Chương 9: Hương diễm ôn nhu?
TieuBachLong90
16/07/2020
Phượng Minh về đến phòng đang định mở cửa thì ầm một tiếng cửa phòng đã bật ra trước. Người xuất hiện trước mặt hắn là Thanh Vân chưởng giáo. Bất quá không còn tiên phong đạo cốt, cũng không còn bạch y không nhiễm bụi trần. Mặt mũi ông lấm lem, mắt trái đen thui.
Khuôn mặt dữ tợn, Thanh Vân chưởng giáo quay đầu nhìn vào phòng chửi lớn:
- Con bà ngươi, tên súc sinh Phong Vô Ảnh! Nói rõ là chỉ tỷ thí kiếm đạo, vậy mà ngươi lại động quyền cước, dùng cảnh giới cao hơn khi dễ ta! Vô sỉ!
Phát hiện thấy Phượng Minh đang đứng trước mặt mình, mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Lão tung một cước đá hắn bay ra nằm một đống giữa sân, mông chổng lên trời.
- Còn ngươi nữa! Đại súc sinh vô sỉ, tiểu súc sinh cũng không có gì tốt!
Miệng lầm bầm chửi rủa, Thanh Vân chưởng giáo cất bước đi thẳng.
- Không còn thiên lý nữa a? Đường đường là chưởng giáo lại ra tay với hậu bối?
Phượng Minh muốn khóc mà khóc không được. Hắn thất tha thất thểu đi vào phòng, chỉ thấy gian phòng bên trong đã hoang tàn, ngoại trừ bàn ghế gỗ còn nguyên thì mọi thứ đều tan nát, ngay cả giường cũng hóa thành bột mịn.
Phong lão đang ngồi ngâm nhi tách trà. Thấy Phượng Minh ngồi xuống lão pha cho hắn một tách trà, lạnh lùng nói:
- Mình mẩy toàn là máu me! Đám hỗn đản Thanh Vân sơn này lại dám khiến Minh nhi của ta bị thương?
Phượng Minh nước mắt ròng ròng, vẻ mặt u sầu:
- Đúng vậy, Minh nhi bị họ đánh rất thảm! Người phải...
Lời chưa dứt Phong lão đã tung một cước đá văng hắn ra bên ngoài sân, mông chổng lên trời.
Mặc kệ hắn gào thét cỡ nào lão cũng không tâm mà ra ngoài đóng cửa ngủ luôn.
- Thiên lý ở đâu? Cùng thế hệ không ai đánh lại ta! Vậy mà lại bị mấy lão già này cậy lớn hiếp nhỏ. Ta hận! Ta phải báo thù...
- Còn ồn ào nữa ta cắt lưỡi ngươi. Phong Vô Ảnh ta đường đường chính chính đánh bại Thanh Vân lão tặc, còn ngươi lại thua dưới tay đám tiểu tặc kia. Làm mất hết uy danh ta, một cước đã là nhẹ rồi! Hừ...
Trong gian phòng vang lên tiếng Phong lão.
Phượng Minh muốn khóc mà không được. Bất quá ngoài sân trăng thanh gió mát. Vì bản thân đã thấm mệt nên chẳng bao lâu sau hắn đã chìm vào giấc ngủ.
...................
Phượng Minh ngủ một lúc bỗng cảm thấy hơi chói mắt.
- Ta đã ngủ bao lâu rồi? Sao mông lại đau thế này? Chết tiệt hai lão già...
Hắn đưa tay xoa xoa mông, mở mắt ra thì liền hết hồn.
Trước mặt hắn Mộc Tiểu Nhu đang ngồi chờ sẵn từ bao giờ, đôi mắt to tròn cùng nụ cười lém lỉnh nhìn hắn chằm chằm.
- Cô đang định ám toán ta à?
Phượng Minh có chút mất tự nhiên đưa tay sửa cổ áo. Nhưng tay hắn bị bàn tay mềm mại của Mộc Tiểu Nhu nắm lấy. Nàng nhíu mày đưa đầu sát lại ngực hắn.
- Cô định làm gì? Nam nữ thụ thụ bất thân... Phong lão cứu!
- Huynh la làng cái gì vậy. Người huynh hôi quá rồi, mau đi tắm đi!
Mộc Tiểu Nhu nhăn mặt, đoạn kéo tay hắn đứng dậy, dẫn hắn đi một lèo ra khỏi nơi ở của hắn.
Cô nàng này thực sự có một sức hút khó tả, không hiểu sao mỗi lần nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp kia hắn buông xuôi ý định chống cự.
- Phong tiền bối đã dậy từ sớm. Ban nãy cũng có mấy người tới mời tiền bối đến gian phòng khác. Ta tới đây thì tiền bối giao huynh cho ta luôn, còn dặn dò ta phải ép huynh tắm rửa thay đồ, bình thường huynh ở rất bẩn!
- Phong lão chết tiệt, hôm qua ta vừa mới tắm!
Phượng Minh muốn khóc mà khóc không được.
Mộc Tiểu Nhu dẫn hắn vào một căn phòng cực kỳ rộng lớn, ở giữa có một tấm bình phong nhỏ ngăn đôi nơi tắm và nơi ngủ. Ở nơi tắm đã bố trí sẵn một bồn nước nóng rải hoa thơm lừng.
Phượng Minh nhìn Mộc Tiểu Nhu ngượng ngùng gãi đầu:
- Được rồi, ta tự tắm được, cảm ơn ơn cô đã đưa ta đến đây.
- Sao là thế? Phong tiền bối đã dặn dò ta phải tắm cho huynh!
Mộc Tiểu Nhu hai mắt tròn xoe, tỏ vẻ vô tội. Nàng tiến tới một bước, Phượng Minh liền lùi một bước. Chỉ một lúc sau lưng Phượng Minh đã chạm phải bồn tắm. Còn Mộc Tiểu Nhu đã đứng gần hắn đến mức không gần hơn nữa. Thậm chí hắn còn cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của nàng.
- Cô muốn làm gì?
- Đi tắm?
Mộc Tiểu Nhu cười lém lỉnh đưa tay xé toang áo của Phượng Minh, để lộ bờ ngực trần có vài vết thương còn chưa lành miệng sau trận giao chiến hôm qua. Bất quá đây đều là ngoại thương nên không nguy hiểm lắm.
Người Phượng Minh run lên bần bật. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với một người con gái gần đến vậy. Lý trí hắn yếu dần, theo dẫn dắt của Mộc Tiểu Nhu bước vào bồn tắm.
Áo của hắn hoàn toàn được cởi ra để lộ hình xăm phượng hoàng trên lưng.
Mộc Tiểu Nhu ngạc nhiên hỏi:
- Huynh là đàn ông sao lại xăm hình phượng hoàng làm gì?
Phượng Minh đáp:
- Ta cũng không rõ, nghe Phong kể lại lúc nhặt được ta về thì trên lưng ta đã có hình xăm phượng hoàng đang thét vang chín tầng trời, vì vậy ông đặt cho ta cái tên Phượng Minh.
Mộc Tiểu Nhu hai má hồng hồng, ngượng ngùng nói:
- Được rồi, huynh quay mặt đi!
- Để làm gì?
Phượng Minh ngơ ngác hỏi nhưng vẫn làm theo. Từng lên xoẹt xoẹt vang lên, tiếng hít thở của Mộc Tiểu Nhu cũng ngày một rõ. Kế tiếp là tiếng nước vang lên giống như có ai đó đang bước chân vào bồn tắm.
Toàn thân Phượng Minh nổi hết da gà nhưng hắn vẫn không dám quay đầu lại.
Một sự mềm mại ôn nhu siết chặt lấy bờ lưng trần của hắn, chỉ nghe thấy Mộc Tiểu Nhu nhỏ giọng:
- Phượng Minh, từ lúc nhìn thấy phong thái coi trời bằng vung, một mình quát tháo quần hùng của huynh, Tiểu Nhu đã thích huynh rồi. Huynh có tin không...
- Có... có hơi nhanh quá chăng?
Phượng Minh vẫn có cảm giác phiêu bồng như đang mơ. Bất quá trong lòng hắn cảm thấy hắn thực sự thích Mộc Tiểu Nhu. Nàng có dung mạo tuyệt đẹp, thông minh lém lỉnh, loại khí chất này bất kỳ người đàn ông nào cũng không cưỡng lại được chứ đừng nói gì hắn.
Mộc Tiểu Nhu xoay người Phượng Minh lại, đưa tay ôm lấy mặt hắn, toàn bộ tấm thân ngọc ngà trắng không tỳ vết của nàng cũng đều được hắn thấy rõ. Ánh mắt hắn trở nên mờ đi.
- Nam nhân các huynh thích ai thì dùng liền sức mạnh chiếm đi. Nữ nhân chúng ta gặp được nam nhân trong mộng, nếu không nhanh chân chẳng lẻ chờ người khác cướp đi sao? Hay là huynh lại giống Tào Phi, thích một nữ tử vẻ ngoài như Từ Vi?
- Không phải! Từ Vi tuy không đẹp nhưng tâm địa rất tốt...
Chữ "tốt" vừa thốt ra đã bị bờ môi mềm mại của Mộc Tiểu Nhu chặn lại.
Hai mắt Phượng Minh nhắm nghiền, một sự nóng bóng khó hình dung trong cơ thể hắn bộc phát. Hắn mạnh mẽ đáp trả Mộc Tiểu Nhu, cả căn phòng chìm trong hương diễm ôn nhu...
#
Hai người nắm tay nhau cất bước đi dạo xung quanh một hoa viên. Mộc Tiểu Nhu bờ má phớt hồng, ngại ngùng né tránh ánh mắt của Phượng Minh.
- Từ nay về sau ta có thể nhìn muội tùy thích rồi. Muội là của ta!
- Ai là của huynh chứ?
Mộc Tiểu Nhu khoát tay hắn bỏ chạy, Phượng Minh cười ha hả đuổi theo ôm chồm lấy nàng.
Nằm trong lòng của Phượng Minh, Mộc Tiểu Nhu chợt hỏi:
- Phượng đại ca, ta có một thắc mắc.
- Muội cứ nói!
Phượng Minh cười hiền lành:
- Vì sao huynh chỉ là người phàm, cơ thể không chút linh lực nào mà Thánh Nhân Kiếm hôm qua của huynh lại phát ra uy lực của Khai Nguyên cảnh?
- Chuyện này, cũng là ta vừa ngộ ra được thôi.
Đặt Mộc Tiểu Nhu xuống, hắn chắp tay sau lưng nói:
- Hiện nay chỉ có hai cách tu luyện. Theo như ta biết người tu linh thu nạp linh khí thiên địa vào đan điền, sau đó từ đan điền phân phát linh khí ra kỳ kinh bát mạch. Đến lúc kỳ kinh bát mạch đạt tới giới hạn thì đó chính là Khai Nguyên viên mãn. Sau đó mượn ý cảnh kết hợp với linh lực bản thân tế luyện ra linh thể riêng gọi là Hóa Hình. Về phía tu chân thì họ cũng phân bố chân khí ra kỳ kinh bát mạch nhưng lại chỉ mang ý nghĩa đả thông, sau cùng chân khí vẫn quay về đan điền. Chân khí đan điền đạt tới giới hạn sẽ hình thành một nguyên anh, đây chính là cảnh giới Hóa Hình của tu chân. Con đường luyện thể ta không đề cập tới vì con đường này không mang lại thần thông, cách tu luyện không thông qua nguyên khí trong thiên địa.
Mộc Tiểu Nhu gật đầu:
- Không ngờ huynh chỉ làm phàm nhân mà lại hiểu sâu cách thức tu luyện như thế!
- Là muội chưa hiểu hết về thiên tư của ta. Người thường nhìn một suy ra hai ba, còn ta nhìn một có thể suy ra bảy tám, mọi thứ về đạo lý suy diễn đều không làm khó được ta. Quay lại chuyện kia, vào hôm qua ta mượn thập cường để chứng thực suy nghĩ của ta. Thực sự có con đường thứ ba!
Ánh mắt Phượng Minh sáng ngời:
- Hai con đường trước là tu thân. Còn con đường ta phát hiện ra là tu tâm. Dùng tâm cảm ngộ thiên địa đại đạo. Kiếm ý thật ra cũng là một loại đạo, nhưng tu luyện giả bình thường chỉ xem nó như gia vị hỗ trợ cho linh lực. Theo ta suy diễn ra, nó cũng có sáu cảnh giới như hai con đường kia.
Hắn ngước đầu lên nhìn trời. Mặt trời ban trưa quá sáng chói. Mộc Tiểu Nhu đứng ngược với hướng mặt trời nên không nhìn rõ được thân hình Phượng Minh. Lúc này đây nàng có cảm giác người đang đứng trong ánh mặt trời kia thật cao lớn, khiến nàng không cách nào chạm tới.
- Lô Hỏa Thuần Thanh, Tòng Tâm Sở Dục, Đăng Phong Tạo Cực, Xuất Thần Nhập Hóa, Tấu Nhập Thần Tỏa, Siêu Thần Nhập Thánh. Sáu con đường này sẽ là một phương hướng tu luyện mới dành cho phàm nhân! Thậm chí vì nó là tu tâm nên không bài xích như tu chân và tu linh bài xích nhau. Mọi người có thể thân tâm song tu.
- Con đã làm được!
Không biết Phong lão đã đứng từ sau lưng hắn tự bao giờ. Vẻ mặt ông lạnh lùng nhưng nơi khóe mắt lại có một giọt lệ chảy ra.
Phượng Minh quay đầu nhìn ông, nở nụ cười:
- Phong gia gia, con thành công rồi! Có con đường này, con tự tin trong ba mươi năm có thể tiếu ngạo Nam Thiệm.
Phong lão lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Càng cố kiềm nén thì sự xúc động càng nhiều. Ông bất giác nhớ lại cuộc trò chuyện với Thanh Vân chưởng giáo hôm qua, nội tâm càng bất định.
Khuôn mặt dữ tợn, Thanh Vân chưởng giáo quay đầu nhìn vào phòng chửi lớn:
- Con bà ngươi, tên súc sinh Phong Vô Ảnh! Nói rõ là chỉ tỷ thí kiếm đạo, vậy mà ngươi lại động quyền cước, dùng cảnh giới cao hơn khi dễ ta! Vô sỉ!
Phát hiện thấy Phượng Minh đang đứng trước mặt mình, mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Lão tung một cước đá hắn bay ra nằm một đống giữa sân, mông chổng lên trời.
- Còn ngươi nữa! Đại súc sinh vô sỉ, tiểu súc sinh cũng không có gì tốt!
Miệng lầm bầm chửi rủa, Thanh Vân chưởng giáo cất bước đi thẳng.
- Không còn thiên lý nữa a? Đường đường là chưởng giáo lại ra tay với hậu bối?
Phượng Minh muốn khóc mà khóc không được. Hắn thất tha thất thểu đi vào phòng, chỉ thấy gian phòng bên trong đã hoang tàn, ngoại trừ bàn ghế gỗ còn nguyên thì mọi thứ đều tan nát, ngay cả giường cũng hóa thành bột mịn.
Phong lão đang ngồi ngâm nhi tách trà. Thấy Phượng Minh ngồi xuống lão pha cho hắn một tách trà, lạnh lùng nói:
- Mình mẩy toàn là máu me! Đám hỗn đản Thanh Vân sơn này lại dám khiến Minh nhi của ta bị thương?
Phượng Minh nước mắt ròng ròng, vẻ mặt u sầu:
- Đúng vậy, Minh nhi bị họ đánh rất thảm! Người phải...
Lời chưa dứt Phong lão đã tung một cước đá văng hắn ra bên ngoài sân, mông chổng lên trời.
Mặc kệ hắn gào thét cỡ nào lão cũng không tâm mà ra ngoài đóng cửa ngủ luôn.
- Thiên lý ở đâu? Cùng thế hệ không ai đánh lại ta! Vậy mà lại bị mấy lão già này cậy lớn hiếp nhỏ. Ta hận! Ta phải báo thù...
- Còn ồn ào nữa ta cắt lưỡi ngươi. Phong Vô Ảnh ta đường đường chính chính đánh bại Thanh Vân lão tặc, còn ngươi lại thua dưới tay đám tiểu tặc kia. Làm mất hết uy danh ta, một cước đã là nhẹ rồi! Hừ...
Trong gian phòng vang lên tiếng Phong lão.
Phượng Minh muốn khóc mà không được. Bất quá ngoài sân trăng thanh gió mát. Vì bản thân đã thấm mệt nên chẳng bao lâu sau hắn đã chìm vào giấc ngủ.
...................
Phượng Minh ngủ một lúc bỗng cảm thấy hơi chói mắt.
- Ta đã ngủ bao lâu rồi? Sao mông lại đau thế này? Chết tiệt hai lão già...
Hắn đưa tay xoa xoa mông, mở mắt ra thì liền hết hồn.
Trước mặt hắn Mộc Tiểu Nhu đang ngồi chờ sẵn từ bao giờ, đôi mắt to tròn cùng nụ cười lém lỉnh nhìn hắn chằm chằm.
- Cô đang định ám toán ta à?
Phượng Minh có chút mất tự nhiên đưa tay sửa cổ áo. Nhưng tay hắn bị bàn tay mềm mại của Mộc Tiểu Nhu nắm lấy. Nàng nhíu mày đưa đầu sát lại ngực hắn.
- Cô định làm gì? Nam nữ thụ thụ bất thân... Phong lão cứu!
- Huynh la làng cái gì vậy. Người huynh hôi quá rồi, mau đi tắm đi!
Mộc Tiểu Nhu nhăn mặt, đoạn kéo tay hắn đứng dậy, dẫn hắn đi một lèo ra khỏi nơi ở của hắn.
Cô nàng này thực sự có một sức hút khó tả, không hiểu sao mỗi lần nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp kia hắn buông xuôi ý định chống cự.
- Phong tiền bối đã dậy từ sớm. Ban nãy cũng có mấy người tới mời tiền bối đến gian phòng khác. Ta tới đây thì tiền bối giao huynh cho ta luôn, còn dặn dò ta phải ép huynh tắm rửa thay đồ, bình thường huynh ở rất bẩn!
- Phong lão chết tiệt, hôm qua ta vừa mới tắm!
Phượng Minh muốn khóc mà khóc không được.
Mộc Tiểu Nhu dẫn hắn vào một căn phòng cực kỳ rộng lớn, ở giữa có một tấm bình phong nhỏ ngăn đôi nơi tắm và nơi ngủ. Ở nơi tắm đã bố trí sẵn một bồn nước nóng rải hoa thơm lừng.
Phượng Minh nhìn Mộc Tiểu Nhu ngượng ngùng gãi đầu:
- Được rồi, ta tự tắm được, cảm ơn ơn cô đã đưa ta đến đây.
- Sao là thế? Phong tiền bối đã dặn dò ta phải tắm cho huynh!
Mộc Tiểu Nhu hai mắt tròn xoe, tỏ vẻ vô tội. Nàng tiến tới một bước, Phượng Minh liền lùi một bước. Chỉ một lúc sau lưng Phượng Minh đã chạm phải bồn tắm. Còn Mộc Tiểu Nhu đã đứng gần hắn đến mức không gần hơn nữa. Thậm chí hắn còn cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của nàng.
- Cô muốn làm gì?
- Đi tắm?
Mộc Tiểu Nhu cười lém lỉnh đưa tay xé toang áo của Phượng Minh, để lộ bờ ngực trần có vài vết thương còn chưa lành miệng sau trận giao chiến hôm qua. Bất quá đây đều là ngoại thương nên không nguy hiểm lắm.
Người Phượng Minh run lên bần bật. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với một người con gái gần đến vậy. Lý trí hắn yếu dần, theo dẫn dắt của Mộc Tiểu Nhu bước vào bồn tắm.
Áo của hắn hoàn toàn được cởi ra để lộ hình xăm phượng hoàng trên lưng.
Mộc Tiểu Nhu ngạc nhiên hỏi:
- Huynh là đàn ông sao lại xăm hình phượng hoàng làm gì?
Phượng Minh đáp:
- Ta cũng không rõ, nghe Phong kể lại lúc nhặt được ta về thì trên lưng ta đã có hình xăm phượng hoàng đang thét vang chín tầng trời, vì vậy ông đặt cho ta cái tên Phượng Minh.
Mộc Tiểu Nhu hai má hồng hồng, ngượng ngùng nói:
- Được rồi, huynh quay mặt đi!
- Để làm gì?
Phượng Minh ngơ ngác hỏi nhưng vẫn làm theo. Từng lên xoẹt xoẹt vang lên, tiếng hít thở của Mộc Tiểu Nhu cũng ngày một rõ. Kế tiếp là tiếng nước vang lên giống như có ai đó đang bước chân vào bồn tắm.
Toàn thân Phượng Minh nổi hết da gà nhưng hắn vẫn không dám quay đầu lại.
Một sự mềm mại ôn nhu siết chặt lấy bờ lưng trần của hắn, chỉ nghe thấy Mộc Tiểu Nhu nhỏ giọng:
- Phượng Minh, từ lúc nhìn thấy phong thái coi trời bằng vung, một mình quát tháo quần hùng của huynh, Tiểu Nhu đã thích huynh rồi. Huynh có tin không...
- Có... có hơi nhanh quá chăng?
Phượng Minh vẫn có cảm giác phiêu bồng như đang mơ. Bất quá trong lòng hắn cảm thấy hắn thực sự thích Mộc Tiểu Nhu. Nàng có dung mạo tuyệt đẹp, thông minh lém lỉnh, loại khí chất này bất kỳ người đàn ông nào cũng không cưỡng lại được chứ đừng nói gì hắn.
Mộc Tiểu Nhu xoay người Phượng Minh lại, đưa tay ôm lấy mặt hắn, toàn bộ tấm thân ngọc ngà trắng không tỳ vết của nàng cũng đều được hắn thấy rõ. Ánh mắt hắn trở nên mờ đi.
- Nam nhân các huynh thích ai thì dùng liền sức mạnh chiếm đi. Nữ nhân chúng ta gặp được nam nhân trong mộng, nếu không nhanh chân chẳng lẻ chờ người khác cướp đi sao? Hay là huynh lại giống Tào Phi, thích một nữ tử vẻ ngoài như Từ Vi?
- Không phải! Từ Vi tuy không đẹp nhưng tâm địa rất tốt...
Chữ "tốt" vừa thốt ra đã bị bờ môi mềm mại của Mộc Tiểu Nhu chặn lại.
Hai mắt Phượng Minh nhắm nghiền, một sự nóng bóng khó hình dung trong cơ thể hắn bộc phát. Hắn mạnh mẽ đáp trả Mộc Tiểu Nhu, cả căn phòng chìm trong hương diễm ôn nhu...
#
Hai người nắm tay nhau cất bước đi dạo xung quanh một hoa viên. Mộc Tiểu Nhu bờ má phớt hồng, ngại ngùng né tránh ánh mắt của Phượng Minh.
- Từ nay về sau ta có thể nhìn muội tùy thích rồi. Muội là của ta!
- Ai là của huynh chứ?
Mộc Tiểu Nhu khoát tay hắn bỏ chạy, Phượng Minh cười ha hả đuổi theo ôm chồm lấy nàng.
Nằm trong lòng của Phượng Minh, Mộc Tiểu Nhu chợt hỏi:
- Phượng đại ca, ta có một thắc mắc.
- Muội cứ nói!
Phượng Minh cười hiền lành:
- Vì sao huynh chỉ là người phàm, cơ thể không chút linh lực nào mà Thánh Nhân Kiếm hôm qua của huynh lại phát ra uy lực của Khai Nguyên cảnh?
- Chuyện này, cũng là ta vừa ngộ ra được thôi.
Đặt Mộc Tiểu Nhu xuống, hắn chắp tay sau lưng nói:
- Hiện nay chỉ có hai cách tu luyện. Theo như ta biết người tu linh thu nạp linh khí thiên địa vào đan điền, sau đó từ đan điền phân phát linh khí ra kỳ kinh bát mạch. Đến lúc kỳ kinh bát mạch đạt tới giới hạn thì đó chính là Khai Nguyên viên mãn. Sau đó mượn ý cảnh kết hợp với linh lực bản thân tế luyện ra linh thể riêng gọi là Hóa Hình. Về phía tu chân thì họ cũng phân bố chân khí ra kỳ kinh bát mạch nhưng lại chỉ mang ý nghĩa đả thông, sau cùng chân khí vẫn quay về đan điền. Chân khí đan điền đạt tới giới hạn sẽ hình thành một nguyên anh, đây chính là cảnh giới Hóa Hình của tu chân. Con đường luyện thể ta không đề cập tới vì con đường này không mang lại thần thông, cách tu luyện không thông qua nguyên khí trong thiên địa.
Mộc Tiểu Nhu gật đầu:
- Không ngờ huynh chỉ làm phàm nhân mà lại hiểu sâu cách thức tu luyện như thế!
- Là muội chưa hiểu hết về thiên tư của ta. Người thường nhìn một suy ra hai ba, còn ta nhìn một có thể suy ra bảy tám, mọi thứ về đạo lý suy diễn đều không làm khó được ta. Quay lại chuyện kia, vào hôm qua ta mượn thập cường để chứng thực suy nghĩ của ta. Thực sự có con đường thứ ba!
Ánh mắt Phượng Minh sáng ngời:
- Hai con đường trước là tu thân. Còn con đường ta phát hiện ra là tu tâm. Dùng tâm cảm ngộ thiên địa đại đạo. Kiếm ý thật ra cũng là một loại đạo, nhưng tu luyện giả bình thường chỉ xem nó như gia vị hỗ trợ cho linh lực. Theo ta suy diễn ra, nó cũng có sáu cảnh giới như hai con đường kia.
Hắn ngước đầu lên nhìn trời. Mặt trời ban trưa quá sáng chói. Mộc Tiểu Nhu đứng ngược với hướng mặt trời nên không nhìn rõ được thân hình Phượng Minh. Lúc này đây nàng có cảm giác người đang đứng trong ánh mặt trời kia thật cao lớn, khiến nàng không cách nào chạm tới.
- Lô Hỏa Thuần Thanh, Tòng Tâm Sở Dục, Đăng Phong Tạo Cực, Xuất Thần Nhập Hóa, Tấu Nhập Thần Tỏa, Siêu Thần Nhập Thánh. Sáu con đường này sẽ là một phương hướng tu luyện mới dành cho phàm nhân! Thậm chí vì nó là tu tâm nên không bài xích như tu chân và tu linh bài xích nhau. Mọi người có thể thân tâm song tu.
- Con đã làm được!
Không biết Phong lão đã đứng từ sau lưng hắn tự bao giờ. Vẻ mặt ông lạnh lùng nhưng nơi khóe mắt lại có một giọt lệ chảy ra.
Phượng Minh quay đầu nhìn ông, nở nụ cười:
- Phong gia gia, con thành công rồi! Có con đường này, con tự tin trong ba mươi năm có thể tiếu ngạo Nam Thiệm.
Phong lão lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Càng cố kiềm nén thì sự xúc động càng nhiều. Ông bất giác nhớ lại cuộc trò chuyện với Thanh Vân chưởng giáo hôm qua, nội tâm càng bất định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.