Phượng Hí Đông Cung

Quyển 2 - Chương 75: Không ngờ ‘hắn’ là con gái

Mặc Phong

30/12/2014

Long Hiểu Vân đi lên phía trước mở tủ quần áo Phượng Triêu Hoa ra, chỉ thấy một đống y phục được đặt ngay ngắn chỉnh tề ở bên trong, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.

Long Hiểu Vân quay đầu nhìn về phía cửa, sau khi xác định không có người đi vào mới bắt đầu lật tung đống y phục kia lên, đang ngạc nhiên vì không có chút manh mối nào thì bất ngờ tay sờ phải thứ gì đó trơn trơn mềm mềm.

Long Hiểu Vân nhíu mày, cẩn thận lôi thứ vừa chạm phải ra xem, nhìn kỹ lại thì phát hiện ra đó là tấm vải quấn ngực!

Long Hiểu Vân bị cái này làm cho sợ hãi không thôi, sờ sờ ngực của mình thầm hỏi: Đây không phải là vật chỉ dành cho nữ giả nam trang mới dùng hay sao?

Trong đầu thoáng qua một ý nghĩa khiến Long Hiểu Vân vội vàng bụm miệng trợn lớn hai mắt, liên tục lắc đầu cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn hét lên thật to của mình. Đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Long Hiểu Vân hoảng hồn vội vàng bỏ lại tấm vải quấn ngực vào tủ quần áo, sau đó nhanh nhẹn trốn dưới giường, ngừng thở tránh cho bị người khác phát hiện.

Kế tiếp cánh cửa bị đẩy ra.

Long Hiểu Vân bụm miệng, tim đập thình thịch.

Mặc dù sợ hãi tới cực độ, nhưng bị thúc đẩy bởi sự tò mò, Long Hiểu Vân luôi dõi theo đôi chân đang di chuyển trong phòng không chớp mắt. Đôi chân rất lớn, đó là chân của đàn ông. Rất lạ, nhưng cũng có chút quen thuộc, hình dáng này mình gặp ở đâu rồi nhỉ?

Đôi chân kia bất ngờ dừng lại bên cạnh bàn, tiếp đó vang lên tiếng lộc cộc va vào nhau, lắng tai nghe thì nhận ra đó là tiếng lắc nước.

Hạ dược? Đây là phản ứng đầu tiên của Long Hiểu Vân do đã quen với những sự kiện hậu cung tranh đoạt chỉ coi đó như thú vui tiêu khiển mỗi khi nhàm chán, đôi chân ấy bắt đầu di chuyển ra phía ngoài phòng.

Long Hiểu Vân thật rất muốn xông ra để nhìn cho rõ chủ nhân của đôi chân kia là ai, nhưng nàng sợ chết hơn, vì vậy không thể làm gì khác hơn đành ngoan ngoãn trốn dưới gầm giường như con rùa đen rút đầu.

Kế tiếp cửa phòng được đóng lại.

Long Hiểu Vân thấy thế vội vàng bỏ tay che miệng và mũi ra hít lấy hít để. Nếu vừa rồi động tác của người kia chậm một chút nữa, chắc mình tự tay giết chết mình luôn quá. Trời mới biết bây giờ nàng muốn hít thở đến mức nào nhưng cũng sợ người kia quay trở lại.

Sau một hồi Long Hiểu Vân mới cảm thấy phế quản mình thông thuận hơn mới vểnh tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, xác định bên ngoài không có người mới từ chui ra khỏi gầm giường.

Long Hiểu Vân cũng chẳng thèm phủi bụi trên người đi thẳng tới bên cạnh bàn, cầm bình trà lên ngửi ngửi, nhướng mày thầm nghĩ, không có mùi gì lạ? Lẽ là thuốc không màu không vị sao?

Long Hiểu Vân đặt bình trà lên gần mũi hít mạnh thêm mấy lần vẫn không ngủi ra mùi gì lạ. Nàng tự nhủ: Cũng đúng, nếu hạ dược có mùi với một nhân vật như Phượng thất thì còn tác dụng gì chứ?

Long Hiểu Vân nhíu mày suy nghĩ, sau đó móc trong người ra một bình thuốc nhỏ bằng vàng hình hồ lô, vừa nhìn vào nước trà vừa lầm bầm nói, "Đây chính là quà sinh nhật Trần Minh Hiên tặng cho ta. Nếu không phải muốn biết rốt cuộc đây là độc gì ta sẽ không dùng nó để đựng thứ quỷ này đâu."

Sau khi rót được nửa bình Long Hiểu Vân đoán chừng đã đủ nàng liền đóng chặt nắp bình lại, bỏ vào trong ngực chuẩn bị rời đi.

Long Hiểu Vân cấp tốc lao ra khỏi phòng của Phượng Triêu Hoa rồi quẹo sang trái, sau đó cố làm ra vẻ trấn định như không có chuyện gì xảy ra đi về phía trước, đi tới khúc quanh lại quẹo trái, sau đó nhìn trời nhắm mắt thở dài một hơi, cuối cùng cũng công đức viên mãn rồi!

Khi vừa mở mắt ra cũng đồng thời hét thảm thiết.

Ách Nữu bị tiếng kêu thảm thiết của Long Hiểu Vân làm cho sợ hết hồn mà không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Hét đã đủ, cũng đã bình tĩnh lại. Long Hiểu Vân vỗ vỗ ngực oán giận nói, “Sao ngươi không lên tiếng hả, làm ta sợ muốn chết."

Ách Nữu thật oan ức chớp mắt mấy cái, dùng tay ra dấu ‘mình không thể nói’.

Mặc dù Long Hiểu Vân nhìn không hiểu thủ ngữ của Ách Nữu, nhưng nàng nhớ ra nàng ta không thể nói chuyện, vì vậy có chút lúng túng bĩu môi nói, “Dù sao….Dù sao, sau này ngươi không được dọa người kiểu đó nữa."

Ách Nữu gật đầu mỉm cười, sau đó nhường đường cho nàng.

"Cám ơn." Long Hiểu Vân ngượng ngùng nói tiếng cảm ơn rồi vội vàng chạy về trong phòng mình xách theo bọc quần áo. Nàng phải nhanh trốn đi trước khi bị Phượng thất giết người diệt khẩu.

Nhưng khi Long Hiểu Vân tính ôm bọc quần áo bỏ của chạy lấy người thì chợt nghĩ đến mình vừa tới Phượng các còn chưa kịp đi tham quan rừng Hương Tuyết trong truyền thuyết kia, hai mắt đảo lia đảo lịa, nghĩ là làm, quay đầu đi về phía rừng mai.

Tại thư phòng Nam Lăng Vương.

Phượng Triêu Hoa không gõ cửa mà trực tiếp đẩy mở tung mặt lạnh đi vào, nhìn Nam Lăng vương ngồi vững như bàn thạch ở trước mắt nàng chợt phát hiện càng ngày mình càng không hiểu nổi vị nghĩa phụ gần tứ tuần này nữa.

“Con đã đến rồi." Nam Lăng vương không hề cảm thấy bất ngờ với xuất hiện của Phượng Triêu Hoa mà ngược lại dường như ông ta đã đợi nàng từ rất lâu rồi.

Phượng Triêu Hoa không ngồi xuống mà đi thẳng vào vấn đề luôn, “Tại sao phải làm vậy?"



“Đại sự cần thiết."

Chưa khi nào Phượng Triêu Hoa cảm thấy giận như bây giờ, cười lạnh nói, "Đại sự? Vậy xin hỏi, cái gọi là ‘đại sự’ mà người là gì? Tạo phản ư?"

“Hướng Hoa, sao con có thể vô lễ với cha như vậy? Những điều cha răn dạy con đã quên hết rồi sao?” Mặt Nam Lăng vương lộ vẻ không vui.

“Con không quên. Nhưng người đã không còn tư cách để con tôn kính. Một người đối xử với dân chúng tàn nhẫn như vậy, liệu còn tư cách gì để yêu cầu con gái tôn kính? Phượng Triêu Hoa mắt đối mắt gay gắt lên án.

“Ta tàn nhẫn? Ta không giết cha mẹ huynh trưởng con, cũng không gây cho ngàn vạn tướng sĩ bỏ mạng ngoài Kinh Thành, càng không có…"

“Người đã giết lục chỉ thần y, đốt đi Nguyệt Sắc Tử. Người tiêu hủy phương thuốc có thể khắc chế ôn dịch đang lan tràn. Người sắp biến thành Nam Lăng thành địa ngục chốn nhân gian rồi!" Phượng Triêu Hoa gần như phải rống lên mới ngăn chặn được lời nói kế tiếp của Nam Lăng vương.

Nam Lăng vương sững sờ với vẻ mặt bị thương, "Con vì những kẻ bất nhân trời đất không dung kia mà nói chuyện với ta như vậy sao?"

Phượng Triêu Hoa cũng nhận ra cảm xúc mình có phần mất kiểm soát vì vậy chỉ mím chặt môi lặng im không nói nữa.

“Rốt cuộc con có muốn báo thù cho cha mẹ và huynh trưởng của con hay không?”

“Việc chúng ta đang nói không phải là vấn đề báo thù mà chính là tại sao người phải tiêu hủy thuốc giải, hủy diệt thành Nam Lăng?”

“Triều đình đã phái người vận chuyển quan lương đến nhưng đã bị kẻ khác phỏng tay trên trước, ta buộc phải để cho ôn dịch kéo dài thêm một khoảng thời gian chờ triều đình phát lương lần nữa."

Phượng Triêu Hoa nheo mắt nói: "Để ôn dịch kéo dài thêm một thời gian nữa? Vậy là có ý gì? Chẳng lẽ trận ôn dịch này vốn không phải thiên tai mà là nhân họa sao?!"

Nam Lăng vương không phủ nhận, “Đúng, ôn dịch là ta cố ý phát tán ra. Nhưng ta làm như vậy cũng là vì báo thù…."

Phượng Triêu Hoa lạnh giọng ngắt lời Nam Lăng vương, “Báo thù hay đi gieo họa cho người vô tội? Dân chúng Nam Lăng có tội tình gì, họ chẳng có liên quan gì đến thù cha mẹ hay thù huynh trưởng gì của con cả. Huống chi thù này là ân oán cá nhân giữa con và hoàng thượng, tại sao phải lôi kéo dân chúng vào chứ?"

“Con thương dân như con quả thật giống hệt như phụ thân con ngày trước." Nam Lăng vương nói, “Nếu như Long Sử Chương chỉ là một người bình thường thì con có thể dùng thủ đoạn giang hồ để kết thúc ân oán, nhưng hắn không phải, hắn chính là đương kim hoàng thượng. Nếu như con muốn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế từ trên tay hắn, nhất định phải có người trả giá bằng máu. Nếu đem so sánh với thời điểm hắn đoạt thiên hạ thì một tòa thành Nam Lăng này có xá là gì?”

“Con không muốn ngôi vị hoàng đế hay thiên hạ gì cả." Phượng Triêu Hoa nói tiếp, “Chỉ cần quốc thái dân an, khắp nơi thái bình, dân chúng cơm no áo ấm thì ai làm hoàng đế chẳng phải đều như nhau sao?"

“Quả nhiên con không muốn báo thù." Nam Lăng vương cười khảy.

Phượng Triêu Hoa lắc đầu nói, “Báo thù và ngôi vị hoàng đế là hai chuyện khác nhau. Thù của nhị ca, con nhất định sẽ báo, nhưng chuyện này không liên quan đến chuyện đoạt vị.”

“Cha mẹ con thì sao? Nếu không phải tên tiểu nhân bỉ ổi Long Sử Chương kia soán quyền thì hôm nay người ngồi trên long ỷ kia chính là Vân Mãng phụ thân của con rồi."

“Người không cảm thấy chuyện này rất buồn cười sao? Con dùng thân phận thiên kim tướng phủ sống ở đó hai mươi năm chỉ biết mình có một người cha là thừa tướng đương triều, cũng là một đại trung thần. Rồi đột nhiên người lại nói cho con biết, cha mẹ con chết dưới tay của đương kim hoàng thượng, càng mơ tưởng viễn vong bảo con đi đoạt thiên hạ. Người thật không cảm thấy chuyện này rất buồn cười sao?" Phượng Triêu Hoa dừng một chút rồi nói tiếp, "Chính người cũng từng nói, khi đó con vừa lọt lòng còn đỏ hỏn, một đứa trẻ ngây thơ hiểu biết cái gì chứ? Nó chẳng hiểu một thứ gì cả. Không hiểu mối thù nước, không hiểu nỗi hận nhà, nó cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà thôi. Hai mươi năm, hai mươi năm qua con vẫn sống trong một thiên hạ thái bình thịnh thế mà Long gia đã khổ tâm gầy dựng, rồi hôm nay người bất ngờ bảo con vì một thân phận không có căn cứ để gánh vác cái trọng trách gọi là huyết hải thâm thù gì đó?"

“Đây không phải là vô căn cứ. Con thật sự là nữ nhi của Vân Mãng. Điều này con có thể đi hỏi Phượng Liêm để chứng thực." Nam Lăng vương nói.

“Con không nghi ngờ tính chân thật của thân phận này. Nhưng thật lòng mà nói, con không có ghi thù sâu nặng như người, ngoài cảm thán sao tạo hóa trớ trêu ra, đối với thân phận tự nhiên mà có này con không có lời nào để nói."

“Con...." Nam Lăng vương bất lực nói, “Con khiến ta quá thất vọng!"

“Con biết người sẽ thất vọng, cho nên con vốn không muốn nói với người những lời này, nhưng người buộc con không thể không nói ra." Phượng Triêu Hoa nói.

Nam Lăng vương cảm thấy lòng đau đớn không thể diễn tả bằng lời, trong thoáng chốc ông như già thêm mười tuổi, như thể ngọn núi lớn mà bao năm qua ông cố công chèo chống đến nay đã hoàn toàn sụp đổ.

Phượng Triêu Hoa nhìn cũng không đành lòng, mím chặt môi nói, “Người có nghĩ tới hay không, sau khi thái tử sau khi lên ngôi con chính là hoàng hậu, mà con trai của con trong tương lai sẽ trở thành hoàng thượng, như vậy cũng không giống với thiên hạ này vẫn là của Vân gia sao?"

“Con cho rằng sau khi bọn họ biết thân phận của con mà vẫn còn giữ lại vị trí Thái tử phi cho con ư?"

“Vậy hãy để cho thân phận của con trở thành bí mật vĩnh viễn đi."

“Cây kim giấu trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra thôi. Kết cục của nhị ca con chính là một minh chứng. Huống chi, Hướng Hoa, ta quá hiểu con. Con sẽ không đầu gối tay ấp với kẻ đã hại chết cha mẹ và huynh trưởng con, càng sẽ không coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà tiếp tục gọi Phượng Liêm là ‘cha’."

Phượng Triêu Hoa nghẹn lời không nói được. Đúng vậy, thù cha mẹ có thể không báo, bởi vì họ đối với nàng mà nói cũng giống như phần mộ của bất kỳ người người nào đó xa lạ mà thôi, nàng căn bản không thể nào vì họ mà sinh ra hận ý với hoàng thượng. Không có hận, thì thù ở đâu ra? Nhưng nàng cũng không thể tiếp tục làm thái tử phi, càng không thể dửng dưng đối mặt với hoàng thượng hay thái tử nữa. Hơn nữa, thù của nhị ca nhất định phải báo. Cái gọi là một nửa thiên hạ chẳng qua nghĩa phụ tự an ủi mình mà thôi.

Hai người trầm mặc hồi lâu, sau đó Nam Lăng Vương thở dài nói: "Ngày mai sẽ lên núi Tiểu Hàn, tất cả công việc ở đây sẽ giao cho đại ca con xử lý. Nếu như con đã nghĩ thông suốt thì hãy lên núi tìm ta."

Phượng Triêu Hoa nghe vậy chợt ngước mắt lên nhìn ông, lạnh nhạt hỏi, "Người thật sự không có ý dừng tay lại đúng không?"



“Ta chưa từng nói muốn dừng tay."

“Nghĩa phụ.”

“Không cần nói nữa, con không có hận, nhưng mà ta có." Dứt lời Nam Lăng vương xoay người, rất rõ ràng muốn hạ lệnh đuổi khách.

Phượng Triêu Hoa mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Nàng do dự một chút sau đó xoay người đi chầm chậm ra khỏi phòng.

Nam Lăng vương nhếch môi cười lạnh, đáy mắt lộ vẻ điên cuồng vì bị ám ảnh bởi hận thù, “Không có hận sao? Được, ta sẽ cho con nếm thử mùi vị của sự hận thù!"

Cũng cùng thời gian đó, nhưng tại khách điếm Bách gia.

Bên trong phòng chữ Thiên số chín, Long Liễm Thần chắp hai tay sau lưng im lìm đứng ở trước cửa sổ nhìn nóc nhà lợp bằng ngói lưu ly phía xa, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch nhếch gợi lên đường cong cong khiến cho vẻ đi thương hằn trên gương mặt giảm đi rất nhiều, nhưng bóng lưng lại không che giấu nổi sự cô đơn vắng lặng.

Long Liễm Thần vốn định ở phòng chữ Thiên số một nhưng vô tình phát hiện ra cửa sổ căn phòng này vừa vặn đối diện với phủ Nam Lăng vương, vì vậy không chút do dự chuyển qua ở. Có lẽ có thể đứng từ xa nhìn tới nơi đang có y như vậy cũng đã đủ.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Long Liễm Thần không vui chau mày, lạnh giọng hỏi, "Ai?”

“Ta." Trần Minh Hiên lên tiếng.

“Vào đi." Chân mày thoáng giãn ra, Long Liễm Thần sửa sang lại y phục rồi ngồi xuống.

Trần Minh Hiên bước vào liền ngồi xuống ở đối diện nói: "Huynh đoán xem ta tra được cái gì?"

“Nói luôn đi."

Trần Minh Hiên nhíu mày, "Hôm nay huynh có chút là lạ, đã xảy ra chuyện gì sao?"

“Không có gì, nói chính sự đi." Thật sự Long Liễm Thần không muốn nói trong lúc này.

Trần Minh Hiên thấy vậy cũng không gạn hỏi nữa mà đi thẳng vào chính sự, "Ta tra được Nam Lăng vương từng là tướng quân năm đó cùng hoàng thượng tranh đấu giành lấy thiên hạ, sau khi ông ta chủ động giao binh quyền được phong làm vương cho tới nay vẫn không có thực quyền, nhưng ông ta hiện có một thế lực buôn bán khổng lồ ở phía tại Tây Nam, còn được cho ‘phú khả địch quốc’. Bởi vì ông ta kinh doanh rất bí ẩn, cho nên có rất ít người biết tới. Ngoài ra, hiện tại sản nghiệp của ông ta hầu hết là giao cho nghĩa tử họ Cát trông coi."

“Quan và thương xưa nay không phân biệt, việc ông ta qua lại với quan phủ chắc chắn không thể thiếu." Long Liễm Thần lạnh lùng nói.

“Đúng, đây chính là trọng điểm ta muốn nói đến. Quan viên ở Tây Nam trên căn bản hầu hết đều có qua lại với ông ta, nhưng ta đặc biệt chú ý tới một người trong danh sách mà Lý Đức Thiên để lại."

Long Liễm Thần như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu nói, “Bên phía Trương Viễn có tin tức gì không?"

Đang nói thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là Trương Viễn. “Thái tử gia, Trần đại nhân.” Trương Viễn nói

Trần Minh Hiên đáp lễ, “Trương đại nhân.”

Long Liễm Thần phất tay mời hắn ngồi xuống rồi nói, "Tra được gì rồi?"

“Hạ quan hoài nghi còn có một quyển danh sách khác." Trương Viễn nói, “Hạ quan phát hiện có một số tên người không được ghi chép ở tông quyển của triều đình còn có vài cái tên khác nữa, nói cách khác, bọn họ đã đổi tên thay họ rồi, mà danh sách Lý Đức Thiên ghi lại là tên trước kia của bọn chúng. Nếu như hạ quan đoán không lầm, có lẽ Lý Đức Thiên đã sao chép lại nó ở một nơi khác."

“Nhưng tại sao ông ấy phải làm vậy?" Trần Minh Hiên không hiểu.

“Có lẽ có người buộc ông ta không thể không làm vậy." Long Liễm Thần bí ẩn nói.

Trần Minh Hiên chau mày, “Ý của huynh là…."

Long Liễm Thần đổi sang chuyện khác nói: "Quan lương của mười hai trại ngày mai mới có thể đến. Minh Hiên, đã đến lúc ngươi nên dùng thân phận khâm sai đại thần để xuất hiện rồi."

“Ừ, ta sẽ đến quan phủ điều binh để đợi ngày mai tiếp ứng cho mười hai trại." Trần Minh Hiên nói.

Long Liễm Thần gật đầu nhìn về phía Trương Viễn, do dự một lúc mới nói: "Ngươi đi điều tra công tử Cái Đại của phủ Nam Lăng vương. Được trở thành cánh tay đắc lực của Nam Lăng vương, nhất định hắn sẽ tham dự không ít chuyện."

“Dạ." Trương Viễn lĩnh mệnh rời đi.

Đợi hai người đi khỏi Long Liễm Thần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phủ thêm áo ngoài bước ra cửa đi về hướng phủ Nam Lăng vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Hí Đông Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook