Chương 42: Khuynh quốc khuynh thành (16)
Ô Dạ Đề
11/06/2021
Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Hộ vệ không ngừng đẩy nhanh tốc độ, xe ngựa vẫn ở chạng vàng ngày thứ mười sáu vào cửa Kinh Thành.
Vừa vào cửa, cậu nhìn đến nơi nơi dán tìm thầy thuốc, là hoàng cung ra thông báo tìm, giải treo thưởng kim ngạch cao đến nỗi ai thấy cũng động tâm, không có dấu vết tờ nào bị xé xuống.
Phố chính vốn nên nhất phồn hoa nhất cũng có chút ý vị nói không nên lời. Mỗi người đều vẻ mặt cảnh giác, thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.
Hộ vệ tùy tay kéo người qua đường, ôn hòa mà tìm hiểu nói: "Tiểu ca, gần đây trong thành là đã xảy ra chuyện lớn sao? Tại sao ai cũng đều kinh hoảng như vậy?"
Người nọ cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhìn hộ vệ một thân chính khí xác thật không giống bộ dáng người xấu, mới thoáng buông tâm: "Cũng không phải là chuyện lớn kia sao, Thánh Thượng tính tình càng ngày càng xấu, khoảng thời gian trước còn chém đầu mấy thái y, nói bọn họ dùng thuốc giả lừa hắn, hiện tại đang tìm đại phu y thuật cao thâm cứu mạng đấy."
Người đó không nói ra lời rằng, hoàng đế hỉ nộ vô thường, cũng dẫn tới không có đại phu nào dám vào cung chữa bệnh, sợ mất đi tính mạng, hoàng đế tức giận không thôi, phái người từng nhà điều tra, tra được có ai am hiểu y thuật, liền tất cả mang về trong cung.
Bạo quân như thế, tự nhiên dẫn tới bá tánh khủng hoảng, không ít người muốn đi ra ngoài trốn, làm cảnh vệ tuần tra càng nghiêm. Hiện tại vào thành dễ như trở bàn tay, ra khỏi thành khó như lên trời.
Hộ vệ có lẽ còn không rõ ràng lắm hoàng đế vì cái gì nóng lòng tìm thầy trị bệnh, Sở Từ lại chỉ trong nháy mắt, liền rõ ràng nguyên nhân hoàng đế gấp gáp như vậy.
Hơn phân nửa là hắn ta muốn cưỡng bách người cá, không nghĩ tới người cá còn có năng lực phản kháng, đem bộ bị quan trọng của hoàng đế làm cho có vấn đề luôn.
Thân là vua của một nước lại không thể gieo giống, cũng không phải rất nóng nảy sao.
[ Ta có thể cảm ứng được đám người cá kia không? ]
Cậu đích xác đối tộc người cá không có tình cảm, hệ thống chậm rãi nghĩ, tình cảm của cậu dao động thật sự quá nhỏ, chỉ có ở trước mặt tên quỷ hút máu kia khi mặt mang mỉm cười chết ở trong lòng ngực cậu thời chút giật mình, cũng là một chút thôi, làm cậu nguyên bản tính cách vô tình vô dục thêm một chút tâm trạng thương hại.
Không có tình cảm, nhưng cậu lại không ngại ra tay cứu bọn họ.
Nếu lúc ban đầu, hệ thống cũng không xác định cậu rốt cuộc có cứu hay không, cùng với cơ hội tộc người cá này là đưa cho cậu cùng Diệp Tiềm cơ hội chia lìa, không bằng nói là thành quả khảo nghiệm đối với thế giới thứ nhất.
Như vậy hiện tại, khảo nghiệm xem như thông qua sao?
[ Chỉ cần ngài muốn, ta có thể nối lại cảm ứng của các người. ]
Sở Từ không chút để ý mà nói: [ Làm đi. ]
Thái y rất nóng nảy, cầm thuốc còn chưa chế thành đưa cho hoàng đế dùng, không nghĩ tới hoàng đế chọn người cá kia so với người cá khác mạnh hơn rất nhiều, đồ thứ phẩm đối với hắn không thể dùng. Hắn cố ý ngụy trang trạng thái suy yếu, ngày khi hoàng đế hạ đao muốn lại thử thì hung hăng chụp hoàng đế một cái, trực tiếp đem mệnh căn của hoàng đế chụp hỏng.
Hoàng đế không ôm được mỹ nhân, còn bị làm mệnh căn sắp liệt, hình dung nổi trận lôi đình còn nhỏ. Hắn ta liên tiếp chém đầu năm thái y, lại đem người cá kia đang sống sờ sờ đánh chết. Trong cung thái y không đủ dùng, hoàng đế lại bắt đầu dán treo thưởng lớn, tìm đại phu vào cung.
Hắn ta chưa nói chính mình rốt cuộc vì cái gì xử tử thái y, hoàng đế tính cách đã vặn vẹo đến nỗi cực đoan, nhưng không ngốc, chuyện mất mặt như vậy hắn mới không nói ra, mọi người không biết chân tướng cũng cho rằng đều là do tính tình của hắn thay đổi mà dẫn đến, người biết y thuật trốn đều không kịp, sao còn nghĩ đến việc tiến cung để xem bệnh cho hoàng đế.
Trong lúc nhất thời, dư luận xôn xao, phi tần trong cung còn không dám chạm mặt rồng, có phi tử muốn lấy lòng hoàng đế bởi vì dùng hương trợ tình bị biếm vào lãnh cung, rõ ràng lúc trước hoàng đế cũng đừng hương đó. Đột nhiên bị biếm vào lãnh cung, phi tử không thể giải oan, ở lãnh cung mấy ngày liền điên.
Hoàng đế sủng ái phi tần đều như thế, những người khác chỉ hận không xuất hiện ở trước mặt hoàng đế, đám thần tử khom lưng uốn gối thượng triều cũng không dám thở dốc, chỉ muốn quỳ luôn trên mặt đất.
Người cá không rành thế sự rốt cuộc hiểu rõ đến cái gì là thiên tử ngôi cửu ngũ, biết chạy trốn chỉ là vô vọng, chỉ có thể suốt ngày trầm miên, ao ước bản thân sớm chết sớm siêu sinh.
Ngay thời khắc khi bọn họ tâm như tro tàn chờ đợi cái chết đến gần, bọn họ bỗng nhiên cảm giác được cảm ứng đã từng quen thuộc.
Nhóm người cá sắc mặt trắng bệch cả người chấn động, khó có thể tin mà mở to hai mắt, nước mắt thoáng chốc lăn xuống.
Không còn là nước mắt màu máu, mà là trong suốt, trong suốt như trân châu.
Quan binh trông giữ người cá không rõ đã xảy ra cái gì, tất cả đều tò mò mà vây quanh ở một bên, nhìn người cá cuồn cuộn không ngừng mà khóc ra trân châu như nhau, tấm tắc bảo lạ: "Truyền thuyết nói nước mắt của người cá sẽ hóa thành trân châu, không nghĩ tới hôm nay cuối cùng có thể chính mắt nhìn thấy."
"Còn không phải sao, đúng rồi, trân châu này có thể vớt ra hay không?"
Thanh âm cười cợt ở bờ hồ dần dần mơ hồ, phảng phất như người cá không nghe thấy, chỉ là hết sức chăm chú mà cảm giác cảm ứng trong đầu càng ngày càng rõ ràng.
Bọn họ vốn tưởng rằng bọn họ đã bị vương vứt bỏ, không nghĩ tới, ở lúc bọn họ tuyệt vọng cùng cực, vương của bọn họ chết đi sống lại.
Tâm thần tương liên không đại biểu có thể trực tiếp ở trong đầu trao đổi lẫn nhau, nếu là như vậy, mỗi người cá nghĩ cái gì, đối với vương của bọn họ mà nói đều không thể che giấu chỗ nào, vậy cũng quá không có cảm giác an toàn cùng riêng tư, nó chỉ là một loại cảm ứng mông lung, tựa như hai luồng sáng có thể nhìn thấy vị trí của nhau, nếu tâm người cá cũng đủ thành kính, bọn họ có thể nghe được cảm xúc của vương bọn họ truyền lại đây.
Giờ phút này, tia cảm ứng kia đang ở ôn nhu mà trấn an bọn họ, phảng phất đang nói cho bọn họ, không cần cấp, cậu nhất định sẽ đến cứu bọn họ ra ngoài.
Người cá trên khuôn mặt chết lặng dần dần khôi phục sáng sủa ngày xưa, không có chuyện nào so vơi việc vương còn sống quan trọng hơn, cho dù bọn họ còn bị nhốt trong hoàng cung, nhưng vương nói đến cứu bọn họ, vậy nhất định có thể làm được.
Bọn họ buông tâm, linh hồn bị tra tấn đến mỏi mệt bất kham rốt cuộc tìm được bến đậu có thể yên tâm yên giấc, mệt mỏi như thủy triều nhào tới, nhóm người cá vui mừng trong chuyện vương còn sống, nặng nề nhắm mắt lại.
Quan binh không hiểu người cá vì cái gì khóc một trận lại ngủ, chỉ là từ đầu tới cuối mà đem nhất cử nhất động hôm này của người cá cấp báo cho hoàng đế, đổi ca trở lại nơi gác, bọn quan binh tụ ở bên nhau uống rượu chơi xúc xắc.
Hoàng đế dù thông minh, cũng không thể nghĩ được người cá là vì một lần nữa cảm ứng được vương mà rơi lệ, còn tưởng rằng bọn họ là bị chuyện lúc trước kinh sợ đến, quyết tâm muốn chết, hoàn toàn không muốn sống nữa, đơn giản sai người tăng mạnh phòng thủ, binh lính mỗi chỗ trông giữ nhiều gấp đôi, hoàn toàn đem nơi nhốt người cá biến thành một thùng sắt.
Người cá nhìn nhân số tăng lên, biết là vừa rồi nháo ra việc khác thường bị người phát hiện, trong lòng sốt ruột, trên mặt vẫn duy trì biểu tình thâm cừu đại hận, chỉ là dần dần không còn kháng cự ăn cơm.
Bọn họ muốn tích tụ lực lượng, trợ giúp vương của bọn họ.
Nghĩ đến hoàng đế lúc trước nói vương buồn bực mà chết, người cá trong lòng không khỏi càng thêm hận hoàng đế.
Bọn họ thương vương, hơn phân nửa là bị nhân loại mê hoặc, dính phải nhân loại quỷ kế đa đoan.
Bọn họ nhất định phải báo thù.
Trở về Kinh Thành, hộ vệ không ở kinh thành trì hoãn, trở về Tây quan, trước khi đi, hỏi Sở Từ có muốn đưa đồ vật cho tướng quân hay không, hắn sẽ cùng mang đồ đi.
Sở Từ nghĩ nghĩ, rút một vảy cá, cất vào túi gấm cho hắn.
Hộ vệ do dự hỏi: "Ngài còn có chuyện muốn ta chuyển đạt cho tướng quân không?"
Sở Từ cảm thấy, cậu nếu là nói ra, hộ vệ hơn phân nửa nghe được sẽ ngượng ngùng.
Vì thế cậu săn sóc mà viết trên giấy, cùng đặt ở trong túi gấm, để hộ vệ mang đi.
Sau khi hộ vệ rời đi, Sở Từ trở lại phủ tướng quân, ngồi ở trên cái cây tươi tốt kia.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, lá cây cũng không còn xanh ngắt nữa, bên trong chậm rãi nhuộm màu sắc khô vàng.
Gió thổi qua, lá cây sàn sạt mà vang lên, cậu lười nhác mà nhìn đầu tóc của mình bị thổi đến một bên, nói với hệ thống: [ Mi nói, ta ở thời điểm nào đi cứu bọn họ mới tốt đây? ]
Trong phủ tướng quân thực an tĩnh.
Hệ thống trầm mặc một lát, biết cậu kỳ thật không phải đang hỏi khi nào đi cứu người cá, mà là đang hỏi dùng phương thức gì để làm Diệp Tiềm cùng hoàng thất cạch mặt.
Có lẽ cũng không phải hỏi, cậu đã có đáp án, chỉ là nhàn đến phát chán, mới cùng nó nói chuyện.
[ Ngài muốn khi nào đi cứu? ]
Sở Từ cong đôi mắt lên: [ Ta muốn nhìn Tiểu phu tử khóc, ta có phải rất xấu tính hay không? ]
[ Đúng vậy ] hệ thống cho đáp án: [ Nhưng tôi ủng hộ ngài. ]
- -------------------------------------
---------------------------------------------------------------------------------
Hộ vệ không ngừng đẩy nhanh tốc độ, xe ngựa vẫn ở chạng vàng ngày thứ mười sáu vào cửa Kinh Thành.
Vừa vào cửa, cậu nhìn đến nơi nơi dán tìm thầy thuốc, là hoàng cung ra thông báo tìm, giải treo thưởng kim ngạch cao đến nỗi ai thấy cũng động tâm, không có dấu vết tờ nào bị xé xuống.
Phố chính vốn nên nhất phồn hoa nhất cũng có chút ý vị nói không nên lời. Mỗi người đều vẻ mặt cảnh giác, thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.
Hộ vệ tùy tay kéo người qua đường, ôn hòa mà tìm hiểu nói: "Tiểu ca, gần đây trong thành là đã xảy ra chuyện lớn sao? Tại sao ai cũng đều kinh hoảng như vậy?"
Người nọ cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhìn hộ vệ một thân chính khí xác thật không giống bộ dáng người xấu, mới thoáng buông tâm: "Cũng không phải là chuyện lớn kia sao, Thánh Thượng tính tình càng ngày càng xấu, khoảng thời gian trước còn chém đầu mấy thái y, nói bọn họ dùng thuốc giả lừa hắn, hiện tại đang tìm đại phu y thuật cao thâm cứu mạng đấy."
Người đó không nói ra lời rằng, hoàng đế hỉ nộ vô thường, cũng dẫn tới không có đại phu nào dám vào cung chữa bệnh, sợ mất đi tính mạng, hoàng đế tức giận không thôi, phái người từng nhà điều tra, tra được có ai am hiểu y thuật, liền tất cả mang về trong cung.
Bạo quân như thế, tự nhiên dẫn tới bá tánh khủng hoảng, không ít người muốn đi ra ngoài trốn, làm cảnh vệ tuần tra càng nghiêm. Hiện tại vào thành dễ như trở bàn tay, ra khỏi thành khó như lên trời.
Hộ vệ có lẽ còn không rõ ràng lắm hoàng đế vì cái gì nóng lòng tìm thầy trị bệnh, Sở Từ lại chỉ trong nháy mắt, liền rõ ràng nguyên nhân hoàng đế gấp gáp như vậy.
Hơn phân nửa là hắn ta muốn cưỡng bách người cá, không nghĩ tới người cá còn có năng lực phản kháng, đem bộ bị quan trọng của hoàng đế làm cho có vấn đề luôn.
Thân là vua của một nước lại không thể gieo giống, cũng không phải rất nóng nảy sao.
[ Ta có thể cảm ứng được đám người cá kia không? ]
Cậu đích xác đối tộc người cá không có tình cảm, hệ thống chậm rãi nghĩ, tình cảm của cậu dao động thật sự quá nhỏ, chỉ có ở trước mặt tên quỷ hút máu kia khi mặt mang mỉm cười chết ở trong lòng ngực cậu thời chút giật mình, cũng là một chút thôi, làm cậu nguyên bản tính cách vô tình vô dục thêm một chút tâm trạng thương hại.
Không có tình cảm, nhưng cậu lại không ngại ra tay cứu bọn họ.
Nếu lúc ban đầu, hệ thống cũng không xác định cậu rốt cuộc có cứu hay không, cùng với cơ hội tộc người cá này là đưa cho cậu cùng Diệp Tiềm cơ hội chia lìa, không bằng nói là thành quả khảo nghiệm đối với thế giới thứ nhất.
Như vậy hiện tại, khảo nghiệm xem như thông qua sao?
[ Chỉ cần ngài muốn, ta có thể nối lại cảm ứng của các người. ]
Sở Từ không chút để ý mà nói: [ Làm đi. ]
Thái y rất nóng nảy, cầm thuốc còn chưa chế thành đưa cho hoàng đế dùng, không nghĩ tới hoàng đế chọn người cá kia so với người cá khác mạnh hơn rất nhiều, đồ thứ phẩm đối với hắn không thể dùng. Hắn cố ý ngụy trang trạng thái suy yếu, ngày khi hoàng đế hạ đao muốn lại thử thì hung hăng chụp hoàng đế một cái, trực tiếp đem mệnh căn của hoàng đế chụp hỏng.
Hoàng đế không ôm được mỹ nhân, còn bị làm mệnh căn sắp liệt, hình dung nổi trận lôi đình còn nhỏ. Hắn ta liên tiếp chém đầu năm thái y, lại đem người cá kia đang sống sờ sờ đánh chết. Trong cung thái y không đủ dùng, hoàng đế lại bắt đầu dán treo thưởng lớn, tìm đại phu vào cung.
Hắn ta chưa nói chính mình rốt cuộc vì cái gì xử tử thái y, hoàng đế tính cách đã vặn vẹo đến nỗi cực đoan, nhưng không ngốc, chuyện mất mặt như vậy hắn mới không nói ra, mọi người không biết chân tướng cũng cho rằng đều là do tính tình của hắn thay đổi mà dẫn đến, người biết y thuật trốn đều không kịp, sao còn nghĩ đến việc tiến cung để xem bệnh cho hoàng đế.
Trong lúc nhất thời, dư luận xôn xao, phi tần trong cung còn không dám chạm mặt rồng, có phi tử muốn lấy lòng hoàng đế bởi vì dùng hương trợ tình bị biếm vào lãnh cung, rõ ràng lúc trước hoàng đế cũng đừng hương đó. Đột nhiên bị biếm vào lãnh cung, phi tử không thể giải oan, ở lãnh cung mấy ngày liền điên.
Hoàng đế sủng ái phi tần đều như thế, những người khác chỉ hận không xuất hiện ở trước mặt hoàng đế, đám thần tử khom lưng uốn gối thượng triều cũng không dám thở dốc, chỉ muốn quỳ luôn trên mặt đất.
Người cá không rành thế sự rốt cuộc hiểu rõ đến cái gì là thiên tử ngôi cửu ngũ, biết chạy trốn chỉ là vô vọng, chỉ có thể suốt ngày trầm miên, ao ước bản thân sớm chết sớm siêu sinh.
Ngay thời khắc khi bọn họ tâm như tro tàn chờ đợi cái chết đến gần, bọn họ bỗng nhiên cảm giác được cảm ứng đã từng quen thuộc.
Nhóm người cá sắc mặt trắng bệch cả người chấn động, khó có thể tin mà mở to hai mắt, nước mắt thoáng chốc lăn xuống.
Không còn là nước mắt màu máu, mà là trong suốt, trong suốt như trân châu.
Quan binh trông giữ người cá không rõ đã xảy ra cái gì, tất cả đều tò mò mà vây quanh ở một bên, nhìn người cá cuồn cuộn không ngừng mà khóc ra trân châu như nhau, tấm tắc bảo lạ: "Truyền thuyết nói nước mắt của người cá sẽ hóa thành trân châu, không nghĩ tới hôm nay cuối cùng có thể chính mắt nhìn thấy."
"Còn không phải sao, đúng rồi, trân châu này có thể vớt ra hay không?"
Thanh âm cười cợt ở bờ hồ dần dần mơ hồ, phảng phất như người cá không nghe thấy, chỉ là hết sức chăm chú mà cảm giác cảm ứng trong đầu càng ngày càng rõ ràng.
Bọn họ vốn tưởng rằng bọn họ đã bị vương vứt bỏ, không nghĩ tới, ở lúc bọn họ tuyệt vọng cùng cực, vương của bọn họ chết đi sống lại.
Tâm thần tương liên không đại biểu có thể trực tiếp ở trong đầu trao đổi lẫn nhau, nếu là như vậy, mỗi người cá nghĩ cái gì, đối với vương của bọn họ mà nói đều không thể che giấu chỗ nào, vậy cũng quá không có cảm giác an toàn cùng riêng tư, nó chỉ là một loại cảm ứng mông lung, tựa như hai luồng sáng có thể nhìn thấy vị trí của nhau, nếu tâm người cá cũng đủ thành kính, bọn họ có thể nghe được cảm xúc của vương bọn họ truyền lại đây.
Giờ phút này, tia cảm ứng kia đang ở ôn nhu mà trấn an bọn họ, phảng phất đang nói cho bọn họ, không cần cấp, cậu nhất định sẽ đến cứu bọn họ ra ngoài.
Người cá trên khuôn mặt chết lặng dần dần khôi phục sáng sủa ngày xưa, không có chuyện nào so vơi việc vương còn sống quan trọng hơn, cho dù bọn họ còn bị nhốt trong hoàng cung, nhưng vương nói đến cứu bọn họ, vậy nhất định có thể làm được.
Bọn họ buông tâm, linh hồn bị tra tấn đến mỏi mệt bất kham rốt cuộc tìm được bến đậu có thể yên tâm yên giấc, mệt mỏi như thủy triều nhào tới, nhóm người cá vui mừng trong chuyện vương còn sống, nặng nề nhắm mắt lại.
Quan binh không hiểu người cá vì cái gì khóc một trận lại ngủ, chỉ là từ đầu tới cuối mà đem nhất cử nhất động hôm này của người cá cấp báo cho hoàng đế, đổi ca trở lại nơi gác, bọn quan binh tụ ở bên nhau uống rượu chơi xúc xắc.
Hoàng đế dù thông minh, cũng không thể nghĩ được người cá là vì một lần nữa cảm ứng được vương mà rơi lệ, còn tưởng rằng bọn họ là bị chuyện lúc trước kinh sợ đến, quyết tâm muốn chết, hoàn toàn không muốn sống nữa, đơn giản sai người tăng mạnh phòng thủ, binh lính mỗi chỗ trông giữ nhiều gấp đôi, hoàn toàn đem nơi nhốt người cá biến thành một thùng sắt.
Người cá nhìn nhân số tăng lên, biết là vừa rồi nháo ra việc khác thường bị người phát hiện, trong lòng sốt ruột, trên mặt vẫn duy trì biểu tình thâm cừu đại hận, chỉ là dần dần không còn kháng cự ăn cơm.
Bọn họ muốn tích tụ lực lượng, trợ giúp vương của bọn họ.
Nghĩ đến hoàng đế lúc trước nói vương buồn bực mà chết, người cá trong lòng không khỏi càng thêm hận hoàng đế.
Bọn họ thương vương, hơn phân nửa là bị nhân loại mê hoặc, dính phải nhân loại quỷ kế đa đoan.
Bọn họ nhất định phải báo thù.
Trở về Kinh Thành, hộ vệ không ở kinh thành trì hoãn, trở về Tây quan, trước khi đi, hỏi Sở Từ có muốn đưa đồ vật cho tướng quân hay không, hắn sẽ cùng mang đồ đi.
Sở Từ nghĩ nghĩ, rút một vảy cá, cất vào túi gấm cho hắn.
Hộ vệ do dự hỏi: "Ngài còn có chuyện muốn ta chuyển đạt cho tướng quân không?"
Sở Từ cảm thấy, cậu nếu là nói ra, hộ vệ hơn phân nửa nghe được sẽ ngượng ngùng.
Vì thế cậu săn sóc mà viết trên giấy, cùng đặt ở trong túi gấm, để hộ vệ mang đi.
Sau khi hộ vệ rời đi, Sở Từ trở lại phủ tướng quân, ngồi ở trên cái cây tươi tốt kia.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, lá cây cũng không còn xanh ngắt nữa, bên trong chậm rãi nhuộm màu sắc khô vàng.
Gió thổi qua, lá cây sàn sạt mà vang lên, cậu lười nhác mà nhìn đầu tóc của mình bị thổi đến một bên, nói với hệ thống: [ Mi nói, ta ở thời điểm nào đi cứu bọn họ mới tốt đây? ]
Trong phủ tướng quân thực an tĩnh.
Hệ thống trầm mặc một lát, biết cậu kỳ thật không phải đang hỏi khi nào đi cứu người cá, mà là đang hỏi dùng phương thức gì để làm Diệp Tiềm cùng hoàng thất cạch mặt.
Có lẽ cũng không phải hỏi, cậu đã có đáp án, chỉ là nhàn đến phát chán, mới cùng nó nói chuyện.
[ Ngài muốn khi nào đi cứu? ]
Sở Từ cong đôi mắt lên: [ Ta muốn nhìn Tiểu phu tử khóc, ta có phải rất xấu tính hay không? ]
[ Đúng vậy ] hệ thống cho đáp án: [ Nhưng tôi ủng hộ ngài. ]
- -------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.