Chương 43: Trận chiến (2)
TieuBachLong90
12/09/2020
Cách Thạch Thành không xa là một cánh rừng có tên Xích Nguyệt lâm. Đúng như cái tên xích nguyệt của nó, cây cối hay thậm chí cỏ dại nơi đây đều mang một màu sắc đỏ rực. Từ xa nhìn lại Xích Nguyệt lâm sẽ khiến người ta có cảm giác sắp bước chân vào một vũng máu lớn.
Sơ Tuyết một thân bạch y, tóc đen bay phất phơ trong gió, chân đạp phi kiếm lao vút qua bầu trời Xích Nguyệt lâm. Trong lòng nàng tồn tại vô số ý nghĩ ngổn ngang. Với tư cách là Đại sư tỷ của Phong Kiếm học viện, nàng không cho phép mình bỏ lại những huynh đệ đồng môn khác. Nếu không phải vì Từ Vi nhất quyết bảo nàng phải tới Thanh Vân sơn báo tin thì có chết nàng cũng không đi.
Nhưng đúng lúc vào tới trung tâm Xích Nguyệt lâm, Sơ Tuyết liền có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình. Nàng lạnh lùng ngừng lại giữa không trung rồi xoay người lại.
Quả nhiên phía sau lưng Sơ Tuyết là một gã thư sinh áo vàng, dáng vẻ tràn đầy sự nho nhã, tuy cùng cách ăn mặc nhưng thần thái điềm đạm khác hẳn nét ngông cuồng của Ngũ Âm. Nhưng từ một khía cạnh nào đó, thiếu niên này và Ngũ Âm lại khiến người ta cảm thấy họ giống nhau tới lạ lùng, giống như là hai mặt âm dương chính phản vậy.
Thiếu niên trước mặt cười cười, tay phe phẩy quạt:
- Sơ Tuyết cô nương, đắc tội rồi. Cô không thể tới Thanh Vân sơn được. Nếu cô đồng ý rời đi hướng khác thì tại hạ bảo đảm sẽ không làm tổn thương cô...
Sơ Tuyết biết rõ mình gặp phải kình địch, dù thiếu niên kia không thể hiện tu vi mình cao cỡ nào nhưng cảm giác uy hiếp gã mang lại cho nàng không khác gì Cố Tam Ngưu.
Nàng nhìn kỹ thiếu niên này một lượt rồi hỏi:
- Ngươi là ai? Ta từng xem qua danh sách thiếu niên tài tuấn khắp Nam Thiệm nhưng chưa từng thấy bức hoạ nào có hình dáng của ngươi!
Thiếu niên lắc đầu:
- Tại hạ họ Táng, tên Dương. Tại hạ cũng như Ngũ Âm đến từ một nơi hẻo lánh không đáng nhắc đến. Cô nương cũng đừng nhầm lẫn ta là đồng bọn của hắn. Chỉ là có người nhờ vả ta bắt buộc phải ra tay mà thôi. Mời Sơ Tuyết cô nương đổi hướng!
Cử chỉ và phong thái của thiếu niên hết sức nho nhã không hề toả ra sát khí. Gã ôm quyền cúi đầu tỏ vẻ thành khẩn vô cùng.
Sơ Tuyết lạnh lùng hỏi lại:
- Nếu ta không đi, ngươi sẽ giết ta sao?
Táng Dương ngẩng đầu, cười nhẹ:
- Ta không giết phụ nữ, chỉ là sẽ phế tu vi của cô trong mười năm.
- Khẩu khí lớn thật! Vậy thì chiến đi!
Thời gian không còn nhiều, Sơ Tuyết tuốt kiếm khỏi vỏ, linh lực của nàng đã áp súc từ lúc còn trong Thạch Thành nay bộc phát ra toàn bộ không giữ lại chút nào. Nhát kiếm đầu tiên của nàng chém xéo về phía Táng Dương. Nhát kiếm này nhìn có vẻ bình thường nhưng lại đi kèm với vô số tiếng oan hồn gào thét nghe lạnh cả người. Dường như đây không chỉ là một thanh kiếm mà còn là một địa ngục lạnh lẽo nhốt đầy ma quỷ.
Hai mắt Táng Dương sáng rực:
- Hay! Đây là Đối Tuyết kiếm pháp của Quỷ lão nhân. Kiếm pháp này ở nơi của ta cũng lừng lẫy vô cùng tiếc là không có cơ hội thỉnh giáo qua, nay vừa hay gặp được cô!
Gã xoè quạt ra rồi ném lên trời. Chiếc quạt xoay tròn trên không trung rồi phát ra từng tia sáng loá mắt chẳng khác gì một mặt trời thu nhỏ.
- Nghe đồn Quỷ lão nhân thống lĩnh vạn quân đi đánh Ngoại vực nhưng thất bại, toàn quân bị diệt sạch, trong nỗi u buồn tuyệt vọng giữa trời tuyết lạnh lẽo ông ta đã sáng tạo ra bộ Đối Tuyết kiếm pháp này. Muốn luyện được nó cần trải qua sự giết chóc vô số nơi chiến trường, thu thập oan hồn rèn luyện cho lưỡi kiếm của mình. Sơ Tuyết cô nương tuổi còn trẻ mà đã có lượng oan hồn như vậy, dù ở quê nhà của ta cũng rất hiếm thấy.
Táng Dương vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía mặt trời nhỏ do chiếc quạt tạo thành, miệng hô:
- Khai Dương!
Ngay lập tức chiếc quạt phóng lớn vô số lần, ánh sáng toả ra càng lúc càng sáng rực khiến Sơ Tuyết cảm thấy loá mắt. Điều đáng sợ hơn là ngàn oan hồn dưới lưỡi kiếm của nàng đều bị tan biến nhanh chóng dưới ánh sáng từ mặt trời. Không những vậy, tu vi của nàng dưới ánh sáng mặt trời cũng ngày một bị phân tán. Nếu tình trạng này kéo dài, chưa tới một nén hương nữa không cần Táng Dương ra chiêu tiếp theo thì nàng cũng đã bại trận rồi.
Sắc mặt Sơ Tuyết nghiêm trọng vô cùng, lòng thắc mắc rốt cuộc nơi bí ẩn nào mà đào tạo ra một kẻ tu linh đáng sợ như vậy.
- Sầu Ngâm Độc Lão Ông!
Sơ Tuyết chém thêm một kiếm về phía Táng Dương. Kiếm này mang theo hơi thở lạnh lẽo cô độc. Bị hơi thở này phả vào người, trong đầu Táng Dương chợt xuất hiện ảo ảnh một ông lão đang ngồi trước xác chết của hàng vạn binh lính, tay cầm hồ lô buồn bã ngâm thơ.
- Không đúng!
Táng Dương vội vàng sốc lại tinh thần, cố xoá đi hình ảnh ông lão trong tâm trí kia nhưng lại phát hiện ra ảo ảnh mỗi lúc một trở nên chân thực hơn. Lúc này đây xung quanh ông lão còn xuất hiện một bầu trời tuyết trắng bay lất phất. Cái lạnh rét căm từ tuyết khiến máu huyết trong người Táng Dương như muốn đông đặc lại.
- Không đúng, đây là ý cảnh kết hợp với thức thư hai trong Đối Tuyết kiếm pháp. Sơ Tuyết cô nương, ta đánh giá thấp cô rồi!
Táng Dương phun ra một ngụm máu tươi. Con đường tu tâm gã cũng từng nghe qua nhưng thời gian quá ngắn, thậm chí chưa kịp bình tâm tu luyện thì đã bị chỉ thị đến nơi này ngăn cản Sơ Tuyết. Vậy nên khi Sơ Tuyết sử dụng đạo tâm của mình thì gã liền nhận ra nhưng không có cách nào chống cự.
Theo những gì Táng Dương nhận định thì tu vi Sơ Tuyết nằm ở cảnh giới Ngưng Thần sơ kỳ đỉnh phong, thua bản thân đến hai tiểu cảnh. Với tu vi Ngưng Thần hậu kỳ thì Táng Dương thừa sức đánh bại nàng.
Sơ Tuyết là người Phong Kiếm học viện nên có thời gian tiếp xúc với con đường tu tâm được hơn một tháng, điều này Táng Dương cũng đã lường trước, nhưng theo gã thấy chưa quá mấy năm thì dù có lĩnh ngộ ra một hai tầng đầu cũng chẳng phải vấn đề. Có điều sự mạnh mẽ của loại ý cảnh băng tuyết vừa rồi thật khiến gã bất ngờ. Có sự trợ giúp của ý cảnh gần như đạt tới đỉnh của Lô Hoả Thuần Thanh, thực lực Sơ Tuyết được kéo lên đến Ngưng Thần trung kỳ đỉnh phong đủ sức làm tổn thương gã.
Táng Dương lau đi máu nơi khoé miệng, nụ cười ôn hoà vẫn giữ nguyên:
- Là ta đánh giá quá thấp con đường tu tâm này! Nhưng cô nghĩ vậy là đủ để bỏ trốn sao?
Sơ Tuyết im lặng không đáp, vẫn không ngừng công kích. Thời gian quá đỗi cấp bách, nàng chỉ có thể tấn công liên tục hòng làm trọng thương Táng Dương để phá vây. Nhưng không ngờ tên Táng Dương này quá mạnh mẽ, trong lúc giao đấu còn có thời gian suy nghĩ phân tích linh pháp của nàng, thậm chí còn có vẻ hưởng thụ giống như đang thưởng thức một cuốn sách nào đó. Loại người này coi việc tu luyện như một loại hình nghệ thuật thế này vô cùng đáng sợ, tiềm lực và khát vọng của y gần như không thể đong đếm được.
- -----------
Thanh Vân sơn, trên lôi đài Phượng Minh và Bạch Vô Thiên nhìn nhau chằm chằm. Cả hai đều cảm thấy trong số mệnh nơi xa xăm có một sợi dây đang cố gắng kéo mình lại với đối phương, bắt họ phải quyết chiến sinh tử một phen.
Phượng Minh là một thiếu niên trẻ người non dạ, là thiên tài ngàn năm có một của Nam Thiệm, thậm chí một khi con đường tu tâm và huyết văn được công bố thì hắn sẽ trở thành Chuyển Luân Pháp Vương ai gặp cũng phải cúi đầu quỳ bái, một lời thốt ra thiên hạ liền quy tâm. Hắn còn là thiếu chủ của Phong Kiếm học viện, Minh công của Hắc Thủ. Cuộc đời này của hắn nếu như không có Bạch Vô Thiên thì sẽ phẳng lặng và êm đềm vô cùng. Chỉ đáng tiếc không có nếu như...
Bạch Vô Thiên suy cho cùng cũng là một thiếu niên tài tuấn không cam chịu vận mệnh thấp hèn nên đã đứng lên phản kháng. Gã dùng mưu trí của mình từng bước sắp đặt tất cả, biến những tông sư hay anh hùng trong thiên hạ trở thành con cờ dưới tay, hùng tâm ấy dù là đám người Ngụy Tác, Vương Hy Quân cũng cảm thấy nể phục.
- Phượng Minh, đôi lúc ta rất hâm mộ ngươi. Nhân sinh ngươi quá dễ dàng, gần như lúc ngươi sinh ra thì đã nắm trong tay mọi thứ. Nhưng ngươi biết không, những thứ ngươi đang nắm trong tay không phải do bản thân ngươi cố gắng giành giật bằng sinh mạng, cũng như bèo không rễ, sớm muộn gì cũng mất đi. Nếu ta không xuất hiện thì Lăng Vân cũng sẽ làm điều đó, hoặc sẽ là một Bạch Vô Thiên hay một Lăng Vân khác...
Bạch Vô Thiên nhìn Phượng Minh nói. Phượng Minh nhíu mày, nhưng không nghĩ gì sâu xa. Hắn lạnh lùng hỏi Bạch Vô Thiên:
- Đừng nói nhiều, ngươi muốn gì thì mới thả Tiểu Nhu ra?
Sơ Tuyết một thân bạch y, tóc đen bay phất phơ trong gió, chân đạp phi kiếm lao vút qua bầu trời Xích Nguyệt lâm. Trong lòng nàng tồn tại vô số ý nghĩ ngổn ngang. Với tư cách là Đại sư tỷ của Phong Kiếm học viện, nàng không cho phép mình bỏ lại những huynh đệ đồng môn khác. Nếu không phải vì Từ Vi nhất quyết bảo nàng phải tới Thanh Vân sơn báo tin thì có chết nàng cũng không đi.
Nhưng đúng lúc vào tới trung tâm Xích Nguyệt lâm, Sơ Tuyết liền có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình. Nàng lạnh lùng ngừng lại giữa không trung rồi xoay người lại.
Quả nhiên phía sau lưng Sơ Tuyết là một gã thư sinh áo vàng, dáng vẻ tràn đầy sự nho nhã, tuy cùng cách ăn mặc nhưng thần thái điềm đạm khác hẳn nét ngông cuồng của Ngũ Âm. Nhưng từ một khía cạnh nào đó, thiếu niên này và Ngũ Âm lại khiến người ta cảm thấy họ giống nhau tới lạ lùng, giống như là hai mặt âm dương chính phản vậy.
Thiếu niên trước mặt cười cười, tay phe phẩy quạt:
- Sơ Tuyết cô nương, đắc tội rồi. Cô không thể tới Thanh Vân sơn được. Nếu cô đồng ý rời đi hướng khác thì tại hạ bảo đảm sẽ không làm tổn thương cô...
Sơ Tuyết biết rõ mình gặp phải kình địch, dù thiếu niên kia không thể hiện tu vi mình cao cỡ nào nhưng cảm giác uy hiếp gã mang lại cho nàng không khác gì Cố Tam Ngưu.
Nàng nhìn kỹ thiếu niên này một lượt rồi hỏi:
- Ngươi là ai? Ta từng xem qua danh sách thiếu niên tài tuấn khắp Nam Thiệm nhưng chưa từng thấy bức hoạ nào có hình dáng của ngươi!
Thiếu niên lắc đầu:
- Tại hạ họ Táng, tên Dương. Tại hạ cũng như Ngũ Âm đến từ một nơi hẻo lánh không đáng nhắc đến. Cô nương cũng đừng nhầm lẫn ta là đồng bọn của hắn. Chỉ là có người nhờ vả ta bắt buộc phải ra tay mà thôi. Mời Sơ Tuyết cô nương đổi hướng!
Cử chỉ và phong thái của thiếu niên hết sức nho nhã không hề toả ra sát khí. Gã ôm quyền cúi đầu tỏ vẻ thành khẩn vô cùng.
Sơ Tuyết lạnh lùng hỏi lại:
- Nếu ta không đi, ngươi sẽ giết ta sao?
Táng Dương ngẩng đầu, cười nhẹ:
- Ta không giết phụ nữ, chỉ là sẽ phế tu vi của cô trong mười năm.
- Khẩu khí lớn thật! Vậy thì chiến đi!
Thời gian không còn nhiều, Sơ Tuyết tuốt kiếm khỏi vỏ, linh lực của nàng đã áp súc từ lúc còn trong Thạch Thành nay bộc phát ra toàn bộ không giữ lại chút nào. Nhát kiếm đầu tiên của nàng chém xéo về phía Táng Dương. Nhát kiếm này nhìn có vẻ bình thường nhưng lại đi kèm với vô số tiếng oan hồn gào thét nghe lạnh cả người. Dường như đây không chỉ là một thanh kiếm mà còn là một địa ngục lạnh lẽo nhốt đầy ma quỷ.
Hai mắt Táng Dương sáng rực:
- Hay! Đây là Đối Tuyết kiếm pháp của Quỷ lão nhân. Kiếm pháp này ở nơi của ta cũng lừng lẫy vô cùng tiếc là không có cơ hội thỉnh giáo qua, nay vừa hay gặp được cô!
Gã xoè quạt ra rồi ném lên trời. Chiếc quạt xoay tròn trên không trung rồi phát ra từng tia sáng loá mắt chẳng khác gì một mặt trời thu nhỏ.
- Nghe đồn Quỷ lão nhân thống lĩnh vạn quân đi đánh Ngoại vực nhưng thất bại, toàn quân bị diệt sạch, trong nỗi u buồn tuyệt vọng giữa trời tuyết lạnh lẽo ông ta đã sáng tạo ra bộ Đối Tuyết kiếm pháp này. Muốn luyện được nó cần trải qua sự giết chóc vô số nơi chiến trường, thu thập oan hồn rèn luyện cho lưỡi kiếm của mình. Sơ Tuyết cô nương tuổi còn trẻ mà đã có lượng oan hồn như vậy, dù ở quê nhà của ta cũng rất hiếm thấy.
Táng Dương vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía mặt trời nhỏ do chiếc quạt tạo thành, miệng hô:
- Khai Dương!
Ngay lập tức chiếc quạt phóng lớn vô số lần, ánh sáng toả ra càng lúc càng sáng rực khiến Sơ Tuyết cảm thấy loá mắt. Điều đáng sợ hơn là ngàn oan hồn dưới lưỡi kiếm của nàng đều bị tan biến nhanh chóng dưới ánh sáng từ mặt trời. Không những vậy, tu vi của nàng dưới ánh sáng mặt trời cũng ngày một bị phân tán. Nếu tình trạng này kéo dài, chưa tới một nén hương nữa không cần Táng Dương ra chiêu tiếp theo thì nàng cũng đã bại trận rồi.
Sắc mặt Sơ Tuyết nghiêm trọng vô cùng, lòng thắc mắc rốt cuộc nơi bí ẩn nào mà đào tạo ra một kẻ tu linh đáng sợ như vậy.
- Sầu Ngâm Độc Lão Ông!
Sơ Tuyết chém thêm một kiếm về phía Táng Dương. Kiếm này mang theo hơi thở lạnh lẽo cô độc. Bị hơi thở này phả vào người, trong đầu Táng Dương chợt xuất hiện ảo ảnh một ông lão đang ngồi trước xác chết của hàng vạn binh lính, tay cầm hồ lô buồn bã ngâm thơ.
- Không đúng!
Táng Dương vội vàng sốc lại tinh thần, cố xoá đi hình ảnh ông lão trong tâm trí kia nhưng lại phát hiện ra ảo ảnh mỗi lúc một trở nên chân thực hơn. Lúc này đây xung quanh ông lão còn xuất hiện một bầu trời tuyết trắng bay lất phất. Cái lạnh rét căm từ tuyết khiến máu huyết trong người Táng Dương như muốn đông đặc lại.
- Không đúng, đây là ý cảnh kết hợp với thức thư hai trong Đối Tuyết kiếm pháp. Sơ Tuyết cô nương, ta đánh giá thấp cô rồi!
Táng Dương phun ra một ngụm máu tươi. Con đường tu tâm gã cũng từng nghe qua nhưng thời gian quá ngắn, thậm chí chưa kịp bình tâm tu luyện thì đã bị chỉ thị đến nơi này ngăn cản Sơ Tuyết. Vậy nên khi Sơ Tuyết sử dụng đạo tâm của mình thì gã liền nhận ra nhưng không có cách nào chống cự.
Theo những gì Táng Dương nhận định thì tu vi Sơ Tuyết nằm ở cảnh giới Ngưng Thần sơ kỳ đỉnh phong, thua bản thân đến hai tiểu cảnh. Với tu vi Ngưng Thần hậu kỳ thì Táng Dương thừa sức đánh bại nàng.
Sơ Tuyết là người Phong Kiếm học viện nên có thời gian tiếp xúc với con đường tu tâm được hơn một tháng, điều này Táng Dương cũng đã lường trước, nhưng theo gã thấy chưa quá mấy năm thì dù có lĩnh ngộ ra một hai tầng đầu cũng chẳng phải vấn đề. Có điều sự mạnh mẽ của loại ý cảnh băng tuyết vừa rồi thật khiến gã bất ngờ. Có sự trợ giúp của ý cảnh gần như đạt tới đỉnh của Lô Hoả Thuần Thanh, thực lực Sơ Tuyết được kéo lên đến Ngưng Thần trung kỳ đỉnh phong đủ sức làm tổn thương gã.
Táng Dương lau đi máu nơi khoé miệng, nụ cười ôn hoà vẫn giữ nguyên:
- Là ta đánh giá quá thấp con đường tu tâm này! Nhưng cô nghĩ vậy là đủ để bỏ trốn sao?
Sơ Tuyết im lặng không đáp, vẫn không ngừng công kích. Thời gian quá đỗi cấp bách, nàng chỉ có thể tấn công liên tục hòng làm trọng thương Táng Dương để phá vây. Nhưng không ngờ tên Táng Dương này quá mạnh mẽ, trong lúc giao đấu còn có thời gian suy nghĩ phân tích linh pháp của nàng, thậm chí còn có vẻ hưởng thụ giống như đang thưởng thức một cuốn sách nào đó. Loại người này coi việc tu luyện như một loại hình nghệ thuật thế này vô cùng đáng sợ, tiềm lực và khát vọng của y gần như không thể đong đếm được.
- -----------
Thanh Vân sơn, trên lôi đài Phượng Minh và Bạch Vô Thiên nhìn nhau chằm chằm. Cả hai đều cảm thấy trong số mệnh nơi xa xăm có một sợi dây đang cố gắng kéo mình lại với đối phương, bắt họ phải quyết chiến sinh tử một phen.
Phượng Minh là một thiếu niên trẻ người non dạ, là thiên tài ngàn năm có một của Nam Thiệm, thậm chí một khi con đường tu tâm và huyết văn được công bố thì hắn sẽ trở thành Chuyển Luân Pháp Vương ai gặp cũng phải cúi đầu quỳ bái, một lời thốt ra thiên hạ liền quy tâm. Hắn còn là thiếu chủ của Phong Kiếm học viện, Minh công của Hắc Thủ. Cuộc đời này của hắn nếu như không có Bạch Vô Thiên thì sẽ phẳng lặng và êm đềm vô cùng. Chỉ đáng tiếc không có nếu như...
Bạch Vô Thiên suy cho cùng cũng là một thiếu niên tài tuấn không cam chịu vận mệnh thấp hèn nên đã đứng lên phản kháng. Gã dùng mưu trí của mình từng bước sắp đặt tất cả, biến những tông sư hay anh hùng trong thiên hạ trở thành con cờ dưới tay, hùng tâm ấy dù là đám người Ngụy Tác, Vương Hy Quân cũng cảm thấy nể phục.
- Phượng Minh, đôi lúc ta rất hâm mộ ngươi. Nhân sinh ngươi quá dễ dàng, gần như lúc ngươi sinh ra thì đã nắm trong tay mọi thứ. Nhưng ngươi biết không, những thứ ngươi đang nắm trong tay không phải do bản thân ngươi cố gắng giành giật bằng sinh mạng, cũng như bèo không rễ, sớm muộn gì cũng mất đi. Nếu ta không xuất hiện thì Lăng Vân cũng sẽ làm điều đó, hoặc sẽ là một Bạch Vô Thiên hay một Lăng Vân khác...
Bạch Vô Thiên nhìn Phượng Minh nói. Phượng Minh nhíu mày, nhưng không nghĩ gì sâu xa. Hắn lạnh lùng hỏi Bạch Vô Thiên:
- Đừng nói nhiều, ngươi muốn gì thì mới thả Tiểu Nhu ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.