Quyển 4 - Chương 17
Mặc Phong
22/01/2015
Long Liễm Thần tự trách nhìn nàng một hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài, nói
sang chuyện khác, “Tại sao không muốn để ta điều tra cùng với Trương
Viễn?” Nàng lấy dùng chơi cờ để giữ hắn chắc chắn phải có lý do.
Tay Phượng Triêu Hoa đang thu quân cờ thoáng sững lại, sau đó tiếp tục thu quân cờ, nhẹ giọng nói ra, “Bởi vì muốn đánh cờ cùng chàng.”
“Triêu Hoa.” Long Liễm Thần ấn chặt tay nàng, “Ngẩng đầu lên nhìn ta.”
Phượng Triêu Hoa trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Long Liễm Thần, đáy mắt bình thản giống như vừa rồi không hề vì nghĩ đến chuyện trước kia mà lo lắng.
“Nàng còn tin ta không?” Long Liễm Thần nghiêm túc hỏi.
Phượng Triêu Hoa ngẩn người một chút, sau đó nói, “Có một số việc, chính là bởi vì tin chàng nên mới không muốn nhắc lại.
“Ví dụ như?”
“Ngươi không thể không ép ta sao?” Phượng Triêu Hoa lần đầu tiên lộ ra tâm tình mâu thuẫn trước mặt Long Liễm Thần.
Long Liễm Thần bị sự khác thường của nàng làm cho kinh sợ, lặng im một lúc lâu mới phản ứng lại, liên tục không ngừng nói xin lỗi, “Là ta quá nóng lòng.”
“Cái này cũng không trách chàng.” Phượng Triêu Hoa nhướn mày, ảo não vì sự mất khống chế vừa rồi. Trông mong năm năm không phải để đẩy hắn ra .
Long Liễm Thần hiển nhiên hiểu được tâm tư của nàng, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: “Còn muốn đánh thêm một ván nữa không . . .”
“Không cần.” Phượng Triêu Hoa do dự một chút, nói: “Ta có việc muốn nói.”
Quả nhiên có chuyện. Long Liễm Thần mặc dù sớm đoán được nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, chỉ sợ nàng sẽ nói ra chuyện gì đó khiến hắn khó có thể chấp nhận. Ví dụ như, không muốn hồi cung,
“Ta biết người trộm Quan Ấn.”
Thì ra là chuyện này. Long Liễm Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô cùng vui thích cười nói, “Biết được là tốt.”
Phượng Triêu Hoa không hiểu nhìn về phía hắn. Có cần vui mừng thế không?
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, Long Liễm Thần chợt nhận ra mình mất khống chế, lúng túng hắng giọng một cái, nói như không có chuyện gì xảy ra, “Nàng vừa mới nói nàng biết người trộm Quan Ấn?”
Phượng Triêu Hoa gật đầu, mắt vẫn dán chặt lên mặt hắn, chỉ vì nét mặt kia . . .rất cổ quái. Muốn cười thì cứ cười cần gì che giấu, hắn cho là nàng không nhìn ra sao?
“Ừ . . . .à. . . . là thế này.” Long Liễm Thần liếc trái liếc phải, vô cùng lúng túng.
“Đúng, chính là như thế.” Phượng Triêu Hoa trả lời vô cùng nghiêm túc, cười như không cười nhìn hắn .
“Vừa rồi nàng nói. . .”
“Ta biết người trộm Quan Ấn.” Phượng Triêu Hoa cười nói.
“A. . . . À! Ra thế, nàng biết người trộm Quan Ấn.” Long Liễm Thần càng lúng túng hơn, hắn phát hiện hắn bây giờ đã bị vui sướng làm cho lú lẫn, không suy nghĩ bình thường được.
“Không hỏi ta đó là ai sao?” Phượng Triêu Hoa mặc dù không biết vì sao phản ứng của hắn kỳ quái như thế, nhưng tâm tình lại rất tốt, thì ra hắn cũng có lúc thất thường, giống như mất hồn.
Long Liễm Thần từ từ nâng chung trà lên uống một hớp, sau một lát tĩnh tâm mới khôi phục bình thường, suy tư chốc lát, nói: “Nàng biết nhưng không bắt, ngoại trừ mấy nghĩa huynh, còn ai vào đây?”
Thì ra đầu óc vẫn tỉnh táo. Phượng Triêu Hoa không khỏi cười ra tiếng.
“Cười cái gì?” Lúc này đến lượt Long Liễm Thần cảm thấy không hiểu.
Phượng Triêu Hoa cười nói, “Cười chàng quá thông minh.”
Long Liễm Thần nhíu mày, “Ta suy đoán không đúng sao?” Chẳng lẽ còn người khác?
“Đúng, dĩ nhiên là đúng.” Phượng Triêu Hoa nói: “Người trộm Quan Ấn là Tứ ca của ta Tô Tứ, nhưng hắn chỉ vì quá lâu tái xuất giang hồ làm ầm ĩ, ngứa tay cho nên mới trêu chàng như vậy, hoàn toàn là vô tâm thôi.”
“Giờ hắn ở đâu?” Long Liễm Thần liền vội vàng hỏi.
“Đến kinh thành. Huynh ấy cũng không biết chàng tới nơi này rồi, chỉ mong tới Kinh Thành trả quan ấn cho chàng. Nghe nói. . . .” Phượng Triêu Hoa có chút dở khóc dở cười lắc đầu, “Nghe nói là quà ra mắt cho chàng.”
“Quà? Không cần khách khí như vậy, ta với hắn đâu có thân quen đến mức ấy.” Long Liễm Thần cười khổ, hắn hoàn toàn có lý do cho rằng đây là ra oai phủ đầu.
Phượng Triêu Hoa hếch mày, nói “Còn có phần của con gái chàng nữa đấy.”
Con gái? Con gái! Là con gái! Vậy con bé nhất định là công chúa xinh đẹp nhất trên đời! Trong lòng Long Liễm Thần mừng như điên, khóe miệng khẽ run, tâm tình kích động không lời nào có thể diễn tả được.
“Con bé tên Phượng Ca Dao.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói.
Phượng Ca Dao? Tên rất hay. Không đúng, sao lại họ Phượng? Long Liễm Thần giương mắt nhìn về phía Phượng Triêu Hoa, “Phượng, Ca, Dao?” Chữ ‘Phượng’ được nhấn rất mạnh, ai cũng hiểu ý hắn.
“Không hay sao?” Phượng Triêu Hoa giả ngu.
“Hay thì hay. Nhưng vi phu cho là. . .” Long Liễm Thần cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘vi phu’ cường điệu thân phận chủ gia đình của hắn, “Long Ca Dao sẽ hay hơn.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy cau mày, “Chàng thấy thế thật sao?”
“Nàng cảm thấy họ Long không tốt sao?” Long Liễm Thần không trả lời mà hỏi lại.
“Không tốt.” Phượng Triêu Hoa có chút ai oán trừng mắt liếc hắn một cái, mím môi, nói “Long là quốc họ, quá nổi bật.”
Long Liễm Thần không dễ gạt như vậy, nói trúng tim đen chỉ chỗ sơ hở “Ta biết năm năm qua hai mẹ con đều ở trên Núi Tiểu Hàn, nào có nổi bật?”
“Ban đầu thật sự không ngờ năm năm cũng sẽ không xuống núi.” Phượng Triêu Hoa mạnh miệng nói.
Long Liễm Thần nhìn nàng một cái, nói “Nàng sợ con bé biết cha nó họ Long.”
Phượng Triêu Hoa bĩu môi, không phản bác, xem như chấp nhận.
“Tại sao không muốn con bé biết thân thế của mình? Ta tệ đến vậy sao?” Long Liễm Thần có chút bị đả kích.
Nghe vậy, đáy mắt Phượng Triêu Hoa thoáng qua vài tia ưu thương, nhưng chỉ trong chớp mắt thôi. Nàng trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, “Không tệ, chỉ là năm năm qua chưa từng gặp con bé lần nào mà thôi.”
Nghe vậy, Long Liễm Thần chấn động, giống như bị người ta cho một đòn cảnh cáo, nàng đang oán hắn? Nhưng năm năm không thấy cũng không phải là điều hắn mong muốn. Nếu như có thể, hắn thật sự mong có thể dùng ngôi vị hoàng đế này đổi lấy năm năm bỏ lỡ.
Phượng Triêu Hoa thấy được sự tự trách trên mặt hắn, không khỏi có chút tội lỗi. Dù sao, hắn cũng không có lỗi. Oán hắn cũng chỉ bởi vì trong lòng uất ức. Nhớ thương năm năm, tương tư năm năm, mặc dù vẫn luôn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng sống một ngày như một năm đau khổ đến vậy nàng không thể giả vờ như chưa bao giờ trải qua được.
Tay Phượng Triêu Hoa đang thu quân cờ thoáng sững lại, sau đó tiếp tục thu quân cờ, nhẹ giọng nói ra, “Bởi vì muốn đánh cờ cùng chàng.”
“Triêu Hoa.” Long Liễm Thần ấn chặt tay nàng, “Ngẩng đầu lên nhìn ta.”
Phượng Triêu Hoa trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Long Liễm Thần, đáy mắt bình thản giống như vừa rồi không hề vì nghĩ đến chuyện trước kia mà lo lắng.
“Nàng còn tin ta không?” Long Liễm Thần nghiêm túc hỏi.
Phượng Triêu Hoa ngẩn người một chút, sau đó nói, “Có một số việc, chính là bởi vì tin chàng nên mới không muốn nhắc lại.
“Ví dụ như?”
“Ngươi không thể không ép ta sao?” Phượng Triêu Hoa lần đầu tiên lộ ra tâm tình mâu thuẫn trước mặt Long Liễm Thần.
Long Liễm Thần bị sự khác thường của nàng làm cho kinh sợ, lặng im một lúc lâu mới phản ứng lại, liên tục không ngừng nói xin lỗi, “Là ta quá nóng lòng.”
“Cái này cũng không trách chàng.” Phượng Triêu Hoa nhướn mày, ảo não vì sự mất khống chế vừa rồi. Trông mong năm năm không phải để đẩy hắn ra .
Long Liễm Thần hiển nhiên hiểu được tâm tư của nàng, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: “Còn muốn đánh thêm một ván nữa không . . .”
“Không cần.” Phượng Triêu Hoa do dự một chút, nói: “Ta có việc muốn nói.”
Quả nhiên có chuyện. Long Liễm Thần mặc dù sớm đoán được nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, chỉ sợ nàng sẽ nói ra chuyện gì đó khiến hắn khó có thể chấp nhận. Ví dụ như, không muốn hồi cung,
“Ta biết người trộm Quan Ấn.”
Thì ra là chuyện này. Long Liễm Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô cùng vui thích cười nói, “Biết được là tốt.”
Phượng Triêu Hoa không hiểu nhìn về phía hắn. Có cần vui mừng thế không?
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, Long Liễm Thần chợt nhận ra mình mất khống chế, lúng túng hắng giọng một cái, nói như không có chuyện gì xảy ra, “Nàng vừa mới nói nàng biết người trộm Quan Ấn?”
Phượng Triêu Hoa gật đầu, mắt vẫn dán chặt lên mặt hắn, chỉ vì nét mặt kia . . .rất cổ quái. Muốn cười thì cứ cười cần gì che giấu, hắn cho là nàng không nhìn ra sao?
“Ừ . . . .à. . . . là thế này.” Long Liễm Thần liếc trái liếc phải, vô cùng lúng túng.
“Đúng, chính là như thế.” Phượng Triêu Hoa trả lời vô cùng nghiêm túc, cười như không cười nhìn hắn .
“Vừa rồi nàng nói. . .”
“Ta biết người trộm Quan Ấn.” Phượng Triêu Hoa cười nói.
“A. . . . À! Ra thế, nàng biết người trộm Quan Ấn.” Long Liễm Thần càng lúng túng hơn, hắn phát hiện hắn bây giờ đã bị vui sướng làm cho lú lẫn, không suy nghĩ bình thường được.
“Không hỏi ta đó là ai sao?” Phượng Triêu Hoa mặc dù không biết vì sao phản ứng của hắn kỳ quái như thế, nhưng tâm tình lại rất tốt, thì ra hắn cũng có lúc thất thường, giống như mất hồn.
Long Liễm Thần từ từ nâng chung trà lên uống một hớp, sau một lát tĩnh tâm mới khôi phục bình thường, suy tư chốc lát, nói: “Nàng biết nhưng không bắt, ngoại trừ mấy nghĩa huynh, còn ai vào đây?”
Thì ra đầu óc vẫn tỉnh táo. Phượng Triêu Hoa không khỏi cười ra tiếng.
“Cười cái gì?” Lúc này đến lượt Long Liễm Thần cảm thấy không hiểu.
Phượng Triêu Hoa cười nói, “Cười chàng quá thông minh.”
Long Liễm Thần nhíu mày, “Ta suy đoán không đúng sao?” Chẳng lẽ còn người khác?
“Đúng, dĩ nhiên là đúng.” Phượng Triêu Hoa nói: “Người trộm Quan Ấn là Tứ ca của ta Tô Tứ, nhưng hắn chỉ vì quá lâu tái xuất giang hồ làm ầm ĩ, ngứa tay cho nên mới trêu chàng như vậy, hoàn toàn là vô tâm thôi.”
“Giờ hắn ở đâu?” Long Liễm Thần liền vội vàng hỏi.
“Đến kinh thành. Huynh ấy cũng không biết chàng tới nơi này rồi, chỉ mong tới Kinh Thành trả quan ấn cho chàng. Nghe nói. . . .” Phượng Triêu Hoa có chút dở khóc dở cười lắc đầu, “Nghe nói là quà ra mắt cho chàng.”
“Quà? Không cần khách khí như vậy, ta với hắn đâu có thân quen đến mức ấy.” Long Liễm Thần cười khổ, hắn hoàn toàn có lý do cho rằng đây là ra oai phủ đầu.
Phượng Triêu Hoa hếch mày, nói “Còn có phần của con gái chàng nữa đấy.”
Con gái? Con gái! Là con gái! Vậy con bé nhất định là công chúa xinh đẹp nhất trên đời! Trong lòng Long Liễm Thần mừng như điên, khóe miệng khẽ run, tâm tình kích động không lời nào có thể diễn tả được.
“Con bé tên Phượng Ca Dao.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói.
Phượng Ca Dao? Tên rất hay. Không đúng, sao lại họ Phượng? Long Liễm Thần giương mắt nhìn về phía Phượng Triêu Hoa, “Phượng, Ca, Dao?” Chữ ‘Phượng’ được nhấn rất mạnh, ai cũng hiểu ý hắn.
“Không hay sao?” Phượng Triêu Hoa giả ngu.
“Hay thì hay. Nhưng vi phu cho là. . .” Long Liễm Thần cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘vi phu’ cường điệu thân phận chủ gia đình của hắn, “Long Ca Dao sẽ hay hơn.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy cau mày, “Chàng thấy thế thật sao?”
“Nàng cảm thấy họ Long không tốt sao?” Long Liễm Thần không trả lời mà hỏi lại.
“Không tốt.” Phượng Triêu Hoa có chút ai oán trừng mắt liếc hắn một cái, mím môi, nói “Long là quốc họ, quá nổi bật.”
Long Liễm Thần không dễ gạt như vậy, nói trúng tim đen chỉ chỗ sơ hở “Ta biết năm năm qua hai mẹ con đều ở trên Núi Tiểu Hàn, nào có nổi bật?”
“Ban đầu thật sự không ngờ năm năm cũng sẽ không xuống núi.” Phượng Triêu Hoa mạnh miệng nói.
Long Liễm Thần nhìn nàng một cái, nói “Nàng sợ con bé biết cha nó họ Long.”
Phượng Triêu Hoa bĩu môi, không phản bác, xem như chấp nhận.
“Tại sao không muốn con bé biết thân thế của mình? Ta tệ đến vậy sao?” Long Liễm Thần có chút bị đả kích.
Nghe vậy, đáy mắt Phượng Triêu Hoa thoáng qua vài tia ưu thương, nhưng chỉ trong chớp mắt thôi. Nàng trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, “Không tệ, chỉ là năm năm qua chưa từng gặp con bé lần nào mà thôi.”
Nghe vậy, Long Liễm Thần chấn động, giống như bị người ta cho một đòn cảnh cáo, nàng đang oán hắn? Nhưng năm năm không thấy cũng không phải là điều hắn mong muốn. Nếu như có thể, hắn thật sự mong có thể dùng ngôi vị hoàng đế này đổi lấy năm năm bỏ lỡ.
Phượng Triêu Hoa thấy được sự tự trách trên mặt hắn, không khỏi có chút tội lỗi. Dù sao, hắn cũng không có lỗi. Oán hắn cũng chỉ bởi vì trong lòng uất ức. Nhớ thương năm năm, tương tư năm năm, mặc dù vẫn luôn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng sống một ngày như một năm đau khổ đến vậy nàng không thể giả vờ như chưa bao giờ trải qua được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.