi mất, nhất thời càng giận đến bốc khói.
An Hạ thấy tình huống không đúng, vội vàng đoạt lấy Sở tiểu Phượng Hoàng đặt về trong tay Tạ Hi Tri, rồi mới lôi kéo An Nhiên rời đi.
Bị kéo đi An Nhiên không cam lòng kêu to: "Bệ hạ, mặc dù ta thấy Hoàng hậu là phượng hoàng xinh đẹp nhất, nhưng mà còn vị thành niên mà, tốt xấu gì ngài cũng nên chờ người ta lớn chứ!"
"Câm miệng!" Phượng Đế bệ hạ giận dữ gầm lên chấn động đến cung Triều Hi cũng run lên.
An Hạ che mắt, hận không thể xé nát quần áo che cái miệng gây họa của An Nhiên lại.
"Ngốc à, ngươi đừng có nói hươu nói vượn nữa, cẩn thận bệ hạ nhốt ngươi vào đầm băng đông thành tượng băng phượng hoàng đấy."
An Nhiên rụt cổ lại, nói thầm: "Ta nói hươu nói vượn khi nào chứ."
An Hạ nắm chặt lỗ tai của cậu ta: "Con tiểu phượng hoàng Bệ hạ đang ôm vốn không phải phượng hoàng."
An Nhiên ngây người: "Rõ ràng là phượng hoàng mà, sao lại không phải là phượng phoàng?"
An Hạ nói: "Đó là rồng, mà người ta còn trưởng thành rồi."
Ánh mắt An Nhiên trợn tròn: "Rồng?"
An Hạ gật đầu chắc nịch, "Bệ hạ nói là rồng, mà con rồng đó cũng thừa nhận mình là rồng, vậy thì nhất định là rồng."
An Nhiên tựa hồ bị đả kích, trừng lớn ánh mắt hồi lâu không nói lời nào, sau đó đột nhiên chạy vào trong.
An Hạ chớp mắt mấy cái, mặc dù tộc Phượng Hoàng bọn họ không có giao hảo gì với Long tộc, nhưng cũng không tính được kẻ thù, không đến mức phản ứng lớn như thế chứ.
Trong phòng khách, Sở Đông Ly vừa biến trở về thì thấy An Nhiên chạy vào như cơn gió.
Nhìn thấy Sở Đông Ly, mới đầu An Nhiên sững ra, rất chân thành hỏi: "Ngươi là rồng?"
Điều này không có gì phải giấu diếm, Sở Đông Ly gật đầu.
An Nhiên quay đầu nhìn gương mặt thúi quắt của Tạ Hi Tri: "Bệ hạ, ngài nói đây là hoàng hậu của ngài?"
Tạ Hi Tri gật đầu, nghĩ nghĩ, còn cố ý nói rõ: "Sở Sở đã trưởng thành."
An Nhiên phất phất tay: "Đây không phải trọng điểm."
"Đây không phải trọng điểm, vậy vừa rồi ngươi trách móc cái gì? Lại còn nói ta luyến đồng!" Trong lòng Tạ Hi Tri còn tức lắm.
An Nhiên xác nhận lại với Tạ Hi Tri: "Bệ hạ, hắn thật sự là rồng, là Hoàng hậu của ngài?"
An Hạ cùng theo vào sờ trán An Nhiên, không phát sốt mà.
An Nhiên đẩy tay An Hạ ra, nhìn Tạ Hi Tri: "Bệ hạ, ngài vẫn chưa trả lời ta?"
"Đúng vậy."
An Nhiên xoa xoa đôi bàn tay, kích động: "Bệ hạ ngài thật lợi hại, vậy mà cưới một con rồng làm Hoàng hậu!"
Tình thế chuyển biến quá bất ngờ làm mọi người choáng váng.
An Nhiên còn đang nói không ngừng, "Phượng cưới rồng, đó chính là phượng đè rồng, quá tuyệt quá tuyệt."
An Hạ, Tạ Hi Tri: "......"
Sở Đông Ly cắt ngang An Nhiên đang hưng phấn, ngoài cười nhưng trong không cười: "Sai rồi, là bệ hạ các ngươi gả qua đó."
An Nhiên nghẹn họng.
An Hạ hiếu kì, hỏi Tạ Hi Tri: "Bệ hạ, là ngài gả?"
Tạ Hi Tri gật đầu, gả cưới với y mà nói không quan trọng, chỉ cần có danh phận là được rồi.
An Nhiên nghẹn ngào, lúc mọi người ở đây cho là cậu ta bị đả kích đến không gượng dậy nổi, An Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Tạ Hi Tri: "Bệ hạ, sao ngài không giành chút gì hết vậy."
Tạ Hi Tri: "......"
Bởi vì còn muốn cứu Vân Tiệp, sau khi Tạ Hi Tri xử lý xong chuyện quan trọng trong tộc xong thì chuẩn bị cùng Sở Đông Ly chạy về Ma vực, về phần bốn lão phượng hoàng Hỏa Tiêu, Tạ Hi Tri không giết bọn họ mà nhốt họ vào đầm băng, để bọn họ hưởng thụ cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Nghe nói bệ hạ của mình gả cho một con rồng, già trẻ lớn bé cả tộc Phượng Hoàng đều chạy tới vây xem Sở Đông Ly, huyên náo đến nổi Sở Đông Ly tránh cũng không xong, không tránh cũng không xong, chỉ có thể ngồi ở trong hoa viên mặc người quan sát, may mắn còn có thể ôm tiểu phượng hoàng làm tan đi cảm giác quái dị bị người ta nhìn chăm chú.
Bọn bốn vị tướng quân An Hạ rất thích Sở Đông Ly, cảm thấy ở chung với hắn tốt hơn nhiều so với vị Phượng đế bệ hạ xấu tính kia, một điểm mà bọn họ thích nhất ở Sở Đông Ly chính là vị bệ hạ khó chiều của bọn họ vậy mà rất nghe lời con rồng này, thật sự quá bản lĩnh.
An Nhiên còn đang xoắn xuýt tại sao bệ hạ phải gả mà không phải cưới, chưa từ bỏ ý định thuyết phục Sở Đông Ly gả qua.
Sở Đông Ly thì vẫn đánh Thái Cực, An Nhiên nói đông thì hắn nói tây, đợi đến Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly rời đi, An Nhiên thở phì phò nói với An Hạ: "Hoàng hậu chúng ta là con hồ ly."
......
Lo lắng lúc mình không ở Thiếu Đế sẽ tìm tộc Phượng Hoàng gây phiền phức, sau khi cân nhắc, Tạ Hi Tri cho làm gãy cầu Phượng Cẩm nối cung Triều Hi và Thiên Đình, rồi mới liên thủ với Sở Đông Ly bày hai tầng kết giới quanh cung Triều Hi, phân phó bọn An Hạ không có việc gì thì đừng tùy tiện xuất cung, lúc này mới cùng Sở Đông Ly rời khỏi cung Triều Hi đi đến Ma vực.
Ma vực, Ma Cung.
Ba hồn bảy phách trở về vị trí cũ làm Vân Tiệp như đột nhiên sống lại, có loại cảm giác khởi tử hoàn sinh.
Mặc dù sắc mặc Vân Tiệp hồng nhuận, nhưng giữa nét mặt khó giấu vẻ mệt mỏi, đại khái là do hồn phách ly thể quá lâu, dựa vào người Kinh Vân nói chuyện một lát đã không phát giác mà ngủ thiếp đi.
Kinh Vân đỡ y nằm xuống, đắp kín chăn.
Nắm tay Vân Tiệp vuốt nhẹ hai cái, cuối cùng Kinh Vân cũng yên lòng.
Ngồi bên giường một chốc, Kinh Vân mới đứng lên kéo cửa lên đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly đang đợi hắn.
Kinh Vân nói cảm ơn với hai người, Sở Đông Ly hoàn lễ: "Đừng khách khí, là chúng ta muốn cầu cạnh ngươi, không thể nói là ai giúp ai, xem như giúp đỡ nhau đi."
Kinh Vân mang theo hai người đi đến vườn hoa, vừa đi vừa hỏi: "Các ngươi muốn Vạn ma chi hoa để làm gì?"
Sở Đông Ly: "Ta muốn biết mẹ ta đang ở đâu, người kia muốn ta dùng Vạn ma chi hoa để trao đổi."
Kinh Vân gật đầu, không hỏi nhiều.
Trong hoa viên trồng rất nhiều hoa, phần lớn màu sắc xinh đẹp, trong đó màu đỏ chiếm đa số, chính giữa có một đóa hoa cao ước chừng một trượng*, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, mỗi một tầng cánh hoa màu sắc khác nhau, nhìn qua cực kì kiều diễm mỹ lệ.
Sở Đông Ly hỏi Kinh Vân: "Đây chính là Vạn ma chi hoa?"
Kinh Vân lắc đầu, hắn đi đến một góc, nâng một chậu cây không thu hút chút nào lên, chỉ thấy cái cậu cây này chỉ có lá không có hoa, mà đặc biệt nhất chính là trên những chiếc lá của cây này có rất nhiều đồ án kỳ kỳ quái quái.
Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly hơi ngoài ý muốn, không nghĩ tới Vạn ma chi hoa lại là một gốc cây chỉ có lá mà không có hoa.
Kinh Vân chỉ chỉ đóa hoa to kia, nói: "Đây chẳng qua chỉ là dùng để mê hoặc ánh mắt."
Tạ Hi Tri: "Đúng là cách che giấu tốt nhất."
Sở Đông Ly nhìn đóa hoa to nọ, lại nhìn gốc cây trong tay Kinh Vân, sờ sờ cằm, khóe miệng bỗng nhiên hiện lên một đường cong.
Thấy vẻ mặt Sở Đông Ly như vậy, Tạ Hi Tri đã đoán được hắn muốn làm chuyện xấu: "Sở Sở muốn dùng đóa hoa to này lừa Long Dật Vân?"
Sở Đông Ly nói: "Nếu như Kinh Vân không nói, ngươi và ta đều coi đóa hoa to này mới là Vạn ma chi hoa, Long Dật Vân nhất định cũng sẽ mắc lừa, ta không muốn đưa cho gã Vạn ma chi hoa thật." Nói rồi quay đầu hỏi Kinh Vân: "Không ngại tặng đóa hoa to này cho chúng ta chứ?"
"Vô cùng sẵn lòng."
Chương 76
An Hạ muốn che miệng An Nhiên lại nhưng đã không kịp rồi, trông thấy gương mặt Phượng Đế bệ hạ đen lại, ánh mắt nhìn tên khờ An Nhiên như muốn giết người.
Sở tiểu Phượng Hoàng rất không tử tế bật cười.
Thấy Sở tiểu Phượng Hoàng hết sức vui vẻ, ánh mắt An Nhiên bắn tinh quang bốn phía, dứt khoát đưa tay định đoạt lấy Sở tiểu Phượng Hoàng, mạnh mẽ mà sờ sờ vài cái.
Phượng đế bệ hạ đang tức giận, không để ý đã bị An Nhiên ôm Sở tiểu Phượng Hoàng đi mất, nhất thời càng giận đến bốc khói.
An Hạ thấy tình huống không đúng, vội vàng đoạt lấy Sở tiểu Phượng Hoàng đặt về trong tay Tạ Hi Tri, rồi mới lôi kéo An Nhiên rời đi.
Bị kéo đi An Nhiên không cam lòng kêu to: "Bệ hạ, mặc dù ta thấy Hoàng hậu là phượng hoàng xinh đẹp nhất, nhưng mà còn vị thành niên mà, tốt xấu gì ngài cũng nên chờ người ta lớn chứ!"
"Câm miệng!" Phượng Đế bệ hạ giận dữ gầm lên chấn động đến cung Triều Hi cũng run lên.
An Hạ che mắt, hận không thể xé nát quần áo che cái miệng gây họa của An Nhiên lại.
"Ngốc à, ngươi đừng có nói hươu nói vượn nữa, cẩn thận bệ hạ nhốt ngươi vào đầm băng đông thành tượng băng phượng hoàng đấy."
An Nhiên rụt cổ lại, nói thầm: "Ta nói hươu nói vượn khi nào chứ."
An Hạ nắm chặt lỗ tai của cậu ta: "Con tiểu phượng hoàng Bệ hạ đang ôm vốn không phải phượng hoàng."
An Nhiên ngây người: "Rõ ràng là phượng hoàng mà, sao lại không phải là phượng phoàng?"
An Hạ nói: "Đó là rồng, mà người ta còn trưởng thành rồi."
Ánh mắt An Nhiên trợn tròn: "Rồng?"
An Hạ gật đầu chắc nịch, "Bệ hạ nói là rồng, mà con rồng đó cũng thừa nhận mình là rồng, vậy thì nhất định là rồng."
An Nhiên tựa hồ bị đả kích, trừng lớn ánh mắt hồi lâu không nói lời nào, sau đó đột nhiên chạy vào trong.
An Hạ chớp mắt mấy cái, mặc dù tộc Phượng Hoàng bọn họ không có giao hảo gì với Long tộc, nhưng cũng không tính được kẻ thù, không đến mức phản ứng lớn như thế chứ.
Trong phòng khách, Sở Đông Ly vừa biến trở về thì thấy An Nhiên chạy vào như cơn gió.
Nhìn thấy Sở Đông Ly, mới đầu An Nhiên sững ra, rất chân thành hỏi: "Ngươi là rồng?"
Điều này không có gì phải giấu diếm, Sở Đông Ly gật đầu.
An Nhiên quay đầu nhìn gương mặt thúi quắt của Tạ Hi Tri: "Bệ hạ, ngài nói đây là hoàng hậu của ngài?"
Tạ Hi Tri gật đầu, nghĩ nghĩ, còn cố ý nói rõ: "Sở Sở đã trưởng thành."
An Nhiên phất phất tay: "Đây không phải trọng điểm."
"Đây không phải trọng điểm, vậy vừa rồi ngươi trách móc cái gì? Lại còn nói ta luyến đồng!" Trong lòng Tạ Hi Tri còn tức lắm.
An Nhiên xác nhận lại với Tạ Hi Tri: "Bệ hạ, hắn thật sự là rồng, là Hoàng hậu của ngài?"
An Hạ cùng theo vào sờ trán An Nhiên, không phát sốt mà.
An Nhiên đẩy tay An Hạ ra, nhìn Tạ Hi Tri: "Bệ hạ, ngài vẫn chưa trả lời ta?"
"Đúng vậy."
An Nhiên xoa xoa đôi bàn tay, kích động: "Bệ hạ ngài thật lợi hại, vậy mà cưới một con rồng làm Hoàng hậu!"
Tình thế chuyển biến quá bất ngờ làm mọi người choáng váng.
An Nhiên còn đang nói không ngừng, "Phượng cưới rồng, đó chính là phượng đè rồng, quá tuyệt quá tuyệt."
An Hạ, Tạ Hi Tri: "......"
Sở Đông Ly cắt ngang An Nhiên đang hưng phấn, ngoài cười nhưng trong không cười: "Sai rồi, là bệ hạ các ngươi gả qua đó."
An Nhiên nghẹn họng.
An Hạ hiếu kì, hỏi Tạ Hi Tri: "Bệ hạ, là ngài gả?"
Tạ Hi Tri gật đầu, gả cưới với y mà nói không quan trọng, chỉ cần có danh phận là được rồi.
An Nhiên nghẹn ngào, lúc mọi người ở đây cho là cậu ta bị đả kích đến không gượng dậy nổi, An Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Tạ Hi Tri: "Bệ hạ, sao ngài không giành chút gì hết vậy."
Tạ Hi Tri: "......"
Bởi vì còn muốn cứu Vân Tiệp, sau khi Tạ Hi Tri xử lý xong chuyện quan trọng trong tộc xong thì chuẩn bị cùng Sở Đông Ly chạy về Ma vực, về phần bốn lão phượng hoàng Hỏa Tiêu, Tạ Hi Tri không giết bọn họ mà nhốt họ vào đầm băng, để bọn họ hưởng thụ cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Nghe nói bệ hạ của mình gả cho một con rồng, già trẻ lớn bé cả tộc Phượng Hoàng đều chạy tới vây xem Sở Đông Ly, huyên náo đến nổi Sở Đông Ly tránh cũng không xong, không tránh cũng không xong, chỉ có thể ngồi ở trong hoa viên mặc người quan sát, may mắn còn có thể ôm tiểu phượng hoàng làm tan đi cảm giác quái dị bị người ta nhìn chăm chú.
Bọn bốn vị tướng quân An Hạ rất thích Sở Đông Ly, cảm thấy ở chung với hắn tốt hơn nhiều so với vị Phượng đế bệ hạ xấu tính kia, một điểm mà bọn họ thích nhất ở Sở Đông Ly chính là vị bệ hạ khó chiều của bọn họ vậy mà rất nghe lời con rồng này, thật sự quá bản lĩnh.
An Nhiên còn đang xoắn xuýt tại sao bệ hạ phải gả mà không phải cưới, chưa từ bỏ ý định thuyết phục Sở Đông Ly gả qua.
Sở Đông Ly thì vẫn đánh Thái Cực, An Nhiên nói đông thì hắn nói tây, đợi đến Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly rời đi, An Nhiên thở phì phò nói với An Hạ: "Hoàng hậu chúng ta là con hồ ly."
......
Lo lắng lúc mình không ở Thiếu Đế sẽ tìm tộc Phượng Hoàng gây phiền phức, sau khi cân nhắc, Tạ Hi Tri cho làm gãy cầu Phượng Cẩm nối cung Triều Hi và Thiên Đình, rồi mới liên thủ với Sở Đông Ly bày hai tầng kết giới quanh cung Triều Hi, phân phó bọn An Hạ không có việc gì thì đừng tùy tiện xuất cung, lúc này mới cùng Sở Đông Ly rời khỏi cung Triều Hi đi đến Ma vực.
Ma vực, Ma Cung.
Ba hồn bảy phách trở về vị trí cũ làm Vân Tiệp như đột nhiên sống lại, có loại cảm giác khởi tử hoàn sinh.
Mặc dù sắc mặc Vân Tiệp hồng nhuận, nhưng giữa nét mặt khó giấu vẻ mệt mỏi, đại khái là do hồn phách ly thể quá lâu, dựa vào người Kinh Vân nói chuyện một lát đã không phát giác mà ngủ thiếp đi.
Kinh Vân đỡ y nằm xuống, đắp kín chăn.
Nắm tay Vân Tiệp vuốt nhẹ hai cái, cuối cùng Kinh Vân cũng yên lòng.
Ngồi bên giường một chốc, Kinh Vân mới đứng lên kéo cửa lên đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly đang đợi hắn.
Kinh Vân nói cảm ơn với hai người, Sở Đông Ly hoàn lễ: "Đừng khách khí, là chúng ta muốn cầu cạnh ngươi, không thể nói là ai giúp ai, xem như giúp đỡ nhau đi."
Kinh Vân mang theo hai người đi đến vườn hoa, vừa đi vừa hỏi: "Các ngươi muốn Vạn ma chi hoa để làm gì?"
Sở Đông Ly: "Ta muốn biết mẹ ta đang ở đâu, người kia muốn ta dùng Vạn ma chi hoa để trao đổi."
Kinh Vân gật đầu, không hỏi nhiều.
Trong hoa viên trồng rất nhiều hoa, phần lớn màu sắc xinh đẹp, trong đó màu đỏ chiếm đa số, chính giữa có một đóa hoa cao ước chừng một trượng*, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, mỗi một tầng cánh hoa màu sắc khác nhau, nhìn qua cực kì kiều diễm mỹ lệ.
Sở Đông Ly hỏi Kinh Vân: "Đây chính là Vạn ma chi hoa?"
Kinh Vân lắc đầu, hắn đi đến một góc, nâng một chậu cây không thu hút chút nào lên, chỉ thấy cái cậu cây này chỉ có lá không có hoa, mà đặc biệt nhất chính là trên những chiếc lá của cây này có rất nhiều đồ án kỳ kỳ quái quái.
Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly hơi ngoài ý muốn, không nghĩ tới Vạn ma chi hoa lại là một gốc cây chỉ có lá mà không có hoa.
Kinh Vân chỉ chỉ đóa hoa to kia, nói: "Đây chẳng qua chỉ là dùng để mê hoặc ánh mắt."
Tạ Hi Tri: "Đúng là cách che giấu tốt nhất."
Sở Đông Ly nhìn đóa hoa to nọ, lại nhìn gốc cây trong tay Kinh Vân, sờ sờ cằm, khóe miệng bỗng nhiên hiện lên một đường cong.
Thấy vẻ mặt Sở Đông Ly như vậy, Tạ Hi Tri đã đoán được hắn muốn làm chuyện xấu: "Sở Sở muốn dùng đóa hoa to này lừa Long Dật Vân?"
Sở Đông Ly nói: "Nếu như Kinh Vân không nói, ngươi và ta đều coi đóa hoa to này mới là Vạn ma chi hoa, Long Dật Vân nhất định cũng sẽ mắc lừa, ta không muốn đưa cho gã Vạn ma chi hoa thật." Nói rồi quay đầu hỏi Kinh Vân: "Không ngại tặng đóa hoa to này cho chúng ta chứ?"
"Vô cùng sẵn lòng."
Chương 76
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.