Chương 68: Đế quốc hoa hồng (23)
Ô Dạ Đề
31/07/2021
Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Tia nắng bình minh đầu tiên giãy giụa xuyên qua đêm đen, chiếu lên toà nhà lớn bằng kim loại.
Ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền đến tiếng xe chuyển động, như là đám sương phiêu đãng ở cảnh trong mơ.
Augustus yên lặng nhìn Sở Từ, lông mi của cậu hơi rũ, đôi mắt tối tăm lại không còn thờ ơ như lúc trước, giống như hắn dù nỗ lực thế nào, cũng không có biện pháp ở đáy lòng của cậu lưu lại một chút dấu vết.
Nhưng nó hiện tại dường như chưa đầy một hồ nước xuân nhu hòa, ánh sáng doanh doanh, làm hắn hoảng hốt cho rằng, hắn có thể ở trong ánh mắt như vậy, không gì làm không được.
Augustus tay nhẹ nhàng mà dừng ở sau cổ Sở Từ, gần như run rẩy mà chạm hai cái.
Ấm áp, tinh tế, là tồn tại chân thật.
Không phải ảo giác, cũng không phải mơ.
Hắn một chút đỏ mắt: "Em nói chính là thật sự?"
Khát vọng đã lâu rốt cuộc có dấu hiệu sống lại, nhưng Augustus vẫn không thể tin được, một hai phải để cậu nói lại lần nữa, lại nói rất nhiều lần.
Sở Từ nắm lấy tay hắn, cúi đầu ở trong lòng bàn tay hắn cọ cọ: "Thật sự."
"Vậy em còn......" Augustus thanh âm nhẹ xuống: "Em còn thích anh không?"
Sở Từ cong đôi mắt lên: "Thích."
Tiểu sói con ánh mắt bỗng chốc sáng lên, nhưng chỉ có một chút, lại u ám xuống, "Em có phải hay không lại đang gạt anh, anh không tin em."
"Vậy anh muốn em làm thế nào để chứng minh đây," Sở Từ ngữ khí có chút buồn rầu, cậu chui vào ôm ấp của Augustus, dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn: "Tiểu bảo bối, anh muốn chủ nhân làm gì để chứng minh cho anh xem?"
Qua hồi lâu, Augustus mới nhận mệnh mà ôm lấy cậu, khàn khàn mà nói: "...... Em cái gì cũng không cần làm."
Hoa hồng vĩnh viễn sẽ không làm sai, tùy hứng, kiêu căng, tùy ý làm bậy, đều là đặc quyền mà trời cao ban cho em.
Cho nên em cái gì cũng không cần làm, em chỉ cần chờ anh, chờ anh vì em trải tất cả hoa tươi cho đường đi sau này của em.
Tia nắng ngoài cửa sổ càng ngày càng tươi đẹp, bức màn không có khép lại, không ngăn cản ánh nắng như thủy triều ùa vào phòng, đuôi nắng đầy đất lộng lẫy.
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ, Augustus dựa vào trong lòng ngực cậu ngủ, hắn đã lâu không có cẩn thận nghỉ ngơi, dưới mắt còn có một quầng thâm.
Hai người quan hệ rốt cuộc khôi phục, tiểu sói con ngủ mơ cũng không còn là biểu tình ủ dột, lâu lâu mới có bộ dáng có chút trẻ con, cánh tay chấp nhất mà đáp ở bên hông cậu.
Sở Từ ở trong lòng thở dài một tiếng, sửa sửa lại đầu tóc ngủ loạn của tên nhóc con, rồi sau đó cũng nhắm mắt lại.
Có những lời này của Sở Từ, Augustus như có thần dược, nhiệt huyết sôi trào chẳng sợ dù đến thêm mười cái liên minh, hắn cảm thấy chính mình cũng có thể đánh hạ.
Hắn lại trở về thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, chỉ cảm thấy chính mình không gì làm không được, nhưng đám người Lance lại tương đối chịu khổ, bởi vì bọn họ còn cần phải vừa nặng nề chuẩn bị công tác vừa chịu đựng Augustus thường thường thất thần cùng cười cười ngu làm người giận sôi.
Tuy rằng hắn còn chưa có ngu đến mỗi ngày cười ngây ngô, nhưng vừa thấy hắn cong lên mắt, một đám người Lance liền nhịn không được muốn đem hắn từ phòng họp ném văng ra.
Nếu mà cái trạng thái này của hắn đem lên chiến trường, bọn họ cũng không cần đánh, trực tiếp đầu hàng cho tương đối nhẹ nhàng.
Nhưng giận nhất chính là, bọn họ đến nay đều chưa có gặp qua người thật của vị gia chủ kia đâu đấy, từ khi cậu đến nơi đây, bọn họ liếc mắt một cái cũng chưa có gặp qua!
Kim ốc tàng kiều cũng chưa thấy tàng như vậy đâu.
Bọn họ rất tò mò, Augustus có phải hay không đã biến thái đến nỗi dùng xiềng xích khóa luôn vị mỹ nhân kia rồi.
Sự thật hiển nhiên cùng bọn họ suy đoán khác một trời một vực, một đám người đem tất cả khả năng đều suy nghĩ một lần, nhưng lại không nghĩ tới, có phải là do viên tinh cầu công nghiệp này của bọn họ quá buồn tẻ nhạt nhẽo, làm mỹ nhân nhấc không nổi hứng thú du ngoạn.
Viên tinh cầu này là một tinh cầu thuần túy công nghiệp quân sự, đừng nói chỗ ăn chơi, ngay cả công viên cũng chưa có một cái, Augustus chính mình còn ngại mang Sở Từ đi ra ngoài chơi.
Hắn có thể dẫn cậu chơi cái gì bây giờ, cũng không thể mang Sở Từ đi xem chế tạo pháo ánh sáng, không cần Sở Từ phải động thủ, chính hắn cũng có thể đem đầu óc của mình đập xuống đất.
Vì để Sở Từ không chán như vậy, hắn còn dùng hình tượng của mình làm mấy trò chơi nhỏ, để cậu nhàm chán thì đánh chơi.
Sở Từ: "......"
Đối với một loạt trò chơi xạ kích, lần đầu cảm giác được cái gì là không thể nào xuống tay.
Cậu ném quang não xuống, ôn nhu mà ôm lấy sói con trong lòng ngực cậu cọ loạn: "Tiểu bảo bối, chúng ta tới chơi cái khác đi."
Augustus tay còn ngừng ở phía sau lưng cậu, nghe được cậu nói như vậy, theo bản năng hỏi: "Chơi cái gì khác?"
Augustus cho rằng, bọn họ đều ở trên giường, cũng nên chơi chút kích thích, căn bản không nghĩ tới, trên thế giới cư nhiên còn có loại trò chơi tàn ác là bài poker.
Hai người chỉ có thể chơi phương pháp đơn giản nhất, không biết hắn có phải hay không đụng tới Sở Từ là vận khí liền không tốt, thua hoàn toàn.
Hắn đầy mặt oán niệm, vẫn không nhúc nhích mà ngồi, tùy ý Sở Từ ở trên mặt hắn vẽ tới vẽ lui
"Ai da" rốt cuộc có thể ở trên mặt thái tử động bút, Sở Từ hàm chứa ý cười hỏi: "Quân đoàn huy chương của anh, đó là đầu chó con hay là đầu sói?"
Augustus vành tai có chút hồng: "Là chó con."
Đầu bút mềm mềm ở trên má hắn chậm rãi đi chuyển, có chút ngứa, Augustus nhịn không được nắm góc áo Sở Từ.
Vẽ xong, Sở Từ nhìn trong chốc lát, cười cười rồi ở nơi cậu vừa mới vẽ hôn một cái: "Chó ngốc."
"......" Augustus rầm rì nửa ngày, chớp chớp mắt: "...... Gâu."
Hắn thanh âm cực kỳ nhẹ, nhưng trong phòng chỉ có hai người bọn họ, dù nhỏ cũng có thể nghe được.
Sở Từ cười lên tiếng: "Anh ' gâu ' cái gì, có ngốc hay không."
Augustus vừa mới " gâu " một tiếng kia, thuộc về thiên thời địa lợi nhân hoà ma xui quỷ khiến, không khí quá tốt, nên làm đầu óc của hắn nóng lên, liền làm chuyện ngu ngốc.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Sở Từ cong đôi mắt lên, hắn lại cảm thấy, làm chút chuyện đần cũng không phải không thể.
Chỉ cần cậu cao hứng, cái gì đều có thể.
Hắn thẳng tắp nhìn Sở Từ, yết hầu vừa động, đem cậu đẩy ngã lên giường: "Chủ nhân."
Augustus lắc lắc cái đuôi: "Anh muốn hôn em."
Sở Từ khóe môi vẫn cong: "Vậy anh tới hôn này."
Bút trong tay cậu lăn xuống trên mặt đất, nhưng mà lúc này, đã không ai quan tâm về nó.
Augustus chế trụ gáy của cậu, hôn đến nghiêm túc lại thành kính, Sở Từ tay nâng ở giữa Augustus, tiếp theo chậm rãi rơi xuống cổ, bả vai, cuối cùng bắt được quần áo của hắn.
Gió nhẹ cuốn lấy sương biển, ôm lấy hoa hồng cao cao tại thượng.
"...... Không được," Sở Từ nghiêng mặt đi, ở thời điểm tách ra hô hấp nói: "...... Anh trước đem mặt rửa sạch đi."
Nếu không rất dễ dàng cười sảng mất.
Augustus cắn cắn cằm cậu: "Được."
Hắn đi vào phòng tắm, đối diện với gương, mới phát hiện Sở Từ vẽ không phải huy hiệu hoa hồng của quân đoàn.
Cậu đang ghen với hình vẽ lúc trước, mỗi một nét bút đều sắc bén, kiêu ngạo, giống như tùy thời tùy chỗ đều có thể từ hình vẽ hoá thân ra, hung ác mà cắn yết hầu người khác.
Mà Sở Từ vẽ, lại là một con chó lông vàng mập đô đô, lông vàng nhắm mắt lại, hai chân trước ôm lấy một nhành hoa hồng thật dài, cái đuôi nhỏ ngắn ngủn lưu luyến mà câu lấy cành hoa, cành lá hoa hồng nhẹ nhàng đáp ở trên móng vuốt của lông vàng, như là dỗ nó đi vào giấc ngủ.
Augustus do dự hồi lâu.
Một nửa thời gian dùng để tự hỏi rốt cuộc có muốn rửa hay không, một nửa thời gian dùng để tự hỏi đem huy hiệu quân đoàn đổi thành cái này có được hay không.
Ước chừng là không thể được.
Đầu chó vẽ hung dữ còn có thể giả mạo đầu sói một chút, còn con chó lông vàng này, thấy thế nào cũng không thể giả mạo bộ dáng của hổ được.
Chờ hắn rửa xong, Sở Từ đã sắp ngủ rồi.
Hắn không có đem cậu nháo tỉnh, chỉ là thoả đáng mà đem cậu ôm vào trong lòng ngực.
Sở Từ mơ mơ màng màng "Ô" một tiếng, lại hướng trong lòng ngực hắn né tránh.
Lúc trước vấn đề mà hắn hỏi qua, chẳng sợ Sở Từ không trả lời hắn, hắn nghĩ hắn hiện tại cũng có thể biết đáp án.
Liên minh ông ào đến càng ngày càng dữ dội, mấy thế lực liên minh lớn cầm đầu cảm giác đau đầu sâu sắc, bị ồn ào phiền, thậm chí nhịn không được tự hỏi, bọn họ rốt cuộc vì cái gì phải đau khổ gắn bó tồn tại với liên minh.
Cùng một đám ô hợp tầm nhìn thiển cận trở thành đồng minh cùng trận tuyến, đến tột cùng có thể mang lại cho bọn họ chỗ tốt nào?
Cùng lúc đó, thế lực thứ sáu cũng đụng phải phiền toái.
Thế lực thứ sáu cùng Sở gia giống nhau, không gia nhập liên minh, chẳng qua Sở Từ là cảm thấy con đường liên minh đã chú định đi không dài lâu, lười phải lao lực, mà thế lực thứ sáu lại tự cho mình rất thanh cao, khinh thường cũng mấy thế lực nhỏ đông đảo làm bạn.
Thủ lĩnh thế lực thứ sáu chưa từng nghĩ đến, chính mình gia đại nghiệp đại, thế nhưng cũng có thể chết trên tay thế lực nhỏ mà hắn ta từ trước tới nay khinh thường nhất.
Hắn ta đang khai thác lãnh địa thì tiện tay nuốt một thế lực nhỏ, vốn dĩ là cái loại thế lực quy mô không lớn này, bị nuốt thì bị nuốt, trở thành thế lực lớn phụ thuộc cũng có thể cho bọn họ một bước lên trời, nhưng nó không biết sao lại thế này, liều chết chống cự, cuối cùng còn đi cầu cứu.
Mà lý do bọn họ chống cự cư nhiên là muốn bảo vệ nhà, thật là buồn cười, một đội ngũ nhỏ như vậy, ai tới đều có thể nuốt sạch, bọn họ có thể bảo vệ cái gì? Thành thành thật thật làm nô lệ cho hắn ta không tốt hơn sao?
Thủ lĩnh thứ sáu vốn dĩ cũng không có để ý thế lực này, nhưng mà hắn ta vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, binh đoàn mà thế lực nhỏ này tới cầu cứu cư nhiên là quân đoàn Hoa Hồng điên loạn gần đây nhất.
Có đàn chó điên này gia nhập, nguyên bản kết quả cuộc chiến đã chắc chắn lập tức xoay chuyển phương hướng, mà quân đoàn Hoa Hồng kia không chỉ không dừng tay, ngược lại lại lôi cái thứ chính nghĩa ra, lấy lý do hắn ta phá hư danh nghĩa hoà bình rồi hướng hắn ta khai chiến.
Thủ lĩnh thứ sáu quả thực muốn nhịn không được chửi ầm lên, con mẹ nó! Quân đoàn Hoa Hồng của hắn cho rằng mình là cảnh sát vũ trụ cảnh sát à! Còn muốn giữ gìn hoà bình! Ở vũ trụ, kẻ mạnh mới là chính nghĩa! Kẻ yếu cũng chỉ bị ăn phân!
Lui một vạn bước, đám ngu ngốc kia trong liên minh hoà bình cũng chưa ra để giữ gìn hoà bình đâu, các người thì tính là cái thá gì!
Nhưng mặc kệ hắn ta tức muốn hộc máu nhục mạ như thế nào, quân đoàn Hoa Hồng vẫn kiên định như cũ mà xé rách lãnh địa của hắn ta, càng đánh càng ác liệt, quả thực có thế mạnh vang dội.
Mắt thấy mất lãnh địa càng ngày càng nhiều, thủ lĩnh thứ sáu rốt cuộc biết, đây không phải một quân đoàn mà hắn ta có thể đánh nổi, liên minh hòa bình mà hắn ta đã từng thấy thế nào cũng không làm được trò trống gì, lúc này cũng chỉ có thể khẩn cấp mà hướng liên minh hoà bình phát đi tín hiệu cầu cứu.
Nhưng liên minh ốc còn không mang nổi mình ốc, nhà mình đều sắp loạn thành tổ ong, chỗ nào còn có công phu để ý đến hắn ta, giây tiếp theo khi nhận được tin cầu cứu, thủ lĩnh đứng đầu liền mặt vô biểu tình mà đem phong thư này chuyển vào thùng rác.
"Hắn ta đi cầu liên minh hòa bình, nhưng đáng tiếc là không có ai sẽ để ý đến hắn."
"Tôi nếu là hắn ta đại khái sẽ gấp muốn chết mất, chậc chậc, thật đáng thương."
Augustus đứng ở trước đài tổng điều khiển của chiến hạm, nghe các chiến hữu bên cạnh thảo luận, hơi hơi cong khóe môi lên.
Hắn hôn hôn hoa hồng cài ở vạt áo, bông hoa hồng này là khi hắn rời đi, Sở Từ mang lên cho hắn.
Nó sẽ không tàn, sẽ không khô héo, là một nhành hoa hồng giả.
"Chờ anh trở về, em lại đem nó đổi thành cái thật."
Thanh âm Sở Từ hơi mang ý cười lần thứ hai hiện lên ở bên tai, Augustus trân trọng mà đem hoa hồng thu về, thay bằng biểu tình nghiêm túc.
Lướt qua tinh vân này, chính là tinh cầu tổng bộ của thế lực thứ sáu.
Augustus ấn xuống nút gia tốc, chiến hạm màu đen phá vỡ sương mù, ngang nhiên xuất hiện ở trên không tinh cầu tổng bộ của thế lực này.
Mấy con chiến hạm thật lớn đầu đuôi theo sát nhau, che trời, ở trên tinh cầu làm ra tảng lớn bóng ma.
Thân hạm có huy hiệu đầu sói chiết xạ ra ánh sáng chói mắt, nanh sói sắc bén đối diện với mặt đất, như miêu tả sinh động.
Tổng bộ vang lên tiếng cảnh báo bén nhọn, thời điểm khi tấm màng phòng địch kéo ra, chiến hạm cũng bắn ra chùm sáng từ ống pháo, khẩu pháo lạnh băng chỉ thẳng vào tổng bộ của thế lực này ——
"Bắn."
Augustus ấn xuống công kích, nhẹ giọng nói.
Lửa đạn mãnh liệt như sao băng mất khống chế, hung hăng bắn vào mặt đất.
Quan đoàn hoa hồng một trận thành danh.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này thật ngọt.
--------------------------------------
---------------------------------------------------------------------------------
Tia nắng bình minh đầu tiên giãy giụa xuyên qua đêm đen, chiếu lên toà nhà lớn bằng kim loại.
Ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền đến tiếng xe chuyển động, như là đám sương phiêu đãng ở cảnh trong mơ.
Augustus yên lặng nhìn Sở Từ, lông mi của cậu hơi rũ, đôi mắt tối tăm lại không còn thờ ơ như lúc trước, giống như hắn dù nỗ lực thế nào, cũng không có biện pháp ở đáy lòng của cậu lưu lại một chút dấu vết.
Nhưng nó hiện tại dường như chưa đầy một hồ nước xuân nhu hòa, ánh sáng doanh doanh, làm hắn hoảng hốt cho rằng, hắn có thể ở trong ánh mắt như vậy, không gì làm không được.
Augustus tay nhẹ nhàng mà dừng ở sau cổ Sở Từ, gần như run rẩy mà chạm hai cái.
Ấm áp, tinh tế, là tồn tại chân thật.
Không phải ảo giác, cũng không phải mơ.
Hắn một chút đỏ mắt: "Em nói chính là thật sự?"
Khát vọng đã lâu rốt cuộc có dấu hiệu sống lại, nhưng Augustus vẫn không thể tin được, một hai phải để cậu nói lại lần nữa, lại nói rất nhiều lần.
Sở Từ nắm lấy tay hắn, cúi đầu ở trong lòng bàn tay hắn cọ cọ: "Thật sự."
"Vậy em còn......" Augustus thanh âm nhẹ xuống: "Em còn thích anh không?"
Sở Từ cong đôi mắt lên: "Thích."
Tiểu sói con ánh mắt bỗng chốc sáng lên, nhưng chỉ có một chút, lại u ám xuống, "Em có phải hay không lại đang gạt anh, anh không tin em."
"Vậy anh muốn em làm thế nào để chứng minh đây," Sở Từ ngữ khí có chút buồn rầu, cậu chui vào ôm ấp của Augustus, dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn: "Tiểu bảo bối, anh muốn chủ nhân làm gì để chứng minh cho anh xem?"
Qua hồi lâu, Augustus mới nhận mệnh mà ôm lấy cậu, khàn khàn mà nói: "...... Em cái gì cũng không cần làm."
Hoa hồng vĩnh viễn sẽ không làm sai, tùy hứng, kiêu căng, tùy ý làm bậy, đều là đặc quyền mà trời cao ban cho em.
Cho nên em cái gì cũng không cần làm, em chỉ cần chờ anh, chờ anh vì em trải tất cả hoa tươi cho đường đi sau này của em.
Tia nắng ngoài cửa sổ càng ngày càng tươi đẹp, bức màn không có khép lại, không ngăn cản ánh nắng như thủy triều ùa vào phòng, đuôi nắng đầy đất lộng lẫy.
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ, Augustus dựa vào trong lòng ngực cậu ngủ, hắn đã lâu không có cẩn thận nghỉ ngơi, dưới mắt còn có một quầng thâm.
Hai người quan hệ rốt cuộc khôi phục, tiểu sói con ngủ mơ cũng không còn là biểu tình ủ dột, lâu lâu mới có bộ dáng có chút trẻ con, cánh tay chấp nhất mà đáp ở bên hông cậu.
Sở Từ ở trong lòng thở dài một tiếng, sửa sửa lại đầu tóc ngủ loạn của tên nhóc con, rồi sau đó cũng nhắm mắt lại.
Có những lời này của Sở Từ, Augustus như có thần dược, nhiệt huyết sôi trào chẳng sợ dù đến thêm mười cái liên minh, hắn cảm thấy chính mình cũng có thể đánh hạ.
Hắn lại trở về thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, chỉ cảm thấy chính mình không gì làm không được, nhưng đám người Lance lại tương đối chịu khổ, bởi vì bọn họ còn cần phải vừa nặng nề chuẩn bị công tác vừa chịu đựng Augustus thường thường thất thần cùng cười cười ngu làm người giận sôi.
Tuy rằng hắn còn chưa có ngu đến mỗi ngày cười ngây ngô, nhưng vừa thấy hắn cong lên mắt, một đám người Lance liền nhịn không được muốn đem hắn từ phòng họp ném văng ra.
Nếu mà cái trạng thái này của hắn đem lên chiến trường, bọn họ cũng không cần đánh, trực tiếp đầu hàng cho tương đối nhẹ nhàng.
Nhưng giận nhất chính là, bọn họ đến nay đều chưa có gặp qua người thật của vị gia chủ kia đâu đấy, từ khi cậu đến nơi đây, bọn họ liếc mắt một cái cũng chưa có gặp qua!
Kim ốc tàng kiều cũng chưa thấy tàng như vậy đâu.
Bọn họ rất tò mò, Augustus có phải hay không đã biến thái đến nỗi dùng xiềng xích khóa luôn vị mỹ nhân kia rồi.
Sự thật hiển nhiên cùng bọn họ suy đoán khác một trời một vực, một đám người đem tất cả khả năng đều suy nghĩ một lần, nhưng lại không nghĩ tới, có phải là do viên tinh cầu công nghiệp này của bọn họ quá buồn tẻ nhạt nhẽo, làm mỹ nhân nhấc không nổi hứng thú du ngoạn.
Viên tinh cầu này là một tinh cầu thuần túy công nghiệp quân sự, đừng nói chỗ ăn chơi, ngay cả công viên cũng chưa có một cái, Augustus chính mình còn ngại mang Sở Từ đi ra ngoài chơi.
Hắn có thể dẫn cậu chơi cái gì bây giờ, cũng không thể mang Sở Từ đi xem chế tạo pháo ánh sáng, không cần Sở Từ phải động thủ, chính hắn cũng có thể đem đầu óc của mình đập xuống đất.
Vì để Sở Từ không chán như vậy, hắn còn dùng hình tượng của mình làm mấy trò chơi nhỏ, để cậu nhàm chán thì đánh chơi.
Sở Từ: "......"
Đối với một loạt trò chơi xạ kích, lần đầu cảm giác được cái gì là không thể nào xuống tay.
Cậu ném quang não xuống, ôn nhu mà ôm lấy sói con trong lòng ngực cậu cọ loạn: "Tiểu bảo bối, chúng ta tới chơi cái khác đi."
Augustus tay còn ngừng ở phía sau lưng cậu, nghe được cậu nói như vậy, theo bản năng hỏi: "Chơi cái gì khác?"
Augustus cho rằng, bọn họ đều ở trên giường, cũng nên chơi chút kích thích, căn bản không nghĩ tới, trên thế giới cư nhiên còn có loại trò chơi tàn ác là bài poker.
Hai người chỉ có thể chơi phương pháp đơn giản nhất, không biết hắn có phải hay không đụng tới Sở Từ là vận khí liền không tốt, thua hoàn toàn.
Hắn đầy mặt oán niệm, vẫn không nhúc nhích mà ngồi, tùy ý Sở Từ ở trên mặt hắn vẽ tới vẽ lui
"Ai da" rốt cuộc có thể ở trên mặt thái tử động bút, Sở Từ hàm chứa ý cười hỏi: "Quân đoàn huy chương của anh, đó là đầu chó con hay là đầu sói?"
Augustus vành tai có chút hồng: "Là chó con."
Đầu bút mềm mềm ở trên má hắn chậm rãi đi chuyển, có chút ngứa, Augustus nhịn không được nắm góc áo Sở Từ.
Vẽ xong, Sở Từ nhìn trong chốc lát, cười cười rồi ở nơi cậu vừa mới vẽ hôn một cái: "Chó ngốc."
"......" Augustus rầm rì nửa ngày, chớp chớp mắt: "...... Gâu."
Hắn thanh âm cực kỳ nhẹ, nhưng trong phòng chỉ có hai người bọn họ, dù nhỏ cũng có thể nghe được.
Sở Từ cười lên tiếng: "Anh ' gâu ' cái gì, có ngốc hay không."
Augustus vừa mới " gâu " một tiếng kia, thuộc về thiên thời địa lợi nhân hoà ma xui quỷ khiến, không khí quá tốt, nên làm đầu óc của hắn nóng lên, liền làm chuyện ngu ngốc.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Sở Từ cong đôi mắt lên, hắn lại cảm thấy, làm chút chuyện đần cũng không phải không thể.
Chỉ cần cậu cao hứng, cái gì đều có thể.
Hắn thẳng tắp nhìn Sở Từ, yết hầu vừa động, đem cậu đẩy ngã lên giường: "Chủ nhân."
Augustus lắc lắc cái đuôi: "Anh muốn hôn em."
Sở Từ khóe môi vẫn cong: "Vậy anh tới hôn này."
Bút trong tay cậu lăn xuống trên mặt đất, nhưng mà lúc này, đã không ai quan tâm về nó.
Augustus chế trụ gáy của cậu, hôn đến nghiêm túc lại thành kính, Sở Từ tay nâng ở giữa Augustus, tiếp theo chậm rãi rơi xuống cổ, bả vai, cuối cùng bắt được quần áo của hắn.
Gió nhẹ cuốn lấy sương biển, ôm lấy hoa hồng cao cao tại thượng.
"...... Không được," Sở Từ nghiêng mặt đi, ở thời điểm tách ra hô hấp nói: "...... Anh trước đem mặt rửa sạch đi."
Nếu không rất dễ dàng cười sảng mất.
Augustus cắn cắn cằm cậu: "Được."
Hắn đi vào phòng tắm, đối diện với gương, mới phát hiện Sở Từ vẽ không phải huy hiệu hoa hồng của quân đoàn.
Cậu đang ghen với hình vẽ lúc trước, mỗi một nét bút đều sắc bén, kiêu ngạo, giống như tùy thời tùy chỗ đều có thể từ hình vẽ hoá thân ra, hung ác mà cắn yết hầu người khác.
Mà Sở Từ vẽ, lại là một con chó lông vàng mập đô đô, lông vàng nhắm mắt lại, hai chân trước ôm lấy một nhành hoa hồng thật dài, cái đuôi nhỏ ngắn ngủn lưu luyến mà câu lấy cành hoa, cành lá hoa hồng nhẹ nhàng đáp ở trên móng vuốt của lông vàng, như là dỗ nó đi vào giấc ngủ.
Augustus do dự hồi lâu.
Một nửa thời gian dùng để tự hỏi rốt cuộc có muốn rửa hay không, một nửa thời gian dùng để tự hỏi đem huy hiệu quân đoàn đổi thành cái này có được hay không.
Ước chừng là không thể được.
Đầu chó vẽ hung dữ còn có thể giả mạo đầu sói một chút, còn con chó lông vàng này, thấy thế nào cũng không thể giả mạo bộ dáng của hổ được.
Chờ hắn rửa xong, Sở Từ đã sắp ngủ rồi.
Hắn không có đem cậu nháo tỉnh, chỉ là thoả đáng mà đem cậu ôm vào trong lòng ngực.
Sở Từ mơ mơ màng màng "Ô" một tiếng, lại hướng trong lòng ngực hắn né tránh.
Lúc trước vấn đề mà hắn hỏi qua, chẳng sợ Sở Từ không trả lời hắn, hắn nghĩ hắn hiện tại cũng có thể biết đáp án.
Liên minh ông ào đến càng ngày càng dữ dội, mấy thế lực liên minh lớn cầm đầu cảm giác đau đầu sâu sắc, bị ồn ào phiền, thậm chí nhịn không được tự hỏi, bọn họ rốt cuộc vì cái gì phải đau khổ gắn bó tồn tại với liên minh.
Cùng một đám ô hợp tầm nhìn thiển cận trở thành đồng minh cùng trận tuyến, đến tột cùng có thể mang lại cho bọn họ chỗ tốt nào?
Cùng lúc đó, thế lực thứ sáu cũng đụng phải phiền toái.
Thế lực thứ sáu cùng Sở gia giống nhau, không gia nhập liên minh, chẳng qua Sở Từ là cảm thấy con đường liên minh đã chú định đi không dài lâu, lười phải lao lực, mà thế lực thứ sáu lại tự cho mình rất thanh cao, khinh thường cũng mấy thế lực nhỏ đông đảo làm bạn.
Thủ lĩnh thế lực thứ sáu chưa từng nghĩ đến, chính mình gia đại nghiệp đại, thế nhưng cũng có thể chết trên tay thế lực nhỏ mà hắn ta từ trước tới nay khinh thường nhất.
Hắn ta đang khai thác lãnh địa thì tiện tay nuốt một thế lực nhỏ, vốn dĩ là cái loại thế lực quy mô không lớn này, bị nuốt thì bị nuốt, trở thành thế lực lớn phụ thuộc cũng có thể cho bọn họ một bước lên trời, nhưng nó không biết sao lại thế này, liều chết chống cự, cuối cùng còn đi cầu cứu.
Mà lý do bọn họ chống cự cư nhiên là muốn bảo vệ nhà, thật là buồn cười, một đội ngũ nhỏ như vậy, ai tới đều có thể nuốt sạch, bọn họ có thể bảo vệ cái gì? Thành thành thật thật làm nô lệ cho hắn ta không tốt hơn sao?
Thủ lĩnh thứ sáu vốn dĩ cũng không có để ý thế lực này, nhưng mà hắn ta vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, binh đoàn mà thế lực nhỏ này tới cầu cứu cư nhiên là quân đoàn Hoa Hồng điên loạn gần đây nhất.
Có đàn chó điên này gia nhập, nguyên bản kết quả cuộc chiến đã chắc chắn lập tức xoay chuyển phương hướng, mà quân đoàn Hoa Hồng kia không chỉ không dừng tay, ngược lại lại lôi cái thứ chính nghĩa ra, lấy lý do hắn ta phá hư danh nghĩa hoà bình rồi hướng hắn ta khai chiến.
Thủ lĩnh thứ sáu quả thực muốn nhịn không được chửi ầm lên, con mẹ nó! Quân đoàn Hoa Hồng của hắn cho rằng mình là cảnh sát vũ trụ cảnh sát à! Còn muốn giữ gìn hoà bình! Ở vũ trụ, kẻ mạnh mới là chính nghĩa! Kẻ yếu cũng chỉ bị ăn phân!
Lui một vạn bước, đám ngu ngốc kia trong liên minh hoà bình cũng chưa ra để giữ gìn hoà bình đâu, các người thì tính là cái thá gì!
Nhưng mặc kệ hắn ta tức muốn hộc máu nhục mạ như thế nào, quân đoàn Hoa Hồng vẫn kiên định như cũ mà xé rách lãnh địa của hắn ta, càng đánh càng ác liệt, quả thực có thế mạnh vang dội.
Mắt thấy mất lãnh địa càng ngày càng nhiều, thủ lĩnh thứ sáu rốt cuộc biết, đây không phải một quân đoàn mà hắn ta có thể đánh nổi, liên minh hòa bình mà hắn ta đã từng thấy thế nào cũng không làm được trò trống gì, lúc này cũng chỉ có thể khẩn cấp mà hướng liên minh hoà bình phát đi tín hiệu cầu cứu.
Nhưng liên minh ốc còn không mang nổi mình ốc, nhà mình đều sắp loạn thành tổ ong, chỗ nào còn có công phu để ý đến hắn ta, giây tiếp theo khi nhận được tin cầu cứu, thủ lĩnh đứng đầu liền mặt vô biểu tình mà đem phong thư này chuyển vào thùng rác.
"Hắn ta đi cầu liên minh hòa bình, nhưng đáng tiếc là không có ai sẽ để ý đến hắn."
"Tôi nếu là hắn ta đại khái sẽ gấp muốn chết mất, chậc chậc, thật đáng thương."
Augustus đứng ở trước đài tổng điều khiển của chiến hạm, nghe các chiến hữu bên cạnh thảo luận, hơi hơi cong khóe môi lên.
Hắn hôn hôn hoa hồng cài ở vạt áo, bông hoa hồng này là khi hắn rời đi, Sở Từ mang lên cho hắn.
Nó sẽ không tàn, sẽ không khô héo, là một nhành hoa hồng giả.
"Chờ anh trở về, em lại đem nó đổi thành cái thật."
Thanh âm Sở Từ hơi mang ý cười lần thứ hai hiện lên ở bên tai, Augustus trân trọng mà đem hoa hồng thu về, thay bằng biểu tình nghiêm túc.
Lướt qua tinh vân này, chính là tinh cầu tổng bộ của thế lực thứ sáu.
Augustus ấn xuống nút gia tốc, chiến hạm màu đen phá vỡ sương mù, ngang nhiên xuất hiện ở trên không tinh cầu tổng bộ của thế lực này.
Mấy con chiến hạm thật lớn đầu đuôi theo sát nhau, che trời, ở trên tinh cầu làm ra tảng lớn bóng ma.
Thân hạm có huy hiệu đầu sói chiết xạ ra ánh sáng chói mắt, nanh sói sắc bén đối diện với mặt đất, như miêu tả sinh động.
Tổng bộ vang lên tiếng cảnh báo bén nhọn, thời điểm khi tấm màng phòng địch kéo ra, chiến hạm cũng bắn ra chùm sáng từ ống pháo, khẩu pháo lạnh băng chỉ thẳng vào tổng bộ của thế lực này ——
"Bắn."
Augustus ấn xuống công kích, nhẹ giọng nói.
Lửa đạn mãnh liệt như sao băng mất khống chế, hung hăng bắn vào mặt đất.
Quan đoàn hoa hồng một trận thành danh.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này thật ngọt.
--------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.