Chương 148: Trắc Linh thạch tan vỡ
TieuBachLong90
24/11/2020
Phượng Minh cũng ngây ra thoáng chốc. Cái tật của hắn từ xưa đến giờ đều vậy,
mỗi lần trông thấy mỹ nhân đều không khỏi sững lại, mặc dù trong lòng
không có tà ý gì.
- Nàng ta xưng đệ muội? Còn bảo ta đến khuê phòng?
Hắn cười thầm, có chút tự hào khi đám đệ tử xung quanh đang nhìn mình như thần nhân.
Không ngưỡng mộ sao được khi hắn thiếu niên anh tài đánh bại Tô Hà, thậm chí còn được một trong tứ đại mỹ nữ Nam Thiệm để ý tới. Nên biết rằng từ lúc nhập môn đến nay Mã Tư Thuần mới để lộ dung mạo một lần duy nhất, mà việc đó đã xảy ra cách đây năm mươi năm rồi. Năm mươi năm sau, nàng ta lại cố tình để lộ dung mạo một lần nữa, còn nói những câu đầy tình ý với Phượng Minh, đây chẳng phải là mở đường cho hắn rồi sao.
- Không được! Đừng nhìn ta, ta sắp lấy thất công chúa rồi. Nếu tin tức này đến tai nàng ấy, ta sẽ bị ngũ mã phanh thây đó…
Phượng Minh lắp bắp.
- Thi tử, ban nãy Huyết tử nói ngài nên đến khuê phòng nàng ta “thường xuyên hơn”. Vậy trước đó ngài có đến sao?
Một gã đệ tử tò mò hỏi. Lời của y như khiến mọi người bừng tỉnh. Gian tình, rõ ràng là có gian tình từ trước!
Âu Dương Hoa cười cười, nhìn Phượng Minh đầy ý vị:
- Thi tử quá phong lưu rồi!
- Các ngươi đủ chưa!
Đúng lúc này Tô Hà đột nhiên quát lớn khiến tất cả im bặt.
Chuyện vừa xảy ra khiến gã bị mọi người lãng quên, coi như gã người thừa. Vừa thất bại, vừa chịu sỉ nhục cỡ này, thật sự Tô Hà không thể không nổi cơn tam bành. Gã chỉ tay thẳng mặt Phượng Minh:
- Thể môn ngươi dám thi với ta không? Nếu ngươi thắng ta sẽ lập tức móc mặt, cắt tai đưa cho ngươi…
Phượng Minh lắc đầu:
- Thể môn ta nhận thua, không đấu…
Tô Hà sùng gan, rõ ràng tên đáng ghét trước mắt cố tình ẩn giấu tu vi. Bây giờ còn làm bộ làm tịch tỏ ra khiêm nhường sỉ nhục mình.
Nhìn Tô Hà càng ngày càng mất kiểm soát, hơn mười mấy vạn đệ tử cũng tiếc nuối cho gã. Đường đường một thiếu chủ gần như sánh ngang với Ngụy Thư Diệp mà lại bị hủy hoại tới mức này. Khí chất điềm tĩnh trước đây mất đi đâu hết, thay vào đó chỉ còn sự đố kỵ ghen ghét.
- Ngươi thi Trắc Linh thạch với ta! Nếu tên ngươi vượt qua ta, truyền thừa của ta ở Mộc Địa sẽ là của ngươi!
Lần này câu nói của Tô Hà đã thật sự khêu gợi lòng tham của Phượng Minh, đồng thời khiến tất cả oanh động.
Di Địa trong Tầm Bảo Đại Hội là lối vào thông đến di tích cửu thiên thập địa thời thượng cổ.
Mặc dù rất ít ghi chép về nơi này, nhưng bất kỳ ai sau khi đoạt được truyền thừa trở ra cũng trở thành thiên kiêu một phương, nổi danh vô cùng.
Dần đà, qua mấy chục vạn năm nghiên cứu nơi này. Mọi người phát hiện ra bên trong tồn tại cửu thiên, gồm Đệ Nhất Thiên tới Đệ Cửu Thiên. Còn thập địa gồm mười địa phương riêng biệt, tuần tự là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Vũ, Lôi, Điện, và Di Địa chính là lối vào.
Tô Hà đoạt được truyền thừa ở Mộc Địa, từ đó trở thành thiếu chủ Nhất Niệm tông. Điều này khẳng định công pháp truyền thừa cửu thiên thập địa cái nào cũng bá đạo vô song, nếu lan truyền ra ngoài sẽ gây nên một trận tranh đoạt chém giết rất lớn.
Phượng Minh cười nhạt:
- Ngươi đã năm phen bảy bận nuốt lời, làm sao ta biết lần này ngươi có nuốt lời tiếp hay không?
Hai mắt Tô Hà nổi gân máu:
- Lúc trước do ngươi ẩn tàng tu vi lừa ta… Lần này ta thề trước trời đất, nếu nuốt lời với ngươi thì đạo niệm mất đi, vĩnh viễn không thể đột phá Sinh Tử cảnh.
Lấy tu vi ra thề là loại lời thề ác độc nhất. Người ta thường nói ông trời không có mắt, thực chất mọi lời thề, mọi hành động của tất cả chúng sinh ông trời đều nghe thấy, cũng là người chứng giám. Đối với người tu hành, nếu lấy tu vi ra làm lời thề, một khi nuốt lời thì trong đạo niệm sẽ có vết xước, vĩnh viễn không thể đột phá tu vi.
- Được!
Phượng Minh cười cười:
- Không giấu gì thiếu chủ, Độc Cô Minh này tư chất thấp kém, chưa từng thi qua Trắc Linh thạch. Nhưng nếu thiếu chủ đã nhất quyết thi đến cùng với ta, ta đành tuân lệnh!
Hắn bấm đầu ngón tay lấy ra một giọt máu tươi bắn về Trắc Linh thạch đang đứng sừng sững cách đó rất xa.
Giọt máu thấm đẫm lên mặt đá, sau đó từ từ thẩm thấu vào bên trong.
Mọi người nín thở chờ đợi. Kẻ nóng ruột nhất là Tô Hà.
Vị trí đệ nhất Trắc Linh thạch thuộc về gã, tám ngàn trượng hào quang khiến mọi người chấn động cách đây sáu mươi năm. Từ đó gã được xem là Thánh Linh Thể, huyết mạch hoàn toàn ngang ngửa hoàng tộc Hoang Thần. Thậm chí, bát đại vương gia còn không ít người muốn nhận gã làm con nuôi nhưng bị gã khéo léo từ chối.
Một tên Độc Cô Minh vô danh làm gì có cửa so với gã? Cho dù có dùng chiêu trò ẩn giấu tu vi thì đã sao? Huyết mạch một người là bẩm sinh, vốn không thể cải biến!
Tô Hà cười gằn khi thấy Trắc Linh thạch hoàn toàn không phát ra động tĩnh nào.
“Rốp”. Một âm thanh giòn tang vang lên, Trắc Linh thạch bỗng nhiên nứt ra rồi vỡ tan thành từng mảnh.
- Chuyện gì đây? Trắc Linh thạch bị nứt?
Mọi người xúm lại quan sát nhưng không phát hiện có điều gì kỳ lạ.
Tô Hà tức giận quát:
- Ngươi biết mình thua nên dùng chiêu trò gian lận, bằng không Trắc Linh thạch đã tồn tại mấy vạn năm làm sao bị hủy được?
- Sao ta biết?
Phượng Minh phản ứng, rõ ràng hắn không làm gì cả, chỉ đơn giản nhỏ một giọt máu tươi vào mà đã xảy ra tình trạng này.
Nhìn biểu tình gượng gạo trên mặt Phượng Minh, Tô Hà càng chắc mẩm suy đoán của mình, quyết tâm phải thừa dịp này vạch trần bản chất đê tiện của hắn.
- Đem Trắc Linh thạch khác tới đây, ta và Âu Dương Hoa sẽ quan sát, ngươi có gan làm trò lại lần nữa xem!
Ít lâu sau, chúng đệ tử khiêng đến một viên Trắc Linh thạch to hơn, phẩm chất vượt trội so với viên cũ.
Tô Hà nheo mắt:
- Nhỏ máu đi!
Phượng Minh không thèm nói gì, trực tiếp búng một giọt máu tươi khác lên viên đá này.
“Rắc!”
Âm thanh giòn tang lại vang lên, viên đá tiếp tục vỡ đôi trước mắt mọi người.
- Ngươi lại ăn gian! Loại đê tiện tiểu nhân bỉ ổi, biết thua ta nên cố tình ăn gian!
Tô Hà gần như phát điên, nếu không phải úy kỵ tu vi của Phượng Minh cao hơn mình thì chắc chắn quyết tâm lao tới ăn thua đủ.
Âu Dương Hoa quan sát viên đá bị nứt dưới đất, nhíu mày nói:
- Ở chỗ tông chủ có một viên to hơn, tồn tại cũng rất lâu rồi, có điều phải ba trăm đệ tử khiêng tới mới được.
- Đi khiêng mau!
Tô Hà nóng máu, quát lớn ra lệnh cho đám đệ tử dưới trướng mình.
Rất nhanh, viên đá này đã được ba trăm người khệ nệ vác từ đỉnh Nhất Niệm sơn xuống, sau đó đặt rầm xuống trước mặt Phượng Minh.
Âu Dương Hoa lần này đứng ngay bên cạnh hắn, lấy giọt máu tươi mà hắn vừa trích ra đem tới Trắc Linh thạch thả xuống.
Phượng Minh lắc đầu cười khổ, cảm nhận được càng ngày mọi người càng đề phòng mình, mà trong khi mình chẳng làm gì sai, luôn thật thà thẳng thắn.
Mười mấy vạn ánh mặt đều tập trung trên viên Trắc Linh thịch khổng lồ, chờ đợi hào quang tỏa ra từ nó.
Lần này nó không nứt ra nữa, sau khi thẩm thấu máu của Phượng Minh vào thì bắt đầu tỏa ra kim quang nhàn nhạt.
Tô Hà mừng rỡ trong lòng. Thường thì ánh sáng tỏa ra ban đầu càng dồn dập, càng mạnh mẽ thì số trượng về sau sẽ càng nhiều. Nhìn khí thế ở Trắc Linh thạch thì có thể đoán hào quang tỏa ra cực hạn của nó chỉ tầm bốn ngàn trượng.
- Phế vật, ha ha. Ngươi chỉ có ẩn tàng tu vi đã tu luyện mấy trăm năm mới hơn được Tô Hà ta, luận về tư chất bẩm sinh, Tô Hà ta vẫn là đệ nhất!
Âu Dương Hoa và chúng tu sĩ cũng trầm mặc nhìn hào quang đang tỏa ra khá chậm chạp. Chẳng lẽ những gì Tô Hà nói là sự thực? Độc Cô Minh kia vốn là một lão quái vật cải trang vào Nhất Niệm tông, giả trư ăn thịt hổ để lấy hư danh sao?
Một ngàn trượng, phải mất tới nửa canh giờ chờ đợi thì hào quang mới đạt đến mức này.
Vô số tiếng thở dài vang lên, Phượng Minh nhíu mày nhìn Trắc Linh thạch. Rõ ràng tốc độ tu linh của bản thân rất nhanh, dĩ nhiên theo suy luận hợp lý thì huyết mạch cũng phải cao trên tám ngàn trượng, nhưng ở đây vì sao độ mạnh của hào quang lại yếu ớt đến vậy?
Hai ngàn trượng.
Ba ngàn trượng.
Đến lúc này, kim quang dừng lại hoàn toàn, còn Trắc Linh thạch thì bắt đầu xuất hiện từng vết nứt nhỏ, phải tinh mắt lắm mới có thể nhìn thấy được.
Tô Hà ngẩng mặt lên trời cười ha hả:
- Ngươi thua rồi! Luận về tư chất, ngươi chỉ đáng xách dép cho ta. Nếu không phải vì ngươi tu luyện nhiều năm hơn ta, thì ta sẽ mắc bẫy ngươi hay sao?
Mọi người cúi đầu, một sự thất vọng tràn trề bắt đầu dâng lên từ tận đáy lòng. Nhất là đệ tử Thi sơn, ai nấy đều trưng ra một bộ mặt u ám, xấu hổ.
Đúng lúc này, vết nứt ở Trắc Linh thạch lớn dần, sau đó hào quang cũng bùng phát dữ dội giống như núi lửa phun trào.
Bốn ngàn trượng.
Năm ngàn trượng.
Sáu ngàn trượng.
Bảy ngàn trượng, kim quang chói lòa chiếu rọi khắp Mộng Thai khiến tất cả ngơ ngác nhìn theo. Tô Hà chết điếng người khi thấy khí thế của hào quang chưa dừng lại mà còn tiếp tục lên cao.
Tám ngán trượng!
Mười mấy vạn con người ở Mộng Thai rợn cả tóc gáy khi nhìn thấy hào quang chạm tới mức có thể tôn xưng là Thánh Linh Thể, ngang với hoàng tộc Hoang Thần.
Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, khoảnh khắc kim quang biến thành bạch quang trắng toát chạm mốc chín ngàn trượng linh quang thì Trắc Linh thạch chợt nổ tung thành từng mảnh nhỏ, giống như không chịu nổi loại huyết mạch cường đại này.
- Ta…
Phượng Minh nghẹn họng trước những điều đang xảy ra. Khi phát hiện mười mấy vạn ánh mắt đều ngưng tụ lại trên người mình, hắn chỉ biết lắp bắp mấy chữ:
- Ta không biết, ta không gian lận…
- Thi tử vạn tuế!
Mười mấy vạn người cùng lúc xông tới nhấc bổng hắn ném lên bầu trời, tung hô dữ dội. Chín ngàn trượng là tiêu chuẩn của đế vương, mà đa số phải thông qua truyền thừa của hoàng tộc mới có được. Nói đâu xa, thái tử đã chết huyết mạch cao tuyệt cũng chỉ chạm đến tám ngàn chín trăm trượng, số còn phải do đích thân Vô Nhật đế trao cho mới vượt được ngưỡng này.
Còn Phượng Minh, hắn vốn dĩ là thường dân, không hiểu vì sao lại có thể chạm đến ngưỡng mà đế vương mới có như vậy.
Tô Hà phun ra một ngụm máu tươi ngã gục xuống đất.
Gã đã thua cuộc nhưng không một ai chú ý đến, thậm chí không ít đệ tử trong lúc chen lấn tới chỗ Phượng Minh còn dẫm đạp lên người gã.
- Phượng Minh, ta hận ngươi…
Vừa định gào lên thì một bàn chân hôi thối của một nữ đệ tử béo ị đã đạp thẳng vào mồm gã. Điều này vẫn chưa phải tột cùng đau khổ, khoảnh khắc nữ đệ tử này nhìn xuống còn khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt:
- Tên chó điên nào nằm ở đây làm bẩn chân bổn nương, đừng tưởng ngậm chặt giầy ta thì ta sẽ để ý tới ngươi…
Hai mắt Tô Hà trở nên vô thần, dù đạo tâm có vững đến mấy cũng không chịu được sự sỉ nhục đến tận cùng như vậy.
Cũng may Thạch Hạo từ đâu chen tới đỡ gã dậy rồi dìu về Nhất Niệm sơn, bằng không để thêm ít lâu nữa gã sẽ bị đám người đang phát cuồng vì Phượng Minh dẫm cho tới chết.
- Nàng ta xưng đệ muội? Còn bảo ta đến khuê phòng?
Hắn cười thầm, có chút tự hào khi đám đệ tử xung quanh đang nhìn mình như thần nhân.
Không ngưỡng mộ sao được khi hắn thiếu niên anh tài đánh bại Tô Hà, thậm chí còn được một trong tứ đại mỹ nữ Nam Thiệm để ý tới. Nên biết rằng từ lúc nhập môn đến nay Mã Tư Thuần mới để lộ dung mạo một lần duy nhất, mà việc đó đã xảy ra cách đây năm mươi năm rồi. Năm mươi năm sau, nàng ta lại cố tình để lộ dung mạo một lần nữa, còn nói những câu đầy tình ý với Phượng Minh, đây chẳng phải là mở đường cho hắn rồi sao.
- Không được! Đừng nhìn ta, ta sắp lấy thất công chúa rồi. Nếu tin tức này đến tai nàng ấy, ta sẽ bị ngũ mã phanh thây đó…
Phượng Minh lắp bắp.
- Thi tử, ban nãy Huyết tử nói ngài nên đến khuê phòng nàng ta “thường xuyên hơn”. Vậy trước đó ngài có đến sao?
Một gã đệ tử tò mò hỏi. Lời của y như khiến mọi người bừng tỉnh. Gian tình, rõ ràng là có gian tình từ trước!
Âu Dương Hoa cười cười, nhìn Phượng Minh đầy ý vị:
- Thi tử quá phong lưu rồi!
- Các ngươi đủ chưa!
Đúng lúc này Tô Hà đột nhiên quát lớn khiến tất cả im bặt.
Chuyện vừa xảy ra khiến gã bị mọi người lãng quên, coi như gã người thừa. Vừa thất bại, vừa chịu sỉ nhục cỡ này, thật sự Tô Hà không thể không nổi cơn tam bành. Gã chỉ tay thẳng mặt Phượng Minh:
- Thể môn ngươi dám thi với ta không? Nếu ngươi thắng ta sẽ lập tức móc mặt, cắt tai đưa cho ngươi…
Phượng Minh lắc đầu:
- Thể môn ta nhận thua, không đấu…
Tô Hà sùng gan, rõ ràng tên đáng ghét trước mắt cố tình ẩn giấu tu vi. Bây giờ còn làm bộ làm tịch tỏ ra khiêm nhường sỉ nhục mình.
Nhìn Tô Hà càng ngày càng mất kiểm soát, hơn mười mấy vạn đệ tử cũng tiếc nuối cho gã. Đường đường một thiếu chủ gần như sánh ngang với Ngụy Thư Diệp mà lại bị hủy hoại tới mức này. Khí chất điềm tĩnh trước đây mất đi đâu hết, thay vào đó chỉ còn sự đố kỵ ghen ghét.
- Ngươi thi Trắc Linh thạch với ta! Nếu tên ngươi vượt qua ta, truyền thừa của ta ở Mộc Địa sẽ là của ngươi!
Lần này câu nói của Tô Hà đã thật sự khêu gợi lòng tham của Phượng Minh, đồng thời khiến tất cả oanh động.
Di Địa trong Tầm Bảo Đại Hội là lối vào thông đến di tích cửu thiên thập địa thời thượng cổ.
Mặc dù rất ít ghi chép về nơi này, nhưng bất kỳ ai sau khi đoạt được truyền thừa trở ra cũng trở thành thiên kiêu một phương, nổi danh vô cùng.
Dần đà, qua mấy chục vạn năm nghiên cứu nơi này. Mọi người phát hiện ra bên trong tồn tại cửu thiên, gồm Đệ Nhất Thiên tới Đệ Cửu Thiên. Còn thập địa gồm mười địa phương riêng biệt, tuần tự là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Vũ, Lôi, Điện, và Di Địa chính là lối vào.
Tô Hà đoạt được truyền thừa ở Mộc Địa, từ đó trở thành thiếu chủ Nhất Niệm tông. Điều này khẳng định công pháp truyền thừa cửu thiên thập địa cái nào cũng bá đạo vô song, nếu lan truyền ra ngoài sẽ gây nên một trận tranh đoạt chém giết rất lớn.
Phượng Minh cười nhạt:
- Ngươi đã năm phen bảy bận nuốt lời, làm sao ta biết lần này ngươi có nuốt lời tiếp hay không?
Hai mắt Tô Hà nổi gân máu:
- Lúc trước do ngươi ẩn tàng tu vi lừa ta… Lần này ta thề trước trời đất, nếu nuốt lời với ngươi thì đạo niệm mất đi, vĩnh viễn không thể đột phá Sinh Tử cảnh.
Lấy tu vi ra thề là loại lời thề ác độc nhất. Người ta thường nói ông trời không có mắt, thực chất mọi lời thề, mọi hành động của tất cả chúng sinh ông trời đều nghe thấy, cũng là người chứng giám. Đối với người tu hành, nếu lấy tu vi ra làm lời thề, một khi nuốt lời thì trong đạo niệm sẽ có vết xước, vĩnh viễn không thể đột phá tu vi.
- Được!
Phượng Minh cười cười:
- Không giấu gì thiếu chủ, Độc Cô Minh này tư chất thấp kém, chưa từng thi qua Trắc Linh thạch. Nhưng nếu thiếu chủ đã nhất quyết thi đến cùng với ta, ta đành tuân lệnh!
Hắn bấm đầu ngón tay lấy ra một giọt máu tươi bắn về Trắc Linh thạch đang đứng sừng sững cách đó rất xa.
Giọt máu thấm đẫm lên mặt đá, sau đó từ từ thẩm thấu vào bên trong.
Mọi người nín thở chờ đợi. Kẻ nóng ruột nhất là Tô Hà.
Vị trí đệ nhất Trắc Linh thạch thuộc về gã, tám ngàn trượng hào quang khiến mọi người chấn động cách đây sáu mươi năm. Từ đó gã được xem là Thánh Linh Thể, huyết mạch hoàn toàn ngang ngửa hoàng tộc Hoang Thần. Thậm chí, bát đại vương gia còn không ít người muốn nhận gã làm con nuôi nhưng bị gã khéo léo từ chối.
Một tên Độc Cô Minh vô danh làm gì có cửa so với gã? Cho dù có dùng chiêu trò ẩn giấu tu vi thì đã sao? Huyết mạch một người là bẩm sinh, vốn không thể cải biến!
Tô Hà cười gằn khi thấy Trắc Linh thạch hoàn toàn không phát ra động tĩnh nào.
“Rốp”. Một âm thanh giòn tang vang lên, Trắc Linh thạch bỗng nhiên nứt ra rồi vỡ tan thành từng mảnh.
- Chuyện gì đây? Trắc Linh thạch bị nứt?
Mọi người xúm lại quan sát nhưng không phát hiện có điều gì kỳ lạ.
Tô Hà tức giận quát:
- Ngươi biết mình thua nên dùng chiêu trò gian lận, bằng không Trắc Linh thạch đã tồn tại mấy vạn năm làm sao bị hủy được?
- Sao ta biết?
Phượng Minh phản ứng, rõ ràng hắn không làm gì cả, chỉ đơn giản nhỏ một giọt máu tươi vào mà đã xảy ra tình trạng này.
Nhìn biểu tình gượng gạo trên mặt Phượng Minh, Tô Hà càng chắc mẩm suy đoán của mình, quyết tâm phải thừa dịp này vạch trần bản chất đê tiện của hắn.
- Đem Trắc Linh thạch khác tới đây, ta và Âu Dương Hoa sẽ quan sát, ngươi có gan làm trò lại lần nữa xem!
Ít lâu sau, chúng đệ tử khiêng đến một viên Trắc Linh thạch to hơn, phẩm chất vượt trội so với viên cũ.
Tô Hà nheo mắt:
- Nhỏ máu đi!
Phượng Minh không thèm nói gì, trực tiếp búng một giọt máu tươi khác lên viên đá này.
“Rắc!”
Âm thanh giòn tang lại vang lên, viên đá tiếp tục vỡ đôi trước mắt mọi người.
- Ngươi lại ăn gian! Loại đê tiện tiểu nhân bỉ ổi, biết thua ta nên cố tình ăn gian!
Tô Hà gần như phát điên, nếu không phải úy kỵ tu vi của Phượng Minh cao hơn mình thì chắc chắn quyết tâm lao tới ăn thua đủ.
Âu Dương Hoa quan sát viên đá bị nứt dưới đất, nhíu mày nói:
- Ở chỗ tông chủ có một viên to hơn, tồn tại cũng rất lâu rồi, có điều phải ba trăm đệ tử khiêng tới mới được.
- Đi khiêng mau!
Tô Hà nóng máu, quát lớn ra lệnh cho đám đệ tử dưới trướng mình.
Rất nhanh, viên đá này đã được ba trăm người khệ nệ vác từ đỉnh Nhất Niệm sơn xuống, sau đó đặt rầm xuống trước mặt Phượng Minh.
Âu Dương Hoa lần này đứng ngay bên cạnh hắn, lấy giọt máu tươi mà hắn vừa trích ra đem tới Trắc Linh thạch thả xuống.
Phượng Minh lắc đầu cười khổ, cảm nhận được càng ngày mọi người càng đề phòng mình, mà trong khi mình chẳng làm gì sai, luôn thật thà thẳng thắn.
Mười mấy vạn ánh mặt đều tập trung trên viên Trắc Linh thịch khổng lồ, chờ đợi hào quang tỏa ra từ nó.
Lần này nó không nứt ra nữa, sau khi thẩm thấu máu của Phượng Minh vào thì bắt đầu tỏa ra kim quang nhàn nhạt.
Tô Hà mừng rỡ trong lòng. Thường thì ánh sáng tỏa ra ban đầu càng dồn dập, càng mạnh mẽ thì số trượng về sau sẽ càng nhiều. Nhìn khí thế ở Trắc Linh thạch thì có thể đoán hào quang tỏa ra cực hạn của nó chỉ tầm bốn ngàn trượng.
- Phế vật, ha ha. Ngươi chỉ có ẩn tàng tu vi đã tu luyện mấy trăm năm mới hơn được Tô Hà ta, luận về tư chất bẩm sinh, Tô Hà ta vẫn là đệ nhất!
Âu Dương Hoa và chúng tu sĩ cũng trầm mặc nhìn hào quang đang tỏa ra khá chậm chạp. Chẳng lẽ những gì Tô Hà nói là sự thực? Độc Cô Minh kia vốn là một lão quái vật cải trang vào Nhất Niệm tông, giả trư ăn thịt hổ để lấy hư danh sao?
Một ngàn trượng, phải mất tới nửa canh giờ chờ đợi thì hào quang mới đạt đến mức này.
Vô số tiếng thở dài vang lên, Phượng Minh nhíu mày nhìn Trắc Linh thạch. Rõ ràng tốc độ tu linh của bản thân rất nhanh, dĩ nhiên theo suy luận hợp lý thì huyết mạch cũng phải cao trên tám ngàn trượng, nhưng ở đây vì sao độ mạnh của hào quang lại yếu ớt đến vậy?
Hai ngàn trượng.
Ba ngàn trượng.
Đến lúc này, kim quang dừng lại hoàn toàn, còn Trắc Linh thạch thì bắt đầu xuất hiện từng vết nứt nhỏ, phải tinh mắt lắm mới có thể nhìn thấy được.
Tô Hà ngẩng mặt lên trời cười ha hả:
- Ngươi thua rồi! Luận về tư chất, ngươi chỉ đáng xách dép cho ta. Nếu không phải vì ngươi tu luyện nhiều năm hơn ta, thì ta sẽ mắc bẫy ngươi hay sao?
Mọi người cúi đầu, một sự thất vọng tràn trề bắt đầu dâng lên từ tận đáy lòng. Nhất là đệ tử Thi sơn, ai nấy đều trưng ra một bộ mặt u ám, xấu hổ.
Đúng lúc này, vết nứt ở Trắc Linh thạch lớn dần, sau đó hào quang cũng bùng phát dữ dội giống như núi lửa phun trào.
Bốn ngàn trượng.
Năm ngàn trượng.
Sáu ngàn trượng.
Bảy ngàn trượng, kim quang chói lòa chiếu rọi khắp Mộng Thai khiến tất cả ngơ ngác nhìn theo. Tô Hà chết điếng người khi thấy khí thế của hào quang chưa dừng lại mà còn tiếp tục lên cao.
Tám ngán trượng!
Mười mấy vạn con người ở Mộng Thai rợn cả tóc gáy khi nhìn thấy hào quang chạm tới mức có thể tôn xưng là Thánh Linh Thể, ngang với hoàng tộc Hoang Thần.
Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, khoảnh khắc kim quang biến thành bạch quang trắng toát chạm mốc chín ngàn trượng linh quang thì Trắc Linh thạch chợt nổ tung thành từng mảnh nhỏ, giống như không chịu nổi loại huyết mạch cường đại này.
- Ta…
Phượng Minh nghẹn họng trước những điều đang xảy ra. Khi phát hiện mười mấy vạn ánh mắt đều ngưng tụ lại trên người mình, hắn chỉ biết lắp bắp mấy chữ:
- Ta không biết, ta không gian lận…
- Thi tử vạn tuế!
Mười mấy vạn người cùng lúc xông tới nhấc bổng hắn ném lên bầu trời, tung hô dữ dội. Chín ngàn trượng là tiêu chuẩn của đế vương, mà đa số phải thông qua truyền thừa của hoàng tộc mới có được. Nói đâu xa, thái tử đã chết huyết mạch cao tuyệt cũng chỉ chạm đến tám ngàn chín trăm trượng, số còn phải do đích thân Vô Nhật đế trao cho mới vượt được ngưỡng này.
Còn Phượng Minh, hắn vốn dĩ là thường dân, không hiểu vì sao lại có thể chạm đến ngưỡng mà đế vương mới có như vậy.
Tô Hà phun ra một ngụm máu tươi ngã gục xuống đất.
Gã đã thua cuộc nhưng không một ai chú ý đến, thậm chí không ít đệ tử trong lúc chen lấn tới chỗ Phượng Minh còn dẫm đạp lên người gã.
- Phượng Minh, ta hận ngươi…
Vừa định gào lên thì một bàn chân hôi thối của một nữ đệ tử béo ị đã đạp thẳng vào mồm gã. Điều này vẫn chưa phải tột cùng đau khổ, khoảnh khắc nữ đệ tử này nhìn xuống còn khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt:
- Tên chó điên nào nằm ở đây làm bẩn chân bổn nương, đừng tưởng ngậm chặt giầy ta thì ta sẽ để ý tới ngươi…
Hai mắt Tô Hà trở nên vô thần, dù đạo tâm có vững đến mấy cũng không chịu được sự sỉ nhục đến tận cùng như vậy.
Cũng may Thạch Hạo từ đâu chen tới đỡ gã dậy rồi dìu về Nhất Niệm sơn, bằng không để thêm ít lâu nữa gã sẽ bị đám người đang phát cuồng vì Phượng Minh dẫm cho tới chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.