Chương 3: Khu vườn Tường Vi (2)
Ô Dạ Đề
11/06/2021
Edit & Beta: La Quý Đường.
- --------------------------------------------------------------------------------
Hệ thống chuẩn bị chỗ ở cho Sở Từ ngay trung tâm thành thị, tầng lầu rất cao, xuyên thấu qua cửa sổ, có thể thấy hơn phân nửa hình dáng của thành thị, cũng có thể thấy khung đỉnh rộng rãi thuần trắng nơi giáo đường.
Kế bên là con sông rộng lớn, thanh triệt đem thành thị một phân thành hai, trên mặt sông dựng một bánh xe quay thật lớn.
Sở Từ đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn giáo đường phương hướng: [ Khoảng cách xa như vậy, quỷ hút máu có thể thấy ta sao? ]
Hệ thống khẳng định nói: [ có thể. ]
Cậu có chút ngoài ý muốn, lui lại sau mấy bước, kéo bức màn lên: [ quỷ hút máu thị lực đều tốt như vậy? ]
[ Thực ra không phải, chỉ có hắn mới tốt như vậy. ] Hệ thống nói: [ hắn là cường đại nhất, không có quỷ hút máu có thể cùng hắn đánh đồng, Hắn là vị vua mất tích của tộc quỷ hút máu. ]
Sở Từ cảm thán: [ lợi hại như vậy a. ]
[ Làm quỷ hút máu mạnh nhất, dục vọng hủy hoại cùng chiếm hữu của hắn cũng là mạnh nhất. ] Hệ thống hữu nghị nhắc nhở nói: [ hắn thật sự rất nguy hiểm, ngài nhất định phải chú ý. ]
[ Tôi có thể giúp ngài chống đỡ bất luận công kích nào đến từ mục tiêu nhiệm vụ bên ngoài, nhưng tôi ngăn cản không được hành động của mục tiêu nhiệm vụ. Một khi bọn họ đối với ngài sinh ra sát ý, tôi cứu không được ngài. ]
[ Mi đã nói ta sẽ không chết. ]
[ đúng vậy, ngài sẽ không chết, nhưng luôn có việc so với chết càng đáng sợ hơn. ]
[ Được, ta đã biết, cảm ơn mi đã nhắc nhở. ]
Sở Từ không có hỏi lại, mà là ở trong phòng d8 chuyển.
Hệ thống cũng không có cái gì thẩm mỹ, trong phòng trừ bỏ đồ dùng cơ bản, liền không còn có vật khác.
Cậu hơi hơi nhíu mày: " Ta không thích đồ vật đậm màu."
Hệ thống đem hết thảy vật dụng giây lát đổi thành màu trắng.
"Sàn nhà quá lạnh."
Cậu vừa dứt lời, sàn nhà lạnh băng đã được thảm nhung dày dặn mềm mại bao trùm.
"À, ánh đèn không cần sáng như vậy."
Đèn trắng sáng chói chuyển thành màu vàng ấm áp.
"Thực tốt" Sở Từ mỉm cười: "Ta thu hồi đáng giá trước đó đối với mi."
Hệ thống rụt rè mà nói: [ cảm ơn. ]
"Hiện tại ta muốn tắm rửa, mi không được nhìn lén."
Hệ thống: [......]
Sở Từ mặc kệ nó không có trả lời, đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, mặc áo tắm ra, chân trần đạp lên trên thảm.
[ ánh đèn chỉnh tối một chút, ta muốn đi ngủ. ]
[ Được. ]
Trong phòng chậm rãi quanh quẩn mùi hoa Mộc Hương an thần nhẹ nhàng, cảm ứng được Sở Từ ngủ, hệ thống cũng tiến vào trạng thái chờ.
Đại học Wiston khai giảng ngày đầu tiên, toàn giáo đều biết năm 2 triết học chuyển tới một vị mỹ nhân phương Đông thần bí ưu nhã.
Tất cả những người gặp qua cậu đều sẽ thèm thuồng mà miêu tả mỹ mạo của cậu, dẫn tới những người khác càng tò mò. Trong lúc nhất thời, bọn học sinh như thủy triều hướng đến phòng học hệ triết học.
Sở Từ bị tầng tầng lớp lớp đám người vây quanh, trên mặt nhìn không thấy nửa điểm không vui. Trường mắt hơi cong, ý cười doanh doanh mà nói: "Các cậu nhận thức Ludwig sao?"
Đám người ngốc lăng: "Nhận, nhận thức......"
"Vậy, mang tôi đi tìm hắn, có thể chứ?" Sở Từ đứng lên, rũ mắt nhìn cô gái xinh đẹp cách chính mình gần nhất, lại cười một chút: "Cảm ơn."
Cô gái sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng: "Không có gì!"
Cô ta mang theo Sở Từ đi tìm Ludwig, trên đường, cô ta nhịn không được có chút thất thần.
Cậu thật là người mà cô ta thấy gặp qua đẹp nhất, chỉ là, cậu vì cái gì không chọn cô...... Vì cái gì, còn muốn đi tìm những người khác......
Luôn là có chút ghen ghét, nghĩ như vậy, cô ta bước chân càng ngày càng chậm: "Tôi......"
Sở Từ nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ân?"
Cô gái suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của chính mình, cứng đờ mà trả lời: "Không, không có gì!"
Thật là không xong, cô vừa mới như thế nào sẽ đột nhiên xuất hiện ý tưởng đáng sợ như vậy? Giống như, giống như bị thứ gì mê hoặc.
Cậu đẹp như vậy, vốn dĩ cũng không nên trở thành vật dụng bị người nào đó sở hữu...... Cậu nên, được chúng sinh sùng bái mới đúng.
Nga. Hệ thống có chút ngoài ý muốn, cô gái cái này cư nhiên ngăn cản nó dẫn đường. Truyện Đông Phương
Sở Từ quá mức mỹ mạo, tựa như bông hoa mọc đầy độc tố nhưng cố tình lại mỹ lệ nhu nhược, quá dễ dàng đưa tới người khác hảo cảm, mà nó chỉ cần hơi dùng một ít thủ đoạn, kích khởi cảm xúc mặt trái của nhân loại, liền có thể dễ dàng mà đem hảo cảm vặn vẹo vì dục vọng chiếm hữu.
Chính là cô gái này chỉ mê hoặc mới một cái chớp mắt, sau đó liền nhanh chóng thanh tỉnh.
Vì cái gì, hệ thống khó hiểu mà kiểm tra cô gái một lần, xác nhận cô chỉ là nhân loại bình thường.
Mà sau khi nghe được tiếng lòng của cô gái, hệ thống càng mờ mịt.
Nó lý giải không được, chỉ có thể lặng lẽ thu hồi tinh thần lực, tiếp tục làm bộ không có việc gì phát sinh, không dám làm Sở Từ biết nó làm cái gì.
Bằng không chờ đợi nó, trừ bỏ đánh giá phế vật hạng nhất này, nhất định sẽ thêm hai chữ ngu xuẩn nữa.
Cô gái mang theo Sở Từ tìm được Ludwig: "Mỗi tuần, hắn đều sẽ tới học khóa thượng thần."
Sở Từ hướng trong phòng học nhìn lướt qua, không có đi vào: "Cảm ơn cậu."
Cô gái xua xua tay: "Không có quan hệ, tôi trở về đi học. Hẹn gặp lại, mỹ nhân phương Đông xinh đẹp."
Cô gái đi rồi, Sở Từ nhàn nhạt hỏi: [ hệ thống, mi vừa mới làm cái chuyện tốt gì? ]
Hệ thống: [......]
Nó như vậy cũng có thể bị phát hiện?
Nó không dám giấu giếm, đành phải đem sự tình nói một lần, theo sau vì chính mình giải vây nói: [ Tôi sẽ không đối với tinh thần cô ấy tạo thành bất luận thương tổn gì, chỉ là thực nghiệm một chút. ]
Sở Từ khinh mạn mà cười một tiếng, không nói gì, hệ thống cũng đã có thể từ thái độ của cậu nhận thấy được ý tứ của cậu.
Quả nhiên lại trở thành phế vật, vẫn là ngu phế vật xuẩn.
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, nhịn không được hỏi: [ ngài như thế nào có thể phát hiện? ]
Rõ ràng chuyện nó làm vô thanh vô thức, liền bản thân cô gái đều không nhận thấy được.
[ Trực giác. ]
Trong nháy mắt, cô gái đem cho cậu cảm giác cùng những người đó ý đồ đem cậu nhốt lại tương tự.
Hệ thống khách quan bình luận: [ Trực giác đáng sợ. ]
[ Cảm ơn mi đã khen. ]
Sở Từ thất thần mà đáp nó một câu, lại nhìn về phía tiểu quỷ hút máu ngồi ở trong phòng học.
Trong phòng học học sinh không nhiều không ít, nhưng cạu vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra ai mới là quỷ hút máu.
Đầu tóc vàng kim, đô mắt màu hổ phách, khí chất quá mức xa cách đến lạnh băng.
Sở Từ đi vào, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của học sinh trong phòng học, công khai mà ngồi ở bên cạnh quỷ hút máu, cười tủm tỉm mà đối hắn chào hỏi: " Chào cậu nha."
Ludwig lông mi run rẩy một chút.
Hắn có thể nghe thấy, cái loại hơi thở của máu ngọt lành giấu ở dưới làn da, nhàn nhạt như ẩn như hiện, lại so với mới khi gặp máu trực tiếp chảy xuôi ra càng thêm câu nhân.
Quỷ hút máu khát vọng máu tươi là một loại bản năng, hắn không tự giác mà biên độ nhỏ cuộn lên ngón tay, hầu kết khẽ nhúc nhích, không nói gì.
Bản năng lại như thế nào khát vọng, hắn cũng không muốn đi tới gần Sở Từ. Người này thoạt nhìn như là sinh mà như đứng ở trong đám mây, ánh sáng lộng lẫy, nhưng cậu phát ra hơi thở lại là hắc ám, phảng phất có thể cắn nuốt hết thảy hắc ám.
Cảm giác khủng bố nguy hiểm.
Sở Từ phảng phất không có nhận thấy được quỷ hút máu truyền đến ý kháng cự, như cũ cười, chậm rãi nói: "Khi người khác cùng cậu chào hỏi, cậu phải trả lời lại một chút, như vậy mới tương đối có lễ phép."
Ludwig nhấp môi, cứng đờ mà trả lời: "Chào cậu".
"Tôi kêu Sở Từ, còn cậu, cậu kêu là gì?"
Quỷ hút máu do dự vài giây, không tình nguyện mà nói: "Ludwig."
"Được, Ludwig, tôi có thể cùng cậu ngồi cùng nhau nghe giảng bài sao?"
Ludwig thẳng tắp nói: "Không thể."
Sở Từ xoay người, hướng bên cạnh hắn tới gần, ngữ điệu tản mạn lại lộ ra khó có thể tả cảm giác áp bách: "Ân?"
Đột nhiên khoảng cách tới gần làm Ludwig có chút không biết làm sao.
Khoảng cách một gần, hơi thở máu cũng càng thêm rõ ràng, phảng phất giống như xiềng xích lạnh băng, cô trụ hắn, làm hắn vô pháp hô hấp.
Đáng thương tiểu quỷ hút máu trước nay chưa chịu qua loại tra tấn này, đồng tử đều giống mèo, thu hẹp nhỏ thành một đường.
Sở Từ tăng thêm ngữ khí, mặt vô biểu tình mặt dạy người không dám nhìn thẳng, nốt ruồi nhỏ màu đỏ trước mắt càng thêm câu người: "Rốt cuộc có thể hay không?"
Ludwig: "......"
Hắn đầu lưỡi giật giật, cảm giác được răng nanh bén nhọn chậm rãi nhô ra, không khỏi tức giận nói: "Tùy cậu."
Sở Từ ngồi lại chỗ cũ, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Được, tôi coi như cậu đã đáp ứng rồi."
Quỷ hút máu cường đại nhất này, ngoài ý muốn thực dễ bắt nạt.
Quá ngoan, lại ngoan lại đáng yêu, vị thần phụ kia đến tột cùng là như thế nào giáo dục hắn, có thể đem một con quỷ hút máu giáo dục tốt như vậy.
Tuy rằng nói muốn cùng Ludwig cùng nhau nghe giảng bài, bất quá mới vừa đi học vài phút, Sở Từ liền đần độn vô vị mà ngủ rồi.
Ludwig nhìn cậu một cái, khó được có một lần thần.
Thời điểm người này ngủ, cái loại cảm giác nguy hiểm này liền biến mất, thoạt nhìn mỹ lệ mà vô hại.
Lại yếu ớt.
Cổ trắng ngần, tựa hồ nhẹ nhàng bẻ một cái là có thể đứt rời.
Tiếng hít thở cũng thực nhẹ, nhân loại tại hoàn cảnh này không có khả năng nghe thấy, nhưng hắn có thể nghe được rõ ràng Tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của cậu, như là khúc nhạc đơn điệu nào đó, ở bên tai hắn rõ ràng nhảy lên.
Ý thức được chính mình cư nhiên chú ý tim đập của cậu, Ludwig cương một chút.
Rõ ràng là muốn rời xa nơi nguy hiểm tồn tại, nhưng hắn vẫn như cũ không tự giác mà bị cậu hấp dẫn lực chú ý.
Ludwig siết chặt bút máy trong tay, không cẩn thận dùng sức quá độ, thân bút thẳng tắp bị nặn ra vết sâu dài.
"......"
Hắn ảo não mà nhăn lại mi, đem bút máy niết hồi nguyên dạng, cưỡng bách chính mình thu hồi tinh thần, lại không chú ý Sở Từ nửa giây.
Khi một tiết dài dòng sắp kết thúc, Sở Từ mở to mắt, ngồi dậy, lười nhác chống cằm, nhìn quỷ hút máu nghiêm túc làm bút ký.
Cho dù cậu không có phát ra động tiếng quấy rầy, tiểu quỷ hút máu như cũ không chịu khống chế mà trở nên cứng đờ, một tay xinh đẹp đang viết đều viết sai.
Mắt thấy hắn đem một chữ "t" kéo dài lớn lên, Sở Từ ở trong lòng thở dài nói: [ hắn như thế nào như vậy sợ ta, ta lớn lên thực dọa người sao? ]
Hệ thống: [ ngài đối với hắn mà nói, thật là tồn tại rất nguy hiểm. ]
[ cũng đúng, rốt cuộc hắn là cậu bé đơn thuần ngoan ngoãn. ]
Chờ đến giáo sư già tuyên bố tan học, Sở Từ không đợi người khác rời đi, quang minh chính đại mà đem quỷ hút máu dồn ở góc.
Ludwig ngày thường ngồi ở vị trí dựa cửa sổ, hắn thích vị trí này. Nhưng mà lúc này, vị trí hắn thích lại biến thành gông xiềng của hắn.
Sở Từ một cánh tay đỡ lấy một loạt chỗ ngồi sau, vừa vặn ngăn lại đường ra của Ludwig. Ludwig tựa hồ không nghĩ tới cậu sẽ làm như vậy, toàn bộ đều ngây dại.
"Cậu......"
"Ân?" Sở Từ hơi hơi cúi người, tản mạn đánh giá hắn một lát, không vội không chậm mà nói: "Nếu là tôi không cảm giác sai thì cậu tựa hồ có điểm sợ tôi?"
Ludwig phía sau lưng kề sát vách tường, không dám cùng cậu có một tia thân thể tiếp xúc.
Hắn sợ một khi đụng vào, hắn liền sẽ áp không được bản năng quỷ hút máu, cắn xuyên cổ trắng nõn của cậu.
Nhưng lại như thế nào không dám, hơi thở máu điềm mỹ phiêu lại đây, hắn căng chặt thân thể, giống một con dã thú không đường thối lui, cảnh giác mà nhìn chằm chằm Sở Từ.
"Tôi không có sợ cậu."
Tôi chỉ là, không dám tiếp cận cậu.
"Đúng không," Sở Từ hơi nghiêng đầu, ngón tay thon dài điểm điểm chính mình sườn mặt, ý vị thâm trường mà cười: "Phương tây không phải phong tục tốt đẹp là hôn má sao, cậu hôn tôi một chút, tôi liền biết cậu không có sợ tôi."
Ludwig: "......"
Hai người bọn họ giằng co thời gian, người trong phòng học đã đi xong rồi, Ludwig nhìn nhìn phòng học trống rỗng, lại nhìn nhìn Sở Từ. Thật cẩn thận mà ngừng thở, dựa qua đi ý đồ hôn cậu.
Chính là càng tới gần, bản năng quỷ hút máu liền càng là sôi trào. Cuối cùng, hắn ngừng ở một cái khoảng cách phi thường gần, bất động.
Cái khoảng cách này thật sự thân cận quá, gần đến hắn có thể nghe được thanh âm máu ở mạch máu chảy xuôi.
Ludwig như ở trong mộng mới tỉnh mở to mắt, đột nhiên lui ra phía sau, đẩy ra cửa sổ, nhảy xuống.
Sở Từ dừng một chút, cười ra tiếng: [ thật đáng yêu. ]
Hệ thống: [......]
Nó lần đầu tiên cảm giác đến cảm xúc Sở Từ chân chính vui sướng, này đối với nó mà nói là chuyện tốt. Nhưng không biết vì sao, luôn rất muốn cho quỷ hút máu cắm một ngọn nến.
- -------------------------------------
- --------------------------------------------------------------------------------
Hệ thống chuẩn bị chỗ ở cho Sở Từ ngay trung tâm thành thị, tầng lầu rất cao, xuyên thấu qua cửa sổ, có thể thấy hơn phân nửa hình dáng của thành thị, cũng có thể thấy khung đỉnh rộng rãi thuần trắng nơi giáo đường.
Kế bên là con sông rộng lớn, thanh triệt đem thành thị một phân thành hai, trên mặt sông dựng một bánh xe quay thật lớn.
Sở Từ đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn giáo đường phương hướng: [ Khoảng cách xa như vậy, quỷ hút máu có thể thấy ta sao? ]
Hệ thống khẳng định nói: [ có thể. ]
Cậu có chút ngoài ý muốn, lui lại sau mấy bước, kéo bức màn lên: [ quỷ hút máu thị lực đều tốt như vậy? ]
[ Thực ra không phải, chỉ có hắn mới tốt như vậy. ] Hệ thống nói: [ hắn là cường đại nhất, không có quỷ hút máu có thể cùng hắn đánh đồng, Hắn là vị vua mất tích của tộc quỷ hút máu. ]
Sở Từ cảm thán: [ lợi hại như vậy a. ]
[ Làm quỷ hút máu mạnh nhất, dục vọng hủy hoại cùng chiếm hữu của hắn cũng là mạnh nhất. ] Hệ thống hữu nghị nhắc nhở nói: [ hắn thật sự rất nguy hiểm, ngài nhất định phải chú ý. ]
[ Tôi có thể giúp ngài chống đỡ bất luận công kích nào đến từ mục tiêu nhiệm vụ bên ngoài, nhưng tôi ngăn cản không được hành động của mục tiêu nhiệm vụ. Một khi bọn họ đối với ngài sinh ra sát ý, tôi cứu không được ngài. ]
[ Mi đã nói ta sẽ không chết. ]
[ đúng vậy, ngài sẽ không chết, nhưng luôn có việc so với chết càng đáng sợ hơn. ]
[ Được, ta đã biết, cảm ơn mi đã nhắc nhở. ]
Sở Từ không có hỏi lại, mà là ở trong phòng d8 chuyển.
Hệ thống cũng không có cái gì thẩm mỹ, trong phòng trừ bỏ đồ dùng cơ bản, liền không còn có vật khác.
Cậu hơi hơi nhíu mày: " Ta không thích đồ vật đậm màu."
Hệ thống đem hết thảy vật dụng giây lát đổi thành màu trắng.
"Sàn nhà quá lạnh."
Cậu vừa dứt lời, sàn nhà lạnh băng đã được thảm nhung dày dặn mềm mại bao trùm.
"À, ánh đèn không cần sáng như vậy."
Đèn trắng sáng chói chuyển thành màu vàng ấm áp.
"Thực tốt" Sở Từ mỉm cười: "Ta thu hồi đáng giá trước đó đối với mi."
Hệ thống rụt rè mà nói: [ cảm ơn. ]
"Hiện tại ta muốn tắm rửa, mi không được nhìn lén."
Hệ thống: [......]
Sở Từ mặc kệ nó không có trả lời, đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, mặc áo tắm ra, chân trần đạp lên trên thảm.
[ ánh đèn chỉnh tối một chút, ta muốn đi ngủ. ]
[ Được. ]
Trong phòng chậm rãi quanh quẩn mùi hoa Mộc Hương an thần nhẹ nhàng, cảm ứng được Sở Từ ngủ, hệ thống cũng tiến vào trạng thái chờ.
Đại học Wiston khai giảng ngày đầu tiên, toàn giáo đều biết năm 2 triết học chuyển tới một vị mỹ nhân phương Đông thần bí ưu nhã.
Tất cả những người gặp qua cậu đều sẽ thèm thuồng mà miêu tả mỹ mạo của cậu, dẫn tới những người khác càng tò mò. Trong lúc nhất thời, bọn học sinh như thủy triều hướng đến phòng học hệ triết học.
Sở Từ bị tầng tầng lớp lớp đám người vây quanh, trên mặt nhìn không thấy nửa điểm không vui. Trường mắt hơi cong, ý cười doanh doanh mà nói: "Các cậu nhận thức Ludwig sao?"
Đám người ngốc lăng: "Nhận, nhận thức......"
"Vậy, mang tôi đi tìm hắn, có thể chứ?" Sở Từ đứng lên, rũ mắt nhìn cô gái xinh đẹp cách chính mình gần nhất, lại cười một chút: "Cảm ơn."
Cô gái sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng: "Không có gì!"
Cô ta mang theo Sở Từ đi tìm Ludwig, trên đường, cô ta nhịn không được có chút thất thần.
Cậu thật là người mà cô ta thấy gặp qua đẹp nhất, chỉ là, cậu vì cái gì không chọn cô...... Vì cái gì, còn muốn đi tìm những người khác......
Luôn là có chút ghen ghét, nghĩ như vậy, cô ta bước chân càng ngày càng chậm: "Tôi......"
Sở Từ nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ân?"
Cô gái suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của chính mình, cứng đờ mà trả lời: "Không, không có gì!"
Thật là không xong, cô vừa mới như thế nào sẽ đột nhiên xuất hiện ý tưởng đáng sợ như vậy? Giống như, giống như bị thứ gì mê hoặc.
Cậu đẹp như vậy, vốn dĩ cũng không nên trở thành vật dụng bị người nào đó sở hữu...... Cậu nên, được chúng sinh sùng bái mới đúng.
Nga. Hệ thống có chút ngoài ý muốn, cô gái cái này cư nhiên ngăn cản nó dẫn đường. Truyện Đông Phương
Sở Từ quá mức mỹ mạo, tựa như bông hoa mọc đầy độc tố nhưng cố tình lại mỹ lệ nhu nhược, quá dễ dàng đưa tới người khác hảo cảm, mà nó chỉ cần hơi dùng một ít thủ đoạn, kích khởi cảm xúc mặt trái của nhân loại, liền có thể dễ dàng mà đem hảo cảm vặn vẹo vì dục vọng chiếm hữu.
Chính là cô gái này chỉ mê hoặc mới một cái chớp mắt, sau đó liền nhanh chóng thanh tỉnh.
Vì cái gì, hệ thống khó hiểu mà kiểm tra cô gái một lần, xác nhận cô chỉ là nhân loại bình thường.
Mà sau khi nghe được tiếng lòng của cô gái, hệ thống càng mờ mịt.
Nó lý giải không được, chỉ có thể lặng lẽ thu hồi tinh thần lực, tiếp tục làm bộ không có việc gì phát sinh, không dám làm Sở Từ biết nó làm cái gì.
Bằng không chờ đợi nó, trừ bỏ đánh giá phế vật hạng nhất này, nhất định sẽ thêm hai chữ ngu xuẩn nữa.
Cô gái mang theo Sở Từ tìm được Ludwig: "Mỗi tuần, hắn đều sẽ tới học khóa thượng thần."
Sở Từ hướng trong phòng học nhìn lướt qua, không có đi vào: "Cảm ơn cậu."
Cô gái xua xua tay: "Không có quan hệ, tôi trở về đi học. Hẹn gặp lại, mỹ nhân phương Đông xinh đẹp."
Cô gái đi rồi, Sở Từ nhàn nhạt hỏi: [ hệ thống, mi vừa mới làm cái chuyện tốt gì? ]
Hệ thống: [......]
Nó như vậy cũng có thể bị phát hiện?
Nó không dám giấu giếm, đành phải đem sự tình nói một lần, theo sau vì chính mình giải vây nói: [ Tôi sẽ không đối với tinh thần cô ấy tạo thành bất luận thương tổn gì, chỉ là thực nghiệm một chút. ]
Sở Từ khinh mạn mà cười một tiếng, không nói gì, hệ thống cũng đã có thể từ thái độ của cậu nhận thấy được ý tứ của cậu.
Quả nhiên lại trở thành phế vật, vẫn là ngu phế vật xuẩn.
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, nhịn không được hỏi: [ ngài như thế nào có thể phát hiện? ]
Rõ ràng chuyện nó làm vô thanh vô thức, liền bản thân cô gái đều không nhận thấy được.
[ Trực giác. ]
Trong nháy mắt, cô gái đem cho cậu cảm giác cùng những người đó ý đồ đem cậu nhốt lại tương tự.
Hệ thống khách quan bình luận: [ Trực giác đáng sợ. ]
[ Cảm ơn mi đã khen. ]
Sở Từ thất thần mà đáp nó một câu, lại nhìn về phía tiểu quỷ hút máu ngồi ở trong phòng học.
Trong phòng học học sinh không nhiều không ít, nhưng cạu vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra ai mới là quỷ hút máu.
Đầu tóc vàng kim, đô mắt màu hổ phách, khí chất quá mức xa cách đến lạnh băng.
Sở Từ đi vào, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của học sinh trong phòng học, công khai mà ngồi ở bên cạnh quỷ hút máu, cười tủm tỉm mà đối hắn chào hỏi: " Chào cậu nha."
Ludwig lông mi run rẩy một chút.
Hắn có thể nghe thấy, cái loại hơi thở của máu ngọt lành giấu ở dưới làn da, nhàn nhạt như ẩn như hiện, lại so với mới khi gặp máu trực tiếp chảy xuôi ra càng thêm câu nhân.
Quỷ hút máu khát vọng máu tươi là một loại bản năng, hắn không tự giác mà biên độ nhỏ cuộn lên ngón tay, hầu kết khẽ nhúc nhích, không nói gì.
Bản năng lại như thế nào khát vọng, hắn cũng không muốn đi tới gần Sở Từ. Người này thoạt nhìn như là sinh mà như đứng ở trong đám mây, ánh sáng lộng lẫy, nhưng cậu phát ra hơi thở lại là hắc ám, phảng phất có thể cắn nuốt hết thảy hắc ám.
Cảm giác khủng bố nguy hiểm.
Sở Từ phảng phất không có nhận thấy được quỷ hút máu truyền đến ý kháng cự, như cũ cười, chậm rãi nói: "Khi người khác cùng cậu chào hỏi, cậu phải trả lời lại một chút, như vậy mới tương đối có lễ phép."
Ludwig nhấp môi, cứng đờ mà trả lời: "Chào cậu".
"Tôi kêu Sở Từ, còn cậu, cậu kêu là gì?"
Quỷ hút máu do dự vài giây, không tình nguyện mà nói: "Ludwig."
"Được, Ludwig, tôi có thể cùng cậu ngồi cùng nhau nghe giảng bài sao?"
Ludwig thẳng tắp nói: "Không thể."
Sở Từ xoay người, hướng bên cạnh hắn tới gần, ngữ điệu tản mạn lại lộ ra khó có thể tả cảm giác áp bách: "Ân?"
Đột nhiên khoảng cách tới gần làm Ludwig có chút không biết làm sao.
Khoảng cách một gần, hơi thở máu cũng càng thêm rõ ràng, phảng phất giống như xiềng xích lạnh băng, cô trụ hắn, làm hắn vô pháp hô hấp.
Đáng thương tiểu quỷ hút máu trước nay chưa chịu qua loại tra tấn này, đồng tử đều giống mèo, thu hẹp nhỏ thành một đường.
Sở Từ tăng thêm ngữ khí, mặt vô biểu tình mặt dạy người không dám nhìn thẳng, nốt ruồi nhỏ màu đỏ trước mắt càng thêm câu người: "Rốt cuộc có thể hay không?"
Ludwig: "......"
Hắn đầu lưỡi giật giật, cảm giác được răng nanh bén nhọn chậm rãi nhô ra, không khỏi tức giận nói: "Tùy cậu."
Sở Từ ngồi lại chỗ cũ, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Được, tôi coi như cậu đã đáp ứng rồi."
Quỷ hút máu cường đại nhất này, ngoài ý muốn thực dễ bắt nạt.
Quá ngoan, lại ngoan lại đáng yêu, vị thần phụ kia đến tột cùng là như thế nào giáo dục hắn, có thể đem một con quỷ hút máu giáo dục tốt như vậy.
Tuy rằng nói muốn cùng Ludwig cùng nhau nghe giảng bài, bất quá mới vừa đi học vài phút, Sở Từ liền đần độn vô vị mà ngủ rồi.
Ludwig nhìn cậu một cái, khó được có một lần thần.
Thời điểm người này ngủ, cái loại cảm giác nguy hiểm này liền biến mất, thoạt nhìn mỹ lệ mà vô hại.
Lại yếu ớt.
Cổ trắng ngần, tựa hồ nhẹ nhàng bẻ một cái là có thể đứt rời.
Tiếng hít thở cũng thực nhẹ, nhân loại tại hoàn cảnh này không có khả năng nghe thấy, nhưng hắn có thể nghe được rõ ràng Tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của cậu, như là khúc nhạc đơn điệu nào đó, ở bên tai hắn rõ ràng nhảy lên.
Ý thức được chính mình cư nhiên chú ý tim đập của cậu, Ludwig cương một chút.
Rõ ràng là muốn rời xa nơi nguy hiểm tồn tại, nhưng hắn vẫn như cũ không tự giác mà bị cậu hấp dẫn lực chú ý.
Ludwig siết chặt bút máy trong tay, không cẩn thận dùng sức quá độ, thân bút thẳng tắp bị nặn ra vết sâu dài.
"......"
Hắn ảo não mà nhăn lại mi, đem bút máy niết hồi nguyên dạng, cưỡng bách chính mình thu hồi tinh thần, lại không chú ý Sở Từ nửa giây.
Khi một tiết dài dòng sắp kết thúc, Sở Từ mở to mắt, ngồi dậy, lười nhác chống cằm, nhìn quỷ hút máu nghiêm túc làm bút ký.
Cho dù cậu không có phát ra động tiếng quấy rầy, tiểu quỷ hút máu như cũ không chịu khống chế mà trở nên cứng đờ, một tay xinh đẹp đang viết đều viết sai.
Mắt thấy hắn đem một chữ "t" kéo dài lớn lên, Sở Từ ở trong lòng thở dài nói: [ hắn như thế nào như vậy sợ ta, ta lớn lên thực dọa người sao? ]
Hệ thống: [ ngài đối với hắn mà nói, thật là tồn tại rất nguy hiểm. ]
[ cũng đúng, rốt cuộc hắn là cậu bé đơn thuần ngoan ngoãn. ]
Chờ đến giáo sư già tuyên bố tan học, Sở Từ không đợi người khác rời đi, quang minh chính đại mà đem quỷ hút máu dồn ở góc.
Ludwig ngày thường ngồi ở vị trí dựa cửa sổ, hắn thích vị trí này. Nhưng mà lúc này, vị trí hắn thích lại biến thành gông xiềng của hắn.
Sở Từ một cánh tay đỡ lấy một loạt chỗ ngồi sau, vừa vặn ngăn lại đường ra của Ludwig. Ludwig tựa hồ không nghĩ tới cậu sẽ làm như vậy, toàn bộ đều ngây dại.
"Cậu......"
"Ân?" Sở Từ hơi hơi cúi người, tản mạn đánh giá hắn một lát, không vội không chậm mà nói: "Nếu là tôi không cảm giác sai thì cậu tựa hồ có điểm sợ tôi?"
Ludwig phía sau lưng kề sát vách tường, không dám cùng cậu có một tia thân thể tiếp xúc.
Hắn sợ một khi đụng vào, hắn liền sẽ áp không được bản năng quỷ hút máu, cắn xuyên cổ trắng nõn của cậu.
Nhưng lại như thế nào không dám, hơi thở máu điềm mỹ phiêu lại đây, hắn căng chặt thân thể, giống một con dã thú không đường thối lui, cảnh giác mà nhìn chằm chằm Sở Từ.
"Tôi không có sợ cậu."
Tôi chỉ là, không dám tiếp cận cậu.
"Đúng không," Sở Từ hơi nghiêng đầu, ngón tay thon dài điểm điểm chính mình sườn mặt, ý vị thâm trường mà cười: "Phương tây không phải phong tục tốt đẹp là hôn má sao, cậu hôn tôi một chút, tôi liền biết cậu không có sợ tôi."
Ludwig: "......"
Hai người bọn họ giằng co thời gian, người trong phòng học đã đi xong rồi, Ludwig nhìn nhìn phòng học trống rỗng, lại nhìn nhìn Sở Từ. Thật cẩn thận mà ngừng thở, dựa qua đi ý đồ hôn cậu.
Chính là càng tới gần, bản năng quỷ hút máu liền càng là sôi trào. Cuối cùng, hắn ngừng ở một cái khoảng cách phi thường gần, bất động.
Cái khoảng cách này thật sự thân cận quá, gần đến hắn có thể nghe được thanh âm máu ở mạch máu chảy xuôi.
Ludwig như ở trong mộng mới tỉnh mở to mắt, đột nhiên lui ra phía sau, đẩy ra cửa sổ, nhảy xuống.
Sở Từ dừng một chút, cười ra tiếng: [ thật đáng yêu. ]
Hệ thống: [......]
Nó lần đầu tiên cảm giác đến cảm xúc Sở Từ chân chính vui sướng, này đối với nó mà nói là chuyện tốt. Nhưng không biết vì sao, luôn rất muốn cho quỷ hút máu cắm một ngọn nến.
- -------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.