Chương 7: Đế vương chi lệ
Nakami Mokirashi
16/04/2021
Cung nữ xung quanh thấy vậy quỳ xuống khóc lớn,một người trong số đó được phân đi thông báo cho hoàng thượng.
Lúc này,trên khuôn mặt tiểu nữ hài hai dòng lệ đã rơi lã chã từ lúc nào.Đôi mắt vô thần của nữ hài vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã dần mất đi hơi ấm trước mặt như không tin vào hai mắt mình.Trên mặt tiểu nữ hài là sự bàng hoàng,môi run rẩy cất lên từng tiếng nghẹn ngào bi thương như những nhát dao làm lòng người đau đớn:"Không...Không... Mẫu hậu... hức...Người làm sao vậy... Đừng dọa...hức hức... "
Thấy vậy, một cung nữ mặc lam y cũng là cung nữ thân cận bên cạnh hoàng hậu tên là Nhật Uyển tiến lên ôm nữ hài vào lòng cất giọng an ủi:"Công chúa xin nén bi thương...Hoàng hậu trên trời có linh chắc chắn cũng không mong muốn vì cái chết của mình làm người khổ sở."
Nghe lời an ủi của nàng, tiểu công chúa ôm chầm lấy Nhật Uyển khóc nức nở làm ướt một mảng lam y.Sau đó, tiểu công chúa ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn Nhật Uyển đôi mắt ngấn lệ nghẹn ngào:"Nhật Uyển tỷ tỷ...Mẫu hậu bỏ ta mà đi người không cần ta nữa rồi...hức hức..."Từng tiếng nấc vang lên theo tiếng nói của tiểu công chúa.
Đúng lúc này,tiếng bước chân vội vàng từ ngoài cửa vang lên.Tiếp theo là một giọng nói the thé của thái giám truyền tới :"Hoàng thượng giá lâm!" Tiếng thái giám vừa dứt thì một nam tử mặc hoàng bào tiến vào nhanh chóng tiến đến bên cạnh giường.
Nam tử cúi xuống ôm lấy nữ tử đã mất đi sự sống vào lòng, bàn tay khẽ vuốt lọn tóc rũ xuống trên khuôn mặt đã dần lạnh lẽo của nàng sau đó đưa tay nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khóe môi nữ tử."Hi nhi..."Nam tử thì thầm gọi tên nữ tử,trong mắt lấp lánh lệ quang rồi cứ thế từng giọng lệ rơi xuống trên khuôn mặt mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của nam tử.Ai nói bậc đế vương vô tình chỉ là họ chưa gặp được người mà định mệnh sắp đặt làm họ động tâm mà thôi.Ai nói nam nhi không bao giờ rơi lệ thực ra là do thứ họ chịu đựng chưa đau tận tâm can mà thôi.
Bỗng một thái y theo đám người hoàng thượng từ lúc tiến vào sau một lúc trầm mặc lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng:"Khởi bẩm hoàng thượng xin người nén bi thương.Thần có việc bẩm báo."
"Nói."Chỉ đơn giản một từ nhưng khí thế đế vương đã bao phủ khắp xung quanh tẩm cung của hoàng hậu.
Thái y cố gắng bình tĩnh trả lời:"Khởi bẩm hoàng thượng,theo vi thần quan sát được thì hoàng hậu không phải mất vì bệnh mà vì trúng độc."
Lúc này,trên khuôn mặt tiểu nữ hài hai dòng lệ đã rơi lã chã từ lúc nào.Đôi mắt vô thần của nữ hài vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã dần mất đi hơi ấm trước mặt như không tin vào hai mắt mình.Trên mặt tiểu nữ hài là sự bàng hoàng,môi run rẩy cất lên từng tiếng nghẹn ngào bi thương như những nhát dao làm lòng người đau đớn:"Không...Không... Mẫu hậu... hức...Người làm sao vậy... Đừng dọa...hức hức... "
Thấy vậy, một cung nữ mặc lam y cũng là cung nữ thân cận bên cạnh hoàng hậu tên là Nhật Uyển tiến lên ôm nữ hài vào lòng cất giọng an ủi:"Công chúa xin nén bi thương...Hoàng hậu trên trời có linh chắc chắn cũng không mong muốn vì cái chết của mình làm người khổ sở."
Nghe lời an ủi của nàng, tiểu công chúa ôm chầm lấy Nhật Uyển khóc nức nở làm ướt một mảng lam y.Sau đó, tiểu công chúa ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn Nhật Uyển đôi mắt ngấn lệ nghẹn ngào:"Nhật Uyển tỷ tỷ...Mẫu hậu bỏ ta mà đi người không cần ta nữa rồi...hức hức..."Từng tiếng nấc vang lên theo tiếng nói của tiểu công chúa.
Đúng lúc này,tiếng bước chân vội vàng từ ngoài cửa vang lên.Tiếp theo là một giọng nói the thé của thái giám truyền tới :"Hoàng thượng giá lâm!" Tiếng thái giám vừa dứt thì một nam tử mặc hoàng bào tiến vào nhanh chóng tiến đến bên cạnh giường.
Nam tử cúi xuống ôm lấy nữ tử đã mất đi sự sống vào lòng, bàn tay khẽ vuốt lọn tóc rũ xuống trên khuôn mặt đã dần lạnh lẽo của nàng sau đó đưa tay nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khóe môi nữ tử."Hi nhi..."Nam tử thì thầm gọi tên nữ tử,trong mắt lấp lánh lệ quang rồi cứ thế từng giọng lệ rơi xuống trên khuôn mặt mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của nam tử.Ai nói bậc đế vương vô tình chỉ là họ chưa gặp được người mà định mệnh sắp đặt làm họ động tâm mà thôi.Ai nói nam nhi không bao giờ rơi lệ thực ra là do thứ họ chịu đựng chưa đau tận tâm can mà thôi.
Bỗng một thái y theo đám người hoàng thượng từ lúc tiến vào sau một lúc trầm mặc lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng:"Khởi bẩm hoàng thượng xin người nén bi thương.Thần có việc bẩm báo."
"Nói."Chỉ đơn giản một từ nhưng khí thế đế vương đã bao phủ khắp xung quanh tẩm cung của hoàng hậu.
Thái y cố gắng bình tĩnh trả lời:"Khởi bẩm hoàng thượng,theo vi thần quan sát được thì hoàng hậu không phải mất vì bệnh mà vì trúng độc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.