Chương 126: Lạc vào thông đạo bí mật
TieuBachLong90
09/11/2020
Phượng Minh vội vận linh khí lưu thông đầu óc, nhanh chóng ấy lại sự tỉnh táo.
Sau khi đứng dậy thì hắn phát hiện khung cảnh xung quanh không còn là ở hoàng cung nữa. Đây là một thông đạo dài hẹpdài không thấy điểm cuối, hai bên bức tường vẽ đầy những ký tự và hoa văn khó hiểu.
- Đứng im!
Người bị hắn tông ngã thấy hắn đang định tiến lên thăm dò thì vội hét lên.
Phượng Minh nhíu mày quay lại, hóa ra đó là Diệp Băng Băng của Thắng Thiên tông. Nhưng đây là đâu? Vì sao mình và nàng ta lại xuất hiện ở đây?
- Ngươi còn di chuyển một bước nữa sẽ kích hoạt cấm chế giết chết cả hai ta đấy!
Nghe Diệp Băng Băng nói, Phượng Minh nhìn xuống thì phát hiện đôi chân của mình đang dậm lên một hình vẽ bông hoa sáu cánh đầy răng cưa. Còn vì trí Diệp Băng Băng đang ngồi bệch dưới đất cũng có hình vẽ một bộ xương.
- Chỗ ngươi là Lục Biện Cật, cấm chế thượng cổ, nếu ngươi kích hoạt nó thì bông hoa sáu cánh sẽ từ trong hình vẽ xuất hiện nuốt chửng tất cả sinh mệnh xung quanh. Dưới chân ta là Khô Lâu Tướng Quân, lấy thi hài đại năng Sinh Tử cảnh làm nguyên liệu, nếu nó được kích hoạt thì nó cũng sẽ sống lại giết chúng ta.
Diệp Băng Băng sợ hắn không hiểu nên vội giải thích.
Phượng Minh nhíu mày:
- Đây là địa phương nào?
Diệp Băng Băng đáp:
- Ta cũng không rõ, ta bị kẻ nào đó đánh ngất đi, vừa tỉnh lại đã phát hiện bản thân ở đây.
- Nói láo! Đoạn thông đạo sau lưng cô có dấu bước chân dính đất, rõ ràng cô đã đi một chặng dài để tới nơi này. Còn không thành thật, ta không ngại kích phát cấm chế để cả hai cùng chết đâu!
Phượng Minh biết nàng ta nói dối nên hù dọa. Nào ngờ Diệp Băng Băng cười lạnh:
- Vậy ngươi cứ làm thử xem? Tu vi của ta cao hơn ngươi, lại am hiểu nơi đây, tuy sẽ chật vật một chút nhưng giữ mạng không thành vấn đề…
Thần sắc nàng ta tự tin vô cùng. Nhưng Phượng Minh biết nàng ta chỉ cố làm ra vẻ như vậy, nếu không ban đầu sẽ không vội vã ngăn cản hắn.
- Được! Cô muốn thì ta chiều!
Phượng Minh nhảy vội sang ô khác.
Quả đúng như lời Diệp Băng Băng nói, từ hình vẽ dưới đất chỗ hắn đứng lúc nãy chợt có một bông hoa sáu cánh khổng lồ xuất hiện. Đáng sợ hơn cả là sáu cánh này hệt như một cái mồm đầy răng nanh, còn vị trí nhụy hoa giờ đây xuất hiện một cái lưỡi đỏ ngòm vươn ra chộp tới chỗ Phượng Minh.
Diệp Băng Băng hoảng sợ, định chạy nhưng không dám. Nàng ta hiểu so với Lục Biện Cật thì Khô Lâu Tướng Quân càng đáng sợ hơn nhiều.
- Sao nào, cô còn không thành thực, ta sẽ kích hoạt hết cấm chế trong thông đạo này lên!
Phượng Minh chật vật né tránh cái lưỡi của Lục Biện Cật đang cố quấn lấy mình. Thực lực quái vật hoa này ở mức Hóa Hình hậu kỳ, chênh lệch cảnh giới với hắn rất nhiều, nhưng muốn giết hắn chắc chắn phải mất không ít thời gian.
- Đòi liếm ta hả, ta chém đứt lưỡi ngươi!
Rút Tiêu Mộc kiếm ra, Phượng Minh hét dài một tiếng nhắm cái lưỡi đỏ ngòm chém tới.
Diệp Băng Băng thấy Tiêu Mộc kiếm thì thiếu điều ngất xỉu. Mộc sinh mộc, Lục Biện Cật là yêu vật hệ mộc, nếu gặp Tiêu Mộc kiếm có công dụng khiến vết thương mộc hóa thì coi như gián tiếp giúp Lục Biện Cật sinh trưởng.
Hệt như những điều Diệp Băng Băng lo sợ, sau khi Phượng Minh đang hí ha hí hửng vì chém cái lưỡi của Lục Biện Cật ra làm bảy tám khúc thì những khúc ngắn này bỗng động đậy. Kế đến chúng phình lớn ra rồi biến thành tám Lục Biện Cật nhỏ xíu sức mạnh tầm Khai Nguyên sơ kỳ.
Chúng lao tới điên cuồng cắn xé ống quần Phượng Minh, giống như phải ăn hết thịt ở chân hắn mới chịu thôi.
Phượng Minh hiểu ra vấn đề là không được sử dụng Tiêu Mộc kiếm, đành dùng Hỏa Cầu thuật tấn công nhưng không hề hấn gì cả.
- Diệp cô nương, còn định làm ngơ sao? Ta kích hoạt hết cấm chế lên đây! Có vẻ cô rất sợ Khô Lâu Tướng Quân nhỉ?
Nói đoạn hắn cười hắc hắc, làm bộ chuẩn bị nhảy qua chỗ Diệp Băng Băng.
- Khoan, ta thua! Ngươi đứng yên tại chỗ đi.
Diệp Băng Băng hoàn toàn bị khuất phục trước dáng vẻ không biết sống chết của Phượng Minh, đành lấy ra một loại Nhị Sắc Hỏa thiêu rụi đám Lục Biện Cật tí hon, còn Lục Biện Cật lớn hơn biểu tình sợ hãi vô cùng, giống như trông thấy thiên địch vội vàng chui xuống viên gạch cũ ẩn náu.
- Vạn Thú Linh Hỏa, xếp thứ hai mươi hai trong Dị Hỏa bảng?
Mặc dù thứ hạng cao hơn Vạn Thú Linh Hỏa, nhưng Thanh Liên Địa Tâm Hỏa của Phượng Minh lại chỉ có công hiệu kích thích sinh trưởng, tẩy uế, chứ sát thương không hề cao. Huống hồ, theo Phượng Minh thấy Vạn Thú Linh Hỏa trong tay Diệp Băng Băng không phải tách chiết mà là chân chính bản thể dị hỏa.
Dị hỏa trong thiên địa ít ỏi đến đáng thương, thời gian để sinh ra một dị hỏa mất đến cả trăm ngàn vạn năm. Sức mạnh của chúng khi ở trong thiên địa vô cùng lớn, nhưng một khi nhận chủ thì sẽ bộc lộ sức mạnh theo tu vi của chủ nhân. Điều này cũng dễ hiểu, sau khi nhận chủ thì dị hỏa lấy đan điền của người đó làm nhà, nếu không tự phong bế sức mạnh sẽ thiêu chết chủ nhân lúc nào không biết.
- Có cả dị hỏa chân chính, xem ra bối cảnh của cô khá lớn đấy!
Phượng Minh nhíu mày.
Diệp Băng Băng cho rằng hắn nổi lòng tham với Vạn Thú Linh Hỏa, chỉ cười lạnh:
- Làm sao lớn bằng bối cảnh của Độc Cô công tử! Vừa vào Nhất Niệm tông chưa được mấy tháng đã trở thành đệ tử chân truyền, còn đánh đổ kỷ lục do Tô Hà thiết lập…
- Đủ rồi! Ta tin tưởng cô biết thực lực ta không tệ, chắc chắn sẽ có hậu chiêu nên không muốn liều mạng ra tay với ta. Nếu đã vậy cứ nói huỵch toẹt ra đi. Yến tiệc sắp bắt đầu, ta không có thời gian ở đây chơi với cô…
Phượng Minh thẳng thắn nói.
Diệp Băng Băng trầm mặc ít lâu, cuối cùng thở dài:
- Ngươi là tình nhân của thất công chúa, chắc hẳn sẽ muốn cứu bệ hạ ra. Ta cũng vậy, là hậu nhân của Diệp gia - nô tộc của bệ hạ, muốn tới đây để cứu người…
- Ngươi vẫn không thành thực. Lúc nhắc tới Vô Nhật đế, ta cảm nhận được một tia oán niệm của ngươi!
Phượng Minh vạch trần nàng. Nữ tử này ba lần bốn lượt tìm cách qua mặt hắn, không đáng tin chút nào.
Diệp Băng Băng nhíu mày, người thanh niên trước mặt quá mức nhạy cảm, thậm chí giao động cảm xúc của mình chỉ thoáng hiện qua cũng bị hắn nắm bắt. Đến nước này cứ dằn co mãi không được, nếu yến tiệc kết thúc mà vẫn bị kẹt lại đây thì cả hai chết chắc.
- Được rồi ta nói… Ta thực sự thuộc nô tộc của bệ hạ, nhưng gia tộc ta không có “họ”, đời đời kiếp kiếp phải liên tục thay đổi gốc gác của mình. Đồng thời còn chịu nô ấn của các đời Vô Nhật đế, nhằm bảo đảm tuyệt đối trung thành với y. Đơn giản vì gia tộc là chính là gia tộc thiết kế ra hoàng cung này, toàn bộ cấm chế đều do gia tộc chúng ta bố trí.
Nói đến đây Diệp Băng Băng tỏ ra buồn bã:
- Cha ta là ma tôn Trận sơn, lấy tên Lý Bình. Còn ta phải giả dạng cô nhi nhập môn, lấy tên Diệp Băng Băng. Gia tộc chúng ta vĩnh viễn phải bị xem như mất tích ở Vô Nhật vương triều. Mỗi khi Vô Nhật đế gặp nạn cũng phải tương cứu, bằng không một nửa người trong gia tộc phải chết đi. Hiện tại gia tộc ta chỉ còn sót lại ta và cha, nếu Vô Nhật đế chết, có lẽ gia tộc ta từ đây cũng tận diệt.
Nghe Diệp Băng Băng kể mà Phượng Minh không khỏi hoảng sợ. Loại nô ấn gì mà kinh khủng như vậy? Thêm vào đó cách hành xử của hoàng tộc Vô Nhật vương triều cũng khiến người ta khó hiểu. Lúc xây xong hoàng cung không diệt tộc người ta mà lại ép buộc bằng những quy tắc kỳ lạ. Mỗi đời Vô Nhật đế băng hà sẽ có một nửa thành viên gia tộc tuẫn táng theo. Cứ như thế, cuối cùng tới một ngày gia tộc của Diệp Băng Băng sẽ hoàn toàn bị xóa sổ khỏi thế gian.
- Thông đạo này là nơi thông đến chỗ bế quan của bệ hạ. Ta phải vào trong đó xem tình hình của ông ta rồi tìm giải pháp. Còn ngươi, ngươi từ trên trời rơi xuống, ta cũng chưa hiểu vì sao ngươi lại có thể xông qua lớp cấm chế dày đặc ở đây được nữa…
- Được rồi, tiếp theo làm gì?
- Ta phải tập trung phá giải cấm chế. Hy vọng ngươi không động tâm với dị hỏa trên người ta… Nếu ta phá giải thất bại, ngươi cũng sẽ chết chung đấy…
Diệp Băng Băng nhìn chằm chằm Phượng Minh, quyết định đánh cược một lần. Dù sao tới đây cũng đã không còn đường lui nữa. Thông đạo này được thiết kế theo phong cách “có đi không có về”, lối ra nằm ở trong mật đạo Vô Nhật đế tu luyện.
- Được, cô cứ tự nhiên…
Phượng Minh đứng chắp hai tay sau lưng quan sát nàng ta.
Diệp Băng Băng không câu giờ nữa, tiếp tục quá trình phá giải cấm chế dưới chân.
Quá trình này đòi hỏi trận sư phải tập trung cao độ không được phân tâm. Vậy nên thông thường một trận sư cần phải đi kèm với một hộ pháp tu vi cao hộ giá. Còn đây Diệp Băng Băng tự tin chỉ nàng mới biết chính xác vị trí tiến vào thông đạo nên không đưa theo ai cả. Thêm vào đó, kế hoạch cứu Vô Nhật đế quá mức trọng đại, ở Thắng Thiên tông chẳng có ai đáng để nàng gửi gắm niềm tin.
Phượng Minh nhìn Diệp Băng Băng từng bước phá giải cấm chế toàn bộ thông đạo thì không khỏi hâm mộ. Trận đạo quả nhiên thần kỳ vô cùng. Từ những vật dụng tầm thường liên quan đến âm dương ngũ hành lại có thể tổ hợp, sắp xếp theo quy luật để kích phát sức mạnh. Hắn thầm nhủ phen này thoát khốn nhất định phải đi học trận đạo một phen.
Sau khi đứng dậy thì hắn phát hiện khung cảnh xung quanh không còn là ở hoàng cung nữa. Đây là một thông đạo dài hẹpdài không thấy điểm cuối, hai bên bức tường vẽ đầy những ký tự và hoa văn khó hiểu.
- Đứng im!
Người bị hắn tông ngã thấy hắn đang định tiến lên thăm dò thì vội hét lên.
Phượng Minh nhíu mày quay lại, hóa ra đó là Diệp Băng Băng của Thắng Thiên tông. Nhưng đây là đâu? Vì sao mình và nàng ta lại xuất hiện ở đây?
- Ngươi còn di chuyển một bước nữa sẽ kích hoạt cấm chế giết chết cả hai ta đấy!
Nghe Diệp Băng Băng nói, Phượng Minh nhìn xuống thì phát hiện đôi chân của mình đang dậm lên một hình vẽ bông hoa sáu cánh đầy răng cưa. Còn vì trí Diệp Băng Băng đang ngồi bệch dưới đất cũng có hình vẽ một bộ xương.
- Chỗ ngươi là Lục Biện Cật, cấm chế thượng cổ, nếu ngươi kích hoạt nó thì bông hoa sáu cánh sẽ từ trong hình vẽ xuất hiện nuốt chửng tất cả sinh mệnh xung quanh. Dưới chân ta là Khô Lâu Tướng Quân, lấy thi hài đại năng Sinh Tử cảnh làm nguyên liệu, nếu nó được kích hoạt thì nó cũng sẽ sống lại giết chúng ta.
Diệp Băng Băng sợ hắn không hiểu nên vội giải thích.
Phượng Minh nhíu mày:
- Đây là địa phương nào?
Diệp Băng Băng đáp:
- Ta cũng không rõ, ta bị kẻ nào đó đánh ngất đi, vừa tỉnh lại đã phát hiện bản thân ở đây.
- Nói láo! Đoạn thông đạo sau lưng cô có dấu bước chân dính đất, rõ ràng cô đã đi một chặng dài để tới nơi này. Còn không thành thật, ta không ngại kích phát cấm chế để cả hai cùng chết đâu!
Phượng Minh biết nàng ta nói dối nên hù dọa. Nào ngờ Diệp Băng Băng cười lạnh:
- Vậy ngươi cứ làm thử xem? Tu vi của ta cao hơn ngươi, lại am hiểu nơi đây, tuy sẽ chật vật một chút nhưng giữ mạng không thành vấn đề…
Thần sắc nàng ta tự tin vô cùng. Nhưng Phượng Minh biết nàng ta chỉ cố làm ra vẻ như vậy, nếu không ban đầu sẽ không vội vã ngăn cản hắn.
- Được! Cô muốn thì ta chiều!
Phượng Minh nhảy vội sang ô khác.
Quả đúng như lời Diệp Băng Băng nói, từ hình vẽ dưới đất chỗ hắn đứng lúc nãy chợt có một bông hoa sáu cánh khổng lồ xuất hiện. Đáng sợ hơn cả là sáu cánh này hệt như một cái mồm đầy răng nanh, còn vị trí nhụy hoa giờ đây xuất hiện một cái lưỡi đỏ ngòm vươn ra chộp tới chỗ Phượng Minh.
Diệp Băng Băng hoảng sợ, định chạy nhưng không dám. Nàng ta hiểu so với Lục Biện Cật thì Khô Lâu Tướng Quân càng đáng sợ hơn nhiều.
- Sao nào, cô còn không thành thực, ta sẽ kích hoạt hết cấm chế trong thông đạo này lên!
Phượng Minh chật vật né tránh cái lưỡi của Lục Biện Cật đang cố quấn lấy mình. Thực lực quái vật hoa này ở mức Hóa Hình hậu kỳ, chênh lệch cảnh giới với hắn rất nhiều, nhưng muốn giết hắn chắc chắn phải mất không ít thời gian.
- Đòi liếm ta hả, ta chém đứt lưỡi ngươi!
Rút Tiêu Mộc kiếm ra, Phượng Minh hét dài một tiếng nhắm cái lưỡi đỏ ngòm chém tới.
Diệp Băng Băng thấy Tiêu Mộc kiếm thì thiếu điều ngất xỉu. Mộc sinh mộc, Lục Biện Cật là yêu vật hệ mộc, nếu gặp Tiêu Mộc kiếm có công dụng khiến vết thương mộc hóa thì coi như gián tiếp giúp Lục Biện Cật sinh trưởng.
Hệt như những điều Diệp Băng Băng lo sợ, sau khi Phượng Minh đang hí ha hí hửng vì chém cái lưỡi của Lục Biện Cật ra làm bảy tám khúc thì những khúc ngắn này bỗng động đậy. Kế đến chúng phình lớn ra rồi biến thành tám Lục Biện Cật nhỏ xíu sức mạnh tầm Khai Nguyên sơ kỳ.
Chúng lao tới điên cuồng cắn xé ống quần Phượng Minh, giống như phải ăn hết thịt ở chân hắn mới chịu thôi.
Phượng Minh hiểu ra vấn đề là không được sử dụng Tiêu Mộc kiếm, đành dùng Hỏa Cầu thuật tấn công nhưng không hề hấn gì cả.
- Diệp cô nương, còn định làm ngơ sao? Ta kích hoạt hết cấm chế lên đây! Có vẻ cô rất sợ Khô Lâu Tướng Quân nhỉ?
Nói đoạn hắn cười hắc hắc, làm bộ chuẩn bị nhảy qua chỗ Diệp Băng Băng.
- Khoan, ta thua! Ngươi đứng yên tại chỗ đi.
Diệp Băng Băng hoàn toàn bị khuất phục trước dáng vẻ không biết sống chết của Phượng Minh, đành lấy ra một loại Nhị Sắc Hỏa thiêu rụi đám Lục Biện Cật tí hon, còn Lục Biện Cật lớn hơn biểu tình sợ hãi vô cùng, giống như trông thấy thiên địch vội vàng chui xuống viên gạch cũ ẩn náu.
- Vạn Thú Linh Hỏa, xếp thứ hai mươi hai trong Dị Hỏa bảng?
Mặc dù thứ hạng cao hơn Vạn Thú Linh Hỏa, nhưng Thanh Liên Địa Tâm Hỏa của Phượng Minh lại chỉ có công hiệu kích thích sinh trưởng, tẩy uế, chứ sát thương không hề cao. Huống hồ, theo Phượng Minh thấy Vạn Thú Linh Hỏa trong tay Diệp Băng Băng không phải tách chiết mà là chân chính bản thể dị hỏa.
Dị hỏa trong thiên địa ít ỏi đến đáng thương, thời gian để sinh ra một dị hỏa mất đến cả trăm ngàn vạn năm. Sức mạnh của chúng khi ở trong thiên địa vô cùng lớn, nhưng một khi nhận chủ thì sẽ bộc lộ sức mạnh theo tu vi của chủ nhân. Điều này cũng dễ hiểu, sau khi nhận chủ thì dị hỏa lấy đan điền của người đó làm nhà, nếu không tự phong bế sức mạnh sẽ thiêu chết chủ nhân lúc nào không biết.
- Có cả dị hỏa chân chính, xem ra bối cảnh của cô khá lớn đấy!
Phượng Minh nhíu mày.
Diệp Băng Băng cho rằng hắn nổi lòng tham với Vạn Thú Linh Hỏa, chỉ cười lạnh:
- Làm sao lớn bằng bối cảnh của Độc Cô công tử! Vừa vào Nhất Niệm tông chưa được mấy tháng đã trở thành đệ tử chân truyền, còn đánh đổ kỷ lục do Tô Hà thiết lập…
- Đủ rồi! Ta tin tưởng cô biết thực lực ta không tệ, chắc chắn sẽ có hậu chiêu nên không muốn liều mạng ra tay với ta. Nếu đã vậy cứ nói huỵch toẹt ra đi. Yến tiệc sắp bắt đầu, ta không có thời gian ở đây chơi với cô…
Phượng Minh thẳng thắn nói.
Diệp Băng Băng trầm mặc ít lâu, cuối cùng thở dài:
- Ngươi là tình nhân của thất công chúa, chắc hẳn sẽ muốn cứu bệ hạ ra. Ta cũng vậy, là hậu nhân của Diệp gia - nô tộc của bệ hạ, muốn tới đây để cứu người…
- Ngươi vẫn không thành thực. Lúc nhắc tới Vô Nhật đế, ta cảm nhận được một tia oán niệm của ngươi!
Phượng Minh vạch trần nàng. Nữ tử này ba lần bốn lượt tìm cách qua mặt hắn, không đáng tin chút nào.
Diệp Băng Băng nhíu mày, người thanh niên trước mặt quá mức nhạy cảm, thậm chí giao động cảm xúc của mình chỉ thoáng hiện qua cũng bị hắn nắm bắt. Đến nước này cứ dằn co mãi không được, nếu yến tiệc kết thúc mà vẫn bị kẹt lại đây thì cả hai chết chắc.
- Được rồi ta nói… Ta thực sự thuộc nô tộc của bệ hạ, nhưng gia tộc ta không có “họ”, đời đời kiếp kiếp phải liên tục thay đổi gốc gác của mình. Đồng thời còn chịu nô ấn của các đời Vô Nhật đế, nhằm bảo đảm tuyệt đối trung thành với y. Đơn giản vì gia tộc là chính là gia tộc thiết kế ra hoàng cung này, toàn bộ cấm chế đều do gia tộc chúng ta bố trí.
Nói đến đây Diệp Băng Băng tỏ ra buồn bã:
- Cha ta là ma tôn Trận sơn, lấy tên Lý Bình. Còn ta phải giả dạng cô nhi nhập môn, lấy tên Diệp Băng Băng. Gia tộc chúng ta vĩnh viễn phải bị xem như mất tích ở Vô Nhật vương triều. Mỗi khi Vô Nhật đế gặp nạn cũng phải tương cứu, bằng không một nửa người trong gia tộc phải chết đi. Hiện tại gia tộc ta chỉ còn sót lại ta và cha, nếu Vô Nhật đế chết, có lẽ gia tộc ta từ đây cũng tận diệt.
Nghe Diệp Băng Băng kể mà Phượng Minh không khỏi hoảng sợ. Loại nô ấn gì mà kinh khủng như vậy? Thêm vào đó cách hành xử của hoàng tộc Vô Nhật vương triều cũng khiến người ta khó hiểu. Lúc xây xong hoàng cung không diệt tộc người ta mà lại ép buộc bằng những quy tắc kỳ lạ. Mỗi đời Vô Nhật đế băng hà sẽ có một nửa thành viên gia tộc tuẫn táng theo. Cứ như thế, cuối cùng tới một ngày gia tộc của Diệp Băng Băng sẽ hoàn toàn bị xóa sổ khỏi thế gian.
- Thông đạo này là nơi thông đến chỗ bế quan của bệ hạ. Ta phải vào trong đó xem tình hình của ông ta rồi tìm giải pháp. Còn ngươi, ngươi từ trên trời rơi xuống, ta cũng chưa hiểu vì sao ngươi lại có thể xông qua lớp cấm chế dày đặc ở đây được nữa…
- Được rồi, tiếp theo làm gì?
- Ta phải tập trung phá giải cấm chế. Hy vọng ngươi không động tâm với dị hỏa trên người ta… Nếu ta phá giải thất bại, ngươi cũng sẽ chết chung đấy…
Diệp Băng Băng nhìn chằm chằm Phượng Minh, quyết định đánh cược một lần. Dù sao tới đây cũng đã không còn đường lui nữa. Thông đạo này được thiết kế theo phong cách “có đi không có về”, lối ra nằm ở trong mật đạo Vô Nhật đế tu luyện.
- Được, cô cứ tự nhiên…
Phượng Minh đứng chắp hai tay sau lưng quan sát nàng ta.
Diệp Băng Băng không câu giờ nữa, tiếp tục quá trình phá giải cấm chế dưới chân.
Quá trình này đòi hỏi trận sư phải tập trung cao độ không được phân tâm. Vậy nên thông thường một trận sư cần phải đi kèm với một hộ pháp tu vi cao hộ giá. Còn đây Diệp Băng Băng tự tin chỉ nàng mới biết chính xác vị trí tiến vào thông đạo nên không đưa theo ai cả. Thêm vào đó, kế hoạch cứu Vô Nhật đế quá mức trọng đại, ở Thắng Thiên tông chẳng có ai đáng để nàng gửi gắm niềm tin.
Phượng Minh nhìn Diệp Băng Băng từng bước phá giải cấm chế toàn bộ thông đạo thì không khỏi hâm mộ. Trận đạo quả nhiên thần kỳ vô cùng. Từ những vật dụng tầm thường liên quan đến âm dương ngũ hành lại có thể tổ hợp, sắp xếp theo quy luật để kích phát sức mạnh. Hắn thầm nhủ phen này thoát khốn nhất định phải đi học trận đạo một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.