Quyển 2 - Chương 66: Đóng giả thiếu chủ
Mặc Phong
30/12/2014
Long Liễm Thần nghe vậy, nghiêng đầu dò xét người nào đó từ trên xuống dưới
một phen rồi nói "Mặc dù ta rất không muốn nói, nhưng đây là sự thật.
Vương Bảo Khánh đối xử phân biệt với ta và huynh đó cũng là điều hiển
nhiên."
Khóe miệng Phượng Triêu Hoa hơi run rẩy, trực tiếp không thèm đếm xỉa tới kẻ nào đó, ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi ba ‘mỹ nữ’ đến.
Long Liễm Thần thấy không còn thú vị nữa bĩu môi thầm nghĩ, xem ra hôm nay sẽ được mở rộng tầm mắt rồi. Có thể khiến cho cha già nhà mình gấp đến độ đó, chắc hẳn ba nữ nhi của Vương Bảo Khánh nhất định sẽ vô cùng đặc biệt.
Vương Bảo Khánh cũng ngồi vào ghế chủ vị, cười ha ha nhìn hai người, nhất là khi nhìn Long Liễm Thần ý cười càng rạng rỡ hơn.
Lúc này, ba vị thiên kim cũng lần lượt bước ra.
"Nữ nhi ra mắt phụ thân, Phượng công tử, Long công tử." Ba vị thiên kim của Vương gia đều đồng thanh thưa.
Vương Bảo Khánh nói: "Ba nữ nhi à, mau nhìn xem cha đã tìm được vị hôn phu tốt cho các con rồi này."
Phượng Triêu Hoa nghe vậy khẽ cúi đầu cười gục gặt, mãi lúc sau mới ngẩng đầu lên với vẻ mặt đã bình thường, ôn tồn nho nhã nói: "Đã lâu không gặp, ba vị tiểu thư càng ngày càng động lòng người."
Long Liễm Thần ở bên kia phải mặc niệm cả buổi nội công tâm pháp mới có thể kiềm chế kích động muốn hét lên thật to. Ba vị nữ tử trước mắt này có phong cách thật đặc biệt mà cả đời này hắn chưa từng gặp qua, đó không phải chỉ diện mạo của các nàng mà là dáng người.
Thân hình của người bên phải bụng phệ eo tròn đầy đặn quá độ, nhưng người bên trái lại gầy như que củi, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với người thứ nhất, mà người đứng ở giữa có vóc người ngắn nhỏ như trẻ nhỏ mới được mấy tuổi. Có lẽ khi ba người đứng riêng lẻ sẽ không "đặc biệt" như thế, nhưng Vương Bảo Khánh lại cố ý để ba người đồng thời xuất hiện, hiệu ứng này thật sự là khiến cho người ta không dám khen tặng.
Cái gọi là thua chị kém em, chính là thế này.
Long Liễm Thần khó khắn nuốt một nước miếng cái ực, cố gắng thể hiện ánh mắt thưởng thức, nói: "Ba vị tiểu thư quả đúng là mỗi người mỗi vẻ, khó trách Vương đại nhân không nỡ gả các nàng đi."
"Đa tạ công tử khích lệ." Mặc dù mặt tươi cười, nhưng đáy mắt ba người lại không hề vui vẻ.
Tuy tướng mạo của ba người không có gì đặc biệt, nhưng đầu óc ngược lại rất nhạy bén, nhận biết được cái gì gọi là thật lòng cái gì gọi là giả ý, hành vi cử chỉ thỏa đáng hào phóng nhưng không mất đi vẻ chững chạc. Điểm này khiến cho Long Liễm Thần phải thay đổi cách nhìn với các nàng.
Vương Bảo Khánh nói, "Long công tử có vừa mắt với nữ nhi nào không?"
Long Liễm Thần hoàn hồn, sửng sốt hỏi, "Ngài muốn ta chọn một người trong số các nàng ấy sao?"
"Đúng vậy, ngươi chọn trước đi, chọn xong chúng ta sẽ trao đến những chuyện khác." Quả nhiên! Khi Vương Bảo Khánh thấy Long Liễm Thần lộ vẻ khó xử thì trầm mặt nhướng mày hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn cả ba?"
Ánh mắt hung thần ác sát kia cứ như thể Long Liễm Thần sắp sửa đoạt đi tuyệt thế trân bảo rất quý giá của ông ta vậy.
"Dĩ nhiên không phải. Long mỗ không phải là hạng người có lòng tham không đáy. Hơn nữa...." Mấy ngàn chữ để nói lên lý do từ hôn còn ở phía sau vậy mà toàn bộ bị chôn vùi trong tiếng cười của Vương Bảo Khánh.
"Ha ha ha ha...." Vương Bảo Khánh nói, "Muốn cả ba cũng được. Có thể cùng hầu hạ một chồng là phúc khí của ba tỷ muội chúng."
Long Liễm Thần nghe vậy trợn tròn hai mắt. Từ trước tới nay hắn luôn vì sự ung dung tỉnh táo của mình mà kiêu ngạo, nhưng vào giờ phút này, khi đối mặt với thịnh tình của Vương Bảo Khánh và ba cô gái vô tội kia, thì hắn không biết nên làm sao cho phải. Con gái nhà người ta da mặt mỏng, nếu từ chối thẳng thừng quá sợ là sau này khó mà lập gia đình được....
"Long huynh." Phượng Triêu Hoa đẩy cánh tay Long Liễm Thần nhắc nhở y rằng còn có người đang chờ trả lời của y.
Long Liễm Thần nghiêng đầu chau mày, trong đôi mắt xuất hiện vài tia nghi ngờ, dần dần lại hóa thành sự vui vẻ, nhếch môi quay đầu nhìn ba tỷ muội Vương gia nói, "Ta nghĩ chắc Vương đại nhân đã hiểu lầm. Ta đã lập gia đình rồi."
Không đợi Long Liễm Thần nói xong, đại tiểu thư của Vương gia lập tức nói, "Nếu đã như vậy, tiểu nữ chúc công tử và phu nhân hạnh phúc đến đầu bạc răng long."
"Đa tạ." Long Liễm Thần khẽ mỉm cười, quả nhiên y đoán không sai, ba vị tiểu thư này mặc dù ngoại hình không như ý muốn, nhưng rất thông tuệ, hận gả không được e là ý muốn của cha các nàng mà thôi.
Vương Bảo Khánh thấy không còn hy vọng nữa thì thở dài một tiếng nói "Người tốt như vậy các con cũng không ưng ý, vậy muốn người làm cha như ta phải như thế nào mới tốt đây!"
Long Liễm Thần nghe vậy thiếu chút phun hết trà ra ngoài, mắt càng trợn to hơn, không thể tin vào tai của mình. Thì ra Vương Bảo Khánh nghe không hiểu tiếng người? Là các nàng bị cự tuyệt chứ không phải hắn. Nhưng ngay sau đó Long Liễm Thần liền nhận ra mình đã sai rồi, sai hoàn toàn. Nghe không hiểu tiếng người là người khác, mà người đó chính là chính hắn.
"Phụ thân." Người nói chuyện là Vương đại tiểu thư, "Người không cần lừa mình dối người nữa. Sẽ không có ai sẽ thật tâm thật ý nguyện ý lấy chúng con đâu. Những người không bị dáng vẻ bên ngoài của chúng con hù dọa thì đều là những kẻ ham muốn một ít quyền thế của nhà chúng ta ở Trường Phong này mà thôi. Loại người như vậy căn bản không đáng giá để chúng con ủy thác cả đời."
"Nói bậy! Không cho phép các con tự coi nhẹ bản thân." Vương Bảo Khánh không vui nói, "Các con đều thông tuệ hơn người, kẻ nào cưới được các con thì chính là vận may của kẻ đó."
Vương đại tiểu thư bất đắc dĩ liếc mắt xem thường nhưng tiếp tục tận tình khuyên bảo, "Cha, đây không phải là tự coi nhẹ bản thân, mà là biết người biết ta. Trừ cha ra nào có mấy ai biết chúng con có bao nhiêu điều tốt đẹp chứ. Họ chỉ biết tin vào những gì mà hai mắt họ nhìn thấy mà thôi."
"Còn có ta." Phượng Triêu Hoa vẫn ngồi yên lặng xem kịch vui bất ngờ lên tiếng.
"Phượng công tử lại khác. Ngài là bằng hữu của chúng ta và cũng chỉ có thể là bằng hữu." Trong lòng Vương đại tiểu thư vô cùng rõ ràng, có vài người chỉ thích hợp để ngưỡng mộ thôi, chứ cho dù mình có đầu óc thông minh tuyệt đỉnh đi chăng nữa cũng không có cách nào có thể thay đổi được sự khác nhau một trời một vực giữa mình và họ được.
Phượng Triêu Hoa nhíu mày cười khẽ, nói: "Đây chính là điểm ta thích ở tiểu thư." Đủ thông minh, đủ thẳng thắn.
"Hai chúng ta thì sao?" Hai vị thiên kim khác cười hỏi.
"Chuyện này còn phải hỏi sao?" Phượng Triêu Hoa cười nói.
Vương đại tiểu thư cười một tiếng, nói: "Được rồi, chúng ta xin được cáo lui trước, không quấy rầy công tử và phụ thân nghị sự nữa."
Long Liễm Thần thầm khen: Quả là một cô gái rất có huệ chất lan tâm*. [*chỉ người cao nhã, thanh khiết]
Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu, nói "Một lát nữa sẽ đến hậu viện ôn chuyện cùng các tiểu thư."
Ba vị thiên kim của Vương gia rời đi thay cho tuyên bố vở hài kịch này đã kết thúc, tất cả quay trở về chuyện chính.
Phượng Triêu Hoa thu lại ý cười, thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng, vô cùng nghiêm túc nói, "Vương đại nhân, hôm nay ta đến ngoài việc thăm hỏi ra còn có một chuyện khác."
"Hả?" Vương Bảo Khánh có chút ngạc nhiên, cũng nghiêm túc nói "Mời nói."
Phượng Triêu Hoa nghe vậy, đáy mắt thoáng qua tia sáng, dùng dư quang trao đổi bằng mắt với Long Liễm Thần, rồi lại bất ngờ tháo xuống vẻ mặt nghiêm túc, chuyển sang cười nói "Chúng ta muốn ở lại quý phủ ngủ nhờ một đêm."
"Ồ?" Vương Bảo Khánh kinh ngạc hô lên, bởi lẽ ông ta hiển nhiên không ngờ rằng chuyện Phượng Triêu Hoa muốn nói chỉ có như vậy. Mà một tiếng kêu sợ hãi không lớn không nhỏ lại dọa nha hoàn đang rót trà cho Long Liễm Thần sợ, tay run run làm cho trà bắn vào y phục của Long Liễm Thần.
"Xin….Xin lỗi." Nha hoàn vội vàng lau y phục cho Long Liễm Thần.
"Không sao. Để tự ta làm." Long Liễm Thần đứng dậy, nhưng không ngờ, nha hoàn kia lại bởi vì hoảng hồn mà lau loạn trước ngực y, khiến đồ vật gì đó trong ngực y rơi ra ngoài.
May nhờ Phượng Triêu Hoa tay mắt lanh lẹ, bắt được nó trước, chính là cây trâm ngọc tín vật sở hữu của thất thiếu Nam Lăng mà cách đây không lâu bị người nào đó mượn gió bẻ măng lấy làm của riêng.
Nha hoàn thầm biết đã gây ra họa lớn, hết sức sợ hãi quỳ rạp xuống nói, "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết."
Vương Bảo Khánh không để ý đến nha hoàn kia mà nhìn chằm chằm thẳng vào trâm ngọc, một hồi lâu mới hoàn hồn, nói "Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, lui xuống đi."
Nha hoàn như được đại xá, liền nhanh nhảu đi ra khỏi đại sảnh.
Hai mắt Vương Bảo Khánh mang theo kích động nhìn về phía Long Liễm Thần nói "Chúng ta đến thư phòng nói chuyện, được không?"
Long Liễm Thần gật đầu đồng ý, mặc dù có chút nghi ngờ không hiểu vì sao Vương Bảo Khánh đột nhiên thay đổi, nhưng y khẳng định là có liên quan đến trâm ngọc kia.
Còn Phượng Triêu Hoa thì cầm cây trâm ngọc thuộc về mình mà có phần hơi khó xử. Tạm thời nàng vẫn chưa muốn để lộ thân phận, lý trí nói cho nàng biết rằng nàng nên dâng hai tay ‘trả lại’, nhưng tay lại có một loại kích động muốn cất trâm ngọc vào trong ngực.
Long Liễm Thần thấy sắc mặt của Phượng Triêu Hoa không tốt thì lập tức muốn giải thích, nhưng lại sợ làm hỏng chuyện lớn, chỉ đành dằn xuống lời nói trong lòng trước. Hắn nói với Vương Bảo Khánh, "Làm phiền dẫn đường, ta và Phượng công tử không quen thuộc nơi này."
"Chuyện này....Như vậy có được không?" Vương Bảo Khánh cảm thấy nội dung cuộc nói chuyện không nên để người thứ ba nghe được.
Long Liễm Thần nhướng mày hỏi ngược lại "Có gì mà không được?"
"Hiếm khi Phượng công tử tới chơi, hay cứ để tiểu nữ đưa hắn đi dạo ở trong viện." Vương Bảo Khánh cười vô cùng hòa ái dễ gần.
Long Liễm Thần nghe vậy thì càng thêm xác định hôm nay sẽ có một phát hiện quan trọng, trong lòng rất vui vẻ nhìn Phượng Triêu Hoa.
Mặc dù tầm mắt của Phượng Triêu Hoa vẫn dừng lại trên trâm ngọc, nhưng đã sớm thu hết vào mắt tất cả lời nói và hành động của hai người. Vương Bảo Khánh có vấn đề, điểm này không thể nghi ngờ. Nhưng nếu liên quan đến trâm ngọc thì tất nhiên nàng không thể vắng mặt. Dù sao, nàng mới chính là chủ nhân của trâm ngọc, cần phải biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Phượng Triêu Hoa cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của Long Liễm Thần liền nhướng mắt lên đáp lại y bằng một ánh mắt bao hàm thâm ý rồi thản nhiên nói nói, "Cũng được, dù sao ta cũng không cảm thấy hứng thú với loại chuyện thần thần bí bí này."
Long Liễm Thần thấy tình hình như vậy vội vàng cảnh cáo nói, "Chúng ta đã nói là cùng nhau xử lý chuyện này. Huynh đừng nghĩ đến chuyện lật lọng."
Vương Bảo Khánh nghe vậy liền hiểu ra, vui vẻ nói, "Thì ra là đều là người mình cả."
Người mình? Hai người Long - Phượng nhanh chóng trao đổi ánh mắt, ngay sau đó đồng thời khôi phục như thường, đối với lời nói của Vương Bảo Khánh từ chối cho ý kiến.
Vương Bảo Khánh thấy hai người bình tĩnh thì càng thêm tin tưởng suy đoán của mình là đúng, vui vẻ nói "Nếu đều là người mình, vậy ta cũng không cần cố kỵ thêm làm chi nữa." Dứt lời, ra dấu tay ‘xin mời’ với hai người.
Long Liễm Thần khẽ gật đầu, đi theo hắn về phía hậu viện.
Phượng Triêu Hoa cũng đi theo, ‘trả’ trâm ngọc lại để nó ‘vật quy nguyên chủ’, đồng thời nhỏ giọng nói, "Phải bảo quản đồ thật tốt, rớt bể là không hay đâu." Mặc dù trước kia nàng cũng không đặc biệt coi trọng cây trâm ngọc này nhưng khi thấy người nào ‘tùy ý’ với nó như vậy thì trong lòng lại có chút khó chịu.
Long Liễm Thần nhận lấy trâm ngọc chỉ thoáng nhìn qua một cái, sau đó cất vào. Hắn nhếch nhếch môi nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
....
Trên đường ba người đều im lặng không nói gì, rất nhanh đã đi tới thư phòng.
Vương Bảo Khánh đóng kỹ cửa phòng lại, sau đó xoay người mừng rỡ nói, "Trông mong đã lâu, cuối cùng cũng gặp được ngài rồi rồi!"
Khóe miệng Phượng Triêu Hoa hơi run rẩy, trực tiếp không thèm đếm xỉa tới kẻ nào đó, ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi ba ‘mỹ nữ’ đến.
Long Liễm Thần thấy không còn thú vị nữa bĩu môi thầm nghĩ, xem ra hôm nay sẽ được mở rộng tầm mắt rồi. Có thể khiến cho cha già nhà mình gấp đến độ đó, chắc hẳn ba nữ nhi của Vương Bảo Khánh nhất định sẽ vô cùng đặc biệt.
Vương Bảo Khánh cũng ngồi vào ghế chủ vị, cười ha ha nhìn hai người, nhất là khi nhìn Long Liễm Thần ý cười càng rạng rỡ hơn.
Lúc này, ba vị thiên kim cũng lần lượt bước ra.
"Nữ nhi ra mắt phụ thân, Phượng công tử, Long công tử." Ba vị thiên kim của Vương gia đều đồng thanh thưa.
Vương Bảo Khánh nói: "Ba nữ nhi à, mau nhìn xem cha đã tìm được vị hôn phu tốt cho các con rồi này."
Phượng Triêu Hoa nghe vậy khẽ cúi đầu cười gục gặt, mãi lúc sau mới ngẩng đầu lên với vẻ mặt đã bình thường, ôn tồn nho nhã nói: "Đã lâu không gặp, ba vị tiểu thư càng ngày càng động lòng người."
Long Liễm Thần ở bên kia phải mặc niệm cả buổi nội công tâm pháp mới có thể kiềm chế kích động muốn hét lên thật to. Ba vị nữ tử trước mắt này có phong cách thật đặc biệt mà cả đời này hắn chưa từng gặp qua, đó không phải chỉ diện mạo của các nàng mà là dáng người.
Thân hình của người bên phải bụng phệ eo tròn đầy đặn quá độ, nhưng người bên trái lại gầy như que củi, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với người thứ nhất, mà người đứng ở giữa có vóc người ngắn nhỏ như trẻ nhỏ mới được mấy tuổi. Có lẽ khi ba người đứng riêng lẻ sẽ không "đặc biệt" như thế, nhưng Vương Bảo Khánh lại cố ý để ba người đồng thời xuất hiện, hiệu ứng này thật sự là khiến cho người ta không dám khen tặng.
Cái gọi là thua chị kém em, chính là thế này.
Long Liễm Thần khó khắn nuốt một nước miếng cái ực, cố gắng thể hiện ánh mắt thưởng thức, nói: "Ba vị tiểu thư quả đúng là mỗi người mỗi vẻ, khó trách Vương đại nhân không nỡ gả các nàng đi."
"Đa tạ công tử khích lệ." Mặc dù mặt tươi cười, nhưng đáy mắt ba người lại không hề vui vẻ.
Tuy tướng mạo của ba người không có gì đặc biệt, nhưng đầu óc ngược lại rất nhạy bén, nhận biết được cái gì gọi là thật lòng cái gì gọi là giả ý, hành vi cử chỉ thỏa đáng hào phóng nhưng không mất đi vẻ chững chạc. Điểm này khiến cho Long Liễm Thần phải thay đổi cách nhìn với các nàng.
Vương Bảo Khánh nói, "Long công tử có vừa mắt với nữ nhi nào không?"
Long Liễm Thần hoàn hồn, sửng sốt hỏi, "Ngài muốn ta chọn một người trong số các nàng ấy sao?"
"Đúng vậy, ngươi chọn trước đi, chọn xong chúng ta sẽ trao đến những chuyện khác." Quả nhiên! Khi Vương Bảo Khánh thấy Long Liễm Thần lộ vẻ khó xử thì trầm mặt nhướng mày hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn cả ba?"
Ánh mắt hung thần ác sát kia cứ như thể Long Liễm Thần sắp sửa đoạt đi tuyệt thế trân bảo rất quý giá của ông ta vậy.
"Dĩ nhiên không phải. Long mỗ không phải là hạng người có lòng tham không đáy. Hơn nữa...." Mấy ngàn chữ để nói lên lý do từ hôn còn ở phía sau vậy mà toàn bộ bị chôn vùi trong tiếng cười của Vương Bảo Khánh.
"Ha ha ha ha...." Vương Bảo Khánh nói, "Muốn cả ba cũng được. Có thể cùng hầu hạ một chồng là phúc khí của ba tỷ muội chúng."
Long Liễm Thần nghe vậy trợn tròn hai mắt. Từ trước tới nay hắn luôn vì sự ung dung tỉnh táo của mình mà kiêu ngạo, nhưng vào giờ phút này, khi đối mặt với thịnh tình của Vương Bảo Khánh và ba cô gái vô tội kia, thì hắn không biết nên làm sao cho phải. Con gái nhà người ta da mặt mỏng, nếu từ chối thẳng thừng quá sợ là sau này khó mà lập gia đình được....
"Long huynh." Phượng Triêu Hoa đẩy cánh tay Long Liễm Thần nhắc nhở y rằng còn có người đang chờ trả lời của y.
Long Liễm Thần nghiêng đầu chau mày, trong đôi mắt xuất hiện vài tia nghi ngờ, dần dần lại hóa thành sự vui vẻ, nhếch môi quay đầu nhìn ba tỷ muội Vương gia nói, "Ta nghĩ chắc Vương đại nhân đã hiểu lầm. Ta đã lập gia đình rồi."
Không đợi Long Liễm Thần nói xong, đại tiểu thư của Vương gia lập tức nói, "Nếu đã như vậy, tiểu nữ chúc công tử và phu nhân hạnh phúc đến đầu bạc răng long."
"Đa tạ." Long Liễm Thần khẽ mỉm cười, quả nhiên y đoán không sai, ba vị tiểu thư này mặc dù ngoại hình không như ý muốn, nhưng rất thông tuệ, hận gả không được e là ý muốn của cha các nàng mà thôi.
Vương Bảo Khánh thấy không còn hy vọng nữa thì thở dài một tiếng nói "Người tốt như vậy các con cũng không ưng ý, vậy muốn người làm cha như ta phải như thế nào mới tốt đây!"
Long Liễm Thần nghe vậy thiếu chút phun hết trà ra ngoài, mắt càng trợn to hơn, không thể tin vào tai của mình. Thì ra Vương Bảo Khánh nghe không hiểu tiếng người? Là các nàng bị cự tuyệt chứ không phải hắn. Nhưng ngay sau đó Long Liễm Thần liền nhận ra mình đã sai rồi, sai hoàn toàn. Nghe không hiểu tiếng người là người khác, mà người đó chính là chính hắn.
"Phụ thân." Người nói chuyện là Vương đại tiểu thư, "Người không cần lừa mình dối người nữa. Sẽ không có ai sẽ thật tâm thật ý nguyện ý lấy chúng con đâu. Những người không bị dáng vẻ bên ngoài của chúng con hù dọa thì đều là những kẻ ham muốn một ít quyền thế của nhà chúng ta ở Trường Phong này mà thôi. Loại người như vậy căn bản không đáng giá để chúng con ủy thác cả đời."
"Nói bậy! Không cho phép các con tự coi nhẹ bản thân." Vương Bảo Khánh không vui nói, "Các con đều thông tuệ hơn người, kẻ nào cưới được các con thì chính là vận may của kẻ đó."
Vương đại tiểu thư bất đắc dĩ liếc mắt xem thường nhưng tiếp tục tận tình khuyên bảo, "Cha, đây không phải là tự coi nhẹ bản thân, mà là biết người biết ta. Trừ cha ra nào có mấy ai biết chúng con có bao nhiêu điều tốt đẹp chứ. Họ chỉ biết tin vào những gì mà hai mắt họ nhìn thấy mà thôi."
"Còn có ta." Phượng Triêu Hoa vẫn ngồi yên lặng xem kịch vui bất ngờ lên tiếng.
"Phượng công tử lại khác. Ngài là bằng hữu của chúng ta và cũng chỉ có thể là bằng hữu." Trong lòng Vương đại tiểu thư vô cùng rõ ràng, có vài người chỉ thích hợp để ngưỡng mộ thôi, chứ cho dù mình có đầu óc thông minh tuyệt đỉnh đi chăng nữa cũng không có cách nào có thể thay đổi được sự khác nhau một trời một vực giữa mình và họ được.
Phượng Triêu Hoa nhíu mày cười khẽ, nói: "Đây chính là điểm ta thích ở tiểu thư." Đủ thông minh, đủ thẳng thắn.
"Hai chúng ta thì sao?" Hai vị thiên kim khác cười hỏi.
"Chuyện này còn phải hỏi sao?" Phượng Triêu Hoa cười nói.
Vương đại tiểu thư cười một tiếng, nói: "Được rồi, chúng ta xin được cáo lui trước, không quấy rầy công tử và phụ thân nghị sự nữa."
Long Liễm Thần thầm khen: Quả là một cô gái rất có huệ chất lan tâm*. [*chỉ người cao nhã, thanh khiết]
Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu, nói "Một lát nữa sẽ đến hậu viện ôn chuyện cùng các tiểu thư."
Ba vị thiên kim của Vương gia rời đi thay cho tuyên bố vở hài kịch này đã kết thúc, tất cả quay trở về chuyện chính.
Phượng Triêu Hoa thu lại ý cười, thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng, vô cùng nghiêm túc nói, "Vương đại nhân, hôm nay ta đến ngoài việc thăm hỏi ra còn có một chuyện khác."
"Hả?" Vương Bảo Khánh có chút ngạc nhiên, cũng nghiêm túc nói "Mời nói."
Phượng Triêu Hoa nghe vậy, đáy mắt thoáng qua tia sáng, dùng dư quang trao đổi bằng mắt với Long Liễm Thần, rồi lại bất ngờ tháo xuống vẻ mặt nghiêm túc, chuyển sang cười nói "Chúng ta muốn ở lại quý phủ ngủ nhờ một đêm."
"Ồ?" Vương Bảo Khánh kinh ngạc hô lên, bởi lẽ ông ta hiển nhiên không ngờ rằng chuyện Phượng Triêu Hoa muốn nói chỉ có như vậy. Mà một tiếng kêu sợ hãi không lớn không nhỏ lại dọa nha hoàn đang rót trà cho Long Liễm Thần sợ, tay run run làm cho trà bắn vào y phục của Long Liễm Thần.
"Xin….Xin lỗi." Nha hoàn vội vàng lau y phục cho Long Liễm Thần.
"Không sao. Để tự ta làm." Long Liễm Thần đứng dậy, nhưng không ngờ, nha hoàn kia lại bởi vì hoảng hồn mà lau loạn trước ngực y, khiến đồ vật gì đó trong ngực y rơi ra ngoài.
May nhờ Phượng Triêu Hoa tay mắt lanh lẹ, bắt được nó trước, chính là cây trâm ngọc tín vật sở hữu của thất thiếu Nam Lăng mà cách đây không lâu bị người nào đó mượn gió bẻ măng lấy làm của riêng.
Nha hoàn thầm biết đã gây ra họa lớn, hết sức sợ hãi quỳ rạp xuống nói, "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết."
Vương Bảo Khánh không để ý đến nha hoàn kia mà nhìn chằm chằm thẳng vào trâm ngọc, một hồi lâu mới hoàn hồn, nói "Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, lui xuống đi."
Nha hoàn như được đại xá, liền nhanh nhảu đi ra khỏi đại sảnh.
Hai mắt Vương Bảo Khánh mang theo kích động nhìn về phía Long Liễm Thần nói "Chúng ta đến thư phòng nói chuyện, được không?"
Long Liễm Thần gật đầu đồng ý, mặc dù có chút nghi ngờ không hiểu vì sao Vương Bảo Khánh đột nhiên thay đổi, nhưng y khẳng định là có liên quan đến trâm ngọc kia.
Còn Phượng Triêu Hoa thì cầm cây trâm ngọc thuộc về mình mà có phần hơi khó xử. Tạm thời nàng vẫn chưa muốn để lộ thân phận, lý trí nói cho nàng biết rằng nàng nên dâng hai tay ‘trả lại’, nhưng tay lại có một loại kích động muốn cất trâm ngọc vào trong ngực.
Long Liễm Thần thấy sắc mặt của Phượng Triêu Hoa không tốt thì lập tức muốn giải thích, nhưng lại sợ làm hỏng chuyện lớn, chỉ đành dằn xuống lời nói trong lòng trước. Hắn nói với Vương Bảo Khánh, "Làm phiền dẫn đường, ta và Phượng công tử không quen thuộc nơi này."
"Chuyện này....Như vậy có được không?" Vương Bảo Khánh cảm thấy nội dung cuộc nói chuyện không nên để người thứ ba nghe được.
Long Liễm Thần nhướng mày hỏi ngược lại "Có gì mà không được?"
"Hiếm khi Phượng công tử tới chơi, hay cứ để tiểu nữ đưa hắn đi dạo ở trong viện." Vương Bảo Khánh cười vô cùng hòa ái dễ gần.
Long Liễm Thần nghe vậy thì càng thêm xác định hôm nay sẽ có một phát hiện quan trọng, trong lòng rất vui vẻ nhìn Phượng Triêu Hoa.
Mặc dù tầm mắt của Phượng Triêu Hoa vẫn dừng lại trên trâm ngọc, nhưng đã sớm thu hết vào mắt tất cả lời nói và hành động của hai người. Vương Bảo Khánh có vấn đề, điểm này không thể nghi ngờ. Nhưng nếu liên quan đến trâm ngọc thì tất nhiên nàng không thể vắng mặt. Dù sao, nàng mới chính là chủ nhân của trâm ngọc, cần phải biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Phượng Triêu Hoa cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của Long Liễm Thần liền nhướng mắt lên đáp lại y bằng một ánh mắt bao hàm thâm ý rồi thản nhiên nói nói, "Cũng được, dù sao ta cũng không cảm thấy hứng thú với loại chuyện thần thần bí bí này."
Long Liễm Thần thấy tình hình như vậy vội vàng cảnh cáo nói, "Chúng ta đã nói là cùng nhau xử lý chuyện này. Huynh đừng nghĩ đến chuyện lật lọng."
Vương Bảo Khánh nghe vậy liền hiểu ra, vui vẻ nói, "Thì ra là đều là người mình cả."
Người mình? Hai người Long - Phượng nhanh chóng trao đổi ánh mắt, ngay sau đó đồng thời khôi phục như thường, đối với lời nói của Vương Bảo Khánh từ chối cho ý kiến.
Vương Bảo Khánh thấy hai người bình tĩnh thì càng thêm tin tưởng suy đoán của mình là đúng, vui vẻ nói "Nếu đều là người mình, vậy ta cũng không cần cố kỵ thêm làm chi nữa." Dứt lời, ra dấu tay ‘xin mời’ với hai người.
Long Liễm Thần khẽ gật đầu, đi theo hắn về phía hậu viện.
Phượng Triêu Hoa cũng đi theo, ‘trả’ trâm ngọc lại để nó ‘vật quy nguyên chủ’, đồng thời nhỏ giọng nói, "Phải bảo quản đồ thật tốt, rớt bể là không hay đâu." Mặc dù trước kia nàng cũng không đặc biệt coi trọng cây trâm ngọc này nhưng khi thấy người nào ‘tùy ý’ với nó như vậy thì trong lòng lại có chút khó chịu.
Long Liễm Thần nhận lấy trâm ngọc chỉ thoáng nhìn qua một cái, sau đó cất vào. Hắn nhếch nhếch môi nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
....
Trên đường ba người đều im lặng không nói gì, rất nhanh đã đi tới thư phòng.
Vương Bảo Khánh đóng kỹ cửa phòng lại, sau đó xoay người mừng rỡ nói, "Trông mong đã lâu, cuối cùng cũng gặp được ngài rồi rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.