Chương 138: Nữ nhân quý ở kỹ năng, không quan trọng kích thước ngực
TieuBachLong90
15/11/2020
Diệp Băng Băng chậm chầm tiến lên thông đạo dẫn đến đại điện của Phượng Minh, trong lòng tràn đầy tâm sự.
Cha nàng Lý Bình chết đi đã để lại cho nàng một cú sốc lớn, phải mất hơn một tháng mới bình tâm lại và tìm tới Vô Nhật đế, yêu cầu ông ta thực hiện lời hứa của mình. Nhưng nào ngờ Vô Nhật đế lại dửng dưng đáp:
- Trẫm có nói sẽ giải trừ lời nguyền cho ngươi, nhưng không phải lúc này. Ngươi đi theo Phượng Minh thêm ba năm, đến lúc đó lại tiếp tục quay về tìm ta…
Dù có cố kiềm chế cỡ nào thì Diệp Băng Băng cũng không nhịn nổi cục tức này, cảm thấy Vô Nhật đế thân là đế vương mà lại quá mức bỉ ổi.
- Bệ hạ, Tư Mã gia lừng lẫy Nam Thiệm nay đã bị diệt tộc. Chẳng lẽ một Hóa Hình nhỏ nhoi như ta còn tác dụng nào với ngài hay sao? Vì cớ gì cứ phải trêu đùa Tư Mã gia ta vậy?
Vô Nhật đế không hề tức giận, lạnh lùng đáp:
- Vì ta là Vô Nhật đế, còn ngươi là Diệp Băng Băng. Ta có thể dùng một ý niệm giết chết ngươi, nhưng ngươi thì lại không thể giết chết ta dù có liều mạng đi chăng nữa. Ta cũng đã tôn trọng Tư Mã gia từng cống hiến hết mình cho hoàng tộc nên mới dùng lễ đối đãi với ngươi. Bằng không, trực tiếp sử dụng nô ấn là xong, sao phải phí sức đôi co với ngươi như vậy?
Dứt lời ông ta quay lưng lại, biểu đạt không muốn tiếp chuyện nữa.
- Quyền quyết định là ở ngươi, không đồng ý cứ việc tự sát! Lui ra!
Diệp Băng Băng cắn môi đến bật máu, ánh mắt phẫn hận hành lễ rồi rời khỏi hoàng cung.
Kế đến nàng ta hủy đi thân phận đệ tử Thắng Thiên ma tông, tới Nhất Niệm tông tìm gặp Phượng Minh để nương tựa.
Tới trước cửa đại điện, Diệp Băng Băng gặp Tạ Tranh đang đứng, bèn hỏi:
- Tiểu muội, ta muốn gặp Độc Cô công tử!?
Tạ Tranh bỏ ngoài tai hai chữ “tiểu muội” này, lạnh lùng hỏi lại:
- Vì sao lại muốn tìm công tử? Công tử chúng ta đang bế quan tu luyện. Nếu cô muốn tới để hiến thân tìm chỗ nương tựa thì quên đi, mời rời khỏi đây cho.
Từ lúc Phượng Minh trở thành Thi tử, sự ái mộ chúng nữ tại Nhất Niệm tông với hắn đã dâng lên tới mức đỉnh điểm. Trẻ tuổi, tiềm lực vô tận, địa vị cao, tài phú nhiều, hơn nữa còn khiến thất công chúa say mê… một nam nhân xuất chúng như vậy, bất kỳ cô gái nào chỉ mới nghe thôi cũng đã động lòng.
Suốt một tháng qua những cô gái tìm đến ngỏ ý muốn xin làm lô đỉnh hay đạo lữ của Phượng Minh rất nhiều, thâm chí không thiếu kẻ còn lẳng lơ đến mức chỉ mặc áo lụa mỏng để lộ ra bầu ngực trắng nõn điểm hồng hòng câu dẫn hắn. May mà Tạ Tranh đều từ chối toàn bộ, không tiết lộ Phượng Minh đang bế quan ở Vãng Sinh động.
- Chỉ là một đứa con gái bị Thạch Hạo vấy bẩn cũng dám lên mặt!
Vài người còn độc miệng sỉ nhục nàng, nên nàng luôn có ác cảm với những nữ nhân tìm tới, bất kể vì lý do gì.
Nào ngờ Diệp Băng Băng mỉm cười:
- Tỷ tới đây đúng là để nương tựa Thi tử. Trước đây chúng ta từng gặp nhau, trải qua một đêm xuân tiêu rồi, ta còn khiến ngài ấy chìm trong hoan lạc ái ân không thể dứt bỏ. Ngài ấy hứa sẽ cho ta làm chính thất… Không tin muội có thể đi hỏi thử?
- Hỏi?
Tạ Tranh nhìn Diệp Băng Băng từ đầu đến chân, hừ lạnh:
- Người cô gầy gò như vậy, ngực nhỏ và phẳng lỳ như bức tường. Ta nghĩ Thi tử không ăn mặn thế đâu!
- Nữ nhân quý ở kỹ năng, không quan trọng kích thước ngực. Ngực càng nhỏ càng chứng tỏ chưa tiếp xúc đàn ông nhiều, vẫn còn sự quyến rũ và mới mẻ. Còn tiểu muội nhìn còn trẻ chỉ mới mười bảy mười tám mà ngực đã to như vậy? Phải chăng đã bị sờ nắn rất nhiều?
Tạ Tranh đỏ mặt, không nghĩ tới cô gái trước mắt lại có thể buông ra những lời lẳng lơ đến vậy. Đồng thời cô ta cũng chạm đến ký ức tệ hại của mình.
Đúng lúc đang định phản bác thì Mã Đằng trưởng lão đi đến, nét mặt Tạ Tranh cũng trầm xuống. Suốt thời gian Phượng Minh bế quan, Mã Đằng luôn tìm cách bôi nhọ, lan truyền danh tiếng xấu của hắn cho chúng đệ tử Thi sơn. Mặc dù ban đầu ai cũng phản đối, tin tưởng vào Phượng Minh. Nhưng dần đà, ngày nào cũng bị rỉ tai tẩy não như vậy, đã có một bộ phận đứng ra kết hợp với Mã Đằng, Mộc Viễn chống đối Phượng Minh.
Ngày nay Phượng Minh đã làm Thi tử, hiển nhiên bọn họ không thể công khai mắng chửi hắn. Chỉ có thể dùng những thủ đoạn đâm bị thóc chọc bị gạo, nhằm khiến Phượng Minh bị cô lập ở Thi sơn. Kẻ chống lưng cho bọn họ cũng rất có máu mặt, không phải ai khác ngoài thiếu chủ Tô Hà.
- Ta muốn gặp Thi tử có việc đại sự!
Mã Đằng chắp tay sau lưng, cao ngạo nói.
Tạ Tranh miễn cưỡng hành lễ:
- Thi tử đang bế quan, mong trưởng lão khi khác quay lại!
- Hừ, có đang bế quan thì bổn trưởng lão cũng phải gặp. Thuở Điệu Vong Vô Nguyệt còn làm Thi tử chỉ cần nghe đến công vụ là hớt hải chạy ra. Còn Thi tử đại nhân hiện tại quá mức nhàn nhã, cả ngày chỉ biết ở trong đại điện chơi đùa. Tránh ra!
Tạ Tranh vẫn cản đường:
- Thi tử đang bế quan đến giai đoạn quan trọng, không thể bị xen vào, xin trưởng lão đừng cố chấp!
Hai mắt Mã Đằng híp lại, trong đầu nghĩ ra một kế để khiêu khích Phượng Minh.
- Khai Nguyên cảnh bế quan có gì ghê gớm. Mà ngươi vừa nói ta cái gì? Thân phận ngoại môn đệ tử, chỉ là một lô đỉnh cho Độc Cô Minh giao hoan giải trí, ngươi nghĩ mình đã bước lên trời rồi sao mà dám bất kính với ta?
Mã Đằng quát lớn, sau đó nắm tóc Tạ Tranh lôi xềnh xệch xuống núi, đi thẳng tới Hình đường Thi sơn.
Cách đây một tuần dưới sự nâng đỡ của y, Mộc Viễn đã được đưa lên làm đệ tử nội môn, đồng thời có chức vụ trong Hình đường. Nay bảo y hành hạ Tạ Tranh với tội danh bất kính trưởng lão để dằn mặt Phượng Minh là tốt nhất. Vừa danh chính ngôn thuận, vừa hợp tình hợp lý, dù Phượng Minh có mách lẻo với thất công chúa hay Bất Hối lão nhân cũng sẽ không giải quyết được gì.
Về phần Diệp Băng Băng, thấy Tạ Tranh bị lôi đi. Nàng ta suy nghĩ lúc lâu rồi quyết định đi tìm thất công chúa để thuyết phục cô ta giúp đỡ Tạ Tranh. Đây sẽ là công lao đầu tiên của mình với Phượng Minh, sau đó nếu muốn đuổi mình đi hắn cũng sẽ phải suy nghĩ lại.
—————————————————————————
Phượng Minh đang bế quan tới giai đoạn quan trọng nhất.
Ngưng tụ linh thể!
Linh thể là gì?
Có thể xem linh thể như một loại pháp bảo được ngưng tụ ra dựa trên độ mạnh yếu của huyết mạch, thêm vào đó là tính cách, đạo và đường đi của tu sĩ.
Thái tử ngưng tụ được Hoang Ma Lôi Long là vì y là trưởng tử của Vô Nhật đế. Độ mạnh của huyết mạch gần chạm đến chín ngàn trượng hào quang. Tính cách y lại mạnh bạo, ngang ngược như lôi đình. Đạo mà Thái tử tu luyện cũng lên quan đến lôi, vì vậy không hề khó hiểu khi linh thể bản mệnh của y là lôi long.
Ngụy Thư Diệp từ bé đã lớn lên một mình ở Sát tông, ngày ngày đối mặt với truyền thừa đầy sát niệm và ma tính ở đó. Huyết mạch của gã tuy không cao, chỉ ở mức bảy ngàn trượng hào quang nhưng bù lại “sát đạo” là một trong những đạo đứng đầu thiên hạ. Tất cả những điều đó đã hình thành nên một linh thể ma vương khổng lồ, biểu đạt cho tham vọng biến nhân gian thành địa ngục, đỉnh thiên lập địa của gã.
Còn Phượng Minh, huyết mạch của hắn mạnh mẽ tới đâu hắn không hề biết. Thực tình ngay cả lúc từ Di La cung trở về, Diệp Băng Băng cũng chưa từng hỏi về điều này mà chỉ âm thầm nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường.
- Tính cách và đạo của ta…
Phượng Minh thì thào, thời gian đã quá gấp gáp, nhưng hắn vẫn chưa xác định được rốt cuộc mình muốn ngưng tụ linh thể như thế nào.
Kiếm linh thể? Không ổn, tuy hắn từ kiếm đạo đi lên, nhưng đạo của hắn không thể nào bó buộc chỉ trong kiếm.
Một loại linh thể phức tạp, ẩn chứa phong vũ lôi điện, âm dương ngũ hành? Không được, thời gian không cho phép.
Cuối cùng ngay cả thời gian suy nghĩ cũng đã gần cạn kiệt. Phượng Minh thở dài, đành theo bản năng thả trôi tư tưởng, để linh thể tự thành hình.
- Thôi vậy, chỉ cần vu, chân là đủ để biến ta thành một cường giả. Tu linh miễn cưỡng ngưng tụ cho có cũng được.
Một loại linh thể phổ thông nhất, khó coi nhất đã được ngưng tụ ra.
Đây là một đám mây màu xám, nhưng gọi là đám mây cũng không đúng, nó trông như một đám khí hỗn độn màu xám thì đúng hơn. Từ nó chẳng tỏa ra sức mạnh gì hùng hồn, cứ lơ lửng trước mặt như đang trêu ngươi Phượng Minh.
Thu công đứng dậy, càng nhìn hắn càng buồn chán. Tự an ủi bản thân trên đời chẳng có gì toàn vẹn.
- Ài, phải tới đại điện thăm Tạ Tranh và hai nữ thi thôi. Không biết họ ổn không!
Phượng Minh rời khỏi Vãng Sinh động đi đến đại điện. Nhưng trên đường, bỗng có mấy vị đệ tử tới hành lễ báo rằng cách đây mấy canh giờ Mã Đằng trưởng lão đã dẫn Tạ Tranh đi tới Hình đường, nghe đâu Mộc Viễn đang dùng nhục hình với nàng ta.
- Mã Đằng! Ngươi muốn chết!
Phượng Minh siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, gằn từng chữ. Kế đến hắn đi một mạch tới Hình đường, bất chấp việc đám đệ tử kia đang khuyên nhủ không nên manh động.
Cha nàng Lý Bình chết đi đã để lại cho nàng một cú sốc lớn, phải mất hơn một tháng mới bình tâm lại và tìm tới Vô Nhật đế, yêu cầu ông ta thực hiện lời hứa của mình. Nhưng nào ngờ Vô Nhật đế lại dửng dưng đáp:
- Trẫm có nói sẽ giải trừ lời nguyền cho ngươi, nhưng không phải lúc này. Ngươi đi theo Phượng Minh thêm ba năm, đến lúc đó lại tiếp tục quay về tìm ta…
Dù có cố kiềm chế cỡ nào thì Diệp Băng Băng cũng không nhịn nổi cục tức này, cảm thấy Vô Nhật đế thân là đế vương mà lại quá mức bỉ ổi.
- Bệ hạ, Tư Mã gia lừng lẫy Nam Thiệm nay đã bị diệt tộc. Chẳng lẽ một Hóa Hình nhỏ nhoi như ta còn tác dụng nào với ngài hay sao? Vì cớ gì cứ phải trêu đùa Tư Mã gia ta vậy?
Vô Nhật đế không hề tức giận, lạnh lùng đáp:
- Vì ta là Vô Nhật đế, còn ngươi là Diệp Băng Băng. Ta có thể dùng một ý niệm giết chết ngươi, nhưng ngươi thì lại không thể giết chết ta dù có liều mạng đi chăng nữa. Ta cũng đã tôn trọng Tư Mã gia từng cống hiến hết mình cho hoàng tộc nên mới dùng lễ đối đãi với ngươi. Bằng không, trực tiếp sử dụng nô ấn là xong, sao phải phí sức đôi co với ngươi như vậy?
Dứt lời ông ta quay lưng lại, biểu đạt không muốn tiếp chuyện nữa.
- Quyền quyết định là ở ngươi, không đồng ý cứ việc tự sát! Lui ra!
Diệp Băng Băng cắn môi đến bật máu, ánh mắt phẫn hận hành lễ rồi rời khỏi hoàng cung.
Kế đến nàng ta hủy đi thân phận đệ tử Thắng Thiên ma tông, tới Nhất Niệm tông tìm gặp Phượng Minh để nương tựa.
Tới trước cửa đại điện, Diệp Băng Băng gặp Tạ Tranh đang đứng, bèn hỏi:
- Tiểu muội, ta muốn gặp Độc Cô công tử!?
Tạ Tranh bỏ ngoài tai hai chữ “tiểu muội” này, lạnh lùng hỏi lại:
- Vì sao lại muốn tìm công tử? Công tử chúng ta đang bế quan tu luyện. Nếu cô muốn tới để hiến thân tìm chỗ nương tựa thì quên đi, mời rời khỏi đây cho.
Từ lúc Phượng Minh trở thành Thi tử, sự ái mộ chúng nữ tại Nhất Niệm tông với hắn đã dâng lên tới mức đỉnh điểm. Trẻ tuổi, tiềm lực vô tận, địa vị cao, tài phú nhiều, hơn nữa còn khiến thất công chúa say mê… một nam nhân xuất chúng như vậy, bất kỳ cô gái nào chỉ mới nghe thôi cũng đã động lòng.
Suốt một tháng qua những cô gái tìm đến ngỏ ý muốn xin làm lô đỉnh hay đạo lữ của Phượng Minh rất nhiều, thâm chí không thiếu kẻ còn lẳng lơ đến mức chỉ mặc áo lụa mỏng để lộ ra bầu ngực trắng nõn điểm hồng hòng câu dẫn hắn. May mà Tạ Tranh đều từ chối toàn bộ, không tiết lộ Phượng Minh đang bế quan ở Vãng Sinh động.
- Chỉ là một đứa con gái bị Thạch Hạo vấy bẩn cũng dám lên mặt!
Vài người còn độc miệng sỉ nhục nàng, nên nàng luôn có ác cảm với những nữ nhân tìm tới, bất kể vì lý do gì.
Nào ngờ Diệp Băng Băng mỉm cười:
- Tỷ tới đây đúng là để nương tựa Thi tử. Trước đây chúng ta từng gặp nhau, trải qua một đêm xuân tiêu rồi, ta còn khiến ngài ấy chìm trong hoan lạc ái ân không thể dứt bỏ. Ngài ấy hứa sẽ cho ta làm chính thất… Không tin muội có thể đi hỏi thử?
- Hỏi?
Tạ Tranh nhìn Diệp Băng Băng từ đầu đến chân, hừ lạnh:
- Người cô gầy gò như vậy, ngực nhỏ và phẳng lỳ như bức tường. Ta nghĩ Thi tử không ăn mặn thế đâu!
- Nữ nhân quý ở kỹ năng, không quan trọng kích thước ngực. Ngực càng nhỏ càng chứng tỏ chưa tiếp xúc đàn ông nhiều, vẫn còn sự quyến rũ và mới mẻ. Còn tiểu muội nhìn còn trẻ chỉ mới mười bảy mười tám mà ngực đã to như vậy? Phải chăng đã bị sờ nắn rất nhiều?
Tạ Tranh đỏ mặt, không nghĩ tới cô gái trước mắt lại có thể buông ra những lời lẳng lơ đến vậy. Đồng thời cô ta cũng chạm đến ký ức tệ hại của mình.
Đúng lúc đang định phản bác thì Mã Đằng trưởng lão đi đến, nét mặt Tạ Tranh cũng trầm xuống. Suốt thời gian Phượng Minh bế quan, Mã Đằng luôn tìm cách bôi nhọ, lan truyền danh tiếng xấu của hắn cho chúng đệ tử Thi sơn. Mặc dù ban đầu ai cũng phản đối, tin tưởng vào Phượng Minh. Nhưng dần đà, ngày nào cũng bị rỉ tai tẩy não như vậy, đã có một bộ phận đứng ra kết hợp với Mã Đằng, Mộc Viễn chống đối Phượng Minh.
Ngày nay Phượng Minh đã làm Thi tử, hiển nhiên bọn họ không thể công khai mắng chửi hắn. Chỉ có thể dùng những thủ đoạn đâm bị thóc chọc bị gạo, nhằm khiến Phượng Minh bị cô lập ở Thi sơn. Kẻ chống lưng cho bọn họ cũng rất có máu mặt, không phải ai khác ngoài thiếu chủ Tô Hà.
- Ta muốn gặp Thi tử có việc đại sự!
Mã Đằng chắp tay sau lưng, cao ngạo nói.
Tạ Tranh miễn cưỡng hành lễ:
- Thi tử đang bế quan, mong trưởng lão khi khác quay lại!
- Hừ, có đang bế quan thì bổn trưởng lão cũng phải gặp. Thuở Điệu Vong Vô Nguyệt còn làm Thi tử chỉ cần nghe đến công vụ là hớt hải chạy ra. Còn Thi tử đại nhân hiện tại quá mức nhàn nhã, cả ngày chỉ biết ở trong đại điện chơi đùa. Tránh ra!
Tạ Tranh vẫn cản đường:
- Thi tử đang bế quan đến giai đoạn quan trọng, không thể bị xen vào, xin trưởng lão đừng cố chấp!
Hai mắt Mã Đằng híp lại, trong đầu nghĩ ra một kế để khiêu khích Phượng Minh.
- Khai Nguyên cảnh bế quan có gì ghê gớm. Mà ngươi vừa nói ta cái gì? Thân phận ngoại môn đệ tử, chỉ là một lô đỉnh cho Độc Cô Minh giao hoan giải trí, ngươi nghĩ mình đã bước lên trời rồi sao mà dám bất kính với ta?
Mã Đằng quát lớn, sau đó nắm tóc Tạ Tranh lôi xềnh xệch xuống núi, đi thẳng tới Hình đường Thi sơn.
Cách đây một tuần dưới sự nâng đỡ của y, Mộc Viễn đã được đưa lên làm đệ tử nội môn, đồng thời có chức vụ trong Hình đường. Nay bảo y hành hạ Tạ Tranh với tội danh bất kính trưởng lão để dằn mặt Phượng Minh là tốt nhất. Vừa danh chính ngôn thuận, vừa hợp tình hợp lý, dù Phượng Minh có mách lẻo với thất công chúa hay Bất Hối lão nhân cũng sẽ không giải quyết được gì.
Về phần Diệp Băng Băng, thấy Tạ Tranh bị lôi đi. Nàng ta suy nghĩ lúc lâu rồi quyết định đi tìm thất công chúa để thuyết phục cô ta giúp đỡ Tạ Tranh. Đây sẽ là công lao đầu tiên của mình với Phượng Minh, sau đó nếu muốn đuổi mình đi hắn cũng sẽ phải suy nghĩ lại.
—————————————————————————
Phượng Minh đang bế quan tới giai đoạn quan trọng nhất.
Ngưng tụ linh thể!
Linh thể là gì?
Có thể xem linh thể như một loại pháp bảo được ngưng tụ ra dựa trên độ mạnh yếu của huyết mạch, thêm vào đó là tính cách, đạo và đường đi của tu sĩ.
Thái tử ngưng tụ được Hoang Ma Lôi Long là vì y là trưởng tử của Vô Nhật đế. Độ mạnh của huyết mạch gần chạm đến chín ngàn trượng hào quang. Tính cách y lại mạnh bạo, ngang ngược như lôi đình. Đạo mà Thái tử tu luyện cũng lên quan đến lôi, vì vậy không hề khó hiểu khi linh thể bản mệnh của y là lôi long.
Ngụy Thư Diệp từ bé đã lớn lên một mình ở Sát tông, ngày ngày đối mặt với truyền thừa đầy sát niệm và ma tính ở đó. Huyết mạch của gã tuy không cao, chỉ ở mức bảy ngàn trượng hào quang nhưng bù lại “sát đạo” là một trong những đạo đứng đầu thiên hạ. Tất cả những điều đó đã hình thành nên một linh thể ma vương khổng lồ, biểu đạt cho tham vọng biến nhân gian thành địa ngục, đỉnh thiên lập địa của gã.
Còn Phượng Minh, huyết mạch của hắn mạnh mẽ tới đâu hắn không hề biết. Thực tình ngay cả lúc từ Di La cung trở về, Diệp Băng Băng cũng chưa từng hỏi về điều này mà chỉ âm thầm nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường.
- Tính cách và đạo của ta…
Phượng Minh thì thào, thời gian đã quá gấp gáp, nhưng hắn vẫn chưa xác định được rốt cuộc mình muốn ngưng tụ linh thể như thế nào.
Kiếm linh thể? Không ổn, tuy hắn từ kiếm đạo đi lên, nhưng đạo của hắn không thể nào bó buộc chỉ trong kiếm.
Một loại linh thể phức tạp, ẩn chứa phong vũ lôi điện, âm dương ngũ hành? Không được, thời gian không cho phép.
Cuối cùng ngay cả thời gian suy nghĩ cũng đã gần cạn kiệt. Phượng Minh thở dài, đành theo bản năng thả trôi tư tưởng, để linh thể tự thành hình.
- Thôi vậy, chỉ cần vu, chân là đủ để biến ta thành một cường giả. Tu linh miễn cưỡng ngưng tụ cho có cũng được.
Một loại linh thể phổ thông nhất, khó coi nhất đã được ngưng tụ ra.
Đây là một đám mây màu xám, nhưng gọi là đám mây cũng không đúng, nó trông như một đám khí hỗn độn màu xám thì đúng hơn. Từ nó chẳng tỏa ra sức mạnh gì hùng hồn, cứ lơ lửng trước mặt như đang trêu ngươi Phượng Minh.
Thu công đứng dậy, càng nhìn hắn càng buồn chán. Tự an ủi bản thân trên đời chẳng có gì toàn vẹn.
- Ài, phải tới đại điện thăm Tạ Tranh và hai nữ thi thôi. Không biết họ ổn không!
Phượng Minh rời khỏi Vãng Sinh động đi đến đại điện. Nhưng trên đường, bỗng có mấy vị đệ tử tới hành lễ báo rằng cách đây mấy canh giờ Mã Đằng trưởng lão đã dẫn Tạ Tranh đi tới Hình đường, nghe đâu Mộc Viễn đang dùng nhục hình với nàng ta.
- Mã Đằng! Ngươi muốn chết!
Phượng Minh siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, gằn từng chữ. Kế đến hắn đi một mạch tới Hình đường, bất chấp việc đám đệ tử kia đang khuyên nhủ không nên manh động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.