Chương 145: Bí mật của Nhất Niệm tông
TieuBachLong90
22/11/2020
Phượng Minh nói:
- Mọi người chỉ thấy Nhất Niệm Tạo Hóa, mà không biết rằng bản thân nó còn có thể phân chia ra làm bốn thần thông khác. Ta cầm bút lên, tâm thần chuyên chú, gọi là Nhất. Tâm cảnh của ta biến hóa vô số, có biến thành hình dạng thần ma, đó gọi là Niệm. Tâm đạo sâu xa, ba ngàn đại đạo đều diễn sinh được, đó gọi là Tạo. Cuối cùng, biến không thành có, khiến bức tranh thành hiện thực, đó gọi là Hóa.
Lời giảng của Phượng Minh lan tỏa khắp Thi sơn, chúng đệ tử đều đắm mình trong đó. Ngay cả Mã Đằng cũng giật mình kinh hãi, phát hiện ra có đôi chỗ trong cách tu luyện của mình nếu chiếu theo lời giảng của Phượng Minh thì khá bất cập, cần phải nhanh chóng chỉnh sửa.
Lần lượt đan đạo, thi đạo đều được hắn giảng giải kỹ càng trong sáu ngày trời.
Trong sáu ngày này gần như không một ai rời đi. Họ đình chỉ việc ăn uống, chỉ chú tâm vào cải thiện hệ thống tu luyện và nâng cao kiến thức của mình.
Đến ngày thứ bảy, Phượng Minh rốt cuộc thuyết pháp xong. Khoảnh khắc hắn đứng lên toàn thân đều ê ẩm nhức mỏi, nhưng nhìn thấy mọi người đều hân hoan vì có thành tựu riêng của bản thân, trong lòng hắn lại xuất hiện một niềm vui không tên.
Đứng ở phía xa, đám người trước đây lập hội chống đối hắn giờ lại nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, không nói nên lời.
Cả Mã Đằng cũng thế, sau khi trầm mặc thật lâu thì thở dài rời khỏi đỉnh núi.
- Công tử, người vất vả rồi. Thuộc hạ có vài chỗ khó hiểu, hy vọng có thể nghe công tử giải đáp.
Diệp Băng Băng đem tới một bầu nước cho Phượng Minh. Vì quá khát nên hắn dốc cạn luôn không cần suy nghĩ.
- Nói đi!
- Từ xưa đến nay, ta chỉ nghe thấy cường giả giấu chỗ tốt của mình, xem việc bị lưu truyền sở học ra ngoài là điều cấm kỵ. Thậm chí, để bảo vệ các công pháp, bí pháp, họ còn chém giết cướp đoạt lẫn nhau không chút do dự. Vì sao công tử lại muốn làm thuyền đi ngược dòng? Ngài không sợ có một ngày, sẽ có người vượt qua mình sao?
Phượng Minh đưa bầu nước lại cho Diệp Băng Băng, đoạn phủi phủi vạt áo đã thấm đẫm mồ hôi:
- Ta không nghĩ ta là người xuất chúng nhất thế gian này. Tô Hà, Ngụy Thư Diệp, Ngũ Âm nếu xét về thiên tư không hề kém ta. Nhưng bọn họ lười chia sẻ. Về điểm này, mặc dù là tử địch của nhau, nhưng ta không thể không dành cho Bạch Vô Thiên sự kính trọng. Con đường thần thức của gã thật sự đã giúp người Nam Thiệm tiến xa hơn. Trong tương lai nếu chiến loạn giữa tứ châu nổ ra, giai đoạn đầu, người Nam Thiệm chắc chắn có thể tạm thời dùng thần thức, huyết văn và đạo tâm để cân bằng tình thế.
Nói đến đây, hắn nhìn xuống đám đông đang hăng say bàn luận bên dưới, miệng nở nụ cười vui vẻ:
- Đời người liệu sống được bao lâu? Có ân báo ân, có thù báo thù, khoái ý ân cừu liệu đã là đích đến duy nhất của nhân sinh hay chưa? Mười năm trước, ta ước muốn sẽ tự mình đi lên đỉnh phong của tu luyện, trở thành cường giả chí tôn. Nhưng mười năm sau ta lại phát hiện, một mình ta không thể làm được điều đó. Như ta đã nói, người giỏi hơn ta không thiếu, nhưng thế giới yếu kém xung quanh đã níu họ xuống. Nếu họ được sống trong một thế giới ngày càng phát triển, đối thủ thúc ép bản thân tiến lên nhiều vô số, ta tin tưởng ai cũng có thể truy cầu đến cực hạn, trở thành chí tôn!
Phượng Minh nói xong, không đợi Diệp Băng Băng kịp hỏi tiếp liền quay lưng trở về đại điện của mình.
- Hay cho câu “đời người liệu sống được bao lâu”?
Khóe môi Diệp Băng Băng cũng xuất hiện nụ cười khó đoán, tiếp tục đi theo Phượng Minh như hình với bóng.
——————————————————————
Theo mệnh lệnh của Phượng Minh, mọi người trở về động phủ ổn định tinh thần, chờ đến buổi chiều thì Thi sơn sẽ mở cửa, tất cả ồ ạt xuống Mộng Thai tham gia xông bảng. Mà hiện tại là buổi trưa, chỉ còn cách thời điểm Thi sơn mở cửa mấy canh giờ.
Ở cách đại điện Thi tử rất xa, Mã Đằng đi tới đi lui, trong đáy mắt nổi đầy tơ máu. Có một vài vấn đề lúc sáng Phượng Minh nói mà lão nghĩ mãi chưa ra. Với một tu luyện giả, nếu trong tâm có khúc mắc sẽ rất khó chịu. Nhưng Phượng Minh là kẻ địch của mình, Mã Đằng không dám đích thân đi hỏi hắn.
Mất một lúc thật lâu, Mã Đằng bỗng thấy được một đệ tử Khai Nguyên sơ kỳ đi ngang qua, bèn gọi y lại rồi hừ lạnh:
- Ngươi đi đâu đây?
Đệ tử kia nhìn thấy trưởng lão đang gọi mình thì sợ hãi vô cùng, cúi đầu lắp bắp:
- Bẩm Mã trưởng lão, đệ tử trong tu hành có chỗ khó hiểu, muốn đi thỉnh giáo Thi tử.
- Các ngươi thật kém cỏi, có việc tu luyện cũng không nên thân…
Giả vờ nghiêm nghị một lát, đoạn lão đằng hắng:
- Triều Sinh trưởng lão cũng như ngươi, có vài chỗ muốn hỏi Thi tử mà sợ mất mặt, nhờ ta đến hỏi thay. Nhưng ngươi nghĩ xem, Mã Đằng trưởng lão ta thần thái ngời ngời, tu vi thông thiên thế này mà lại làm việc chuyển lời cũng kỳ. Như vậy đi, ngươi giúp ta chuyển lời rồi quay về đây, ta cho ngươi một trăm linh thạch.
Một đệ tử Khai Nguyên cảnh chưa bao giờ có trong tay nổi mười linh thạch khi nghe đến con số khổng lồ thì kích động đến mức suýt té xỉu. Mã Đằng đỡ gã dậy rồi trừng mắt:
- Đi mau đi, nhưng tuyệt đối không được nhắc đến tên ta…
- Vâng, vâng, đệ tử hiểu…
Tên đệ tử hớn hở chạy nhanh, thầm nhủ phen này trúng mánh rồi.
Nửa canh giờ trôi qua, vẫn chưa thấy tên đệ tử kia quay lại, Mã Đằng nóng ruột định đi lên phía trên mà lại sợ bị Phượng Minh phát hiện. Cuối cùng đành tiếc nuối thở dài quay lưng bỏ đi.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng lão:
- Mã Đằng trưởng lão, đi đâu mà vội vậy?
Mã Đằng đỏ mặt, hừ lạnh:
- Ta thân là trưởng lão, tất nhiên phải đi giám sát chúng đệ tử tu luyện. Đến hành tung của ta mà Thi tử cũng muốn quản sao?
- Không có…
Phượng Minh cười cười, đột nhiên nói bâng quơ mấy câu:
- Trí hư cực, thủ tĩnh đốc. Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan kỳ phục…
Những lời này chạm đúng chỗ ngứa của Mã Đằng, khiến lão quên mất mình đang đối diện với "kẻ thù truyền kiếp". Hai mắt nhắm nghiền lại cảm ngộ, mấy khắc sau lão bừng tỉnh mở mắt ra, hiểu được bên trong căn cơ Diễn Sinh quyết của mình có chỗ sai lầm.
- Kỳ lạ! Rõ ràng ta đã tu luyện đến tầng bốn Diễn Sinh quyết, nhưng vì sao trong căn cơ tầng một lại nhầm lẫn?
Mã Đằng than thở, bỗng nhiên lão nhìn thấy Phượng Minh đang nhìn chằm chằm mình, mặt liền đỏ bừng bừng. Đang tính quay đầu bỏ đi thì nghe Phượng Minh nói:
- Mã trưởng lão, ta ân oán phân minh. Ông cần trao đổi kinh nghiệm tu luyện cứ tới tìm ta, đôi bên cùng được lợi. Còn bình thường ta không ngán ông, nếu thích cứ chiến!
- Gặp quỷ, gặp quỷ… Mã Đằng ta tung hoành Nhất Nhiệm tông mấy trăm năm không ngờ gặp quỷ…
Bỏ chạy xuống chân núi, Mã Đằng vẫn không tin nổi hôm nay mình lại đi cầu đạo của kẻ địch. Mà “con quỷ” kia còn nói ra mấy câu hết sức tức cười.
- Cái gì mà ân oán phân minh, hắn tưởng hắn là thánh nhân sao?
Mã Đằng tức giận nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nhưng rồi ánh mắt liền trở nên thất thần vì nhớ lại còn chưa kịp hỏi nốt một vấn đề cuối.
———————————————————————
Giờ lành đã tới, Phượng Minh đứng trên đỉnh Thi sơn ngắm nhìn hơn hai vạn đệ tử đông nghịt đang xếp hàng chờ đợi thời khắc giải khai cấm chế.
- Thi tử vô song!
Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, hai vạn đệ tử đồng thanh hô lên ầm ĩ. Những điều họ nhận được trong bảy ngày qua quá lớn, khiến tu vi và kiến thức nhảy vọt thêm một bước lớn.
Có thể xem Phượng Minh như người đầu tiên khám phá ra một con đường an toàn, ngắn gọn để vượt qua dãy ngọn núi cao đầy hung hiểm, ghập ghềnh. Hắn không giữ trong lòng mà chỉ dẫn miễn phí con đường này cho hai vạn người. Về sau, bất kỳ ai trong số họ nếu có đủ tiềm lực cũng có thể vượt núi như hắn đã làm.
- Ba, hai, một!
Khoảnh khắc cấm chế được mở ra, hai vạn người ùa ra khỏi Thi sơn, khí thế như rồng cuộn hổ vồ khiến đệ tử ba núi kia kinh hồn táng đám. Một số người còn cho rằng Thi sơn đang định làm phản tông môn, cảnh giác thủ thế. Phải đến khi thấy đích đến của hai vạn người là Mộng Thai thì tất cả mới thở phào nhẹ nhõm, bỏ binh khí xuống.
Tại Mộng Thai, mấy ngàn người rải rác của ba núi đang ngồi xếp bằng thì bỗng cảm thấy mặt đất chấn động, chốc lát sau một đoàn người đông đến khiếp hãi xông vào. Đây là số người kỷ lục xuất hiện cùng một lúc mà Mộng Thai chứng kiến.
- Các ngươi làm gì? Định tạo phản sao?
- Cút! Chúng ta là đệ tử Thi sơn, đến đây xông bảng!
Mấy ngàn kẻ cản đường bị đám đệ tử Thi sơn đấm đá dữ dội rồi ném ra ngoài Mộng Thai. Ai nấy mặt mũi bê bết máu, dù tức giận vô cùng nhưng không dám phản kháng vì nhân số Thi sơn thật sự quá đông.
- Xông bảng!
- Xông con mẹ nó bảng a!
- Hôm nay không đến tốp một ngàn, về sau Động Tân ta sẽ không dùng chân mà đi nữa!
Hai vạn người cùng tiến vào Mộng Thai khiến cho trận pháp nơi đây bất ổn vì quá tải.
Bất Hối lão nhân và hai vị ma tôn phải ngay lập tức tham gia khống chế nó, ai cũng nhìn nhau lắc đầu cười khổ:
- Đứa nhỏ Độc Cô Minh này đi đâu cũng náo loạn hết cả lên.
- Nhưng nhờ có nó, ta mới thấy được một Thi sơn bùng nổ như mười lăm vạn năm về trước…
Đan Ma Tô Mịch khàn giọng:
- Tuy nhiên Bất Hối à, mười lăm vạn năm trước Phương Tu giúp Thi sơn danh chấn Nam Thiệm, nhưng cũng suýt khiến tông môn rơi vào cảnh hủy diệt. Độc Cô Minh này xuất chúng còn hơn Phương Tu, nếu hắn có tà ý gì, chắc chắn không chỉ Nhất Niệm tông, mà cả Vô Nhật vương triều hay xa hơn là Nam Thiệm cũng bị hủy trong tay hắn. Dòng máu vu tộc kia…
Bất Hối lão nhân trầm mặc. Việc Phượng Minh mang dòng máu Vu tộc không giấu được ông. Không phải vì tu vi ông cao nên phát hiện ra điều này. Thực chất ở Nhất Niệm tông có một bí mật cực lớn luôn được giấu nhẹm từ khi mới thành lập.
Dạ Hành ma tôn mỉm cười ngăn lời Tô Mịch:
- Tông chủ đời thứ nhất và Đệ Thất Tổ không phải đều là vu nhân sao? Nhưng họ vẫn chiến đầu hết mình để bảo vệ con dân Nam Thiệm, Nhất Niệm tông được thành lập cũng vì lý tưởng đó. Ta tin mình không nhìn người đâu. Nếu mai sau hắn dám qua lại với vu tộc, ta chính là người đầu tiên giết hắn!
Tô Mịch thở dài:
- Hy vọng chúng ta không nhìn nhầm. Khi Tầm Bảo Đại Hội kết thúc, Thái Miếu cũng xuất thế. Lúc đó sẽ là một tràng ác chiến, mở ra một thời đại gió tanh mưa máu. Không biết hoang tộc sẽ đi về đâu, liệu có thể bảo toàn huyết mạch của mình hay không…
- Mọi người chỉ thấy Nhất Niệm Tạo Hóa, mà không biết rằng bản thân nó còn có thể phân chia ra làm bốn thần thông khác. Ta cầm bút lên, tâm thần chuyên chú, gọi là Nhất. Tâm cảnh của ta biến hóa vô số, có biến thành hình dạng thần ma, đó gọi là Niệm. Tâm đạo sâu xa, ba ngàn đại đạo đều diễn sinh được, đó gọi là Tạo. Cuối cùng, biến không thành có, khiến bức tranh thành hiện thực, đó gọi là Hóa.
Lời giảng của Phượng Minh lan tỏa khắp Thi sơn, chúng đệ tử đều đắm mình trong đó. Ngay cả Mã Đằng cũng giật mình kinh hãi, phát hiện ra có đôi chỗ trong cách tu luyện của mình nếu chiếu theo lời giảng của Phượng Minh thì khá bất cập, cần phải nhanh chóng chỉnh sửa.
Lần lượt đan đạo, thi đạo đều được hắn giảng giải kỹ càng trong sáu ngày trời.
Trong sáu ngày này gần như không một ai rời đi. Họ đình chỉ việc ăn uống, chỉ chú tâm vào cải thiện hệ thống tu luyện và nâng cao kiến thức của mình.
Đến ngày thứ bảy, Phượng Minh rốt cuộc thuyết pháp xong. Khoảnh khắc hắn đứng lên toàn thân đều ê ẩm nhức mỏi, nhưng nhìn thấy mọi người đều hân hoan vì có thành tựu riêng của bản thân, trong lòng hắn lại xuất hiện một niềm vui không tên.
Đứng ở phía xa, đám người trước đây lập hội chống đối hắn giờ lại nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, không nói nên lời.
Cả Mã Đằng cũng thế, sau khi trầm mặc thật lâu thì thở dài rời khỏi đỉnh núi.
- Công tử, người vất vả rồi. Thuộc hạ có vài chỗ khó hiểu, hy vọng có thể nghe công tử giải đáp.
Diệp Băng Băng đem tới một bầu nước cho Phượng Minh. Vì quá khát nên hắn dốc cạn luôn không cần suy nghĩ.
- Nói đi!
- Từ xưa đến nay, ta chỉ nghe thấy cường giả giấu chỗ tốt của mình, xem việc bị lưu truyền sở học ra ngoài là điều cấm kỵ. Thậm chí, để bảo vệ các công pháp, bí pháp, họ còn chém giết cướp đoạt lẫn nhau không chút do dự. Vì sao công tử lại muốn làm thuyền đi ngược dòng? Ngài không sợ có một ngày, sẽ có người vượt qua mình sao?
Phượng Minh đưa bầu nước lại cho Diệp Băng Băng, đoạn phủi phủi vạt áo đã thấm đẫm mồ hôi:
- Ta không nghĩ ta là người xuất chúng nhất thế gian này. Tô Hà, Ngụy Thư Diệp, Ngũ Âm nếu xét về thiên tư không hề kém ta. Nhưng bọn họ lười chia sẻ. Về điểm này, mặc dù là tử địch của nhau, nhưng ta không thể không dành cho Bạch Vô Thiên sự kính trọng. Con đường thần thức của gã thật sự đã giúp người Nam Thiệm tiến xa hơn. Trong tương lai nếu chiến loạn giữa tứ châu nổ ra, giai đoạn đầu, người Nam Thiệm chắc chắn có thể tạm thời dùng thần thức, huyết văn và đạo tâm để cân bằng tình thế.
Nói đến đây, hắn nhìn xuống đám đông đang hăng say bàn luận bên dưới, miệng nở nụ cười vui vẻ:
- Đời người liệu sống được bao lâu? Có ân báo ân, có thù báo thù, khoái ý ân cừu liệu đã là đích đến duy nhất của nhân sinh hay chưa? Mười năm trước, ta ước muốn sẽ tự mình đi lên đỉnh phong của tu luyện, trở thành cường giả chí tôn. Nhưng mười năm sau ta lại phát hiện, một mình ta không thể làm được điều đó. Như ta đã nói, người giỏi hơn ta không thiếu, nhưng thế giới yếu kém xung quanh đã níu họ xuống. Nếu họ được sống trong một thế giới ngày càng phát triển, đối thủ thúc ép bản thân tiến lên nhiều vô số, ta tin tưởng ai cũng có thể truy cầu đến cực hạn, trở thành chí tôn!
Phượng Minh nói xong, không đợi Diệp Băng Băng kịp hỏi tiếp liền quay lưng trở về đại điện của mình.
- Hay cho câu “đời người liệu sống được bao lâu”?
Khóe môi Diệp Băng Băng cũng xuất hiện nụ cười khó đoán, tiếp tục đi theo Phượng Minh như hình với bóng.
——————————————————————
Theo mệnh lệnh của Phượng Minh, mọi người trở về động phủ ổn định tinh thần, chờ đến buổi chiều thì Thi sơn sẽ mở cửa, tất cả ồ ạt xuống Mộng Thai tham gia xông bảng. Mà hiện tại là buổi trưa, chỉ còn cách thời điểm Thi sơn mở cửa mấy canh giờ.
Ở cách đại điện Thi tử rất xa, Mã Đằng đi tới đi lui, trong đáy mắt nổi đầy tơ máu. Có một vài vấn đề lúc sáng Phượng Minh nói mà lão nghĩ mãi chưa ra. Với một tu luyện giả, nếu trong tâm có khúc mắc sẽ rất khó chịu. Nhưng Phượng Minh là kẻ địch của mình, Mã Đằng không dám đích thân đi hỏi hắn.
Mất một lúc thật lâu, Mã Đằng bỗng thấy được một đệ tử Khai Nguyên sơ kỳ đi ngang qua, bèn gọi y lại rồi hừ lạnh:
- Ngươi đi đâu đây?
Đệ tử kia nhìn thấy trưởng lão đang gọi mình thì sợ hãi vô cùng, cúi đầu lắp bắp:
- Bẩm Mã trưởng lão, đệ tử trong tu hành có chỗ khó hiểu, muốn đi thỉnh giáo Thi tử.
- Các ngươi thật kém cỏi, có việc tu luyện cũng không nên thân…
Giả vờ nghiêm nghị một lát, đoạn lão đằng hắng:
- Triều Sinh trưởng lão cũng như ngươi, có vài chỗ muốn hỏi Thi tử mà sợ mất mặt, nhờ ta đến hỏi thay. Nhưng ngươi nghĩ xem, Mã Đằng trưởng lão ta thần thái ngời ngời, tu vi thông thiên thế này mà lại làm việc chuyển lời cũng kỳ. Như vậy đi, ngươi giúp ta chuyển lời rồi quay về đây, ta cho ngươi một trăm linh thạch.
Một đệ tử Khai Nguyên cảnh chưa bao giờ có trong tay nổi mười linh thạch khi nghe đến con số khổng lồ thì kích động đến mức suýt té xỉu. Mã Đằng đỡ gã dậy rồi trừng mắt:
- Đi mau đi, nhưng tuyệt đối không được nhắc đến tên ta…
- Vâng, vâng, đệ tử hiểu…
Tên đệ tử hớn hở chạy nhanh, thầm nhủ phen này trúng mánh rồi.
Nửa canh giờ trôi qua, vẫn chưa thấy tên đệ tử kia quay lại, Mã Đằng nóng ruột định đi lên phía trên mà lại sợ bị Phượng Minh phát hiện. Cuối cùng đành tiếc nuối thở dài quay lưng bỏ đi.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng lão:
- Mã Đằng trưởng lão, đi đâu mà vội vậy?
Mã Đằng đỏ mặt, hừ lạnh:
- Ta thân là trưởng lão, tất nhiên phải đi giám sát chúng đệ tử tu luyện. Đến hành tung của ta mà Thi tử cũng muốn quản sao?
- Không có…
Phượng Minh cười cười, đột nhiên nói bâng quơ mấy câu:
- Trí hư cực, thủ tĩnh đốc. Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan kỳ phục…
Những lời này chạm đúng chỗ ngứa của Mã Đằng, khiến lão quên mất mình đang đối diện với "kẻ thù truyền kiếp". Hai mắt nhắm nghiền lại cảm ngộ, mấy khắc sau lão bừng tỉnh mở mắt ra, hiểu được bên trong căn cơ Diễn Sinh quyết của mình có chỗ sai lầm.
- Kỳ lạ! Rõ ràng ta đã tu luyện đến tầng bốn Diễn Sinh quyết, nhưng vì sao trong căn cơ tầng một lại nhầm lẫn?
Mã Đằng than thở, bỗng nhiên lão nhìn thấy Phượng Minh đang nhìn chằm chằm mình, mặt liền đỏ bừng bừng. Đang tính quay đầu bỏ đi thì nghe Phượng Minh nói:
- Mã trưởng lão, ta ân oán phân minh. Ông cần trao đổi kinh nghiệm tu luyện cứ tới tìm ta, đôi bên cùng được lợi. Còn bình thường ta không ngán ông, nếu thích cứ chiến!
- Gặp quỷ, gặp quỷ… Mã Đằng ta tung hoành Nhất Nhiệm tông mấy trăm năm không ngờ gặp quỷ…
Bỏ chạy xuống chân núi, Mã Đằng vẫn không tin nổi hôm nay mình lại đi cầu đạo của kẻ địch. Mà “con quỷ” kia còn nói ra mấy câu hết sức tức cười.
- Cái gì mà ân oán phân minh, hắn tưởng hắn là thánh nhân sao?
Mã Đằng tức giận nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nhưng rồi ánh mắt liền trở nên thất thần vì nhớ lại còn chưa kịp hỏi nốt một vấn đề cuối.
———————————————————————
Giờ lành đã tới, Phượng Minh đứng trên đỉnh Thi sơn ngắm nhìn hơn hai vạn đệ tử đông nghịt đang xếp hàng chờ đợi thời khắc giải khai cấm chế.
- Thi tử vô song!
Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, hai vạn đệ tử đồng thanh hô lên ầm ĩ. Những điều họ nhận được trong bảy ngày qua quá lớn, khiến tu vi và kiến thức nhảy vọt thêm một bước lớn.
Có thể xem Phượng Minh như người đầu tiên khám phá ra một con đường an toàn, ngắn gọn để vượt qua dãy ngọn núi cao đầy hung hiểm, ghập ghềnh. Hắn không giữ trong lòng mà chỉ dẫn miễn phí con đường này cho hai vạn người. Về sau, bất kỳ ai trong số họ nếu có đủ tiềm lực cũng có thể vượt núi như hắn đã làm.
- Ba, hai, một!
Khoảnh khắc cấm chế được mở ra, hai vạn người ùa ra khỏi Thi sơn, khí thế như rồng cuộn hổ vồ khiến đệ tử ba núi kia kinh hồn táng đám. Một số người còn cho rằng Thi sơn đang định làm phản tông môn, cảnh giác thủ thế. Phải đến khi thấy đích đến của hai vạn người là Mộng Thai thì tất cả mới thở phào nhẹ nhõm, bỏ binh khí xuống.
Tại Mộng Thai, mấy ngàn người rải rác của ba núi đang ngồi xếp bằng thì bỗng cảm thấy mặt đất chấn động, chốc lát sau một đoàn người đông đến khiếp hãi xông vào. Đây là số người kỷ lục xuất hiện cùng một lúc mà Mộng Thai chứng kiến.
- Các ngươi làm gì? Định tạo phản sao?
- Cút! Chúng ta là đệ tử Thi sơn, đến đây xông bảng!
Mấy ngàn kẻ cản đường bị đám đệ tử Thi sơn đấm đá dữ dội rồi ném ra ngoài Mộng Thai. Ai nấy mặt mũi bê bết máu, dù tức giận vô cùng nhưng không dám phản kháng vì nhân số Thi sơn thật sự quá đông.
- Xông bảng!
- Xông con mẹ nó bảng a!
- Hôm nay không đến tốp một ngàn, về sau Động Tân ta sẽ không dùng chân mà đi nữa!
Hai vạn người cùng tiến vào Mộng Thai khiến cho trận pháp nơi đây bất ổn vì quá tải.
Bất Hối lão nhân và hai vị ma tôn phải ngay lập tức tham gia khống chế nó, ai cũng nhìn nhau lắc đầu cười khổ:
- Đứa nhỏ Độc Cô Minh này đi đâu cũng náo loạn hết cả lên.
- Nhưng nhờ có nó, ta mới thấy được một Thi sơn bùng nổ như mười lăm vạn năm về trước…
Đan Ma Tô Mịch khàn giọng:
- Tuy nhiên Bất Hối à, mười lăm vạn năm trước Phương Tu giúp Thi sơn danh chấn Nam Thiệm, nhưng cũng suýt khiến tông môn rơi vào cảnh hủy diệt. Độc Cô Minh này xuất chúng còn hơn Phương Tu, nếu hắn có tà ý gì, chắc chắn không chỉ Nhất Niệm tông, mà cả Vô Nhật vương triều hay xa hơn là Nam Thiệm cũng bị hủy trong tay hắn. Dòng máu vu tộc kia…
Bất Hối lão nhân trầm mặc. Việc Phượng Minh mang dòng máu Vu tộc không giấu được ông. Không phải vì tu vi ông cao nên phát hiện ra điều này. Thực chất ở Nhất Niệm tông có một bí mật cực lớn luôn được giấu nhẹm từ khi mới thành lập.
Dạ Hành ma tôn mỉm cười ngăn lời Tô Mịch:
- Tông chủ đời thứ nhất và Đệ Thất Tổ không phải đều là vu nhân sao? Nhưng họ vẫn chiến đầu hết mình để bảo vệ con dân Nam Thiệm, Nhất Niệm tông được thành lập cũng vì lý tưởng đó. Ta tin mình không nhìn người đâu. Nếu mai sau hắn dám qua lại với vu tộc, ta chính là người đầu tiên giết hắn!
Tô Mịch thở dài:
- Hy vọng chúng ta không nhìn nhầm. Khi Tầm Bảo Đại Hội kết thúc, Thái Miếu cũng xuất thế. Lúc đó sẽ là một tràng ác chiến, mở ra một thời đại gió tanh mưa máu. Không biết hoang tộc sẽ đi về đâu, liệu có thể bảo toàn huyết mạch của mình hay không…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.