Quyển 2 - Chương 53: Hứng thú - Thú tính
Mặc Phong
30/12/2014
Thấy thế, hai người Long - Phượng lập tức dùng tư thế lưng đối lưng an toàn nhất để nghênh địch.
Ngay lúc này, một lục y nữ tử tay trái che vai phải lảo đảo đi tới, đến gần hai người nói: “Dám đánh lén bổn tọa, chán sống rồi sao?”
Phượng Triêu Hoa nghe xong đồng tử đột nhiên phóng đại, hai hàng lông mày nhướng lên, như có điều suy nghĩ nhìn chòng chọc vào ánh mắt lục y nữ tử.
“Phượng thất.” Đôi môi đỏ mọng của lục y nữ tử hơi nhếch, vẻ mặt hơi miệt thị, “Ngươi đường đường là công tử phú quý không làm, chạy tới rừng sâu núi thẳm này để làm gì? Chẳng lẽ tật xấu thích xen vào chuyện của người khác lại tái phát….”
“Cô nương!” Long Liễm Thần sẵn giọng cắt ngang lời ả, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười vô hại, giọng điệu chuyển sang ôn hòa nói: “Cô nương xinh đẹp như thế, lại không được ở trong khuê phòng hưởng phúc, thật là đáng tiếc. Chẳng lẽ số kiếp làm nhiều điều sai trái nên cảnh đời mới long đong.”
Lục y nữ tử bĩu môi cười khinh khỉnh nói: “Nếu như võ công cũng lợi hại như mồm mép của ngươi thì lúc này đã không bị bắt rồi.”
“Vậy sao?” Long Liễm Thần nhướng mày kiếm, bễ nghễ liếc nhìn đám người áo đen, như đã có tính trước kỹ càng, khẽ cười nói, “Mặc dù các ngươi người đông thế mạnh, nhưng mà, muốn bắt chúng ta cũng không phải chuyện dễ.”
“Đã trúng Tam Nhật Túy, các ngươi không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.” Khi lục y nữ tử nói ra lời này cũng có chút chột dạ, bởi vì sự trấn định của bọn họ khiến cho lòng ả cảm thấy không yên.
Lúc này, Phượng Triêu Hoa mới lên tiếng nói chuyện sau khi đã quan sát lục y nữ tử một lúc lâu, “Tam Nhật Túy, cái tên thật thú vị.”
“Tên thuốc của nó còn thú vị hơn.” Lục y nữ tử nói với vẻ thần bí.
Phượng Triêu Hoa thản nhiên nói, “Không biết nó có thể giải trừ được độc ‘Thấu cốt châm’ hay không?”
Lục y nữ tử nghe vậy liền biến sắc nói: “Ngươi đã thoa độc ‘Thấu cốt châm’?” Khó trách vai phải lại đau thế này, hóa ra không chỉ là nguyên nhân của ‘Thấu cốt châm’….
“Người lăn lộn trong giang hồ, có ai lại không thích bôi chút độc dược lên ám khí của mình chứ?” Lúc nói chuyện, tầm mắt Phượng Triêu Hoa từ đầu đến cuối không rời khỏi mặt của lục y nữ tử.
“Nhưng Phượng thất ngươi không phải người giang hồ bình thường….” Bỗng dưng lục y nữ tử ngừng lại, giơ tay lên vuốt vuốt vành tai nói: “Ngươi đã bôi độc gì?”
“Ngươi không cần phải biết.” Phượng Triêu Hoa hơi hơi nhướng mắt, tầm mắt xẹt qua từng gương mặt của đám hắc y nhân, nàng luôn giữ được phong thái điềm tĩnh ung dung, tưởng chừng như đám hổ rình mồi đang vây quanh nàng chỉ là những kẻ qua đường không liên can.
Thấy Phượng Triêu Hoa không để mình vào trong mắt như thế, sắc mặt lục y nữ tử tối sầm lại, nhưng không phải biểu hiện của sự tức giận, mà là xấu hổ.
“Long huynh, ta e rằng không chịu nổi nữa.” Phượng Triêu Hoa thản nhiên nói.
Long Liễm Thần hơi sững ra, ngay sau đó khẩn trương hỏi, “Huynh cũng bị độc phát?”
Lục y nữ tử nghe tiếng ‘Cũng’ này liền mừng rỡ, phát hiệu lệnh cho gã áo đen nói: “Bịt mắt của bọn họ, trói lại dẫn về!”
***
Mãi đến khi hai người Long - Phượng nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa thì đã bị nhốt vào một nơi thoạt nhìn gần giống như địa lao.
“Sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?” Long Liễm Thần vừa hỏi vừa quan sát cảnh tượng chung quanh, cố gắng tìm ra điểm quen thuộc nào đó. Đáng tiếc, bốn phía ngoại trừ tảng đá lớn ra còn lại cũng chỉ là gạch đá, không có đầu mối nào khác.
Phượng Triêu Hoa cũng quan sát một lúc lâu mới bỏ cuộc nói: “Lục y nữ tử kia gợi lên hứng thú của ta.”
“Hứng thú?” Long Liễm Thần cười với vẻ mặt mập mờ, lúc nói chuyện còn cố ý nhấn mạnh chữ ‘hứng’.
“Hứng thú.” Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt lặp lại lần nữa, nghiêng đầu cổ quái nhìn về phía y, bất ngờ bắt gặp vẻ mặt mập mờ quen thuộc, có phần khó hiểu nhướng mày, nàng đã nói gì không nên nói sao?
Hứng thú….Tính thú*! [*ham muốn tình dục]
Lúc này Phượng Triêu Hoa mới hiểu ra, lập tức ném cho gã thanh niên có tư tưởng tà ác nào đó một cái liếc mắt giận dữ, nhưng nghĩ lại, hình như….Với tư cách là một “nam nhân” nàng không nên có kiểu cách phản ứng như thế. Những lúc mấy vị nghĩa huynh chế nhạo lẫn nhau như thế cũng đều vui vẻ mà.
Nghĩ vậy, Phượng Triêu Hoa cố nén xúc động muốn bộc phát, cười nói, “Tính thú có một chút, nhưng hứng thú nhiều hơn.”
Long Liễm Thần nghe vậy cười to nói: “Hóa ra Phượng huynh cũng có lúc hài hước thế này.”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, bộ nàng rất khô khan sao?
“Đúng như trong lòng huynh nghĩ.” Long Liễm Thần cũng chẳng nể tình mà vạch trần.
Phượng Triêu Hoa chỉ coi những lời đó như gió thoảng mây bay, nhướng nhướng hàng mày tanh tú nói: “Nơi này mới nhìn y hệt như thạch động.”
Long Liễm Thần gật đầu, nói: “Chỗ này cách rừng cây trước đó cũng không xa, nếu tính theo lộ trình thì phải là sơn trang ta quen thuộc mới đúng. Nhưng nơi này không hề giống, kể cả thể chất của tảng đá cũng khác xa với đá trong sơn trang.”
“Sơn trang nào?” Phượng Triêu Hoa hỏi.
“Hộ Long sơn trang. Tần Phi Yến cũng ở đó.”
Hộ Long sơn trang! Đó không phải là địa phương đảm nhiệm trọng trách bảo vệ hoàng tộc trong truyền thuyết sao? Phượng Triêu Hoa hoảng hồn giương mắt nhìn về phía Long Liễm Thần, mang theo vô số nghi ngờ mấp máy môi tính hỏi cho rõ ràng.
“Đừng hỏi, ít nhất không nên hỏi trong lúc này.” Long Liễm Thần nghiêm túc nói.
Phượng Triêu Hoa kinh ngạc nhìn Long Liễm Thần hồi lâu, cuối cùng bỏ qua nói, “Huynh gặp Tần Phi Yến là dung mạo sau khi bị hủy dung sao?”
“Không. Nàng ta luôn dùng khăn che mặt.” Nữ nhi bị hủy dung mạo, tất nhiên không muốn để người ta nhìn thấy rồi.
Phượng Triêu Hoa nghe thế cong môi lên cười cười, thì thào nói: “Cái khăn tuy che được mặt nhưng không thể che được mắt người khác.”
“Có ý gì?”
“Nơi này thật sự không có một chút xíu gì đó mà huynh cảm thấy quen thuộc sao?” Phượng Triêu Hoa không trả lời vấn đề của Long Liễm Thần, ngược lại nhìn quanh khắp bốn phía.
Long Liễm Thần biết y không muốn giải thích, vì vậy cũng không hỏi tới nữa, mà trả lời, “Nơi này ngoại trừ tảng đá ra, còn có cái gì?”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, ánh mắt sắc bén như chim ưng lần lượt quét qua bốn phía, bỗng dưng tầm mắt dừng lại ở một nơi, khóe miệng cũng từ từ cong vút lên.
Long Liễm Thần xuôi theo tầm mắt y nhìn tới, nhưng hoàn toàn không có phát hiện gì khác thường, đối với sự vui sướng của y thật sự hơi khó hiểu.
Phượng Triêu Hoa chậm rãi đi tới trước vách đá, lấy tay sờ sờ cạnh góc đá nói: “Luôn sẽ có vài thứ không thể nào che giấu được.”
Ngay lúc này, một lục y nữ tử tay trái che vai phải lảo đảo đi tới, đến gần hai người nói: “Dám đánh lén bổn tọa, chán sống rồi sao?”
Phượng Triêu Hoa nghe xong đồng tử đột nhiên phóng đại, hai hàng lông mày nhướng lên, như có điều suy nghĩ nhìn chòng chọc vào ánh mắt lục y nữ tử.
“Phượng thất.” Đôi môi đỏ mọng của lục y nữ tử hơi nhếch, vẻ mặt hơi miệt thị, “Ngươi đường đường là công tử phú quý không làm, chạy tới rừng sâu núi thẳm này để làm gì? Chẳng lẽ tật xấu thích xen vào chuyện của người khác lại tái phát….”
“Cô nương!” Long Liễm Thần sẵn giọng cắt ngang lời ả, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười vô hại, giọng điệu chuyển sang ôn hòa nói: “Cô nương xinh đẹp như thế, lại không được ở trong khuê phòng hưởng phúc, thật là đáng tiếc. Chẳng lẽ số kiếp làm nhiều điều sai trái nên cảnh đời mới long đong.”
Lục y nữ tử bĩu môi cười khinh khỉnh nói: “Nếu như võ công cũng lợi hại như mồm mép của ngươi thì lúc này đã không bị bắt rồi.”
“Vậy sao?” Long Liễm Thần nhướng mày kiếm, bễ nghễ liếc nhìn đám người áo đen, như đã có tính trước kỹ càng, khẽ cười nói, “Mặc dù các ngươi người đông thế mạnh, nhưng mà, muốn bắt chúng ta cũng không phải chuyện dễ.”
“Đã trúng Tam Nhật Túy, các ngươi không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.” Khi lục y nữ tử nói ra lời này cũng có chút chột dạ, bởi vì sự trấn định của bọn họ khiến cho lòng ả cảm thấy không yên.
Lúc này, Phượng Triêu Hoa mới lên tiếng nói chuyện sau khi đã quan sát lục y nữ tử một lúc lâu, “Tam Nhật Túy, cái tên thật thú vị.”
“Tên thuốc của nó còn thú vị hơn.” Lục y nữ tử nói với vẻ thần bí.
Phượng Triêu Hoa thản nhiên nói, “Không biết nó có thể giải trừ được độc ‘Thấu cốt châm’ hay không?”
Lục y nữ tử nghe vậy liền biến sắc nói: “Ngươi đã thoa độc ‘Thấu cốt châm’?” Khó trách vai phải lại đau thế này, hóa ra không chỉ là nguyên nhân của ‘Thấu cốt châm’….
“Người lăn lộn trong giang hồ, có ai lại không thích bôi chút độc dược lên ám khí của mình chứ?” Lúc nói chuyện, tầm mắt Phượng Triêu Hoa từ đầu đến cuối không rời khỏi mặt của lục y nữ tử.
“Nhưng Phượng thất ngươi không phải người giang hồ bình thường….” Bỗng dưng lục y nữ tử ngừng lại, giơ tay lên vuốt vuốt vành tai nói: “Ngươi đã bôi độc gì?”
“Ngươi không cần phải biết.” Phượng Triêu Hoa hơi hơi nhướng mắt, tầm mắt xẹt qua từng gương mặt của đám hắc y nhân, nàng luôn giữ được phong thái điềm tĩnh ung dung, tưởng chừng như đám hổ rình mồi đang vây quanh nàng chỉ là những kẻ qua đường không liên can.
Thấy Phượng Triêu Hoa không để mình vào trong mắt như thế, sắc mặt lục y nữ tử tối sầm lại, nhưng không phải biểu hiện của sự tức giận, mà là xấu hổ.
“Long huynh, ta e rằng không chịu nổi nữa.” Phượng Triêu Hoa thản nhiên nói.
Long Liễm Thần hơi sững ra, ngay sau đó khẩn trương hỏi, “Huynh cũng bị độc phát?”
Lục y nữ tử nghe tiếng ‘Cũng’ này liền mừng rỡ, phát hiệu lệnh cho gã áo đen nói: “Bịt mắt của bọn họ, trói lại dẫn về!”
***
Mãi đến khi hai người Long - Phượng nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa thì đã bị nhốt vào một nơi thoạt nhìn gần giống như địa lao.
“Sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?” Long Liễm Thần vừa hỏi vừa quan sát cảnh tượng chung quanh, cố gắng tìm ra điểm quen thuộc nào đó. Đáng tiếc, bốn phía ngoại trừ tảng đá lớn ra còn lại cũng chỉ là gạch đá, không có đầu mối nào khác.
Phượng Triêu Hoa cũng quan sát một lúc lâu mới bỏ cuộc nói: “Lục y nữ tử kia gợi lên hứng thú của ta.”
“Hứng thú?” Long Liễm Thần cười với vẻ mặt mập mờ, lúc nói chuyện còn cố ý nhấn mạnh chữ ‘hứng’.
“Hứng thú.” Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt lặp lại lần nữa, nghiêng đầu cổ quái nhìn về phía y, bất ngờ bắt gặp vẻ mặt mập mờ quen thuộc, có phần khó hiểu nhướng mày, nàng đã nói gì không nên nói sao?
Hứng thú….Tính thú*! [*ham muốn tình dục]
Lúc này Phượng Triêu Hoa mới hiểu ra, lập tức ném cho gã thanh niên có tư tưởng tà ác nào đó một cái liếc mắt giận dữ, nhưng nghĩ lại, hình như….Với tư cách là một “nam nhân” nàng không nên có kiểu cách phản ứng như thế. Những lúc mấy vị nghĩa huynh chế nhạo lẫn nhau như thế cũng đều vui vẻ mà.
Nghĩ vậy, Phượng Triêu Hoa cố nén xúc động muốn bộc phát, cười nói, “Tính thú có một chút, nhưng hứng thú nhiều hơn.”
Long Liễm Thần nghe vậy cười to nói: “Hóa ra Phượng huynh cũng có lúc hài hước thế này.”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, bộ nàng rất khô khan sao?
“Đúng như trong lòng huynh nghĩ.” Long Liễm Thần cũng chẳng nể tình mà vạch trần.
Phượng Triêu Hoa chỉ coi những lời đó như gió thoảng mây bay, nhướng nhướng hàng mày tanh tú nói: “Nơi này mới nhìn y hệt như thạch động.”
Long Liễm Thần gật đầu, nói: “Chỗ này cách rừng cây trước đó cũng không xa, nếu tính theo lộ trình thì phải là sơn trang ta quen thuộc mới đúng. Nhưng nơi này không hề giống, kể cả thể chất của tảng đá cũng khác xa với đá trong sơn trang.”
“Sơn trang nào?” Phượng Triêu Hoa hỏi.
“Hộ Long sơn trang. Tần Phi Yến cũng ở đó.”
Hộ Long sơn trang! Đó không phải là địa phương đảm nhiệm trọng trách bảo vệ hoàng tộc trong truyền thuyết sao? Phượng Triêu Hoa hoảng hồn giương mắt nhìn về phía Long Liễm Thần, mang theo vô số nghi ngờ mấp máy môi tính hỏi cho rõ ràng.
“Đừng hỏi, ít nhất không nên hỏi trong lúc này.” Long Liễm Thần nghiêm túc nói.
Phượng Triêu Hoa kinh ngạc nhìn Long Liễm Thần hồi lâu, cuối cùng bỏ qua nói, “Huynh gặp Tần Phi Yến là dung mạo sau khi bị hủy dung sao?”
“Không. Nàng ta luôn dùng khăn che mặt.” Nữ nhi bị hủy dung mạo, tất nhiên không muốn để người ta nhìn thấy rồi.
Phượng Triêu Hoa nghe thế cong môi lên cười cười, thì thào nói: “Cái khăn tuy che được mặt nhưng không thể che được mắt người khác.”
“Có ý gì?”
“Nơi này thật sự không có một chút xíu gì đó mà huynh cảm thấy quen thuộc sao?” Phượng Triêu Hoa không trả lời vấn đề của Long Liễm Thần, ngược lại nhìn quanh khắp bốn phía.
Long Liễm Thần biết y không muốn giải thích, vì vậy cũng không hỏi tới nữa, mà trả lời, “Nơi này ngoại trừ tảng đá ra, còn có cái gì?”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, ánh mắt sắc bén như chim ưng lần lượt quét qua bốn phía, bỗng dưng tầm mắt dừng lại ở một nơi, khóe miệng cũng từ từ cong vút lên.
Long Liễm Thần xuôi theo tầm mắt y nhìn tới, nhưng hoàn toàn không có phát hiện gì khác thường, đối với sự vui sướng của y thật sự hơi khó hiểu.
Phượng Triêu Hoa chậm rãi đi tới trước vách đá, lấy tay sờ sờ cạnh góc đá nói: “Luôn sẽ có vài thứ không thể nào che giấu được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.