Quyển 1 - Chương 40: Quán trà nơi hoang dã
Mặc Phong
30/12/2014
Vào trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi.
Một canh giờ trước còn mưa tầm mưa tã, bây giờ đã trời quang mây tạnh, cỏ cây bên đường được nước mưa bao phủ, ánh mặt trời xuyên suốt qua khe hở cây cối trút xuống như thác nước, cực kỳ ấm áp. Sau cơn mưa bầu trời quang đãng khiến lòng người cũng vui vẻ lây!
Trên con đường nhỏ trải dài những phiến đá xanh, một chiếc xe ngựa hoa lệ đang chậm rãi tiến về phía trước, những nơi bánh xe lăn qua tạo thành hai lằn không nông không sâu, kéo dài vô tận.
“Công tử, phía trước có một quán trà, có cần dừng lại uống chút trà rồi nghỉ ngơi một lát không?” Phu xe hỏi.
Long Hiểu Vân không đợi Phượng Triêu Hoa trả lời, liền vượt lên trước hưng phấn kêu lên, “Được được, dừng lại uống trà.” Nàng cũng muốn thể nghiệm cuộc sống uống trà bằng chén lớn, ăn thịt ngoạm miếng to của giang hồ xem thế nào!
Bên trong xe ngựa, Phượng Triêu Hoa đang dựa nửa người lên vách xe, vài sợi tóc lất phất trên đầu vai khiến cho khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng càng có vẻ rất lười biếng, từng ngón tay thon dài trắng nõn đang lật xem sách thuốc, trong nét chuyên chú còn mang theo vẻ thản nhiên không để ý khiến cho thần thái trở nên đối lập nhau.
Lúc này, ngón tay lật sách của Phượng Triêu Hoa ngừng lại, nhướng mắt hỏi, “Ngồi xe ngựa mệt lắm sao?”
“Không mệt không mệt.” Long Hiểu Vân lập tức lắc đầu, cố gắng tỏ ra rằng mình có thể chịu được khổ nhọc.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy kiềm chế mím môi, nhẹ giọng phân phó phu xe tiếp tục gấp rút lên đường, sau đó tiếp tục đọc sách.
“Đừng mà.” Long Hiểu Vân vén rèm lên vươn đầu ra, mắt thấy quán trà đang ở phía trước cách đó không xa, vì vậy vội vàng nói, “Mau dừng xe, công tử muốn uống trà.”
Người đánh xe coi như không nghe thấy, tiếp tục vội vã lên đường, chỉ là tốc độ chậm lại một chút.
“Bảo ngươi dừng xe lại đó, sao có thể làm như không nghe thấy vậy.” Long Hiểu Vân quát lên.
Phượng Triêu Hoa để sách xuống, nhíu mày nói, “Ngươi nói ngươi không mệt mà.”
“Nhưng ta khát.”
“Trong túi nước có nước.”
“Ta thích uống trà.”
“Chúng ta đã trì hoãn khá lâu rồi.” Nếu như không phải vì có thêm một người thì nàng sẽ không chọn dùng xe ngựa. Cưỡi ngựa nhanh hơn ngồi xe ngựa nhiều.
Trong lòng Long Hiểu Vân biết mình đã làm liên lụy tới y, không khỏi cảm thấy áy náy, nhưng nàng thật sự rất muốn thể nghiệm cuộc sống giang hồ mà.
Sao Phượng Triêu Hoa lại không hiểu tâm tư nhỏ bé đó của nàng, đành thở dài một tiếng, nói: “Dừng xe.”
“Này…..” Phu xe kéo dây cương, ngựa lập tức dừng lại, xe cũng ngừng lại theo.
“Hì hì, công tử đúng là người tốt.” Long Hiểu Vân cười như hoa nở, nhảy xuống xe ngựa vọt thẳng tới quán trà.
Phượng Triêu Hoa có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đi vào quán trà.
“Khách quan, mời vào bên trong.” Tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi.
Long Hiểu Vân hưng phấn ùa vào phía trong quán trà đơn sơ, như Già Lưu vào thăm Đại Quan Viên*, trái ngắm phải nhìn, nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ. [*Nguyên văn 刘姥姥进大观园: Già Lưu (刘姥姥): nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, bà là một nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ, Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ, điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với ‘nhà quê lên tỉnh’ của Việt Nam]
Phượng Triêu Hoa ấn nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, nói với tiểu nhị, “Tùy ý mang ít nước trà tới là được rồi.”
“Tiểu nhị ca, nơi này của các ngươi có những loại trà gì?” Lần đầu tiên Long Hiểu Vân đến loại địa phương này uống trà, cũng không định tùy tiện uống cho xong.
“Lục Tuyết, Mông Đỉnh, Mao Tiêm, Thiết Quan Âm, Long Tĩnh còn có Anh Hồng và Ngân Châm.” Tiểu nhị một hơi nói ra tất cả trà loại trong tiệm.
“Lục Tuyết.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói.
“Được ạ.” Tiểu nhị rất nhanh lấy một bình Lục Tuyết ra.
“Nhưng ta thích uống Bích Loa Xuân cơ.” Long Hiểu Vân nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một đại hán tục tằng đang ngồi ở sau bàn bọn họ, sau khi nghe thấy Long Hiểu Vân không vui lầu bầu, liền nói, “Có trà uống là tốt rồi, còn ra vẻ kén chọn, tưởng mình là lão hoàng đế à.”
Long Hiểu Vân nghe vậy đứng phắt dậy xoay người về phía đại hán, lớn tiếng nói, “Nè, nói chuyện chừa chút khẩu đức, làm người nên có chút tư cách. Ta đã chọc ghẹo gì tới ngươi? Làm gì mà hung dữ thế!”
“Lão tử không thích gặp cái thứ giả bộ nhã nhặn như ngươi!” Đại hán cũng xoay người lại, mắt to trừng mắt nhỏ với Long Hiểu Vân.
“Ngươi….Ngươi thích lo chuyện bao đồng thì có!” Long Hiểu Vân cự lại.
“Lão tử cứ thích lo chuyện bao đồng đấy, ngươi có thể làm gì lão tử ta!” Đại hán nói.
“Lão Tam, đừng nóng giận. Đứa bé đó nhìn thoáng qua cũng đủ biết là một tiểu tử mới ra đời, đệ đừng so đo với hắn.” Nam tử ngồi ở bên cạnh khuyên can.
“Đâu phải huynh không biết tính khí của lão Tam, tâm tình đệ ấy không tốt thì cứ để cho đệ ấy phát tiết một chút cũng được.” Người còn lại nói.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy, vốn nghĩ rằng ôm nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, định lên tiếng can ngăn Long Hiểu Vân, nhưng chỉ nhướng mày lên, nuốt xuống những lời vừa định nói ra miệng. Thầm nghĩ, tâm tình không tốt thì trút giận lên người Phượng thất này hay sao? Trên giang hồ chưa từng có quy củ này….
Bởi vì đã giao ước trước, Long Hiểu Vân không dám quá càn rỡ, sợ chọc Phượng Triêu Hoa không vui, nhưng cảm thấy rất khó nuốt trôi được cơn giận này, vì vậy ngoảnh đầu lại nhìn về phía y.
Cảm nhận được ánh mắt của Long Hiểu Vân, hai hàng lông mi của Phượng Triêu Hoa khẽ động, vừa tự rót trà cho mình vừa thản nhiên nói, “Người kính ngươi một tấc, ngươi trả lại cho hắn một thước.”
Phút chốc, Long Hiểu Vân giống như cầm được Kim Bài Miễn Tử, yên tâm to gan mà phóng ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén về phía người sau bàn, nói: “Ta muốn ngươi phải xin lỗi ta.”
“Cộp!” Đại hán dằn ly trà xuống, nói: “Xin lỗi? Kim lão tam ta xưa nay chưa bao giờ biết nhận lỗi với ai!” Dứt lời vứt luôn chung trà, sau đó dùng tay áo thô lỗ lau miệng.
“Khách.....Khách quan đừng tức giận.” Chưởng quỹ đau lòng nhìn cái chén bằng gốm sứ bị ném vỡ vụn.
Long Hiểu Vân nói: “Đừng tưởng rằng ném một cái chén thì ta sẽ sợ ngươi. Hôm nay ngươi nhất định phải xin lỗi ta.”
Kim lão tam nói: “Nếu không thì sao?”
“Nếu như không xin lỗi, ta sẽ….ta sẽ….” Long Hiểu Vân quay đầu lại nhìn Phượng Triêu Hoa, phải làm sao hả?
Phượng Triêu Hoa nâng chung trà lên uống một hớp, thần thái thản nhiên như không có chuyện gì, “Ngươi có thể làm gì hắn thì cứ làm.”
Long Hiểu Vân nháy mắt mấy cái, một chút võ công nàng cũng không biết, người ta duỗi ngón tay là có thể quăng nàng ra ngoài đến trăm mét, làm sao nàng có thể gây khó dễ cho người ta chứ?
Phượng Triêu Hoa cười khẽ, “Chưa từng xông xáo giang hồ, chẳng lẽ cũng chưa nghe người ta nói qua về giang hồ sao?”
“Có nghe được nhưng chỉ là nghe được một ít thôi.” Long Hiểu Vân gãi gãi ót, đột nhiên linh quang hiện lên, khóe miệng gợi lên nụ cười giảo hoạt, vô cùng phấn khích nói với Kim lão tam, “Nếu như ngươi không xin lỗi, ta sẽ khiến cho ngươi phải gánh chịu hậu quả!” Nói vậy đúng rồi chứ. Theo lời tam ca thường nói, người trong giang hồ đe dọa đối phương hẳn là như vậy.
Kim lão tam thoáng ngẩn người, hóa ra bọn chúng coi hắn như trò đùa?
“Lão Tam, nói xin lỗi đi, chuyện này dừng lại ở đây.”
“Lão đại, tại sao huynh lại nói chuyện giúp kẻ khác!” Kim lão tam nói.
Kim lão nhị nói: “Lão đại, việc này là huynh không đúng rồi. Bắt lão Tam nói xin lỗi thì sau này chúng ta còn có mặt mũi gì xông xáo trên giang hồ đây.”
“Mạng quan trọng hay mặt mũi quan trọng?” Kim lão đại trầm giọng nói.
“Không nghiêm trọng vậy chứ. Lẽ nào ba người chúng ta không đánh lại hai văn nhược thư sinh sao?” Kim lão tam nói.
“Văn nhược thư sinh?” Long Hiểu Vân cười to nói: “Mắt ngươi để dưới lòng bàn chân à, hay căn bản là không có mắt? Ngươi thấy công tử nhà ta giống văn nhược thư sinh lắm sao?”
“Tiểu tử, ngươi dám giễu cợt ta!” Nói xong, Kim lão tam rút đại đao ra vung lên chém Long Hiểu Vân.
“Á…. Công tử cứu mạng với!” Long Hiểu Vân ôm đầu thét lên.
“Keng....” Thanh đao trên tay Kim lão tam gãy làm hai, một nửa rơi xuống đất, chỗ thanh đao bị cắt gãy làm đôi chỉ đọng lại ít nước trà.
Rõ ràng thứ đánh gãy cương đao chính là giọt nước trà.
Phượng Triêu Hoa cầm ly trà lắc lư giữa không trung một lát rồi đưa lên miệng nhấp nhẹ một ngụm, như thể mới tức thì chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Một canh giờ trước còn mưa tầm mưa tã, bây giờ đã trời quang mây tạnh, cỏ cây bên đường được nước mưa bao phủ, ánh mặt trời xuyên suốt qua khe hở cây cối trút xuống như thác nước, cực kỳ ấm áp. Sau cơn mưa bầu trời quang đãng khiến lòng người cũng vui vẻ lây!
Trên con đường nhỏ trải dài những phiến đá xanh, một chiếc xe ngựa hoa lệ đang chậm rãi tiến về phía trước, những nơi bánh xe lăn qua tạo thành hai lằn không nông không sâu, kéo dài vô tận.
“Công tử, phía trước có một quán trà, có cần dừng lại uống chút trà rồi nghỉ ngơi một lát không?” Phu xe hỏi.
Long Hiểu Vân không đợi Phượng Triêu Hoa trả lời, liền vượt lên trước hưng phấn kêu lên, “Được được, dừng lại uống trà.” Nàng cũng muốn thể nghiệm cuộc sống uống trà bằng chén lớn, ăn thịt ngoạm miếng to của giang hồ xem thế nào!
Bên trong xe ngựa, Phượng Triêu Hoa đang dựa nửa người lên vách xe, vài sợi tóc lất phất trên đầu vai khiến cho khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng càng có vẻ rất lười biếng, từng ngón tay thon dài trắng nõn đang lật xem sách thuốc, trong nét chuyên chú còn mang theo vẻ thản nhiên không để ý khiến cho thần thái trở nên đối lập nhau.
Lúc này, ngón tay lật sách của Phượng Triêu Hoa ngừng lại, nhướng mắt hỏi, “Ngồi xe ngựa mệt lắm sao?”
“Không mệt không mệt.” Long Hiểu Vân lập tức lắc đầu, cố gắng tỏ ra rằng mình có thể chịu được khổ nhọc.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy kiềm chế mím môi, nhẹ giọng phân phó phu xe tiếp tục gấp rút lên đường, sau đó tiếp tục đọc sách.
“Đừng mà.” Long Hiểu Vân vén rèm lên vươn đầu ra, mắt thấy quán trà đang ở phía trước cách đó không xa, vì vậy vội vàng nói, “Mau dừng xe, công tử muốn uống trà.”
Người đánh xe coi như không nghe thấy, tiếp tục vội vã lên đường, chỉ là tốc độ chậm lại một chút.
“Bảo ngươi dừng xe lại đó, sao có thể làm như không nghe thấy vậy.” Long Hiểu Vân quát lên.
Phượng Triêu Hoa để sách xuống, nhíu mày nói, “Ngươi nói ngươi không mệt mà.”
“Nhưng ta khát.”
“Trong túi nước có nước.”
“Ta thích uống trà.”
“Chúng ta đã trì hoãn khá lâu rồi.” Nếu như không phải vì có thêm một người thì nàng sẽ không chọn dùng xe ngựa. Cưỡi ngựa nhanh hơn ngồi xe ngựa nhiều.
Trong lòng Long Hiểu Vân biết mình đã làm liên lụy tới y, không khỏi cảm thấy áy náy, nhưng nàng thật sự rất muốn thể nghiệm cuộc sống giang hồ mà.
Sao Phượng Triêu Hoa lại không hiểu tâm tư nhỏ bé đó của nàng, đành thở dài một tiếng, nói: “Dừng xe.”
“Này…..” Phu xe kéo dây cương, ngựa lập tức dừng lại, xe cũng ngừng lại theo.
“Hì hì, công tử đúng là người tốt.” Long Hiểu Vân cười như hoa nở, nhảy xuống xe ngựa vọt thẳng tới quán trà.
Phượng Triêu Hoa có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đi vào quán trà.
“Khách quan, mời vào bên trong.” Tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi.
Long Hiểu Vân hưng phấn ùa vào phía trong quán trà đơn sơ, như Già Lưu vào thăm Đại Quan Viên*, trái ngắm phải nhìn, nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ. [*Nguyên văn 刘姥姥进大观园: Già Lưu (刘姥姥): nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, bà là một nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ, Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ, điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với ‘nhà quê lên tỉnh’ của Việt Nam]
Phượng Triêu Hoa ấn nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, nói với tiểu nhị, “Tùy ý mang ít nước trà tới là được rồi.”
“Tiểu nhị ca, nơi này của các ngươi có những loại trà gì?” Lần đầu tiên Long Hiểu Vân đến loại địa phương này uống trà, cũng không định tùy tiện uống cho xong.
“Lục Tuyết, Mông Đỉnh, Mao Tiêm, Thiết Quan Âm, Long Tĩnh còn có Anh Hồng và Ngân Châm.” Tiểu nhị một hơi nói ra tất cả trà loại trong tiệm.
“Lục Tuyết.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói.
“Được ạ.” Tiểu nhị rất nhanh lấy một bình Lục Tuyết ra.
“Nhưng ta thích uống Bích Loa Xuân cơ.” Long Hiểu Vân nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một đại hán tục tằng đang ngồi ở sau bàn bọn họ, sau khi nghe thấy Long Hiểu Vân không vui lầu bầu, liền nói, “Có trà uống là tốt rồi, còn ra vẻ kén chọn, tưởng mình là lão hoàng đế à.”
Long Hiểu Vân nghe vậy đứng phắt dậy xoay người về phía đại hán, lớn tiếng nói, “Nè, nói chuyện chừa chút khẩu đức, làm người nên có chút tư cách. Ta đã chọc ghẹo gì tới ngươi? Làm gì mà hung dữ thế!”
“Lão tử không thích gặp cái thứ giả bộ nhã nhặn như ngươi!” Đại hán cũng xoay người lại, mắt to trừng mắt nhỏ với Long Hiểu Vân.
“Ngươi….Ngươi thích lo chuyện bao đồng thì có!” Long Hiểu Vân cự lại.
“Lão tử cứ thích lo chuyện bao đồng đấy, ngươi có thể làm gì lão tử ta!” Đại hán nói.
“Lão Tam, đừng nóng giận. Đứa bé đó nhìn thoáng qua cũng đủ biết là một tiểu tử mới ra đời, đệ đừng so đo với hắn.” Nam tử ngồi ở bên cạnh khuyên can.
“Đâu phải huynh không biết tính khí của lão Tam, tâm tình đệ ấy không tốt thì cứ để cho đệ ấy phát tiết một chút cũng được.” Người còn lại nói.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy, vốn nghĩ rằng ôm nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, định lên tiếng can ngăn Long Hiểu Vân, nhưng chỉ nhướng mày lên, nuốt xuống những lời vừa định nói ra miệng. Thầm nghĩ, tâm tình không tốt thì trút giận lên người Phượng thất này hay sao? Trên giang hồ chưa từng có quy củ này….
Bởi vì đã giao ước trước, Long Hiểu Vân không dám quá càn rỡ, sợ chọc Phượng Triêu Hoa không vui, nhưng cảm thấy rất khó nuốt trôi được cơn giận này, vì vậy ngoảnh đầu lại nhìn về phía y.
Cảm nhận được ánh mắt của Long Hiểu Vân, hai hàng lông mi của Phượng Triêu Hoa khẽ động, vừa tự rót trà cho mình vừa thản nhiên nói, “Người kính ngươi một tấc, ngươi trả lại cho hắn một thước.”
Phút chốc, Long Hiểu Vân giống như cầm được Kim Bài Miễn Tử, yên tâm to gan mà phóng ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén về phía người sau bàn, nói: “Ta muốn ngươi phải xin lỗi ta.”
“Cộp!” Đại hán dằn ly trà xuống, nói: “Xin lỗi? Kim lão tam ta xưa nay chưa bao giờ biết nhận lỗi với ai!” Dứt lời vứt luôn chung trà, sau đó dùng tay áo thô lỗ lau miệng.
“Khách.....Khách quan đừng tức giận.” Chưởng quỹ đau lòng nhìn cái chén bằng gốm sứ bị ném vỡ vụn.
Long Hiểu Vân nói: “Đừng tưởng rằng ném một cái chén thì ta sẽ sợ ngươi. Hôm nay ngươi nhất định phải xin lỗi ta.”
Kim lão tam nói: “Nếu không thì sao?”
“Nếu như không xin lỗi, ta sẽ….ta sẽ….” Long Hiểu Vân quay đầu lại nhìn Phượng Triêu Hoa, phải làm sao hả?
Phượng Triêu Hoa nâng chung trà lên uống một hớp, thần thái thản nhiên như không có chuyện gì, “Ngươi có thể làm gì hắn thì cứ làm.”
Long Hiểu Vân nháy mắt mấy cái, một chút võ công nàng cũng không biết, người ta duỗi ngón tay là có thể quăng nàng ra ngoài đến trăm mét, làm sao nàng có thể gây khó dễ cho người ta chứ?
Phượng Triêu Hoa cười khẽ, “Chưa từng xông xáo giang hồ, chẳng lẽ cũng chưa nghe người ta nói qua về giang hồ sao?”
“Có nghe được nhưng chỉ là nghe được một ít thôi.” Long Hiểu Vân gãi gãi ót, đột nhiên linh quang hiện lên, khóe miệng gợi lên nụ cười giảo hoạt, vô cùng phấn khích nói với Kim lão tam, “Nếu như ngươi không xin lỗi, ta sẽ khiến cho ngươi phải gánh chịu hậu quả!” Nói vậy đúng rồi chứ. Theo lời tam ca thường nói, người trong giang hồ đe dọa đối phương hẳn là như vậy.
Kim lão tam thoáng ngẩn người, hóa ra bọn chúng coi hắn như trò đùa?
“Lão Tam, nói xin lỗi đi, chuyện này dừng lại ở đây.”
“Lão đại, tại sao huynh lại nói chuyện giúp kẻ khác!” Kim lão tam nói.
Kim lão nhị nói: “Lão đại, việc này là huynh không đúng rồi. Bắt lão Tam nói xin lỗi thì sau này chúng ta còn có mặt mũi gì xông xáo trên giang hồ đây.”
“Mạng quan trọng hay mặt mũi quan trọng?” Kim lão đại trầm giọng nói.
“Không nghiêm trọng vậy chứ. Lẽ nào ba người chúng ta không đánh lại hai văn nhược thư sinh sao?” Kim lão tam nói.
“Văn nhược thư sinh?” Long Hiểu Vân cười to nói: “Mắt ngươi để dưới lòng bàn chân à, hay căn bản là không có mắt? Ngươi thấy công tử nhà ta giống văn nhược thư sinh lắm sao?”
“Tiểu tử, ngươi dám giễu cợt ta!” Nói xong, Kim lão tam rút đại đao ra vung lên chém Long Hiểu Vân.
“Á…. Công tử cứu mạng với!” Long Hiểu Vân ôm đầu thét lên.
“Keng....” Thanh đao trên tay Kim lão tam gãy làm hai, một nửa rơi xuống đất, chỗ thanh đao bị cắt gãy làm đôi chỉ đọng lại ít nước trà.
Rõ ràng thứ đánh gãy cương đao chính là giọt nước trà.
Phượng Triêu Hoa cầm ly trà lắc lư giữa không trung một lát rồi đưa lên miệng nhấp nhẹ một ngụm, như thể mới tức thì chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.