Chương 187: Ta sẽ còn trở lại
Nakami Mokirashi
11/05/2021
Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mệt mỏi cũng vì mất máu quá nhiều của thiếu
nữ trong ngực, Phượng Kinh Hồng cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ
điều gì. Hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra một bình sứ đổ ra dù nhất một viên
đan dược đưa đến miệng nàng. Đan dược không lớn, toàn thân một màu đen
nhánh không có gì đáng chú ý dừng lại bên môi thiếu nữ không cách nào đi vào.
Mị Sương từ xa thấy hành động của Phượng Kinh Hồng nhất thời sơ sẩy bị một tiên của Vân Khinh đánh bay ra ngoài, Tử Ma Ô cũng rơi bên cạnh.
Phượng Kinh Hồng thấy đôi môi thiếu nữ quật cường nhắm khẩn không cách nào mở ra được cũng đành thu hồi đan dược.
Bấy giờ, hắn mới chú ý đến Mị Sương lúc này đang bị Vân Khinh từng bước ép sát, có nguy cơ bị bắt ý tứ. Hắn không nhát mắt vung lên tay áo đánh một chưởng về phía Mị Sương.
Mị Sương bị một chưởng này của hắn đánh bay hơn năm mét xa, phun ra một ngụm máu. Vân Khinh cũng vì một chưởng này mà bị hắn thu hút sự chú ý. Nàng quay đầu nghi hoặc nhìn hắn một cái rồi tiến về phía Mị Sương đi tới.
Chưa để nàng đi đến nơi, thân thể Mị Sương đã hóa thành một đoàn khói tím bay đi lưu lại một giọng nói oán độc :"Ta sẽ còn trở lại."
Thấy nàng ta rời đi, Phượng Kinh Hồng mới cúi người xuống, bế ngang thiếu nữ trong lòng ngực rời đi.
Vốn dĩ, Phượng Kinh Hồng tới hay không tới, rời đi hay không rời đi, Vân Khinh cũng sẽ không để ý nhưng tiền đề trong lòng ngực của hắn không ôm tiểu thư nhà nàng.
"Nhiếp Chính Vương, ngài muốn đưa tiểu thư nhà ta đi chỗ nào?" Vân Khinh ngăn đón trước mặt hắn, không khách khí hỏi
" Trị thương." Phượng Kinh Hồng phun ra chữ.
"Không cần Nhiếp Chính Vương lo lắng, tiểu thư nhà ta, ta có thể chăm sóc." Vân Khinh vừa nói vừa đưa tay muốn tiếp lấy Hàn Băng Vô Tình.
Phượng Kinh Hồng ôm Hàn Băng Vô Tình lui ra một bước tránh khỏi tay Vân Khinh, nhìn lại thiếu nữ trong lòng nói ra một sự thật :"Ngươi chắc chắn tiểu thư ngươi tình trạng này, một mình ngươi có thể chăm sóc tốt."
Vân Khinh bị Phượng Kinh Hồng tránh thoát đang muốn tức giận lên tiếng chấy vấn nhưng lại nghe thấy lời này của hắn có chút sửng sốt. Nàng nhìn gương mặt Hàn Băng Vô Tình trắng bệch, tình trạng có vẻ không được lạc quan lắm. Vân Khinh trong lòng do dự, lời nói có vài phần không xác định :"Ta không biết nhưng có lẽ..."
Vân Khinh giọng nói càng ngày càng nhỏ, ngập ngừng rồi im bặt.
Mị Sương từ xa thấy hành động của Phượng Kinh Hồng nhất thời sơ sẩy bị một tiên của Vân Khinh đánh bay ra ngoài, Tử Ma Ô cũng rơi bên cạnh.
Phượng Kinh Hồng thấy đôi môi thiếu nữ quật cường nhắm khẩn không cách nào mở ra được cũng đành thu hồi đan dược.
Bấy giờ, hắn mới chú ý đến Mị Sương lúc này đang bị Vân Khinh từng bước ép sát, có nguy cơ bị bắt ý tứ. Hắn không nhát mắt vung lên tay áo đánh một chưởng về phía Mị Sương.
Mị Sương bị một chưởng này của hắn đánh bay hơn năm mét xa, phun ra một ngụm máu. Vân Khinh cũng vì một chưởng này mà bị hắn thu hút sự chú ý. Nàng quay đầu nghi hoặc nhìn hắn một cái rồi tiến về phía Mị Sương đi tới.
Chưa để nàng đi đến nơi, thân thể Mị Sương đã hóa thành một đoàn khói tím bay đi lưu lại một giọng nói oán độc :"Ta sẽ còn trở lại."
Thấy nàng ta rời đi, Phượng Kinh Hồng mới cúi người xuống, bế ngang thiếu nữ trong lòng ngực rời đi.
Vốn dĩ, Phượng Kinh Hồng tới hay không tới, rời đi hay không rời đi, Vân Khinh cũng sẽ không để ý nhưng tiền đề trong lòng ngực của hắn không ôm tiểu thư nhà nàng.
"Nhiếp Chính Vương, ngài muốn đưa tiểu thư nhà ta đi chỗ nào?" Vân Khinh ngăn đón trước mặt hắn, không khách khí hỏi
" Trị thương." Phượng Kinh Hồng phun ra chữ.
"Không cần Nhiếp Chính Vương lo lắng, tiểu thư nhà ta, ta có thể chăm sóc." Vân Khinh vừa nói vừa đưa tay muốn tiếp lấy Hàn Băng Vô Tình.
Phượng Kinh Hồng ôm Hàn Băng Vô Tình lui ra một bước tránh khỏi tay Vân Khinh, nhìn lại thiếu nữ trong lòng nói ra một sự thật :"Ngươi chắc chắn tiểu thư ngươi tình trạng này, một mình ngươi có thể chăm sóc tốt."
Vân Khinh bị Phượng Kinh Hồng tránh thoát đang muốn tức giận lên tiếng chấy vấn nhưng lại nghe thấy lời này của hắn có chút sửng sốt. Nàng nhìn gương mặt Hàn Băng Vô Tình trắng bệch, tình trạng có vẻ không được lạc quan lắm. Vân Khinh trong lòng do dự, lời nói có vài phần không xác định :"Ta không biết nhưng có lẽ..."
Vân Khinh giọng nói càng ngày càng nhỏ, ngập ngừng rồi im bặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.