Chương 48: Vẽ mắt cho rồng
TieuBachLong90
16/09/2020
Lúc này ở Thanh Vân sơn, Phượng Minh và Bạch Vô Thiên đã bắt vào trận đấu thứ ba - So kiếm ý.
Kiếm ý là gì?
Kiếm đạo có thể gọi đơn giản là đường lối, là mục tiêu. Kiếm pháp là chiêu thức kỹ năng. Còn kiếm ý lại là một thứ mông lung mà người tu kiếm chỉ có thể nắm bắt chứ khó lòng diễn tả bằng lời.
Nếu có thể dùng một cách diễn đạt sát với nghĩa nhất thì kiếm ý chính là hồn của kiếm pháp, là ngọn và quả của kiếm đạo. Giống như một bức tranh vẽ rồng thì mắt là một điểm nhỏ bé nhưng rất quan trọng. Một đôi mắt đẹp có thể khiến rồng trong bức tranh dù xấu xí vẫn sống lại bay lên trời được; ngược lại dù rồng có vẽ đẹp đến bao nhiêu mà đôi mắt vô hồn thì bức tranh cũng xem như bỏ đi.
Bạch Vô Thiên nói:
- Chắc hẳn ngươi rất tò mò lần này người chờ ngươi cứu là ai? Yên tâm, ngươi sẽ không cảm thấy thất vọng đâu!
Tiếng vỗ tay bộp bộp đầy ám ảnh của Bạch Vô Thiên lại vang lên. Lần này sự xuất hiện của người bị treo trên cột đá khiến tất cả phải nín thở.
Phượng Minh sửng sờ khi trông thấy Tiêu Dao Tử đầu tóc bạc phơ đang bị treo trên cột đá. Trên người ông bị đóng bảy mươi hai cây đinh vào các bộ vị trọng yếu trên cơ thể. Hai mắt bị móc ra chỉ còn lại hai hố sâu đầy máu. Thật khó tưởng tượng nổi một Phong Vị cảnh đỉnh phong, sắp trở thành tiên mà lại phải chịu sự dày vò thế này.
Chúng đệ tử trong Thanh Vân sơn cúi rạp đầu, có mấy người còn giàn dụa nước mắt nhưng không dám phát ra tiếng động nào.
Thanh Thiện đạo nhân hừ lạnh:
- Khóc cái gì? Thanh Vân chưởng giáo đời trước bất tài vô dụng còn cấu kết với dư đảng Đại Ngu tiền triều, có chết cũng không hết tội. Nay bổn toạ mới là chưởng giáo đương nhiệm. Quy thuận ta, mọi tài nguyên trước đây của các ngươi tăng lên gấp đôi. Ta cũng sẽ dẫn dắt Thanh Vân môn đi đến huy hoàng mới!
Một vài đệ tử ngẩng đầu lên khi nghe thấy lời hứa hẹn này. Bọn họ đánh liều nói trong run rẩy:
- Tiêu... Dao Tử đáng chết!
Những người xung quanh tuy có sợ song cũng bắt đầu hô theo:
- Tiêu Dao Tử đáng chết!
Càng lúc tiếng hô lan ra càng rộng, sự sợ hãi rụt rè cũng chuyển thành kích động.
Trên cột đá, Tiêu Dao Tử nghe mấy lời này không khỏi nở nụ cười cay đắng.
Trong bức thư gửi cho Phượng Minh, Phong lão có dùng chữ "chúng ta sẽ trở về". Thêm vào mối quan hệ kỳ lạ giữa Phong lão và Tiêu Dao Tử, Phượng Minh cảm giác có điều gì đó không ổn. Hắn vội vã truyền âm cho Thạch Trư trong hình xăm nhưng chẳng có hồi đáp. Từ lúc hắn rơi vào vòng xoáy âm mưu này, Thạch Trư giống như biến mất hoàn toàn. Câu nói cuối cùng của Thạch Trư chợt hiện ra bên tai hắn:
"Có Thạch Trư ở đây, chủ công sẽ không chết. Đại hoạ được gọi là kiếp. Đời một người có rất nhiều kiếp, kiếp sắc, kiếp tình, kiếp nạn, kiếp bại, kiếp tán... Nhưng kiếp cũng là một loại sinh cơ từ trong tử lộ, là cầu vồng sau cơn mưa rào. Nếu không đối diện nó, người vĩnh viễn không biết được thế nào là lòng người, đâu thật đâu giả, đâu bạn đâu thù..."
"Hiện tại chủ công cũng như vậy, Thạch Trư can dự có thể giúp người tránh được một kiếp, nhưng kết quả vẫn sẽ xuất hiện thêm kiếp khác tương tự. Vậy nên ta chỉ có thể bảo vệ tính mạng người, còn kiếp người phải tự vượt qua."
Phượng Minh nhìn Thanh Vân chưởng giáo người bê bết máu, Trương Cuồng ngất xỉu dưới mặt đất, ba vị sư phụ bị Long Đàm không chế, xung quanh có hơn mười vạn đệ tử Thanh Vân sơn tay đặt trên kiếm, hắn tự hỏi mình sẽ tự vượt qua kiếp thế nào đây?
- Sửng sờ đủ rồi, nên bắt đầu thôi!
Giọng nói của Bạch Vô Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Phượng Minh.
Phượng Minh hít sâu một hơi, lẩm nhẩm trong miệng mấy câu nói của Thạch Trư, ánh mắt chợt loé lên rồi trở về bình thường.
Cách so đấu của Bạch Vô Thiên và Phượng Minh cũng rất nhàn nhã, không phải nhảy bổ vào chém giết nhau.
Cả hai tự múa một bài kiếm pháp, trong đó thể hiện kiếm đạo của mình, đây gọi là vẽ rồng.Thông qua kiếm pháp và kiếm đạo sẽ nhận biết được kiếm ý của ai cao minh hơn, đây gọi là vẽ mắt.
Bài kiếm Bạch Vô Thiên lựa chọn trông rất lạ lùng. Ngoài những kiếm thức cơ bản là đâm và chém thì hầu như không có gì tinh xảo cả. Nhưng trong mỗi nhát kiếm đều khiến người bên ngoài thấy được sự khát vọng và thù hận đến cực điểm. Lạ lùng nhất là tuy nội tâm Bạch Vô Thiên nặng nề đến vậy thế nhưng khuôn mặt của gã vẫn luôn điềm tĩnh đến lạ thường.
Thanh Thiện gật gù:
- Đó chính là điểm đáng sợ của sư đệ. Không ai biết hắn nghĩ gì, không ai biết hắn có xúc cảm thế nào, vì thế hắn luôn là người chủ động. Mặc dù tuổi tác và tu vi chúng ta cao hơn hắn nhiều nhưng vẫn cam tâm tình nguyện để hắn sai khiến.
Vi Nhất Tiếu nói:
- Bạch công tử hứa với ta sẽ khiến Vi Thanh Thanh biến mất, giúp ta thống nhất Tiêu Dao kiếm cung và Cuồng kiếm cung. Chưa đến năm năm mà hắn đã hoàn thành lời hứa, làm được những điều suốt trăm năm nay ta luôn day dứt.
Từ Nhược Thủy cười nhẹ:
- Ta thì tạm thời không cần gì nhiều. Chỉ cần Bạch chủ tuân theo lời thề, giúp đứa cháu trai bất hiếu của ta trở thành Hoang Thần là được.
Ở phía dưới lôi đài, ba người Ngụy Tác, Cổ Thương Sinh và Đường Nguyên đang bị giam cầm trong linh pháp của Long Đàm. Thần sắc ai nấy mệt mỏi song vẫn ráng cầm cự. Họ có thể phá vây nhưng cảm thấy giờ chưa phải lúc.
Đường Nguyên nói:
- Ta vốn tưởng Minh công đã là thiên tài tuyệt thế. Không ngờ hôm nay lại gặp được một kẻ tài năng còn có phần nhỉnh hơn người một chút. Chỉ là một người như thế vì sao không tự khai sáng con đường tu luyện mà phải bày mưu tính kế cướp đoạt?
Cổ Thương Sinh lắc đầu:
- Nếu ai có thiên tư thông minh cũng làm được thì từ vạn cổ đến nay cũng không phải chỉ có vài con đường tu linh và tu chân. Chuyển Luân Pháp Vương chắc chắn là thiên tài nhưng thiên tài chưa chắc đã trở thành Chuyển Luân Pháp Vương.
Ngụy Tác thở dài:
- Bây giờ chỉ có thể tin người sáng tạo kỳ tích sẽ tiếp tục làm ra kỳ tích. Nếu hôm nay không cứu được thiếu chủ, lão Ngụy ta sẽ ẩn cư sơn lâm chuyên tu tìm cách đột phá Phong Vị cảnh, cắt đứt mọi liên hệ với hồng trần. Đợi đến khi thành tiên ta sẽ đại sát tứ phương, đòi lại món nợ này cho các người!
Trên lôi đài, Phượng Minh sau một hồi đăm chiêu nghĩ ngợi cũng bắt đầu múa ra kiếm pháp của mình. Động tác của hắn ban đầu hơi gượng gạo nhưng dần dần trở nên lưu loát như nước chảy mây bay không chút vấp váp.
Thanh Thiện đạo nhân nhíu mày:
- Hắn đang dùng kiếm pháp gì? Bạch sư đệ sử dụng Hành Trạm nhị thập tứ thức của Phong Vô Ảnh ta đã biết. Còn kiếm pháp của Phượng Minh ban đầu còn vụng nhưng về sau càng lúc càng tinh diệu vô song, thật khiến người ta phải trầm trồ.
Đúng lúc này người bí ẩn trong vòng xoáy thứ tư bỗng lên tiếng:
- Ngươi nhầm rồi!
Thanh Thiện đạo nhân cung kính ôm quyền cúi đầu:
- Xin sư phụ dạy dỗ!
Người thần bí nói:
- Kiếm pháp của Bạch Vô Thiên nhìn thì như Hành Trạm nhị thập tứ thức nhưng thật ra không phải. Hành Trạm nhị thập tứ thức của Phong Vô Ảnh tuy có ma tính song ẩn sâu lại tràn đầy tinh thần hiệp nghĩa. Còn ở đây Bạch Vô Thiên có ma tính, nhưng lại là một loại ma nghịch lại tất cả, cô độc bước đi một mình. Bạch Vô Thiên quả là thiên tài, dùng kiếm pháp của người khác biến hoá ra kiếm ý riêng của bản thân, điều này ta thuở trẻ cũng miễn cưỡng lắm mới làm được.
Trong ánh mắt của Thanh Thiện đang nhìn về Bạch Vô Thiên xuất hiện một sự ganh ghét sâu kín. Lại nghe người thần bí nói tiếp:
- Kiếm pháp của Phượng Minh rất thú vị. Hắn đang tự sáng tạo ra kiếm pháp của mình. Thật ra việc sáng tạo không có gì khó ai cũng có thể làm được. Song người nhìn kỹ đi, chiêu đầu tiên của hắn chỉ có một kiếm đâm xuống, chiêu thứ hai lại thành một đâm một hất, đến chiêu thứ ba số lượng thức kiếm cơ bản càng nhiều nhưng hắn không hề gặp khó khăn mà trái lại càng thuần thục hơn. Bây giờ trong một chiêu của hắn đã ẩn chứa tới bốn trăm chín mươi hai thức kiếm cơ bản rồi.
Thanh Thiện như bừng tỉnh ngộ:
- Đây giống như vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái diễn hoá vạn vật?
Người thần bí gật gù:
- Đúng vậy! Hắn cũng như Bạch Vô Thiên, là thiên tài tuyệt đỉnh. Chỉ là kiếm pháp này hắn tính sai rồi. Có thể diễn hoá thành vạn vật sao? Tu vi thấp kém như vậy muốn làm điều này chẳng khác gì tự sát!
Kiếm ý là gì?
Kiếm đạo có thể gọi đơn giản là đường lối, là mục tiêu. Kiếm pháp là chiêu thức kỹ năng. Còn kiếm ý lại là một thứ mông lung mà người tu kiếm chỉ có thể nắm bắt chứ khó lòng diễn tả bằng lời.
Nếu có thể dùng một cách diễn đạt sát với nghĩa nhất thì kiếm ý chính là hồn của kiếm pháp, là ngọn và quả của kiếm đạo. Giống như một bức tranh vẽ rồng thì mắt là một điểm nhỏ bé nhưng rất quan trọng. Một đôi mắt đẹp có thể khiến rồng trong bức tranh dù xấu xí vẫn sống lại bay lên trời được; ngược lại dù rồng có vẽ đẹp đến bao nhiêu mà đôi mắt vô hồn thì bức tranh cũng xem như bỏ đi.
Bạch Vô Thiên nói:
- Chắc hẳn ngươi rất tò mò lần này người chờ ngươi cứu là ai? Yên tâm, ngươi sẽ không cảm thấy thất vọng đâu!
Tiếng vỗ tay bộp bộp đầy ám ảnh của Bạch Vô Thiên lại vang lên. Lần này sự xuất hiện của người bị treo trên cột đá khiến tất cả phải nín thở.
Phượng Minh sửng sờ khi trông thấy Tiêu Dao Tử đầu tóc bạc phơ đang bị treo trên cột đá. Trên người ông bị đóng bảy mươi hai cây đinh vào các bộ vị trọng yếu trên cơ thể. Hai mắt bị móc ra chỉ còn lại hai hố sâu đầy máu. Thật khó tưởng tượng nổi một Phong Vị cảnh đỉnh phong, sắp trở thành tiên mà lại phải chịu sự dày vò thế này.
Chúng đệ tử trong Thanh Vân sơn cúi rạp đầu, có mấy người còn giàn dụa nước mắt nhưng không dám phát ra tiếng động nào.
Thanh Thiện đạo nhân hừ lạnh:
- Khóc cái gì? Thanh Vân chưởng giáo đời trước bất tài vô dụng còn cấu kết với dư đảng Đại Ngu tiền triều, có chết cũng không hết tội. Nay bổn toạ mới là chưởng giáo đương nhiệm. Quy thuận ta, mọi tài nguyên trước đây của các ngươi tăng lên gấp đôi. Ta cũng sẽ dẫn dắt Thanh Vân môn đi đến huy hoàng mới!
Một vài đệ tử ngẩng đầu lên khi nghe thấy lời hứa hẹn này. Bọn họ đánh liều nói trong run rẩy:
- Tiêu... Dao Tử đáng chết!
Những người xung quanh tuy có sợ song cũng bắt đầu hô theo:
- Tiêu Dao Tử đáng chết!
Càng lúc tiếng hô lan ra càng rộng, sự sợ hãi rụt rè cũng chuyển thành kích động.
Trên cột đá, Tiêu Dao Tử nghe mấy lời này không khỏi nở nụ cười cay đắng.
Trong bức thư gửi cho Phượng Minh, Phong lão có dùng chữ "chúng ta sẽ trở về". Thêm vào mối quan hệ kỳ lạ giữa Phong lão và Tiêu Dao Tử, Phượng Minh cảm giác có điều gì đó không ổn. Hắn vội vã truyền âm cho Thạch Trư trong hình xăm nhưng chẳng có hồi đáp. Từ lúc hắn rơi vào vòng xoáy âm mưu này, Thạch Trư giống như biến mất hoàn toàn. Câu nói cuối cùng của Thạch Trư chợt hiện ra bên tai hắn:
"Có Thạch Trư ở đây, chủ công sẽ không chết. Đại hoạ được gọi là kiếp. Đời một người có rất nhiều kiếp, kiếp sắc, kiếp tình, kiếp nạn, kiếp bại, kiếp tán... Nhưng kiếp cũng là một loại sinh cơ từ trong tử lộ, là cầu vồng sau cơn mưa rào. Nếu không đối diện nó, người vĩnh viễn không biết được thế nào là lòng người, đâu thật đâu giả, đâu bạn đâu thù..."
"Hiện tại chủ công cũng như vậy, Thạch Trư can dự có thể giúp người tránh được một kiếp, nhưng kết quả vẫn sẽ xuất hiện thêm kiếp khác tương tự. Vậy nên ta chỉ có thể bảo vệ tính mạng người, còn kiếp người phải tự vượt qua."
Phượng Minh nhìn Thanh Vân chưởng giáo người bê bết máu, Trương Cuồng ngất xỉu dưới mặt đất, ba vị sư phụ bị Long Đàm không chế, xung quanh có hơn mười vạn đệ tử Thanh Vân sơn tay đặt trên kiếm, hắn tự hỏi mình sẽ tự vượt qua kiếp thế nào đây?
- Sửng sờ đủ rồi, nên bắt đầu thôi!
Giọng nói của Bạch Vô Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Phượng Minh.
Phượng Minh hít sâu một hơi, lẩm nhẩm trong miệng mấy câu nói của Thạch Trư, ánh mắt chợt loé lên rồi trở về bình thường.
Cách so đấu của Bạch Vô Thiên và Phượng Minh cũng rất nhàn nhã, không phải nhảy bổ vào chém giết nhau.
Cả hai tự múa một bài kiếm pháp, trong đó thể hiện kiếm đạo của mình, đây gọi là vẽ rồng.Thông qua kiếm pháp và kiếm đạo sẽ nhận biết được kiếm ý của ai cao minh hơn, đây gọi là vẽ mắt.
Bài kiếm Bạch Vô Thiên lựa chọn trông rất lạ lùng. Ngoài những kiếm thức cơ bản là đâm và chém thì hầu như không có gì tinh xảo cả. Nhưng trong mỗi nhát kiếm đều khiến người bên ngoài thấy được sự khát vọng và thù hận đến cực điểm. Lạ lùng nhất là tuy nội tâm Bạch Vô Thiên nặng nề đến vậy thế nhưng khuôn mặt của gã vẫn luôn điềm tĩnh đến lạ thường.
Thanh Thiện gật gù:
- Đó chính là điểm đáng sợ của sư đệ. Không ai biết hắn nghĩ gì, không ai biết hắn có xúc cảm thế nào, vì thế hắn luôn là người chủ động. Mặc dù tuổi tác và tu vi chúng ta cao hơn hắn nhiều nhưng vẫn cam tâm tình nguyện để hắn sai khiến.
Vi Nhất Tiếu nói:
- Bạch công tử hứa với ta sẽ khiến Vi Thanh Thanh biến mất, giúp ta thống nhất Tiêu Dao kiếm cung và Cuồng kiếm cung. Chưa đến năm năm mà hắn đã hoàn thành lời hứa, làm được những điều suốt trăm năm nay ta luôn day dứt.
Từ Nhược Thủy cười nhẹ:
- Ta thì tạm thời không cần gì nhiều. Chỉ cần Bạch chủ tuân theo lời thề, giúp đứa cháu trai bất hiếu của ta trở thành Hoang Thần là được.
Ở phía dưới lôi đài, ba người Ngụy Tác, Cổ Thương Sinh và Đường Nguyên đang bị giam cầm trong linh pháp của Long Đàm. Thần sắc ai nấy mệt mỏi song vẫn ráng cầm cự. Họ có thể phá vây nhưng cảm thấy giờ chưa phải lúc.
Đường Nguyên nói:
- Ta vốn tưởng Minh công đã là thiên tài tuyệt thế. Không ngờ hôm nay lại gặp được một kẻ tài năng còn có phần nhỉnh hơn người một chút. Chỉ là một người như thế vì sao không tự khai sáng con đường tu luyện mà phải bày mưu tính kế cướp đoạt?
Cổ Thương Sinh lắc đầu:
- Nếu ai có thiên tư thông minh cũng làm được thì từ vạn cổ đến nay cũng không phải chỉ có vài con đường tu linh và tu chân. Chuyển Luân Pháp Vương chắc chắn là thiên tài nhưng thiên tài chưa chắc đã trở thành Chuyển Luân Pháp Vương.
Ngụy Tác thở dài:
- Bây giờ chỉ có thể tin người sáng tạo kỳ tích sẽ tiếp tục làm ra kỳ tích. Nếu hôm nay không cứu được thiếu chủ, lão Ngụy ta sẽ ẩn cư sơn lâm chuyên tu tìm cách đột phá Phong Vị cảnh, cắt đứt mọi liên hệ với hồng trần. Đợi đến khi thành tiên ta sẽ đại sát tứ phương, đòi lại món nợ này cho các người!
Trên lôi đài, Phượng Minh sau một hồi đăm chiêu nghĩ ngợi cũng bắt đầu múa ra kiếm pháp của mình. Động tác của hắn ban đầu hơi gượng gạo nhưng dần dần trở nên lưu loát như nước chảy mây bay không chút vấp váp.
Thanh Thiện đạo nhân nhíu mày:
- Hắn đang dùng kiếm pháp gì? Bạch sư đệ sử dụng Hành Trạm nhị thập tứ thức của Phong Vô Ảnh ta đã biết. Còn kiếm pháp của Phượng Minh ban đầu còn vụng nhưng về sau càng lúc càng tinh diệu vô song, thật khiến người ta phải trầm trồ.
Đúng lúc này người bí ẩn trong vòng xoáy thứ tư bỗng lên tiếng:
- Ngươi nhầm rồi!
Thanh Thiện đạo nhân cung kính ôm quyền cúi đầu:
- Xin sư phụ dạy dỗ!
Người thần bí nói:
- Kiếm pháp của Bạch Vô Thiên nhìn thì như Hành Trạm nhị thập tứ thức nhưng thật ra không phải. Hành Trạm nhị thập tứ thức của Phong Vô Ảnh tuy có ma tính song ẩn sâu lại tràn đầy tinh thần hiệp nghĩa. Còn ở đây Bạch Vô Thiên có ma tính, nhưng lại là một loại ma nghịch lại tất cả, cô độc bước đi một mình. Bạch Vô Thiên quả là thiên tài, dùng kiếm pháp của người khác biến hoá ra kiếm ý riêng của bản thân, điều này ta thuở trẻ cũng miễn cưỡng lắm mới làm được.
Trong ánh mắt của Thanh Thiện đang nhìn về Bạch Vô Thiên xuất hiện một sự ganh ghét sâu kín. Lại nghe người thần bí nói tiếp:
- Kiếm pháp của Phượng Minh rất thú vị. Hắn đang tự sáng tạo ra kiếm pháp của mình. Thật ra việc sáng tạo không có gì khó ai cũng có thể làm được. Song người nhìn kỹ đi, chiêu đầu tiên của hắn chỉ có một kiếm đâm xuống, chiêu thứ hai lại thành một đâm một hất, đến chiêu thứ ba số lượng thức kiếm cơ bản càng nhiều nhưng hắn không hề gặp khó khăn mà trái lại càng thuần thục hơn. Bây giờ trong một chiêu của hắn đã ẩn chứa tới bốn trăm chín mươi hai thức kiếm cơ bản rồi.
Thanh Thiện như bừng tỉnh ngộ:
- Đây giống như vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái diễn hoá vạn vật?
Người thần bí gật gù:
- Đúng vậy! Hắn cũng như Bạch Vô Thiên, là thiên tài tuyệt đỉnh. Chỉ là kiếm pháp này hắn tính sai rồi. Có thể diễn hoá thành vạn vật sao? Tu vi thấp kém như vậy muốn làm điều này chẳng khác gì tự sát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.