Chương 152: Ly biệt
TieuBachLong90
01/12/2020
Phía Tây thành, Tạ Tranh, Diệp Băng Băng, hai nữ thi đã có mặt đầy đủ. Nhưng khiến Phượng Minh bất ngờ hơn cả là sự xuất hiện của một vị khách không mời mà đến.
Mã Đằng.
Ông ta nhìn Phượng Minh trầm mặc, mà hắn cũng nhìn ông ta không nói lời nào.
Cho đến khi thất công chúa và Diệp Băng Băng chạy tới nơi thì Mã Đằng mới lạnh lùng nói:
- Phụng lệnh thiếu chủ! Ta tới tiễn các ngươi một đoạn!
Đã sớm chuẩn bị rút lui nhưng không ngờ vẫn bị Tô Hà biết được phái người chặn đường. Phượng Minh biết mình không phải đối thủ của ông ta, rất may Minh Quá Long nhận được tin tức đã tới nơi. Nhìn Mã Đằng, khoé môi Minh Quá Long nở nụ cười thú vị:
- Trưởng lão của Nhất Niệm tông, tu vi Vô Nhai hậu kỳ? Ngươi hoàn toàn không phải đối thủ của ta. Nếu không muốn chết hãy cút nhường đường!
Nếu là kẻ khác nói lời này Mã Đằng ắt hẳn sẽ rất tức giận. Còn ở đây Minh Quá Long đã thể hiện được thực lực bá đạo của mình, một khi buông lời nào ra, ai cũng có cảm giác gã ta nói được làm được.
Đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng nhất, Tạ Tranh mới lên tiếng:
- Mã trưởng lão giúp chúng ta thuận lợi rời khỏi Nhất Niệm tông. Không hiểu vì sao bây giờ gần như tròng mắt các đệ tử trong tông đều chuyển sang màu tím hết sức kỳ lạ, bọn họ phong kín tông môn, ngay cả Âu Dương Hoa và Mã Tư Thuần cũng không quản nổi.
- Đi thôi, trên đường ta sẽ nói rõ!
Mã Đằng leo lên lưng một con yêu mã rồi thúc ngựa rời thành. Đám Phượng Minh biết không thể chần chừ nên cũng leo lên yêu mã chạy theo.
Nếu so ra thì sử dụng yêu mã để di chuyển đỡ tốn sức và hao phí như phi hành bằng pháp bảo, tốc độ lại nhanh không kém. Cho nên trừ phi quá cấp bách, rất ít ai muốn dùng pháp bảo phi hành.
Vó ngựa đạp loạn khiến cát bụi tung bay mù trời, chẳng mấy chốc họ đã rời Đế đô được hai canh giờ. Quãng đường này nhất định phải di chuyển đường vòng, bởi vì chắc chắn các truyền tống trận đều đã bị người của Thất Sát tông và Mộc Quế Anh chặn toàn bộ.
Mọi người đang chú tâm chạy đến trước thì từ bầu trời Đế đô bỗng xuất hiện một pháo hoa vàng rực bắn lên không trung, gây nên sự chú ý rất lớn.
Mã Đằng nói:
- Ngụy Thư Diệp đánh bại Hồng Tiểu Y rồi! Pháo hoa này là do mật thám của ta ở Thất Sát tông bắn ra để báo tin.
Phượng Minh gật đầu, tuy nhiên vẫn nhìn Mã Đằng bằng ánh mắt dè chừng:
- Hôm nay không hiểu nguyên cớ nào khiến Mã trưởng lão nổi lòng từ bi giúp đỡ ta như vậy?
Mã Đằng không đáp, lấy trong ngực ra một bọc vải ném cho Phượng Minh. Máu tươi trên bọc vải mới khô lại, hiển nhiên bên trong chứa một vật gì đó rất kinh khủng.
Phượng Minh chậm rãi mở bọc vải ra, chỉ thấy một con mắt trắng dã đầy máu tươi và một cái tai người được xếp ngay ngắn trong đó.
Hai thứ này làm hắn liên tưởng tới một người.
- Thiếu chủ không phải kẻ không biết xấu hổ. Vốn y định tự sát nhưng bất thành, bị người của Thái Miếu khống chế. Người này tu vi chỉ có Ngưng Thần sơ kỳ nhưng thần thông rất kỳ lạ, kể cả Vô Nhai cũng bị áp chế huyết mạch không thể bộc phát tu vi, đành chịu bị gieo nô ấn. Ta may mắn được thiếu chủ thông báo, tạm lánh đi. Người nói đưa bọc vải này cho ngươi, ngươi sẽ nhìn và nghe được những điều cần thiết...
Nghe Mã Đằng nói vậy, Phượng Minh xoay con mắt lại, nhìn vào tròng đen đang trợn trừng của nó, cảm nhận được oán niệm điên cuồng của Tô Hà.
Chỉ thấy tròng đen kia dần hiện ra một thân ảnh thiếu niên khoác áo trùm đang dần dần tháo mũ xuống. Gương mặt người này hoàn mỹ vô song, hai con mắt một tím một vàng tạo nên sự yêu dị khôn tả.
Phượng Minh lại cầm tai của Tô Hà để lên tai mình, cuộc nói chuyện giữa Tô Hà và thiếu niên kia liền vang lên.
Một lúc sau, hắn mới cẩn thận đặt một con mắt và cái tai này vào trong bọc vải, gói kỹ lại rồi trả cho Mã Đằng.
- Ta hiểu rồi, cảm tạ Mã trưởng lão. Nói với thiếu chủ, ta sẽ sớm trở về cứu Nhất Niệm tông...
Thù oán của Tô Hà với hắn rất sâu, nhưng y có thể bỏ qua mà báo cho hắn biết để chuẩn bị tinh thần tiếp đón Tôn Thập Tứ, việc này hắn ghi nhớ trong lòng.
Mã Đằng thở dài:
- Thật sự ta vẫn có ác cảm với ngươi, nhưng ngoài ngươi ra thì ta chẳng thấy ai khác có thể đem lại hy vọng cho tông môn...
Dứt lời, Mã Đằng xoay người thúc ngựa bỏ đi. Lúc này Diệp Băng Băng mới hỏi:
- Bệ hạ chẳng phải rất lợi hại à? Cớ gì lại để người Thái Miếu tác oai tác oái?
Lời cô như thức tỉnh Trần Ngọc Kỳ, Ma Thủ là vật chí cao của Vô Nhật vương triều, vì sao mình lại có thể dễ dàng lấy xuống như vậy? Mà phụ hoàng lại bế quan rất khéo, đúng ngay thời điểm Ma Thủ mê hoặc mình. Còn vụ chiêu thân với Ngụy Thư Diệp ép Phượng Minh thua cuộc phải cùng mình rời khỏi vương triều nữa.
Phượng Minh nói:
- Bệ hạ có tính toán của người. Nhất Niệm tông có tính toán của Nhất Niệm tông. Còn chúng ta chỉ là con cờ trong bàn cờ, ngoài thuận theo thì rất khó làm gì khác.
Minh Quá Long lên tiếng:
- Bây giờ ngươi định đi đâu? Người Thái Miếu có chân rết phủ khắp Nam Thiệm, e rằng sớm muộn cũng sẽ tìm được chúng ta...
- Trước tiên huynh hãy hộ tống chúng ta tới Thanh Thiên tông rồi lập tức trở về xây dựng Hắc Thủ. Nam Thiệm sắp xảy ra đại biến, chỉ có mau chóng tạo ra thế lực của riêng mình thì mới sống sót qua lần này được. Tạ Tranh, cô đi theo Minh Quá Long, trợ giúp huynh ấy...
Thời điểm nhạy cảm này càng nhiều người đi theo thì độ nguy hiểm càng tăng, cả hai nữ thi Phượng Minh cũng đã có an bài cho chúng.
Nước mắt ngậm ngùi, tới dưới chân Thanh Thiên tông, Tạ Tranh nhìn hắn lần cuối rồi theo Minh Quá Long thúc ngựa trở về Đế đô.
Tam Tần và Trương Cuồng tiếp đón bọn họ. Ở trong đại điện, mọi người đã lui ra hết, Thanh Thiên tử sau khi xong dự định của Phượng Minh, liền quan sát kỹ hai nữ thi rồi ôn tồn nói:
- Ngươi thật sự muốn ta đưa chúng về Tây Ngưu Hoá Châu?
- Đúng vậy! Ba tháng nữa tới lúc tầm bảo đại hội diễn ra ở Di địa ta nhất định tham gia. Toàn bộ các anh tài thiên kiêu Nam Thiệm và Thái Miếu cũng sẽ có mặt. Đến lúc đó sinh tử khó nói. Dẫu có may mắn qua được thì kỳ hạn thọ nguyên ba năm vẫn treo lơ lửng trên đầu. Hai nữ thi này tư chất siêu phàm, để chúng bên cạnh ta sẽ uổng phí hành trình tu luyện của chúng.
Phượng Minh gật đầu đáp lời Thanh Thiên tử, Cơ Nhi rất thông minh hiểu được ý nghĩa trong câu nói vừa rồi, vội ôm lấy tay áo hắn khóc không ngừng. Nha Nhi thấy tỷ mình khóc cũng oà lên theo mặc dù chẳng hiểu gì.
Thanh Thiên tử mỉm cười:
- Mỗi hoàng tộc trong cả cuộc đời chỉ có thể tạo ra ba Tuyệt Thi, về sau chất lượng sẽ giảm dần. Thường thì họ sẽ lựa chọn rất kỹ lưỡng cho ba bộ Tuyệt Thi này, còn ngươi lại vung tay lựa chọn hai bộ thi thể phẩm chất kém nhất, thật là không biết phải nói sao. Yên tâm, ta sẽ đưa chúng đến Tây Ngưu Hoá Châu, nếu đại nạn ba năm ngươi vượt qua ta sẽ chỉ cách để ngươi đến đó tìm chúng!
Phượng Minh bái tạ, bèn kể lại chuyện về Vô Nhật đế, thăm dò ý kiến của Thanh Thiên tử.
- Chuyện này... Ài, tu vi bệ hạ rất kỳ lạ, lúc yếu lúc mạnh. Việc diệt sát Sinh Tử cảnh trong nháy mắt thì tới Pháp Thân đã làm được rồi. Nhưng nếu chỉ là Pháp Thân thì không có khả năng ta không cảm nhận được, tóm lại, tu vi bệ hạ rất khó lường... Hoặc là ông ta có công pháp ẩn giấu tu vi, hoặc là...
Đúng lúc này, Tam Tần chạy vào báo:
- Vô Nhật đế ban hôn cho Ngụy Thư Diệp và thất công chúa. Đồng thời phát lệnh truy nã Độc Cô Minh với tội danh bắt cóc công chúa, bất kỳ ai diệt sát được sẽ ngay lập tức phong làm quốc sư.
Thanh Thiên tử dùng pháp lực tách hai nữ thi ra khỏi Phượng Minh rồi trầm giọng:
- Ngươi nên đi thôi. Vô Nhật đế đã không muốn ngươi lưu lại vương triều ắt có dụng ý của ông ta. Ngươi và thất công chúa cứ đến Di Địa ẩn náu cho đến lúc tầm bảo đại hội diễn ra. Ta sẽ sai Tam Tần tới tiếp tế thường xuyên.
- Ca ca đừng bỏ Cơ Nhi...
- Ca ca...
Hai nữ thi chống cự lại áp lực của Thanh Thiên tử nhưng không được, chỉ đành không ngừng kêu khóc.
Phượng Minh nhìn chúng thật lâu rồi mỉm cười dịu dàng:
- Các ngươi về nhà trước, ba năm sau ta nhất định đi tìm các ngươi...
Dứt lời hắn quay đi, đáy lòng khó chịu vô cùng. Từ lâu hắn đã xem hai nữ thi như muội muội ruột của mình, bây giờ biết chúng sắp sửa đi đến một nơi cách xa mình vạn vạn dặm, tư vị thật cay đắng khó miêu tả thành lời.
Dưới chân núi, Diệp Băng Băng, Trần Ngọc Kỳ đã ngồi trên lưng ngựa chờ sẵn.
Ba người bất kể ngày đêm thúc ngựa tiến về Di địa, mặc cho thứ gì đang chờ đón mình tiếp theo.
Áo trắng tung bay, máu tươi đỏ thẫm như những cánh hoa nở rộ trong không trung.
Đường Thế Bảo là một trong bảy ma tử của Thất Sát tông, tu vi Vô Nhai trung kỳ mặc dù không cao nhưng vẫn được xem là cường giả.
Mặc dù bị Ngụy Thư Diệp đánh trọng thương song y tin tưởng hành trình bắt lấy Phượng Minh và thất công chúa sẽ không mấy khó khăn.
Cho đến khi y tới đây, đối mặt với một nữ tử áo trắng dáng vẻ lạnh lùng, y biết mình đã sai lầm thật sự.
- Chiến Khốc Đa Tân Quỷ!
- Sầu Ngâm Độc Lão Ông!
Chỉ nghe nữ tử áo trắng thốt ra hai câu, đầu của Đường Thế Bảo đã ngay lập tức rơi xuống đất.
Thấy nữ tử áo trắng đắc thủ, phía xa đột nhiên có tiếng hoan hô đầy ti tiện vang lên:
- Cô nương uy vũ, chém địch như thái rau...
- Câm miệng, phải gọi là mỹ nhân như ngọc, tư thế dịu dàng say đắm lòng người...
Lại một giọng nói coi trời bằng vung nối tiếp.
Nữ tử áo trắng kia dường như đã quá chán ghét với hai giọng nói này, chỉ lạnh lùng quay đầu bước đi.
Hướng đi của nàng, không ngờ lại là Di địa giống hệt Phượng Minh.
Mã Đằng.
Ông ta nhìn Phượng Minh trầm mặc, mà hắn cũng nhìn ông ta không nói lời nào.
Cho đến khi thất công chúa và Diệp Băng Băng chạy tới nơi thì Mã Đằng mới lạnh lùng nói:
- Phụng lệnh thiếu chủ! Ta tới tiễn các ngươi một đoạn!
Đã sớm chuẩn bị rút lui nhưng không ngờ vẫn bị Tô Hà biết được phái người chặn đường. Phượng Minh biết mình không phải đối thủ của ông ta, rất may Minh Quá Long nhận được tin tức đã tới nơi. Nhìn Mã Đằng, khoé môi Minh Quá Long nở nụ cười thú vị:
- Trưởng lão của Nhất Niệm tông, tu vi Vô Nhai hậu kỳ? Ngươi hoàn toàn không phải đối thủ của ta. Nếu không muốn chết hãy cút nhường đường!
Nếu là kẻ khác nói lời này Mã Đằng ắt hẳn sẽ rất tức giận. Còn ở đây Minh Quá Long đã thể hiện được thực lực bá đạo của mình, một khi buông lời nào ra, ai cũng có cảm giác gã ta nói được làm được.
Đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng nhất, Tạ Tranh mới lên tiếng:
- Mã trưởng lão giúp chúng ta thuận lợi rời khỏi Nhất Niệm tông. Không hiểu vì sao bây giờ gần như tròng mắt các đệ tử trong tông đều chuyển sang màu tím hết sức kỳ lạ, bọn họ phong kín tông môn, ngay cả Âu Dương Hoa và Mã Tư Thuần cũng không quản nổi.
- Đi thôi, trên đường ta sẽ nói rõ!
Mã Đằng leo lên lưng một con yêu mã rồi thúc ngựa rời thành. Đám Phượng Minh biết không thể chần chừ nên cũng leo lên yêu mã chạy theo.
Nếu so ra thì sử dụng yêu mã để di chuyển đỡ tốn sức và hao phí như phi hành bằng pháp bảo, tốc độ lại nhanh không kém. Cho nên trừ phi quá cấp bách, rất ít ai muốn dùng pháp bảo phi hành.
Vó ngựa đạp loạn khiến cát bụi tung bay mù trời, chẳng mấy chốc họ đã rời Đế đô được hai canh giờ. Quãng đường này nhất định phải di chuyển đường vòng, bởi vì chắc chắn các truyền tống trận đều đã bị người của Thất Sát tông và Mộc Quế Anh chặn toàn bộ.
Mọi người đang chú tâm chạy đến trước thì từ bầu trời Đế đô bỗng xuất hiện một pháo hoa vàng rực bắn lên không trung, gây nên sự chú ý rất lớn.
Mã Đằng nói:
- Ngụy Thư Diệp đánh bại Hồng Tiểu Y rồi! Pháo hoa này là do mật thám của ta ở Thất Sát tông bắn ra để báo tin.
Phượng Minh gật đầu, tuy nhiên vẫn nhìn Mã Đằng bằng ánh mắt dè chừng:
- Hôm nay không hiểu nguyên cớ nào khiến Mã trưởng lão nổi lòng từ bi giúp đỡ ta như vậy?
Mã Đằng không đáp, lấy trong ngực ra một bọc vải ném cho Phượng Minh. Máu tươi trên bọc vải mới khô lại, hiển nhiên bên trong chứa một vật gì đó rất kinh khủng.
Phượng Minh chậm rãi mở bọc vải ra, chỉ thấy một con mắt trắng dã đầy máu tươi và một cái tai người được xếp ngay ngắn trong đó.
Hai thứ này làm hắn liên tưởng tới một người.
- Thiếu chủ không phải kẻ không biết xấu hổ. Vốn y định tự sát nhưng bất thành, bị người của Thái Miếu khống chế. Người này tu vi chỉ có Ngưng Thần sơ kỳ nhưng thần thông rất kỳ lạ, kể cả Vô Nhai cũng bị áp chế huyết mạch không thể bộc phát tu vi, đành chịu bị gieo nô ấn. Ta may mắn được thiếu chủ thông báo, tạm lánh đi. Người nói đưa bọc vải này cho ngươi, ngươi sẽ nhìn và nghe được những điều cần thiết...
Nghe Mã Đằng nói vậy, Phượng Minh xoay con mắt lại, nhìn vào tròng đen đang trợn trừng của nó, cảm nhận được oán niệm điên cuồng của Tô Hà.
Chỉ thấy tròng đen kia dần hiện ra một thân ảnh thiếu niên khoác áo trùm đang dần dần tháo mũ xuống. Gương mặt người này hoàn mỹ vô song, hai con mắt một tím một vàng tạo nên sự yêu dị khôn tả.
Phượng Minh lại cầm tai của Tô Hà để lên tai mình, cuộc nói chuyện giữa Tô Hà và thiếu niên kia liền vang lên.
Một lúc sau, hắn mới cẩn thận đặt một con mắt và cái tai này vào trong bọc vải, gói kỹ lại rồi trả cho Mã Đằng.
- Ta hiểu rồi, cảm tạ Mã trưởng lão. Nói với thiếu chủ, ta sẽ sớm trở về cứu Nhất Niệm tông...
Thù oán của Tô Hà với hắn rất sâu, nhưng y có thể bỏ qua mà báo cho hắn biết để chuẩn bị tinh thần tiếp đón Tôn Thập Tứ, việc này hắn ghi nhớ trong lòng.
Mã Đằng thở dài:
- Thật sự ta vẫn có ác cảm với ngươi, nhưng ngoài ngươi ra thì ta chẳng thấy ai khác có thể đem lại hy vọng cho tông môn...
Dứt lời, Mã Đằng xoay người thúc ngựa bỏ đi. Lúc này Diệp Băng Băng mới hỏi:
- Bệ hạ chẳng phải rất lợi hại à? Cớ gì lại để người Thái Miếu tác oai tác oái?
Lời cô như thức tỉnh Trần Ngọc Kỳ, Ma Thủ là vật chí cao của Vô Nhật vương triều, vì sao mình lại có thể dễ dàng lấy xuống như vậy? Mà phụ hoàng lại bế quan rất khéo, đúng ngay thời điểm Ma Thủ mê hoặc mình. Còn vụ chiêu thân với Ngụy Thư Diệp ép Phượng Minh thua cuộc phải cùng mình rời khỏi vương triều nữa.
Phượng Minh nói:
- Bệ hạ có tính toán của người. Nhất Niệm tông có tính toán của Nhất Niệm tông. Còn chúng ta chỉ là con cờ trong bàn cờ, ngoài thuận theo thì rất khó làm gì khác.
Minh Quá Long lên tiếng:
- Bây giờ ngươi định đi đâu? Người Thái Miếu có chân rết phủ khắp Nam Thiệm, e rằng sớm muộn cũng sẽ tìm được chúng ta...
- Trước tiên huynh hãy hộ tống chúng ta tới Thanh Thiên tông rồi lập tức trở về xây dựng Hắc Thủ. Nam Thiệm sắp xảy ra đại biến, chỉ có mau chóng tạo ra thế lực của riêng mình thì mới sống sót qua lần này được. Tạ Tranh, cô đi theo Minh Quá Long, trợ giúp huynh ấy...
Thời điểm nhạy cảm này càng nhiều người đi theo thì độ nguy hiểm càng tăng, cả hai nữ thi Phượng Minh cũng đã có an bài cho chúng.
Nước mắt ngậm ngùi, tới dưới chân Thanh Thiên tông, Tạ Tranh nhìn hắn lần cuối rồi theo Minh Quá Long thúc ngựa trở về Đế đô.
Tam Tần và Trương Cuồng tiếp đón bọn họ. Ở trong đại điện, mọi người đã lui ra hết, Thanh Thiên tử sau khi xong dự định của Phượng Minh, liền quan sát kỹ hai nữ thi rồi ôn tồn nói:
- Ngươi thật sự muốn ta đưa chúng về Tây Ngưu Hoá Châu?
- Đúng vậy! Ba tháng nữa tới lúc tầm bảo đại hội diễn ra ở Di địa ta nhất định tham gia. Toàn bộ các anh tài thiên kiêu Nam Thiệm và Thái Miếu cũng sẽ có mặt. Đến lúc đó sinh tử khó nói. Dẫu có may mắn qua được thì kỳ hạn thọ nguyên ba năm vẫn treo lơ lửng trên đầu. Hai nữ thi này tư chất siêu phàm, để chúng bên cạnh ta sẽ uổng phí hành trình tu luyện của chúng.
Phượng Minh gật đầu đáp lời Thanh Thiên tử, Cơ Nhi rất thông minh hiểu được ý nghĩa trong câu nói vừa rồi, vội ôm lấy tay áo hắn khóc không ngừng. Nha Nhi thấy tỷ mình khóc cũng oà lên theo mặc dù chẳng hiểu gì.
Thanh Thiên tử mỉm cười:
- Mỗi hoàng tộc trong cả cuộc đời chỉ có thể tạo ra ba Tuyệt Thi, về sau chất lượng sẽ giảm dần. Thường thì họ sẽ lựa chọn rất kỹ lưỡng cho ba bộ Tuyệt Thi này, còn ngươi lại vung tay lựa chọn hai bộ thi thể phẩm chất kém nhất, thật là không biết phải nói sao. Yên tâm, ta sẽ đưa chúng đến Tây Ngưu Hoá Châu, nếu đại nạn ba năm ngươi vượt qua ta sẽ chỉ cách để ngươi đến đó tìm chúng!
Phượng Minh bái tạ, bèn kể lại chuyện về Vô Nhật đế, thăm dò ý kiến của Thanh Thiên tử.
- Chuyện này... Ài, tu vi bệ hạ rất kỳ lạ, lúc yếu lúc mạnh. Việc diệt sát Sinh Tử cảnh trong nháy mắt thì tới Pháp Thân đã làm được rồi. Nhưng nếu chỉ là Pháp Thân thì không có khả năng ta không cảm nhận được, tóm lại, tu vi bệ hạ rất khó lường... Hoặc là ông ta có công pháp ẩn giấu tu vi, hoặc là...
Đúng lúc này, Tam Tần chạy vào báo:
- Vô Nhật đế ban hôn cho Ngụy Thư Diệp và thất công chúa. Đồng thời phát lệnh truy nã Độc Cô Minh với tội danh bắt cóc công chúa, bất kỳ ai diệt sát được sẽ ngay lập tức phong làm quốc sư.
Thanh Thiên tử dùng pháp lực tách hai nữ thi ra khỏi Phượng Minh rồi trầm giọng:
- Ngươi nên đi thôi. Vô Nhật đế đã không muốn ngươi lưu lại vương triều ắt có dụng ý của ông ta. Ngươi và thất công chúa cứ đến Di Địa ẩn náu cho đến lúc tầm bảo đại hội diễn ra. Ta sẽ sai Tam Tần tới tiếp tế thường xuyên.
- Ca ca đừng bỏ Cơ Nhi...
- Ca ca...
Hai nữ thi chống cự lại áp lực của Thanh Thiên tử nhưng không được, chỉ đành không ngừng kêu khóc.
Phượng Minh nhìn chúng thật lâu rồi mỉm cười dịu dàng:
- Các ngươi về nhà trước, ba năm sau ta nhất định đi tìm các ngươi...
Dứt lời hắn quay đi, đáy lòng khó chịu vô cùng. Từ lâu hắn đã xem hai nữ thi như muội muội ruột của mình, bây giờ biết chúng sắp sửa đi đến một nơi cách xa mình vạn vạn dặm, tư vị thật cay đắng khó miêu tả thành lời.
Dưới chân núi, Diệp Băng Băng, Trần Ngọc Kỳ đã ngồi trên lưng ngựa chờ sẵn.
Ba người bất kể ngày đêm thúc ngựa tiến về Di địa, mặc cho thứ gì đang chờ đón mình tiếp theo.
Áo trắng tung bay, máu tươi đỏ thẫm như những cánh hoa nở rộ trong không trung.
Đường Thế Bảo là một trong bảy ma tử của Thất Sát tông, tu vi Vô Nhai trung kỳ mặc dù không cao nhưng vẫn được xem là cường giả.
Mặc dù bị Ngụy Thư Diệp đánh trọng thương song y tin tưởng hành trình bắt lấy Phượng Minh và thất công chúa sẽ không mấy khó khăn.
Cho đến khi y tới đây, đối mặt với một nữ tử áo trắng dáng vẻ lạnh lùng, y biết mình đã sai lầm thật sự.
- Chiến Khốc Đa Tân Quỷ!
- Sầu Ngâm Độc Lão Ông!
Chỉ nghe nữ tử áo trắng thốt ra hai câu, đầu của Đường Thế Bảo đã ngay lập tức rơi xuống đất.
Thấy nữ tử áo trắng đắc thủ, phía xa đột nhiên có tiếng hoan hô đầy ti tiện vang lên:
- Cô nương uy vũ, chém địch như thái rau...
- Câm miệng, phải gọi là mỹ nhân như ngọc, tư thế dịu dàng say đắm lòng người...
Lại một giọng nói coi trời bằng vung nối tiếp.
Nữ tử áo trắng kia dường như đã quá chán ghét với hai giọng nói này, chỉ lạnh lùng quay đầu bước đi.
Hướng đi của nàng, không ngờ lại là Di địa giống hệt Phượng Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.